Chương 65: Tổ chức sát thủ
Bình Quả Trùng Tử
10/02/2016
Hoàng cung.
Hoàng hậu tỉ mỉ xoa vòng tay, Nhược Phương đứng ở một bên bưng khay thuốc của Bàng Lạc Tuyết chuẩn bị, hoàng hậu nhìn vòng tay, đôi mắt lạnh lùng nói: "Thế nào, nàng đã tiết lộ tin tức cho tiện nhân Vương Nhược Dao kia rồi sao?"
"Dạ, nô tỳ vẫn phái người theo dõi, thấy nàng tiến vào Khôn Ninh cung, tỳ nữ bên trong đích xác nghe thấy hai chữ huyết phách, sợ là nương nương đang đi tìm hiểu chuyện này."
"Hừ, tiện tỳ này, xem ra chuyện huyết phách lúc trước quả thật không phải đơn giản là nàng chỉ gặp mộng như vậy, vẫn là nhờ có Tuyết nhi, bằng không bản cung cũng không thấy được ảo diệu bên trong, nha đầu này quả nhiên là một cứu tinh, ta thấy Chính Dương cũng rất thích nha đầu này, nha đầu này cũng rất hợp mắt bản cung." Hoàng hậu lộ ra nụ cười từ ái.
Ánh mắt Nhược Phương mơ hồ, quả nhiên quận chúa có thủ đoạn thật cao siêu, hoàng hậu khó khăn như vậy cũng bị nàng làm cho dễ chịu. Cầm chén thuốc đưa tới tay hoàng hậu: "Nương nương, đây là thuốc quận chúa để lại, nô tỳ cũng tìm người xem qua phương thuốc, đích thực là phương thuốc cổ truyền khó có được, đối với thân thể nương nương vô cùng hữu ích, có thể thấy quận chúa quả nhiên là đau lòng cho hoàng hậu nương nương, nương nương, thuốc này đã nguội, nương nương có thể uống vào, Tuyết quận chúa nói không sai, nếu như nương nương lại sinh được con nối dõi, đối với Dự vương điện hạ cũng thật hữu ích."
Hoàng hậu như có điều suy nghĩ, bưng chén thuốc lên uống xong: "Thuốc này thực sự rất đắng."
Nhược Phương vội vàng bưng lên một mâm điểm tâm hình dáng hoa đào: "Quận chúa nói, thuốc này có chút đắng, bất quá sáng nay quận chúa cho người đưa tới những món điểm tâm ngọt này, nô tỳ thấy những điểm tâm này thực sự rất đẹp mắt, quận chúa nói là mang đến cho hoàng hậu dùng sau khi uống thuốc, điểm tâm này đều là nàng sai người dùng thuốc đông y chế thành, có thể thúc đẩy thân thể hoàng hậu nhanh khôi phục, lại sẽ không cảm thấy đau mỏi, sau khi nương nương uống thuốc có thể ăn, nương nương không ngại nếm thử xem."
Hoàng hậu nhìn trong đĩa thấy từng viên điểm tâm trong suốt hình dạng hoa đào, trong lòng cực thích, cầm một viên lên bỏ vào trong miệng, vào miệng liền tan, thơm ngọt ngon miệng lại cầm một viên: "Không biết cái này Tuyết nhi làm như thế nào, quả nhiên không có một chút mùi thuốc nào, chỉ có hoa đào thơm ngọt, Nhược Phương ngươi cũng nếm thử đi."
Nhược Phương cầm một viên ăn thử, gật gật đầu: "Quận chúa quả nhiên khéo tay, cũng không biết mùi vị này làm thế nào mà chế thành, nếu nương nương thích, liền ăn nhiều một chút, quận chúa nói, mỗi ngày đều sẽ sai người đưa vào cung, để ăn sau khi nương nương điều trị thân thể."
Hoàng hậu gật gật đầu: "Nếu như Chính Dương có thể lấy được Tuyết nhi, bản cung mới có thể chân chính an tâm, Tuyết nhi hiền lương thục đức như thế, chắc hẳn Chính Dương cũng rất thích."
