Chương 11: Hắc y nhân bí ẩn (Hạ)
Hồng Diệp
27/07/2015
Tiếng ồn bên ngoài thu hút sự chú ý của nàng.
'Rắc rắc' âm thanh phát ra phía trên đầu, nàng nhìn lên thì phát hiện trần nhà đang rung động. Bỗng 'rầm' trần nhà sập xuống, một bóng người rớt xuống ngay thùng nước tắm của nàng.
Nàng giật mình nhảy vọt ra, khoác tạm một chiếc áo mỏng lên người rồi bước đến xem bóng đen vừa rồi là ai.
Thấy người đó mãi không ngoi lên nàng bắt đầu sốt ruột. Không phải là chết ngạt trong đó rồi chứ! Đến đây chưa được bao lâu chẳng lẽ nàng đã hại chết một sinh mạng chỉ bằng nước tắm của mình sao?
Càng nghĩ càng thấy lo, nàng quyết định tiến lên kéo người đó ra. Khó khăn mới kéo được bóng đen đó đặt lên lên giường, nàng kiểm tra thấy vẫn còn hơi thở thì đôi mày lập tức giãn ra. Nàng cởi bỏ y phục trên người hắc y nhân, lấy khăn ấm lau người cho hắn rồi đắp chăn lại cẩn thận.
Nàng tò mò không biết gương mặt sau chiếc khăn che mặt kia như thế nàng. Đúng lúc nàng định kéo chiếc khăn xuống xem thì bên ngoài có tiếng đập cửa, giọng nói đầy lo lắng của Nam Cung Thiên cất lên:
- Khuyết cô nương, nàng có sao không? Tên thích khách có đến đây không?
Thích khách mà Nam Cung Thiên nói đến chắc là hắc y nhân này, thôi thì nàng mở lòng từ bi che dấu hắn lần này vậy.
- Tiểu nữ không sao! Để Nam Cung thiếu gia phải lo lắng rồi!
Chỉ cần nàng an toàn là hắn yên tâm rồi.
- Vậy Khuyết cô nương hãy nghỉ ngơi đi, có chuyện gì nhất định phải báo ngay cho ta.
Đoàn người của Nam Cung Thiên rời đi. Nàng thở hắt ra, đúng là hú hồn hú vía. Định quay lại tiếp tục công việc đang dang dở thì có một thanh kiếm kề vào cổ nàng. Nguyên lai hắn đã tỉnh từ lâu và nghe hết cuộc đối thoại của nàng với Nam Cung Thiên.
- Ngươi tại sao lại bao che cho ta? Mục đích của ngươi là gì?
Nàng đẩy thanh kiếm ra xa, bình tĩnh đáp:
- Vị ca ca này, có gì từ từ nói, hà cớ gì phải hạ động thủ.
Hắn cảm thấy vị cô nương này thật kì lạ, trên người không có chút công lực nào vậy mà đối mặt với hắn lại không hề tỏ ra sợ hãi. Những cô nương khác khi gặp thích khách thì la lối om xòm, còn nàng thì lại che giấu thích khách. Đúng là khác người!
Hắn rút kiếm lại, nàng quay mặt, hai người mặt đối mặt.
Yêu tinh! Đó là hai từ đầu hiện ra trong đầu hắn khi nhìn vào dung mạo của nàng. Một nữ nhân tựa như yêu tinh, xinh đẹp đến kinh diễm, hay cho câu hồng nhan họa thủy. Một đôi đồng tử sâu thẳm khiến người ta không hiểu được nàng đang nghĩ gì. Không những vậy, nàng còn tỏa ra khí chất của một bậc nữ vương, chỉ có thể ngắm nhìn chứ không thể chạm tới. Ngay cả một sát thủ chưa từng động lòng với ai như hắn cũng không tránh khỏi rung động.
Hắn đã mặc lại bộ y phục, cả người tỏa ra lãnh khí. Người hắn cao lớn, cường tráng, đôi tử nhãn lạnh lẽo như muốn nhìn thấu tâm can của nàng nhưng nàng vẫn không thể kìm lại mà bị hút vào nó.
