Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân
Chương 228: Tỷ muội
Lam Bạch Cách Tử
19/08/2018
Trong lúc bọn Ngu Thanh Thiển đang bàn bạc chiến lược thì những học viên đàn anh của các học viện đều tự kiếm chỗ nghỉ ngơi cả. Bọn họ đều không cần tham gia vào kỳ kiểm tra trên đảo Thủy Vu mà chỉ cần chuyên tâm tu
luyện và đợi đến cuộc thi cá nhân vào ba tháng sau mà thôi.
Trong một túp lều nọ, Lãnh Lăng Sương đang ngồi uống trà, một thiếu nữ đứng trước mặt nàng.
Vẻ mặt thiếu nữ hơi có vẻ tức giận, nàng trừng mắt nhìn Lãnh Lăng Sương nói: “Cái đồ nữ nhân ti tiện nhà ngươi, đừng tưởng rằng lăn lộn trong Học viện Hoàng gia vùng tây bộ như cá gặp nước thì ngon lắm nhé, cánh cửa của Lãnh gia nhà bọn ta vẫn không bao giờ chào đón ngươi đâu.”
Thiếu nữ này tên là Lãnh Bách Linh, là đứa con gái được gia chủ Lãnh gia thương yêu nhất, và cũng là muội muội cùng cha khác mẹ của Lãnh Lăng Sương.
Chỉ có điều là trong Lãnh gia, tuy rằng cả hai đều thuộc huyết mạch dòng chính nhưng địa vị thì lại cách biệt rất xa.
Mẫu thân của Lãnh Bách Linh là chủ mẫu đương nhiệm của Lãnh gia, lại còn là tình yêu đích thực của gia chủ, thế nên từ nhỏ Lãnh Bách Linh đã nhận được nguồn tài nguyên tốt nhất cùng sự cưng yêu của cha mẹ.
Mà tuy mẫu thân của Lãnh Lăng Sương là chủ mẫu tiền nhiệm nhưng lại không được gia chủ Lãnh gia yêu thương, thậm chí còn bị nhận định là một nỗi ô nhục, vì thế nên từ nhỏ Lãnh Lăng Sương đã không được gia tộc coi trọng, những tài nguyên có được đều chẳng bằng cả một đứa con thứ.
Trong gia tộc, hai người cũng vô cùng không hợp nhau. Lãnh Bách Linh ghét nhất chính là người tỷ tỷ này, bởi vì từ nhỏ nàng đã biết năm đó mẫu thân của người tỷ tỷ này đã gài bẫy để cướp mất phụ thân, thế nên nàng luôn xem Lãnh Lăng Sương như một đứa con hoang.
Lãnh Lăng Sương bình thản liếc mắt nhìn Lãnh Bách Linh một cái: “Ta đã rời khỏi Lãnh gia từ lâu rồi, còn cánh cửa Lãnh gia ấy à, ta vẫn chẳng thèm bước vào đâu.”
Lãnh Bách Linh cười giễu một tiếng: “Chẳng qua chỉ là một kẻ đáng thương bị gửi nuôi ở Trì gia mà thôi, bộ ngươi thật sự xem mình là tiểu thư của Trì gia đấy à. Giờ cô cô chỉ chuyên tâm tu đạo mà thôi, để ta nhìn thử xem ngươi còn có thể ở Trì gia được bao lâu nữa đây.”
Khi Lãnh Ngọc Quân dẫn Lãnh Lăng Sương quay về Trì gia để nuôi nấng, đồng thời bồi dưỡng lại cho nàng ta, chủ mẫu của Lãnh gia và Lãnh Bách Linh đều cảm thấy vô cùng bất mãn, nhưng vì ngại địa vị của Lãnh Ngọc Quân trong Trì gia không hề thấp nên mới đành nhịn xuống.“Ngươi muốn nói thế nào cũng được.” Lãnh Lăng Sương lãnh đạm đáp.
Từ kiếp trước, Lãnh Lăng Sương đã chẳng thèm để muội muội kiêu căng này của mình vào mắt, nếu không thì vị hôn phu của nàng ta cũng đâu thể nào bị nàng gài bẫy cướp đi mất được. Giờ với nàng mà nói thì ngay cả tư cách để làm đối thủ của nàng, Lãnh Bách Linh cũng không có.
“Hừ, ta cảnh cáo ngươi, tránh xa Ngô Hạo ca ca ra. Ngươi đừng quên, huynh ấy là vị hôn phu của ta.” Lãnh Bách Linh nói với vẻ mặt lạnh lùng.
