Chương 175: Tính toán
Bình Quả Trùng Tử
17/10/2016
Bàng Lạc Tuyết nhìn
vòng tay trong tay mình, thầm nghĩ lão hoàng đế này thật sự muốn dồn hết vốn liếng và tâm tư vào Yến phi này. Chiếc vòng tay Tử Ngọc vốn là một
bảo vật hiếm thấy, có lẽ lão đã bí mật cất giấu trong kho đã lâu.
"Cung kính không bằng tuân mệnh, đa tạ Yến phi nương nương ban tặng."
Yến phi nhìn Bàng Lạc Tuyết từ trên xuống dưới, nói "Công chúa thật sự rất xinh đẹp, chẳng hay nàng đã có ý trung nhân chưa (là người tình đó)?"
Bàng Lạc Tuyết không trả lời, chỉ thản nhiên nhìn Yến phi.
Yến phi đỏ mặt ngượng ngùng. Bởi vì nàng thấy thế lực đứng phía sau Bàng Lạc Tuyết quá mạnh nên chủ yếu muốn giới thiệu nàng với nhị hoàng tử của mình, "Công chúa không nên hiểu lầm, Bổn cung chỉ cảm thấy công chúa xinh đẹp như vậy, chắc là có nhiều người muốn đến cầu hôn."
Bàng Lạc Tuyết cười nói "Thật xin lỗi vì khiến Yến phi nương nương nhọc tâm, Tuyết Nhi còn chưa đến tuổi cập kê nên cũng không vội. Vả lại, Tuyết nhi cũng còn hoàng hậu quan tâm, cho nên. . . ."
Yến phi hiểu, thì ra hoàng hậu đã đích thân chọn lựa, vậy nàng cũng nên xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với hoàng hậu "A, thì ra hoàng hậu nương nương đã chọn lựa, ta thấy tỷ tỷ là người rất hòa ái dễ gần. Nếu nương nương đã tự mình chọn lựa, dĩ nhiên là người cực tốt."
Bàng Lạc Tuyết dịu dàng cười, Yến phi cũng cảm thấy nàng công chúa này cũng không có gì nổi bật, chỉ là nàng may mắn hơn người bình thường một chút thôi. Nếu Dụ Độ không nói nàng nên chú ý đến Bàng Lạc Tuyết, có lẽ nàng cũng không để ý đến làm gì, vì trong tương lai, Vũ Dương nàng chính là quốc mẫu, dưới một người trên vạn người.
"Nương nương, nếu không có chuyện gì, thần nữ xin phép cáo lui, không quấy rầy nương nương nghỉ ngơi." Bàng Lạc Tuyết nói. Nàng biết lão hoàng đế háo sắc kia sẽ nhất mực nuông chìu công chúa Nam Chiếu quốc này, mà hiện giờ Bàng Lạc Tuyết nàng lại không muốn đối đầu với lão.
Yến phi nhớ lại chuyện đêm nay, bệ hạ đã phái công công đến truyền chỉ rằng ngài sẽ đến thị tẩm. Trong phút chốc gương mặt nàng bỗng dưng đỏ hồng, nên nói "Được, công chúa cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Bàng Lạc Tuyết trở lại phủ Dương thị, thấy Dự vương và mẫu thân đang tản bộ. Sau đó, ba người cùng nhau ăn thức ăn do Dương thị chuẩn bị, tiếp đó Dự vương đưa Bàng Lạc Tuyết trở về phủ Bàng Quốc Công.
Mới vừa bước vào cửa, nàng liền nghe thấy tiếng khóc, than trời trách đất bên trong "Vũ Nhi, Vũ Nhi, con sao rồi? Con muốn mẫu thân sống thế nào đây?"
Bàng Lạc Tuyết đứng ngoài cửa nhếch miệng, nàng cố ý sai người mang Bàng Lạc Vũ đến khu biệt viện dưỡng thương. Nếu không, nàng ta cũng sớm trình diện Diêm vương rồi. Vì Bàng Lạc Vũ vẫn còn hữu dụng với nàng nên nàng mới cứu thoát và chữa trị cho ả, nếu không nàng cũng bỏ mặc cho ả ta tự sinh tự diệt. Nàng không ngờ Nghi quý phi lại ra tay tàn độc như vậy, nhẫn tâm ra tay ngay trên bộ y phục của ả. Xem ra bà ta không muốn Bàng Lạc Vũ tiến vào cửa làm con dâu của mình.
