Khuynh Thế Ma Phi Độc Sủng Ngươi
Chương 130: Chết trong lòng của ngươi
Dạ Ngữ Phàm
31/08/2018
"Băng, làm sao mà ngươi chảy nhiều mồ hôi như vậy?" Diệp Tuyết cuống
quít đỡ hắn để hắn ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh, sau đó cầm khăn lụa
muốn lau mồ hôi giúp hắn, nhưng lại bị Lạc Băng ngăn lại, chỉ chỉ vào
cái chậu lớn đựng băng ở bên cạnh, ở trong đó còn có khối băng chưa dùng hết.
"Ngươi muốn ta nhúng khăn lụa vào trong nước lạnh phải không?"
"Ừ."
"Được, ngươi chờ một chút." Sau khi Diệp Tuyết để hắn ngồi ngay ngắn, mới chạy đến bỏ khăn vào chậu nước bên cạnh, vắt qua loa một chút, vừa định xoay người lại, chỉ nghe một tiếng "Rầm" ở sau lưng, Lạc Băng bỗng nhiên ngã lăn xuống đất.
"Băng......"
......
Lúc ấy Diệp Tuyết bị dọa sợ, vốn đã không còn hơi sức, lúc đó chân tay lại càng nhũn ra. Vội vàng hấp tấp chạy lên muốn đỡ hắn dậy, nhưng không thể nào làm không được, nàng chỉ có thể vội vàng ôm đầu của hắn hu hu mà khóc thút thít: "Lạc Băng...... Băng...... Ngươi tỉnh tỉnh, không nên làm ta sợ...... Ngươi tỉnh tỉnh......"
"Tuyết Nhi cô nương......" Sáu Mắt ở bên ngoài cảm ứng được hơi thở của Ma Quân ở bên trong đột nhiên yếu đi, vội vàng hiện thân trong cửa hàng. Mặc dù Ma Quân đã phân phó, nếu không được người ra lệnh, mình tuyệt đối không thể tùy tiện xuất hiện. Nhưng mà lúc này...... Mình cũng không quản được nhiều như vậy, nếu Ma Quân xảy ra điều gì ngoài ý muốn, Ma giới phải làm thế nào?
"Sáu Mắt? Mau cứu cứu Lạc Băng......" Diệp Tuyết giống như vớ được cây cỏ cứu mạng, vội vàng nhìn hắn.
"Yên tâm, giao cho ta." Vừa an ủi nàng, vừa nâng người dậy từ trên mặt đất, mang vào phòng.
Còn một mình nàng lau nước mắt đi trên mặt, đi theo bên cạnh mở cửa đóng cửa, chờ xem có thể giúp được cái gì.
......
Giằng co một lúc lâu, cuối cùng hơi thở của Lạc Băng cũng bình ổn lại.
Canh giữ ở bên giường, Diệp Tuyết nắm tay hắn, ánh mắt lại nhìn sang Ma Tướng ở bên cạnh: "Sáu Mắt, ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc Lạc Băng hắn làm sao? Tại sao lại suy yếu như vậy? Rốt cuộc hắn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Đường đường Ma Quân, chỉ đối phó mấy phàm nhân cũng trở thành như vậy, hắn bị làm sao vậy? Trong này...... Nhất định là có chuyện gì mà mình không biết.
"Xin Tuyết Nhi cô nương yên tâm, Ma Quân chỉ là quá mệt mỏi mà thôi." Sáu Mắt bình tĩnh an ủi. Trong lòng lại rất muốn nói cho nàng biết, thật ra thì thân thể Ma Quân không tốt, hơn nữa rất không tốt. Hiện tại hắn cần gấp rút trở về Ma giới bế quan tu hành, nếu không, nếu không vạn năm đạo hạnh cũng khó có thể giữ lại được. Nhưng Ma Quân đã hạ tử lệnh, cho dù xảy ra ra chuyện gì, cũng tuyệt đối không thể nói cho Tuyết Nhi cô nương biết tình trạng thân thể của hắn, nếu không, hắn sẽ vứt bỏ thân phận Ma Quân của mình, từ đó không quan tâm Ma giới nữa, hơn nữa từ đó còn khiến cho cuộc sống của con dân Ma giới rơi vào nước sôi lửa bỏng!
Tất cả con dân Ma giới sẽ sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng!
Còn có trừng phạt nào lớn hơn nữa, ai cũng không gánh nổi!
"Nhưng tại sao hắn......"
Biết nàng muốn hỏi cái gì, Sáu Mắt vừa nhìn đã biết, nhưng hắn không thể giải đáp cho nàng.
Vẻ mặt nghiêm túc, trên mặt nhiều hơn mấy phần trách cứ: "Người cho rằng tu vi của Ma Quân là vô cùng vô tận sao? Người cũng không thử tính lại xem, hơn hai mươi ngày này, người đã tiêu hao bao nhiêu tu vi của Ma Quân? Người muốn nhìn thấy ánh mặt trời ở Ma giới, đã tiêu hao bao nhiêu tu vi của Ma Quân? Hơn nữa khi ở Yêu Giới, đại chiến với Tích Phong, tổn hao bao nhiêu tu vi của người? Gày vò như vậy, thân thể của người làm sao có thể tốt được!"