Lãnh Bách Linh bỗng phát hiện Lãnh Lăng Sương và vị hôn phu của mình rất thân cận với nhau, thế nên nàng mới không nhịn được cơn giận mà chạy đến cảnh cáo Lãnh Lăng Sương.
“Vậy thì ngươi hãy trông chừng hắn cho cẩn thận vào, đừng để hắn đến quấn lấy ta.” Lãnh Lăng Sương khẽ cười một tiếng, nhìn Lãnh Bách Linh nói: “Nếu ta là ngươi thì lúc này ta tuyệt đối sẽ không đến đây cảnh cáo ta, mà là đi trông chừng Ngô Hạo cho thật kỹ và nghĩ cách để có được trái tim của hắn.”
Tên nam nhân đó đã từng bị nàng cướp mất một lần, giờ nàng chán trò đó rồi, chỉ là không để tâm mà chơi đùa với hắn mà thôi. Nàng muốn khiến cho Ngô Hạo cùng với người của Lãnh gia phải sống không bằng chết.
Lãnh Bách Linh nheo mắt lại, nhìn Lãnh Lăng Sương với ánh mắt đánh giá: “Ngươi mà cũng biết tốt bụng nhắc nhở ta vậy sao? Hừ, mèo khóc chuột giả từ bi. Ta ghét nhất chính là cái vẻ mặt dối trá này của ngươi.”
Đừng mong nàng tin rằng Lãnh Lăng Sương tốt bụng được như thế, nói không chừng là đang có ám chiêu gì đây.
“Tin hay không thì tùy ngươi, ta hoàn toàn chẳng để ý.” Lãnh Lăng Sương uống một hớp trà rồi ngẩng đầu nở nụ cười hàm chứa vài phần khiêu khích và nói: “Ngươi vẫn nên lo lắng chuyện mình vào đảo Thủy Vu làm nhiệm vụ rồi còn có thể sống sót trở ra được hay không trước đi.”
“Nhóm của ta là đội nhóm mạnh nhất trong Học viện Hoàng gia trung tâm đấy nhé, ta có thể sống sót được hay không chẳng tới lượt ngươi quan tâm đâu. Chỉ sợ lúc đó ta đạt được hạng nhất rồi sẽ khiến ngươi ghen tị đến chết mà thôi.” Lãnh Bách Linh hếch cằm, vẻ mặt cực kiêu ngạo.
Trong một túp lều nọ, Lãnh Lăng Sương đang ngồi uống trà, một thiếu nữ đứng trước mặt nàng.
Vẻ mặt thiếu nữ hơi có vẻ tức giận, nàng trừng mắt nhìn Lãnh Lăng Sương nói: “Cái đồ nữ nhân ti tiện nhà ngươi, đừng tưởng rằng lăn lộn trong Học viện Hoàng gia vùng tây bộ như cá gặp nước thì ngon lắm nhé, cánh cửa của Lãnh gia nhà bọn ta vẫn không bao giờ chào đón ngươi đâu.”
Thiếu nữ này tên là Lãnh Bách Linh, là đứa con gái được gia chủ Lãnh gia thương yêu nhất, và cũng là muội muội cùng cha khác mẹ của Lãnh Lăng Sương.
Chỉ có điều là trong Lãnh gia, tuy rằng cả hai đều thuộc huyết mạch dòng chính nhưng địa vị thì lại cách biệt rất xa.
Mẫu thân của Lãnh Bách Linh là chủ mẫu đương nhiệm của Lãnh gia, lại còn là tình yêu đích thực của gia chủ, thế nên từ nhỏ Lãnh Bách Linh đã nhận được nguồn tài nguyên tốt nhất cùng sự cưng yêu của cha mẹ.
Mà tuy mẫu thân của Lãnh Lăng Sương là chủ mẫu tiền nhiệm nhưng lại không được gia chủ Lãnh gia yêu thương, thậm chí còn bị nhận định là một nỗi ô nhục, vì thế nên từ nhỏ Lãnh Lăng Sương đã không được gia tộc coi trọng, những tài nguyên có được đều chẳng bằng cả một đứa con thứ.
Trong gia tộc, hai người cũng vô cùng không hợp nhau. Lãnh Bách Linh ghét nhất chính là người tỷ tỷ này, bởi vì từ nhỏ nàng đã biết năm đó mẫu thân của người tỷ tỷ này đã gài bẫy để cướp mất phụ thân, thế nên nàng luôn xem Lãnh Lăng Sương như một đứa con hoang.
