Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân
Chương 206: Thất thải thần mộc (3)
Lam Bạch Cách Tử
10/08/2018
Toàn thân Ngu Thanh Thiển phát ra vầng sáng đầy tự tin, Phong Thần biết nàng đang rất nghiêm túc.
“Sẽ không gặp phải bất kỳ mối nguy hiểm nào chứ?” Hắn hỏi để xác nhận lại một lần nữa.
Ngu Thanh Thiển gật đầu: “Không đâu, ta bảo đảm luôn đó.”
“Được, vậy ngươi cẩn thận một chút. Một khi có nguy hiểm thì ta sẽ ra tay ngay lập tức.” Phong Thần mím môi nói.
Nếu Ngu Thanh Thiển bước vào trong làn mưa mà bị nước mưa ăn mòn, hắn sẽ lập tức sử dụng Mạn Đà La màu đen để ra tay.
Ngu Thanh Thiển duỗi tay vỗ lên bả vai của Phong Thần: “Bệnh mỹ nhân, ngươi cứ đợi lấy Thất Thải Thần Mộc để rèn pháp trượng đi.”
Vẻ mặt căng thẳng của Phong Thần lúc bấy giờ mới khẽ lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Được, ta đợi!”
Lúc này, Lãnh Lăng Sương đi ở đằng trước đã bước đến dưới gốc Thất Thải Thần Mộc, mưa tí tách rơi đã bắt đầu nặng hạt.
Ngu Thanh Thiển thấy vậy cũng không lập tức hành động, hơn nữa còn tràn đầy hứng thú mà khoanh tay đứng nhìn xem Lãnh Lăng Sương sẽ thu phục Thất Thải Thần Mộc bằng cách nào.
Nàng luôn có cảm giác thân thiết với tất cả các loài thực vật, thậm chí gần như có thể giao tiếp được với chúng. Gốc Thất Thải Thần Mộc kia đã sống cả vạn năm, còn sinh ra linh hồn của cây nữa, đâu có dễ chặt đem về như thế chứ.
Lãnh Lăng Sương cầm dù giấy trong tay, ngẩng đầu nhìn Thất Thải Thần Mộc, trong mắt lộ ra vài phần kích động.
Thông qua rất nhiều tin tức nghe ngóng được từ gia tộc và nhà chồng cũ ở kiếp trước, kiếp này nàng vẫn luôn đi trước người khác một bước.
Năm đó, chồng nàng cũng tham gia vào nhiệm vụ Tạ gia tranh giành Thất Thải Thần Mộc. Có một lần nàng từng nghe người đó nhắc tới trong men say nên mới biết được làm thế nào để phá giải cơ quan trong cổ mộ, làm thế nào để vượt qua bức tường sương độc, hay thậm chí là làm thế nào để ngăn chặn cơn mưa có tính ăn mòn này nữa.
Kiếp trước nàng yêu sai người, oan uổng mà chết. Kiếp này nàng nhất định sẽ đứng trên đỉnh đại lục trung tâm, đứng sóng vai với thiên tài nổi danh nhất của đời này.
Đối với nàng mà nói thì Phong Thần đã từng đứng ở nơi cao vời vợi, nàng dường như không thể nào với tới được.
Thế nhưng mọi thứ ở kiếp này đã khác. Sáu năm trước, nàng đã chấm trúng cái người giống như trích tiên bước ra từ tranh vẽ mang tên Phong Thần đó ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nàng tin chắc trong tương lai, chàng trai có tính tình lạnh lùng, thế nhưng chỉ cần bước được vào tim hắn thì cũng đồng nghĩa với việc có được tất cả này nhất định sẽ thuộc về nàng.
Lãnh Lăng Sương có thể đợi. Hiện giờ cái nàng có chính là sự kiên nhẫn, nàng sẽ quét sạch tất cả những chướng ngại vật chắn trước mặt mình, trong đó bao gồm cả Ngu Thanh Thiển - biến số ngoài ý muốn khiến nàng bất an kia.
“Chém!” Lãnh Lăng Sương gọi một gốc thực vật màu xanh ra, nhanh chóng hóa thành áo giáp. Nàng biến Linh Thực thành một thanh trường kiếm và chém thật mạnh về phía Thất Thải Thần Mộc.
“Rầm!”
Tiếng vang vừa dứt, thanh trường kiếm trong tay Lãnh Lăng Sương bị nhánh cây của Thất Thải Thần Mộc đánh bay. Nàng không thể tin mà nhìn về phía Thất Thải Thần Mộc, bên trên nhánh cây của nó chỉ để lại một dấu vết cực kỳ mờ nhạt.
