Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân
Chương 314: Cướp bảo (6)
Lam Bạch Cách Tử
26/09/2018
Từ lúc Ngu Thanh Thiển quyết định muốn tùy ý mà sống, thì chưa từng nghĩ phải khiêm tốn làm việc.
Cơ hội đều giành cho người có chuẩn bị. Nàng chỉ biết bản thân càng xuất sắc, càng thiên tài, mới có thể khiến cho cao tầng Thánh viện chú ý và đào tạo nhiều hơn, mới có thể tích lũy kết giao được mạng lưới giao thiệp hữu dụng hơn, mới có thể chân chính giao phong với người đàn bà kia.
Bây giờ Ngu Thanh Thiển đã không còn là Ngu Thanh Thiển ẩn nhẫn khiêm tốn ở Học viện Hoàng gia lúc trước nữa, Lãnh gia và Trì gia bây giờ cũng không còn tư cách tùy ý gây khó dễ cho nàng nữa, chuyện này thật ra thì cũng là một loại mưu lược.
Thời gian một nén nhang trôi qua, trong đó có ba người mầm cây giống như mới nhú ra, vậy nên không có tư cách tham gia hạng mục tranh đoạt phía sau, trực tiếp bị đào thải.
Tạ Phượng Chi thấy người của mình khó khăn lắm mới giữ được tư cách đi vào ván kế tiếp, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi. Thua người nào nàng cũng có thể tiếp nhận, nhưng nếu thua Ngu Thanh Thiển, thì nàng giận không có chỗ phát tiết.
Lãnh Lăng Sương nhìn mầm cây xanh biếc do mình thúc sinh, thở dài trong lòng, quả nhiên Ngu Thanh Thiển là tới để đối nghịch với nàng.
Nhưng mà nàng không có từ bỏ đâu, còn một trận tỷ thí nữa, ai thắng ai thua còn chưa xác định. Nàng đối với việc dùng Linh Thực thúc sinh để tác chiến rất có kinh nghiệm, trong mắt nhanh chóng ánh lên vẻ tự tin.
Lúc này Lãnh Lăng Sương cũng không biết, khống chế chỉ huy thực vật tác chiến mới là thế mạnh của Ngu Thanh Thiển, nếu không tuyệt đối sẽ tức hộc máu.
Nữ tử xinh đẹp đứng bên cạnh mở miệng cười: "Bây giờ liền tiến hành hạng mục thứ hai, các ngươi khống chế thực vật mình thúc sinh đối chiến, cuối cùng bụi thực vật thúc sinh của người nào còn lại tương đối hoàn hảo nhất sẽ là người có được Uẩn Dưỡng Nê tinh phẩm."
Tiếng nói nàng vừa mới dứt, người trong đại sảnh liền động, hơn nữa giống như là có hẹn trước vậy, đều đồng thời khống chế thực vật của mình công kích bụi thực vật Linh Tê hoa của Ngu Thanh Thiển.
Ở trong mắt bọn họ, Linh Tê hoa mà Ngu Thanh Thiển thúc sinh là cái sinh trưởng khỏe nhất, chính là uy hiếp tiềm ẩn lớn nhất, chỉ có diệt trừ nó trước, sau đó bọn họ tiếp tục tranh đấu mới có thể thắng được.
Ngu Thanh Thiển thấy tất cả cây non Linh Tê đều di động trên mặt đất, muốn dây dưa với Linh Tê hoa của mình.
Khóe miệng nàng cong lên một nụ cười quả nhiên là vậy, tâm thần động một cái, phấn hoa của Linh Tê hoa nhanh chóng bay lan ra xung quanh.
Tất cả cây non đang công kích dây dưa Linh Tê hoa đồng loạt dính phải phấn hoa, vô số lá cây bọc Linh Tê hoa lại, như muốn siết đứt nó.
