Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân
Chương 203: Quá là dũng mãnh
Lam Bạch Cách Tử
08/08/2018
Ngu Thanh Thiển hấp thu độc tố vào cơ thể rồi nén xuống dưới đan điền,
một quả cầu nhỏ màu xanh sẫm không ngừng phát triển bên trong đan điền
của nàng.
Thấy màu sắc của sương độc trước mặt đã nhạt đi hơn nhiều, không ít nơi thậm chí còn bắt đầu trở nên trong suốt, hai tay Ngu Thanh Thiển mãnh mẽ hút vào một cái, số độc tố vẫn còn đang vùng vẫy tiếp tục quẩn quanh ở lỗ hổng bị ép chui vào cơ thể nàng chỉ trong nháy mắt.
“Hô!” Sau thời gian một chén trà nhỏ, Ngu Thanh Thiển thở ra một hơi trọc khí rồi đứng dậy.
Khi thấy bức tường sương độc màu xanh sậm phía trước và ngay cả lỗ hổng đang tự bốc cháy nọ đều đã biến mất, mọi người không khỏi kinh ngạc không thôi.
Trì Mặc Hoan tấm tắc mấy tiếng, không thể tin được mà nhìn Ngu Thanh Thiển nói: “Ái chà, cô gái này cũng không khỏi quá biến thái rồi đấy, dạng độc tố này mà đem rải ra ngoài thì e là cả thành Thanh Khâu đều không thể may mắn thoát nổi, thế mà nàng ấy lại dùng cơ thể chính mình làm vật dẫn để hấp thu số độc đó.”
Trì Hiên gật đầu tán đồng: “Nàng ta quả thật là quá mạnh. Lúc mới chào đời thì đã là một Linh Thực Sư được trời giáng thiên tượng xuống để chúc phúc, những người như thế sở hữu một tỷ lệ cực nhỏ khi sinh ra đều có được một loại năng lực đặc thù nào đó, ta đoán nàng ta chính là một trong số đó.”
Những người khác nghe thấy Trì Hiên nói vậy cũng cảm thấy thư thái hơn, quả thật có những Linh Thực Sư trời sinh đều sẽ có một số bản lĩnh cao cường đặc thù nào đó, thứ này chỉ có thể ngưỡng mộ chứ không thể cưỡng cầu được.
Ví dụ như một vị cường giả nào đó trên đại lục có sức mạnh vô hạn, chỉ với hai tay không mà có thể dời non lấp biển, cũng có người có thể giao tiếp được với linh khí thiên địa, đoán được phương hướng của những linh vật trong trời đất… dù sao thì cũng không thể dùng cách nghĩ của người thường để phán đoán được.
Nếu Ngu Thanh Thiển thật sự có dạng năng lực đặc thù này thì cũng có thể hiểu được, thế nhưng cũng không thể không cảm thán rằng nàng quá là dũng mãnh.
Ngay cả đến gần loại độc này mà bọn họ còn không dám, thế nhưng người ta lại hấp thu cả một bức tường sương độc vào trong cơ thể thế kia, đúng là quá điên mà.
“Thanh Thiển, ngươi hấp thu nhiều độc như thế vào cơ thể không sao chứ hả?” Hỏa Diệp Phong cũng cảm thấy khiếp sợ trước hành động của Ngu Thanh Thiển.
Hắn là người thuộc hoàng tộc Hỏa Văn quốc, kiến thức sâu rộng, thế nhưng đây vẫn là lần đầu hắn trông thấy một Linh Thực Sư có thể hấp thu hết cả một bức tường sương độc vào cơ thể như thế.
Trong mắt Ngu Thanh Thiển vẫn còn chút gì đó chưa được tận hứng, nàng cười nói: “Không sao, ta thích độc dược mà, càng độc càng tốt.”
Lời này cũng đã xác nhận suy đoán của Trì Hiên khi nói rằng nàng đang sở hữu một năng lực đặc thù nào đó có khả năng hấp thu và luyện hóa độc tố.
