Chương 7
Liễu Nhược Y
25/04/2016
Thời gian trôi qua rất nhanh, thấm thoát đã 3 ngày Lam Linh Lạc ngốc ở Lăng Vương phủ.
Trên nhã gian tầng hai của Thiên Hương Lâu, một nam tử vô cùng tuấn tú chậm rãi nhấc đũa dùng bữa, động tác cực kì đẹp mắt lịch sự, giống như là một bức họa, khiến người ta phải ngây ngất. Nam tử khoảng 16-17 tuổi, bạch y thêu hoa văn hồng sắc ôm lấy dáng người thanh nhã như trúc, bên ngoài khoác áo choàng đỏ. Mái tóc màu bạc ánh lên quang mang hồng sắc, vài sợi tóc màu đỏ tiên diễm tựa như máu xen lẫn vào bao lấy gương mặt tuyệt mỹ đến không phân rõ giới tính. Một đôi mắt đỏ tươi như hỏa bảo thạch trân quý khẽ khép hờ, làm làn mi cong dày như cánh bướm khẽ rung, cực kì mị hoặc. Hắn tao nhã gắp thức ăn, lại tao nhã nhai thức ăn, dường như không hài lòng về thức ăn cho lắm, khiến đôi mày thanh tú kia không khỏi chau lại. Cuối cùng, hắn để đôi đũa ngà xuống, ánh ngà trắng chiếu lên những ngón tay thon dài mềm mại đẹp tới mức khiến người ta có xúc động muốn nâng niu mà hôn lên...
Nam tử từ trong tay áo rút ra một chiếc khăn tay lau miệng rồi tùy ý vứt ở một bên. Sau đó đột nhiên lấy từ trong không khí một dĩa bánh ngọt, vừa chống cằm nhìn ra bên ngoài cửa sổ vừa thảnh thơi nhai bánh, thi thoảng nhấp một ngụm trà rồi khẽ lẩm bẩm. Hình tượng trích tiên vừa rồi lập tức tiêu tán hết không còn một mống
- Haizzz... đồ ăn quá kém đi. Làm sao Thiên lại khen đồ ăn nơi này chứ? Aaaa... Dạ a~ Đến khi nào ta mới tìm được ngươi đây? Mới mấy ngày không có ngươi mà ta đã giảm không biết bao nhiêu kí rồi a....
Nam tử dùng giọng điệu vô cùng ai oán thở than, trong đó đầy đau xót thương cảm cho số phận khiến người nghe nghe mà cảm thấy đau lòng thay cho hắn. Nhưng điều kiện tiên quyết là không để ý tới nội dung trong lời nói của hắn. Tiểu chính thái đáng yêu nãy giờ ngoan ngoãn ăn cơm phía đối diện nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên, cũng giả trang ưu thương gật đầu
- Đúng vậy đúng vậy! Tìm được Dạ ca ca rồi thì chủ nhân tỉ tỉ sẽ không còn biếng ăn nữa... chủ nhân tỉ tỉ, Tiểu Tâm cũng không thích ăn đồ ăn dở như vậy... - Bé ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt phúng phính cùng đôi mắt to tròn, trong mắt chứa đầy đau lòng. Chủ nhân tỉ tỉ gầy quá... thực làm người ta đau lòng mà ... nhìn kĩ lại thì, ngoại trừ việc mặc một bộ nam trang đỏ tươi, lại có một đôi mắt đen sáng như lưu ly ra, không cần bàn cãi, đây chính là Tiểu Tâm siêu khả ái a~
Tùy ý quay đầu miễn cưỡng cười với Tiểu Tâm đáng yêu, nam tử... không, phải gọi là Lam Linh Lạc - người vốn dĩ nên ở trong Tinh Hồng Viện Lăng Vương phủ- vô cùng buồn bực nhìn dòng người đông đúc qua lại .
Từ ngày hôm đó trở đi, Phong Ngân Thiên không hề tới gặp nàng nữa. Nếu nàng có tới tìm hắn thì cũng sẽ bị Si Mị từ chối khéo... thậm chí lúc đó trong mắt hai bọn họ còn có áy náy cùng thương hại mơ hồ... cái loại ánh mắt đó làm tổn thương nặng nề lòng tự tôn của nàng. Vì vậy Lam Linh Lạc nổi giận rời đi, đương nhiên là trước đó không quên cấp cho Si Mị một chút giáo huấn nho nhỏ, lại "mượn" một ít tiền của bọn họ nha~... Đoán chừng bây giờ hai người bọn họ đang hắt hơi sổ mũi, muốn "khiêu vũ" lại không dám cử động a...
