Chương 269: Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay ta
Bình Quả Trùng Tử
18/08/2017
Bàng Lạc Vũ ngồi bên
cạnh nhìn trân châu trên đầu Bàng Lạc Băng, đều là những vật phẩm cao
cấp nhất mà ngay cả chính mình cũng chưa từng được đeo trên người.
"Tam muội muội, tóc muội có cây trâm trân châu thật đẹp, không biết đó có phải phần thưởng của phụ thân chăng?" Cũng không trách Bàng Lạc Vũ hỏi như vậy, bởi vì trong phủ này Bàng Lạc Băng chính là một tiểu thư thấp nhất, làm sao nàng ta có thể được sở hữu một loại trân châu quý báu như vậy?
Bàng Lạc Băng lại nghĩ đến cảnh tượng lúc nhị tỷ tỷ đưa cho mình vật này. Mặc dù cũng rất yêu thích nhưng nàng vẫn cười nói: "Đêm mai có tiệc rượu, phụ thân nói muốn muội tham gia. Vì đại diện cho bộ mặt của toàn phủ Bàng Quốc Công nên làm sao muội có thể trưng diện qua loa, những thứ này cũng đều là do phụ thân sai người mang tới."
Bàng Lạc Vũ nhìn khuôn mặt Bàng Lạc Băng cũng đoán được chắc chắn nàng dùng son nước. Thật là đẹp.
"Hừ, ta thấy các ngươi đến đây không chỉ là muốn đưa thức ăn thôi, Băng nhi đừng tưởng rằng có phụ thân làm chỗ dựa thì có thể cướp đi tất cả của ta. Ta nói cho ngươi biết, đã là đồ vật của ta thì không ai được chiếm đoạt hết." Bàng Lạc Vũ trợn mắt nhìn.
"Băng Nhi, xem ra phụ thân nói rất đúng, đại tỷ này thật sự không biết điều. Nếu nàng không cảm kích ý tốt của chúng ta thì chúng ta đi đi."
Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn giỏ thức ăn, lại, dẫn Bàng Lạc Băng ra ngoài.
Mới vừa bước ra ngoài, Bàng Lạc Băng cũng không chờ đợi được nữa hỏi: "Nhị tỷ tỷ, nhị tỷ tỷ, tỷ nói đại tỷ tỷ sẽ dùng sao?"
Bàng Lạc Tuyết nhếch khóe miệng, nói: "Yên tâm, nàng không có lựa chọn nào khác."
"Ồ." Bàng Lạc Băng gật gù.
"Nhị tỷ tỷ thật tài tình." Bàng Lạc Băng cười ngọt ngào nói.
"Vì thế, chuyện còn lại dựa vào Băng Nhi." Bàng Lạc Tuyết vừa nhìn Bàng Lạc Băng vừa vỗ tay nàng nói.
"Nhị tỷ tỷ cứ yên tâm." Bàng Lạc Băng gật gù.
Thính Vũ hiên
"Ném tất cả đồ vật các nàng mang đến cho ta." Bàng Lạc Vũ lạnh giọng nói.
Cúc Thanh mở giỏ thức ăn nói: "A, Đại tiểu thư, tiểu thư mau đến xem!"
"Sao lại lớn tiếng như vậy?" Bàng Lạc Vũ cau mày khó chịu nhưng cũng đến gần xem.
Thì ra giỏ thức ăn có hai tầng, tầng thứ nhất là để thức ăn, tầng thứ hai là một bộ trang sức Hồng Bảo Thạch, bên trên còn có khảm nạm vàng, còn có đá mắt mèo được khắc trổ tinh xảo, lại có đá thanh kim, san hô đồng bộ với nó còn có điền tử(1), biển phương (2), trâm sai (3) , vòng tay, nhẫn. Tuy thứ nào cũng được thiết kế theo hình dạng chữ T nhưng nhìn vào thì biết có giá trị không nhỏ.
(1) một thứ làm bằng vàng, trên cắm lông con chả, dùng làm đồ trang sức đầu của phụ nữ
(2) cài tóc của phụ nữ thời cổ xưa. Để tìm hình ảnh, mời độc giả tìm kiếm link này:
(3) cây trâm cài tóc dành cho phụ nữ
"Đại tiểu thư, tiểu thư nhìn xem, những thứ này thực sự rất đẹp." Cúc Thanh than thở nói.
"Thật không? Cũng chỉ có như vậy, không thấy có gì tốt, những thứ này chỉ bình thường thôi mà."
