Chương 211: Nụ hôn ngọt ngào
Bình Quả Trùng Tử
06/02/2017
Bàng Lạc Tuyết thầm
thở dài. Nàng vẫn còn muốn nghe Triệu Chính Dương nói tiếp nhưng người
này thật cố chấp, lại muốn cùng chết với mình. Thật giống một tên đa
tình, ngu ngốc.
"Chính Dương." Bàng Lạc Tuyết kêu thành tiếng.
Vừa mới bước ra cửa, nghe thấy tiếng gọi mình, trong lòng Triệu Chính Dương chấn động, mình có nghe lầm hay không? Rõ ràng Bàng Lạc Tuyết đã chết mà, hắn cúi đầu nhìn chủy thủ trong tay, lại tiếp tục đi về phía trước.
Bàng Lạc Tuyết thầm kêu một tiếng "Khốn kiếp." Nhìn Triệu Chính Dương muốn đi về phía trước, trong lòng không cam tâm. Tên khốn kiếp này không thèm nhìn mình.
Bàng Lạc Tuyết chịu đựng đau đớn, hét lớn "Triệu Chính Dương."
Bàng Lạc Tuyết nói xong, ngực truyền một trận đau đớn, ho khan vài tiếng, lại khạc ra một ngụm máu tươi. Bàng Lạc Tuyết kinh hãi, cảm thấy độc dược của Nam Chiếu quốc này quả nhiên không tầm thường.
Triệu Chính Dương mạnh mẽ quay đầu lại thấy Bàng Lạc Tuyết đang phun ra một ngụm máu tươi. Hắn kinh hãi, chạy tới đỡ Bàng Lạc Tuyết nói "Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, nàng đã tỉnh?"
Bàng Lạc Tuyết tựa vào ngực Triệu Chính Dương, gật đầu một cái, nhỏ giọng ừ một tiếng.
Triệu Chính Dương ôm thật chặt Bàng Lạc Tuyết, sợ nàng sẽ biến mất. Triệu Chính Dương nhìn Bàng Lạc Tuyết nói "Thái y nói không cứu được nàng."
Bàng Lạc Tuyết ho khan một tiếng, nói "Chính muội cũng biết rượu có vấn đề nên dùng một loại độc dược khác để áp chế độc tính của nó. Muội cho là không có vấn đề gì nhưng không ngờ chất độc này quá mạnh, cũng không nghĩ đến sẽ phun nhiều máu như vậy."
Sắc mặt của Triệu Chính Dương càng ngày càng đen, Bàng Lạc Tuyết cảm nhận khí ép trên đỉnh đầu mình càng ngày càng lớn nên giọng nói của nàng cũng càng ngày càng nhỏ.
Triệu Chính Dương bước đến hôn lên môi Bàng Lạc Tuyết. Hắn bá đạo xâm lược, day dưa môi lưỡi trong miệng nàng. Lúc này, đầu óc của Bàng Lạc Tuyết cũng rối tinh rối mù, ngay cả việc hô hấp cũng quên, trái tim nhảy loạn nhịp, đập càng ngày càng mạnh.
Trong đầu Triệu Chính Dương đang suy nghĩ, hắn nên mạnh tay dạy dỗ nha đầu ngày càng to gan này một trận. Nàng không biết giữ thân thể mình lại mạo hiểm thử chất độc khiến hắn một phen thất kinh hồn vía. Hắn phải dạy dỗ nàng thật tốt. Vì vậy hắn cứ thế mà hôn nàng ngấu nghiến. Mãi cho đến khi khuôn mặt Bàng Lạc Tuyết đỏ hồng trong ngực hắn, hô hấp không thông, môi sưng đỏ, hắn mới thả nàng ra. Nhìn đôi môi sưng đỏ của nàng mà hắn vẫn còn tức giận trong lòng.
Bàng Lạc Tuyết xấu hổ, hận mình không thể núp trong chăn. Nàng cố gắng hít thở hai cái. Chiếc hôn vừa rồi của hắn khiến nàng không thở nổi. Lúc nàng yêu Tấn vương kiếp trước, nàng cũng chưa từng có loại cảm giác này với hắn.
Khuôn mặt của Triệu Chính Dương cũng không khá hơn chút nào, hai người cứ nhìn nhau như vậy. Ánh mắt nhìn vào khuôn mặt cùng đôi môi của đối phương như muốn lau hết ấn tích ngọt ngào khi nãy.
Triệu Chính Dương ho khan một tiếng. Hắn cố gắng muốn phá tan bầu không khí lúng túng này còn Bàng Lạc Tuyết lại cứ liếc mắt nhìn hắn mà không nói gì.