"Chính Dương, huynh nên trở về phủ đi. Hiện tại trong phủ của muội đang náo loạn, Tuyết nhi cũng không muốn làm phiền huynh." Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Vũ đang nôn ra máu, nằm trên mặt đất, nên quay sang Triệu Chính Dương nói.
"Không sao, muội cũng nghỉ ngơi sớm đi, ngày hôm nay muội cũng mệt mỏi rồi."
"Dạ"
Bàng Lạc Tuyết nhìn Triệu Chính Dương xoay người, lên ngựa. Sau đó nàng bước vào cửa nhìn phủ Bàng Quốc Công náo loạn, ánh mắt nàng sáng lên, không ai hiểu nàng đang nghĩ gì.
Tử Quyên đã chờ ở cửa từ sớm, Khi thấy Dự vương rời đi, nàng mới dám bước ra ngoài.
"Tiểu thư"
"Ừ, trong phủ xảy ra chuyện gì?" Bàng Lạc Tuyết cười hỏi.
"Bẩm tiểu thư, tình hình trong phủ rất rối loạn, nhị phu nhân chắc cũng đang phát điên lên rồi. Vừa rồi có người mang đại tiểu thư trở về, bẩm báo rằng nàng suýt chết trong miệng hùm ở khu săn bắn. Hiện giờ sức khỏe của đại tiểu thư thật sự không khỏe lắm, cả khuôn mặt hầu như bị phá hủy, thân thể yếu ớt. Ai nhìn thấy cũng bị dọa sợ. Ngay đến lão gia cũng cảm thấy kinh hãi khi nhìn nàng. "
"Không sao, chắc hẳn hiện giờ tỷ tỷ cũng đã tỉnh lại, chúng ta cũng nên đến thăm nàng, để tránh nhị di nương nói ta là muội muội lại không quan tâm đến tỷ tỷ."
"Dạ, tiểu thư."
Bàng Lạc Tuyết dẫn Tử Quyên trở lại phòng khách, Bàng Quốc Công đang nhìn Bàng Lạc Vũ nằm trên giường, không ngừng than thở.
"Thưa phụ thân, Tuyết nhi đã trở về." Bàng Lạc Tuyết đúng mực chào hỏi một tiếng.
Bàng Lạc Vũ nằm đó, co ro, ủ rũ tựa như xác chết. Nhị phu nhân nhìn trên thân thể nàng có nhiều móng vuốt của dã thú, cắm sâu vào da thịt của Vũ nhi, thậm chí còn có nhiều chỗ đã mất đi một mảng da thịt, chỉ lộ ra nhiều mảnh xương trắng hếu.
"Sao đại tỷ lại ra nông nỗi này?" Khuôn mặt Bàng Lạc Tuyết tỏ vẻ vô tội nhìn sắc mặt Bàng Lạc Vũ hỏi.
Nhị phu nhân quay lại, hung hăng nhìn chằm chằm Bàng Lạc Tuyết nói "Tuyết Nhi, ngươi và Vũ Nhi cùng đi vào khu săn bắn. Ngươi thì an toàn trở về, còn nữ nhi của ta lại trở về với bộ dáng thảm thương thế này."
Bàng Lạc Tuyết nhìn cặp mắt đỏ bừng của Nhị phu nhân, lại nghiêng đầu nhìn Bàng Quốc Công nói "Thưa phụ thân, ý của Nhị Di Nương chính là muốn trách tội Tuyết Nhi không có chăm sóc tốt cho đại tỷ hả ?"
Bàng Quốc Công nhìn Nhị phu nhân, cau mày nói "Nhược Sanh, Tuyết Nhi cùng đi với Dự vương, còn Vũ Nhi đi cùng mọi người. Việc này xảy ra cũng không ai muốn. Phu nhân cũng không nên đổ hết tội lỗi lên người Tuyết nhi."
"Lão gia, người nhìn xem nữ nhi của chúng ta kìa." Vương Nhược Sanh nhìn diện mạo xinh đẹp, khả ái của Bàng Lạc Tuyết, sau đó lại nhìn gương mặt bị tàn phá dung nhan của nữ nhi mình. Sao bà lại không nổi giận đây?
"Đủ rồi" Bàng Quốc Công hét lên.
