Chương 17: Để lại nỗi đau không nguôi
Hồng Diệp
27/07/2015
Nam Cung gia.
Sau khi kết thúc đám cháy, căn phòng của Khuyết Thu Nguyệt hoàn toàn bị cháy rụi không còn lại gì. Nam Cung Thiên sáng hôm sau bỗng nhiên hộc máu bất tỉnh làm cho mọi người đều sợ hãi.
Hai ngày sau, hắn tỉnh lại càng khiến mọi người lo lắng. Ngày đêm hắn nhốt mình trong phòng, đắm chìm rượu, Nam Cung lão gia và Nam Cung phu nhân đã nhiều lần khuyên giải nhưng cũng bị hắn đuổi đi.
Hôm nay, Liễu Ngọc Khuê đã xin Nam Cung lão gia cho gặp Nam Cung Thiên. Nàng ta tự ý mở cửa bước vào, bên trong phòng tối đen, sộc vào mũi là mùi rượu nồng nặc. Nam Cung Thiên ngồi dưới sàn, xung quanh toàn vò rượu, gương mặt tái nhợt, hóp vào, đôi mắt lộ rõ vẻ ảm đạm, tang thương.
- Thiên ca ca! Huynh...huynh sao thế này?
Liễu Ngọc Khuê kinh ngạc. Đây là Thiên ca ca của nàng sao? Huynh ấy vì ả ta mà thành ra thế này sao? Nam Cung Thiên im lặng không trả lời, vơ lấy một vò rượu đưa lên uống.
- Huynh đừng như vậy nữa, người mất cũng đã mất rồi. Huynh cần gì phải chịu khổ vì một nữ nhân không rõ lai lịch chứ.
Nam Cung Thiên lúc này mới có phản ứng, bi ai cười:
- Muội lầm rồi! Nàng ấy chính là nữ nhân ta nguyện dùng cả đời yêu thương, bảo vệ, bây giờ nàng không còn nữa, ta sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Liễu Ngọc Khuê nàng từng nghĩ chỉ cần loại bỏ được Khuyết Thu Nguyệt thì nàng sẽ lấy lại được danh dự và cả Nam Cung Thiên. Không ngờ lại thành ra khiến hắn nhớ mãi không quên ả, nàng ta đau khổ hét lên:
- Tại sao? Tại sao lại là ả mà không phải là muội? Thiên ca ca, muội yêu huynh, yêu từ rất lâu rồi, muội vẫn luôn đợi đến ngày huynh chấp nhận muội, mọi việc muội làm đều hướng đến huynh. Tại sao lại yêu một ả nữ nhân vô danh mà không yêu muội? Tại sao chứ?
Liễu Ngọc Khuê không kìm được mà rơi nước mắt, nấc nghẹn nói lên hết mọi điều trong lòng. Tình cảm từ nhỏ dần lớn lên thành tình yêu để bây giờ dùng mọi thủ đoạn để níu giữ. Nàng vẫn luôn kiên trì đợi hắn, tình cảm của nàng dành cho hắn là thật, nhưng kết quả hắn lại yêu một người khác. Chẳng lẽ bao năm bên nhau lại không bằng một tháng bên nữ nhân kia sao?
Tình yêu thay đổi trái tim con người, vì quá yêu mà trở nên tàn độc, mất hết lý trí.
- Ta biết tình cảm của muội nhưng trái tim ta chỉ hướng đến nàng. Không vì lý do gì, ta chỉ đơn giản là yêu nàng thôi, yêu đến khắc cốt ghi tâm.
Nam Cung Thiên nói rõ cho Liễu Ngọc Khuê tâm tư của hắn để nàng sớm từ bỏ. Tốt nhất để nàng ta đau lòng còn hơn cho nàng ta hy vọng rồi làm cho nàng ta thất vọng.