Nghĩ tới chuyện này mới khiến Lam Linh Lạc cảm thấy tốt hơn một chút. Khóe miệng khẽ cong chế nhạo. Ha, Tam Hàn Thảo do Dạ đích thân lai tạo cấy ghép có tác dụng khiến người ta hắt hơi sổ mũi theo quy luật, 3 phút một lần, mỗi lần 30 giây, kéo dài 3 ngày liên tục~ Phấn Ngứa, chỉ cần cử động lập tức trở nên vô cùng ngứa ngáy, gãi vào sẽ nổi mẩn đỏ 7 ngày mới lui, Phấn Khiêu Vũ là do nàng ngứa tay cải tiến Phấn Ngứa, nhưng tác dụng lại trái ngược, dính lên người sẽ khiến các khớp xương ê ẩm ngứa ngáy muốn hoạt động... Trúng một lúc cả ba loại này thì... không cần phải nói a~
Một tay chống cằm, tay còn lại vuốt ve tiểu hồ ly trên tay, Lam Linh Lạc có chút suy tư nhìn trời. Dựa vào tư liệu Phong Ngân Thiên đưa cho nàng, nàng đã biết đại khái về thế giới này.
Nơi này gọi là Phi Thiên Đông lục, thường gọi tắt là Đông Lục. Truyền thuyết ghi lại là trước kia Phi Thiên Đại Lục gồm 4 phần Đông Lục, Tây Lục, Nam Lục cùng Bắc Lục phát triển vô cùng phồn vinh thịnh vượng. Mọi người sống đoàn kết, các Tiên giả trên Tiên giới cũng thường xuống Phi Thiên Đại Lục tu dưỡng sống ẩn dật. Nhưng rồi những ác niệm dần dần xuất hiện: cướp bóc, dâm dục, chiến tranh... Yêu ma quỷ quái được ác niệm nuôi dưỡng, vốn bị phong ấn nơi Ma giới Quỷ giới trở nên mạnh mẽ, cuối cùng thoát khỏi ấn phong, lan tràn khắp nơi, sinh linh đồ thán. Trước cảnh đó, các vị Thần còn sót lại của thời Viễn Cổ Hồng Hoang hiện thân, Đại chiến Tiên Thần Ma Nhân bắt đầu. Cuối cùng, do Yêu Cơ Yêu Giới Mộng Chi dùng thủ đoạn hãm hại Thiên Phong Tôn Thần... Aaaaa, mấy cái truyền thuyết máu chó này tám chín phần là nêm mắm dặm muối vào, bỏ đi... Nói thật, đã ở đây mấy ngày rồi nhưng nàng vẫn không dám tin là mình lại xuyên tới dị thế. Dù sao vốn đang sống ở một thời kì khoa học kĩ thuật phát triển, bản thân còn là một trong những tinh anh đi đầu, bỗng nhiên tỉnh lại thấy mình đang ở một nơi- chỉ- có- trong- truyền- thuyết- tiểu- thuyết thế này vẫn là rất khó chấp nhận... cũng may nàng là một người biết thích nghi với cuộc sống, khả năng thích ứng sinh tồn vô cùng cao nha~ Lam Linh Lạc khẽ gật đầu. Lại nói về vấn đề lúc nãy. Tiên giả bây giờ cũng không phải không có. Chỉ là tu tiên cũng cần có thiên phú huyết mạch...
Nói đến thiên phú huyết mạch, ngoài đám người bình thường làm thương nhân, công nhân, quan lại ...vv ra, Đông Lục còn có các loại ngành nghề thiên phú như Võ sư- là sử dụng nội lực chiến đấu. Thực ra loại này cũng giống như kiểu tu luyện ở Cổ Võ Gia tộc của nàng lúc trước. Khác là ở nơi này có nội lực, chia làm chín cấp. Đột phá cấp 9 sẽ trở thành Võ sư, sau đó lại miệt mài tu luyện đột phá bình cảnh....
Thứ hai là Kiếm sư- sử dụng Kiếm chiến đấu. Lúc đầu sẽ dùng kiếm thường. Sau khi đột phá cấp chín sẽ triệu gọi được kiếm hồn trong huyết mạch của bản thân, lên hàng Kiếm sư. Sau đó cũng lại tu luyện đột phá....
