Khuynh Thế Ma Phi Độc Sủng Ngươi
Chương 72: Bị coi là thích khách.
Dạ Ngữ Phàm
12/07/2016
"Ngoan ngoãn đi theo Bổn Vương, Bổn Vương tự có chừng mực."
"Không được, ta tuyệt không thể vì cuộc sống tạm bợ của mình, mà để người khác phải trả giá lớn bằng cả sinh mạng, muốn đi thì ngươi tự đi." Sống chết trước mắt, Diệp Tuyết lại nổi tính bướng bỉnh. Thấy Ưng Vương đọ sức với Phượng Hoàng, lòng nàng khẩn trương đến thủng cổ họng, bản thân nàng lúc này không có bản lĩnh gì, nếu không, đã có thể đi lên giúp hắn một chút.
"Ngươi lưu lại, chỉ làm gia tăng gánh nặng cho người khác, mau theo Bổn Vương đi." Tích Phong tức giận. Thật là một nữ nhân không biết trời cao đất rộng, không biết sống chết! Nàng muốn ở lại đây? Ở lại, đây là muốn hại ai vậy???
"Không đi, không đi, ta sẽ không đi. Cho dù phải chết, ta cũng phải chết ở chỗ này." Nhưng thật ra trong lòng nàng là muốn như này: Diệp Tuyết nàng không đi, Yêu Vương cũng sẽ không đi, mà chỉ cần Yêu Vương không đi, hai người bọn họ sẽ đối phó với Thất Thải Phượng Hoàng, nên cũng sẽ không có vấn đề lớn.
"Tuyết phi nương nương, người hãy nghe lời Vương, đi nhanh đi. Sau khi các người đi, ta sẽ tự có cách thoát thân." Giọng nói của Ưng Vương từ không trung truyền đến.
"Nhưng ngươi. . . . . ." Diệp Tuyết vẫn cảm thấy không ổn. Sau khi bọn họ đi, hắn thật sự có thể toàn thân mà lui không? Nếu sảy ra vấn đề ngoài ý muốn nào đó, lương tâm nàng làm sao có thể vui vẻ đây?
"Đi mau!"
"Ta. . . . . ."
"Đi theo Bổn Vương." Mặt Tích Phong đen lại, kéo tay của nàng, không để nàng kháng cự nữa, dẫn theo nàng cưỡi gió mà đi.
Dọc đường đi, tốc độ của Tích Phong rất nhanh, mặc dù mái tóc dài của nàng bị hắn giữ lại, sẽ không cứa lên mặt của nàng được nữa, nhưng tốc độ gió kia quá mạnh, đánh lên người, lên mặt, vẫn khiến cho Diệp Tuyết không nhịn được mà kêu đau.
Nhưng mặc kệ nàng kêu náo như thế nào, gương mặt lạnh lung của hắn vẫn không có chút phản ứng nào, ngược lại tốc độ của hắn lại càng lúc càng nhanh. . . . . .
Đột nhiên trọng tâm hạ xuống, một giây sau đó, hai chân đã giẫm trên mặt đất. Tay bên hông không biết đã rút đi từ lúc nào, làm hại nàng đầu gối mềm nhũn, ngã trên mặt đất: "Ui da. . . . . ."
Lúc này đã qua nửa đêm, tiếng kêu của nàng vô cùng rõ ràng, như trên mặt hồ tĩnh lặng đột nhiên bị một viên đá ném xuống, dẫy lên vô vàn gợn sóng.
"Người nào!" Nghe được tiếng vang, thị vệ tuần tra từ nơi khác vọt ra: "Có thích khách! Đừng động!"
"Ta không phải thích khách!" Diệp Tuyết nói xong, giãy dụa muốn đứng lên, thì đã bị đại đao kề lên cổ.
"Đừng lộn xộn, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí."
