Chương 73: Mồi
Bình Quả Trùng Tử
07/03/2016
Khi nàng đang luyện đàn trong phòng thì tam phu nhân gọi.
"Mẫu thân, người gọi ta." Bàng Lạc Băng nói.
Tam phu nhân cầm khăn tay tỉ mỉ xoa hai má nữ nhi của mình, nhìn nữ nhi càng trưởng thành, mặc dù năm nay bất quá mười tuổi, đã có ý định của mình : "Băng nhi, ngươi phải biết rằng,nếu muốn sống tốt trong phủ này phải tự mình đi tranh thủ. Trong nhà chỉ có ngươi, Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Vũ là nữ nhi, thế nhưng đích nữ chỉ có nhị tỷ ngươi, ngươi phải đối tốt với nàng, như vậy mới có chỗ dựa tốt với ngươi, biết không?"
Tuy Bàng Lạc Băng không hiểu nhưng vẫn gật đầu, nhưng nghĩ đến ánh mắt của nhị tỷ lại hiện lên sự chán ghét. Nhất là mẫu thân của nàng, làm hại mình phải đi đến đó học tập quy củ, không thể cùng mẫu thân một chỗ, liền không vui bĩu miệng.
Tam phu nhân biết nàng còn đang để ý chuyện lần trước, dù sao nha đầu này còn nhỏ, không hiểu được ý định của mình, lại nói: "Ngươi có nhớ hôm qua Tấn vương đưa áo choàng kia tới không?"
Bàng Lạc Băng gật gật đầu, nàng gặp qua Tấn vương, lại nghĩ tới Tấn vương nói bảo thạch trên áo choàng này là hắn tự mình chọn từng viên, liền không nhịn được đỏ mặt.
Tam phu nhân biết tâm tư của nữ nhi mình, Tấn vương này đích thực là một chỗ tốt, tóm lại là người hoàng gia. Như vậy hôn sự của Bàng Lạc Băng không hoàn toàn bị nắm giữ ở trong tay đại phu nhân. Vuốt tóc nàng: "Bây giờ, đại tỷ tỷ của ngươi cũng cực kỳ thích Tấn vương điện hạ, còn tưởng rằng nương nhìn không ra. Nói vậy nhị phu nhân nhất định cũng rất vừa ý việc này. Bất quá, Tấn vương có ánh mắt độc đáo, Băng nhi của ta vậy mà có thể được Tấn vương điện hạ để ý. Lần này nương đi cầu cha ngươi, Trường Lạc công chúa mở tiệc sinh nhật, ngươi có thể cùng đi theo nhị tỷ. Băng nhi cần phải biểu hiện tốt, nhớ kỹ chưa, nhất là nhị tỷ tỷ của ngươi, nàng chính là tiểu thư con vợ cả Bàng quốc công phủ, ngươi không thể trực tiếp tranh chấp với nàng. Chờ khi chúng ta có chỗ đứng thì vị trí đích nữ cũng là của Băng nhi."
Bàng Lạc Băng nghe thấy mẫu thân phân tích như vậy, trên mặt nhỏ nhắn lộ rõ tươi cười: "Mẫu thân yên tâm, Băng nhi biết phải làm sao, ta nhất định sẽ làm cho Tấn vương điện hạ thích ta. Cũng sẽ hảo hảo cùng nhị tỷ tỷ ở chung."
Tam di nương hài lòng gật gật đầu, phất tay gọi Tiểu Ngọc qua đây: "Ngươi lấy tổ yến vừa rồi nhị phu nhân đem đến, cho Băng Nhi, để nàng mang đến cho nhị tiểu thư.”
Bàng Lạc Băng nhận lấy rổ trên tay Tiểu Ngọc, nói với tam phu nhân: "Mẫu thân yên tâm, nữ nhi nhất định sẽ nắm chặt cơ hội."
Bàng Lạc Băng cùng Tiểu Thúy đi tới Lạc Tuyết các.
Nắm thật chặt khăn tay, trên mặt nở rộ ra nụ cười tươi đẹp nhất chạy vào viện: "Nhị tỷ tỷ, Băng nhi tới thăm người."
