Chương 229: Tung tích Dương thị
Bình Quả Trùng Tử
07/04/2017
Bàng Lạc Vũ cũng biết khi mình được gả vào phủ Tấn vương thì có lẽ nàng
sẽ làm trò cười cho Đông Tần quốc, cũng sẽ không hạnh phúc như lời mẫu
thân mình nói.
Nhị phu nhân nhìn Bàng Lạc Vũ, sau đó nhìn die,n;.Cúc Thanh nói: "Đại tiểu thư cũng sắp xuất giá rồi, ngươi cho mời những tú nương giỏi nhất đứng trong sân viện chờ đại tiểu thư đến. Còn đây là vải quý nhưng Bàng Lạc Tuyết đã sử dụng hơn phân nửa rồi, hiện giờ chỉ còn phân nửa, ngươi cho mời tú nương thêu thành y phục cho đại tiểu thư đi. Mẫu thân sẽ đích thân đi xem xét để con có một giá y trong ngày cưới thật lộng lẫy. Chỉ tiếc lần trước Bàng Lạc Tuyết đã lấy đi một nửa rồi, giờ chỉ còn lại một chút nhưng con yên tâm, mẫu thân nhất định khiến con xuất giá một cách hoàn hảo nhất trong ngày cưới của con. "
"Dạ, cám ơn mẫu thân." Bàng Lạc Vũ đứng bên cạnh làm nũng.
"Thưa Nhị phu nhân, Vương công tử cầu kiến."
"Vương công tử sao? Vương công tử nào?"
"Hồi phu nhân, là Vương Nam công tử."
Bàng Lạc Vũ cau mày nói: "Biểu ca sao? Vì sao huynh ấy đến đây?"
Nhị phu nhân suy nghĩ một chút, nói:"Có thể ngoại tổ mẫu sai biểu ca tới tặng đồ cho con. Con cũng sắp kết hôn rồi mà ngoại tổ mẫu cũng rất yêu thương con nên người nhất định muốn tặng con một ít đồ."
Bàng Lạc Vũ suy nghĩ một chút thấy cũng có lý, xưa nay ngoại tổ mẫu luôn luôn là thương yêu nàng. Thậm chí tổ mẫu còn thương nàng hơn những biểu ca khác.
"Vậy hãy mời Vương Nam công tử vào thôi."
Nhị phu nhân nói.
Bàng Lạc Vũ cũng đứng dậy và đứng sang bên cạnh để chờ biểu ca vào.
Vương Nam vừa vào cửa, hắn liền thi lễ với Nhị phu nhân, nói: "Bái kiến phu nhân, đây là Bàng Lạc Vũ muội muội ư, nhiều năm không gặp mà muội muội càng lớn càng xinh đẹp lại còn sắp kết hôn rồi."
Bàng Lạc Vũ ngượng ngùng đến nỗi đỏ mặt, nói: " Nam biểu ca nói đùa."
Nhị phu nhân nhìn Vương Nam nói " Đã lâu rồi cũng không tới thăm ta một lần, con thật đáng trách. Phụ thân con vẫn khoẻ chứ? Súc khoẻ tổ mẫu vẫn tốt chứ? Vì lo hôn sự của Bàng Lạc Vũ nên ta chưa có dịp về thăm mẫu thân. Có lẽ ngoại tổ mẫu của ngươi nhắc ta nhiều lắm."
Vương Nam cười nói: "Sức khoẻ mẫu thân và phụ thân vẫn tốt, tổ mẫu cũng rất khoẻ. Tổ mẫu rất nhớ người, bà thường nói dù sao người cũng không phải là chánh thất phu nhân nên có lẽ cũng gặp khá nhiều bất tiện. Cho nên tổ mẫu nói nếu có thời gian thì người cũng nên về thăm đại phu nhân một chuyến, sẵn tiện xin phép về thăm tổ mẫu một lần."
Nhị phu nhân cười cười xấu hổ. Nàng gả tới đây với thân phận là thiếp thất, mà theo quy luật ở Đông Tần quốc thì thiếp thất nhất định phải được sự đồng ý của đương gia chủ, nếu không thì không được về. Nếu thiếp thất cố ý về, đương gia chủ sẽ có quyền ngăn cản không cho nàng bước vào phủ. Vì vậy, Vương Nhược Sanh vẫn đang chờ Dương thị trở lại thì nàng mới có thể nói rõ chuyện nàng muốn về thăm mẫu thân mình. Nhưng hiện giờ nàng cũng không biết Dương thị đang ở nơi nào mà lão phu nhân lại đang ở phật đường thuộc Thích phủ và bà cũng không muốn gặp bất kỳ ai.