Tuy Bàng Lạc Vũ nói vậy nhưng ánh mắt nàng lại hung hăng nhìn chằm chằm vào những món đồ trang sức kia.
Cúc Thanh cầm một cây trâm Hồng Bảo Thạch lên, quay về phía Bàng Lạc Vũ nói: "Aida! Tiểu thư xem, cây trâm này rất hợp với tiểu thư, nó nhất định sẽ làm tiểu thư xinh đẹp lên rất nhiều."
Bàng Lạc Vũ nói dông dài một hồi: "Ừm, cũng không tệ lắm nhưng cũng liên quan đến ta. Ta không tin hai đứa nha đầu kia sẽ tốt bụng như vậy."
"Tiểu thư, chỉ cần người muốn là lập tức trở thành Tấn vương phi tương lai rồi. Đến lúc đó ai mà không đuổi theo nịnh bợ tiểu thư đâu, mà nô tỳ thấy Đại tiểu thư và nhị tiểu thư đến đây chính là muốn nịnh bợ Đại tiểu thư đấy. Ai bảo Đại tiểu thư có phúc khí, lại còn là phi tử của Vương gia, không phải ai muốn cũng đều làm được cả đâu." Cúc Thanh đứng một bên vừa cầm cây trâm vừa nịnh bợ Bàng Lạc Vũ.
"Tiểu thư à, vật này... ..." Cúc Thanh nhìn lướt qua.
"Nếu là đồ vật do hai vị muội muội đưa thì tạm thời ta cứ giữ lấy. Ngày mai, ta định tìm cách đi ra ngoài, dù sao cũng chỉ là hai nha đầu nhỏ nhoi thì có thể hại ta bao nhiêu. Bổn tiểu thư chống mắt lên xem họ sẽ làm gì ta? Còn ngươi, phái người đến báo tin cho ngoại tổ mẫu, nói mẫu thân đã bị giam lỏng, còn ta có ra ngoài được hay không cũng do ngoại tổ mẫu giúp ta nghĩ cách thôi."
"Vâng."
Sáng sớm ngày hôm sau.
Bàng Lạc Tuyết vừa rời giường lười biếng duỗi người, Liên Diệp liền chạy vào: "Không xong rồi, tiểu thư. Không xong rồi."
"Phi phi phi, tiểu thư nhà ngươi vẫn khỏe." Bàng Lạc Tuyết bị nghẹn một hồi, nói.
"Tiểu thư, người biết muội không phải có ý đó mà." Liên Diệp đưa ra bộ mặt oan ức nói.
"Sao vậy? Mới sáng sớm đã đến đây, không phải nói sẽ không đến hầu hạ ta nữa sao?" Bàng Lạc Tuyết nghi ngờ hỏi.
"Tiểu thư, người đoán xem vừa nãy muội gặp ai?" Liên Diệp giả vờ thần bí nói.
Bàng Lạc Tuyết lườm một cái, nha đầu ngốc như ngươi thì có thể gặp ai được?
"Nói đi, nói xong rồi thì đi đi, ta còn muốn ngủ lại."
Bàng Lạc Tuyết ưỡn ẹo, nàng vẫn còn chưa thay y phục ra.
"Tiểu thư,người thật không muốn biết." Liên Diệp người mũi cao hướng lên bầu trời.
"Ngươi lo lắng vậy chỉ vì ngoại tổ mẫu của Bàng Lạc Vũ đến rồi." Bàng Lạc Tuyết khinh thường nói.
"Tiểu thư, thì ra người biết rồi." Liên Diệp méo miệng nói.
Liên Ngẫu che miệng cười, nói: “Tiểu thư đã sớm biết, chỉ có nha đầu ngốc như ngươi mới không biết. Đại tiểu thư gặp rủi ro, nhị phu nhân lại bị giam cầm thì ngươi cho rằng ngoại tổ mẫu sẽ làm gì."
"Được rồi, đến giúp tiểu thư thay trang phục thôi, chúng ta đi gặp lão bà này một chút." Liên Diệp nói.
Trong từ đường
Lần này đến chính là Vương gia lão phu nhân, lão bà đang ngồi trong phòng từ từ uống trà.
Bàng Quốc Công đương nhiên sẽ không tự hạ thấp thân phận mình để ra tiếp đón lão bà, chỉ có tứ phu nhân ngồi bên cạnh tiếp chuyện.
"Nhị phu nhân đâu? Mẫu thân đến cũng không biết lễ nghi phép tắc, không ra chào hỏi ta một lần sao?" Lão phu nhân nhìn tứ phu nhân, thản nhiên mở miệng nói.