Bàng Lạc Tuyết đang trong phòng thêu thùa, nghe thấy giọng nói của Bàng Lạc Băng, hoảng sợ, kim châm vào ngón tay máu chảy ra.
Bên cạnh Liên Ngẫu vội băng bó cho Bàng Lạc Tuyết, hành động tỏ vẻ bất mãn với tam tiểu thư này.
Bàng Lạc Tuyết vỗ vỗ nàng: "Không có gì, đi xem nàng tới làm gì."
Nói rồi cùng với các nàng ra, quả nhiên, Bàng Lạc Băng mặc một thân quần áo hồng nhạt, như một cánh bướm bay đến bên cạnh Bàng Lạc Tuyết, ôm cánh tay nàng cười ngây thơ: "Nhị tỷ tỷ, Băng nhi tới thăm người ."
Bàng Lạc Tuyết nhìn cánh tay bị Bàng Lạc Băng ôm nói: "Thế nào Băng nhi có thời gian đến thăm nhị tỷ tỷ, thân thể ngươi yếu đuối, thế nào lại không nghỉ ngơi cho thật tốt?"
Bàng Lạc Băng ngây người một chút, rồi khôi phuc nói: "Hôm nay nhị phu nhân cho người đưa tổ yến trong cung tới, nhị di nương đã thưởng cho muội, muội thấy ăn ngon nên mang sang cho nhị tỷ tỷ nếm thử."
Nói rồi lấy hộp đựng thức ăn từ trong tay Tiểu Thúy, lấy lòng với Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Băng nói cười liền cười, tuổi còn nhỏ mà tâm cơ lại cao như vậy, thản nhiên nói: "A? Nói như thế, nhị tỷ thật đúng là có lộc ăn, phải đa tạ Băng nhi a.
Bàng Lạc Băng cười xán lạn: "Nhị tỷ tỷ thương Băng nhi như vậy, Băng nhi có cái gì nhất định cũng phải nghĩ đến nhị tỷ trước."
Bàng Lạc Tuyết cười lạnh, cũng không trả lời. Cùng nàng đi tới đình trong hoa viên, mở hộp đựng thức ăn ra quả nhiên là huyết yến tốt trong cung, mặt trên tưới nước mật làm người khác nhìn là thèm ăn.
Bàng Lạc Tuyết cho người bưng ra, lại dùng cái thìa nếm thử một miếng: "Quả nhiên là ăn ngon, thật cảm tạ Băng nhi muội muội rồi."
Bàng Lạc Băng nuốt một ngụm nước bọt, cười nói: "Nhị tỷ tỷ thích là được rồi." Mẫu thân nói rất đúng, bây giờ mình còn phải giẫm lên nàng bò lên, không thể vì cái này mà đắc tội nhị tỷ tỷ được.
Bàng Lạc Tuyết nhàn nhạt uống, nói: "Băng nhi cũng nếm thử, quả thật không tệ."
Bàng Lạc Băng mới dám cầm lên uống.
Chờ hai người uống xong, Bàng Lạc Tuyết nói: "Nghe nói hôm qua Tấn vương đưa cho muội muội một chiếc áo choàng, nghe hạ nhân nói là rất quý."
Bàng Lạc Băng đắc ý, nói cho cùng nàng chẳng qua là nha đầu mười tuổi mà thôi. Tất cả không che giấu được, vẻ mặt thẹn thùng nói: "Đúng vậy, đúng là như thế."
Bàng Lạc Tuyết nhíu mày nói: "Nghe nói đại tỷ cũng có lòng với Tấn vương, như vậy xem ra, tâm tư của Tấn vương càng đặt thêm nhiều hơn ở chỗ Băng nhi muội muội, nhị tỷ thực sự là hâm mộ Băng nhi. Tấn vương điện hạ đúng thực là tuấn tú lịch sự, nếu như có thể gả đi, chắc hẳn, nhất định là cầm sắt hài hòa. Thật là làm cho người ta hâm mộ." Nói xong liếc mắt nhìn Bàng Lạc Băng một cái, quả nhiên thấy vẻ mặt nàng giận dỗi, lại chen miệng nói: "Xem ta đã nói gì rồi, bây giờ tam phu nhân có thai, phụ thân cái gì cũng chiều theo nàng, Băng nhi muội muội cũng không cần lo lắng, chắc hẳn Tấn vương điện hạ càng là người của ngươi."
