Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân
Chương 32: Chương 32: Nàng Không Biết Xấu Hổ Sao?
Lam Bạch Cách Tử
13/06/2018
Ngu Thanh Thiển đang phun ra những lời dịu dàng bên tai Phong Thần, người của hắn không chịu nổi cứng đờ ra, chỉ là ngay lập tức đã hồi phục lại như bình thường.
“Da mặt của nàng vẫn dày như vậy.” Ánh mắt Phong Thần lạnh nhạt nhìn nàng, ngay lúc trên mặt nàng vẫn còn nụ cười rạng rỡ, ánh mắt bình lặng không chút gợn sóng của chàng chiếu xuống một vòng sóng gợn lăn tăn: “Nàng tìm ta có việc gì?”
Chàng không tin đứa con gái mới hai tuổi đã quỷ quyệt, không có tự trọng đó lại chỉ tìm đến chàng nói chuyện cũ.
“Chàng quả nhiên đã sớm nhận ra ta rồi.” Ngu Thanh Thiển lùi về sau một bước, mỉm cười rạng rỡ với chàng, đùa cợt: “Hơn mười năm không gặp, bệnh mỹ nhân chàng thật sự là càng ngày càng đẹp đó!”
Như Ngu Thanh Thiển dự liệu, đôi mắt bình lặng không gợn sóng của Phong Thần bớt đi mấy phần vui vẻ, giọng dần dần trở nên lạnh lùng: “Nếu muốn chết thì cứ tiếp tục kêu như vậy đi.”
Từ nhỏ đến lớn chỉ có người con gái này dám trêu chọc hắn, thậm chí gọi hắn là “bệnh mỹ nhân”.
“Chàng thật vô vị giống như lúc nhỏ.” Ngu Thanh Thiển mím mím môi, tay vòng lại, nháy nháy mày tiếp tục trêu đùa: “Bệnh mỹ nhân, nói sao thì chúng ta cũng cùng giường cùng gối một năm, chàng thật sự có thể xuống tay với ta sao?”
Lời của nàng vừa xong, chưởng phong đã bay tới trước mặt, nàng sớm đã đề phòng nên nhẹ nhàng tránh đi.
Tiếp đó liên tiếp có chưởng phong bay tới, nàng rút tay ra lập tức đón lấy.
Lá phong đỏ như lửa rơi xuống từng đám, trong rừng hai cái bóng một trắng một xanh đang giao chiến với tốc độ cực nhanh.
Sau thời gian một tách trà, hai người đối nhau một chưởng, mỗi người lùi lại một bước.
“Bệnh mỹ nhân, nếu như chàng dùng Linh Thực của hệ chiến đấu nói không chừng có thể làm cho ta lập tức khoanh tay chịu trói rồi.” Trong tay Ngu Thanh Thiển cầm một miếng ngọc bội ấm màu trắng hoàn mỹ không tỳ vết vẫy vẫy: “Độc tố trong người chàng dựa vào nó để hút vào có phần hơi chậm.”
Nàng biết Phong Thần vẫn luôn hạ thủ lưu tình, nhiều lần chỉ là thăm dò nàng, nếu không đối phương thật sự tung ra Linh Thực của hệ chiến đấu, thì nàng có thể bị trói lại rồi.
Tuy kỹ thuật chiến đấu võ thuật sắp đạt tới trình độ như kiếp trước, nhưng nàng lại phát hiện trình độ võ thuật của Phong Thần không có yếu hơn nàng một chút nào.
Nàng dám chắc đối phương không những là Linh Thực Sư, mà còn là một Tôi Thể Sư có tố chất thân thể không thấp.
“Nàng rốt cuộc muốn cái gì?” Ánh mắt bình lặng thâm sâu của chàng càng thêm phần không nhẫn nại, người con gái này từ nhỏ đến lớn đều khó đối phó và đanh đá như vậy.
Nhưng mà qua lần thăm dò lúc nãy, hắn phát hiện tố chất thân thể của Ngu Thanh Thiển căn bản không có khả năng giống chỉ như kết quả bài thi là vừa đạt chuẩn thôi đâu.
“Ta rất có hứng thú với độc tố trên người chàng.” Ngu Thanh Thiển thu lại miếng ngọc bội trên tay: “Đây xem như là quà gặp mặt.”
“Nàng còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa sao?” Phong Thần hít sâu, hắn sợ mình sẽ manh động bóp chết người con gái làm cho lòng hắn rung động.
Ngu Thanh Thiển chớp chớp mắt: “Vô liêm sỉ là gì? Có thể ăn thay cơm được không?”
Miếng ngọc ấm Phong Thần đeo trên người này hút được không ít độc tố trong thân thể hắn, nàng cầm về có thể hút từ nó được rồi, đây là thứ đại bổ cho dị năng của nàng.
Việc ở dị giới nam nhiều nữ ít, nhiều năm chịu huấn luyện đối với người con gái nào đó mà nói, da mặt và sự tự trọng đều là phù du.
Đặc biệt khi gặp Phong Thần, người giống như một câu chuyện cổ tích rơi vào thế giới trần tục của mình, nàng luôn muốn phá vỡ sự bĩnh tĩnh trên khuôn mặt lạnh lùng anh tú đó.
