Chương 25: Phụng vũ cửu thiên
Hồng Diệp
27/07/2015
Vài ngày nữa đoàn sứ thần Kim Quốc sẽ đến khiến không khí thật náo nhiệt, giăng đèn rước hoa trông rất rộn rã, tưng bừng. Tên biến thái kia cũng suốt ngày bận bịu cùng Hoàng thượng bàn về bữa tiệc chào đón nên không còn bám lấy nàng như mọi khi nữa.
Không chỉ vậy lâu lâu lại nghe các cung nữ bàn tán nhau về Phó thành chủ - Mặc Lai Hy khiến nàng không khỏi tò mò.
- Hắn là người như thế nào?
Nàng thắc mắc hỏi A Liên.
- Người thật không biết sao? Mặc công tử là một nam nhân rất tuấn tú lại phong trần còn rất chiều chuộng nữ nhân. Chỉ cần là nữ nhân thì nghe đến tên công tử ấy không ngất xỉu thì cũng mê đắm hồn xiêu.
Tổng kết lại cũng chỉ là một công tử đa tình. Hừ, đúng là nam nhân thời này lãng tử đều được ngưỡng mộ a.
Cuối cùng, ngày mà bao nữ nhân Hỏa Quốc mong chờ, ngóng trông đã đến. Con đường sứ thần đi biết bao tiên hoa ngọc bích, dù là khuê các đại gia cũng chạy ra đường nhốn nháo lần theo đoàn rước sứ. Những chiếc khăn lụa tung bay, thơm ngát tựa như các nữ nhân này đã ấp ủ bao ngày qua chờ ngày trao gửi.
Trời vừa sụp tối, tiếng đàn đã vang lên cùng bao điệu nhạc. Ánh sáng chói lòa rực cả một góc hoàng cung. Nàng trước nay thật không thích những chốn đông người nhưng giờ nàng đã là Thái tử phi nên không thể không có mặt.
Nhân lúc đoàn sứ giả chưa tới, nàng tạm lui vào một góc hoa đình lặng lẽ gẩy đàn. Tiếng đàn nhẹ bẫng, sâu lắng như át đi cả không khí sôi nổi nơi tiền sảnh phồn hoa. Giọng nàng khẽ cất lên, êm ái, dịu dàng.
Bất thị ái phong trần,
Tự bị tiền duyên ngộ.
Hoa lạc hoa khai tự hữu thì,
Tổng lại đông quân chủ.
Khứ dã chung tu khứ,
Trú dã như hà trú?
Nhược đắc sơn hoa sáp mãn đầu,
Mạc vấn nô quy xứ…….
Bỗng...'Bốp! Bốp! Bốp!' tiếng vỗ tay vang lên...trong làn gió mộng ảo khẽ tung bay tà áo trắng nhẹ...dưới ánh trăng tà mị...một nam nhân xuất chúng nhẹ nhàng bước đến bên cạnh nàng.
- Hay cho câu 'Bất thị ái phong trần'!
Hắn càng đến gần, nàng càng khẽ cau mày. Nam nhân phong thái ôn nhu lại toát ra sự cao thâm khó lường. Đôi mắt như hồ ly nhìn nàng khiến nàng khó thở. Nàng ngẩng mặt lên nhìn hắn, mỉm cười:
- Tề Li thiếu gia cũng tham gia bữa tiệc sao?
Từng đợt, từng đợt hoa đào tung bay, ánh mắt nàng khiến hắn mê đắm. Khuôn mặt nàng lại khiến hắn mê mẩn không lối thoát. Hắn thở hắt ra, nhìn nàng cảm thán:
- Ta vẫn luôn thắc mắc, nàng là tiên hay là yêu ?
Nàng thoáng giật mình, liếc hắn một cái thật sắc:
- Ta là người.
Đôi chút nhẹ bẫng trong lòng hắn hiện lên. Nếu là tiên phải về trời...nếu là yêu lại phải rời đi...còn là người...ta có thể có được nàng không? Nghĩ xong hắn thật muốn cốc cho mình một cái, nàng là Thái tử phi, là nương tử của người bằng hữu mà hắn coi trọng. Dù có hứng thú với nàng đi chăng nữa hắn sẽ không thể nào có được nàng.
Hắn định mở miệng thì một giọng nói hớt hải vang lên:
- Thái tử phi, bữa tiệc bắt đầu rồi, người phải đi thôi.