Lúc này Bàng Lạc Băng hận chết Bàng Lạc Vũ, không ngờ đại tỷ tỷ vậy mà muốn giành vị trí Tấn vương phi với mình, mình nhất định không thể để cho nàng thực hiện được.
Bàng Lạc Tuyết nhìn nàng ở đó suy nghĩ cũng không lên tiếng quấy rầy.
"Tiểu thư, phu nhân nói đưa tới một ít vải vóc cho tiểu thư chọn, mấy ngày nữa phải đến phủ Trường Lạc công chúa đừng để mất cấp bậc lễ nghĩa." Quản gia nói.
Bàng Lạc Tuyết đứng lên, nói với Bàng Lạc Băng: "Muội muội cũng ở đây, không bằng đến cùng nhau chọn đi, mấy ngày nữa ngươi cũng đi, chắc hẳn Tấn vương điện hạ cũng đến, muội muội có thể trang điểm thật tốt, cho vương gia một kinh hỉ."
Bàng Lạc Băng cao hứng, hai tỷ muội dắt tay đi vào phòng Bàng Lạc Tuyết, quản gia bày từng cuộn từng cuộn vải ra.
Tay Bàng Lạc Tuyết sờ qua một cuộn vải dệt, Bàng Lạc Băng nhìn vải Bàng Lạc Tuyết sờ qua đều là màu sắc nhẹ, nàng biết mẫu thân đã nói, bây giờ còn không thể cùng nhị tỷ tỷ là địch, chờ mình đủ lông đủ cánh cái nhà này sẽ là của mình.
Bàng Lạc Tuyết thản nhiên nói: "Vì sao Băng Nhi không chọn, hay là không thích?"
Bàng Lạc Băng nói: “Đương nhiên là nhị tỷ tỷ chọn xong, Băng nhi sẽ chọn, nhị tỷ tỷ nhìn xinh đẹp như vậy, đương nhiên phải làm nhiều quần áo một chút chứ.”
Bàng Lạc Tuyết cười cười với Bàng Lạc Băng, chỉ là ý cười cũng không có ở đáy mắt, nói với quản gia: "Đều đã chọn rồi, ngươi đi xuống trước đi."
Quản gia không dám hỏi nhiều, hành lễ xong đi xuống, Bàng Lạc Băng không hiểu hỏi: "Tỷ tỷ, thế nhưng những thứ vải vóc này tỷ tỷ không thích sao?" Nàng không dám nói ra khỏi miệng là mình còn chưa chọn, cũng cảm thấy vải vóc này tinh mỹ phi thường.
Bàng Lạc Tuyết làm sao không biết nàng đang suy nghĩ gì, thản nhiên nói: "Ta thấy chúng đều giống nhau, còn không bằng vải lần trước ca ca đưa tới. Vừa lúc vài ngày trước mới làm một bộ, chỉ là ta cảm thấy màu sắc không thích hợp với ta lắm." Bàng Lạc Tuyết bày ra vẻ như cực kỳ đau đầu.
Bàng Lạc Băng nghĩ tới chất vải lần trước Bàng Sách đưa tới, tất cả đều là tinh xảo, thăm dò hỏi: "Chi bằng tỷ tỷ lấy ra, nếu tỷ tỷ không ghét bỏ, Băng nhi sẽ góp ý giúp tỷ tỷ."
Bàng Lạc Tuyết nói: "Vậy cũng được."
"Tử Quyên, lấy bộ váy kia tới đây."
Chỉ chốc lát sau Tử Quyên mang bộ quần áo đặt ở trước mắt Bàng Lạc Băng, nhàn nhạt hương khí, Bàng Lạc Băng nói: "Hương liệu này thực sự là rất thơm."