Ngu Thanh Thiển cũng không muốn giấu giếm, nàng phát hiện hấp thu độc tố càng có tác dụng hơn nhiều so với luyện hóa tinh hạch, do đó nên nàng cũng không để ý việc tiết lộ năng lực đặc thù này, dù sao thì nàng cũng định sẽ thu thập một lượng độc dược lớn trong tương lai, rồi cũng sẽ khiến những người có lòng chú ý tới thôi.
Ở thế giới này, những Linh Thực Sư trời sinh được giáng thiên tượng để chúc phúc đều là con cưng của trời, tuy rằng số người có năng lực đặc thù này vô cùng khan hiếm nhưng cũng không phải là không có, thế nên cũng không cần phải sợ bị dòm ngó gì.
Nghe thấy lời Ngu Thanh Thiển nói, đa số những người đứng đó đều không nhịn được mà giần giật khóe miệng.
Thích độc dược, càng độc càng tốt, thật đúng là một sở thích biến thái.
“Đi thôi, chúng ta vào trước đi rồi lại nói.” Phong Thần thấy bức tường sương độc đã bị phá, trong ánh mắt liền ánh lên chút ý cười.
Những người khác cũng nhao nhao tán đồng và nhanh chóng nhấc chân bước vào trong. Dù sao thì Lãnh Lăng Sương cũng đã vào trước một khoảng thời gian, không thể để ả đàn bà đó cướp hết cơ duyên được.
Bước qua nơi trước đó vẫn còn là một bức tường sương độc, đoàn người dọc theo một cái hành lang mà đi sâu vào trong.
Sau khi bước ra ngoài, mọi người liền nhìn thấy phía trước là một rừng cây rộng lớn. Cây trong rừng có đủ mọi sắc màu, những cái cây đỏ, vàng, lam, lục, xanh, cam, tím mọc xen kẽ lẫn nhau.
Trong rừng đang tí tách đổ từng hạt mưa, tạo thành những sợi dây thật mảnh. Phong cảnh tuyệt đẹp, vui tươi thoải mái.
Ở một nơi sâu trong rừng cây, một gốc đại thụ đang phát ra ánh sáng bảy màu tinh khiết khắp thân cây, nó đang đứng xòe tán lá dưới mưa, trông vô cùng hưởng thụ.
Mà một cô gái cầm dù giấy cũng đang cất đều những bước chân chậm rãi của mình dạo bước trong rừng cây, cách gốc đại thụ bảy màu đó chẳng bao xa.
Thấy màu sắc của sương độc trước mặt đã nhạt đi hơn nhiều, không ít nơi thậm chí còn bắt đầu trở nên trong suốt, hai tay Ngu Thanh Thiển mãnh mẽ hút vào một cái, số độc tố vẫn còn đang vùng vẫy tiếp tục quẩn quanh ở lỗ hổng bị ép chui vào cơ thể nàng chỉ trong nháy mắt.
“Hô!” Sau thời gian một chén trà nhỏ, Ngu Thanh Thiển thở ra một hơi trọc khí rồi đứng dậy.
Khi thấy bức tường sương độc màu xanh sậm phía trước và ngay cả lỗ hổng đang tự bốc cháy nọ đều đã biến mất, mọi người không khỏi kinh ngạc không thôi.
Trì Mặc Hoan tấm tắc mấy tiếng, không thể tin được mà nhìn Ngu Thanh Thiển nói: “Ái chà, cô gái này cũng không khỏi quá biến thái rồi đấy, dạng độc tố này mà đem rải ra ngoài thì e là cả thành Thanh Khâu đều không thể may mắn thoát nổi, thế mà nàng ấy lại dùng cơ thể chính mình làm vật dẫn để hấp thu số độc đó.”
Trì Hiên gật đầu tán đồng: “Nàng ta quả thật là quá mạnh. Lúc mới chào đời thì đã là một Linh Thực Sư được trời giáng thiên tượng xuống để chúc phúc, những người như thế sở hữu một tỷ lệ cực nhỏ khi sinh ra đều có được một loại năng lực đặc thù nào đó, ta đoán nàng ta chính là một trong số đó.”
Những người khác nghe thấy Trì Hiên nói vậy cũng cảm thấy thư thái hơn, quả thật có những Linh Thực Sư trời sinh đều sẽ có một số bản lĩnh cao cường đặc thù nào đó, thứ này chỉ có thể ngưỡng mộ chứ không thể cưỡng cầu được.