A Liên nhìn sang nam nhân bên cạnh, vô cùng cung kính:
- Tề Li thiếu gia...ngài...
- Ta cũng đến!
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Tiền sảnh náo nhiệt, ồn ào là thế nhưng...thoáng thấy tà áo trắng mị hoặc của Tề Li đại thiếu gia – Tề Li Phong phút chốc đã im bặt. Khí chất bình dị nhưng phi phàm, tựa như khoáng đạt lại phiêu du. Tất cả vừa hoàn hồn sau vẻ đẹp tiên lãng lại...
- Thái tử phi đến!
Bầu không khí vô cùng im lặng. Ca kĩ cũng ngơ ngẩn, văn thần võ quan càng si mê.
Nàng tựa hồ như yêu nữ lạc thế, mái tóc đen dài tung bay trong gió vừa tiêu diêu lại vô cùng quyến rũ. Mọi thứ, đều đang lắng đọng say sưa ngắm nhìn vẻ đẹp của tạo hóa vô tình vẽ nên bức tranh tuyệt mỹ chỉ nhìn không dám động.
Nàng nhẹ nhàng bước đến theo lối dẫn cạnh Hỏa Liệt Thương, nhìn lên thì thấy khóe mắt hắn đôi tia hắc tuyến dâng lên. Nàng lắc đầu ngao ngán, thùng dấm chua này lại bắt đầu rồi.
Thái hậu và Hoàng hậu chỉ ngồi im không nói gì. Hoàng thượng cũng không có thái độ phản đối khi Hỏa Liệt Thương lập nàng làm Thái tử phi, chỉ cần nhi tử yêu quý của ông thích là được rồi.
Ngay cả hai tỷ muội Tề Li ngày thường đều nhìn nàng bằng con mắt thù địch đêm nay lại ngồi im hơi lặng tiếng, xem ra hai người họ đã bắt đầu hành động rồi. Nàng rất mong chờ xem đó là gì a!
Vừa nhìn sang bàn đối diện, nàng cảm nhận được ánh nhìn mê mẩn lại vô cùng thắm thiết nơi...một tuấn mỹ nam. Nàng khẽ mỉm cười, trong đoàn sứ có lẽ chỉ có Phó thành chủ Mặc Lai Hy xứng đáng với từ ngọc thụ lâm phong. Thật đúng như vậy...
Đột nhiên hắn ta đứng dậy, nhẹ nhàng nói:
- Hoàng thượng! Ta có chút cầm nghệ hèn mọn thật muốn đàn một khúc để xem như món quà chúc mừng Thái tử có được một Thái tử phi khuynh thế như vậy.
Hỏa Liệt Thương vừa nghe đã cười khanh khách khiến ai nấy đều sững người. Lẽ nào trước đây hắn chưa bao giờ cười như thế? Nàng lạ lẫm nhìn hắn lại quay sang Tề Li Phong thấy hắn đang khẽ nhếch lên một nụ cười.
- Nhưng...
Mặc Lai Hy ngập ngừng.
- Có chuyện gì Phó thành chủ cứ nói. Đừng ngại!
Hỏa Liệt Thương vẫn nở nụ cười.
- Xưa nay đàn thì phải có vũ mới hợp. Xin mạn phép được mời Thái tử phi tiếp ta một vũ khúc.
Hắn ta nhìn sang nàng, cười thoáng vẻ tiêu lãng.
Nàng nhíu mi. Nam nhân háo sắc! Nàng mím môi nhìn Hỏa Liệt Thương, khuôn mặt hắn đang dần biến sắc, giọng lạnh nhạt:
- Thứ lỗi! Việc này ta không thể cho phép.
Một giọng nói bên phía Mặc Lai Hy vang lên:
- Thái tử điện hạ chỉ vì một nữ nhân lại không nể mặt sao. Mỹ nhân tuyệt thế như vậy chỉ múa một vũ khúc nào có mất mát gì?
- Phải! phải!
Ba bốn giọng nói cứ vang lên. Hừ, tưởng ta sợ sao? Nàng mỉm cười đứng dậy:
- Nếu Phó thành chủ đã có lời thì ta thật không dám từ chối.
Bước lên vũ đài, nàng ung dung tự tại thoáng nhìn Tề Li Phong vẫn đang say sưa nhấp rượu nhưng nàng biết...hắn đang chờ nàng dâng vũ khúc. Hỏa Liệt Thương thấy nàng đồng ý dâng vũ thì tức giận, khuôn mặt hầm hầm nhìn Mặc Lai Hy...Nàng cười.