"Mẫu thân, con. . . con đau. . . con đau quá. . ." Lúc này Bàng Lạc Vũ chợt tỉnh lại.
Nhị phu nhân không quan tâm đến điều gì nữa, vội chạy đến bên giường, nắm tay Bàng Lạc Vũ nói " Vũ Nhi, nữ nhi đáng thương của ta, con có sao không? Con đau ở đâu? Đại phu, mau đến xem bệnh cho Vũ nhi, mau lên.” Nhị phu nhân lo lắng nhìn đại phu nói.
"Mẫu thân, mẫu thân chạy mau đi, có mãnh thú đến, có cọp đến rồi. . . Chạy mau đi, chạy đi." Đôi tay Bàng Lạc Vũ múa may loạn xạ, còn nhị phu nhân nắm chặt tay nàng để nàng yên ổn cho đại phu xem bệnh.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Vũ, thầm nghĩ lần này vết thương có lẽ không nhẹ.
"Đại phu, tình hình đại tiểu thư thế nào?" Bàng Quốc Công hỏi.
Đại phu khổ sở, lau tay của mình, lắc đầu với Bàng Quốc Công nói "Bẩm Quốc Công gia, lần này có lẽ đại tiểu thư sẽ bị phế truất."
Nhị phu nhân khó tin nhìn đại phu, nắm chặt tay đại phu nói "Đại phu, ngươi vừa nói gì, sao lại bị phế truất? Nữ nhi của ta sẽ lập tức gả cho Tấn vương, sẽ là Tấn vương phi tương lai. Sao lại bị phế truất?"
Bàng Quốc Công lo lắng nhìn đại phu, đại phu thở dài nói "Chưa đề cập đến việc nàng bị phá hủy dung nhan, những vết thương lâu ngày đã trở thành sẹo, mà hiện giờ lão phu phát hiện khung xương chậu của nàng cũng bị vỡ vụn, sợ rằng nàng sẽ vĩnh viễn không thể mang thai. Với lại, xương sống của nàng cũng đã gãy nên sau này cũng khó có thể đi bộ như người bình thường được."
"Vậy đại phu có thể chữa trị hết cho nữ nhi của ta không?” Bàng Quốc Công vẫn còn tỉnh táo, vội vàng hỏi.
"Bàng Quốc Công, thứ lỗi cho lão thần vô dụng, không có tài đức để chữa trị hết cho Đại tiểu thư. Có lẽ ngài nên mời cao minh khác thôi." Đại phu chắp tay nói.
"Hừ, lũ các ngươi đều là những tên vô dụng. Sao các ngươi không trị hết được hay là các ngươi không muốn chữa trị cho nữ nhi của ta?" Nhị phu nhân vô lý nói.
Đại phu tỏ vẻ khổ sở nhìn Bàng Quốc Công, Bàng Quốc Công tiến lên, kéo tay Vương Nhược Sanh nói "Đủ rồi, nàng cảm thấy chưa đủ loạn đúng không?"
"Lão gia, Vũ Nhi của chúng ta thật quá đáng thương." Nhị phu nhân nằm trong lòng Bàng Quốc Công khóc thút thít nói.
"Được rồi, nàng yên tâm, ta sẽ sai người chăm sóc Vũ nhi tốt nhất." Bàng Quốc Công an ủi.
Bàng Lạc Tuyết bước đến nhìn gương mặt bị hủy dung gần hết của Bàng Lạc Vũ, khóe miệng nhếch lên, quay sang an ủi nhị phu nhân "Di nương, cuộc săn bắn mỗi năm diễn ra một lần, người gặp tai họa cũng không ít. Nhưng hôm nay, nếu để Tấn vương hoặc hoàng cung biết tỷ tỷ gặp nạn thì ….. "
Nhị phu nhân đột nhiên thức tỉnh, nhìn Bàng Quốc Công lại nhìn nữ nhi của mình, sau đó quay về phía các nha hoàn nói "Các ngươi hãy nhanh chóng đưa đại tiểu thư vào viện của ta. Ta muốn tự mình chăm sóc nàng. Nếu có ai hỏi thì chỉ nói tiểu thư bị cảm mạo thông thường, qua mấy ngày sau sẽ khỏi. Biết chưa?"