Ví dụ như một vị cường giả nào đó trên đại lục có sức mạnh vô hạn, chỉ với hai tay không mà có thể dời non lấp biển, cũng có người có thể giao tiếp được với linh khí thiên địa, đoán được phương hướng của những linh vật trong trời đất… dù sao thì cũng không thể dùng cách nghĩ của người thường để phán đoán được.
Nếu Ngu Thanh Thiển thật sự có dạng năng lực đặc thù này thì cũng có thể hiểu được, thế nhưng cũng không thể không cảm thán rằng nàng quá là dũng mãnh.
Ngay cả đến gần loại độc này mà bọn họ còn không dám, thế nhưng người ta lại hấp thu cả một bức tường sương độc vào trong cơ thể thế kia, đúng là quá điên mà.
“Thanh Thiển, ngươi hấp thu nhiều độc như thế vào cơ thể không sao chứ hả?” Hỏa Diệp Phong cũng cảm thấy khiếp sợ trước hành động của Ngu Thanh Thiển.
Hắn là người thuộc hoàng tộc Hỏa Văn quốc, kiến thức sâu rộng, thế nhưng đây vẫn là lần đầu hắn trông thấy một Linh Thực Sư có thể hấp thu hết cả một bức tường sương độc vào cơ thể như thế.
Trong mắt Ngu Thanh Thiển vẫn còn chút gì đó chưa được tận hứng, nàng cười nói: “Không sao, ta thích độc dược mà, càng độc càng tốt.”
Lời này cũng đã xác nhận suy đoán của Trì Hiên khi nói rằng nàng đang sở hữu một năng lực đặc thù nào đó có khả năng hấp thu và luyện hóa độc tố.
Ngu Thanh Thiển cũng không muốn giấu giếm, nàng phát hiện hấp thu độc tố càng có tác dụng hơn nhiều so với luyện hóa tinh hạch, do đó nên nàng cũng không để ý việc tiết lộ năng lực đặc thù này, dù sao thì nàng cũng định sẽ thu thập một lượng độc dược lớn trong tương lai, rồi cũng sẽ khiến những người có lòng chú ý tới thôi.
Ở thế giới này, những Linh Thực Sư trời sinh được giáng thiên tượng để chúc phúc đều là con cưng của trời, tuy rằng số người có năng lực đặc thù này vô cùng khan hiếm nhưng cũng không phải là không có, thế nên cũng không cần phải sợ bị dòm ngó gì.
Nghe thấy lời Ngu Thanh Thiển nói, đa số những người đứng đó đều không nhịn được mà giần giật khóe miệng.
Thích độc dược, càng độc càng tốt, thật đúng là một sở thích biến thái.
“Đi thôi, chúng ta vào trước đi rồi lại nói.” Phong Thần thấy bức tường sương độc đã bị phá, trong ánh mắt liền ánh lên chút ý cười.
Những người khác cũng nhao nhao tán đồng và nhanh chóng nhấc chân bước vào trong. Dù sao thì Lãnh Lăng Sương cũng đã vào trước một khoảng thời gian, không thể để ả đàn bà đó cướp hết cơ duyên được.
Bước qua nơi trước đó vẫn còn là một bức tường sương độc, đoàn người dọc theo một cái hành lang mà đi sâu vào trong.
Sau khi bước ra ngoài, mọi người liền nhìn thấy phía trước là một rừng cây rộng lớn. Cây trong rừng có đủ mọi sắc màu, những cái cây đỏ, vàng, lam, lục, xanh, cam, tím mọc xen kẽ lẫn nhau.
Trong rừng đang tí tách đổ từng hạt mưa, tạo thành những sợi dây thật mảnh. Phong cảnh tuyệt đẹp, vui tươi thoải mái.
Ở một nơi sâu trong rừng cây, một gốc đại thụ đang phát ra ánh sáng bảy màu tinh khiết khắp thân cây, nó đang đứng xòe tán lá dưới mưa, trông vô cùng hưởng thụ.
Mà một cô gái cầm dù giấy cũng đang cất đều những bước chân chậm rãi của mình dạo bước trong rừng cây, cách gốc đại thụ bảy màu đó chẳng bao xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.