Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân
Chương 162: Không nghĩ tới nó còn nhớ rõ ta
Lam Bạch Cách Tử
22/07/2018
Sáng sớm hôm sau, mười người hẹn nhau tập hợp tại cửa học viện.
Thú cưỡi của Ngu Thanh Thiển chính là Xích Diễm, trong khoảng thời gian này Xích Diễm bị giam ở trong học viện cũng đã lâu, vừa ra khỏi cửa học viện lập tức vui mừng chạy vài vòng như bay trong rừng cây.
Đợi Xích Diễm chạy về đến cửa học viện, những người khác cũng đã có mặt đông đủ.
Ngu Thanh Thiển vừa xuất hiện, con ngựa màu trắng với bờm tóc đen nhánh phát sáng, trên đầu mọc một cái sừng nhọn màu bạc mà Phong Thần cưỡi hí lên một tiếng, lập tức tiến lên dùng đầu dụi lên cánh tay của nàng.
"Liệt Phong, đã lâu không gặp!" Ngu Thanh Thiển khom người xuống, ôm lấy đầu Liệt Phong hôn nó một cái rồi vuốt ve nó.
Liệt Phong lập tức lè lưỡi liếm mặt nàng, không ngừng đạp vó sau tỏ vẻ lúc này nó rất vui sướng.
Cảnh tượng này khiến cho những người khác đang đứng trước cửa học viện đều nhìn đến ngây người, đặc biệt là sáu tên đồng đội của Phong Thần.
Phải biết rằng con ngựa mà Phong Thần cưỡi chính là ma thú tứ cấp, thực lực tương đương với tôi thể sư tu vi Vũ Sĩ, người bình thường căn bản là không dám tới gần, chứ đừng nói là gần gũi như thế.
Dù là bọn họ cùng làm rất nhiều nhiệm vụ với Phong Thần, cũng không dám duỗi tay sờ vào Liệt Phong, tính tình của nó chẳng những rất mãnh liệt, mà còn vô cùng kiêu ngạo, căn bản là rất khó có thể đến gần.
Nhưng mà không nghĩ tới Liệt Phong ở trước mặt bọn họ luôn luôn cao ngạo lạnh lùng lại có thể biết dùng mặt dụi Ngu Thanh Thiển, còn lè lưỡi liếm nàng, thật sự khiến bọn hắn sắp mù cả mắt luôn rồi.
Hỏa Ly Nhã và Hỏa Diệp Phong liếc mắt nhìn nhau, cũng thấy được vẻ khiếp sợ trong mắt lẫn nhau.
Dáng vẻ thân thiết của Ngu Thanh Thiển và vật cưỡi của Phong Thần trong lúc này, chứng tỏ cả hai đều đã quen biết từ rất lâu.
Xích Diễm phát hiện Liệt Phong làm nũng với chủ nhân của mình, trong mũi phun ra hai luồng nhiệt khí, kêu lên một tiếng với Liệt Phong, biểu đạt sự bất mãn.
Ngu Thanh Thiển cười vỗ đầu của nó, hài hước hỏi: "Ngươi còn biết ăn dấm nữa cơ à!"
Liệt Phong không cam lòng yếu thế kêu lên, móng sau càng đá mạnh hơn, Phong Thần đưa tay vuốt lông bờm của nó an ủi.
"Không nghĩ tới nó còn nhớ ta." Khuôn mặt Ngu Thanh Thiển tràn đầy ý cười nhìn về phía Phong Thần nói.
Tình cảm của thực vật và động vật vô cùng đơn thuần, ngươi là bằng hữu của bọn nó, bọn nó sẽ vẫn nhớ ngươi, thích gần gũi với ngươi.
Gương mặt lạnh lẽo tuấn tú cúa Phong Thần khi đối mặt với Ngu Thanh Thiển dịu dàng hơn không ít: "Trước kia nàng trêu đùa nó không ít."
Liệt Phong bị hắn thu phục từ trước lúc năm tuổi, khi đó vừa hay cưỡi nó đến Cẩm Vương phủ, sau khi Ngu Thanh Thiển thấy được thì hết sức yêu thích, chẳng qua là e ngại thân thể suy nhược nên mới không dám tự mình ngồi cưỡi.