Tử Quyên nói: "Đây là hương liệu xông quần áo, chẳng qua là tiểu thư có hai chậu hoa Y Lan, hương khí thanh nhẹ, tiểu thư liền dùng làm hương liệu."
Bàng Lạc Băng hâm mộ, nếu mình cũng là đích nữ Quốc công phủ này, như vậy mọi đồ tốt đều là của mình.
Bàng Lạc Tuyết nói: "Nếu Băng nhi thích, cho người đưa đến cho Băng nhi. Cũng không phải cái gì quý báu. Muội muội dùng hết bảo hạ nhân tới chỗ của ta lấy.
Bàng Lạc Băng nói: "Đa tạ nhị tỷ tỷ, mùi vị này thơm mà không ngấy, quả nhiên là dễ ngửi."
"Được rồi, nhìn bộ y phục này khá hoàn hảo."
Bàng Lạc Băng cầm lên xem, y phục mặc vào mát lạnh, cảm giác thích thú. Váy dài dùng Kim Ngân sợi tơ thêu thành hoa hải đường cùng chim phượng, dùng ngàn vạn viên ngọc trai, Kim Ngân sợi tơ tôn lên vẻ tuyệt sắc, cao quý. Tay áo thêu năm đường thẳng tới hoa văn, hoa văn trên áo là kim tuyến dệt thành, điểm xuyết ở mỗi mào phượng chính là tinh thạch nhỏ cùng thạch hổ, như ngân quang phát sáng, lộ vẻ phú quý. Bàng Lạc Băng nhìn ngây dại, váy này thực sự là xinh đẹp, thứ xinh đẹp nhất của mình cũng chỉ là chiếc áo choàng Tấn vương tặng, nếu như nhị tỷ tỷ mặc vào bộ y phục này nhất định có thể hấp dẫn chú ý của mọi người, như vậy mình chỉ có thể làm nền.
Bàng Lạc Tuyết thấy hâm mộ cùng đố kị hiện rõ trong mắt nàng, cũng không vạch trần, chỉ là thản nhiên nói: "Bộ y phục này không thích hợp với ta, ta thấy có lẽ đại tỷ tỷ thích, đang định cho người đưa qua, muội muội cảm thấy thế nào?"
Bàng Lạc Băng hâm mộ nói: "Y phục của nhị tỷ thực sự là đẹp, Băng nhi cũng không có chuẩn bị y phục, muội thấy bây giờ chuẩn bị cũng không kịp rồi." Nói xong vẻ mặt thất vọng.
Bàng Lạc Tuyết đặt y phục vào tay nàng nói: "Muội muội đã thích như vậy thì cứ cầm đi, chắc hẳn nhị phu nhân cũng đã chuẩn bị quần áo cho đại tỷ, cũng không kém món này, ta vừa nhìn màu sắc này thực sự là thích hợp với ngươi."
Bàng Lạc Băng ngẩng đầu lên nói: "Thật vậy chăng? Nhị tỷ thực sự nguyện ý cho ta?"
Bàng Lạc Tuyết gật đầu: "Đây là tự nhiên, y phục này để chỗ của ta cũng là lãng phí, nếu như phối hợp với áo choàng của muội muội nhất định càng thêm xuất sắc."
Bàng Lạc Băng cao hứng nhận lấy, thầm nghĩ, hôm nay lần này tới thật tốt, mình nhất định phải nắm chặt tâm Tấn Vương, tuyệt đối không thể để cho đại tỷ cướp đi, bằng không mình sẽ ghen tị đến phát điên.
Bàng Lạc Băng lại quấn Bàng Lạc Tuyết một ngày, mới trở lại.
Liên Ngẫu nói: "Hà tất gì tiểu thư lại cho nàng, muội thấy tam tiểu thư này cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt."
"Có ai là kẻ dễ bắt nạt đâu, ngươi chờ xem, các nàng đấu nhau ngươi sống ta chết cũng tốt, chẳng qua, lần này tam phu nhân không thể lại để lại, tốt nhất là nhị phu nhân ra tay." Bàng Lạc Tuyết nhìn tuyết rơi bên ngoài thản nhiên nói.