Tiếng đàn nhè nhẹ cất lên, tiếng đàn phiêu lạc lại phong trần. Nàng dâng 'Phụng vũ', vũ điệu cuốn lấy linh hồn. Mái tóc nàng nhẹ bay lại phơ phất tựa như đang khẽ gọi gió đến. Đôi tay nàng mềm mại, nhẹ nhàng lại uyển chuyển như nâng niu lại gọi mời. Ánh mắt vô hồn lại tựa biển hồ mênh mông nhấn chìm ánh mắt dục vọng của nam nhân.
Giữa tâm mi, một đóa hồng mai kim ngân rực rỡ trên tuyết trắng. Nửa khuôn mặt bên dưới được che lại bằng chiếc khăn lụa hồng tường vy càng làm ẩn hiện những đường nét quyến rũ, huyễn hoặc. Nàng cơ hồ là cánh sen mỏng manh lại kiêu sa chốc chốc lại rung chuyển vươn lên thành mẫu đơn vừa quyến rũ lại vô vàng mỹ lệ.
Phụng Vũ Cửu Thiên, vũ điệu của thiên nữ, xinh đẹp, mềm mại, uyển chuyển tựa một thân phượng hoàng vút bay từ ngọn lửa, hừng hực đến điên đảo. Từng cái chuyển động ngón tay thon ngọc, từng cái liếc mắt nhẹ nhàng của mâu phượng hờ hững đều làm vũ đài bùng nổ.
Nàng nhè nhẹ tiến đến cạnh Mặc Lai Hy, mảnh lụa đỏ diễm lệ khẽ khàng vuốt ve cánh tay hắn khiến hắn mê mẩn. Hương thơm cuốn lấy khiến hắn ngày một lún sâu. Tiếng đàn ngày một thưa dần, ngày một nhẹ bẫng. Đôi mắt nàng nhìn hắn, mảnh lụa sượt qua khóe môi, hắn muốn tóm lấy lại sợ nàng vỡ mất. Nàng mỏng manh khiến hắn sợ.
Hỏa Liệt Thương có tức giận đến thế nào thì giờ đây cũng đã thần hồn điên đảo. Hắn nhìn nàng đôi mắt tựa như mê ly lại vô cùng khẩn thiết. Nàng khẽ cười. Nhè nhẹ hướng ánh mắt về phía Tề Li Phong – hắn bỗng chốc trở nên cuồng si, hắn muốn đến cạnh quỳ xuống...hắn đã...thực rung động.
Ánh mắt nàng lả lơi phần nào hướng về Mặc Lai Hy. Hương thơm nhẹ mân mê bờ vai trắng ngần, mảnh áo lụa khe khẽ tuột xuống. Từng nam nhân nuốt nước bọt ừng ực, ánh mắt như hổ đói. Kể cả Mặc Lai Hy. Hắn – đã – không – chịu – nổi.
Hắn một tay rời đàn, kéo nhẹ mảnh lụa. Bất giác nàng khẽ lùi chân, lao vào lòng hắn. Hắn thỏa mãn cơn say, đói khát lại như cuồn cuộn dâng trào. Chiếc eo thon nhỏ, mềm mại dần lọt vào vòng tay hắn...Hắn nhìn nàng...mê đắm...
'Rầm!'
- Bỏ nàng ra!
Phút chốc, Hỏa Liệt Thương lao như tên đến chĩa kiếm ngay yết hầu của Mặc Lai Hy. Nàng vờ ngỡ ngàng nhưng trong lòng lại cười thầm. Ngỡ hắn sẽ buông nàng ra mà xin lỗi...nhưng không...Hắn vẫn đứng dậy hiên ngang, bất chấp.
- Không!
Hắn siết chặt eo nàng khiến nàng hơi nhói. Giờ đây thật sự khuôn mặt Hỏa Liệt Thương còn hơn cả quỷ khiến ai nấy đều run sợ. Giọng hắn run run dường như cơn giận đã lên đỉnh điểm:
- Bỏ - nàng - ra!
Hắn chậm rãi, gằn từng tiếng. Thanh âm lạnh lẽo.
- Không!
Mặc Lai Hy vẫn cứng rắn nhếch môi khẽ nói.
- TA GIẾT NGƯƠI!