"Ta......" Diệp Tuyết bị nói nhưng không có cách nào phản bác được. Đúng vậy, đây tất cả đều do mình làm hại, mình vẫn còn ở đây hỏi tại sao!
Nếu đã nói như vậy, chắc là sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Ngày mai mình sẽ biến mất khỏi cuộc đời này, đến lúc đó...... Thân thể của hắn có thể từ từ bình phục.
"Thật xin lỗi, đều là ta không tốt."
"Đừng nói với ta, ta sẽ không chịu nổi." Tất cả đều là do Ma Quân tự nguyện, cho dù muốn nói xin lỗi, cũng phải nói với Ma Quân: "Ngươi cũng chỉ còn lại một ngày cuối cùng, chỉ hy vọng sẽ không tổn thương Ma Quân nữa!"
"Thật xin lỗi, ta biết rõ nên làm như thế nào."
"Vậy ta đi trước." Mắt thấy Ma Quân cũng sắp tỉnh, Sáu Mắt xoay người hóa thành một đạo ánh sang rời đi.
"Thật xin lỗi Lạc Băng, chờ ta đi, ngươi nhất định phải sống thật khỏe, ta không đáng giá để ngươi làm như vậy với ta." Đưa cánh tay trắng nõn ra, đau lòng chạm vào khuôn mặt của hắn: "Ngươi là người tốt như vậy, nhất định có thể tìm được người đáng giá hơn để yêu, hơn nữa người kia sẽ luôn luôn thương yêu ngươi." Chạm vào thân thể hắn, không nhịn được mà ở trên mặt hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn.
Nhưng nàng không biết, tất cả dịu dàng của hắn, tất cả thương yêu, chỉ dành cho một mình nàng, trừ ra nàng, ai hắn cũng không cần.
......
Khi Lạc Băng tỉnh lại, thấy Tuyết Nhi nằm ngủ ở bên cạnh, giơ tay lên muốn lau đi những giọt nước mắt của nàng, ngược lại khiến nàng mở mắt. Nhìn thấy hắn tỉnh lại, vô cùng vui mừng: "Lạc Băng, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh, cảm giác như thế nào?"
"Ta đã ngủ rất lâu sao?"
"Đúng vậy Đúng vậy." Diệp Tuyết dụi mắt, nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, đã là nửa đêm: "Có đói bụng không, ta đi kiếm gì cho ngươi ăn."
"Không cần." Lạc Băng kéo tay nàng lại, nhìn nàng chăm chú hồi lâu, mới đau lòng nói: "Đều là ta không tốt, dọa sợ nàng rồi?"
"Ngươi còn biết hỏi ta, về sau không được như vậy nữa."
"Được, Tuyết Nhi nói cái gì thì là cái đấy." Giang hai cánh tay, "Tới đây, để cho ta ôm nàng nào."
Diệp Tuyết ngoan ngoãn ngồi trên giường, áp vào trong ngực của hắn. Đầu đặt vào ngực của hắn, cảm thụ nhịp tim bên trong: "Băng, ngươi ngày mai chúng ta nên làm gì đây? Nếu không trở về Ma giới đi?"
"Thế nào, nàng chán cuộc sống ở nơi này rồi à?"
"Không phải."
"Vậy thì vì sao?"
"Dù sao Ma giới mới là địa bàn của ngươi, nơi đó tương đối an toàn." Hiện tại thân thể hắn không tốt, pháp lực không mạnh bằng lúc trước, ngộ nhỡ người có ý xấu tìm tới cửa, ở Ma giới có nhiều đại tướng như vậy, sẽ không ra chuyện gì. Nhưng ở ngoài này thì không giống như vậy, khắp nơi đều ẩn chứa nguy hiểm, không cẩn thận, hậu quả không thể lường trước được.
"Không cần, ta thích nơi này, cho nên nàng hãy ngoan ngoãn ở lại đây đi, chỉ còn không tới một ngày." Ở đây có kết giới, tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng nếu như rời khỏi tòa thành này, ra bên ngoài đã là chuyện khác rồi. Nói không chừng còn không biết hai người có kịp trở lại Ma giới không, cũng có thể đi nửa đường đã bị ám sát bị người ám sát!
"Vậy cũng tốt." Diệp Tuyết không nói thêm lời.
Hai người cứ tựa sát nhau như vậy, lẳng lặng ngồi.
Sắc trời bắt đầu tờ mờ sáng, người trên đường phố cũng bắt đầu tăng nhiều. Mãi đến sáng sớm những tia sáng mặt trời đầu tiên rọi vào, hai người trong kinh thành bắt đầu lo lắng.
Bởi vì cứ yên lặng chờ đợi thời gian từng giây từng phút trôi qua như vậy, giống như đếm thời gian, nhìn tử vong từng bước từng bước đến gần mình hơn, loại cảm giác này...... Tương đối không tốt.