Bất quá Linh Tê hoa của Ngu Thanh Thiển có lực lượng sinh mệnh vô cùng ương ngạnh, trong một khắc khi cành lá của mấy cây non kia tiếp xúc với nó, nó lập tức xoay tròn, cành lá và hoa không ngừng đong đưa, như đang nhảy một vũ điệu vui sướng.
Phiến lá xoay tròn dần dần trở nên sắc bén, phấn bên trong đóa hoa càng thêm tung bay rơi vào những cây non khác.
Rất nhanh, những thứ đang quấn quít lấy Linh Tê hoa của mấy cây non kia đồng loạt bị phá vỡ, thậm chí có cây còn mất hết cả lá, chỉ còn lại một cái rễ cây trơ trụi.
Không ít Linh Thực Sư thấy vậy, nhanh chóng khống chế cây non của mình né tránh, nhưng đều đồng loạt trúng chiêu, chỉ là tổn thương nặng nhẹ không đồng nhất.
"Mọi người cố gắng thêm chút, cùng nhau công phá Linh Tê hoa của nàng, nếu không chúng ta tất bại." Người nam tử trẻ tuổi của Tạ gia kia sắc mặt âm trầm hô lên một tiếng với những người khác.
Những người khác cũng vội vàng gật đầu, lập tức rót thêm càng nhiều linh lực vào khống chế cây non.
Độ cong khóe miệng Ngu Thanh Thiển càng lớn hơn, khi những cây non kia lại lần nữa xông tới, nàng nhẹ giọng nói: "Tán!"
Tiếng nói vừa dứt, mọi người chỉ thấy những cây non tới gần Linh Tê hoa lại liên tiếp bắt đầu biến thành màu đen khô héo, cuối cùng thì đồng loạt biến thành một đống tro bụi.
"Cái gì? Điều này sao có thể?" Một người của Hướng gia kêu lên, những người khác cũng mang dáng vẻ không thể tin được.
Đừng nói là Linh Thực Sư hệ thúc sinh tham gia cướp bảo, ngay cả những người đang ngồi trong hai lầu phòng bao đều lộ ra vẻ giật mình, biểu tình nghi ngờ khó hiểu.
Cơ hội đều giành cho người có chuẩn bị. Nàng chỉ biết bản thân càng xuất sắc, càng thiên tài, mới có thể khiến cho cao tầng Thánh viện chú ý và đào tạo nhiều hơn, mới có thể tích lũy kết giao được mạng lưới giao thiệp hữu dụng hơn, mới có thể chân chính giao phong với người đàn bà kia.
Bây giờ Ngu Thanh Thiển đã không còn là Ngu Thanh Thiển ẩn nhẫn khiêm tốn ở Học viện Hoàng gia lúc trước nữa, Lãnh gia và Trì gia bây giờ cũng không còn tư cách tùy ý gây khó dễ cho nàng nữa, chuyện này thật ra thì cũng là một loại mưu lược.
Thời gian một nén nhang trôi qua, trong đó có ba người mầm cây giống như mới nhú ra, vậy nên không có tư cách tham gia hạng mục tranh đoạt phía sau, trực tiếp bị đào thải.
Tạ Phượng Chi thấy người của mình khó khăn lắm mới giữ được tư cách đi vào ván kế tiếp, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi. Thua người nào nàng cũng có thể tiếp nhận, nhưng nếu thua Ngu Thanh Thiển, thì nàng giận không có chỗ phát tiết.
Lãnh Lăng Sương nhìn mầm cây xanh biếc do mình thúc sinh, thở dài trong lòng, quả nhiên Ngu Thanh Thiển là tới để đối nghịch với nàng.
Nhưng mà nàng không có từ bỏ đâu, còn một trận tỷ thí nữa, ai thắng ai thua còn chưa xác định. Nàng đối với việc dùng Linh Thực thúc sinh để tác chiến rất có kinh nghiệm, trong mắt nhanh chóng ánh lên vẻ tự tin.