Nàng ta trấn tĩnh lại, lau nước mắt trên mặt, kiên quyết hạ giọng:
- Ta vẫn sẽ đợi, đợi ngày huynh quên ả và trở về bên ta. Bởi vì ta tin tình cảm của huynh chỉ là nhất thời.
Rồi nàng ta chạy ra ngoài, nước mắt lại không ngừng tuôn rơi. Nam Cung Thiên vẫn ngồi im, thở dài, những gì phải nói hắn đã nói rồi, chỉ trách nàng ta cứng đầu không chịu hiểu. Bỗng dưng trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Khuyết Thu nguyệt, trái tim lại bắt đầu đau nhói. Hắn vắt tay lên trán, thầm che đi những giọt nước mắt, nam nhân không bao giờ khóc nhưng bây giờ hắn lại khóc.
Hắn khóc vì một tình yêu chưa có bắt đầu đã kết thúc.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Họa Đơn cung.
Khuyết Thu Nguyệt cùng Hỏa Liệt Thương đang ngồi dung thiện, nàng ngồi yên để hắn đút cho nàng. Nàng lúc này cố lắm là chỉ có thể cử động chứ không thể cầm bất cứ thứ gì nên mọi chuyện đều do Hỏa Liệt Thương thay nàng làm.
Nàng vẫn còn sốc về chuyện trở thành Thái tử phi, nàng đã nói với hắn là không được nhưng hắn vẫn kiên quyết không thay đổi ý định, lại còn vô sỉ đến mức bảo nếu nàng còn kêu ca thì hắn sẽ ngay đêm hôm nay cùng nàng động phòng. Huống chi xung quanh toàn lính gác canh giữ nghiêm ngặt, nàng muốn trốn cũng không trốn được.
Đột nhiên nhớ ra một chuyện, nàng nhìn Hỏa Liệt Thương hỏi:
- Đúng rồi! Sao ngươi biết ta gặp chuyện mà đến cứu?
- Chẳng sao cả. Chỉ là từ khi gặp nàng, ta đã sắp xếp ám vệ đến theo rõi nhất cử nhất động của nàng rồi báo cho ta.
Hắn trả lời tỉnh bơ như không, nàng khinh thường, mắng hắn một tiếng:
- Không biết xấu hổ!
- Thế mà vẫn có người muốn lấy ta đấy thôi.
- Ngươi rõ ràng là ép ta, ngươi...
- Được rồi, nàng đừng nóng, hãy tập trung tĩnh dưỡng, bồi bổ cơ thể.
Nàng hừ một tiếng rồi hỏi tiếp:
- À mà...sau này, ngươi...có định...lập thêm phi tần không?
Nàng tò mò, nếu đã phải trở thành Thái tử phi thì nàng nhất định sẽ không chia sẻ trượng phu của mình đâu. Hỏa Liệt Thương như một đứa trẻ được cho kẹo, mắt sáng lên.
- Nương tử đây là đang ghen sao? Hảo dễ thương a! Đừng lo, cả đời này ta chỉ thú một mình nương tử thôi.
- Ai ghen chứ! Với lại, ai là nương tử của ngươi? Đừng suy bụng ta ra bụng người!
Nàng thực sự muốn rạch cho cái bản mặt của hắn mỏng lại. Nếu nàng không chết cháy thì cũng sẽ vì tức quá mà chết thôi.
- Ta đi ngủ. Thỉnh Thái tử điện hạ về cho!
Nàng quay về giường thì hắn cũng đi theo, một phen ôm lấy nàng bế lên giường rồi cũng cởi giày nhảy lên.
- Này, ngươi làm cái quái gì vậy?
- Vợ chồng ngủ với nhau là chuyện bình thường. Có gì mà phải sợ? Ngoan, ngủ đi!
Hắn hôn lên trán nàng rồi nhắm mắt vào ngủ để mặc nàng với khuôn mặt đang đen lại bên cạnh. Nhưng nàng cảm thấy vòng tay của hắn rất ấm áp, khác với vòng tay vững chắc của ca ca, một lúc sau nàng cũng chìm vào giấc ngủ.