Bàng Lạc Vũ bất mãn nói: "Đại phu nhân ra ngoài dưỡng bệnh rồi, lão phu nhân lại không muốn gặp người, cho nên mẫu thân không có cách nào để về thăm tổ mẫu. Với tình trạng sức khoẻ của đại phu nhân hiện giờ, nếu hồi phủ chỉ sợ bà sẽ không sống nổi quá hai ngày. Đến lúc đó mẫu thân cũng không cần xin phép nàng ta nữa rồi."
Vương Nhược Sanh cau mày nói: "Vũ Nhi nói đúng lắm. Nhưng ngươi cũng biết nha đầu Bàng Lạc Tuyết kia cũng rất gian trá, nàng lại giấu đại phu nhân đi đến nỗi phụ thân ngươi cũng không biết ở đâu mà. Vậy thử hỏi sao ta lại có thể biết được?"
Bàng Lạc Vũ cũng cau mày.
Nhị phu nhân nhìn Vương Nam nói:"Nam nhi, sao ngươi lại tới đây? Ngươi về nói lại cho tổ mẫu biết, nói ta đây mấy ngày này không thể trở về. Chỉ còn cách chờ đến khi Dương thị trở lại thì mới có thể trở về. Ngươi cầu xin tổ mẫu tha lỗi giúp ta."
Nhị phu nhân nói xong, trên mặt cũng có chút áy náy.
Vương Nam nói:"Chẳng lẽ người cũng chưa nghĩ tới việc thay thế sao?"
Lúc này Nhị phu nhân cười, vì bây giờ nàng biết Vương Nam tới làm gì rồi nên cười nói: "Diệt trừ đi Dương thị thì đối với Vương gia cũng tốt, muội muội ngươi cũng có thể lấy thân phận nữ nhi chính thất để xuất giá rồi, mà Vương gia cũng có thể kết thân với hàng ngũ cao quý thuộc các quốc gia khác rồi."
"Đúng thế, hài nhi cũng có ý này. Hiện giờ Dương Quốc công đã xuống dốc rồi, nếu không nhờ thế lực nữ nhi của đại phu nhân thì phủ Bàng Quốc công xuống dốc cũng là chuyện hiển nhiên. Đến lúc đó Vương gia có thể thay.thế bọn họ, phải biết Vương gia bây giờ đang có thế lực quân đội càng ngày càng tăng. Vũ Nhi muội muội có thể gia nhập vào hoàng gia cũng là chuyện tốt." Vương Nam nói, hắn biết nhị phu nhân vẫn luôn xem đại phu nhân là một cái gai trong mắt cần được nhổ bỏ. Nếu hắn giúp nàng bỏ đi cái gai trước mắt thì bảo đảm Bàng quốc Công sẽ luôn đứng về phía Vương gia họ. Chỉ là Bàng Lạc Tuyết thật khó đối phó, nàng không tin bất kỳ ai. Chuyện lần trước trong hoàng cung, hắn đã chứng kiến miệng lưỡi và xuất thân không tồi của nàng ứng xử trước mặt hắn. Quả thật khiến hắn mở rộng tầm mắt.
Có lẽ biểu hiện của Vương Nam đã thể hiện rõ ý đồ trong mắt nên Bàng Lạc Vũ không vui nói: "Thế nào? Nam biểu ca đang coi trọng nha đầu kia sao?"
Vương Nam bị nói trúng chủ ý, hắn đỏ mặt nói: " Bàng Lạc Vũ muội muội nói gì vậy, thân phận của nàng không tầm thường, chắc sẽ không để ý kẻ phàm phu tục tử như ta chứ."
"Hừ! huynh đừng cho là muội không biết, ai nhìn thấy gương mặt kiều mị của nàng ấy mà không bị quyến rũ chứ?" Bàng Lạc Vũ vẫn nhớ rõ ban đầu Tấn vương muốn cưới Bàng Lạc Tuyết nhưng do vận khí Bàng Lạc Vũ nàng tốt nên mới có thể cùng Tấn vương kết nhân duyên.
“Bàng Lạc Vũ muội muội, muội cũng sắp là Tấn vương phi rồi, cũng không thể dễ giận như vậy. Đến lúc đó bên cạnh Tấn vương có biết bao thiếp thân thì muội phải biết cách ứng xử khéo léo thôi." Vương Nam trêu ghẹo nói.
Vương Nam nói xong, liền thấy Bàng Lạc Vũ không vui. Hắn biết tính tình biểu muội vốn ngang bướng. Lúc nhỏ nàng theo Vương thị trở về, nhìn thấy dáng dấp đứa nha hoàn xinh đẹp thì nàng liền lấy trâm từ trên đầu mình quẹt ngang một đường khiến nha đầu bị thương. Người nha đầu kia không ai khác chính là đứa nha hoàn có sứ mệnh làm ấm gường cho hắn. Khi khuôn mặt nàng bị Bàng Lạc Vũ làm cho bị thương thì hắn cũng không còn có hứng thú với nàng nữa. Hắn đành bán nàng vào một kỹ viện trong thành.
Vương thị vội vàng ngắt lời nói: "Lạc Vũ, sao con lại nói với biểu ca như vậy? Biểu ca cũng vì muốn tốt cho con, vì cả nhà họ Vương thôi. Vương gia không chỉ có mình con đâu, vì vậy con phải học tập thật giỏi để giúp Vương gia quản lý thê thiếp của hắn nữa."
Dù không tình nguyện nhưng Bàng Lạc Vũ cũng không tiện nói gì.
Vương thị nhìn Vương Nam nói: "Nam nhi, ngươi nói cho ta biết, có phải ngươi biết đại phu nhân ở đâu không?"
Nghe Vương Nhược Sanh nói những lời này, Bàng Lạc Vũ cũng im lặng. Nếu Vương Nam biết tung tích của Dương thị thì bọn họ sẽ có cơ hội nói ra tin Bàng Lạc Tuyết đã chết cho nàng ta biết. Với tình trạng sức khoẻ hiện nay của nàng, nếu nghe tin này chắc chắn bà ta sẽ mau chóng đi gặp diêm vương thôi. Đến lúc đó Vương thị sẽ trở thành chủ đương gia ở phủ Bàng Quốc Công này.
Nhị phu nhân nhìn Bàng Lạc Vũ, sau đó nhìn die,n;.Cúc Thanh nói: "Đại tiểu thư cũng sắp xuất giá rồi, ngươi cho mời những tú nương giỏi nhất đứng trong sân viện chờ đại tiểu thư đến. Còn đây là vải quý nhưng Bàng Lạc Tuyết đã sử dụng hơn phân nửa rồi, hiện giờ chỉ còn phân nửa, ngươi cho mời tú nương thêu thành y phục cho đại tiểu thư đi. Mẫu thân sẽ đích thân đi xem xét để con có một giá y trong ngày cưới thật lộng lẫy. Chỉ tiếc lần trước Bàng Lạc Tuyết đã lấy đi một nửa rồi, giờ chỉ còn lại một chút nhưng con yên tâm, mẫu thân nhất định khiến con xuất giá một cách hoàn hảo nhất trong ngày cưới của con. "
"Dạ, cám ơn mẫu thân." Bàng Lạc Vũ đứng bên cạnh làm nũng.
"Thưa Nhị phu nhân, Vương công tử cầu kiến."
"Vương công tử sao? Vương công tử nào?"
"Hồi phu nhân, là Vương Nam công tử."
Bàng Lạc Vũ cau mày nói: "Biểu ca sao? Vì sao huynh ấy đến đây?"
Nhị phu nhân suy nghĩ một chút, nói:"Có thể ngoại tổ mẫu sai biểu ca tới tặng đồ cho con. Con cũng sắp kết hôn rồi mà ngoại tổ mẫu cũng rất yêu thương con nên người nhất định muốn tặng con một ít đồ."
Bàng Lạc Vũ suy nghĩ một chút thấy cũng có lý, xưa nay ngoại tổ mẫu luôn luôn là thương yêu nàng. Thậm chí tổ mẫu còn thương nàng hơn những biểu ca khác.
"Vậy hãy mời Vương Nam công tử vào thôi."
Nhị phu nhân nói.
Bàng Lạc Vũ cũng đứng dậy và đứng sang bên cạnh để chờ biểu ca vào.
Vương Nam vừa vào cửa, hắn liền thi lễ với Nhị phu nhân, nói: "Bái kiến phu nhân, đây là Bàng Lạc Vũ muội muội ư, nhiều năm không gặp mà muội muội càng lớn càng xinh đẹp lại còn sắp kết hôn rồi."
Bàng Lạc Vũ ngượng ngùng đến nỗi đỏ mặt, nói: " Nam biểu ca nói đùa."
Nhị phu nhân nhìn Vương Nam nói " Đã lâu rồi cũng không tới thăm ta một lần, con thật đáng trách. Phụ thân con vẫn khoẻ chứ? Súc khoẻ tổ mẫu vẫn tốt chứ? Vì lo hôn sự của Bàng Lạc Vũ nên ta chưa có dịp về thăm mẫu thân. Có lẽ ngoại tổ mẫu của ngươi nhắc ta nhiều lắm."
Vương Nam cười nói: "Sức khoẻ mẫu thân và phụ thân vẫn tốt, tổ mẫu cũng rất khoẻ. Tổ mẫu rất nhớ người, bà thường nói dù sao người cũng không phải là chánh thất phu nhân nên có lẽ cũng gặp khá nhiều bất tiện. Cho nên tổ mẫu nói nếu có thời gian thì người cũng nên về thăm đại phu nhân một chuyến, sẵn tiện xin phép về thăm tổ mẫu một lần."
Nhị phu nhân cười cười xấu hổ. Nàng gả tới đây với thân phận là thiếp thất, mà theo quy luật ở Đông Tần quốc thì thiếp thất nhất định phải được sự đồng ý của đương gia chủ, nếu không thì không được về. Nếu thiếp thất cố ý về, đương gia chủ sẽ có quyền ngăn cản không cho nàng bước vào phủ. Vì vậy, Vương Nhược Sanh vẫn đang chờ Dương thị trở lại thì nàng mới có thể nói rõ chuyện nàng muốn về thăm mẫu thân mình. Nhưng hiện giờ nàng cũng không biết Dương thị đang ở nơi nào mà lão phu nhân lại đang ở phật đường thuộc Thích phủ và bà cũng không muốn gặp bất kỳ ai.
Bàng Lạc Vũ bất mãn nói: "Đại phu nhân ra ngoài dưỡng bệnh rồi, lão phu nhân lại không muốn gặp người, cho nên mẫu thân không có cách nào để về thăm tổ mẫu. Với tình trạng sức khoẻ của đại phu nhân hiện giờ, nếu hồi phủ chỉ sợ bà sẽ không sống nổi quá hai ngày. Đến lúc đó mẫu thân cũng không cần xin phép nàng ta nữa rồi."
Vương Nhược Sanh cau mày nói: "Vũ Nhi nói đúng lắm. Nhưng ngươi cũng biết nha đầu Bàng Lạc Tuyết kia cũng rất gian trá, nàng lại giấu đại phu nhân đi đến nỗi phụ thân ngươi cũng không biết ở đâu mà. Vậy thử hỏi sao ta lại có thể biết được?"
Bàng Lạc Vũ cũng cau mày.
Nhị phu nhân nhìn Vương Nam nói:"Nam nhi, sao ngươi lại tới đây? Ngươi về nói lại cho tổ mẫu biết, nói ta đây mấy ngày này không thể trở về. Chỉ còn cách chờ đến khi Dương thị trở lại thì mới có thể trở về. Ngươi cầu xin tổ mẫu tha lỗi giúp ta."
Nhị phu nhân nói xong, trên mặt cũng có chút áy náy.
Vương Nam nói:"Chẳng lẽ người cũng chưa nghĩ tới việc thay thế sao?"
Lúc này Nhị phu nhân cười, vì bây giờ nàng biết Vương Nam tới làm gì rồi nên cười nói: "Diệt trừ đi Dương thị thì đối với Vương gia cũng tốt, muội muội ngươi cũng có thể lấy thân phận nữ nhi chính thất để xuất giá rồi, mà Vương gia cũng có thể kết thân với hàng ngũ cao quý thuộc các quốc gia khác rồi."
"Đúng thế, hài nhi cũng có ý này. Hiện giờ Dương Quốc công đã xuống dốc rồi, nếu không nhờ thế lực nữ nhi của đại phu nhân thì phủ Bàng Quốc công xuống dốc cũng là chuyện hiển nhiên. Đến lúc đó Vương gia có thể thay.thế bọn họ, phải biết Vương gia bây giờ đang có thế lực quân đội càng ngày càng tăng. Vũ Nhi muội muội có thể gia nhập vào hoàng gia cũng là chuyện tốt." Vương Nam nói, hắn biết nhị phu nhân vẫn luôn xem đại phu nhân là một cái gai trong mắt cần được nhổ bỏ. Nếu hắn giúp nàng bỏ đi cái gai trước mắt thì bảo đảm Bàng quốc Công sẽ luôn đứng về phía Vương gia họ. Chỉ là Bàng Lạc Tuyết thật khó đối phó, nàng không tin bất kỳ ai. Chuyện lần trước trong hoàng cung, hắn đã chứng kiến miệng lưỡi và xuất thân không tồi của nàng ứng xử trước mặt hắn. Quả thật khiến hắn mở rộng tầm mắt.
Có lẽ biểu hiện của Vương Nam đã thể hiện rõ ý đồ trong mắt nên Bàng Lạc Vũ không vui nói: "Thế nào? Nam biểu ca đang coi trọng nha đầu kia sao?"
Vương Nam bị nói trúng chủ ý, hắn đỏ mặt nói: " Bàng Lạc Vũ muội muội nói gì vậy, thân phận của nàng không tầm thường, chắc sẽ không để ý kẻ phàm phu tục tử như ta chứ."
"Hừ! huynh đừng cho là muội không biết, ai nhìn thấy gương mặt kiều mị của nàng ấy mà không bị quyến rũ chứ?" Bàng Lạc Vũ vẫn nhớ rõ ban đầu Tấn vương muốn cưới Bàng Lạc Tuyết nhưng do vận khí Bàng Lạc Vũ nàng tốt nên mới có thể cùng Tấn vương kết nhân duyên.
“Bàng Lạc Vũ muội muội, muội cũng sắp là Tấn vương phi rồi, cũng không thể dễ giận như vậy. Đến lúc đó bên cạnh Tấn vương có biết bao thiếp thân thì muội phải biết cách ứng xử khéo léo thôi." Vương Nam trêu ghẹo nói.
Vương Nam nói xong, liền thấy Bàng Lạc Vũ không vui. Hắn biết tính tình biểu muội vốn ngang bướng. Lúc nhỏ nàng theo Vương thị trở về, nhìn thấy dáng dấp đứa nha hoàn xinh đẹp thì nàng liền lấy trâm từ trên đầu mình quẹt ngang một đường khiến nha đầu bị thương. Người nha đầu kia không ai khác chính là đứa nha hoàn có sứ mệnh làm ấm gường cho hắn. Khi khuôn mặt nàng bị Bàng Lạc Vũ làm cho bị thương thì hắn cũng không còn có hứng thú với nàng nữa. Hắn đành bán nàng vào một kỹ viện trong thành.
Vương thị vội vàng ngắt lời nói: "Lạc Vũ, sao con lại nói với biểu ca như vậy? Biểu ca cũng vì muốn tốt cho con, vì cả nhà họ Vương thôi. Vương gia không chỉ có mình con đâu, vì vậy con phải học tập thật giỏi để giúp Vương gia quản lý thê thiếp của hắn nữa."
Dù không tình nguyện nhưng Bàng Lạc Vũ cũng không tiện nói gì.
Vương thị nhìn Vương Nam nói: "Nam nhi, ngươi nói cho ta biết, có phải ngươi biết đại phu nhân ở đâu không?"
Nghe Vương Nhược Sanh nói những lời này, Bàng Lạc Vũ cũng im lặng. Nếu Vương Nam biết tung tích của Dương thị thì bọn họ sẽ có cơ hội nói ra tin Bàng Lạc Tuyết đã chết cho nàng ta biết. Với tình trạng sức khoẻ hiện nay của nàng, nếu nghe tin này chắc chắn bà ta sẽ mau chóng đi gặp diêm vương thôi. Đến lúc đó Vương thị sẽ trở thành chủ đương gia ở phủ Bàng Quốc Công này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.