Triệu Chính Dương lúng túng. Vừa rồi hắn cũng hơi quá, nhớ lại Bàng Lạc Tuyết còn đang bị trúng độc dược nên Triệu Chính Dương lo lắng nói "Tuyết Nhi, vậy độc trong người nàng thế nào?"
Bàng Lạc Tuyết an ủi, nói"Muội đã có cách giải độc. Bây giờ điều muội muốn làm là không để ngụm máu này bị lãng phí vô ích. Có lẽ bây giờ Yến quý phi đang gặp khó khăn ở đại điện rồi. Ý đồ của Yến quý phi thật tàn độc. Nhưng huynh yên tâm, phụ thân muội chắc chắn sẽ không cho muội ở lại hoàng cung nữa."
Thật ra, Bàng Lạc Tuyết muốn nói là Bạch Quân Nhược sẽ không để cho nàng ở lại trong cung. Nhưng khi nhìn Triệu Chính Dương, lời vừa tới miệng lại đổi hướng thành Bàng Quốc Công.
Triệu Chính Dương nhìn chằm chằm Bàng Lạc Tuyết một hồi, nói "Để huynh phái Đồng Tước trông coi nơi này, không cho bất kỳ ai vào đây. Tốt nhất muội nên nghỉ ngơi, giờ huynh muốn người kia phải trả giá thật đắt."
Bàng Lạc Tuyết gật đầu một cái, thuốc này thật mạnh. Bây giờ thân thể nàng cũng khổ sở. Vì nàng không muốn Triệu Chính Dương lo lắng nên vẫn luôn cố gắng không nói ra. Dù sao việc lấy độc trị độc cũng không tốt, nếu không sao nàng lại có thể phun ra nhiều máu như vậy.
Triệu Chính Dương vừa rời khỏi đó thì Đồng Tước liền đứng ở ngoài cửa canh gác để Bàng Lạc Tuyết nghỉ ngơi. Bàng Lạc Tuyết không nhịn được nữa, phun ra một ngụm máu tươi, khiến Đồng Tước giật mình, tới trước mặt nàng nói "Công chúa, thuộc hạ đi gọi thái y cho người."
Bàng Lạc Tuyết yếu đuối, lắc đầu nói "Không sao, đừng nói với Vương Gia, ta chỉ là quá mệt mỏi. Ngươi canh chừng cẩn thận, đừng cho bất cứ ai vào, ta nghỉ ngơi một chút sẽ ổn."
Bàng Lạc Tuyết biết, vào thời khắc này mình tuyệt đối không nên gọi thái y. Vì như thế mọi công sức của nàng sẽ trở nên vô ích.
Đồng Tước nhìn Bàng Lạc Tuyết mệt mỏi nằm trên giường. Rõ ràng nàng chỉ mới mười mấy tuổi thôi, thế mà nàng có thể thay người khác chịu đựng nỗi đau này. Nhìn cảnh này, hắn thật sự không chịu nổi.
Bàng Lạc Tuyết nhìn ánh mắt Đồng Tước lo lắng, khẽ mỉm cười. Đồng Tước thật lương thiện.
Đồng Tước biết Bàng Lạc Tuyết đang nghĩ hắn lương thiện, hắn bày ra bộ dáng lãnh khốc nghiêm trang nói, "Đồng Tước giết người không chớp mắt, không thiện lương như công chúa nghĩ đâu."
Bàng Lạc Tuyết nhẹ nhàng nhắm hai mắt, bữa tiệc lần này thật sự khiến nàng quá mệt mỏi.
Trở lại bữa tiệc
Bàng Quốc Công và Bàng Sách nhìn chằm chằm Yến Quý phi. Bọn họ đều biết nếu không phải vì nữ nhân này, thì Bàng Lạc Tuyết cũng không cần uống ly rượu độc kia. Ly rượu này do Yến Quý phi ép buộc Bàng Lạc Tuyết uống .
Tuy Bàng Quốc Công và Bàng Sách là thần tử, nhưng cũng không được vào nơi Bàng Lạc Tuyết nghỉ ngơi. Vừa rồi, khuôn mặt thái y xem mạch và chuẩn đoán bệnh có vẻ bệnh của Bàng Lạc Tuyết khá nặng.
Bây giờ không khí trong bữa tiệc trở nên im ắng yên tĩnh .
Yến Quý phi cũng kinh ngạc. Nếu Bàng Lạc Tuyết trúng độc,sau bảy ngày độc mới phát tán, mà sao lúc này lại phát tán? Không thể nào, nàng biết quá rõ độc dược của hoàng thất Nam Chiếu quốc mà. Nếu độc dược phát tán sau bảy ngày thì không ai có thể suy đoán do nàng làm.