"Mẫu thân, người gọi ta." Bàng Lạc Băng nói.
Tam phu nhân cầm khăn tay tỉ mỉ xoa hai má nữ nhi của mình, nhìn nữ nhi càng trưởng thành, mặc dù năm nay bất quá mười tuổi, đã có ý định của mình : "Băng nhi, ngươi phải biết rằng,nếu muốn sống tốt trong phủ này phải tự mình đi tranh thủ. Trong nhà chỉ có ngươi, Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Vũ là nữ nhi, thế nhưng đích nữ chỉ có nhị tỷ ngươi, ngươi phải đối tốt với nàng, như vậy mới có chỗ dựa tốt với ngươi, biết không?"
Tuy Bàng Lạc Băng không hiểu nhưng vẫn gật đầu, nhưng nghĩ đến ánh mắt của nhị tỷ lại hiện lên sự chán ghét. Nhất là mẫu thân của nàng, làm hại mình phải đi đến đó học tập quy củ, không thể cùng mẫu thân một chỗ, liền không vui bĩu miệng.
Tam phu nhân biết nàng còn đang để ý chuyện lần trước, dù sao nha đầu này còn nhỏ, không hiểu được ý định của mình, lại nói: "Ngươi có nhớ hôm qua Tấn vương đưa áo choàng kia tới không?"
Bàng Lạc Băng gật gật đầu, nàng gặp qua Tấn vương, lại nghĩ tới Tấn vương nói bảo thạch trên áo choàng này là hắn tự mình chọn từng viên, liền không nhịn được đỏ mặt.
Tam phu nhân biết tâm tư của nữ nhi mình, Tấn vương này đích thực là một chỗ tốt, tóm lại là người hoàng gia. Như vậy hôn sự của Bàng Lạc Băng không hoàn toàn bị nắm giữ ở trong tay đại phu nhân. Vuốt tóc nàng: "Bây giờ, đại tỷ tỷ của ngươi cũng cực kỳ thích Tấn vương điện hạ, còn tưởng rằng nương nhìn không ra. Nói vậy nhị phu nhân nhất định cũng rất vừa ý việc này. Bất quá, Tấn vương có ánh mắt độc đáo, Băng nhi của ta vậy mà có thể được Tấn vương điện hạ để ý. Lần này nương đi cầu cha ngươi, Trường Lạc công chúa mở tiệc sinh nhật, ngươi có thể cùng đi theo nhị tỷ. Băng nhi cần phải biểu hiện tốt, nhớ kỹ chưa, nhất là nhị tỷ tỷ của ngươi, nàng chính là tiểu thư con vợ cả Bàng quốc công phủ, ngươi không thể trực tiếp tranh chấp với nàng. Chờ khi chúng ta có chỗ đứng thì vị trí đích nữ cũng là của Băng nhi."
Bàng Lạc Băng nghe thấy mẫu thân phân tích như vậy, trên mặt nhỏ nhắn lộ rõ tươi cười: "Mẫu thân yên tâm, Băng nhi biết phải làm sao, ta nhất định sẽ làm cho Tấn vương điện hạ thích ta. Cũng sẽ hảo hảo cùng nhị tỷ tỷ ở chung."
Tam di nương hài lòng gật gật đầu, phất tay gọi Tiểu Ngọc qua đây: "Ngươi lấy tổ yến vừa rồi nhị phu nhân đem đến, cho Băng Nhi, để nàng mang đến cho nhị tiểu thư.”
Bàng Lạc Băng nhận lấy rổ trên tay Tiểu Ngọc, nói với tam phu nhân: "Mẫu thân yên tâm, nữ nhi nhất định sẽ nắm chặt cơ hội."
Bàng Lạc Băng cùng Tiểu Thúy đi tới Lạc Tuyết các.
Nắm thật chặt khăn tay, trên mặt nở rộ ra nụ cười tươi đẹp nhất chạy vào viện: "Nhị tỷ tỷ, Băng nhi tới thăm người."
