Khuynh Thế Ma Phi Độc Sủng Ngươi

Chương 118: Đến Ma giới chuộc lỗiới cứu Ma Phi

Dạ Ngữ Phàm

23/06/2018

"Dâng lên." Tích Phong vừa phân phó cho người bên cạnh, vừa đưa tay đỡ người trên giường dậy: "Tuyết Nhi, ngồi dậy uống thuốc trước nào."

Giọng nói rất dịu dàng, Hỏa Linh nghe được không nhịn được mà sinh lòng ghen tỵ.

Nhưng trong lòng lại có một giọng nói nói cho nàng biết, quyết không thể vì nhất thời tức giận, mà phá hỏng kế hoạch của mình.

"Để thiếp làm cho." Nhận lấy thuốc trong tay ngự y, cẩn thận bưng lên.

Nhìn thấy ánh mắt đề phòng của Tích Phong, Hỏa Linh quay mặt đi nhẹ nhàng nói:

"Đại Vương, mặc dù giữa nô tì và Tuyết Nhi muội muội từ trước đến giờ vẫn luôn bất hòa, nhưng mà chúng nô tì cũng có một số điểm giống nhau, đó là một lòng một dạ với Đại Vương, tâm tư giống nhau đều hết lòng hết dạ hầu hạ Đại Vương. Thân thể Đại Vương rất cao quý, chuyện đút thuốc như vậy sao có thể để Đại Vương tự mình làm được? Để nô tì làm đi ạ. Huống chi, Đại Vương ngồi bên cạnh, chẳng nhẽ nô tì còn có thể làm ra chuyện gì thương tổn muội muội dưới mí mắt của Đại Vương sao?"

Tích Phong thu hồi tầm mắt từ trên người nàng xuống, cẩn thận đỡ Diệp Tuyết ôm vào trong ngực, để cho nàng có thể thoải mái dựa vào lồng ngực của mình: "Tuyết Nhi, đến, uống thuốc đi, uống thuốc mới có thể khỏi được."

"Tuyết Nhi muội muội, uống thuốc." Hỏa Linh dùng cái muỗng múc một muỗng nhỏ, gạt gạt trên miệng chén, đưa đến bên miệng nàng: "Nào, hé miệng ra nào."

"Phốc. . . . . ." Bởi vì thuốc mới nấu xong, đưa vào trong miệng, Diệp Tuyết bị nóng ngã ra bên giường, phun ra toàn bộ thuốc.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ." Hỏa Linh vội vàng nói xin lỗi, để thuốc xuống giường, một tay tự nhiên khoác lên trên lưng của nàng, một tay cầm khăn lụa giúp nàng lau đi nước thuốc trên khóe miệng nàng.

Còn chưa có lau xong, Tích Phong đã nhấc chân đạp nàng sang bên cạnh: "Hỏa Linh, có phải là ngươi cố ý hay không?"

"Đại Vương, là do nô tì nhất thời nóng lòng, hi vọng muội muội nhanh chóng uống hết thuốc cơ thể mới có thể sớm hồi phục, không ngờ thuốc này lại nóng như vậy. Nô tì đáng chết, nô tì sẵn lòng nhận phạt." Hỏa Linh dập đầu quỳ trên mặt đất.

"Người đâu. . . . . ." Có kiểu đút thuốc như nàng sao? Cũng không thử nhiệt độ? Khi cầm thuốc này trong tay cũng biết nóng hay không chứ! Theo như hắn nhìn thấy, đây rõ ràng là cố ý!

"Đại Vương, không sao, thiếp nghĩ Hỏa Linh nương nương là nhất thời sơ ý, đừng trách nàng. . . . . ." Diệp Tuyết kéo ống tay áo của hắn, nhỏ giọng khuyên nhủ. Khuyên người phải có lòng khoan dung, nữ nhân cần gì làm khó nữ nhân!

"Cút! Bổn vương không muốn lại nhìn thấy nàng ở đây." Tích Phong nghiêng đầu đi, ngăn chặn lửa giận trong lòng, không nhìn đến người trên đất.

"Tạ Đại Vương, cảm ơn Tuyết Nhi muội muội." Hỏa Linh dập đầu ba cái trên mặt đất, chờ Tích Phong không nhịn được tự mình nói ra tiếng "Cút" thứ hai, mới đứng lên từ trên mặt đất lưu luyến rời đi, đi ra cửa. . . . . .