Lúc này Lãnh Lăng Sương cũng không biết, khống chế chỉ huy thực vật tác chiến mới là thế mạnh của Ngu Thanh Thiển, nếu không tuyệt đối sẽ tức hộc máu.
Nữ tử xinh đẹp đứng bên cạnh mở miệng cười: "Bây giờ liền tiến hành hạng mục thứ hai, các ngươi khống chế thực vật mình thúc sinh đối chiến, cuối cùng bụi thực vật thúc sinh của người nào còn lại tương đối hoàn hảo nhất sẽ là người có được Uẩn Dưỡng Nê tinh phẩm."
Tiếng nói nàng vừa mới dứt, người trong đại sảnh liền động, hơn nữa giống như là có hẹn trước vậy, đều đồng thời khống chế thực vật của mình công kích bụi thực vật Linh Tê hoa của Ngu Thanh Thiển.
Ở trong mắt bọn họ, Linh Tê hoa mà Ngu Thanh Thiển thúc sinh là cái sinh trưởng khỏe nhất, chính là uy hiếp tiềm ẩn lớn nhất, chỉ có diệt trừ nó trước, sau đó bọn họ tiếp tục tranh đấu mới có thể thắng được.
Ngu Thanh Thiển thấy tất cả cây non Linh Tê đều di động trên mặt đất, muốn dây dưa với Linh Tê hoa của mình.
Khóe miệng nàng cong lên một nụ cười quả nhiên là vậy, tâm thần động một cái, phấn hoa của Linh Tê hoa nhanh chóng bay lan ra xung quanh.
Tất cả cây non đang công kích dây dưa Linh Tê hoa đồng loạt dính phải phấn hoa, vô số lá cây bọc Linh Tê hoa lại, như muốn siết đứt nó.
Bất quá Linh Tê hoa của Ngu Thanh Thiển có lực lượng sinh mệnh vô cùng ương ngạnh, trong một khắc khi cành lá của mấy cây non kia tiếp xúc với nó, nó lập tức xoay tròn, cành lá và hoa không ngừng đong đưa, như đang nhảy một vũ điệu vui sướng.
Phiến lá xoay tròn dần dần trở nên sắc bén, phấn bên trong đóa hoa càng thêm tung bay rơi vào những cây non khác.
Rất nhanh, những thứ đang quấn quít lấy Linh Tê hoa của mấy cây non kia đồng loạt bị phá vỡ, thậm chí có cây còn mất hết cả lá, chỉ còn lại một cái rễ cây trơ trụi.
Không ít Linh Thực Sư thấy vậy, nhanh chóng khống chế cây non của mình né tránh, nhưng đều đồng loạt trúng chiêu, chỉ là tổn thương nặng nhẹ không đồng nhất.
"Mọi người cố gắng thêm chút, cùng nhau công phá Linh Tê hoa của nàng, nếu không chúng ta tất bại." Người nam tử trẻ tuổi của Tạ gia kia sắc mặt âm trầm hô lên một tiếng với những người khác.
Những người khác cũng vội vàng gật đầu, lập tức rót thêm càng nhiều linh lực vào khống chế cây non.
Độ cong khóe miệng Ngu Thanh Thiển càng lớn hơn, khi những cây non kia lại lần nữa xông tới, nàng nhẹ giọng nói: "Tán!"
Tiếng nói vừa dứt, mọi người chỉ thấy những cây non tới gần Linh Tê hoa lại liên tiếp bắt đầu biến thành màu đen khô héo, cuối cùng thì đồng loạt biến thành một đống tro bụi.
"Cái gì? Điều này sao có thể?" Một người của Hướng gia kêu lên, những người khác cũng mang dáng vẻ không thể tin được.
Đừng nói là Linh Thực Sư hệ thúc sinh tham gia cướp bảo, ngay cả những người đang ngồi trong hai lầu phòng bao đều lộ ra vẻ giật mình, biểu tình nghi ngờ khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.