Sau khi kết thúc đám cháy, căn phòng của Khuyết Thu Nguyệt hoàn toàn bị cháy rụi không còn lại gì. Nam Cung Thiên sáng hôm sau bỗng nhiên hộc máu bất tỉnh làm cho mọi người đều sợ hãi.
Hai ngày sau, hắn tỉnh lại càng khiến mọi người lo lắng. Ngày đêm hắn nhốt mình trong phòng, đắm chìm rượu, Nam Cung lão gia và Nam Cung phu nhân đã nhiều lần khuyên giải nhưng cũng bị hắn đuổi đi.
Hôm nay, Liễu Ngọc Khuê đã xin Nam Cung lão gia cho gặp Nam Cung Thiên. Nàng ta tự ý mở cửa bước vào, bên trong phòng tối đen, sộc vào mũi là mùi rượu nồng nặc. Nam Cung Thiên ngồi dưới sàn, xung quanh toàn vò rượu, gương mặt tái nhợt, hóp vào, đôi mắt lộ rõ vẻ ảm đạm, tang thương.
- Thiên ca ca! Huynh...huynh sao thế này?
Liễu Ngọc Khuê kinh ngạc. Đây là Thiên ca ca của nàng sao? Huynh ấy vì ả ta mà thành ra thế này sao? Nam Cung Thiên im lặng không trả lời, vơ lấy một vò rượu đưa lên uống.
- Huynh đừng như vậy nữa, người mất cũng đã mất rồi. Huynh cần gì phải chịu khổ vì một nữ nhân không rõ lai lịch chứ.
Nam Cung Thiên lúc này mới có phản ứng, bi ai cười:
- Muội lầm rồi! Nàng ấy chính là nữ nhân ta nguyện dùng cả đời yêu thương, bảo vệ, bây giờ nàng không còn nữa, ta sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Liễu Ngọc Khuê nàng từng nghĩ chỉ cần loại bỏ được Khuyết Thu Nguyệt thì nàng sẽ lấy lại được danh dự và cả Nam Cung Thiên. Không ngờ lại thành ra khiến hắn nhớ mãi không quên ả, nàng ta đau khổ hét lên:
- Tại sao? Tại sao lại là ả mà không phải là muội? Thiên ca ca, muội yêu huynh, yêu từ rất lâu rồi, muội vẫn luôn đợi đến ngày huynh chấp nhận muội, mọi việc muội làm đều hướng đến huynh. Tại sao lại yêu một ả nữ nhân vô danh mà không yêu muội? Tại sao chứ?
Liễu Ngọc Khuê không kìm được mà rơi nước mắt, nấc nghẹn nói lên hết mọi điều trong lòng. Tình cảm từ nhỏ dần lớn lên thành tình yêu để bây giờ dùng mọi thủ đoạn để níu giữ. Nàng vẫn luôn kiên trì đợi hắn, tình cảm của nàng dành cho hắn là thật, nhưng kết quả hắn lại yêu một người khác. Chẳng lẽ bao năm bên nhau lại không bằng một tháng bên nữ nhân kia sao?
Tình yêu thay đổi trái tim con người, vì quá yêu mà trở nên tàn độc, mất hết lý trí.
- Ta biết tình cảm của muội nhưng trái tim ta chỉ hướng đến nàng. Không vì lý do gì, ta chỉ đơn giản là yêu nàng thôi, yêu đến khắc cốt ghi tâm.
Nam Cung Thiên nói rõ cho Liễu Ngọc Khuê tâm tư của hắn để nàng sớm từ bỏ. Tốt nhất để nàng ta đau lòng còn hơn cho nàng ta hy vọng rồi làm cho nàng ta thất vọng.
Nàng ta trấn tĩnh lại, lau nước mắt trên mặt, kiên quyết hạ giọng:
- Ta vẫn sẽ đợi, đợi ngày huynh quên ả và trở về bên ta. Bởi vì ta tin tình cảm của huynh chỉ là nhất thời.