Bàng Lạc Tuyết đang trong phòng thêu thùa, nghe thấy giọng nói của Bàng Lạc Băng, hoảng sợ, kim châm vào ngón tay máu chảy ra.
Bên cạnh Liên Ngẫu vội băng bó cho Bàng Lạc Tuyết, hành động tỏ vẻ bất mãn với tam tiểu thư này.
Bàng Lạc Tuyết vỗ vỗ nàng: "Không có gì, đi xem nàng tới làm gì."
Nói rồi cùng với các nàng ra, quả nhiên, Bàng Lạc Băng mặc một thân quần áo hồng nhạt, như một cánh bướm bay đến bên cạnh Bàng Lạc Tuyết, ôm cánh tay nàng cười ngây thơ: "Nhị tỷ tỷ, Băng nhi tới thăm người ."
Bàng Lạc Tuyết nhìn cánh tay bị Bàng Lạc Băng ôm nói: "Thế nào Băng nhi có thời gian đến thăm nhị tỷ tỷ, thân thể ngươi yếu đuối, thế nào lại không nghỉ ngơi cho thật tốt?"
Bàng Lạc Băng ngây người một chút, rồi khôi phuc nói: "Hôm nay nhị phu nhân cho người đưa tổ yến trong cung tới, nhị di nương đã thưởng cho muội, muội thấy ăn ngon nên mang sang cho nhị tỷ tỷ nếm thử."
Nói rồi lấy hộp đựng thức ăn từ trong tay Tiểu Thúy, lấy lòng với Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Băng nói cười liền cười, tuổi còn nhỏ mà tâm cơ lại cao như vậy, thản nhiên nói: "A? Nói như thế, nhị tỷ thật đúng là có lộc ăn, phải đa tạ Băng nhi a.
Bàng Lạc Băng cười xán lạn: "Nhị tỷ tỷ thương Băng nhi như vậy, Băng nhi có cái gì nhất định cũng phải nghĩ đến nhị tỷ trước."
Bàng Lạc Tuyết cười lạnh, cũng không trả lời. Cùng nàng đi tới đình trong hoa viên, mở hộp đựng thức ăn ra quả nhiên là huyết yến tốt trong cung, mặt trên tưới nước mật làm người khác nhìn là thèm ăn.
Bàng Lạc Tuyết cho người bưng ra, lại dùng cái thìa nếm thử một miếng: "Quả nhiên là ăn ngon, thật cảm tạ Băng nhi muội muội rồi."
Bàng Lạc Băng nuốt một ngụm nước bọt, cười nói: "Nhị tỷ tỷ thích là được rồi." Mẫu thân nói rất đúng, bây giờ mình còn phải giẫm lên nàng bò lên, không thể vì cái này mà đắc tội nhị tỷ tỷ được.
Bàng Lạc Tuyết nhàn nhạt uống, nói: "Băng nhi cũng nếm thử, quả thật không tệ."
Bàng Lạc Băng mới dám cầm lên uống.
Chờ hai người uống xong, Bàng Lạc Tuyết nói: "Nghe nói hôm qua Tấn vương đưa cho muội muội một chiếc áo choàng, nghe hạ nhân nói là rất quý."
Bàng Lạc Băng đắc ý, nói cho cùng nàng chẳng qua là nha đầu mười tuổi mà thôi. Tất cả không che giấu được, vẻ mặt thẹn thùng nói: "Đúng vậy, đúng là như thế."
Bàng Lạc Tuyết nhíu mày nói: "Nghe nói đại tỷ cũng có lòng với Tấn vương, như vậy xem ra, tâm tư của Tấn vương càng đặt thêm nhiều hơn ở chỗ Băng nhi muội muội, nhị tỷ thực sự là hâm mộ Băng nhi. Tấn vương điện hạ đúng thực là tuấn tú lịch sự, nếu như có thể gả đi, chắc hẳn, nhất định là cầm sắt hài hòa. Thật là làm cho người ta hâm mộ." Nói xong liếc mắt nhìn Bàng Lạc Băng một cái, quả nhiên thấy vẻ mặt nàng giận dỗi, lại chen miệng nói: "Xem ta đã nói gì rồi, bây giờ tam phu nhân có thai, phụ thân cái gì cũng chiều theo nàng, Băng nhi muội muội cũng không cần lo lắng, chắc hẳn Tấn vương điện hạ càng là người của ngươi."