"Nhược Sanh, nàng. . . . . ." Bàng Quốc Công hỏi
Vương Nhược Sanh nhìn Bàng Quốc Công cầu khẩn nói "Lão gia, nếu Tấn vương nhìn bộ dáng cùng tướng mạo của Vũ Nhi bây giờ, có lẽ hắn sẽ không muốn cưới nàng. Mà nếu Vũ nhi biết hoàng gia từ hôn vì nàng trở thành phế nhân, thì liệu nàng có thể sống tiếp được không?"
"Nhưng bệnh tình của Vũ Nhi, ngay cả ngự y cũng không thể chữa trị hết. Nếu Tấn vương biết sẽ trách tội chúng ta lừa dối hoàng gia." Bàng Quốc Công lo lắng nói.
"Tấn vương, Vương Gia, Vương Gia cứu thiếp, Vương Gia cứu thiếp. . . ." Bàng Lạc Vũ nghe thấy tên Tấn vương, giống như người mê sảng, lẩm bẩm nói.
Bàng Quốc Công thở dài, nói "Như lời Nhị phu nhân phân phó, trước tiên đưa đại tiểu thư trở về phủ, mời đại phu chăm sóc cho nàng."
"Tạ ơn lão gia." Nhị phu nhân cũng không kịp nói gì, nhanh chóng sai người đưa Bàng Lạc Vủ về phủ mình.
"Đại phu, Đại tỷ của ta như vậy, ta hi vọng đại phu có thể giữ bí mật việc này." Bàng Lạc Tuyết đến gần đại phu nói.
"Dạ, nhị tiểu thư, lão phu biết. Nhưng vẫn nên mời cao minh khác đến chẩn trị cho Đại tiểu thư thôi." Đại phu khổ sở nói.
"Đây là lẽ dĩ nhiên, đại phu không cần lo lắng. Hôm nay Nhị Di Nương có chút nóng lòng, nói chuyện nặng lời, mong đại phu đừng trách. Ta sẽ ban thưởng ngài thêm một trăm lượng bạc. Ngài cũng không nên phí tâm vào những việc này." Bàng Lạc Tuyết nói.
"Vậy đa tạ nhị tiểu thư, lão phu cáo lui."
Bàng Quốc Công gật đầu, ra hiệu cho nha hoàn tiễn đại phu ra cửa.
Trong phòng chỉ còn lại Bàng Lạc Tuyết và Bàng Quốc Công, còn Tử Quyên bên cạnh chăm sóc nàng.
Bàng Quốc Công có nhiều lời muốn nói với Bàng Lạc Tuyết, nhưng lời vừa đến khóe miệng lại bị ngăn cản ở cuống họng.
Bàng Lạc Tuyết nhìn bộ dáng Bàng Quốc Công dường như có lời muốn nói, nên nàng mở miệng " Hôm nay đa tạ phụ thân đã ra mặt nói đỡ cho ca ca."
"Đây là việc đương nhiên, Bàng Sách cũng là nhi tử của ta. Cũng tại ta, lúc trước chưa làm tốt bổn phận người cha, mà hôn sự này cũng đều do một tay mẫu thân con sắp xếp." Bàng Quốc Công áy náy nói.
"Phụ thân cũng không nên tự trách. Ít ngày nữa công chúa Trường Nhạc cũng được gả vào phủ Bàng Quốc Công này rồi, con cũng dự định sắm sửa đồ đạc, sửa sang lại, sáp nhập viện của ca ca và sân viện thành một. Có lẽ làm thế công chúa Trường Nhạc không cảm thấy quá nhỏ hẹp." Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Quốc Công
"Tuyết Nhi sắp xếp rất hợp lý, cứ làm như thế đi. Chuyện trong phủ, nếu Tuyết Nhi cảm thấy có điều gì không ổn, con có thể thương lượng với nhị Di Nương. Dù sao nàng cũng là trưởng bối, nếu Tuyết Nhi muốn, quyền quản gia kia sẽ. . . ?" Bàng Quốc Công dò xét nhìn Bàng Lạc Tuyết.
"Không cần." Bàng Lạc Tuyết thẳng thắn cự tuyệt. Vương Nhược Sanh đúng là không đơn giản "Công chúa Trường Nhạc sắp được gả tới đây. Lão phu nhân vẫn còn, mẫu thân còn chưa chết, đại tiểu thư ta vẫn còn sống thì một thiếp thất lại muốn nắm quyền quản gia sao? Hay là die,n; da.nlze.qu;ydo/nn.. phụ thân muốn phế chánh thất là mẫu thân con và lập thiếp thất làm chánh thất?"