Thứ ba là Thuần Thú Sư- cái đám này hình như là đi tìm ma thú linh thú... gì gì đó, sau đó dụ dỗ lừa gạt cháu nó làm thú sủng cho người ta kí kết khế ước~ hoặc là chính mình dùng. Tóm lại là đám lừa đảo xấu xa. Không có hiền lành thật thà như nàng
Thứ tư là Triệu hồi sư, loại này khá hiếm, Triệu hồi sư khác với Thuần Thú Sư là có Triệu hồi quyết từ linh hồn bản thân để triệu hồi ma thú linh thú các loại ra cho mình bóc lột~ đương nhiên cũng có thể lừa gạt thú sủng nhà người ta~ tóm lại chính là hàng cao cấp hơn~…
Tiếp theo là mấy ngành quý báu. Đầu tiên phải kể đến Luyện dược sư. Việc duy nhất chính là ngồi ôm cái lò luyện đan luyện ra một đám đan dược gì gì đó rồi nêu công dụng, đem bán, lấy tiền tiêu xài. Quá hưởng thụ~
Thứ hai là Luyện khí sư. Theo nàng thấy chính là thợ rèn cổ đại. Ngô, nói đúng hơn là thợ rèn cao cấp. Luyện chế một đống đồ kì quái, sau đó ra sức rêu rao tuyên truyền chỗ tốt, đem đi đấu giá, sau đó nhàn hạ đếm tiền~
Hai loại này tuyệt đối khiến người ta ganh tị đỏ mắt lại không thể không cúi đầu nịnh nọt nha~ A, tuy nhiên nhàn nhã là vậy nhưng yêu cầu nhập môn cũng rất cao, chỉ có truyền thừa huyết mạch thôi chưa đủ, còn cần phải có ngộ tính, tài nguyên. Nói rõ hơn là tên dược liệu, dược tính.. thì khó nhớ, mấy cái phối phương lại rất ít. Trong vòng 3 năm mà chưa luyện được một cái bán phẩm khí cụ, hoặc chưa luyện nổi một viên đan hoàn thiện. Ngươi có truyền thừa cao lắm hả? Mặc kệ, biến!
Đương nhiên, thu tiền nhiều nhất vẫn là Dược sư nga~ cái đám Luyện dược sư chỉ biết luyện luyện luyện. Đâu biết thế nào là chẩn bệnh? Nói trắng ra là chỉ biết bào chế thuốc, không biết bắt mạch bốc thuốc. Dược sư không có huyết mạch truyền thừa, hoàn toàn là dựa vào ngộ tính, cũng chẳng chia phẩm cấp, chỉ có chẩn bệnh cho người ta mới biết hay dở thế nào. Ai~ thế mới biết tên dã nhân hôm qua kì thực rất có giá~ hắn coi như là có kiến thức về y thuật khá cao so với đám người đương thời, là một Dược sư trẻ tuổi. Gọi là gì ấy nhỉ? Ờ... Thần y Sở Lân thì phải?..
Bỏ qua mấy cái này, quay lại vấn đề chính vừa nhắc đến - tu tiên. Tu tiên giả ở Đông Lục gần như đã tuyệt chủng, yêu cầu về huyết mạch truyền thừa vô cùng hà khắc, ngẫu nhiên trong dân gian cũng xuất hiện 1-2 tu tiên giả, sẽ lập tức bị các thế lực cướp đoạt bồi dưỡng. Hoặc, giết chết! Có điều mấy nghìn năm nay không thấy xuất hiện bất kì tu tiên giả nào, cách tu luyện hiệu quả cũng dần dần thất lạc, hiện nay chỉ còn vài bản đã bị phân tán vào tay các gia tộc cổ xưa và Hoàng thất các đại quốc... cho nên, tóm lại là, Thiên giới Ma giới… gì gì đó chỉ có thể xuất hiện trong tưởng tượng mà thôi
- Tỉ tỉ, tỉ tỉ... - Đang suy nghĩ tới nhập thần, đột nhiên một thanh âm trong vắt tiến vào trong tai nàng, khiến nàng có chút giật mình hồi thần, lộ ra một nụ cười với nhóc con đáng yêu trước mắt, lại khẽ động đậy ngón tay thon dài, nhét một khối Quế Linh Cao cho vật nhỏ trắng muốt lười biếng trên thân mới dịu giọng trả lời
- Làm sao vậy? - Giọng nói vô cùng trong trẻo, tựa như tiếng thủy tinh va chạm, lại giống như tiếng suối thanh lãnh, vô cùng dễ nghe. Đương nhiên, trọng điểm là, giọng nói này không hề mang theo phần nữ tính nào, tuyệt đối là giọng của một thiếu niên! - A... mà hiện tại, Tiểu Tâm phải gọi ta là ca ca chứ?