Muốn trói hắn ở bên mình, một là hoàn toàn hủy diệt hắn, một là biến hắn thành một bức tranh sưu tầm độc nhất vô nhị thuộc về nàng.
“Da mặt của nàng vẫn dày như vậy.” Ánh mắt Phong Thần lạnh nhạt nhìn nàng, ngay lúc trên mặt nàng vẫn còn nụ cười rạng rỡ, ánh mắt bình lặng không chút gợn sóng của chàng chiếu xuống một vòng sóng gợn lăn tăn: “Nàng tìm ta có việc gì?”
Chàng không tin đứa con gái mới hai tuổi đã quỷ quyệt, không có tự trọng đó lại chỉ tìm đến chàng nói chuyện cũ.
“Chàng quả nhiên đã sớm nhận ra ta rồi.” Ngu Thanh Thiển lùi về sau một bước, mỉm cười rạng rỡ với chàng, đùa cợt: “Hơn mười năm không gặp, bệnh mỹ nhân chàng thật sự là càng ngày càng đẹp đó!”
Như Ngu Thanh Thiển dự liệu, đôi mắt bình lặng không gợn sóng của Phong Thần bớt đi mấy phần vui vẻ, giọng dần dần trở nên lạnh lùng: “Nếu muốn chết thì cứ tiếp tục kêu như vậy đi.”
Từ nhỏ đến lớn chỉ có người con gái này dám trêu chọc hắn, thậm chí gọi hắn là “bệnh mỹ nhân”.
“Chàng thật vô vị giống như lúc nhỏ.” Ngu Thanh Thiển mím mím môi, tay vòng lại, nháy nháy mày tiếp tục trêu đùa: “Bệnh mỹ nhân, nói sao thì chúng ta cũng cùng giường cùng gối một năm, chàng thật sự có thể xuống tay với ta sao?”
Lời của nàng vừa xong, chưởng phong đã bay tới trước mặt, nàng sớm đã đề phòng nên nhẹ nhàng tránh đi.
Tiếp đó liên tiếp có chưởng phong bay tới, nàng rút tay ra lập tức đón lấy.
Lá phong đỏ như lửa rơi xuống từng đám, trong rừng hai cái bóng một trắng một xanh đang giao chiến với tốc độ cực nhanh.
Sau thời gian một tách trà, hai người đối nhau một chưởng, mỗi người lùi lại một bước.
“Bệnh mỹ nhân, nếu như chàng dùng Linh Thực của hệ chiến đấu nói không chừng có thể làm cho ta lập tức khoanh tay chịu trói rồi.” Trong tay Ngu Thanh Thiển cầm một miếng ngọc bội ấm màu trắng hoàn mỹ không tỳ vết vẫy vẫy: “Độc tố trong người chàng dựa vào nó để hút vào có phần hơi chậm.”
Nàng biết Phong Thần vẫn luôn hạ thủ lưu tình, nhiều lần chỉ là thăm dò nàng, nếu không đối phương thật sự tung ra Linh Thực của hệ chiến đấu, thì nàng có thể bị trói lại rồi.
Tuy kỹ thuật chiến đấu võ thuật sắp đạt tới trình độ như kiếp trước, nhưng nàng lại phát hiện trình độ võ thuật của Phong Thần không có yếu hơn nàng một chút nào.
Nàng dám chắc đối phương không những là Linh Thực Sư, mà còn là một Tôi Thể Sư có tố chất thân thể không thấp.
“Nàng rốt cuộc muốn cái gì?” Ánh mắt bình lặng thâm sâu của chàng càng thêm phần không nhẫn nại, người con gái này từ nhỏ đến lớn đều khó đối phó và đanh đá như vậy.
Nhưng mà qua lần thăm dò lúc nãy, hắn phát hiện tố chất thân thể của Ngu Thanh Thiển căn bản không có khả năng giống chỉ như kết quả bài thi là vừa đạt chuẩn thôi đâu.
“Ta rất có hứng thú với độc tố trên người chàng.” Ngu Thanh Thiển thu lại miếng ngọc bội trên tay: “Đây xem như là quà gặp mặt.”
“Nàng còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa sao?” Phong Thần hít sâu, hắn sợ mình sẽ manh động bóp chết người con gái làm cho lòng hắn rung động.
Ngu Thanh Thiển chớp chớp mắt: “Vô liêm sỉ là gì? Có thể ăn thay cơm được không?”
Miếng ngọc ấm Phong Thần đeo trên người này hút được không ít độc tố trong thân thể hắn, nàng cầm về có thể hút từ nó được rồi, đây là thứ đại bổ cho dị năng của nàng.
Việc ở dị giới nam nhiều nữ ít, nhiều năm chịu huấn luyện đối với người con gái nào đó mà nói, da mặt và sự tự trọng đều là phù du.
Đặc biệt khi gặp Phong Thần, người giống như một câu chuyện cổ tích rơi vào thế giới trần tục của mình, nàng luôn muốn phá vỡ sự bĩnh tĩnh trên khuôn mặt lạnh lùng anh tú đó.
Muốn trói hắn ở bên mình, một là hoàn toàn hủy diệt hắn, một là biến hắn thành một bức tranh sưu tầm độc nhất vô nhị thuộc về nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.