"Tuyết Nhi, nào, Bổn vương đút thuốc cho nàng. . . . . ."

Phía sau là giọng nói dịu dàng dễ nghe của Tích Phong, khóe miệng của Hỏa Linh khẽ nhếch lên, trong lòng đã bắt đầu tính toán. . . . . .

Mới vừa rồi là nàng cố ý khiến Diệp Tuyết bị bỏng, như vậy, mới có cơ hội chạm vào thân thể Diệp Tuyết, cũng mượn cơ hội điều tra tình trạng thân thể của Diệp Tuyết.

Thu được kết quả, kiến cho nàng vô cùng rung động. Hơi thở trong người Diệp Tuyết vô cùng rối loạn, hơn nữa có một cỗ năng lượng vô cùng mạnh mẽ trong cơ thể nàng đang đấu đá lung tung. . . . . . Cứ tiếp tục như thế, thân thể mỏng manh của nàng, không thể chống đỡ được!!

Về Hỏa Vân Điện, sau đó gọi Linh Miêu của mình ra, một con phái đi Linh Miêu quốc báo tin cho ca ca, báo lại tình huống của bên này, một con xem như vật để cưỡi, leo lên lưng của nó, gào thét mà đi, trực tiếp đi về phía Ma giới. . . . . .

Nàng muốn nói tình huống ở đây cho Lạc Băng biết, lập công chuộc tội!

. . . . . .

***

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ xinh đẹp, đã vài ngày rồi tỷ chưa dẫn đệ xuống dưới chơi, cả ngày ở trong thạch động này, thật không thú vị, đệ kìm nén sắp phát điên rồi. Tỷ tỷ, xin tỷ thương xót, dẫn đệ đi ra ngoài chơi một chút đi, tỷ tỷ. . . . . ."

Trong thạch động, Hoa Niệm kéo cánh tay Nguyệt Tiểu Điệp năn nỉ, hiện ra một đôi mắt hồ ly đáng thương, khiến người ta vừa thấy đã thương.



"Buông ra." Nguyệt Tiểu Điệp tùy tiện vung tay một cái, kéo Tiểu Bất Điểm bên cạnh mình ra, tiếp tục nằm nghiêng, một tay chống huyệt Thái Dương nhắm mắt dưỡng thần.

Quả nhiên là người trẻ tuổi nhiều sức sống, không phải mới ba ngày không dẫn nó xuống dưới sao, đã kêu sống kêu chết rồi, nếu nhốt nó vào mấy cái địa lao huyệt động không thấy mặt trời gì gì đó, không phải sẽ khiến người sống phát điên sao?

"Hôm nay ta có chút mệt mỏi, ngày mai ta dẫn ngươi ra ngoài."

"Nhưng tỷ tỷ, đệ rất đói, đệ muốn được ăn." Hoa Niệm tiếp tục kéo cánh tay của nàng không ngại làm phiền người khác. Đây đã là lần ra tay thứ hai mươi tám trong ngày hôm nay, chỉ cần trên mặt nàng không hiện ra vẻ mặt chán ghét, nó không sợ nàng sẽ nổi giận: "Tỷ tỷ, đệ sắp chết đói rồi."

"Đi gọi Băng Phượng, để nó mang đồ ăn cho ngươi." Nguyệt Tiểu Điệp nhắm hai mắt, tùy tiện nói.

"A, không được không được, thức ăn Băng Phượng mang tới, mỗi lần đều bị đóng băng cứng rắc, không thể ăn."

"Vậy thì gọi Hỏa Hoàng đi."

"Vậy thì càng không được..., Hỏa Hoàng vừa đụng đến, dù thức ăn gì cũng biến thành đen thui, không thể ăn!"

"Vậy ta đi, ngươi chờ." Xem ra không cầm thứ gì để chặn miệng Tiểu Bất Điểm này, thì mình đừng nghĩ sẽ được yên tĩnh.