- Vâng! Chủ nhân... ca ca - Tiểu Tâm gật gật đầu, vẫn là bộ dáng sùng bái mù quáng nhìn Lam Linh Lạc. Có điều khi ánh mắt liếc tới Tuyết Ngân Hồ trong lòng Lam Linh Lạc thì lập tức trở nên vô cùng khó chịu. Tao hồ ly chết tiệt! Lúc nào cũng thích giành chủ nhân tỉ tỉ với bé.... Hừ, đợi khi nào bé có cơ hội, nhất định sẽ lột da hồ ly của hắn làm khăn choàng, tiện thể làm một bàn hồ ly tám món ra ăn.... Trong lòng hận chết Tuyết Ngân Hồ chiếm mất vị trí của mình nhưng trên gương mặt đáng yêu vẫn là biểu cảm thiên chân vô tà, Tiểu Tâm nghiêng đầu đô đô cái miệng nhỏ nhắn hỏi
- Ca ca, không phải hôm nay huynh ra ngoài chỉ là vì ăn ở đây đó chứ? Hay là... - Tiểu Tâm cắn môi, hàng lông mày non nớt cũng không khỏi nhíu lại - .... ca ca nghĩ sẽ đi tìm Dạ ca ca? - Không phải Tiểu Tâm không đồng ý việc này. Nhưng... Đông Lục rất rộng lớn, biết tìm ở đâu? Vả lại hiện nay chủ nhân tỉ tỉ không còn Vu Gia chống lưng hay có Liên đoàn Y học Quốc tế bảo hộ nữa... Thế giới này không phải là Thế kỉ 21, có chính phủ, có cảnh sát, có pháp luật ràng buộc, đây là nơi đề cao sức mạnh và quyền lực. Mặc dù bé rất tin tưởng sẽ không ai làm khó được chủ nhân tỉ tỉ. Nhưng, ở nơi này hầu như ai cũng có võ công...
Giống như đoán được đầu nhỏ của Tiểu Tâm nghĩ cái gì, Lam Linh Lạc có chút ấm áp, lại có chút muốn cười sờ sờ đầu của bé con. Gương mặt tuyệt mỹ lộ ra nụ cười xinh đẹp, huyết mâu trở nên nhu hòa mềm mại rất nhiều.
- Haha... Tiểu Tâm nghĩ cái gì vậy? Nơi này thực sự rất lớn, ca ca cũng không chắc chắn Dạ ở chỗ nào. Tìm rất tốn sức...
- Vậy...? - Tiểu Tâm nghi hoặc giương mắt dò xét Lam Linh Lạc. Chẳng lẽ hôm nay, tỉ tỉ vì bực mình nên ôm tiền của hai tên quỷ sai kia ăn cho hết giận...? Tiểu Tâm chớp chớp mắt, cảm thấy giả thiết này kì thực rất hợp lí, rất có khả năng xảy ra....
(YY: Si Mị Võng Lượng là tên của 4 quỷ sai ở Âm Phủ. Chắc mn đều biết rồi ấy nhỉ?)
Đang âm thầm cảm thấy mình thật là hiểu ý của Lam Linh Lạc thì thanh âm tràn đầy kiêu ngạo tự tin của nàng đã tiến vào tai bé, khoảnh khắc đó, giọng nói đó, giống hệt như như lúc Lam Linh Lạc đưa tay mình ra nói với Tiểu Tâm lần đầu gặp mặt "Ta biết ngươi ở đây đã rất lâu rồi. Tại sao lại không ra bên ngoài thăm thú?" "Bất kì Thánh vật nào cũng đều tâm cao khí ngạo sao? Được thôi! Hôm nay Lam Linh Lạc ta tuyên bố, ta, muốn Mị Tâm Thánh Gương phục tùng ta. Chỉ cần đi cùng ta, ta đảm bảo ngươi sẽ không hối hận!" Lúc đó, đã từng có rất nhiều người đến trước mặt bé, nói bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt, nhưng cũng chưa bao giờ khiến bé rạo rực khi nghe thấy lời nói đó. Bây giờ, nhìn vị thiếu niên tuấn mỹ trước mặt mình lần nữa dùng giọng điệu đầy tự tin, huyết đồng tràn đầy khí thế cuồng thiên ngạo thế, khóe môi là nụ cười như có như không đầy ngạo nghễ, Tiểu Tâm không khỏi ngơ ngác nhìn. Bé nhớ rõ, chủ nhân tỉ tỉ của bé đã nói rằng
- Tìm kiếm như vậy xác thực rất khó. Chẳng phải là thế giới này cường giả vi tôn sao? Vậy, ta chỉ cần... trở thành người đứng đầu Đông Lục là được rồi!!!!
Chỉ một câu nói như vậy, đã ấn định tương lai của Lam Linh Lạc, cũng bắt đầu một trận phong ba cho tương lai Phi Thiên Đông Lục.
Đương nhiên, Lam Linh Lạc không hề biết rằng, 10 năm trước, tại một mảnh đại lục khác - Phi Thiên Tây Lục. Có một tiểu nhân nhi mới 3 tuổi cũng dùng thái độ đó, ánh mắt đó, tà nghễ nói với tiểu thú đang ủ ấm cho mình
"Tìm như vậy rất lâu, rất khó khăn. Cách tìm kiếm dễ dàng nhất... chính là trở thành chí tôn của đại lục này!"
Hắc hắc, mn chắc đã đoán ra ai ở phần cuối rồi nhỉ?
Ta lặn lâu quá gồi. Có ai còn nhớ ta hông?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.