Tứ phu nhân cười lạnh, lão phu nhân này vẫn đúng là coi trời bằng vung, còn ở đây tự cao tự đại.
"Lão phu nhân, nhị tỷ tỷ làm ra chuyện hồ đồ nên bị giam, sợ rằng lần này lão phu nhân không thể gặp được phu nhân." Tứ phu nhân nói.
Lão phu nhân chỉ có hai nữ nhi, nữ nhi nhỏ đã chết rồi thì nữ nhi lớn nhất định không thể chết được.
"Hừ, ngươi là thứ gì? Đại phu nhân đâu? Một lão phu nhân thân phận cao quý như ta mà lại không thể gặp được nữ nhi ta sao? Đại phu nhân cũng không ra đây sao? Rốt cuộc Bàng Quốc Công có coi trọng Hầu phủ chúng ta không mà lại phái một kỹ nữ như ngươi ra đây tiếp đãi ta?" Lão phu nhân cay nghiệt nói.
Tuy tứ phu nhân xuất thân phong trần nhưng dù sao cũng có thân phận và địa vị ngang bằng với nhị phu nhân. Mặc dù vậy nhưng từ khi làm thiếp thân, trong phủ này, ai cũng không coi trọng nàng, xem nàng như một món đồ không hơn không kém.
"Lão phu nhân chê cười, nhưng phu nhân cũng nói rồi, khách của ai thì người đó hầu hạ. Mà giờ nhị phu nhân không thể hầu hạ lão phu nhân được nên đương nhiên trách nhiệm nặng nề này sẽ do ta gánh." Tứ phu nhân cười một mặt đắc ý.
"Ngươi đúng là một con nha đầu đã không hiểu lễ nghi mà còn càn rỡ như vậy. Vũ nhi đâu? Ta muốn gặp Vũ nhi." Lão phu nhân cũng không muốn giải thích thêm.
"Đại tiểu thư bị lão gia hạ lệnh cấm giam lỏng, thiếp thân cũng không có tài cán gì đưa nàng đến đây."
"Vũ nhi phạm sai lầm gì mà phải bị giam như vậy? Phủ Bàng Quốc Công muốn làm gì nàng?"
Lão phu nhân chống gậy hung hăng gõ lên sàn nhà khiến âm thanh rầm rầm phát ra nghe thật đáng sợ.
Bàng Lạc Tuyết cười lạnh "Nhiều năm như vậy, tính khí lão bà này vẫn dữ dằn thế."
"Tam muội muội, tóc muội có cây trâm trân châu thật đẹp, không biết đó có phải phần thưởng của phụ thân chăng?" Cũng không trách Bàng Lạc Vũ hỏi như vậy, bởi vì trong phủ này Bàng Lạc Băng chính là một tiểu thư thấp nhất, làm sao nàng ta có thể được sở hữu một loại trân châu quý báu như vậy?
Bàng Lạc Băng lại nghĩ đến cảnh tượng lúc nhị tỷ tỷ đưa cho mình vật này. Mặc dù cũng rất yêu thích nhưng nàng vẫn cười nói: "Đêm mai có tiệc rượu, phụ thân nói muốn muội tham gia. Vì đại diện cho bộ mặt của toàn phủ Bàng Quốc Công nên làm sao muội có thể trưng diện qua loa, những thứ này cũng đều là do phụ thân sai người mang tới."
Bàng Lạc Vũ nhìn khuôn mặt Bàng Lạc Băng cũng đoán được chắc chắn nàng dùng son nước. Thật là đẹp.
"Hừ, ta thấy các ngươi đến đây không chỉ là muốn đưa thức ăn thôi, Băng nhi đừng tưởng rằng có phụ thân làm chỗ dựa thì có thể cướp đi tất cả của ta. Ta nói cho ngươi biết, đã là đồ vật của ta thì không ai được chiếm đoạt hết." Bàng Lạc Vũ trợn mắt nhìn.
"Băng Nhi, xem ra phụ thân nói rất đúng, đại tỷ này thật sự không biết điều. Nếu nàng không cảm kích ý tốt của chúng ta thì chúng ta đi đi."
Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn giỏ thức ăn, lại, dẫn Bàng Lạc Băng ra ngoài.
Mới vừa bước ra ngoài, Bàng Lạc Băng cũng không chờ đợi được nữa hỏi: "Nhị tỷ tỷ, nhị tỷ tỷ, tỷ nói đại tỷ tỷ sẽ dùng sao?"
Bàng Lạc Tuyết nhếch khóe miệng, nói: "Yên tâm, nàng không có lựa chọn nào khác."