"Băng, chúng ta rời giường đi mua đồ ăn đi, mua thật nhiều món ăn ngon, sau đó ăn thật vui vẻ, có được hay không?"
"Được." Lúc này, nàng nói gì cũng được!
......
Sau khi hai người bước ra cửa mới biết, thì ra chuyện ngày hôm qua trong kinh thành đã khiến cho mọi người vô cùng sợ hãi, vừa thấy bọn hắn đi ra, tất cả mọi người trong phố đã chạy hết, chỉ còn lại một đường bừa bãi.
"......" Nhìn đường phố phồn hoa trong nháy mắt trở nên hoang vu không chịu nổi, trong lòng Diệp Tuyết càng thêm thê lương, cũng không dám biểu hiện ra, mà là đổi thành cười trêu ghẹo: "Băng, đến bây giờ ta mới biết, thì ra là hai người chúng ta ở chung một chỗ lại kinh khủng như vậy. Chúng ta chỉ đi qua như vậy, đã khiến mọi người sợ đến như vậy, nếu chúng ta đều hiện ra nguyên hình, ngươi nói...... Có phải tất cả mọi người trong kinh thành này đều rời đi hay không. Đúng rồi, đến bây giờ, ta còn không biết nguyên hình của ngươi là cái gì? Khi nào cho ta nhìn một chút? Ta đặc biệt mong chờ đó."
"Nàng muốn nhìn thấy sao?"
"Dĩ nhiên."
"Lúc xế chiều cho nàng xem."
"Được, đã nói là phải giữ lời, không được chơi xấu nha." Diệp Tuyết duỗi ra ngón tay, "Chúng ta ngoéo ngón tay nào."
"Ha ha......" Lạc Băng vui vẻ cười: "Được rồi, không cần chơi loại trò chơi của tiểu hài tử này. Hiện tại này người trên đường phố cũng chạy hết, chúng ta đi đâu mua thức ăn đây?"
"Ngươi thật ngốc, mọi người chạy hết, những thứ kia đều là của chúng ta, thích ăn cái gì thì lấy cái đó, thật tốt." Diệp Tuyết vui vẻ lôi kéo hắn chạy trên đường, nhìn thấy cái cối xay nhỏ của một quán ven đường, cầm tượng đất sét nhỏ lên chơi, sau đó nhét toàn bộ những cái còn lại trong tay của hắn, còn nàng thì tiếp tục tìm cái để chơi.
Đi từ đầu đường đến cuối đường, không tìm được bao nhiêu đồ ăn, ngược lại mấy cái đồ chơi nhỏ thì được một túi lớn.
"Tuyết Nhi, không phải buổi trưa nàng sẽ để ta ăn mấy món này chứ" Lạc Băng nhìn về phía cái túi lớn, khăn lụa, mặt nạ, đèn lồng nhỏ, trống lắc...... Ngay cả tú cầu cũng có. Đây là nàng nhặt được ở bên đường, đại khái vừa rồi lúc hai người bọn họ xuất hiện, cô nương của nhà nào đó đang ở đây ném tú cầu chọn rể.
"Cái này...... Đương nhiên là không thể ăn á." Diệp Tuyết nắm một bó rau cải khổ cực suy nghĩ, "Thế nhưng cả con phố giống như không có thịt để ăn, đều là chút rau dưa." Hồ ly không ăn rau cải! Ông trời không biết cái này rất tàn nhẫn sao, nàng muốn chết rồi, còn không cho nàng ăn một bữa no sao?
Đang buồn, lại nghe được tiếng gáy "Cục tác".
Hồ ly đối với gáy đặc biệt nhạy cảm, nhất là Diệp Tuyết giờ phút này, lập tức dựng lỗ tai lên, bay thẳng đến bên cạnh một tấm ván gỗ thật to, đi đến bên cạnh, chợt nhấc tấm ván gỗ ra......
"Oa......" Một lồng gà hoa mơ, có chừng mười con: "Thật là trời cũng giúp ta."
"Tuyết Nhi, lau nước miếng của nàng đi." Bộ mặt Lạc Băng tỉnh bơ nhắc nhở nàng.
"Đâu có đâu có?" Diệp Tuyết vội vàng đưa tay đi lau, nhìn thấy hắn cười ngất ở bên cạnh, mới bừng tỉnh hiểu ra mình bị lừa: "Lạc Băng chết tiệ, ngươi lại dám gạt ta, tìm chết à......"
"A...... Đừng lộn xộn, Gà đã chạy......"
......
Mang lồng gà quá nặng, vì vậy hồ ly nào đó tự cho mình thông minh, tìm mấy sợi dây, trói chặt một cái chân của con gà, kéo đi. Đáng tiếc những con gà hoa mở này, sau khi nhìn thấy nàng là hồ ly, là ngay cả đường đi cũng bất động nha, đổi sợi dây khác, tất cả đều chen chúc thành một đoàn, kéo nhưng vẫn bất động.
Cuối cùng vẫn là Lạc Băng thông minh, lấy một cái xe đẩy, lúc này mới thuận lợi trở lại cửa hàng.