Lúc này Yến Quý phi cũng luống cuống, nhìn vũ nữ quỳ trên đất. Nàng vẫn bí mật nuôi dưỡng nha đầu này từ rất lâu. Nàng dự tính hôm nay nhân cơ hội này khiến Hoàng đế dung nạp nàng ta và cũng trở thành trợ lực cho mình. Hiện tại lại xảy ra chuyện như thế này, chắc nàng chỉ có thể bỏ xe bảo vệ tướng rồi.
Triệu Chính Dương đi vào, Bàng Quốc Công không để ý đến thân phận mình, vội vàng nắm cánh tay Triệu Chính Dương, hỏi "Vương Gia, tiểu nữ thế nào? Thái y nói nàng trúng độc, có thật vậy hay không?"
Tuổi Bàng Quốc Công cũng đã cao. Lần này Bàng Lạc Tuyết té xỉu khiến hắn sợ hãi suýt mất mạng, giọng nói cũng có chút khàn khàn.
Bàng Sách còn có chút lý trí, kéo tay Bàng Quốc Công nói "Phụ thân, muội muội nhất định sẽ không có chuyện gì. Phụ thân cũng đừng nắm áo mà để Dự vương nói xem sự tình thế nào."
Bàng Quốc Công nhìn tay mình, vội vàng buông ra. Cả hai phụ tử đều dùng một ánh mắt hy vọng nhìn hắn, nhưng bây giờ hắn không thể nói ra chân tướng, nếu không Tuyết Nhi sẽ chịu khổ oan uổng.
"Quốc Công gia, xin ngài nén bi thương." Triệu Chính Dương nói xong cũng không dám nhìn vào mắt Bàng Quốc Công mắt.
Bàng Quốc Công lui về phía sau lảo đảo một cái, cặp mắt mở to. Lúc nghe thái y bẩm báo, hắn bị chấn động không nhỏ. Bây giờ hắn lại nghe được Dự vương xác nhận, máu trong người đều lạnh. Nữ nhi của mình còn nhỏ như vậy, chẳng lẽ lần này người đầu bạc tiễn người đầu xanh sao?
Mắt Bàng Sách đỏ ngầu nhìn Triệu Chính Dương. Hắn tiến lên nắm cổ áo Triệu Chính Dương nói "Nói đi, ngươi đang nói bậy, Tuyết Nhi làm sao trúng độc? Làm sao cứu không được? Ta không tin."
"Chính Dương." Bàng Lạc Tuyết kêu thành tiếng.
Vừa mới bước ra cửa, nghe thấy tiếng gọi mình, trong lòng Triệu Chính Dương chấn động, mình có nghe lầm hay không? Rõ ràng Bàng Lạc Tuyết đã chết mà, hắn cúi đầu nhìn chủy thủ trong tay, lại tiếp tục đi về phía trước.
Bàng Lạc Tuyết thầm kêu một tiếng "Khốn kiếp." Nhìn Triệu Chính Dương muốn đi về phía trước, trong lòng không cam tâm. Tên khốn kiếp này không thèm nhìn mình.
Bàng Lạc Tuyết chịu đựng đau đớn, hét lớn "Triệu Chính Dương."
Bàng Lạc Tuyết nói xong, ngực truyền một trận đau đớn, ho khan vài tiếng, lại khạc ra một ngụm máu tươi. Bàng Lạc Tuyết kinh hãi, cảm thấy độc dược của Nam Chiếu quốc này quả nhiên không tầm thường.
Triệu Chính Dương mạnh mẽ quay đầu lại thấy Bàng Lạc Tuyết đang phun ra một ngụm máu tươi. Hắn kinh hãi, chạy tới đỡ Bàng Lạc Tuyết nói "Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, nàng đã tỉnh?"
Bàng Lạc Tuyết tựa vào ngực Triệu Chính Dương, gật đầu một cái, nhỏ giọng ừ một tiếng.
Triệu Chính Dương ôm thật chặt Bàng Lạc Tuyết, sợ nàng sẽ biến mất. Triệu Chính Dương nhìn Bàng Lạc Tuyết nói "Thái y nói không cứu được nàng."
Bàng Lạc Tuyết ho khan một tiếng, nói "Chính muội cũng biết rượu có vấn đề nên dùng một loại độc dược khác để áp chế độc tính của nó. Muội cho là không có vấn đề gì nhưng không ngờ chất độc này quá mạnh, cũng không nghĩ đến sẽ phun nhiều máu như vậy."