Sao có thể như vậy? Mình đã dùng đến tám phần sức mạnh mà vẫn chỉ có thể lưu lại một dấu vết mờ nhạt như thế trên Thất Thải Thần Mộc, thế thì dù cho mình có dùng hết toàn bộ sức mạnh cũng rất khó để chặt gãy được nó!
Lúc này Thất Thải Thần Mộc đung đưa cành cây. Mưa từ trên không trung rơi xuống ngày càng nặng hạt. Từng giọt từng giọt hình thành nên một màn mưa, chỉ cần dính phải một hạt thôi thì chắc chắn cũng đủ để bị ăn mòn đến chết rồi.
Lãnh Lăng Sương siết chặt nắm tay, nàng lóe lên ánh mắt độc ác nham hiểm và lấy ra một cái bình màu đen rồi mở nắp bình ra.
Một đốm lửa màu cam lay động từ trong bình bay ra, nhanh chóng rơi xuống phần rễ của Thất Thải Thần Mộc.
Đốm lửa kia vừa mới rơi xuống phần rễ của Thất Thải Thần Mộc liền nhanh chóng khuếch trương, giống như từng đốm từng đốm lửa cháy lan ra.
Thất Thải Thần Mộc phát ra âm thanh “xèo xèo” cực lớn, cành cây khua khoắng lung tung. Ngu Thanh Thiển có thể cảm nhận được giờ phút này nó đang cực kỳ đau đớn, nỗi đau giống như bị lửa lớn đốt tim vậy.
Nét bỡn cợt ban đầu trong mắt Ngu Thanh Thiển ngưng tụ thành một tầng lạnh lẽo. Giữa nàng và thực vật có một tình cảm thân thiết giống như tâm linh tương thông vậy, thế nên nàng rất không vừa mắt khi thấy người khác ngược đãi thực vật.
Ngọn lửa bên trong chiếc bình kia của Lãnh Lăng Sương nàng đã thấy từ mồi lửa trên bức tường sương độc. Thật không ngờ nàng ta vậy mà lại dùng nó để đối phó với Thất Thải Thần Mộc, muốn chặt đứt sinh cơ của Thất Thải Thần Mộc từ tận gốc rễ, thật quá độc ác.
“Sẽ không gặp phải bất kỳ mối nguy hiểm nào chứ?” Hắn hỏi để xác nhận lại một lần nữa.
Ngu Thanh Thiển gật đầu: “Không đâu, ta bảo đảm luôn đó.”
“Được, vậy ngươi cẩn thận một chút. Một khi có nguy hiểm thì ta sẽ ra tay ngay lập tức.” Phong Thần mím môi nói.
Nếu Ngu Thanh Thiển bước vào trong làn mưa mà bị nước mưa ăn mòn, hắn sẽ lập tức sử dụng Mạn Đà La màu đen để ra tay.
Ngu Thanh Thiển duỗi tay vỗ lên bả vai của Phong Thần: “Bệnh mỹ nhân, ngươi cứ đợi lấy Thất Thải Thần Mộc để rèn pháp trượng đi.”
Vẻ mặt căng thẳng của Phong Thần lúc bấy giờ mới khẽ lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Được, ta đợi!”
Lúc này, Lãnh Lăng Sương đi ở đằng trước đã bước đến dưới gốc Thất Thải Thần Mộc, mưa tí tách rơi đã bắt đầu nặng hạt.
Ngu Thanh Thiển thấy vậy cũng không lập tức hành động, hơn nữa còn tràn đầy hứng thú mà khoanh tay đứng nhìn xem Lãnh Lăng Sương sẽ thu phục Thất Thải Thần Mộc bằng cách nào.
Nàng luôn có cảm giác thân thiết với tất cả các loài thực vật, thậm chí gần như có thể giao tiếp được với chúng. Gốc Thất Thải Thần Mộc kia đã sống cả vạn năm, còn sinh ra linh hồn của cây nữa, đâu có dễ chặt đem về như thế chứ.
Lãnh Lăng Sương cầm dù giấy trong tay, ngẩng đầu nhìn Thất Thải Thần Mộc, trong mắt lộ ra vài phần kích động.
Thông qua rất nhiều tin tức nghe ngóng được từ gia tộc và nhà chồng cũ ở kiếp trước, kiếp này nàng vẫn luôn đi trước người khác một bước.