"Buổi trưa hôm nay sẽ cho ngươi nếm thử tài nghệ nấu nướng của ta, ngươi chỉ để ý ngồi chờ ăn là được rồi." Diệp Tuyết vỗ vỗ ngực bảo đảm.
"Tốt." Nhưng thật ra là Lạc Băng muốn giúp nàng cùng nhau nấu cơm, nhưng là trong phòng bếp thật sự quá nóng, từ thể năng suy tính, lưu lại sức mạnh đợi lát nữa dùng, cho nên ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh bàn, uống nàng tự tay bào chế Băng Trà.
......
Ở thế kỷ 21 Diệp Tuyết cũng được coi là một cô nương tốt độc lập tự chủ, vẫn có vài món ăn sở trường.
"Tới rồi, ăn thôi." Cuối cùng nàng bưng lên một nồi cháo gà, sau đó chia xong bát đũa cho hai người, lau sạch sẽ tay rồi nói: "Nếm thử một chút tài nấu nướng của ta như thế nào."
"......" Lạc Băng nhìn một bàn thịt gà, thật không biết nên ăn món nào trước.
"Sao lại không ăn? Không phải không cho ta mặt mũi như vậy chứ?" Qua thôn này sẽ không còn cái tiệm nào khác, về sau muốn ăn đồ mình làm cũng không còn cơ hội.
"Không phải, nàng làm món ăn quá đẹp, ta không nỡ ăn." Thật đúng là không ngờ, nàng còn có bản lãnh này, thức ăn này, nhất định chính là tác phẩm nghệ thuật, quá đẹp: "Hơn nữa, nếu ngon quá, sau này ta vẫn muốn ăn thì làm thế nào?"
"Vậy lần này ta sẽ ăn nhiều một chút..., ghi thật sâu vào trong đầu, sau này bất kể thời gian bao lâu, cũng sẽ không quên."
"...... Được."
Nói xong, cũng có chút thương cảm, Diệp Tuyết vội vàng rót rượu vào trong bát của hai người: "Đến, đầu tiên ta cạn vì kính, hôm nay ta muốn uống sảng khoái với ngươi." Đến lúc đó hắn tỉnh dậy, không thấy mình rồi, coi như mình đi, mà không phải chết rồi, như vậy cũng sẽ không quá đau lòng. Chờ qua mấy ngày, thời gian lâu dài, là hắn có thể hoàn toàn quên đi mình.
"Được, uống thật sảng khoái." Nàng muốn dùng rượu chuốc say mình sao? Ha ha, chủ ý ngược lại không tệ, nhưng là nàng không biết, mình là "ngàn chén không say" đấy!
Mãi cho đến khi Diệp Tuyết chuẩn bị uống hết ba vò rượu lớn, một bàn món ăn không vơi đi chút nào.
Hơn nữa còn một chuyện vô cùng lúng túng là..... Tửu lượng của hai người đều vô cùng tốt, đều càng uống càng tỉnh táo.
"Tại sao không ăn món ăn ta làm? Ngươi có biết cái gì gọi là lãng phí đáng xấu không?" Nàng u oán nhìn hắn, trong lòng bắt đầu phiền loạn. Nói nửa chừng.
Thế nhưng hắn lại cười mà không nói, cứ như vậy nhìn nàng, hình như muốn khắc nàng thật sâu vào trong đầu của mình, vĩnh viễn sẽ không sẽ quên.
"Ngươi cười cái gì cười? Chính ta tại hỏi ngươi đấy!" Nàng bất mãn đứng dậy, muốn giáo huấn hắn thật tốt, nhưng đến bên cạnh hắn mới biết mình có bao nhiêu phần không nỡ, giơ cao quả đấm cuẩ mình, cứng ngắc giữa không trung, tầm mắt không nhịn được trở nên mơ hồ: "Ta sắp chết phải không?"
"Không biết." Lạc Băng cầm tay nhỏ bé của nàng, kéo nàng vào trong ngực của mình: "Ta sẽ không để cho nàng chết."
"Chớ nói nhảm rồi." Nàng từ trong ngực của hắn ngẩng đầu lên, nhìn cái cằm mượt mà của hắn, vẫn luôn cảm thấy, cằm của hắn vô cùng đẹp, đặc biệt khí phách: "Chờ ta chết rồi, ngươi hãy quên ta đi."
"Nếu là ta chết rồi, nàng sẽ quên ta sao?" Lạc Băng không trả lời mà hỏi lại.
"Dĩ nhiên sẽ không." Hắn đối với mình tốt như vậy, tại sao mình có thể quên hắn. Mình nghĩ đời này kiếp này, vĩnh viễn đều nhớ hắn ở trong lòng, nhưng là...... Mình ngay cả ngày mai cũng không có......
"Vậy thì tốt." Lạc Băng nỉ non ra tiếng.
"Tốt cái gì?"
"Ôm nàng thật tốt."
"Ha ha......" Diệp Tuyết cũng đưa tay, ôm chặt hông của hắn: "Cám ơn ngươi đi cùng ta hết thời gian cuối cùng này, có thể chết ở trong ngực của ngươi, ta đã cảm thấy đủ rồi."