Rồi nàng ta chạy ra ngoài, nước mắt lại không ngừng tuôn rơi. Nam Cung Thiên vẫn ngồi im, thở dài, những gì phải nói hắn đã nói rồi, chỉ trách nàng ta cứng đầu không chịu hiểu. Bỗng dưng trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Khuyết Thu nguyệt, trái tim lại bắt đầu đau nhói. Hắn vắt tay lên trán, thầm che đi những giọt nước mắt, nam nhân không bao giờ khóc nhưng bây giờ hắn lại khóc.
Hắn khóc vì một tình yêu chưa có bắt đầu đã kết thúc.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Họa Đơn cung.
Khuyết Thu Nguyệt cùng Hỏa Liệt Thương đang ngồi dung thiện, nàng ngồi yên để hắn đút cho nàng. Nàng lúc này cố lắm là chỉ có thể cử động chứ không thể cầm bất cứ thứ gì nên mọi chuyện đều do Hỏa Liệt Thương thay nàng làm.
Nàng vẫn còn sốc về chuyện trở thành Thái tử phi, nàng đã nói với hắn là không được nhưng hắn vẫn kiên quyết không thay đổi ý định, lại còn vô sỉ đến mức bảo nếu nàng còn kêu ca thì hắn sẽ ngay đêm hôm nay cùng nàng động phòng. Huống chi xung quanh toàn lính gác canh giữ nghiêm ngặt, nàng muốn trốn cũng không trốn được.
Đột nhiên nhớ ra một chuyện, nàng nhìn Hỏa Liệt Thương hỏi:
- Đúng rồi! Sao ngươi biết ta gặp chuyện mà đến cứu?
- Chẳng sao cả. Chỉ là từ khi gặp nàng, ta đã sắp xếp ám vệ đến theo rõi nhất cử nhất động của nàng rồi báo cho ta.
Hắn trả lời tỉnh bơ như không, nàng khinh thường, mắng hắn một tiếng:
- Không biết xấu hổ!
- Thế mà vẫn có người muốn lấy ta đấy thôi.
- Ngươi rõ ràng là ép ta, ngươi...
- Được rồi, nàng đừng nóng, hãy tập trung tĩnh dưỡng, bồi bổ cơ thể.
Nàng hừ một tiếng rồi hỏi tiếp:
- À mà...sau này, ngươi...có định...lập thêm phi tần không?
Nàng tò mò, nếu đã phải trở thành Thái tử phi thì nàng nhất định sẽ không chia sẻ trượng phu của mình đâu. Hỏa Liệt Thương như một đứa trẻ được cho kẹo, mắt sáng lên.
- Nương tử đây là đang ghen sao? Hảo dễ thương a! Đừng lo, cả đời này ta chỉ thú một mình nương tử thôi.
- Ai ghen chứ! Với lại, ai là nương tử của ngươi? Đừng suy bụng ta ra bụng người!
Nàng thực sự muốn rạch cho cái bản mặt của hắn mỏng lại. Nếu nàng không chết cháy thì cũng sẽ vì tức quá mà chết thôi.
- Ta đi ngủ. Thỉnh Thái tử điện hạ về cho!
Nàng quay về giường thì hắn cũng đi theo, một phen ôm lấy nàng bế lên giường rồi cũng cởi giày nhảy lên.
- Này, ngươi làm cái quái gì vậy?
- Vợ chồng ngủ với nhau là chuyện bình thường. Có gì mà phải sợ? Ngoan, ngủ đi!
Hắn hôn lên trán nàng rồi nhắm mắt vào ngủ để mặc nàng với khuôn mặt đang đen lại bên cạnh. Nhưng nàng cảm thấy vòng tay của hắn rất ấm áp, khác với vòng tay vững chắc của ca ca, một lúc sau nàng cũng chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.