Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân
Chương 404: Cửa thứ hai (2)
Lam Bạch Cách Tử
05/11/2018
Ngu Thanh Thiển dùng tinh thần lực dò xét tới lần thứ năm thì rốt cục cũng phát hiện ra manh mối.
Nàng phát hiện mỗi lần dò xét tường đá sẽ có một đoạn hắc tuyến giống nhau rất rõ ràng xuất hiện, hơn nữa mỗi lần đều nhớ kĩ vị trí.
Sau khi dùng tinh thần lực dò xét lần thứ năm, năm đoạn hắc tuyến đều tụ lại cấu thành một đồ án, Ngu Thanh Thiển dựa theo trí nhớ cùng với lực lĩnh ngộ kinh người của mình dùng tinh thần lực khắc họa lại một lần hình vẽ kia trên bức tường đá.
"Ầm ầm!" Hình vẽ bằng tinh thần lực này sau khi được vẽ một đường xong, từ bức tường đá vang lên một tiếng thật lớn, chậm rãi chìm xuống dưới mặt đất, giống như chưa bao giờ xuất hiện vậy.
Ngu Thanh Thiển nhìn về phía hành lang u tối phía trước, nhếch môi, tiếp tục thẳng tiến.
Lúc này những đệ tử khác bị vây ở sau bức tưởng đá cũng đã nghe được thanh âm kia, đều đoán được đã có người phá được tường đá, trong lòng vô cùng kinh ngạc, cũng hành động nhanh hơn.
Những đệ tử bên ngoài Thánh địa thấy Ngu Thanh Thiển thoải mái tìm được huyền cơ trên bức tường đá, đều không thể không thừa nhận tinh thần lực của nàng rất mạnh, tính kiên nhẫn cũng vô cùng tốt, không kiêu căng nóng nảy, người như vậy cảm thấy dường như rất khó để nắm bắt được nhược điểm.
"Không hổ là yêu nghiệt thiên tài tinh thần lực cực giai, người khác vẫn còn đang sờ soạng tìm kiếm, vậy mà nàng ta đã phá giải được huyền cơ bên trong bức tường đá rồi."
"Trước kia ta vẫn không phục nàng ta ỷ vào thiên phú mà khi tiến vào học viện đã náo loạn một trận ầm ĩ như vậy, hiện giờ cũng có chút chịu thua rồi."
"Hiện giờ mới là cửa thứ hai mà thôi, con đường và cửa ải kế tiếp, Ngu Thanh Thiển không nhất định còn có thể nhẹ nhàng đi qua như vậy nữa đâu."
"Cũng đã từng có không ít thiếu niên thiên tài biểu hiện ưu việt ở những cửa ải đầu, nhưng lại đều kẹt lại mà chết ở hai cửa ải sau đấy."
"Nàng ta lại gặp được vấn đề nan giải rồi."
Ngu Thanh Thiển đi ước chừng thời gian một nén nhang, những cơn gió lạnh từ phía trước thổi tới càng mạnh hơn, từng bóng người màu trắng âm trầm phiêu dật đi từ hành lang ra.
Bóng dáng màu trắng đó bị bao trùm bởi một đoàn quỷ hỏa đang không ngừng bay về hướng Ngu Thanh Thiển. Từng tiếng khóc thê lương trầm bổng quanh quẩn trong hành lang, khiến người ta nghe mà sởn tóc gáy.
"Đang muốn chơi gì đây?" Ngu Thanh Thiển ở thời Mạt Thế đã gặp qua rất nhiều loại thây ma và thú biến dị hình dáng kinh khủng, tình cảnh như vậy căn bản không dọa được nàng, ngược lại trong mắt nàng còn biểu lộ vài phần hứng thú, loại cảm giác âm trầm này khiến nàng thấy giống như đã quay về một nơi nào đó ở Mạt Thế vậy.
Cổ Diễm đánh giá một chút những bóng trắng trước mặt này: "Những bóng trắng này được đám người của Thánh viện ngưng tụ từ hồn lực của những ma thú và yêu thực cấp cao đã chết mà thành. Lần này không chỉ để khảo nghiệm tinh thần lực, mà còn có cả tâm trí, ngươi phải thể nghiệm cho thật tốt đấy."