Lãnh Lăng Sương bình thản liếc mắt nhìn Lãnh Bách Linh một cái: “Ta đã rời khỏi Lãnh gia từ lâu rồi, còn cánh cửa Lãnh gia ấy à, ta vẫn chẳng thèm bước vào đâu.”
Lãnh Bách Linh cười giễu một tiếng: “Chẳng qua chỉ là một kẻ đáng thương bị gửi nuôi ở Trì gia mà thôi, bộ ngươi thật sự xem mình là tiểu thư của Trì gia đấy à. Giờ cô cô chỉ chuyên tâm tu đạo mà thôi, để ta nhìn thử xem ngươi còn có thể ở Trì gia được bao lâu nữa đây.”
Khi Lãnh Ngọc Quân dẫn Lãnh Lăng Sương quay về Trì gia để nuôi nấng, đồng thời bồi dưỡng lại cho nàng ta, chủ mẫu của Lãnh gia và Lãnh Bách Linh đều cảm thấy vô cùng bất mãn, nhưng vì ngại địa vị của Lãnh Ngọc Quân trong Trì gia không hề thấp nên mới đành nhịn xuống.“Ngươi muốn nói thế nào cũng được.” Lãnh Lăng Sương lãnh đạm đáp.
Từ kiếp trước, Lãnh Lăng Sương đã chẳng thèm để muội muội kiêu căng này của mình vào mắt, nếu không thì vị hôn phu của nàng ta cũng đâu thể nào bị nàng gài bẫy cướp đi mất được. Giờ với nàng mà nói thì ngay cả tư cách để làm đối thủ của nàng, Lãnh Bách Linh cũng không có.
“Hừ, ta cảnh cáo ngươi, tránh xa Ngô Hạo ca ca ra. Ngươi đừng quên, huynh ấy là vị hôn phu của ta.” Lãnh Bách Linh nói với vẻ mặt lạnh lùng.
Lãnh Bách Linh bỗng phát hiện Lãnh Lăng Sương và vị hôn phu của mình rất thân cận với nhau, thế nên nàng mới không nhịn được cơn giận mà chạy đến cảnh cáo Lãnh Lăng Sương.
“Vậy thì ngươi hãy trông chừng hắn cho cẩn thận vào, đừng để hắn đến quấn lấy ta.” Lãnh Lăng Sương khẽ cười một tiếng, nhìn Lãnh Bách Linh nói: “Nếu ta là ngươi thì lúc này ta tuyệt đối sẽ không đến đây cảnh cáo ta, mà là đi trông chừng Ngô Hạo cho thật kỹ và nghĩ cách để có được trái tim của hắn.”
Tên nam nhân đó đã từng bị nàng cướp mất một lần, giờ nàng chán trò đó rồi, chỉ là không để tâm mà chơi đùa với hắn mà thôi. Nàng muốn khiến cho Ngô Hạo cùng với người của Lãnh gia phải sống không bằng chết.
Lãnh Bách Linh nheo mắt lại, nhìn Lãnh Lăng Sương với ánh mắt đánh giá: “Ngươi mà cũng biết tốt bụng nhắc nhở ta vậy sao? Hừ, mèo khóc chuột giả từ bi. Ta ghét nhất chính là cái vẻ mặt dối trá này của ngươi.”
Đừng mong nàng tin rằng Lãnh Lăng Sương tốt bụng được như thế, nói không chừng là đang có ám chiêu gì đây.
“Tin hay không thì tùy ngươi, ta hoàn toàn chẳng để ý.” Lãnh Lăng Sương uống một hớp trà rồi ngẩng đầu nở nụ cười hàm chứa vài phần khiêu khích và nói: “Ngươi vẫn nên lo lắng chuyện mình vào đảo Thủy Vu làm nhiệm vụ rồi còn có thể sống sót trở ra được hay không trước đi.”
“Nhóm của ta là đội nhóm mạnh nhất trong Học viện Hoàng gia trung tâm đấy nhé, ta có thể sống sót được hay không chẳng tới lượt ngươi quan tâm đâu. Chỉ sợ lúc đó ta đạt được hạng nhất rồi sẽ khiến ngươi ghen tị đến chết mà thôi.” Lãnh Bách Linh hếch cằm, vẻ mặt cực kiêu ngạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.