"Vương gia cũng chưa có động tâm đối với nữ tử nào, chắc hẳn cũng sẽ thích Tuyết quận chúa, bất quá nô tỳ thấy Nghi quý phi cũng có ý tứ muốn Tấn vương lấy lòng Tuyết quận chúa."
"Hừ, Nghi quý phi? Chẳng qua là muốn nhi tử của nàng sớm ngày ngồi lên vị trí thái tử mà thôi, bất quá Tuyết nhi của ta không phải vật trong ao, trong lòng hài tử Tấn vương kia quá chú trọng công lợi, tâm tư của Nghi quý phi chính là muốn làm hoàng thái hậu cũng không sai a." Hoàng hậu khinh thường nói.
"Mấy ngày nay, ngươi chú ý việc làm của nàng một chút." Hoàng hậu lại an bài nói.
Nhược Phương gật gật đầu, hầu hạ hoàng hậu thay quần áo.
Bàng phủ.
Bàng Lạc Vũ tỉnh lại phát hiện mình đang ở trong từ đường, nhị phu nhân tự mình đến an ủi một phen, Bàng Lạc Vũ mới an ổn xuống, nàng cũng hiểu rõ bây giờ nàng cũng chỉ có thể ở đây ngoan ngoãn sao chép, bằng không phụ thân nhất định sẽ không tha cho nàng, nàng đã cập kê, nếu như không có phụ thân trông nom, sợ là đại phu nhân sẽ không tha cho nàng, sẽ không cho nàng một mối nhân duyên tốt.
Cúc Thanh đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Bàng Lạc Vũ ngồi ở trên giường vẻ mặt âm ngoan. Lặng lẽ đứng qua một bên.
Bàng Lạc Vũ tàn bạo nhìn Cúc Thanh hỏi: "Ngươi đã đi đâu?"
Cúc Thanh hoảng sợ, cẩn thận từng li từng tí trả lời: "Đại tiểu thư, nô tỳ đi lấy thức ăn cho người, nhị phu nhân nói người cứ ở đây, phu nhân sẽ mau chóng cầu lão gia thả người ra ngoài."
"Hừ! Trong mắt phụ thân bây giờ chỉ có Bàng Lạc Tuyết còn có mẫu thân mê hoặc của nàng, một ngày chưa trừ diệt hai người kia, ta chỉ có thể mang danh phận thứ xuất, vĩnh viễn không có ngày tốt lành. Ngươi nhớ kỹ, khế bán thân của ngươi đang ở trong tay của mẫu thân ta, bây giờ việc duy nhất ngươi có thể làm chính là giúp ta bày mưu tính kế thật tốt, bằng không ngươi sẽ biết được lợi hại của ta, đừng tưởng rằng bên cạnh bản tiểu thư trừ ngươi ra sẽ không có người khác, bất quá ngươi yên tâm, chờ ta thành Tấn vương chính phi, nhất định sẽ cho ngươi kết quả tốt." Bàng Lạc Vũ qua loa nói.
Cúc Thanh vội vàng quỳ xuống nói: "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ giúp đỡ tiểu thư tận tâm." Giúp đỡ ngươi xuống địa ngục, ở trong lòng Cúc Thanh tàn bạo bổ sung.
Bàng Lạc Vũ hài lòng gật gật đầu, không nhìn thấy quỷ dị trong mắt Cúc Thanh.
Trong Thích phủ.
Bàng Lạc Tuyết cùng Thích Dao đánh xe ngựa về tới đây, Bàng Lạc Tuyết tháo mạng che mặt xuống, liền bị một tiểu gia hỏa ôm lấy chân, thân thể mềm mềm, làm trong lòng Bàng Lạc Tuyết ấm áp, khom lưng ôm tên tiểu tử này.
"Thế nào lại chạy ra ngoài, vội vã như vậy, cũng đổ mồ hôi rồi." Bàng Lạc Tuyết cầm khăn tay lau nhẹ.
Tiểu gia hỏa gắt gao ôm chặt cổ Bàng Lạc Tuyết, không nói lời nào.