Sắc mặt của Triệu Chính Dương càng ngày càng đen, Bàng Lạc Tuyết cảm nhận khí ép trên đỉnh đầu mình càng ngày càng lớn nên giọng nói của nàng cũng càng ngày càng nhỏ.
Triệu Chính Dương bước đến hôn lên môi Bàng Lạc Tuyết. Hắn bá đạo xâm lược, day dưa môi lưỡi trong miệng nàng. Lúc này, đầu óc của Bàng Lạc Tuyết cũng rối tinh rối mù, ngay cả việc hô hấp cũng quên, trái tim nhảy loạn nhịp, đập càng ngày càng mạnh.
Trong đầu Triệu Chính Dương đang suy nghĩ, hắn nên mạnh tay dạy dỗ nha đầu ngày càng to gan này một trận. Nàng không biết giữ thân thể mình lại mạo hiểm thử chất độc khiến hắn một phen thất kinh hồn vía. Hắn phải dạy dỗ nàng thật tốt. Vì vậy hắn cứ thế mà hôn nàng ngấu nghiến. Mãi cho đến khi khuôn mặt Bàng Lạc Tuyết đỏ hồng trong ngực hắn, hô hấp không thông, môi sưng đỏ, hắn mới thả nàng ra. Nhìn đôi môi sưng đỏ của nàng mà hắn vẫn còn tức giận trong lòng.
Bàng Lạc Tuyết xấu hổ, hận mình không thể núp trong chăn. Nàng cố gắng hít thở hai cái. Chiếc hôn vừa rồi của hắn khiến nàng không thở nổi. Lúc nàng yêu Tấn vương kiếp trước, nàng cũng chưa từng có loại cảm giác này với hắn.
Khuôn mặt của Triệu Chính Dương cũng không khá hơn chút nào, hai người cứ nhìn nhau như vậy. Ánh mắt nhìn vào khuôn mặt cùng đôi môi của đối phương như muốn lau hết ấn tích ngọt ngào khi nãy.
Triệu Chính Dương ho khan một tiếng. Hắn cố gắng muốn phá tan bầu không khí lúng túng này còn Bàng Lạc Tuyết lại cứ liếc mắt nhìn hắn mà không nói gì.
Triệu Chính Dương lúng túng. Vừa rồi hắn cũng hơi quá, nhớ lại Bàng Lạc Tuyết còn đang bị trúng độc dược nên Triệu Chính Dương lo lắng nói "Tuyết Nhi, vậy độc trong người nàng thế nào?"
Bàng Lạc Tuyết an ủi, nói"Muội đã có cách giải độc. Bây giờ điều muội muốn làm là không để ngụm máu này bị lãng phí vô ích. Có lẽ bây giờ Yến quý phi đang gặp khó khăn ở đại điện rồi. Ý đồ của Yến quý phi thật tàn độc. Nhưng huynh yên tâm, phụ thân muội chắc chắn sẽ không cho muội ở lại hoàng cung nữa."
Thật ra, Bàng Lạc Tuyết muốn nói là Bạch Quân Nhược sẽ không để cho nàng ở lại trong cung. Nhưng khi nhìn Triệu Chính Dương, lời vừa tới miệng lại đổi hướng thành Bàng Quốc Công.
Triệu Chính Dương nhìn chằm chằm Bàng Lạc Tuyết một hồi, nói "Để huynh phái Đồng Tước trông coi nơi này, không cho bất kỳ ai vào đây. Tốt nhất muội nên nghỉ ngơi, giờ huynh muốn người kia phải trả giá thật đắt."
Bàng Lạc Tuyết gật đầu một cái, thuốc này thật mạnh. Bây giờ thân thể nàng cũng khổ sở. Vì nàng không muốn Triệu Chính Dương lo lắng nên vẫn luôn cố gắng không nói ra. Dù sao việc lấy độc trị độc cũng không tốt, nếu không sao nàng lại có thể phun ra nhiều máu như vậy.
Triệu Chính Dương vừa rời khỏi đó thì Đồng Tước liền đứng ở ngoài cửa canh gác để Bàng Lạc Tuyết nghỉ ngơi. Bàng Lạc Tuyết không nhịn được nữa, phun ra một ngụm máu tươi, khiến Đồng Tước giật mình, tới trước mặt nàng nói "Công chúa, thuộc hạ đi gọi thái y cho người."
Bàng Lạc Tuyết yếu đuối, lắc đầu nói "Không sao, đừng nói với Vương Gia, ta chỉ là quá mệt mỏi. Ngươi canh chừng cẩn thận, đừng cho bất cứ ai vào, ta nghỉ ngơi một chút sẽ ổn."