Hỏa Liệt Thương tay cầm kiếm lao đến Mặc Lai Hy. Hắn ta lùi chân bay về phía sau khiến mũi kiếm chếch sang một bên, Hỏa Liệt Thương thực sự phẫn nộ, thanh âm gằn xuống.
- Ngươi...
- Dừng lại cho ai gia!
Không chỉ vậy lâu lâu lại nghe các cung nữ bàn tán nhau về Phó thành chủ - Mặc Lai Hy khiến nàng không khỏi tò mò.
- Hắn là người như thế nào?
Nàng thắc mắc hỏi A Liên.
- Người thật không biết sao? Mặc công tử là một nam nhân rất tuấn tú lại phong trần còn rất chiều chuộng nữ nhân. Chỉ cần là nữ nhân thì nghe đến tên công tử ấy không ngất xỉu thì cũng mê đắm hồn xiêu.
Tổng kết lại cũng chỉ là một công tử đa tình. Hừ, đúng là nam nhân thời này lãng tử đều được ngưỡng mộ a.
Cuối cùng, ngày mà bao nữ nhân Hỏa Quốc mong chờ, ngóng trông đã đến. Con đường sứ thần đi biết bao tiên hoa ngọc bích, dù là khuê các đại gia cũng chạy ra đường nhốn nháo lần theo đoàn rước sứ. Những chiếc khăn lụa tung bay, thơm ngát tựa như các nữ nhân này đã ấp ủ bao ngày qua chờ ngày trao gửi.
Trời vừa sụp tối, tiếng đàn đã vang lên cùng bao điệu nhạc. Ánh sáng chói lòa rực cả một góc hoàng cung. Nàng trước nay thật không thích những chốn đông người nhưng giờ nàng đã là Thái tử phi nên không thể không có mặt.
Nhân lúc đoàn sứ giả chưa tới, nàng tạm lui vào một góc hoa đình lặng lẽ gẩy đàn. Tiếng đàn nhẹ bẫng, sâu lắng như át đi cả không khí sôi nổi nơi tiền sảnh phồn hoa. Giọng nàng khẽ cất lên, êm ái, dịu dàng.
Bất thị ái phong trần,
Tự bị tiền duyên ngộ.
Hoa lạc hoa khai tự hữu thì,
Tổng lại đông quân chủ.
Khứ dã chung tu khứ,
Trú dã như hà trú?
Nhược đắc sơn hoa sáp mãn đầu,
Mạc vấn nô quy xứ…….
Bỗng...'Bốp! Bốp! Bốp!' tiếng vỗ tay vang lên...trong làn gió mộng ảo khẽ tung bay tà áo trắng nhẹ...dưới ánh trăng tà mị...một nam nhân xuất chúng nhẹ nhàng bước đến bên cạnh nàng.
- Hay cho câu 'Bất thị ái phong trần'!
Hắn càng đến gần, nàng càng khẽ cau mày. Nam nhân phong thái ôn nhu lại toát ra sự cao thâm khó lường. Đôi mắt như hồ ly nhìn nàng khiến nàng khó thở. Nàng ngẩng mặt lên nhìn hắn, mỉm cười:
- Tề Li thiếu gia cũng tham gia bữa tiệc sao?
Từng đợt, từng đợt hoa đào tung bay, ánh mắt nàng khiến hắn mê đắm. Khuôn mặt nàng lại khiến hắn mê mẩn không lối thoát. Hắn thở hắt ra, nhìn nàng cảm thán:
- Ta vẫn luôn thắc mắc, nàng là tiên hay là yêu ?
Nàng thoáng giật mình, liếc hắn một cái thật sắc:
- Ta là người.
Đôi chút nhẹ bẫng trong lòng hắn hiện lên. Nếu là tiên phải về trời...nếu là yêu lại phải rời đi...còn là người...ta có thể có được nàng không? Nghĩ xong hắn thật muốn cốc cho mình một cái, nàng là Thái tử phi, là nương tử của người bằng hữu mà hắn coi trọng. Dù có hứng thú với nàng đi chăng nữa hắn sẽ không thể nào có được nàng.
Hắn định mở miệng thì một giọng nói hớt hải vang lên:
- Thái tử phi, bữa tiệc bắt đầu rồi, người phải đi thôi.
A Liên nhìn sang nam nhân bên cạnh, vô cùng cung kính:
- Tề Li thiếu gia...ngài...
- Ta cũng đến!