"Ồ." Bàng Lạc Băng gật gù.
"Nhị tỷ tỷ thật tài tình." Bàng Lạc Băng cười ngọt ngào nói.
"Vì thế, chuyện còn lại dựa vào Băng Nhi." Bàng Lạc Tuyết vừa nhìn Bàng Lạc Băng vừa vỗ tay nàng nói.
"Nhị tỷ tỷ cứ yên tâm." Bàng Lạc Băng gật gù.
Thính Vũ hiên
"Ném tất cả đồ vật các nàng mang đến cho ta." Bàng Lạc Vũ lạnh giọng nói.
Cúc Thanh mở giỏ thức ăn nói: "A, Đại tiểu thư, tiểu thư mau đến xem!"
"Sao lại lớn tiếng như vậy?" Bàng Lạc Vũ cau mày khó chịu nhưng cũng đến gần xem.
Thì ra giỏ thức ăn có hai tầng, tầng thứ nhất là để thức ăn, tầng thứ hai là một bộ trang sức Hồng Bảo Thạch, bên trên còn có khảm nạm vàng, còn có đá mắt mèo được khắc trổ tinh xảo, lại có đá thanh kim, san hô đồng bộ với nó còn có điền tử(1), biển phương (2), trâm sai (3) , vòng tay, nhẫn. Tuy thứ nào cũng được thiết kế theo hình dạng chữ T nhưng nhìn vào thì biết có giá trị không nhỏ.
(1) một thứ làm bằng vàng, trên cắm lông con chả, dùng làm đồ trang sức đầu của phụ nữ
(2) cài tóc của phụ nữ thời cổ xưa. Để tìm hình ảnh, mời độc giả tìm kiếm link này:
(3) cây trâm cài tóc dành cho phụ nữ
"Đại tiểu thư, tiểu thư nhìn xem, những thứ này thực sự rất đẹp." Cúc Thanh than thở nói.
"Thật không? Cũng chỉ có như vậy, không thấy có gì tốt, những thứ này chỉ bình thường thôi mà."
Tuy Bàng Lạc Vũ nói vậy nhưng ánh mắt nàng lại hung hăng nhìn chằm chằm vào những món đồ trang sức kia.
Cúc Thanh cầm một cây trâm Hồng Bảo Thạch lên, quay về phía Bàng Lạc Vũ nói: "Aida! Tiểu thư xem, cây trâm này rất hợp với tiểu thư, nó nhất định sẽ làm tiểu thư xinh đẹp lên rất nhiều."
Bàng Lạc Vũ nói dông dài một hồi: "Ừm, cũng không tệ lắm nhưng cũng liên quan đến ta. Ta không tin hai đứa nha đầu kia sẽ tốt bụng như vậy."
"Tiểu thư, chỉ cần người muốn là lập tức trở thành Tấn vương phi tương lai rồi. Đến lúc đó ai mà không đuổi theo nịnh bợ tiểu thư đâu, mà nô tỳ thấy Đại tiểu thư và nhị tiểu thư đến đây chính là muốn nịnh bợ Đại tiểu thư đấy. Ai bảo Đại tiểu thư có phúc khí, lại còn là phi tử của Vương gia, không phải ai muốn cũng đều làm được cả đâu." Cúc Thanh đứng một bên vừa cầm cây trâm vừa nịnh bợ Bàng Lạc Vũ.
"Tiểu thư à, vật này... ..." Cúc Thanh nhìn lướt qua.
"Nếu là đồ vật do hai vị muội muội đưa thì tạm thời ta cứ giữ lấy. Ngày mai, ta định tìm cách đi ra ngoài, dù sao cũng chỉ là hai nha đầu nhỏ nhoi thì có thể hại ta bao nhiêu. Bổn tiểu thư chống mắt lên xem họ sẽ làm gì ta? Còn ngươi, phái người đến báo tin cho ngoại tổ mẫu, nói mẫu thân đã bị giam lỏng, còn ta có ra ngoài được hay không cũng do ngoại tổ mẫu giúp ta nghĩ cách thôi."
"Vâng."
Sáng sớm ngày hôm sau.
Bàng Lạc Tuyết vừa rời giường lười biếng duỗi người, Liên Diệp liền chạy vào: "Không xong rồi, tiểu thư. Không xong rồi."
"Phi phi phi, tiểu thư nhà ngươi vẫn khỏe." Bàng Lạc Tuyết bị nghẹn một hồi, nói.
"Tiểu thư, người biết muội không phải có ý đó mà." Liên Diệp đưa ra bộ mặt oan ức nói.