Bàng Lạc Tuyết biết, vào thời khắc này mình tuyệt đối không nên gọi thái y. Vì như thế mọi công sức của nàng sẽ trở nên vô ích.
Đồng Tước nhìn Bàng Lạc Tuyết mệt mỏi nằm trên giường. Rõ ràng nàng chỉ mới mười mấy tuổi thôi, thế mà nàng có thể thay người khác chịu đựng nỗi đau này. Nhìn cảnh này, hắn thật sự không chịu nổi.
Bàng Lạc Tuyết nhìn ánh mắt Đồng Tước lo lắng, khẽ mỉm cười. Đồng Tước thật lương thiện.
Đồng Tước biết Bàng Lạc Tuyết đang nghĩ hắn lương thiện, hắn bày ra bộ dáng lãnh khốc nghiêm trang nói, "Đồng Tước giết người không chớp mắt, không thiện lương như công chúa nghĩ đâu."
Bàng Lạc Tuyết nhẹ nhàng nhắm hai mắt, bữa tiệc lần này thật sự khiến nàng quá mệt mỏi.
Trở lại bữa tiệc
Bàng Quốc Công và Bàng Sách nhìn chằm chằm Yến Quý phi. Bọn họ đều biết nếu không phải vì nữ nhân này, thì Bàng Lạc Tuyết cũng không cần uống ly rượu độc kia. Ly rượu này do Yến Quý phi ép buộc Bàng Lạc Tuyết uống .
Tuy Bàng Quốc Công và Bàng Sách là thần tử, nhưng cũng không được vào nơi Bàng Lạc Tuyết nghỉ ngơi. Vừa rồi, khuôn mặt thái y xem mạch và chuẩn đoán bệnh có vẻ bệnh của Bàng Lạc Tuyết khá nặng.
Bây giờ không khí trong bữa tiệc trở nên im ắng yên tĩnh .
Yến Quý phi cũng kinh ngạc. Nếu Bàng Lạc Tuyết trúng độc,sau bảy ngày độc mới phát tán, mà sao lúc này lại phát tán? Không thể nào, nàng biết quá rõ độc dược của hoàng thất Nam Chiếu quốc mà. Nếu độc dược phát tán sau bảy ngày thì không ai có thể suy đoán do nàng làm.
Lúc này Yến Quý phi cũng luống cuống, nhìn vũ nữ quỳ trên đất. Nàng vẫn bí mật nuôi dưỡng nha đầu này từ rất lâu. Nàng dự tính hôm nay nhân cơ hội này khiến Hoàng đế dung nạp nàng ta và cũng trở thành trợ lực cho mình. Hiện tại lại xảy ra chuyện như thế này, chắc nàng chỉ có thể bỏ xe bảo vệ tướng rồi.
Triệu Chính Dương đi vào, Bàng Quốc Công không để ý đến thân phận mình, vội vàng nắm cánh tay Triệu Chính Dương, hỏi "Vương Gia, tiểu nữ thế nào? Thái y nói nàng trúng độc, có thật vậy hay không?"
Tuổi Bàng Quốc Công cũng đã cao. Lần này Bàng Lạc Tuyết té xỉu khiến hắn sợ hãi suýt mất mạng, giọng nói cũng có chút khàn khàn.
Bàng Sách còn có chút lý trí, kéo tay Bàng Quốc Công nói "Phụ thân, muội muội nhất định sẽ không có chuyện gì. Phụ thân cũng đừng nắm áo mà để Dự vương nói xem sự tình thế nào."
Bàng Quốc Công nhìn tay mình, vội vàng buông ra. Cả hai phụ tử đều dùng một ánh mắt hy vọng nhìn hắn, nhưng bây giờ hắn không thể nói ra chân tướng, nếu không Tuyết Nhi sẽ chịu khổ oan uổng.
"Quốc Công gia, xin ngài nén bi thương." Triệu Chính Dương nói xong cũng không dám nhìn vào mắt Bàng Quốc Công mắt.
Bàng Quốc Công lui về phía sau lảo đảo một cái, cặp mắt mở to. Lúc nghe thái y bẩm báo, hắn bị chấn động không nhỏ. Bây giờ hắn lại nghe được Dự vương xác nhận, máu trong người đều lạnh. Nữ nhi của mình còn nhỏ như vậy, chẳng lẽ lần này người đầu bạc tiễn người đầu xanh sao?
Mắt Bàng Sách đỏ ngầu nhìn Triệu Chính Dương. Hắn tiến lên nắm cổ áo Triệu Chính Dương nói "Nói đi, ngươi đang nói bậy, Tuyết Nhi làm sao trúng độc? Làm sao cứu không được? Ta không tin."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.