Lúc này Bàng Lạc Băng hận chết Bàng Lạc Vũ, không ngờ đại tỷ tỷ vậy mà muốn giành vị trí Tấn vương phi với mình, mình nhất định không thể để cho nàng thực hiện được.
Bàng Lạc Tuyết nhìn nàng ở đó suy nghĩ cũng không lên tiếng quấy rầy.
"Tiểu thư, phu nhân nói đưa tới một ít vải vóc cho tiểu thư chọn, mấy ngày nữa phải đến phủ Trường Lạc công chúa đừng để mất cấp bậc lễ nghĩa." Quản gia nói.
Bàng Lạc Tuyết đứng lên, nói với Bàng Lạc Băng: "Muội muội cũng ở đây, không bằng đến cùng nhau chọn đi, mấy ngày nữa ngươi cũng đi, chắc hẳn Tấn vương điện hạ cũng đến, muội muội có thể trang điểm thật tốt, cho vương gia một kinh hỉ."
Bàng Lạc Băng cao hứng, hai tỷ muội dắt tay đi vào phòng Bàng Lạc Tuyết, quản gia bày từng cuộn từng cuộn vải ra.
Tay Bàng Lạc Tuyết sờ qua một cuộn vải dệt, Bàng Lạc Băng nhìn vải Bàng Lạc Tuyết sờ qua đều là màu sắc nhẹ, nàng biết mẫu thân đã nói, bây giờ còn không thể cùng nhị tỷ tỷ là địch, chờ mình đủ lông đủ cánh cái nhà này sẽ là của mình.
Bàng Lạc Tuyết thản nhiên nói: "Vì sao Băng Nhi không chọn, hay là không thích?"
Bàng Lạc Băng nói: “Đương nhiên là nhị tỷ tỷ chọn xong, Băng nhi sẽ chọn, nhị tỷ tỷ nhìn xinh đẹp như vậy, đương nhiên phải làm nhiều quần áo một chút chứ.”
Bàng Lạc Tuyết cười cười với Bàng Lạc Băng, chỉ là ý cười cũng không có ở đáy mắt, nói với quản gia: "Đều đã chọn rồi, ngươi đi xuống trước đi."
Quản gia không dám hỏi nhiều, hành lễ xong đi xuống, Bàng Lạc Băng không hiểu hỏi: "Tỷ tỷ, thế nhưng những thứ vải vóc này tỷ tỷ không thích sao?" Nàng không dám nói ra khỏi miệng là mình còn chưa chọn, cũng cảm thấy vải vóc này tinh mỹ phi thường.
Bàng Lạc Tuyết làm sao không biết nàng đang suy nghĩ gì, thản nhiên nói: "Ta thấy chúng đều giống nhau, còn không bằng vải lần trước ca ca đưa tới. Vừa lúc vài ngày trước mới làm một bộ, chỉ là ta cảm thấy màu sắc không thích hợp với ta lắm." Bàng Lạc Tuyết bày ra vẻ như cực kỳ đau đầu.
Bàng Lạc Băng nghĩ tới chất vải lần trước Bàng Sách đưa tới, tất cả đều là tinh xảo, thăm dò hỏi: "Chi bằng tỷ tỷ lấy ra, nếu tỷ tỷ không ghét bỏ, Băng nhi sẽ góp ý giúp tỷ tỷ."
Bàng Lạc Tuyết nói: "Vậy cũng được."
"Tử Quyên, lấy bộ váy kia tới đây."
Chỉ chốc lát sau Tử Quyên mang bộ quần áo đặt ở trước mắt Bàng Lạc Băng, nhàn nhạt hương khí, Bàng Lạc Băng nói: "Hương liệu này thực sự là rất thơm."