Ngu Thanh Thiển không hề dao động, cả người dựa lên tường, hai tay bắt chéo nhau, vô cùng hứng thú nhìn những quỷ hỏa bóng trắng vây quanh đang không ngừng bay bổng âm trầm kia.
Những đệ tử bên ngoài Thánh địa chỉ nhìn thấy cảnh tượng và những tiếng khóc thê lương trầm bổng truyền tới từ tinh thạch thôi mà cũng đã có cảm giác da đầu tê dại, nhưng bọn họ lại thấy thần sắc của Ngu Thanh Thiển xuất hiện sự hứng thú, thậm chí còn có cả kích động.
"Không hổ là Đại ma vương, tình cảnh như vậy nếu đổi lại là những cô nương khác chắc đã sợ đến phát khóc rồi."
"Đúng vậy đấy! Sao ta lại cảm thấy nàng ấy ngược lại rất hưởng thụ với loại hoàn cảnh như vậy nhỉ, quả nhiên yêu nghiệt toàn là kiểu mà chúng ta không thể hiểu được."
"Đại ma vương đúng là danh bất hư truyền, ta cảm thấy những thứ quỷ ảnh này nói không chừng sẽ biến thành đồ nhắm của nàng ấy chứ."
"Những con quỷ ảnh này hẳn am hiểu ảo ảnh ảnh hưởng tâm trí con người, Ngu Thanh Thiển có phải đã bị lung lạc rồi." Nếu đổi thành hắn thì đã sớm bắt đầu công kích rồi.
"Có lẽ những cửa ải trước đó nàng vượt qua rất dễ dàng, cho nên mới buông lỏng cảnh giác."
"Ta thấy không giống, tóm lại Đại ma vương không phải loại người mà người phàm như chúng ta có thể nhìn thấu được."
Vào giờ phút này, từ tin đồn nghe được vào khoảng thời gian trước đến những biểu hiện gần đây của Ngu Thanh Thiển không ngừng chất chồng, tất cả đệ tử các phong dần hình thành một loại suy nghĩ chung, đó chính là Ngu Thanh Thiển làm việc gì đều không phải chuyện mà những người phàm bọn họ có thể đoán trước được.
Cũng có không ít người bắt đầu thấp thỏm chờ mong xem Ngu Thanh Thiển làm cách nào nhẹ nhàng phá giải cửa ải này.
Nàng phát hiện mỗi lần dò xét tường đá sẽ có một đoạn hắc tuyến giống nhau rất rõ ràng xuất hiện, hơn nữa mỗi lần đều nhớ kĩ vị trí.
Sau khi dùng tinh thần lực dò xét lần thứ năm, năm đoạn hắc tuyến đều tụ lại cấu thành một đồ án, Ngu Thanh Thiển dựa theo trí nhớ cùng với lực lĩnh ngộ kinh người của mình dùng tinh thần lực khắc họa lại một lần hình vẽ kia trên bức tường đá.
"Ầm ầm!" Hình vẽ bằng tinh thần lực này sau khi được vẽ một đường xong, từ bức tường đá vang lên một tiếng thật lớn, chậm rãi chìm xuống dưới mặt đất, giống như chưa bao giờ xuất hiện vậy.
Ngu Thanh Thiển nhìn về phía hành lang u tối phía trước, nhếch môi, tiếp tục thẳng tiến.
Lúc này những đệ tử khác bị vây ở sau bức tưởng đá cũng đã nghe được thanh âm kia, đều đoán được đã có người phá được tường đá, trong lòng vô cùng kinh ngạc, cũng hành động nhanh hơn.
Những đệ tử bên ngoài Thánh địa thấy Ngu Thanh Thiển thoải mái tìm được huyền cơ trên bức tường đá, đều không thể không thừa nhận tinh thần lực của nàng rất mạnh, tính kiên nhẫn cũng vô cùng tốt, không kiêu căng nóng nảy, người như vậy cảm thấy dường như rất khó để nắm bắt được nhược điểm.
"Không hổ là yêu nghiệt thiên tài tinh thần lực cực giai, người khác vẫn còn đang sờ soạng tìm kiếm, vậy mà nàng ta đã phá giải được huyền cơ bên trong bức tường đá rồi."
"Trước kia ta vẫn không phục nàng ta ỷ vào thiên phú mà khi tiến vào học viện đã náo loạn một trận ầm ĩ như vậy, hiện giờ cũng có chút chịu thua rồi."