Năm đó, chồng nàng cũng tham gia vào nhiệm vụ Tạ gia tranh giành Thất Thải Thần Mộc. Có một lần nàng từng nghe người đó nhắc tới trong men say nên mới biết được làm thế nào để phá giải cơ quan trong cổ mộ, làm thế nào để vượt qua bức tường sương độc, hay thậm chí là làm thế nào để ngăn chặn cơn mưa có tính ăn mòn này nữa.
Kiếp trước nàng yêu sai người, oan uổng mà chết. Kiếp này nàng nhất định sẽ đứng trên đỉnh đại lục trung tâm, đứng sóng vai với thiên tài nổi danh nhất của đời này.
Đối với nàng mà nói thì Phong Thần đã từng đứng ở nơi cao vời vợi, nàng dường như không thể nào với tới được.
Thế nhưng mọi thứ ở kiếp này đã khác. Sáu năm trước, nàng đã chấm trúng cái người giống như trích tiên bước ra từ tranh vẽ mang tên Phong Thần đó ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nàng tin chắc trong tương lai, chàng trai có tính tình lạnh lùng, thế nhưng chỉ cần bước được vào tim hắn thì cũng đồng nghĩa với việc có được tất cả này nhất định sẽ thuộc về nàng.
Lãnh Lăng Sương có thể đợi. Hiện giờ cái nàng có chính là sự kiên nhẫn, nàng sẽ quét sạch tất cả những chướng ngại vật chắn trước mặt mình, trong đó bao gồm cả Ngu Thanh Thiển - biến số ngoài ý muốn khiến nàng bất an kia.
“Chém!” Lãnh Lăng Sương gọi một gốc thực vật màu xanh ra, nhanh chóng hóa thành áo giáp. Nàng biến Linh Thực thành một thanh trường kiếm và chém thật mạnh về phía Thất Thải Thần Mộc.
“Rầm!”
Tiếng vang vừa dứt, thanh trường kiếm trong tay Lãnh Lăng Sương bị nhánh cây của Thất Thải Thần Mộc đánh bay. Nàng không thể tin mà nhìn về phía Thất Thải Thần Mộc, bên trên nhánh cây của nó chỉ để lại một dấu vết cực kỳ mờ nhạt.
Sao có thể như vậy? Mình đã dùng đến tám phần sức mạnh mà vẫn chỉ có thể lưu lại một dấu vết mờ nhạt như thế trên Thất Thải Thần Mộc, thế thì dù cho mình có dùng hết toàn bộ sức mạnh cũng rất khó để chặt gãy được nó!
Lúc này Thất Thải Thần Mộc đung đưa cành cây. Mưa từ trên không trung rơi xuống ngày càng nặng hạt. Từng giọt từng giọt hình thành nên một màn mưa, chỉ cần dính phải một hạt thôi thì chắc chắn cũng đủ để bị ăn mòn đến chết rồi.
Lãnh Lăng Sương siết chặt nắm tay, nàng lóe lên ánh mắt độc ác nham hiểm và lấy ra một cái bình màu đen rồi mở nắp bình ra.
Một đốm lửa màu cam lay động từ trong bình bay ra, nhanh chóng rơi xuống phần rễ của Thất Thải Thần Mộc.
Đốm lửa kia vừa mới rơi xuống phần rễ của Thất Thải Thần Mộc liền nhanh chóng khuếch trương, giống như từng đốm từng đốm lửa cháy lan ra.
Thất Thải Thần Mộc phát ra âm thanh “xèo xèo” cực lớn, cành cây khua khoắng lung tung. Ngu Thanh Thiển có thể cảm nhận được giờ phút này nó đang cực kỳ đau đớn, nỗi đau giống như bị lửa lớn đốt tim vậy.
Nét bỡn cợt ban đầu trong mắt Ngu Thanh Thiển ngưng tụ thành một tầng lạnh lẽo. Giữa nàng và thực vật có một tình cảm thân thiết giống như tâm linh tương thông vậy, thế nên nàng rất không vừa mắt khi thấy người khác ngược đãi thực vật.
Ngọn lửa bên trong chiếc bình kia của Lãnh Lăng Sương nàng đã thấy từ mồi lửa trên bức tường sương độc. Thật không ngờ nàng ta vậy mà lại dùng nó để đối phó với Thất Thải Thần Mộc, muốn chặt đứt sinh cơ của Thất Thải Thần Mộc từ tận gốc rễ, thật quá độc ác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.