Thích Dao cầm đồ ăn vặt, đến coa xoa khuôn mặt tròn tròn của tiểu gia kia, “Tiểu gia hỏa ngươi không có lương tâm, đầu tiên là tìm Tuyết tỷ tỷ của ngươi, uổng công ta đi lấy đồ ăn cho ngươi." Nói xong đi đến cù hắn.
Tiểu gia bật cười trên mặt hiện lên hai má lúm đồng tiền, ở trong lòng Bàng Lạc Tuyết trốn ma trảo của Thích Dao.
Bàng Lạc Tuyết nhìn hai người chơi vui vẻ nói: "Sau này sẽ gọi ngươi là tiểu tứ tử có được không?"
Tiểu gia hỏa gật gật đầu.
Bàng Lạc Tuyết nhìn về phía Thích Dao nói: "Đứa nhỏ này, còn chưa chịu nói sao?"
Thích Dao gật gật đầu, phân phó người ôm tiểu tứ tử đi xuống: "Trong lòng đứa nhỏ này còn có bóng ma, sợ là đã bị dọa sợ, sư huynh đã xem qua, nói là để thuận theo tự nhiên đi, không nên ép bức hắn."
Bàng Lạc Tuyết gật gật đầu, nghĩ đến cái gì, ánh mắt đung đưa cười nói: "Dao tỷ tỷ, chúng ta ở lại đây trước sau cũng bất tiện, qua mấy ngày nữa tìm một nơi xây nhà cho chúng ta đi, xây phòng nhiều một chút, để những tỷ muội kia cũng có thể vào ở."
Thích Dao gật gật đầu: "Như vậy rất tốt, cái chỗ này cũng không an toàn."
"Tiểu thư, Thương công tử cầu kiến." Nha đầu bên ngoài vào nói.
"Để hắn vào đi."
"Thương Dực tham kiến nhị vị tiểu thư." Thương Dực hành lễ nói.
"Thương Dực, ngươi không cần đa lễ, thân thể đã khỏe rồi sao?" Bàng Lạc Tuyết hỏi.
Thương Dực nhớ lại, mỗi ngày vị công tử nho nhã Sở Mộc Dương kia mang thuốc cho hắn uống, đắng không thể tả nha, nhưng dù thế nào cũng đã tốt lên: "Đa tạ tiểu thư quan tâm, Thương Dực đã khỏe không sai biệt lắm, hơn nữa Thương Dực cũng đã dựa theo lời tiểu thư phân phó, triệu tập đủ những thuộc hạ còn lại, cũng dẫn trở về, không biết tiểu thư có gì phân phó?"
"Còn bao nhiêu người?" Bàng Lạc Tuyết hỏi.
"Hồi tiểu thư, còn mười người." Thương Dực nói xong trong lòng không ngừng đau thương, mang theo ba trăm người bây giờ còn lại chỉ có mười, trong này cũng có huynh đệ của hắn, có bạn thân của hắn.
Bàng Lạc Tuyết đi qua vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Người đã chết không thể sống lại, bây giờ việc ngươi có thể làm chính là sống thật tốt, nỗ lực báo thù cho những người kia."
Thương Dực gật đầu thật mạnh, nắm chặt tay, nhất định sẽ, hắn nhất định phải lấy đầu tên hôn quân kia, để tế điện cho toàn tộc của hắn.
Bàng Lạc Tuyết lấy ra một cái chìa khóa đưa cho Thương Dực: "Đây là chìa khóa của một ngôi nhà ngoài vùng ngoại ô, tạm thời ngươi để bọn họ ở nơi đó, không được lộ diện, thiếu cái gì Thích Dao sẽ phái người đưa qua."
Thương Dực nhận lấy chìa khóa gật đầu.
"Đúng rồi, trong kinh thành có rất nhiều cô nhi đều là mẫu thân của ta giúp đỡ, đương nhiên hiện tại có không ít người ta muốn tiếp nhận, sau này ngươi phụ trách lấy ra vài người thích hợp để luyện võ, dạy bọn hắn, ta muốn ngươi bồi dưỡng bọn hắn, ta cần một đội ngũ ám sát, chuyện này giao cho ngươi phụ trách. Ta muốn các ngươi đào tạo bọn họ thật tốt." Bàng Lạc Tuyết nói.