Nhưng cũng không ít lần nàng bày trò vô lại bắt hắn dẫn theo nàng cưỡi Liệt Phong đi ngoài thành chơi, còn thường xuyên lén cầm không ít linh quả của Ngu Cảnh đút cho Liệt Phong ăn.
Khi đó Liệt Phong mới chỉ là một con thú non, dưới sự vô lại vây công của Ngu Thanh Thiển cũng như thức ăn mà nàng đút cho, dần dần cũng trở nên thân thiết với nàng.
"Các ngươi đã quen biết từ trước?" Đây vẫn là lần đầu tiên Hỏa Ly Nhã thấy sắc mặt Phong Thần mang theo ý cười dịu dàng, cộng thêm cuộc đối thoại của hai người, không khỏi khiến cho người ta phải suy nghĩ sâu xa, thế nên hắn liền lên tiếng hỏi một câu.
Ngu Thanh Thiển thấy người ở chỗ này đều dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn nàng và Phong Thần thì khẽ cười một tiếng: "Ừ, chúng ta đã quen biết từ trước."
Ở trong những ngày kế tiếp, nàng và Phong Thần không thể làm bộ như không quen, cho nên cũng không cần thiết giấu giếm nữa.
Trong đôi mắt hoa đào của Hỏa Ly Nhã lưu chuyển tia sáng mịt mờ, vẻ thâm trầm bị sự bình tĩnh thay thế: "Khó trách."
Về phần khó trách cái gì hắn cũng không có nói, những người khác mặc dù hiếu kỳ cũng không hỏi thêm.
Ánh mắt Hỏa Diệp Phong lướt qua Phong Thần và Ngu Thanh Thiển, cuối cùng rơi vào trên người Hỏa Ly Nhã, như có điều suy nghĩ.
"Chúng ta đi thôi, trước khi trời tối chạy tới trấn nhỏ phía dưới nghỉ ngơi." Phong Thần cũng không thích người khác tìm tòi nghiên cứu quan hệ giữa mình và Ngu Thanh Thiển, chút tâm tư của Hỏa Ly Nhã hắn hiểu được, nhưng nhất định là sẽ không thành.
Thú cưỡi của Ngu Thanh Thiển chính là Xích Diễm, trong khoảng thời gian này Xích Diễm bị giam ở trong học viện cũng đã lâu, vừa ra khỏi cửa học viện lập tức vui mừng chạy vài vòng như bay trong rừng cây.
Đợi Xích Diễm chạy về đến cửa học viện, những người khác cũng đã có mặt đông đủ.
Ngu Thanh Thiển vừa xuất hiện, con ngựa màu trắng với bờm tóc đen nhánh phát sáng, trên đầu mọc một cái sừng nhọn màu bạc mà Phong Thần cưỡi hí lên một tiếng, lập tức tiến lên dùng đầu dụi lên cánh tay của nàng.
"Liệt Phong, đã lâu không gặp!" Ngu Thanh Thiển khom người xuống, ôm lấy đầu Liệt Phong hôn nó một cái rồi vuốt ve nó.
Liệt Phong lập tức lè lưỡi liếm mặt nàng, không ngừng đạp vó sau tỏ vẻ lúc này nó rất vui sướng.
Cảnh tượng này khiến cho những người khác đang đứng trước cửa học viện đều nhìn đến ngây người, đặc biệt là sáu tên đồng đội của Phong Thần.
Phải biết rằng con ngựa mà Phong Thần cưỡi chính là ma thú tứ cấp, thực lực tương đương với tôi thể sư tu vi Vũ Sĩ, người bình thường căn bản là không dám tới gần, chứ đừng nói là gần gũi như thế.
Dù là bọn họ cùng làm rất nhiều nhiệm vụ với Phong Thần, cũng không dám duỗi tay sờ vào Liệt Phong, tính tình của nó chẳng những rất mãnh liệt, mà còn vô cùng kiêu ngạo, căn bản là rất khó có thể đến gần.