"Sao vậy? Mới sáng sớm đã đến đây, không phải nói sẽ không đến hầu hạ ta nữa sao?" Bàng Lạc Tuyết nghi ngờ hỏi.
"Tiểu thư, người đoán xem vừa nãy muội gặp ai?" Liên Diệp giả vờ thần bí nói.
Bàng Lạc Tuyết lườm một cái, nha đầu ngốc như ngươi thì có thể gặp ai được?
"Nói đi, nói xong rồi thì đi đi, ta còn muốn ngủ lại."
Bàng Lạc Tuyết ưỡn ẹo, nàng vẫn còn chưa thay y phục ra.
"Tiểu thư,người thật không muốn biết." Liên Diệp người mũi cao hướng lên bầu trời.
"Ngươi lo lắng vậy chỉ vì ngoại tổ mẫu của Bàng Lạc Vũ đến rồi." Bàng Lạc Tuyết khinh thường nói.
"Tiểu thư, thì ra người biết rồi." Liên Diệp méo miệng nói.
Liên Ngẫu che miệng cười, nói: “Tiểu thư đã sớm biết, chỉ có nha đầu ngốc như ngươi mới không biết. Đại tiểu thư gặp rủi ro, nhị phu nhân lại bị giam cầm thì ngươi cho rằng ngoại tổ mẫu sẽ làm gì."
"Được rồi, đến giúp tiểu thư thay trang phục thôi, chúng ta đi gặp lão bà này một chút." Liên Diệp nói.
Trong từ đường
Lần này đến chính là Vương gia lão phu nhân, lão bà đang ngồi trong phòng từ từ uống trà.
Bàng Quốc Công đương nhiên sẽ không tự hạ thấp thân phận mình để ra tiếp đón lão bà, chỉ có tứ phu nhân ngồi bên cạnh tiếp chuyện.
"Nhị phu nhân đâu? Mẫu thân đến cũng không biết lễ nghi phép tắc, không ra chào hỏi ta một lần sao?" Lão phu nhân nhìn tứ phu nhân, thản nhiên mở miệng nói.
Tứ phu nhân cười lạnh, lão phu nhân này vẫn đúng là coi trời bằng vung, còn ở đây tự cao tự đại.
"Lão phu nhân, nhị tỷ tỷ làm ra chuyện hồ đồ nên bị giam, sợ rằng lần này lão phu nhân không thể gặp được phu nhân." Tứ phu nhân nói.
Lão phu nhân chỉ có hai nữ nhi, nữ nhi nhỏ đã chết rồi thì nữ nhi lớn nhất định không thể chết được.
"Hừ, ngươi là thứ gì? Đại phu nhân đâu? Một lão phu nhân thân phận cao quý như ta mà lại không thể gặp được nữ nhi ta sao? Đại phu nhân cũng không ra đây sao? Rốt cuộc Bàng Quốc Công có coi trọng Hầu phủ chúng ta không mà lại phái một kỹ nữ như ngươi ra đây tiếp đãi ta?" Lão phu nhân cay nghiệt nói.
Tuy tứ phu nhân xuất thân phong trần nhưng dù sao cũng có thân phận và địa vị ngang bằng với nhị phu nhân. Mặc dù vậy nhưng từ khi làm thiếp thân, trong phủ này, ai cũng không coi trọng nàng, xem nàng như một món đồ không hơn không kém.
"Lão phu nhân chê cười, nhưng phu nhân cũng nói rồi, khách của ai thì người đó hầu hạ. Mà giờ nhị phu nhân không thể hầu hạ lão phu nhân được nên đương nhiên trách nhiệm nặng nề này sẽ do ta gánh." Tứ phu nhân cười một mặt đắc ý.
"Ngươi đúng là một con nha đầu đã không hiểu lễ nghi mà còn càn rỡ như vậy. Vũ nhi đâu? Ta muốn gặp Vũ nhi." Lão phu nhân cũng không muốn giải thích thêm.
"Đại tiểu thư bị lão gia hạ lệnh cấm giam lỏng, thiếp thân cũng không có tài cán gì đưa nàng đến đây."
"Vũ nhi phạm sai lầm gì mà phải bị giam như vậy? Phủ Bàng Quốc Công muốn làm gì nàng?"
Lão phu nhân chống gậy hung hăng gõ lên sàn nhà khiến âm thanh rầm rầm phát ra nghe thật đáng sợ.
Bàng Lạc Tuyết cười lạnh "Nhiều năm như vậy, tính khí lão bà này vẫn dữ dằn thế."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.