"Vì sao vậy Tuyết nhi, trong kinh thành không phải có một tổ chức sát thủ sao?" Thích Dao kinh ngạc hỏi.
Bàng Lạc Tuyết cười lạnh: "Tỷ có điều chưa biết, minh chủ của tổ chức sát thủ này chính là Tấn vương điện hạ của chúng ta, tỷ nói xem, nếu như chúng ta dùng tiền mua mạng của hắn thì như thế nào. Tốt nhất là chúng ta thành lập một tổ chức so với hắn còn lớn hơn, mà bọn họ sẽ thành trợ lực lớn nhất trong cho tương lai chúng ta."
"Tấn vương này quả nhiên là rất giỏi, chẳng trách ta bị nhiều người truy sát như vậy, một vương gia, lại thành lập một tổ chức sát thủ, nếu hoàng đế biết điều này thì ngày lành của hắn cũng coi như kết thúc." Thích Dao nói.
"Cho nên Thương Dực, chuyện này ta giao cho ngươi làm, sau này, bọn họ sẽ trở thành quân chủ lực báo thù cho chúng ta, hiểu chưa?" Bàng Lạc Tuyết trịnh trọng nói.
"Thương Dực đã hiểu, nhất định sẽ không phụ lòng nhờ vả của tiểu thư, thế nhưng tiểu thư, nếu như tổ chức sát thủ biết chúng ta cướp đường làm ăn của bọn họ, có thể hay không……?" Thương Dực lo lắng hỏi.
Bàng Lạc Tuyết cười khúc khích.
Thích Dao lắc lắc đầu, nha đầu này sợ là lại nghĩ tới chủ ý xấu xa gì đây, liếc mắt nhìn nhìn nàng.
"Các ngươi yên tâm, gần đây sắp tới sinh nhật của Tấn vương, ta sẽ cho hắn một đại lễ, đến lúc đó tổ chức sát thủ này ta sẽ để cho bọn họ ngoan ngoãn biến mất, đương nhiên, chuyện này cũng phải phiền phức ngươi cùng Thích Dao, đến lúc đó tổ chức của chúng ta được gọi là tổ chức Sáp Huyết."
"Tốt lắm, chúng ta sẽ chờ muội phân công, hôm nay thời gian muội ra khỏi nhà cũng lâu rồi, nhanh trở về, tránh cho phu nhân lo lắng." Thích Dao nói.
Bàng Lạc Tuyết gật gật đầu: "Các ngươi cũng cẩn thận một chút, nhất là Thương Dực."
Trong Lạc Tuyết các.
Tử Quyên nhìn Bàng Lạc Tuyết yên tĩnh không nói lời nào, trong lòng chỉ nói thầm nhị tiểu thư thực sự là càng ngày càng khó nắm bắt.
Một tháng nay, mỗi ngày Bàng Lạc Tuyết đánh đàn, xem sổ sách, đi ra sau vườn trồng thảo dược Sở Mộc Dương đưa cho, tài nghệ học y thuật ngăn nắp, chung quy cũng là nhờ vào trí nhớ hơn người, tốc độ học tập so với người bình thường nhanh hơn không ít.
Còn được nửa ngày nhàn hạ, có đôi khi Bàng Lạc Tuyết suy nghĩ, nếu như mỗi ngày cứ yên tĩnh không màng danh lợi như vậy, không có bất kỳ lục đục nào với nhau, sống như vậy cũng thật thư thái.
"Tiểu thư, tiểu thư, không xong rồi." Tử Tước hầu hạ bên cạnh mẫu thân chạy tới nói.
Bàng Lạc Tuyết thở dài, quả nhiên, nàng nghĩ cũng thật quá khó khăn, nơi nhiều người sẽ có nhiều mâu thuẫn, nhất là nơi có nhiều nữ nhân.
Nhìn Tử Tước thở hổn hển chạy tới, trong lòng Bàng Lạc Tuyết trầm xuống, chẳng lẽ là chỗ mẫu thân đã xảy ra chuyện gì.