Thân thể đột nhiên run một cái, nàng nghĩ nhìn xảy ra chuyện gì, lại phát hiện cư nhiên mình không động được: "Băng...... Đã xảy ra chuyện gì?"
"Tuyết Nhi, tha thứ ta...ta quyết không thể trơ mắt nhìn nàng chết được."
"Ngươi muốn ta nhúng khăn lụa vào trong nước lạnh phải không?"
"Ừ."
"Được, ngươi chờ một chút." Sau khi Diệp Tuyết để hắn ngồi ngay ngắn, mới chạy đến bỏ khăn vào chậu nước bên cạnh, vắt qua loa một chút, vừa định xoay người lại, chỉ nghe một tiếng "Rầm" ở sau lưng, Lạc Băng bỗng nhiên ngã lăn xuống đất.
"Băng......"
......
Lúc ấy Diệp Tuyết bị dọa sợ, vốn đã không còn hơi sức, lúc đó chân tay lại càng nhũn ra. Vội vàng hấp tấp chạy lên muốn đỡ hắn dậy, nhưng không thể nào làm không được, nàng chỉ có thể vội vàng ôm đầu của hắn hu hu mà khóc thút thít: "Lạc Băng...... Băng...... Ngươi tỉnh tỉnh, không nên làm ta sợ...... Ngươi tỉnh tỉnh......"
"Tuyết Nhi cô nương......" Sáu Mắt ở bên ngoài cảm ứng được hơi thở của Ma Quân ở bên trong đột nhiên yếu đi, vội vàng hiện thân trong cửa hàng. Mặc dù Ma Quân đã phân phó, nếu không được người ra lệnh, mình tuyệt đối không thể tùy tiện xuất hiện. Nhưng mà lúc này...... Mình cũng không quản được nhiều như vậy, nếu Ma Quân xảy ra điều gì ngoài ý muốn, Ma giới phải làm thế nào?
"Sáu Mắt? Mau cứu cứu Lạc Băng......" Diệp Tuyết giống như vớ được cây cỏ cứu mạng, vội vàng nhìn hắn.
"Yên tâm, giao cho ta." Vừa an ủi nàng, vừa nâng người dậy từ trên mặt đất, mang vào phòng.
Còn một mình nàng lau nước mắt đi trên mặt, đi theo bên cạnh mở cửa đóng cửa, chờ xem có thể giúp được cái gì.
......
Giằng co một lúc lâu, cuối cùng hơi thở của Lạc Băng cũng bình ổn lại.
Canh giữ ở bên giường, Diệp Tuyết nắm tay hắn, ánh mắt lại nhìn sang Ma Tướng ở bên cạnh: "Sáu Mắt, ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc Lạc Băng hắn làm sao? Tại sao lại suy yếu như vậy? Rốt cuộc hắn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Đường đường Ma Quân, chỉ đối phó mấy phàm nhân cũng trở thành như vậy, hắn bị làm sao vậy? Trong này...... Nhất định là có chuyện gì mà mình không biết.
"Xin Tuyết Nhi cô nương yên tâm, Ma Quân chỉ là quá mệt mỏi mà thôi." Sáu Mắt bình tĩnh an ủi. Trong lòng lại rất muốn nói cho nàng biết, thật ra thì thân thể Ma Quân không tốt, hơn nữa rất không tốt. Hiện tại hắn cần gấp rút trở về Ma giới bế quan tu hành, nếu không, nếu không vạn năm đạo hạnh cũng khó có thể giữ lại được. Nhưng Ma Quân đã hạ tử lệnh, cho dù xảy ra ra chuyện gì, cũng tuyệt đối không thể nói cho Tuyết Nhi cô nương biết tình trạng thân thể của hắn, nếu không, hắn sẽ vứt bỏ thân phận Ma Quân của mình, từ đó không quan tâm Ma giới nữa, hơn nữa từ đó còn khiến cho cuộc sống của con dân Ma giới rơi vào nước sôi lửa bỏng!
Tất cả con dân Ma giới sẽ sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng!
Còn có trừng phạt nào lớn hơn nữa, ai cũng không gánh nổi!
"Nhưng tại sao hắn......"
Biết nàng muốn hỏi cái gì, Sáu Mắt vừa nhìn đã biết, nhưng hắn không thể giải đáp cho nàng.
Vẻ mặt nghiêm túc, trên mặt nhiều hơn mấy phần trách cứ: "Người cho rằng tu vi của Ma Quân là vô cùng vô tận sao? Người cũng không thử tính lại xem, hơn hai mươi ngày này, người đã tiêu hao bao nhiêu tu vi của Ma Quân? Người muốn nhìn thấy ánh mặt trời ở Ma giới, đã tiêu hao bao nhiêu tu vi của Ma Quân? Hơn nữa khi ở Yêu Giới, đại chiến với Tích Phong, tổn hao bao nhiêu tu vi của người? Gày vò như vậy, thân thể của người làm sao có thể tốt được!"
"Ta......" Diệp Tuyết bị nói nhưng không có cách nào phản bác được. Đúng vậy, đây tất cả đều do mình làm hại, mình vẫn còn ở đây hỏi tại sao!