"Ta thật sự là không phải là thích khách, là Đại Vương dẫn ta về, ta là Tuyết phi." Diệp Tuyết nhìn bốn phía xung quanh, lại phát hiện Yêu Vương đã sớm không biết đi đâu rồi, mà chỗ nàng đang ở bây giờ, dường như cũng không phải là Ỷ Phượng Các. di,e.nd;an.l/e\q;uy,don Nhưng từ kiến trúc đến nhìn ăn mặc của những thị vệ này ở nơi này, đúng là ở trong cung không sai: "Xin hỏi đây là nơi nào? Ta làm sao mới có thể trở về Ỷ Phượng Các đây?"
"Ha ha. . . . . . Mọi người có nghe hay không, nàng ta cư nhiên xưng mình là Tuyết phi? Đúng là chuyện nực cười mà."
"Đúng thế, đúng thế, nghe đồn Tuyết phi da trắng nõn nà, khuynh quốc khuynh thành, cho nên mới được Đại Vương hoàn toàn sủng ái, vào cung ba ngày đã được phong phi. Thì người không ra người, quỷ không ra quỷ như nàng, đây là muốn hù dọa ai vậy?"
"Này, không phải ngươi vừa mới nói là Đại Vương dẫn ngươi về sao? Vậy Đại Vương đâu?"
"Theo ta thấy tám phần chính là kẻ điên, hơn nửa đêm, phí gì lời gì với nàng, đưa đến địa lao, chờ ngày mai sẽ giao cho Hỏa Linh nương nương xử lý."
Một đội thị vệ, ồn ào lộn xộn nói.
"Được, cứ làm như vậy đi."
Nói xong, mấy thị vệ thu hồi đại đao gác ở trên cổ nàng lại, hai người đi lên muốn tóm nàng đến địa lao.
Diệp Tuyết vừa nghe thấy bọn họ nói ngày mai muốn đem mình giao cho Hỏa Linh nương nương xử lý, nhất thời hoảng sợ đến túm loạn, đá loạn, liều mạng muốn chạy trốn: "Cút ngay, các ngươi không có quyền bắt ta, cút ngay, ta không muốn đến địa lao, ta muốn gặp Đại Vương, các ngươi cút ngay cho ta. . . . . ."
"Không được, ta tuyệt không thể vì cuộc sống tạm bợ của mình, mà để người khác phải trả giá lớn bằng cả sinh mạng, muốn đi thì ngươi tự đi." Sống chết trước mắt, Diệp Tuyết lại nổi tính bướng bỉnh. Thấy Ưng Vương đọ sức với Phượng Hoàng, lòng nàng khẩn trương đến thủng cổ họng, bản thân nàng lúc này không có bản lĩnh gì, nếu không, đã có thể đi lên giúp hắn một chút.
"Ngươi lưu lại, chỉ làm gia tăng gánh nặng cho người khác, mau theo Bổn Vương đi." Tích Phong tức giận. Thật là một nữ nhân không biết trời cao đất rộng, không biết sống chết! Nàng muốn ở lại đây? Ở lại, đây là muốn hại ai vậy???
"Không đi, không đi, ta sẽ không đi. Cho dù phải chết, ta cũng phải chết ở chỗ này." Nhưng thật ra trong lòng nàng là muốn như này: Diệp Tuyết nàng không đi, Yêu Vương cũng sẽ không đi, mà chỉ cần Yêu Vương không đi, hai người bọn họ sẽ đối phó với Thất Thải Phượng Hoàng, nên cũng sẽ không có vấn đề lớn.
"Tuyết phi nương nương, người hãy nghe lời Vương, đi nhanh đi. Sau khi các người đi, ta sẽ tự có cách thoát thân." Giọng nói của Ưng Vương từ không trung truyền đến.
"Nhưng ngươi. . . . . ." Diệp Tuyết vẫn cảm thấy không ổn. Sau khi bọn họ đi, hắn thật sự có thể toàn thân mà lui không? Nếu sảy ra vấn đề ngoài ý muốn nào đó, lương tâm nàng làm sao có thể vui vẻ đây?