Hoàng hậu tỉ mỉ xoa vòng tay, Nhược Phương đứng ở một bên bưng khay thuốc của Bàng Lạc Tuyết chuẩn bị, hoàng hậu nhìn vòng tay, đôi mắt lạnh lùng nói: "Thế nào, nàng đã tiết lộ tin tức cho tiện nhân Vương Nhược Dao kia rồi sao?"
"Dạ, nô tỳ vẫn phái người theo dõi, thấy nàng tiến vào Khôn Ninh cung, tỳ nữ bên trong đích xác nghe thấy hai chữ huyết phách, sợ là nương nương đang đi tìm hiểu chuyện này."
"Hừ, tiện tỳ này, xem ra chuyện huyết phách lúc trước quả thật không phải đơn giản là nàng chỉ gặp mộng như vậy, vẫn là nhờ có Tuyết nhi, bằng không bản cung cũng không thấy được ảo diệu bên trong, nha đầu này quả nhiên là một cứu tinh, ta thấy Chính Dương cũng rất thích nha đầu này, nha đầu này cũng rất hợp mắt bản cung." Hoàng hậu lộ ra nụ cười từ ái.
Ánh mắt Nhược Phương mơ hồ, quả nhiên quận chúa có thủ đoạn thật cao siêu, hoàng hậu khó khăn như vậy cũng bị nàng làm cho dễ chịu. Cầm chén thuốc đưa tới tay hoàng hậu: "Nương nương, đây là thuốc quận chúa để lại, nô tỳ cũng tìm người xem qua phương thuốc, đích thực là phương thuốc cổ truyền khó có được, đối với thân thể nương nương vô cùng hữu ích, có thể thấy quận chúa quả nhiên là đau lòng cho hoàng hậu nương nương, nương nương, thuốc này đã nguội, nương nương có thể uống vào, Tuyết quận chúa nói không sai, nếu như nương nương lại sinh được con nối dõi, đối với Dự vương điện hạ cũng thật hữu ích."
Hoàng hậu như có điều suy nghĩ, bưng chén thuốc lên uống xong: "Thuốc này thực sự rất đắng."
Nhược Phương vội vàng bưng lên một mâm điểm tâm hình dáng hoa đào: "Quận chúa nói, thuốc này có chút đắng, bất quá sáng nay quận chúa cho người đưa tới những món điểm tâm ngọt này, nô tỳ thấy những điểm tâm này thực sự rất đẹp mắt, quận chúa nói là mang đến cho hoàng hậu dùng sau khi uống thuốc, điểm tâm này đều là nàng sai người dùng thuốc đông y chế thành, có thể thúc đẩy thân thể hoàng hậu nhanh khôi phục, lại sẽ không cảm thấy đau mỏi, sau khi nương nương uống thuốc có thể ăn, nương nương không ngại nếm thử xem."
Hoàng hậu nhìn trong đĩa thấy từng viên điểm tâm trong suốt hình dạng hoa đào, trong lòng cực thích, cầm một viên lên bỏ vào trong miệng, vào miệng liền tan, thơm ngọt ngon miệng lại cầm một viên: "Không biết cái này Tuyết nhi làm như thế nào, quả nhiên không có một chút mùi thuốc nào, chỉ có hoa đào thơm ngọt, Nhược Phương ngươi cũng nếm thử đi."
Nhược Phương cầm một viên ăn thử, gật gật đầu: "Quận chúa quả nhiên khéo tay, cũng không biết mùi vị này làm thế nào mà chế thành, nếu nương nương thích, liền ăn nhiều một chút, quận chúa nói, mỗi ngày đều sẽ sai người đưa vào cung, để ăn sau khi nương nương điều trị thân thể."
Hoàng hậu gật gật đầu: "Nếu như Chính Dương có thể lấy được Tuyết nhi, bản cung mới có thể chân chính an tâm, Tuyết nhi hiền lương thục đức như thế, chắc hẳn Chính Dương cũng rất thích."