Nếu đã nói như vậy, chắc là sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Ngày mai mình sẽ biến mất khỏi cuộc đời này, đến lúc đó...... Thân thể của hắn có thể từ từ bình phục.
"Thật xin lỗi, đều là ta không tốt."
"Đừng nói với ta, ta sẽ không chịu nổi." Tất cả đều là do Ma Quân tự nguyện, cho dù muốn nói xin lỗi, cũng phải nói với Ma Quân: "Ngươi cũng chỉ còn lại một ngày cuối cùng, chỉ hy vọng sẽ không tổn thương Ma Quân nữa!"
"Thật xin lỗi, ta biết rõ nên làm như thế nào."
"Vậy ta đi trước." Mắt thấy Ma Quân cũng sắp tỉnh, Sáu Mắt xoay người hóa thành một đạo ánh sang rời đi.
"Thật xin lỗi Lạc Băng, chờ ta đi, ngươi nhất định phải sống thật khỏe, ta không đáng giá để ngươi làm như vậy với ta." Đưa cánh tay trắng nõn ra, đau lòng chạm vào khuôn mặt của hắn: "Ngươi là người tốt như vậy, nhất định có thể tìm được người đáng giá hơn để yêu, hơn nữa người kia sẽ luôn luôn thương yêu ngươi." Chạm vào thân thể hắn, không nhịn được mà ở trên mặt hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn.
Nhưng nàng không biết, tất cả dịu dàng của hắn, tất cả thương yêu, chỉ dành cho một mình nàng, trừ ra nàng, ai hắn cũng không cần.
......
Khi Lạc Băng tỉnh lại, thấy Tuyết Nhi nằm ngủ ở bên cạnh, giơ tay lên muốn lau đi những giọt nước mắt của nàng, ngược lại khiến nàng mở mắt. Nhìn thấy hắn tỉnh lại, vô cùng vui mừng: "Lạc Băng, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh, cảm giác như thế nào?"
"Ta đã ngủ rất lâu sao?"
"Đúng vậy Đúng vậy." Diệp Tuyết dụi mắt, nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, đã là nửa đêm: "Có đói bụng không, ta đi kiếm gì cho ngươi ăn."
"Không cần." Lạc Băng kéo tay nàng lại, nhìn nàng chăm chú hồi lâu, mới đau lòng nói: "Đều là ta không tốt, dọa sợ nàng rồi?"
"Ngươi còn biết hỏi ta, về sau không được như vậy nữa."
"Được, Tuyết Nhi nói cái gì thì là cái đấy." Giang hai cánh tay, "Tới đây, để cho ta ôm nàng nào."
Diệp Tuyết ngoan ngoãn ngồi trên giường, áp vào trong ngực của hắn. Đầu đặt vào ngực của hắn, cảm thụ nhịp tim bên trong: "Băng, ngươi ngày mai chúng ta nên làm gì đây? Nếu không trở về Ma giới đi?"
"Thế nào, nàng chán cuộc sống ở nơi này rồi à?"
"Không phải."
"Vậy thì vì sao?"
"Dù sao Ma giới mới là địa bàn của ngươi, nơi đó tương đối an toàn." Hiện tại thân thể hắn không tốt, pháp lực không mạnh bằng lúc trước, ngộ nhỡ người có ý xấu tìm tới cửa, ở Ma giới có nhiều đại tướng như vậy, sẽ không ra chuyện gì. Nhưng ở ngoài này thì không giống như vậy, khắp nơi đều ẩn chứa nguy hiểm, không cẩn thận, hậu quả không thể lường trước được.
"Không cần, ta thích nơi này, cho nên nàng hãy ngoan ngoãn ở lại đây đi, chỉ còn không tới một ngày." Ở đây có kết giới, tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng nếu như rời khỏi tòa thành này, ra bên ngoài đã là chuyện khác rồi. Nói không chừng còn không biết hai người có kịp trở lại Ma giới không, cũng có thể đi nửa đường đã bị ám sát bị người ám sát!
"Vậy cũng tốt." Diệp Tuyết không nói thêm lời.
Hai người cứ tựa sát nhau như vậy, lẳng lặng ngồi.
Sắc trời bắt đầu tờ mờ sáng, người trên đường phố cũng bắt đầu tăng nhiều. Mãi đến sáng sớm những tia sáng mặt trời đầu tiên rọi vào, hai người trong kinh thành bắt đầu lo lắng.
Bởi vì cứ yên lặng chờ đợi thời gian từng giây từng phút trôi qua như vậy, giống như đếm thời gian, nhìn tử vong từng bước từng bước đến gần mình hơn, loại cảm giác này...... Tương đối không tốt.
"Băng, chúng ta rời giường đi mua đồ ăn đi, mua thật nhiều món ăn ngon, sau đó ăn thật vui vẻ, có được hay không?"
"Được." Lúc này, nàng nói gì cũng được!
......