Cả hai cứ nhìn nhau như vậy, có điều gì đó đang dần nảy nở trong tim hai người và cũng chính điều đó đã để lại nỗi đau không thể chữa lành sau này.
Nàng đang chuẩn bị hỏi tên của hắn thì Tiểu Vận đột nhiên đẩy cửa bước vào. Hắn nhanh chóng dùng khinh công trốn ra từ cửa sổ, còn nàng thì cứ ngơ ngác nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, trong lòng xuất hiện một cảm giác không nói nên lời.
- Nguyệt tỷ, vừa nãy muội nghe có thích khách, tỷ vẫn ổn chứ?
Tiểu Vận thấy nàng đứng im nhìn ra ngoài cửa sổ thì sợ nàng gặp chuyện, lo lắng hỏi han.
Nàng vì câu hỏi của Tiểu Vận mà bừng tỉnh, mỉm cười trấn an:
- Tỷ không sao, chỉ là suy nghĩ chút chuyện thôi.
Tiểu Vận cũng không suy nghĩ quá nhiều, tỷ tỷ đã nói không chuyện gì thì chính là không có chuyện gì a. Tiểu Vận vui vẻ kéo nàng ngồi xuống bàn.
- Tỷ tỷ, đây là bánh bao thịt nhà bếp mới làm, tỷ nếm thử đi.
Nàng nhận lấy miếng bánh ăn thử. Rất ngon! Nhưng hiện tại trong đầu nàng lại nghĩ đến chuyện khác.
Sau khi ăn xong Tiểu Vận trở về ngủ, nàng cũng đi đến bên giường. Khi nằm xuống nàng cảm thấy có thứ gì đó cưng cứng dưới gối, cầm lên xem thử thì là một tấm lệnh bài bằng đồng. Nàng thấy cũng giống như một tấm lệnh bài bình thường không có gì đặc biệt, lật mặt đằng sau thì nàng vô cùng bất ngờ, đằng sau tấm lệnh bài lại khắc một chữ 'Khuyết'. Phải chăng tấm lệnh bài này thuộc về hắn? Có gì liên quan đến phụ thân nàng sao?
Lại một đêm nữa nàng không ngủ.
'Rắc rắc' âm thanh phát ra phía trên đầu, nàng nhìn lên thì phát hiện trần nhà đang rung động. Bỗng 'rầm' trần nhà sập xuống, một bóng người rớt xuống ngay thùng nước tắm của nàng.
Nàng giật mình nhảy vọt ra, khoác tạm một chiếc áo mỏng lên người rồi bước đến xem bóng đen vừa rồi là ai.
Thấy người đó mãi không ngoi lên nàng bắt đầu sốt ruột. Không phải là chết ngạt trong đó rồi chứ! Đến đây chưa được bao lâu chẳng lẽ nàng đã hại chết một sinh mạng chỉ bằng nước tắm của mình sao?
Càng nghĩ càng thấy lo, nàng quyết định tiến lên kéo người đó ra. Khó khăn mới kéo được bóng đen đó đặt lên lên giường, nàng kiểm tra thấy vẫn còn hơi thở thì đôi mày lập tức giãn ra. Nàng cởi bỏ y phục trên người hắc y nhân, lấy khăn ấm lau người cho hắn rồi đắp chăn lại cẩn thận.
Nàng tò mò không biết gương mặt sau chiếc khăn che mặt kia như thế nàng. Đúng lúc nàng định kéo chiếc khăn xuống xem thì bên ngoài có tiếng đập cửa, giọng nói đầy lo lắng của Nam Cung Thiên cất lên:
- Khuyết cô nương, nàng có sao không? Tên thích khách có đến đây không?
Thích khách mà Nam Cung Thiên nói đến chắc là hắc y nhân này, thôi thì nàng mở lòng từ bi che dấu hắn lần này vậy.
- Tiểu nữ không sao! Để Nam Cung thiếu gia phải lo lắng rồi!
Chỉ cần nàng an toàn là hắn yên tâm rồi.
- Vậy Khuyết cô nương hãy nghỉ ngơi đi, có chuyện gì nhất định phải báo ngay cho ta.