"Vương gia cũng chưa có động tâm đối với nữ tử nào, chắc hẳn cũng sẽ thích Tuyết quận chúa, bất quá nô tỳ thấy Nghi quý phi cũng có ý tứ muốn Tấn vương lấy lòng Tuyết quận chúa."
"Hừ, Nghi quý phi? Chẳng qua là muốn nhi tử của nàng sớm ngày ngồi lên vị trí thái tử mà thôi, bất quá Tuyết nhi của ta không phải vật trong ao, trong lòng hài tử Tấn vương kia quá chú trọng công lợi, tâm tư của Nghi quý phi chính là muốn làm hoàng thái hậu cũng không sai a." Hoàng hậu khinh thường nói.
"Mấy ngày nay, ngươi chú ý việc làm của nàng một chút." Hoàng hậu lại an bài nói.
Nhược Phương gật gật đầu, hầu hạ hoàng hậu thay quần áo.
Bàng phủ.
Bàng Lạc Vũ tỉnh lại phát hiện mình đang ở trong từ đường, nhị phu nhân tự mình đến an ủi một phen, Bàng Lạc Vũ mới an ổn xuống, nàng cũng hiểu rõ bây giờ nàng cũng chỉ có thể ở đây ngoan ngoãn sao chép, bằng không phụ thân nhất định sẽ không tha cho nàng, nàng đã cập kê, nếu như không có phụ thân trông nom, sợ là đại phu nhân sẽ không tha cho nàng, sẽ không cho nàng một mối nhân duyên tốt.
Cúc Thanh đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Bàng Lạc Vũ ngồi ở trên giường vẻ mặt âm ngoan. Lặng lẽ đứng qua một bên.
Bàng Lạc Vũ tàn bạo nhìn Cúc Thanh hỏi: "Ngươi đã đi đâu?"
Cúc Thanh hoảng sợ, cẩn thận từng li từng tí trả lời: "Đại tiểu thư, nô tỳ đi lấy thức ăn cho người, nhị phu nhân nói người cứ ở đây, phu nhân sẽ mau chóng cầu lão gia thả người ra ngoài."
"Hừ! Trong mắt phụ thân bây giờ chỉ có Bàng Lạc Tuyết còn có mẫu thân mê hoặc của nàng, một ngày chưa trừ diệt hai người kia, ta chỉ có thể mang danh phận thứ xuất, vĩnh viễn không có ngày tốt lành. Ngươi nhớ kỹ, khế bán thân của ngươi đang ở trong tay của mẫu thân ta, bây giờ việc duy nhất ngươi có thể làm chính là giúp ta bày mưu tính kế thật tốt, bằng không ngươi sẽ biết được lợi hại của ta, đừng tưởng rằng bên cạnh bản tiểu thư trừ ngươi ra sẽ không có người khác, bất quá ngươi yên tâm, chờ ta thành Tấn vương chính phi, nhất định sẽ cho ngươi kết quả tốt." Bàng Lạc Vũ qua loa nói.
Cúc Thanh vội vàng quỳ xuống nói: "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ giúp đỡ tiểu thư tận tâm." Giúp đỡ ngươi xuống địa ngục, ở trong lòng Cúc Thanh tàn bạo bổ sung.
Bàng Lạc Vũ hài lòng gật gật đầu, không nhìn thấy quỷ dị trong mắt Cúc Thanh.
Trong Thích phủ.
Bàng Lạc Tuyết cùng Thích Dao đánh xe ngựa về tới đây, Bàng Lạc Tuyết tháo mạng che mặt xuống, liền bị một tiểu gia hỏa ôm lấy chân, thân thể mềm mềm, làm trong lòng Bàng Lạc Tuyết ấm áp, khom lưng ôm tên tiểu tử này.
"Thế nào lại chạy ra ngoài, vội vã như vậy, cũng đổ mồ hôi rồi." Bàng Lạc Tuyết cầm khăn tay lau nhẹ.
Tiểu gia hỏa gắt gao ôm chặt cổ Bàng Lạc Tuyết, không nói lời nào.