Sau khi hai người bước ra cửa mới biết, thì ra chuyện ngày hôm qua trong kinh thành đã khiến cho mọi người vô cùng sợ hãi, vừa thấy bọn hắn đi ra, tất cả mọi người trong phố đã chạy hết, chỉ còn lại một đường bừa bãi.
"......" Nhìn đường phố phồn hoa trong nháy mắt trở nên hoang vu không chịu nổi, trong lòng Diệp Tuyết càng thêm thê lương, cũng không dám biểu hiện ra, mà là đổi thành cười trêu ghẹo: "Băng, đến bây giờ ta mới biết, thì ra là hai người chúng ta ở chung một chỗ lại kinh khủng như vậy. Chúng ta chỉ đi qua như vậy, đã khiến mọi người sợ đến như vậy, nếu chúng ta đều hiện ra nguyên hình, ngươi nói...... Có phải tất cả mọi người trong kinh thành này đều rời đi hay không. Đúng rồi, đến bây giờ, ta còn không biết nguyên hình của ngươi là cái gì? Khi nào cho ta nhìn một chút? Ta đặc biệt mong chờ đó."
"Nàng muốn nhìn thấy sao?"
"Dĩ nhiên."
"Lúc xế chiều cho nàng xem."
"Được, đã nói là phải giữ lời, không được chơi xấu nha." Diệp Tuyết duỗi ra ngón tay, "Chúng ta ngoéo ngón tay nào."
"Ha ha......" Lạc Băng vui vẻ cười: "Được rồi, không cần chơi loại trò chơi của tiểu hài tử này. Hiện tại này người trên đường phố cũng chạy hết, chúng ta đi đâu mua thức ăn đây?"
"Ngươi thật ngốc, mọi người chạy hết, những thứ kia đều là của chúng ta, thích ăn cái gì thì lấy cái đó, thật tốt." Diệp Tuyết vui vẻ lôi kéo hắn chạy trên đường, nhìn thấy cái cối xay nhỏ của một quán ven đường, cầm tượng đất sét nhỏ lên chơi, sau đó nhét toàn bộ những cái còn lại trong tay của hắn, còn nàng thì tiếp tục tìm cái để chơi.
Đi từ đầu đường đến cuối đường, không tìm được bao nhiêu đồ ăn, ngược lại mấy cái đồ chơi nhỏ thì được một túi lớn.
"Tuyết Nhi, không phải buổi trưa nàng sẽ để ta ăn mấy món này chứ" Lạc Băng nhìn về phía cái túi lớn, khăn lụa, mặt nạ, đèn lồng nhỏ, trống lắc...... Ngay cả tú cầu cũng có. Đây là nàng nhặt được ở bên đường, đại khái vừa rồi lúc hai người bọn họ xuất hiện, cô nương của nhà nào đó đang ở đây ném tú cầu chọn rể.
"Cái này...... Đương nhiên là không thể ăn á." Diệp Tuyết nắm một bó rau cải khổ cực suy nghĩ, "Thế nhưng cả con phố giống như không có thịt để ăn, đều là chút rau dưa." Hồ ly không ăn rau cải! Ông trời không biết cái này rất tàn nhẫn sao, nàng muốn chết rồi, còn không cho nàng ăn một bữa no sao?
Đang buồn, lại nghe được tiếng gáy "Cục tác".
Hồ ly đối với gáy đặc biệt nhạy cảm, nhất là Diệp Tuyết giờ phút này, lập tức dựng lỗ tai lên, bay thẳng đến bên cạnh một tấm ván gỗ thật to, đi đến bên cạnh, chợt nhấc tấm ván gỗ ra......
"Oa......" Một lồng gà hoa mơ, có chừng mười con: "Thật là trời cũng giúp ta."
"Tuyết Nhi, lau nước miếng của nàng đi." Bộ mặt Lạc Băng tỉnh bơ nhắc nhở nàng.
"Đâu có đâu có?" Diệp Tuyết vội vàng đưa tay đi lau, nhìn thấy hắn cười ngất ở bên cạnh, mới bừng tỉnh hiểu ra mình bị lừa: "Lạc Băng chết tiệ, ngươi lại dám gạt ta, tìm chết à......"
"A...... Đừng lộn xộn, Gà đã chạy......"
......
Mang lồng gà quá nặng, vì vậy hồ ly nào đó tự cho mình thông minh, tìm mấy sợi dây, trói chặt một cái chân của con gà, kéo đi. Đáng tiếc những con gà hoa mở này, sau khi nhìn thấy nàng là hồ ly, là ngay cả đường đi cũng bất động nha, đổi sợi dây khác, tất cả đều chen chúc thành một đoàn, kéo nhưng vẫn bất động.
Cuối cùng vẫn là Lạc Băng thông minh, lấy một cái xe đẩy, lúc này mới thuận lợi trở lại cửa hàng.
"Buổi trưa hôm nay sẽ cho ngươi nếm thử tài nghệ nấu nướng của ta, ngươi chỉ để ý ngồi chờ ăn là được rồi." Diệp Tuyết vỗ vỗ ngực bảo đảm.