Nhưng mà nàng mới vừa đứng lên, sau lưng đã dính thêm một cái cái đuôi nhỏ, nắm thật chặt vạt áo của nàng, điềm đạm đáng yêu nhìn nàng: "Tỷ tỷ, nếu tỷ muốn ra ngoài, nhân tiện dẫn đệ xuống dưới chơi một vòng đi, đệ bảo đảm sẽ nghe lời, sẽ không gây chuyện cho tỷ."

"Quay lại cho ta, ngồi xuống." Nguyệt Tiểu Điệp nghiêm mặt lên, vẻ mặt hung ác không giống ngày thường, mà là tư thế của một đại tỷ, một tay chống nạnh, một ngón tay chỉ vào bên trong động.

"Tỷ tỷ. . . . . . Cầu xin tỷ." Hai tay Hoa Niệm đan chéo vào nhau để ở trước ngực, có chút giống chú chó nhỏ dốc sức làm hài lòng chủ nhân.

". . . . . .".

"Cầu xin tỷ. . . . . . Bằng không đệ sẽ chết mất . . . . . ."

"Cũng được, chỉ chơi một vòng, nếu đến lúc đó không nghe lời của ta, ta sẽ gọi đám Phượng Hoàng đến ăn ngươi."

"Dạ, tỷ tỷ là trời là đất của đệ, tỷ tỷ là lớn nhất! Tỷ tỷ nói đông, đệ tuyệt không dám nói tây; tỷ tỷ nói đệ ăn thỏ, đệ tuyệt không đi ăn quả đào!"

"Phốc. . . . . ." Nguyệt Tiểu Điệp bị nó chọc vui: "Bớt nói nhảm, đi theo ta."

Tiểu Bất Điểm này, thật là càng ngày càng có tài rồi, năng lực chống cự của mình với nó càng ngày càng kém!

Kể từ sau khi phụ mẫu bị buộc phải tự sát trước mặt mình, trên đời này điều duy nhất có thể làm cho nàng cảm thấy vui sướng chính là giết người. Nhưng bây giờ, mới ở chung một chỗ với Tiểu Bất Điểm này có mấy ngày, đã bị nó chọc cho thường xuyên không nhịn được cười ra tiếng.

Buổi tối tướng ngủ của nó không tốt, thường đưa tay chân gác trên người mình, nếu đổi lại là người khác, sớm bị ném ra ngoài đút cho hai con Phượng Hoàng ăn rồi, nhưng bởi vì bây giờ là nó, cho nên mình lại dễ dàng tha thứ hết lần này đến lần khác. Mới đầu sẽ độc ác đập tay chân nó, nhưng sau đó, cũng không quản, gác một chút thì gác một chút đi, dù sao không mất miếng thịt nào. Đến bây giờ, không có nó ngủ bên cạnh, có thể sẽ cảm thấy trống vắng!!

"Được ạ, tỷ tỷ là tốt nhất, đệ rất thích tỷ." Hoa Niệm tung người nhảy lên, thừa dịp đối phương không chú ý, hôn lên mặt nàng "Bẹp" một cái. Sau đó không đợi nàng phản ứng, đã nhanh nhẹn chạy ra khỏi cửa động, tung người nhảy xuống.

. . . . .

Chỉ chốc lát sau, ngang hông bị thiết chặt lại, bị túm lên trên lưng Phượng Hoàng

"Cái tên Tiểu Bất Điểm này, không sợ ngã chết sao!" Nguyệt Tiểu Điệp búng nhẹ lên trên trán nó, tức giận khiển trách.

"Không sợ, có tỷ tỷ ở đây, đệ cái gì cũng không sợ." Hoa Niệm cười hì hì. Từ trên cao nhảy xuống cảm giác rất vui, hơn nữa mình đã thử nhiều lần, mỗi lần nàng sẽ đúng lúc đón được mình một cách an toàn!



"Thật không biết lúc sinh ngươi mẫu thân ngươi ăn cái gì, miệng ngọt như vậy!"

"Ha ha, ăn mật hoa, đệ đoán thế."

Hỏa Hoàng mang theo hai người, Băng Phượng theo ở phía sau, bay thật cao.

"Tỷ tỷ, mau nhìn, ở dưới có sông, bên trong nhất định sẽ có cá, chúng ta có thể đi bắt cá đến ăn hay không?"