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Tiền sảnh náo nhiệt, ồn ào là thế nhưng...thoáng thấy tà áo trắng mị hoặc của Tề Li đại thiếu gia – Tề Li Phong phút chốc đã im bặt. Khí chất bình dị nhưng phi phàm, tựa như khoáng đạt lại phiêu du. Tất cả vừa hoàn hồn sau vẻ đẹp tiên lãng lại...
- Thái tử phi đến!
Bầu không khí vô cùng im lặng. Ca kĩ cũng ngơ ngẩn, văn thần võ quan càng si mê.
Nàng tựa hồ như yêu nữ lạc thế, mái tóc đen dài tung bay trong gió vừa tiêu diêu lại vô cùng quyến rũ. Mọi thứ, đều đang lắng đọng say sưa ngắm nhìn vẻ đẹp của tạo hóa vô tình vẽ nên bức tranh tuyệt mỹ chỉ nhìn không dám động.
Nàng nhẹ nhàng bước đến theo lối dẫn cạnh Hỏa Liệt Thương, nhìn lên thì thấy khóe mắt hắn đôi tia hắc tuyến dâng lên. Nàng lắc đầu ngao ngán, thùng dấm chua này lại bắt đầu rồi.
Thái hậu và Hoàng hậu chỉ ngồi im không nói gì. Hoàng thượng cũng không có thái độ phản đối khi Hỏa Liệt Thương lập nàng làm Thái tử phi, chỉ cần nhi tử yêu quý của ông thích là được rồi.
Ngay cả hai tỷ muội Tề Li ngày thường đều nhìn nàng bằng con mắt thù địch đêm nay lại ngồi im hơi lặng tiếng, xem ra hai người họ đã bắt đầu hành động rồi. Nàng rất mong chờ xem đó là gì a!
Vừa nhìn sang bàn đối diện, nàng cảm nhận được ánh nhìn mê mẩn lại vô cùng thắm thiết nơi...một tuấn mỹ nam. Nàng khẽ mỉm cười, trong đoàn sứ có lẽ chỉ có Phó thành chủ Mặc Lai Hy xứng đáng với từ ngọc thụ lâm phong. Thật đúng như vậy...
Đột nhiên hắn ta đứng dậy, nhẹ nhàng nói:
- Hoàng thượng! Ta có chút cầm nghệ hèn mọn thật muốn đàn một khúc để xem như món quà chúc mừng Thái tử có được một Thái tử phi khuynh thế như vậy.
Hỏa Liệt Thương vừa nghe đã cười khanh khách khiến ai nấy đều sững người. Lẽ nào trước đây hắn chưa bao giờ cười như thế? Nàng lạ lẫm nhìn hắn lại quay sang Tề Li Phong thấy hắn đang khẽ nhếch lên một nụ cười.
- Nhưng...
Mặc Lai Hy ngập ngừng.
- Có chuyện gì Phó thành chủ cứ nói. Đừng ngại!
Hỏa Liệt Thương vẫn nở nụ cười.
- Xưa nay đàn thì phải có vũ mới hợp. Xin mạn phép được mời Thái tử phi tiếp ta một vũ khúc.
Hắn ta nhìn sang nàng, cười thoáng vẻ tiêu lãng.
Nàng nhíu mi. Nam nhân háo sắc! Nàng mím môi nhìn Hỏa Liệt Thương, khuôn mặt hắn đang dần biến sắc, giọng lạnh nhạt:
- Thứ lỗi! Việc này ta không thể cho phép.
Một giọng nói bên phía Mặc Lai Hy vang lên:
- Thái tử điện hạ chỉ vì một nữ nhân lại không nể mặt sao. Mỹ nhân tuyệt thế như vậy chỉ múa một vũ khúc nào có mất mát gì?
- Phải! phải!
Ba bốn giọng nói cứ vang lên. Hừ, tưởng ta sợ sao? Nàng mỉm cười đứng dậy:
- Nếu Phó thành chủ đã có lời thì ta thật không dám từ chối.
Bước lên vũ đài, nàng ung dung tự tại thoáng nhìn Tề Li Phong vẫn đang say sưa nhấp rượu nhưng nàng biết...hắn đang chờ nàng dâng vũ khúc. Hỏa Liệt Thương thấy nàng đồng ý dâng vũ thì tức giận, khuôn mặt hầm hầm nhìn Mặc Lai Hy...Nàng cười.