Tử Quyên nói: "Đây là hương liệu xông quần áo, chẳng qua là tiểu thư có hai chậu hoa Y Lan, hương khí thanh nhẹ, tiểu thư liền dùng làm hương liệu."
Bàng Lạc Băng hâm mộ, nếu mình cũng là đích nữ Quốc công phủ này, như vậy mọi đồ tốt đều là của mình.
Bàng Lạc Tuyết nói: "Nếu Băng nhi thích, cho người đưa đến cho Băng nhi. Cũng không phải cái gì quý báu. Muội muội dùng hết bảo hạ nhân tới chỗ của ta lấy.
Bàng Lạc Băng nói: "Đa tạ nhị tỷ tỷ, mùi vị này thơm mà không ngấy, quả nhiên là dễ ngửi."
"Được rồi, nhìn bộ y phục này khá hoàn hảo."
Bàng Lạc Băng cầm lên xem, y phục mặc vào mát lạnh, cảm giác thích thú. Váy dài dùng Kim Ngân sợi tơ thêu thành hoa hải đường cùng chim phượng, dùng ngàn vạn viên ngọc trai, Kim Ngân sợi tơ tôn lên vẻ tuyệt sắc, cao quý. Tay áo thêu năm đường thẳng tới hoa văn, hoa văn trên áo là kim tuyến dệt thành, điểm xuyết ở mỗi mào phượng chính là tinh thạch nhỏ cùng thạch hổ, như ngân quang phát sáng, lộ vẻ phú quý. Bàng Lạc Băng nhìn ngây dại, váy này thực sự là xinh đẹp, thứ xinh đẹp nhất của mình cũng chỉ là chiếc áo choàng Tấn vương tặng, nếu như nhị tỷ tỷ mặc vào bộ y phục này nhất định có thể hấp dẫn chú ý của mọi người, như vậy mình chỉ có thể làm nền.
Bàng Lạc Tuyết thấy hâm mộ cùng đố kị hiện rõ trong mắt nàng, cũng không vạch trần, chỉ là thản nhiên nói: "Bộ y phục này không thích hợp với ta, ta thấy có lẽ đại tỷ tỷ thích, đang định cho người đưa qua, muội muội cảm thấy thế nào?"
Bàng Lạc Băng hâm mộ nói: "Y phục của nhị tỷ thực sự là đẹp, Băng nhi cũng không có chuẩn bị y phục, muội thấy bây giờ chuẩn bị cũng không kịp rồi." Nói xong vẻ mặt thất vọng.
Bàng Lạc Tuyết đặt y phục vào tay nàng nói: "Muội muội đã thích như vậy thì cứ cầm đi, chắc hẳn nhị phu nhân cũng đã chuẩn bị quần áo cho đại tỷ, cũng không kém món này, ta vừa nhìn màu sắc này thực sự là thích hợp với ngươi."
Bàng Lạc Băng ngẩng đầu lên nói: "Thật vậy chăng? Nhị tỷ thực sự nguyện ý cho ta?"
Bàng Lạc Tuyết gật đầu: "Đây là tự nhiên, y phục này để chỗ của ta cũng là lãng phí, nếu như phối hợp với áo choàng của muội muội nhất định càng thêm xuất sắc."
Bàng Lạc Băng cao hứng nhận lấy, thầm nghĩ, hôm nay lần này tới thật tốt, mình nhất định phải nắm chặt tâm Tấn Vương, tuyệt đối không thể để cho đại tỷ cướp đi, bằng không mình sẽ ghen tị đến phát điên.
Bàng Lạc Băng lại quấn Bàng Lạc Tuyết một ngày, mới trở lại.
Liên Ngẫu nói: "Hà tất gì tiểu thư lại cho nàng, muội thấy tam tiểu thư này cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt."
"Có ai là kẻ dễ bắt nạt đâu, ngươi chờ xem, các nàng đấu nhau ngươi sống ta chết cũng tốt, chẳng qua, lần này tam phu nhân không thể lại để lại, tốt nhất là nhị phu nhân ra tay." Bàng Lạc Tuyết nhìn tuyết rơi bên ngoài thản nhiên nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.