Bay xuống dưới, một con sông rộng lớn chảy ra từ trong khu rừng rậm rạp, nước sông rất trong. Trên bờ sông là bờ cát bao la, là nơi cực kỳ thích hợp, bắt cá từ dưới sông rồi mang lên bờ nướng.

"Cá nhiều xương như vậy, ăn có gì ngon." Nguyệt Tiểu Điệp chán ghét nhăn chặt mi, nhưng vẫn bảo hỏa Hoàng dưới người hạ xuống bờ sông.

"Tỷ tỷ sợ xương cá sao? Chờ một chút đệ giúp tỷ tỷ gỡ hết xương cá ra, sẽ không phải lo lắng rồi." Hoa Niệm nhẹ nhàng nhảy xuống, từ trên lưng hỏa Hoàng đang bay thật cao nhảy xuống, rơi xuống đám đá cuội trên bờ sông. Giống như một chú chim nhỏ bay ra khỏi tổ, chạy như bay về phía dòng sông.

"Chậm một chút." Nguyệt Tiểu Điệp hô lên ở phía sau. Ngay cả chính nàng cũng không có phát hiện, trong lời nói lại tràn đầy săn sóc.

"Đệ biết." Giọng nói cưỡi gió mà đến, Hoa Niệm đã sớm nhảy vào dòng sông. Nước không sâu, nhưng cũng đến dưới nách nó.

"Không được đi vào nơi nước sâu." Nàng không yên lòng dặn dò.

Đáp lại nàng là những tiếng la đầy hưng phấn: "Tỷ tỷ, mau tới đây, có rất nhiều cá, mau tới mau tới. . . . . ."

"Ta không đi, ngươi tự mình bắt!"

"Tỷ tỷ, xuống nước đi, nước mát lắm, chơi vui lắm. . . . . ."

"Ta không muốn, ngươi tự chơi đi!"

"Vậy được rồi." Đứa bé nào đó trả lời một tiếng, tự mình chơi.

Nguyệt Tiểu Điệp ở bên cạnh tìm một tảng đá nhẵn nhụi ngồi xuống, đang suy nghĩ có nên giúp nó chuẩn bị kiếm củi để lát nữa cá nướng hay không, lại nghe

"Hả?" Nguyệt Tiểu Điệp vừa nhìn, không biết từ lúc nào nó đã ra giữa sông, tay giơ thật cao, vùng vẫy trong nước. Không kịp suy nghĩ nhiều, bay lên từ trên mặt đất, dừng lại trên mặt nước, vừa mới đưa tay kéo nó lên, mới phát hiện được rõ ràng trên mặt tiểu tử này là một nụ cười xấu xa. . . . . .

Giật mình phát hiện bị lừa, muốn bỏ tay ra đã không kịp, lập tức bị đối phương kéo vào trong nước.

"Ngươi làm gì đấy!" Xuống nước mới biết, Tiểu Bất Điểm này biết bơi, hơn nữa còn bơi nhanh hơn so vời người khác.

"Tỷ tỷ, có phải trong nước chơi rất vui hay không? Rất mát."

"Ngươi nhất định phải chết!"

"Đuổi theo đệ đi, đuổi theo đệ đi!" Hoa Niệm bơi ngửa, làm mặt quỷ về phía nàng.

Sau đó. Nguyệt Tiểu Điệp bị chọc tức, bắt đầu ra sức đuổi theo, quên cả việc có thể sử dụng pháp thuật. Đến nửa ngày cũng không đuổi theo được đối phương, mới lập tức nhảy lên từ trong nước, trực tiếp kéo cổ áo nó lên trên bờ. Vén vén tay áo, lớn tiếng quát: "Xem ta trừng phạt ngươi thế nào!"

Nhưng không ngờ, nàng còn chưa ra tay, máu mũi của Hoa Niệm cùng nhau chảy xuống, mắt nhìn chằm chằm vào nàng.

Theo ánh mắt của nó nhìn xuống, mới phát hiện bởi vì y phục bị ướt, cảnh xuân như ẩn như hiện bên trong. . . . . .

Mới vội vàng dùng tay che trước ngực, phát ra một tiếng thét: "Tiểu tử chết tiệt, ngươi nhất định phải chết!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khuynh Thế Ma Phi Độc Sủng Ngươi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook