Chương 83: Yến tiệc (một)
Bình Quả Trùng Tử
29/04/2016
Bàng Lạc Vũ lạnh lùng nhìn Bàng Lạc Băng một cái, Bàng Lạc Băng co rúm đầu cúi xuống, nghĩ đến việc mẫu thân nói tương lai phải gả đến Tấn vương phủ, sau đó sóng mắt lưu chuyển, co người lại phía sau người Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết không muốn trong sinh thần của Trường Nhạc lại nảy sinh náo loạn, nói: "Hoa này kì thực không tệ, tỷ tỷ không bằng ngồi xuống nếm thử một chút."
Bàng Lạc Vũ có một bận thang để bước xuống liền cầm một khối bánh ngọt nói: "Muội muội nói không sai, đúng là mỹ vị, là tỷ tỷ lỗ mãng."
Trường Nhạc công chúa nói: "Mùi vị đào hoa cao cũng không tệ, chẳng qua là bổn cung thích hoa sen mà thôi. Yên hội lúc sau nhất định sẽ có các loại bánh ngọt cùng thức ăn ngon thích hợp với các vị tiểu thư."
Thích Ngọc liếc mắt, cầm bánh ngọt lên ăn một cách tinh tế, không hiểu nổi những tiểu thư đại gia này sao ăn thứ gì cũng phiền toái như vậy.
Bàng Lạc Tuyết nói: "Những ngày qua khí trời có nhiều thay đổi, ăn nhiều hoa sen mới có lợi."
"Tuyết nhi nói phải." Bàng Lạc Vũ nhàn nhạt nói.
Bàng Lạc Tuyết cười cười.
Vinh Thân Vương tuổi cũng đã lớn, ăn không hết được mấy khối liền nói: "Yến tiệc sắp bắt đầu rồi, không nên mất lễ nghi."
Trường Nhạc công chúa cúi đầu nói: "Vâng, phụ vương."
Vinh Thân Vương vừa rời đi, bánh ngọt trên bàn cũng đã ăn được bảy tám phần.
Thích Dao nhìn một chút vui mừng mà nói: "Công chúa, quần áo của ngươi cũng bẩn rồi, không bằng đổi một bộ khác rồi hãy đến yến tiệc."
Trường Nhạc nhìn áo quần dính bột mì của mình một chút rồi nói: "Qủa thật là như vậy, mấy vị cứ đến yến tiệc chờ, Trường Nhạc đi một chút sẽ trở lại."
Trường Nhạc công chúa trở lại phòng của mình, những người còn lại không thể làm gì khác hơn là đi đến đại sảnh yến tiệc để chờ.
Mọi người đã định sẽ tổ chức yến tiệc trong vườn, mẫu đơn trong cung cũng đã được dời đến, đã trồng ở trong vườn, mỗi một gốc cây đều xuất phát từ danh phẩm, từng đóa hoa to lớn.
Tô Ấp nói: "Trường Nhạc công chúa thật đúng là. Mẫu đơn nơi này đều là tâm của hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương đem nhiều mẫu đơn như vậy tặng cho Trường Nhạc công chúa làm lễ vật sinh thần, có thể thấy được hoàng hậu nương nương thích vị công chúa này đến cỡ nào."
"Đúng a, hoàng hậu nương nương quả thật rất ưa thích Trường Nhạc công chúa. Trường Nhạc công chúa không chỉ có dáng dấp xinh đẹp như hoa, quan trọng hơn là tâm địa thiện lương, biết rõ đạo lý. Thật là một kỳ nữ. Đúng không, ca ca?" Bàng Lạc Tuyết vừa nói vừa liếc mắt nhìn Bàng Sách không yên lòng một cái.
Bàng Sách đột nhiên bị điểm danh sợ đến hoảng hồn, trợn mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết một cái nói: "Ngươi tiểu nha đầu này đúng là ma quỷ. Thành thật một tí là tốt rồi, cứ như vậy không biết công tử nhà nào dám cưới ngươi."
Bàng Lạc Tuyết không cam lòng nói trả: "Ca ca ngươi cũng chỉ cần tự lo tốt cho mình là được, xem ta trở về có nói cho mẫu thân biết hay không, ngươi lại ức hiếp ta." Dứt lời xoay mặt không để ý đến Bàng Sách.
Bàng Sách bất đắc dĩ. Muội muội của hắn, mình luôn ngàn cưng vạn chìu, vội vàng đến dụ dỗ: "Được rồi, coi như là ca ca sai, Tuyết nhi của ta dáng dấp xinh đẹp tựa như hoa, lại thông minh tuyệt đỉnh. Ca ca sao lại có thể nói ra lời hồ đồ như vậy, còn cầu xin muội muội cao quý giơ cao đánh khẽ thả cho ta một con ngựa, trong phòng ca ca không phải là còn có bức tranh chim nhạn ngươi vẫn muốn sao. Lúc về cho ngươi đấy."
Tròng mắt Bàng Lạc Tuyết lay động: "Chỉ một bức tranh đã muốn đuổi ta đi, không có cửa đâu."
Bàng Sách bất đắc dĩ: "Cô nãi nãi, vậy ngươi phải như thế nào đây."
Bàng Lạc Vũ nói: "Nghe nói đại ca có được một đôi trân châu Nam Hải, gọi người làm thành khuyên tai, trân châu Nam Hải này quả thật khó có được, muội muội lại thích trân châu, không bằng cho Tuyết nhi."
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Vũ một cái, chính nàng cũng không biết được ca ca có được một đôi trân châu, xem ra thế lực của Nhị phu nhân không nhỏ a.
Mặt Bàng Sách bất đắc dĩ, hắn có được một đôi trân châu không tệ, bất quá lại dựa theo sở thích của Trường Nhạc công chúa mà làm thành khuyên tai.
Bàng Lạc Tuyết cười ngọt một tiếng nói: "Tỷ tỷ biết rõ thật, bất quá gần đây Tuyết nhi lại thích huyết ngọc... trân châu này cũng không hợp với ta, bức tranh chim nhan kia từ trước đến nay ca ca xem như trân cảo, ta móc một miếng thịt của hắn, sao lại nhẫn tâm móc thêm nữa, trân châu kia ca ca tự giữ đi, lúc về đem đồ mang tới cho ta là được."
Bàng Sách như được đại xá nói: "Đây là đương nhiên."
Lâm Thanh cùng Tô Ấp nhìn hai người đối thoại liền cảm thấy thích, Bàng gia Nhị tiểu thư quả thật là một nhân vật kì diệu đây.
Khách khứa tham gia yến tiếc đã sớm tụ tập, Vinh Thân Vương ở nơi đó hàn thuyên cùng không ít con cháu quan gia. Đại điện sạch bóng loáng phản chiếu ánh quang thạch anh trong suốt, linh hoạt kỳ ảo, cảnh đẹp như hoa được ngăn trở trong mây, làm cho người ta không phân biệt rõ nơi nào là cảnh thật. Rượu hổ phách, chén bích ngọc, bình rượu vàng, khay phỉ thúy, thực như họa, rượu như suối, cổ cầm róc rách, tiếng chuông leng keng. Bốn phía đại điện đều trang hoàn một loại hoa hình chuông, đài hoa trắng nõn, nụ hoa như sứ lộ ra trắng bóng, đỉnh cánh hoa dài ngắn không đồng đều, màu tím nhạt, tựa như nhuộm lại như tự nhiên. Bàng Lạc Tuyết nhìn sự bố trí này liền biết hoàng đế sủng ái vị Vinh Thân Vương này bao nhiêu.
"Công chúa giá lâm!" Thái giám bên ngoài kêu to.
Chỉ thấy mười mấy cung nữ đỡ một thiếu nữ mặc bộ váy trắng hoa mai bách thủy buông thõng trên đất, áo khoác gấm lông cừu màu lam nhạt thêu Ngọc lan phi điệp, áo gấm bên trong màu hồng nhạt bao quanh ngực, ống tay thêu kim văn hồ điệp tinh xảo, vạt áo trước ngực đan vìa đường viền hoa, làn váy từng tầng mỏng manh tựa như sương trong vắt ẩn hiện từng làn lụa mỏng, eo buộc đai lưng vàng, quý khí mà để lộ dáng người yểu điệu, khí nhược U Lan, trước cổ là một sợi tơ vàng xuyên bảo ngọc, tăng thêm một phần khí thanh nhã, bên tai đeo một đôi khuyên tai trân châu Nam Hải, phía dưới đài hoa trân châu cũng dùng lá vàng ép thành hình hoa sen. Mái tóc đen nhánh dùng một cây trâm hoa sen bát bảo vấn lên, cố định thêm bằng một cây trâm lá liễu, trên còn cài một đóa hoa Ngọc Lan, tạo vẻ xinh đẹp tươi sáng tột cùng. Mày chuốt nhẹ, cánh môi anh đào không tô mà đỏ, cả người tản mát ra mùi thơm phong lan u ngọt, thanh tú mà không mất đi nét quyến rũ, tản mát ra hơi thở quý tộc. Xinh đẹp không nhuốm khỏi lửa nhân gian, xinh đẹp tột cùng. Tựa như tiên tử đến phàm trần, vung chiết phiến trong tay, ưu nhã mà có khí chất.
Trường Nhạc công chúa vô cùng xinh đẹp, Bàng Lạc Tuyết không nghĩ đến nàng sẽ trang diện như thế, ngay cả mình cũng ngây dại.
Mọi người hành lễ hô: "Tham kiến Công chúa điện hạ, chúc Công chúa điện hạ Trường Nhạc vị ương!"
Trường Nhạc công chúa hoàn lễ nói: "Đa tạ chư vị bằng lòng đến Vinh Thân Vương phủ, kính xin chư vị tận hứng mà đến, hài lòng mà về. Thức ăn ngon hôm nay tất cả đều đến từ Thúy Vi lâu, Trường Nhạc tại đây đa tạ Dao lâu chủ."
Thích Dao bưng ly rượu bên cạnh lên nói: "Chỉ bằng rượu này, chúc mừng sinh thần Trường Nhạc công chúa."
Trường Nhạc công chúa dĩ nhiên nể tình uống một hơi cạn sạch.
Mọi người trở lại vị trí, Bàng Lạc Tuyết ngồi bên cạnh Bàng Sách, Thích Dao ngồi bên cạnh, mà bên người Thích Dao là một tiểu thư quan gia khác, Bàng Lạc Vũ cùng Bàng Lạc Băng chỉ có thể ngồi ở phía sau.
Bàng Lạc Vũ mặc dù không cam lòng, nhưng nàng biết thân phận của mình. Hôm nay tới đây đều là nữ nhi chính thất cũng chỉ có hai vị nữ nhi thứ xuất của Bàng Quốc công phủ tới đây, đương nhiên chỉ có thể ngồi phía sau.
Bàng Lạc Vũ nhìn Bàng Lạc Băng một cái, nhớ tới lời của Cúc Thanh nói: "Muội muội gần đây có phải hay cùng Tấn vương điện thân cận hay không?"
Bàng Lạc Băng nhìn Bàng Lạc Vũ, thầm nghĩ, chẳng lẽ đại tỷ cũng coi trong Tấn vương. Tân vương cũng là một nhân tài tuấn tú. Đại tỷ cũng đã cập kê, khẳng đinh sẽ rất nhanh, mình tuyệt đối không thể chắp tay đem Tấn vương nhường được. Vì vậy ngẩng mặt lên cười rực rỡ nói: "Đây là đương nhiên, Tấn vương đối với Băng nhi vô cùng dụng tâm, tặng ta một tấm áo choàng khảm rất nhiều bảo thạch, Tấn vương điện hạ còn nói, bảo thạch trên tấm áo choàng kia đều là do hắn tự mình chọn lựa."
Bàng Lạc Vũ hung hăng nắm chặt quả đấm, hôm nay ngay cả tam muội này cũng bắt đầu đoạt cùng mình. Tam di nương bất quá chỉ xuất thân từ tiểu hộ nhà nghèo, hôm nay ỷ ình có thai, liền cho rằng mình bay được lên đầu cành liền biến thành phượng hoàng, ta nhổ vào, hai mẹ con này thật là rắn chuột một ổ, không có kẻ nào tốt, Bàng Lạc Vũ liếc nhìn Thích Dao đang tán gẫu thân thiết với Bàng Lạc Tuyết nói: "A? Phải không? Tại sao ta lại nghe nói Tấn vương đang hướng về phía Nhị muội đây. Cũng phải a, nhị muội là đích nữ Bàng phủ, chắc hẳn sẽ có cùng tâm ý với Tấn vương điện hạ, tam muội muội, đại tỷ cũng có một câu nói khuyên ngươi, không phải là của ngươi thì ngàn vạn lần không nên giành, nếu không sẽ chỉ tan xương nát thịt đấy."
Bàng Lạc Băng dù sao cũng còn trẻ tuổi, nhất thời tức giận lên mặt nói: "Đại tỷ chẳng lẽ cũng thích Tấn vương điện hạ sao, đáng tiếc trong lòng Tấn vương điện hạ đã có người, đại tỷ đã cập kê, mẫu thân nói không bao lâu nữa đại tỷ sẽ phải gả cho người ta, trước đó vài ngày phụ thân còn nói con vợ kế bà con xa hôm nay vừa mười sáu, còn chưa làm mai, ngược lại cùng tỷ tỷ rất là xứng đôi đấy."
Bàng Lạc Vũ hận không thể xé rách khuôn mặt tươi cười kia của Bàng Lạc Băng, nếu không phải vì duy trì hình tượng danh môn thục nữ của mình, sợ là đã sớm lên cho Bàng Lạc Băng một cái tát. Con tiện nhân Tam phu nhân kia hôm nay gió thổi bên tai cũng thổi trúng không ít, mình không có Ngọc quý phi ủng hộ, chẳng lẽ chỉ có thể để mặc người chém giết, Bàng Lạc Vũ đặt tay lên bụng, trong mắt có phần quỷ dị nói: "Tỷ tỷ sẽ chờ kêu muội muội một câu Tấn vương phi."
Bàng Lạc Băng thẹn thùng đỏ mặt nói: "Nếu đã nhận lời tốt lành từ tỷ tỷ, vây ta sẽ nói tốt về tỷ tỷ ở chỗ mẫu thân một chút, để phụ thân tìm cho tỷ tỷ một mối hôn sự tốt."
Bàng Lạc Vũ nhàn nhạt nói: "Vậy thì đa tạ muội muội!" Cúi đầu nhìn rượu ngon trước mặt, trái lại lại cầm một quả nho lên cho vào miệng.
"Tấn vương điện hạ đến!"
Trường Nhạc công chúa đứng dậy chào đón nói: "Biểu ca tại sao lại rảnh rỗi tới đây." Trong tất cả các vị biểu ca, Trường Nhạc không thích nhất chính là vị Tấn vương điện hạ trước mắt này, hiền hòa chẳng qua chỉ là vẻ ngoài mà thôi.
Tấn vương một thân áo quần màu chàm, mặt như quan ngọc, phe phẩy chiết phiến nói: "Sinh thần của Trường Nhạc biểu muội, làm biểu ca nhất định phải đến, Nghi quý phi gửi quà tặng, mong biểu muội vui vẻ nhận cho."
Vừa nói xong, hạ nhân liền đưa lên một bình phong dùng vàng ròng để chế tạo, cái quý là ở chỗ trên bình phong khảm đầy bảo thạch, hơn nữa trên đó còn có một bức tranh hoa sen, hồng bảo thạch mãi dũa thành hình dáng hoa sen, lại dùng phỉ thúy mài thành lá sen, nhìn mức độ tinh mỹ cũng biết giá trị không rẻ a.
"Đa tạ Nghi quý phi, đa tạ biểu ca. Người đâu, dọn chỗ cho Tấn vương."
Tấn vương đi theo hướng dẫn của hạ nhân đến đối diện Bàng Lạc Tuyết, nhìn Bàng Lạc Tuyết hôm nay ăn mặc mộc mạc thuần khiết, lại có thể khiến người ta trong một đám tiểu thư liền có thể chú ý đến nàng, có thể thấy được không quá hai năm nhất định sẽ có dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành.
Bàng Lạc Vũ thấy Tấn vương nhìn cũng không nhìn nàng ta một cái, trực tiếp đi đến đối diện Bàng Lạc Tuyết, ngắm nhìn Bàng Lạc Tuyết một cách sâu sắc, trong bụng lại ghen tỵ, tại sao, sự chú ý của mọi người hết thảy từ lần này đến lần khác đều ở trên người nha đầu kia. Bàng Lạc Vũ lại không nghĩ tới Bàng Lạc Băng liền thay đổi sự ngang ngược vừa rồi, thế bằng một vẻ điềm đạm đáng yêu đi tới bên cạnh Tấn vương nói: "Thần nữ tam nữ nhi Bàng Lạc Băng Bàng Quốc công phủ xin kính Tấn vương điện hạ một chén. Đa tạ Tấn vương điện hạ tặng áo choàng cho Băng nhi, Băng nhi rất thích."
Tấn vương nhìn tiểu nha đầu trước mắt này, đang tự hỏi là ai, không nghĩ tới nàng tự giới thiệu, không thể là gì khác hơn là cầm ly rượu lên nói: "Tam tiểu thư, không cần khách khí, tiểu thư thích là tốt rồi." Vừa nói vừa nâng ly rượu lên ngẩng đầu uống cạn. Hắn căn bản là muốn đưa cho Bàng Lạc Tuyết, trời xui đất khiến lại đưa cho nàng, nhìn tình cảm trong mắt nàng, trong lòng khinh thường, lại không phật ý của nàng ta, dù sao có nhiều hơn một con cờ có sao mà không làm đây.
Mặt Bàng Lạc Băng đỏ lên, hai người lại nói mấy câu, Bàng Lạc Băng vui vẻ trở lại vị trí của mình.
Bàng Lạc Vũ nhìn Tấn vương nói cười cùng Bàng Lạc Băng, trong lòng càng thêm khẳng định, Tấn vương sợ rằng cũng muốn Bàng Lạc Băng.
Bàng Lạc Tuyết đem vẻ mặt của ba người thu vào trong mắt, khóe miệng nhếch lên mỉm cười châm chọc, chuyện xưa này phát triển thật sự là vô cùng thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.