"Đi mau!"
"Ta. . . . . ."
"Đi theo Bổn Vương." Mặt Tích Phong đen lại, kéo tay của nàng, không để nàng kháng cự nữa, dẫn theo nàng cưỡi gió mà đi.
Dọc đường đi, tốc độ của Tích Phong rất nhanh, mặc dù mái tóc dài của nàng bị hắn giữ lại, sẽ không cứa lên mặt của nàng được nữa, nhưng tốc độ gió kia quá mạnh, đánh lên người, lên mặt, vẫn khiến cho Diệp Tuyết không nhịn được mà kêu đau.
Nhưng mặc kệ nàng kêu náo như thế nào, gương mặt lạnh lung của hắn vẫn không có chút phản ứng nào, ngược lại tốc độ của hắn lại càng lúc càng nhanh. . . . . .
Đột nhiên trọng tâm hạ xuống, một giây sau đó, hai chân đã giẫm trên mặt đất. Tay bên hông không biết đã rút đi từ lúc nào, làm hại nàng đầu gối mềm nhũn, ngã trên mặt đất: "Ui da. . . . . ."
Lúc này đã qua nửa đêm, tiếng kêu của nàng vô cùng rõ ràng, như trên mặt hồ tĩnh lặng đột nhiên bị một viên đá ném xuống, dẫy lên vô vàn gợn sóng.
"Người nào!" Nghe được tiếng vang, thị vệ tuần tra từ nơi khác vọt ra: "Có thích khách! Đừng động!"
"Ta không phải thích khách!" Diệp Tuyết nói xong, giãy dụa muốn đứng lên, thì đã bị đại đao kề lên cổ.
"Đừng lộn xộn, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí."
"Ta thật sự là không phải là thích khách, là Đại Vương dẫn ta về, ta là Tuyết phi." Diệp Tuyết nhìn bốn phía xung quanh, lại phát hiện Yêu Vương đã sớm không biết đi đâu rồi, mà chỗ nàng đang ở bây giờ, dường như cũng không phải là Ỷ Phượng Các. di,e.nd;an.l/e\q;uy,don Nhưng từ kiến trúc đến nhìn ăn mặc của những thị vệ này ở nơi này, đúng là ở trong cung không sai: "Xin hỏi đây là nơi nào? Ta làm sao mới có thể trở về Ỷ Phượng Các đây?"
"Ha ha. . . . . . Mọi người có nghe hay không, nàng ta cư nhiên xưng mình là Tuyết phi? Đúng là chuyện nực cười mà."
"Đúng thế, đúng thế, nghe đồn Tuyết phi da trắng nõn nà, khuynh quốc khuynh thành, cho nên mới được Đại Vương hoàn toàn sủng ái, vào cung ba ngày đã được phong phi. Thì người không ra người, quỷ không ra quỷ như nàng, đây là muốn hù dọa ai vậy?"
"Này, không phải ngươi vừa mới nói là Đại Vương dẫn ngươi về sao? Vậy Đại Vương đâu?"
"Theo ta thấy tám phần chính là kẻ điên, hơn nửa đêm, phí gì lời gì với nàng, đưa đến địa lao, chờ ngày mai sẽ giao cho Hỏa Linh nương nương xử lý."
Một đội thị vệ, ồn ào lộn xộn nói.
"Được, cứ làm như vậy đi."
Nói xong, mấy thị vệ thu hồi đại đao gác ở trên cổ nàng lại, hai người đi lên muốn tóm nàng đến địa lao.
Diệp Tuyết vừa nghe thấy bọn họ nói ngày mai muốn đem mình giao cho Hỏa Linh nương nương xử lý, nhất thời hoảng sợ đến túm loạn, đá loạn, liều mạng muốn chạy trốn: "Cút ngay, các ngươi không có quyền bắt ta, cút ngay, ta không muốn đến địa lao, ta muốn gặp Đại Vương, các ngươi cút ngay cho ta. . . . . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.