Tiếng đàn nhè nhẹ cất lên, tiếng đàn phiêu lạc lại phong trần. Nàng dâng 'Phụng vũ', vũ điệu cuốn lấy linh hồn. Mái tóc nàng nhẹ bay lại phơ phất tựa như đang khẽ gọi gió đến. Đôi tay nàng mềm mại, nhẹ nhàng lại uyển chuyển như nâng niu lại gọi mời. Ánh mắt vô hồn lại tựa biển hồ mênh mông nhấn chìm ánh mắt dục vọng của nam nhân.
Giữa tâm mi, một đóa hồng mai kim ngân rực rỡ trên tuyết trắng. Nửa khuôn mặt bên dưới được che lại bằng chiếc khăn lụa hồng tường vy càng làm ẩn hiện những đường nét quyến rũ, huyễn hoặc. Nàng cơ hồ là cánh sen mỏng manh lại kiêu sa chốc chốc lại rung chuyển vươn lên thành mẫu đơn vừa quyến rũ lại vô vàng mỹ lệ.
Phụng Vũ Cửu Thiên, vũ điệu của thiên nữ, xinh đẹp, mềm mại, uyển chuyển tựa một thân phượng hoàng vút bay từ ngọn lửa, hừng hực đến điên đảo. Từng cái chuyển động ngón tay thon ngọc, từng cái liếc mắt nhẹ nhàng của mâu phượng hờ hững đều làm vũ đài bùng nổ.
Nàng nhè nhẹ tiến đến cạnh Mặc Lai Hy, mảnh lụa đỏ diễm lệ khẽ khàng vuốt ve cánh tay hắn khiến hắn mê mẩn. Hương thơm cuốn lấy khiến hắn ngày một lún sâu. Tiếng đàn ngày một thưa dần, ngày một nhẹ bẫng. Đôi mắt nàng nhìn hắn, mảnh lụa sượt qua khóe môi, hắn muốn tóm lấy lại sợ nàng vỡ mất. Nàng mỏng manh khiến hắn sợ.
Hỏa Liệt Thương có tức giận đến thế nào thì giờ đây cũng đã thần hồn điên đảo. Hắn nhìn nàng đôi mắt tựa như mê ly lại vô cùng khẩn thiết. Nàng khẽ cười. Nhè nhẹ hướng ánh mắt về phía Tề Li Phong – hắn bỗng chốc trở nên cuồng si, hắn muốn đến cạnh quỳ xuống...hắn đã...thực rung động.
Ánh mắt nàng lả lơi phần nào hướng về Mặc Lai Hy. Hương thơm nhẹ mân mê bờ vai trắng ngần, mảnh áo lụa khe khẽ tuột xuống. Từng nam nhân nuốt nước bọt ừng ực, ánh mắt như hổ đói. Kể cả Mặc Lai Hy. Hắn – đã – không – chịu – nổi.
Hắn một tay rời đàn, kéo nhẹ mảnh lụa. Bất giác nàng khẽ lùi chân, lao vào lòng hắn. Hắn thỏa mãn cơn say, đói khát lại như cuồn cuộn dâng trào. Chiếc eo thon nhỏ, mềm mại dần lọt vào vòng tay hắn...Hắn nhìn nàng...mê đắm...
'Rầm!'
- Bỏ nàng ra!
Phút chốc, Hỏa Liệt Thương lao như tên đến chĩa kiếm ngay yết hầu của Mặc Lai Hy. Nàng vờ ngỡ ngàng nhưng trong lòng lại cười thầm. Ngỡ hắn sẽ buông nàng ra mà xin lỗi...nhưng không...Hắn vẫn đứng dậy hiên ngang, bất chấp.
- Không!
Hắn siết chặt eo nàng khiến nàng hơi nhói. Giờ đây thật sự khuôn mặt Hỏa Liệt Thương còn hơn cả quỷ khiến ai nấy đều run sợ. Giọng hắn run run dường như cơn giận đã lên đỉnh điểm:
- Bỏ - nàng - ra!
Hắn chậm rãi, gằn từng tiếng. Thanh âm lạnh lẽo.
- Không!
Mặc Lai Hy vẫn cứng rắn nhếch môi khẽ nói.
- TA GIẾT NGƯƠI!
Hỏa Liệt Thương tay cầm kiếm lao đến Mặc Lai Hy. Hắn ta lùi chân bay về phía sau khiến mũi kiếm chếch sang một bên, Hỏa Liệt Thương thực sự phẫn nộ, thanh âm gằn xuống.
- Ngươi...
- Dừng lại cho ai gia!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.