"Tốt." Nhưng thật ra là Lạc Băng muốn giúp nàng cùng nhau nấu cơm, nhưng là trong phòng bếp thật sự quá nóng, từ thể năng suy tính, lưu lại sức mạnh đợi lát nữa dùng, cho nên ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh bàn, uống nàng tự tay bào chế Băng Trà.
......
Ở thế kỷ 21 Diệp Tuyết cũng được coi là một cô nương tốt độc lập tự chủ, vẫn có vài món ăn sở trường.
"Tới rồi, ăn thôi." Cuối cùng nàng bưng lên một nồi cháo gà, sau đó chia xong bát đũa cho hai người, lau sạch sẽ tay rồi nói: "Nếm thử một chút tài nấu nướng của ta như thế nào."
"......" Lạc Băng nhìn một bàn thịt gà, thật không biết nên ăn món nào trước.
"Sao lại không ăn? Không phải không cho ta mặt mũi như vậy chứ?" Qua thôn này sẽ không còn cái tiệm nào khác, về sau muốn ăn đồ mình làm cũng không còn cơ hội.
"Không phải, nàng làm món ăn quá đẹp, ta không nỡ ăn." Thật đúng là không ngờ, nàng còn có bản lãnh này, thức ăn này, nhất định chính là tác phẩm nghệ thuật, quá đẹp: "Hơn nữa, nếu ngon quá, sau này ta vẫn muốn ăn thì làm thế nào?"
"Vậy lần này ta sẽ ăn nhiều một chút..., ghi thật sâu vào trong đầu, sau này bất kể thời gian bao lâu, cũng sẽ không quên."
"...... Được."
Nói xong, cũng có chút thương cảm, Diệp Tuyết vội vàng rót rượu vào trong bát của hai người: "Đến, đầu tiên ta cạn vì kính, hôm nay ta muốn uống sảng khoái với ngươi." Đến lúc đó hắn tỉnh dậy, không thấy mình rồi, coi như mình đi, mà không phải chết rồi, như vậy cũng sẽ không quá đau lòng. Chờ qua mấy ngày, thời gian lâu dài, là hắn có thể hoàn toàn quên đi mình.
"Được, uống thật sảng khoái." Nàng muốn dùng rượu chuốc say mình sao? Ha ha, chủ ý ngược lại không tệ, nhưng là nàng không biết, mình là "ngàn chén không say" đấy!
Mãi cho đến khi Diệp Tuyết chuẩn bị uống hết ba vò rượu lớn, một bàn món ăn không vơi đi chút nào.
Hơn nữa còn một chuyện vô cùng lúng túng là..... Tửu lượng của hai người đều vô cùng tốt, đều càng uống càng tỉnh táo.
"Tại sao không ăn món ăn ta làm? Ngươi có biết cái gì gọi là lãng phí đáng xấu không?" Nàng u oán nhìn hắn, trong lòng bắt đầu phiền loạn. Nói nửa chừng.
Thế nhưng hắn lại cười mà không nói, cứ như vậy nhìn nàng, hình như muốn khắc nàng thật sâu vào trong đầu của mình, vĩnh viễn sẽ không sẽ quên.
"Ngươi cười cái gì cười? Chính ta tại hỏi ngươi đấy!" Nàng bất mãn đứng dậy, muốn giáo huấn hắn thật tốt, nhưng đến bên cạnh hắn mới biết mình có bao nhiêu phần không nỡ, giơ cao quả đấm cuẩ mình, cứng ngắc giữa không trung, tầm mắt không nhịn được trở nên mơ hồ: "Ta sắp chết phải không?"
"Không biết." Lạc Băng cầm tay nhỏ bé của nàng, kéo nàng vào trong ngực của mình: "Ta sẽ không để cho nàng chết."
"Chớ nói nhảm rồi." Nàng từ trong ngực của hắn ngẩng đầu lên, nhìn cái cằm mượt mà của hắn, vẫn luôn cảm thấy, cằm của hắn vô cùng đẹp, đặc biệt khí phách: "Chờ ta chết rồi, ngươi hãy quên ta đi."
"Nếu là ta chết rồi, nàng sẽ quên ta sao?" Lạc Băng không trả lời mà hỏi lại.
"Dĩ nhiên sẽ không." Hắn đối với mình tốt như vậy, tại sao mình có thể quên hắn. Mình nghĩ đời này kiếp này, vĩnh viễn đều nhớ hắn ở trong lòng, nhưng là...... Mình ngay cả ngày mai cũng không có......
"Vậy thì tốt." Lạc Băng nỉ non ra tiếng.
"Tốt cái gì?"
"Ôm nàng thật tốt."
"Ha ha......" Diệp Tuyết cũng đưa tay, ôm chặt hông của hắn: "Cám ơn ngươi đi cùng ta hết thời gian cuối cùng này, có thể chết ở trong ngực của ngươi, ta đã cảm thấy đủ rồi."
Thân thể đột nhiên run một cái, nàng nghĩ nhìn xảy ra chuyện gì, lại phát hiện cư nhiên mình không động được: "Băng...... Đã xảy ra chuyện gì?"
"Tuyết Nhi, tha thứ ta...ta quyết không thể trơ mắt nhìn nàng chết được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.