Thích Dao cầm đồ ăn vặt, đến coa xoa khuôn mặt tròn tròn của tiểu gia kia, “Tiểu gia hỏa ngươi không có lương tâm, đầu tiên là tìm Tuyết tỷ tỷ của ngươi, uổng công ta đi lấy đồ ăn cho ngươi." Nói xong đi đến cù hắn.
Tiểu gia bật cười trên mặt hiện lên hai má lúm đồng tiền, ở trong lòng Bàng Lạc Tuyết trốn ma trảo của Thích Dao.
Bàng Lạc Tuyết nhìn hai người chơi vui vẻ nói: "Sau này sẽ gọi ngươi là tiểu tứ tử có được không?"
Tiểu gia hỏa gật gật đầu.
Bàng Lạc Tuyết nhìn về phía Thích Dao nói: "Đứa nhỏ này, còn chưa chịu nói sao?"
Thích Dao gật gật đầu, phân phó người ôm tiểu tứ tử đi xuống: "Trong lòng đứa nhỏ này còn có bóng ma, sợ là đã bị dọa sợ, sư huynh đã xem qua, nói là để thuận theo tự nhiên đi, không nên ép bức hắn."
Bàng Lạc Tuyết gật gật đầu, nghĩ đến cái gì, ánh mắt đung đưa cười nói: "Dao tỷ tỷ, chúng ta ở lại đây trước sau cũng bất tiện, qua mấy ngày nữa tìm một nơi xây nhà cho chúng ta đi, xây phòng nhiều một chút, để những tỷ muội kia cũng có thể vào ở."
Thích Dao gật gật đầu: "Như vậy rất tốt, cái chỗ này cũng không an toàn."
"Tiểu thư, Thương công tử cầu kiến." Nha đầu bên ngoài vào nói.
"Để hắn vào đi."
"Thương Dực tham kiến nhị vị tiểu thư." Thương Dực hành lễ nói.
"Thương Dực, ngươi không cần đa lễ, thân thể đã khỏe rồi sao?" Bàng Lạc Tuyết hỏi.
Thương Dực nhớ lại, mỗi ngày vị công tử nho nhã Sở Mộc Dương kia mang thuốc cho hắn uống, đắng không thể tả nha, nhưng dù thế nào cũng đã tốt lên: "Đa tạ tiểu thư quan tâm, Thương Dực đã khỏe không sai biệt lắm, hơn nữa Thương Dực cũng đã dựa theo lời tiểu thư phân phó, triệu tập đủ những thuộc hạ còn lại, cũng dẫn trở về, không biết tiểu thư có gì phân phó?"
"Còn bao nhiêu người?" Bàng Lạc Tuyết hỏi.
"Hồi tiểu thư, còn mười người." Thương Dực nói xong trong lòng không ngừng đau thương, mang theo ba trăm người bây giờ còn lại chỉ có mười, trong này cũng có huynh đệ của hắn, có bạn thân của hắn.
Bàng Lạc Tuyết đi qua vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Người đã chết không thể sống lại, bây giờ việc ngươi có thể làm chính là sống thật tốt, nỗ lực báo thù cho những người kia."
Thương Dực gật đầu thật mạnh, nắm chặt tay, nhất định sẽ, hắn nhất định phải lấy đầu tên hôn quân kia, để tế điện cho toàn tộc của hắn.
Bàng Lạc Tuyết lấy ra một cái chìa khóa đưa cho Thương Dực: "Đây là chìa khóa của một ngôi nhà ngoài vùng ngoại ô, tạm thời ngươi để bọn họ ở nơi đó, không được lộ diện, thiếu cái gì Thích Dao sẽ phái người đưa qua."
Thương Dực nhận lấy chìa khóa gật đầu.
"Đúng rồi, trong kinh thành có rất nhiều cô nhi đều là mẫu thân của ta giúp đỡ, đương nhiên hiện tại có không ít người ta muốn tiếp nhận, sau này ngươi phụ trách lấy ra vài người thích hợp để luyện võ, dạy bọn hắn, ta muốn ngươi bồi dưỡng bọn hắn, ta cần một đội ngũ ám sát, chuyện này giao cho ngươi phụ trách. Ta muốn các ngươi đào tạo bọn họ thật tốt." Bàng Lạc Tuyết nói.
"Vì sao vậy Tuyết nhi, trong kinh thành không phải có một tổ chức sát thủ sao?" Thích Dao kinh ngạc hỏi.
Bàng Lạc Tuyết cười lạnh: "Tỷ có điều chưa biết, minh chủ của tổ chức sát thủ này chính là Tấn vương điện hạ của chúng ta, tỷ nói xem, nếu như chúng ta dùng tiền mua mạng của hắn thì như thế nào. Tốt nhất là chúng ta thành lập một tổ chức so với hắn còn lớn hơn, mà bọn họ sẽ thành trợ lực lớn nhất trong cho tương lai chúng ta."
"Tấn vương này quả nhiên là rất giỏi, chẳng trách ta bị nhiều người truy sát như vậy, một vương gia, lại thành lập một tổ chức sát thủ, nếu hoàng đế biết điều này thì ngày lành của hắn cũng coi như kết thúc." Thích Dao nói.
"Cho nên Thương Dực, chuyện này ta giao cho ngươi làm, sau này, bọn họ sẽ trở thành quân chủ lực báo thù cho chúng ta, hiểu chưa?" Bàng Lạc Tuyết trịnh trọng nói.
"Thương Dực đã hiểu, nhất định sẽ không phụ lòng nhờ vả của tiểu thư, thế nhưng tiểu thư, nếu như tổ chức sát thủ biết chúng ta cướp đường làm ăn của bọn họ, có thể hay không……?" Thương Dực lo lắng hỏi.
Bàng Lạc Tuyết cười khúc khích.
Thích Dao lắc lắc đầu, nha đầu này sợ là lại nghĩ tới chủ ý xấu xa gì đây, liếc mắt nhìn nhìn nàng.
"Các ngươi yên tâm, gần đây sắp tới sinh nhật của Tấn vương, ta sẽ cho hắn một đại lễ, đến lúc đó tổ chức sát thủ này ta sẽ để cho bọn họ ngoan ngoãn biến mất, đương nhiên, chuyện này cũng phải phiền phức ngươi cùng Thích Dao, đến lúc đó tổ chức của chúng ta được gọi là tổ chức Sáp Huyết."
"Tốt lắm, chúng ta sẽ chờ muội phân công, hôm nay thời gian muội ra khỏi nhà cũng lâu rồi, nhanh trở về, tránh cho phu nhân lo lắng." Thích Dao nói.
Bàng Lạc Tuyết gật gật đầu: "Các ngươi cũng cẩn thận một chút, nhất là Thương Dực."
Trong Lạc Tuyết các.
Tử Quyên nhìn Bàng Lạc Tuyết yên tĩnh không nói lời nào, trong lòng chỉ nói thầm nhị tiểu thư thực sự là càng ngày càng khó nắm bắt.
Một tháng nay, mỗi ngày Bàng Lạc Tuyết đánh đàn, xem sổ sách, đi ra sau vườn trồng thảo dược Sở Mộc Dương đưa cho, tài nghệ học y thuật ngăn nắp, chung quy cũng là nhờ vào trí nhớ hơn người, tốc độ học tập so với người bình thường nhanh hơn không ít.
Còn được nửa ngày nhàn hạ, có đôi khi Bàng Lạc Tuyết suy nghĩ, nếu như mỗi ngày cứ yên tĩnh không màng danh lợi như vậy, không có bất kỳ lục đục nào với nhau, sống như vậy cũng thật thư thái.
"Tiểu thư, tiểu thư, không xong rồi." Tử Tước hầu hạ bên cạnh mẫu thân chạy tới nói.
Bàng Lạc Tuyết thở dài, quả nhiên, nàng nghĩ cũng thật quá khó khăn, nơi nhiều người sẽ có nhiều mâu thuẫn, nhất là nơi có nhiều nữ nhân.
Nhìn Tử Tước thở hổn hển chạy tới, trong lòng Bàng Lạc Tuyết trầm xuống, chẳng lẽ là chỗ mẫu thân đã xảy ra chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.