Đoàn người của Nam Cung Thiên rời đi. Nàng thở hắt ra, đúng là hú hồn hú vía. Định quay lại tiếp tục công việc đang dang dở thì có một thanh kiếm kề vào cổ nàng. Nguyên lai hắn đã tỉnh từ lâu và nghe hết cuộc đối thoại của nàng với Nam Cung Thiên.
- Ngươi tại sao lại bao che cho ta? Mục đích của ngươi là gì?
Nàng đẩy thanh kiếm ra xa, bình tĩnh đáp:
- Vị ca ca này, có gì từ từ nói, hà cớ gì phải hạ động thủ.
Hắn cảm thấy vị cô nương này thật kì lạ, trên người không có chút công lực nào vậy mà đối mặt với hắn lại không hề tỏ ra sợ hãi. Những cô nương khác khi gặp thích khách thì la lối om xòm, còn nàng thì lại che giấu thích khách. Đúng là khác người!
Hắn rút kiếm lại, nàng quay mặt, hai người mặt đối mặt.
Yêu tinh! Đó là hai từ đầu hiện ra trong đầu hắn khi nhìn vào dung mạo của nàng. Một nữ nhân tựa như yêu tinh, xinh đẹp đến kinh diễm, hay cho câu hồng nhan họa thủy. Một đôi đồng tử sâu thẳm khiến người ta không hiểu được nàng đang nghĩ gì. Không những vậy, nàng còn tỏa ra khí chất của một bậc nữ vương, chỉ có thể ngắm nhìn chứ không thể chạm tới. Ngay cả một sát thủ chưa từng động lòng với ai như hắn cũng không tránh khỏi rung động.
Hắn đã mặc lại bộ y phục, cả người tỏa ra lãnh khí. Người hắn cao lớn, cường tráng, đôi tử nhãn lạnh lẽo như muốn nhìn thấu tâm can của nàng nhưng nàng vẫn không thể kìm lại mà bị hút vào nó.
Cả hai cứ nhìn nhau như vậy, có điều gì đó đang dần nảy nở trong tim hai người và cũng chính điều đó đã để lại nỗi đau không thể chữa lành sau này.
Nàng đang chuẩn bị hỏi tên của hắn thì Tiểu Vận đột nhiên đẩy cửa bước vào. Hắn nhanh chóng dùng khinh công trốn ra từ cửa sổ, còn nàng thì cứ ngơ ngác nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, trong lòng xuất hiện một cảm giác không nói nên lời.
- Nguyệt tỷ, vừa nãy muội nghe có thích khách, tỷ vẫn ổn chứ?
Tiểu Vận thấy nàng đứng im nhìn ra ngoài cửa sổ thì sợ nàng gặp chuyện, lo lắng hỏi han.
Nàng vì câu hỏi của Tiểu Vận mà bừng tỉnh, mỉm cười trấn an:
- Tỷ không sao, chỉ là suy nghĩ chút chuyện thôi.
Tiểu Vận cũng không suy nghĩ quá nhiều, tỷ tỷ đã nói không chuyện gì thì chính là không có chuyện gì a. Tiểu Vận vui vẻ kéo nàng ngồi xuống bàn.
- Tỷ tỷ, đây là bánh bao thịt nhà bếp mới làm, tỷ nếm thử đi.
Nàng nhận lấy miếng bánh ăn thử. Rất ngon! Nhưng hiện tại trong đầu nàng lại nghĩ đến chuyện khác.
Sau khi ăn xong Tiểu Vận trở về ngủ, nàng cũng đi đến bên giường. Khi nằm xuống nàng cảm thấy có thứ gì đó cưng cứng dưới gối, cầm lên xem thử thì là một tấm lệnh bài bằng đồng. Nàng thấy cũng giống như một tấm lệnh bài bình thường không có gì đặc biệt, lật mặt đằng sau thì nàng vô cùng bất ngờ, đằng sau tấm lệnh bài lại khắc một chữ 'Khuyết'. Phải chăng tấm lệnh bài này thuộc về hắn? Có gì liên quan đến phụ thân nàng sao?
Lại một đêm nữa nàng không ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.