"Cung kính không bằng tuân mệnh, đa tạ Yến phi nương nương ban tặng."
Yến phi nhìn Bàng Lạc Tuyết từ trên xuống dưới, nói "Công chúa thật sự rất xinh đẹp, chẳng hay nàng đã có ý trung nhân chưa (là người tình đó)?"
Bàng Lạc Tuyết không trả lời, chỉ thản nhiên nhìn Yến phi.
Yến phi đỏ mặt ngượng ngùng. Bởi vì nàng thấy thế lực đứng phía sau Bàng Lạc Tuyết quá mạnh nên chủ yếu muốn giới thiệu nàng với nhị hoàng tử của mình, "Công chúa không nên hiểu lầm, Bổn cung chỉ cảm thấy công chúa xinh đẹp như vậy, chắc là có nhiều người muốn đến cầu hôn."
Bàng Lạc Tuyết cười nói "Thật xin lỗi vì khiến Yến phi nương nương nhọc tâm, Tuyết Nhi còn chưa đến tuổi cập kê nên cũng không vội. Vả lại, Tuyết nhi cũng còn hoàng hậu quan tâm, cho nên. . . ."
Yến phi hiểu, thì ra hoàng hậu đã đích thân chọn lựa, vậy nàng cũng nên xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với hoàng hậu "A, thì ra hoàng hậu nương nương đã chọn lựa, ta thấy tỷ tỷ là người rất hòa ái dễ gần. Nếu nương nương đã tự mình chọn lựa, dĩ nhiên là người cực tốt."
Bàng Lạc Tuyết dịu dàng cười, Yến phi cũng cảm thấy nàng công chúa này cũng không có gì nổi bật, chỉ là nàng may mắn hơn người bình thường một chút thôi. Nếu Dụ Độ không nói nàng nên chú ý đến Bàng Lạc Tuyết, có lẽ nàng cũng không để ý đến làm gì, vì trong tương lai, Vũ Dương nàng chính là quốc mẫu, dưới một người trên vạn người.
"Nương nương, nếu không có chuyện gì, thần nữ xin phép cáo lui, không quấy rầy nương nương nghỉ ngơi." Bàng Lạc Tuyết nói. Nàng biết lão hoàng đế háo sắc kia sẽ nhất mực nuông chìu công chúa Nam Chiếu quốc này, mà hiện giờ Bàng Lạc Tuyết nàng lại không muốn đối đầu với lão.
Yến phi nhớ lại chuyện đêm nay, bệ hạ đã phái công công đến truyền chỉ rằng ngài sẽ đến thị tẩm. Trong phút chốc gương mặt nàng bỗng dưng đỏ hồng, nên nói "Được, công chúa cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Bàng Lạc Tuyết trở lại phủ Dương thị, thấy Dự vương và mẫu thân đang tản bộ. Sau đó, ba người cùng nhau ăn thức ăn do Dương thị chuẩn bị, tiếp đó Dự vương đưa Bàng Lạc Tuyết trở về phủ Bàng Quốc Công.
Mới vừa bước vào cửa, nàng liền nghe thấy tiếng khóc, than trời trách đất bên trong "Vũ Nhi, Vũ Nhi, con sao rồi? Con muốn mẫu thân sống thế nào đây?"
Bàng Lạc Tuyết đứng ngoài cửa nhếch miệng, nàng cố ý sai người mang Bàng Lạc Vũ đến khu biệt viện dưỡng thương. Nếu không, nàng ta cũng sớm trình diện Diêm vương rồi. Vì Bàng Lạc Vũ vẫn còn hữu dụng với nàng nên nàng mới cứu thoát và chữa trị cho ả, nếu không nàng cũng bỏ mặc cho ả ta tự sinh tự diệt. Nàng không ngờ Nghi quý phi lại ra tay tàn độc như vậy, nhẫn tâm ra tay ngay trên bộ y phục của ả. Xem ra bà ta không muốn Bàng Lạc Vũ tiến vào cửa làm con dâu của mình.
"Chính Dương, huynh nên trở về phủ đi. Hiện tại trong phủ của muội đang náo loạn, Tuyết nhi cũng không muốn làm phiền huynh." Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Vũ đang nôn ra máu, nằm trên mặt đất, nên quay sang Triệu Chính Dương nói.
"Không sao, muội cũng nghỉ ngơi sớm đi, ngày hôm nay muội cũng mệt mỏi rồi."
"Dạ"
Bàng Lạc Tuyết nhìn Triệu Chính Dương xoay người, lên ngựa. Sau đó nàng bước vào cửa nhìn phủ Bàng Quốc Công náo loạn, ánh mắt nàng sáng lên, không ai hiểu nàng đang nghĩ gì.
Tử Quyên đã chờ ở cửa từ sớm, Khi thấy Dự vương rời đi, nàng mới dám bước ra ngoài.
"Tiểu thư"
"Ừ, trong phủ xảy ra chuyện gì?" Bàng Lạc Tuyết cười hỏi.
"Bẩm tiểu thư, tình hình trong phủ rất rối loạn, nhị phu nhân chắc cũng đang phát điên lên rồi. Vừa rồi có người mang đại tiểu thư trở về, bẩm báo rằng nàng suýt chết trong miệng hùm ở khu săn bắn. Hiện giờ sức khỏe của đại tiểu thư thật sự không khỏe lắm, cả khuôn mặt hầu như bị phá hủy, thân thể yếu ớt. Ai nhìn thấy cũng bị dọa sợ. Ngay đến lão gia cũng cảm thấy kinh hãi khi nhìn nàng. "
"Không sao, chắc hẳn hiện giờ tỷ tỷ cũng đã tỉnh lại, chúng ta cũng nên đến thăm nàng, để tránh nhị di nương nói ta là muội muội lại không quan tâm đến tỷ tỷ."
"Dạ, tiểu thư."
Bàng Lạc Tuyết dẫn Tử Quyên trở lại phòng khách, Bàng Quốc Công đang nhìn Bàng Lạc Vũ nằm trên giường, không ngừng than thở.
"Thưa phụ thân, Tuyết nhi đã trở về." Bàng Lạc Tuyết đúng mực chào hỏi một tiếng.
Bàng Lạc Vũ nằm đó, co ro, ủ rũ tựa như xác chết. Nhị phu nhân nhìn trên thân thể nàng có nhiều móng vuốt của dã thú, cắm sâu vào da thịt của Vũ nhi, thậm chí còn có nhiều chỗ đã mất đi một mảng da thịt, chỉ lộ ra nhiều mảnh xương trắng hếu.
"Sao đại tỷ lại ra nông nỗi này?" Khuôn mặt Bàng Lạc Tuyết tỏ vẻ vô tội nhìn sắc mặt Bàng Lạc Vũ hỏi.
Nhị phu nhân quay lại, hung hăng nhìn chằm chằm Bàng Lạc Tuyết nói "Tuyết Nhi, ngươi và Vũ Nhi cùng đi vào khu săn bắn. Ngươi thì an toàn trở về, còn nữ nhi của ta lại trở về với bộ dáng thảm thương thế này."
Bàng Lạc Tuyết nhìn cặp mắt đỏ bừng của Nhị phu nhân, lại nghiêng đầu nhìn Bàng Quốc Công nói "Thưa phụ thân, ý của Nhị Di Nương chính là muốn trách tội Tuyết Nhi không có chăm sóc tốt cho đại tỷ hả ?"
Bàng Quốc Công nhìn Nhị phu nhân, cau mày nói "Nhược Sanh, Tuyết Nhi cùng đi với Dự vương, còn Vũ Nhi đi cùng mọi người. Việc này xảy ra cũng không ai muốn. Phu nhân cũng không nên đổ hết tội lỗi lên người Tuyết nhi."
"Lão gia, người nhìn xem nữ nhi của chúng ta kìa." Vương Nhược Sanh nhìn diện mạo xinh đẹp, khả ái của Bàng Lạc Tuyết, sau đó lại nhìn gương mặt bị tàn phá dung nhan của nữ nhi mình. Sao bà lại không nổi giận đây?
"Đủ rồi" Bàng Quốc Công hét lên.
"Mẫu thân, con. . . con đau. . . con đau quá. . ." Lúc này Bàng Lạc Vũ chợt tỉnh lại.
Nhị phu nhân không quan tâm đến điều gì nữa, vội chạy đến bên giường, nắm tay Bàng Lạc Vũ nói " Vũ Nhi, nữ nhi đáng thương của ta, con có sao không? Con đau ở đâu? Đại phu, mau đến xem bệnh cho Vũ nhi, mau lên.” Nhị phu nhân lo lắng nhìn đại phu nói.
"Mẫu thân, mẫu thân chạy mau đi, có mãnh thú đến, có cọp đến rồi. . . Chạy mau đi, chạy đi." Đôi tay Bàng Lạc Vũ múa may loạn xạ, còn nhị phu nhân nắm chặt tay nàng để nàng yên ổn cho đại phu xem bệnh.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Vũ, thầm nghĩ lần này vết thương có lẽ không nhẹ.
"Đại phu, tình hình đại tiểu thư thế nào?" Bàng Quốc Công hỏi.
Đại phu khổ sở, lau tay của mình, lắc đầu với Bàng Quốc Công nói "Bẩm Quốc Công gia, lần này có lẽ đại tiểu thư sẽ bị phế truất."
Nhị phu nhân khó tin nhìn đại phu, nắm chặt tay đại phu nói "Đại phu, ngươi vừa nói gì, sao lại bị phế truất? Nữ nhi của ta sẽ lập tức gả cho Tấn vương, sẽ là Tấn vương phi tương lai. Sao lại bị phế truất?"
Bàng Quốc Công lo lắng nhìn đại phu, đại phu thở dài nói "Chưa đề cập đến việc nàng bị phá hủy dung nhan, những vết thương lâu ngày đã trở thành sẹo, mà hiện giờ lão phu phát hiện khung xương chậu của nàng cũng bị vỡ vụn, sợ rằng nàng sẽ vĩnh viễn không thể mang thai. Với lại, xương sống của nàng cũng đã gãy nên sau này cũng khó có thể đi bộ như người bình thường được."
"Vậy đại phu có thể chữa trị hết cho nữ nhi của ta không?” Bàng Quốc Công vẫn còn tỉnh táo, vội vàng hỏi.
"Bàng Quốc Công, thứ lỗi cho lão thần vô dụng, không có tài đức để chữa trị hết cho Đại tiểu thư. Có lẽ ngài nên mời cao minh khác thôi." Đại phu chắp tay nói.
"Hừ, lũ các ngươi đều là những tên vô dụng. Sao các ngươi không trị hết được hay là các ngươi không muốn chữa trị cho nữ nhi của ta?" Nhị phu nhân vô lý nói.
Đại phu tỏ vẻ khổ sở nhìn Bàng Quốc Công, Bàng Quốc Công tiến lên, kéo tay Vương Nhược Sanh nói "Đủ rồi, nàng cảm thấy chưa đủ loạn đúng không?"
"Lão gia, Vũ Nhi của chúng ta thật quá đáng thương." Nhị phu nhân nằm trong lòng Bàng Quốc Công khóc thút thít nói.
"Được rồi, nàng yên tâm, ta sẽ sai người chăm sóc Vũ nhi tốt nhất." Bàng Quốc Công an ủi.
Bàng Lạc Tuyết bước đến nhìn gương mặt bị hủy dung gần hết của Bàng Lạc Vũ, khóe miệng nhếch lên, quay sang an ủi nhị phu nhân "Di nương, cuộc săn bắn mỗi năm diễn ra một lần, người gặp tai họa cũng không ít. Nhưng hôm nay, nếu để Tấn vương hoặc hoàng cung biết tỷ tỷ gặp nạn thì ….. "
Nhị phu nhân đột nhiên thức tỉnh, nhìn Bàng Quốc Công lại nhìn nữ nhi của mình, sau đó quay về phía các nha hoàn nói "Các ngươi hãy nhanh chóng đưa đại tiểu thư vào viện của ta. Ta muốn tự mình chăm sóc nàng. Nếu có ai hỏi thì chỉ nói tiểu thư bị cảm mạo thông thường, qua mấy ngày sau sẽ khỏi. Biết chưa?"
"Nhược Sanh, nàng. . . . . ." Bàng Quốc Công hỏi
Vương Nhược Sanh nhìn Bàng Quốc Công cầu khẩn nói "Lão gia, nếu Tấn vương nhìn bộ dáng cùng tướng mạo của Vũ Nhi bây giờ, có lẽ hắn sẽ không muốn cưới nàng. Mà nếu Vũ nhi biết hoàng gia từ hôn vì nàng trở thành phế nhân, thì liệu nàng có thể sống tiếp được không?"
"Nhưng bệnh tình của Vũ Nhi, ngay cả ngự y cũng không thể chữa trị hết. Nếu Tấn vương biết sẽ trách tội chúng ta lừa dối hoàng gia." Bàng Quốc Công lo lắng nói.
"Tấn vương, Vương Gia, Vương Gia cứu thiếp, Vương Gia cứu thiếp. . . ." Bàng Lạc Vũ nghe thấy tên Tấn vương, giống như người mê sảng, lẩm bẩm nói.
Bàng Quốc Công thở dài, nói "Như lời Nhị phu nhân phân phó, trước tiên đưa đại tiểu thư trở về phủ, mời đại phu chăm sóc cho nàng."
"Tạ ơn lão gia." Nhị phu nhân cũng không kịp nói gì, nhanh chóng sai người đưa Bàng Lạc Vủ về phủ mình.
"Đại phu, Đại tỷ của ta như vậy, ta hi vọng đại phu có thể giữ bí mật việc này." Bàng Lạc Tuyết đến gần đại phu nói.
"Dạ, nhị tiểu thư, lão phu biết. Nhưng vẫn nên mời cao minh khác đến chẩn trị cho Đại tiểu thư thôi." Đại phu khổ sở nói.
"Đây là lẽ dĩ nhiên, đại phu không cần lo lắng. Hôm nay Nhị Di Nương có chút nóng lòng, nói chuyện nặng lời, mong đại phu đừng trách. Ta sẽ ban thưởng ngài thêm một trăm lượng bạc. Ngài cũng không nên phí tâm vào những việc này." Bàng Lạc Tuyết nói.
"Vậy đa tạ nhị tiểu thư, lão phu cáo lui."
Bàng Quốc Công gật đầu, ra hiệu cho nha hoàn tiễn đại phu ra cửa.
Trong phòng chỉ còn lại Bàng Lạc Tuyết và Bàng Quốc Công, còn Tử Quyên bên cạnh chăm sóc nàng.
Bàng Quốc Công có nhiều lời muốn nói với Bàng Lạc Tuyết, nhưng lời vừa đến khóe miệng lại bị ngăn cản ở cuống họng.
Bàng Lạc Tuyết nhìn bộ dáng Bàng Quốc Công dường như có lời muốn nói, nên nàng mở miệng " Hôm nay đa tạ phụ thân đã ra mặt nói đỡ cho ca ca."
"Đây là việc đương nhiên, Bàng Sách cũng là nhi tử của ta. Cũng tại ta, lúc trước chưa làm tốt bổn phận người cha, mà hôn sự này cũng đều do một tay mẫu thân con sắp xếp." Bàng Quốc Công áy náy nói.
"Phụ thân cũng không nên tự trách. Ít ngày nữa công chúa Trường Nhạc cũng được gả vào phủ Bàng Quốc Công này rồi, con cũng dự định sắm sửa đồ đạc, sửa sang lại, sáp nhập viện của ca ca và sân viện thành một. Có lẽ làm thế công chúa Trường Nhạc không cảm thấy quá nhỏ hẹp." Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Quốc Công
"Tuyết Nhi sắp xếp rất hợp lý, cứ làm như thế đi. Chuyện trong phủ, nếu Tuyết Nhi cảm thấy có điều gì không ổn, con có thể thương lượng với nhị Di Nương. Dù sao nàng cũng là trưởng bối, nếu Tuyết Nhi muốn, quyền quản gia kia sẽ. . . ?" Bàng Quốc Công dò xét nhìn Bàng Lạc Tuyết.
"Không cần." Bàng Lạc Tuyết thẳng thắn cự tuyệt. Vương Nhược Sanh đúng là không đơn giản "Công chúa Trường Nhạc sắp được gả tới đây. Lão phu nhân vẫn còn, mẫu thân còn chưa chết, đại tiểu thư ta vẫn còn sống thì một thiếp thất lại muốn nắm quyền quản gia sao? Hay là die,n; da.nlze.qu;ydo/nn.. phụ thân muốn phế chánh thất là mẫu thân con và lập thiếp thất làm chánh thất?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.