Nhưng mà không nghĩ tới Liệt Phong ở trước mặt bọn họ luôn luôn cao ngạo lạnh lùng lại có thể biết dùng mặt dụi Ngu Thanh Thiển, còn lè lưỡi liếm nàng, thật sự khiến bọn hắn sắp mù cả mắt luôn rồi.
Hỏa Ly Nhã và Hỏa Diệp Phong liếc mắt nhìn nhau, cũng thấy được vẻ khiếp sợ trong mắt lẫn nhau.
Dáng vẻ thân thiết của Ngu Thanh Thiển và vật cưỡi của Phong Thần trong lúc này, chứng tỏ cả hai đều đã quen biết từ rất lâu.
Xích Diễm phát hiện Liệt Phong làm nũng với chủ nhân của mình, trong mũi phun ra hai luồng nhiệt khí, kêu lên một tiếng với Liệt Phong, biểu đạt sự bất mãn.
Ngu Thanh Thiển cười vỗ đầu của nó, hài hước hỏi: "Ngươi còn biết ăn dấm nữa cơ à!"
Liệt Phong không cam lòng yếu thế kêu lên, móng sau càng đá mạnh hơn, Phong Thần đưa tay vuốt lông bờm của nó an ủi.
"Không nghĩ tới nó còn nhớ ta." Khuôn mặt Ngu Thanh Thiển tràn đầy ý cười nhìn về phía Phong Thần nói.
Tình cảm của thực vật và động vật vô cùng đơn thuần, ngươi là bằng hữu của bọn nó, bọn nó sẽ vẫn nhớ ngươi, thích gần gũi với ngươi.
Gương mặt lạnh lẽo tuấn tú cúa Phong Thần khi đối mặt với Ngu Thanh Thiển dịu dàng hơn không ít: "Trước kia nàng trêu đùa nó không ít."
Liệt Phong bị hắn thu phục từ trước lúc năm tuổi, khi đó vừa hay cưỡi nó đến Cẩm Vương phủ, sau khi Ngu Thanh Thiển thấy được thì hết sức yêu thích, chẳng qua là e ngại thân thể suy nhược nên mới không dám tự mình ngồi cưỡi.
Nhưng cũng không ít lần nàng bày trò vô lại bắt hắn dẫn theo nàng cưỡi Liệt Phong đi ngoài thành chơi, còn thường xuyên lén cầm không ít linh quả của Ngu Cảnh đút cho Liệt Phong ăn.
Khi đó Liệt Phong mới chỉ là một con thú non, dưới sự vô lại vây công của Ngu Thanh Thiển cũng như thức ăn mà nàng đút cho, dần dần cũng trở nên thân thiết với nàng.
"Các ngươi đã quen biết từ trước?" Đây vẫn là lần đầu tiên Hỏa Ly Nhã thấy sắc mặt Phong Thần mang theo ý cười dịu dàng, cộng thêm cuộc đối thoại của hai người, không khỏi khiến cho người ta phải suy nghĩ sâu xa, thế nên hắn liền lên tiếng hỏi một câu.
Ngu Thanh Thiển thấy người ở chỗ này đều dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn nàng và Phong Thần thì khẽ cười một tiếng: "Ừ, chúng ta đã quen biết từ trước."
Ở trong những ngày kế tiếp, nàng và Phong Thần không thể làm bộ như không quen, cho nên cũng không cần thiết giấu giếm nữa.
Trong đôi mắt hoa đào của Hỏa Ly Nhã lưu chuyển tia sáng mịt mờ, vẻ thâm trầm bị sự bình tĩnh thay thế: "Khó trách."
Về phần khó trách cái gì hắn cũng không có nói, những người khác mặc dù hiếu kỳ cũng không hỏi thêm.
Ánh mắt Hỏa Diệp Phong lướt qua Phong Thần và Ngu Thanh Thiển, cuối cùng rơi vào trên người Hỏa Ly Nhã, như có điều suy nghĩ.
"Chúng ta đi thôi, trước khi trời tối chạy tới trấn nhỏ phía dưới nghỉ ngơi." Phong Thần cũng không thích người khác tìm tòi nghiên cứu quan hệ giữa mình và Ngu Thanh Thiển, chút tâm tư của Hỏa Ly Nhã hắn hiểu được, nhưng nhất định là sẽ không thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.