"Hiện giờ mới là cửa thứ hai mà thôi, con đường và cửa ải kế tiếp, Ngu Thanh Thiển không nhất định còn có thể nhẹ nhàng đi qua như vậy nữa đâu."
"Cũng đã từng có không ít thiếu niên thiên tài biểu hiện ưu việt ở những cửa ải đầu, nhưng lại đều kẹt lại mà chết ở hai cửa ải sau đấy."
"Nàng ta lại gặp được vấn đề nan giải rồi."
Ngu Thanh Thiển đi ước chừng thời gian một nén nhang, những cơn gió lạnh từ phía trước thổi tới càng mạnh hơn, từng bóng người màu trắng âm trầm phiêu dật đi từ hành lang ra.
Bóng dáng màu trắng đó bị bao trùm bởi một đoàn quỷ hỏa đang không ngừng bay về hướng Ngu Thanh Thiển. Từng tiếng khóc thê lương trầm bổng quanh quẩn trong hành lang, khiến người ta nghe mà sởn tóc gáy.
"Đang muốn chơi gì đây?" Ngu Thanh Thiển ở thời Mạt Thế đã gặp qua rất nhiều loại thây ma và thú biến dị hình dáng kinh khủng, tình cảnh như vậy căn bản không dọa được nàng, ngược lại trong mắt nàng còn biểu lộ vài phần hứng thú, loại cảm giác âm trầm này khiến nàng thấy giống như đã quay về một nơi nào đó ở Mạt Thế vậy.
Cổ Diễm đánh giá một chút những bóng trắng trước mặt này: "Những bóng trắng này được đám người của Thánh viện ngưng tụ từ hồn lực của những ma thú và yêu thực cấp cao đã chết mà thành. Lần này không chỉ để khảo nghiệm tinh thần lực, mà còn có cả tâm trí, ngươi phải thể nghiệm cho thật tốt đấy."
Ngu Thanh Thiển không hề dao động, cả người dựa lên tường, hai tay bắt chéo nhau, vô cùng hứng thú nhìn những quỷ hỏa bóng trắng vây quanh đang không ngừng bay bổng âm trầm kia.
Những đệ tử bên ngoài Thánh địa chỉ nhìn thấy cảnh tượng và những tiếng khóc thê lương trầm bổng truyền tới từ tinh thạch thôi mà cũng đã có cảm giác da đầu tê dại, nhưng bọn họ lại thấy thần sắc của Ngu Thanh Thiển xuất hiện sự hứng thú, thậm chí còn có cả kích động.
"Không hổ là Đại ma vương, tình cảnh như vậy nếu đổi lại là những cô nương khác chắc đã sợ đến phát khóc rồi."
"Đúng vậy đấy! Sao ta lại cảm thấy nàng ấy ngược lại rất hưởng thụ với loại hoàn cảnh như vậy nhỉ, quả nhiên yêu nghiệt toàn là kiểu mà chúng ta không thể hiểu được."
"Đại ma vương đúng là danh bất hư truyền, ta cảm thấy những thứ quỷ ảnh này nói không chừng sẽ biến thành đồ nhắm của nàng ấy chứ."
"Những con quỷ ảnh này hẳn am hiểu ảo ảnh ảnh hưởng tâm trí con người, Ngu Thanh Thiển có phải đã bị lung lạc rồi." Nếu đổi thành hắn thì đã sớm bắt đầu công kích rồi.
"Có lẽ những cửa ải trước đó nàng vượt qua rất dễ dàng, cho nên mới buông lỏng cảnh giác."
"Ta thấy không giống, tóm lại Đại ma vương không phải loại người mà người phàm như chúng ta có thể nhìn thấu được."
Vào giờ phút này, từ tin đồn nghe được vào khoảng thời gian trước đến những biểu hiện gần đây của Ngu Thanh Thiển không ngừng chất chồng, tất cả đệ tử các phong dần hình thành một loại suy nghĩ chung, đó chính là Ngu Thanh Thiển làm việc gì đều không phải chuyện mà những người phàm bọn họ có thể đoán trước được.
Cũng có không ít người bắt đầu thấp thỏm chờ mong xem Ngu Thanh Thiển làm cách nào nhẹ nhàng phá giải cửa ải này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.