Khuynh Thế Ma Phi Độc Sủng Ngươi
Chương 28: Hỏa Linh tìm đến tra hỏi
Dạ Ngữ Phàm
28/02/2014
Ăn uống no đủ, nghỉ ngơi đủ rồi, giữa chủ và tớ cũng có cá đại khái hiểu rõ.
Nha đầu thật cao gầy teo, dáng dấp thanh tú gọi Triêu Lộ, mà nha đầu còn lại tròn tròn, mập mạp, nhìn đáng yêu khả ái gọi Thân Tịch, đều là tỳ nữ thiếp thân cấp cho nàng, chủ yếu chăm sóc cuộc sống thường ngày của nàng ở chỗ này.
Hai nha đầu mặc dù cảm thấy đầu óc của nàng có thể không tỉnh táo lắm, nhưng chân thành đối với nàng ngược lại không chút nào suy giảm. Bởi vì trong cung này, rất ít có thể gặp được chủ tử dịu dàng thiện lương, thương cảm thuộc hạ như nàng.
Bây giờ đã vào buổi trưa, Diệp Tuyết tối qua ở trong địa lao, căn bản không ngủ được, cho nên sau khi ăn xong, liền không nhịn được buồn ngủ. Nhưng trên người dính nước hồ, vì vậy liền để cho người chuẩn bị nước, dự định tắm một cái sau đó sẽ ngủ bù.
Cho nên khi Hỏa Linh mang theo một đại đội người trùng trùng điệp điệp đến đây, mỗ Tuyết đang thư thư phục phục ngâm mình trong thùng tắm.
"Tiện nhân lớn mật, Hỏa Linh nương nương giá lâm, ngươi ngăn ở cửa không cho chúng ta vào là đạo lý gì?"
"Thật xin lỗi nương nương, nương nương nhà ta đang tắm rửa, thật sự không tiện, nếu không chờ nô tỳ đi vào bẩm báo. . . . . ."
"Bốp bốp." Hai tiếng tát tai vang dội: "Hỏa Linh nương nương thánh thân thể, há lại theo các ngươi nói đợi thì đợi? Ta xem các ngươi rõ ràng chính là cố ý không để cho nương nương đi vào."
"Không phải vậy nương nương. . . . . ."
Thần Tịch cùng Triêu Lộ bị đánh nằm trên mặt đất, như cũ muốn nhào tới ngăn bước chân của một đội người, nhưng bị tùy tùng phía sau kéo ra.
"Bùm!" Một tiếng, một đội người nơi nào đều không đi, liền cố tình đá văng tắm phòng cửa.
Diệp Tuyết nghe động tĩnh phía bên ngoài, vừa định đứng dậy mặc quần áo xem rõ ngọn ngành, chỉ thấy mười thị nữ vây quanh một hồng y nữ tử nghênh ngang đi vào. Nàng theo bản năng lùi người về trong thùng tắm, cảnh giác nhìn mọi người: "Các ngươi muốn làm gì?"
Con mắt màu đỏ của Hỏa Linh đảo qua, khi thấy dấu vết lớn nhỏ không đều sau khi hoan ái trên người nữ nhân kia, một hàm răng ngà thiếu chút nữa cắn nát: "Lôi nàng ra ngoài cho ta."
Bàn về vóc người, bàn về tướng mạo, cho đến tu vi, mình chõ nào không thể so với tiện nữ nhân này? Tại sao nàng mới đến trong cung ba ngày là có thể ở trong Ỷ Phượng Các. Chẳng lẽ bởi vì nàng là hồ ly, cùng gia độc với Yêu Vương?
Mình hôm nay ngược lại muốn nhìn một chút, rốt cuộc là bộ dạng gì, có thể thu phục Yêu Vương trong vòng ba ngày.
"Các ngươi đừng đụng vào ta, cút ngay, cút ngay a. . . . . ." Diệp Tuyết hoảng sợ nhìn ba nha đầu lưng hùm vai gấu vươn tay đến, thân thể theo bản năng chìm vào trong nước. Mặc dù một phòng đều là nữ, nhưng dưới ánh mắt trêu tức cộng thêm ác độc của đối phương, cảm giác trần trụi bị nhìn cũng không phải là quá tốt.
Ba nha đầu kia thấy nàng phản kháng lợi hại như vậy, trong lòng vẫn hơi có một chút sợ, dù nói thế nào người ta cũng là nương nương Yêu Vương chính miệng phong, người bình thường không đắc tội nổi. Nhưng thấy chủ tử nhà mình không nói gì, bình thản ung dung đứng, gan chó của bọn họ cũng lớn thêm lần nữa: "Kêu la cái gì, Hỏa Linh nương nương ở đây, coi như ngươi kêu rách cổ họng cũng không có người dám tới cứu ngươi."
"Ngay cả Yêu Vương cũng không dám?" Diệp Tuyết không biết mình tại sao lại hỏi ra lời như vậy, có lẽ là những người này quá kiêu ngạo, quá ương ngạnh rồi. Nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng, nàng liền hối hận.
Thấy mặt Hỏa Linh đó lập tức đen xuống, biết là mình tự vạch áo cho người xem lưng rồi.
"Kéo nàng ra ngoài cho ta, hảo hảo dạy dỗ, xảy ra chuyện gì, do Bổn cung chịu trách nhiệm." Mới leo lên giường Yêu Vương ba ngày, liền dám như vậy kêu gào cùng mình? Hôm nay nếu không hảo hảo dạy dỗ, chèn ép nàng xuống, ngộ nhỡ ngày nào đó nếu được thế, còn không tới bò lên trên đầu mình làm nhục?
Nha đầu thật cao gầy teo, dáng dấp thanh tú gọi Triêu Lộ, mà nha đầu còn lại tròn tròn, mập mạp, nhìn đáng yêu khả ái gọi Thân Tịch, đều là tỳ nữ thiếp thân cấp cho nàng, chủ yếu chăm sóc cuộc sống thường ngày của nàng ở chỗ này.
Hai nha đầu mặc dù cảm thấy đầu óc của nàng có thể không tỉnh táo lắm, nhưng chân thành đối với nàng ngược lại không chút nào suy giảm. Bởi vì trong cung này, rất ít có thể gặp được chủ tử dịu dàng thiện lương, thương cảm thuộc hạ như nàng.
Bây giờ đã vào buổi trưa, Diệp Tuyết tối qua ở trong địa lao, căn bản không ngủ được, cho nên sau khi ăn xong, liền không nhịn được buồn ngủ. Nhưng trên người dính nước hồ, vì vậy liền để cho người chuẩn bị nước, dự định tắm một cái sau đó sẽ ngủ bù.
Cho nên khi Hỏa Linh mang theo một đại đội người trùng trùng điệp điệp đến đây, mỗ Tuyết đang thư thư phục phục ngâm mình trong thùng tắm.
"Tiện nhân lớn mật, Hỏa Linh nương nương giá lâm, ngươi ngăn ở cửa không cho chúng ta vào là đạo lý gì?"
"Thật xin lỗi nương nương, nương nương nhà ta đang tắm rửa, thật sự không tiện, nếu không chờ nô tỳ đi vào bẩm báo. . . . . ."
"Bốp bốp." Hai tiếng tát tai vang dội: "Hỏa Linh nương nương thánh thân thể, há lại theo các ngươi nói đợi thì đợi? Ta xem các ngươi rõ ràng chính là cố ý không để cho nương nương đi vào."
"Không phải vậy nương nương. . . . . ."
Thần Tịch cùng Triêu Lộ bị đánh nằm trên mặt đất, như cũ muốn nhào tới ngăn bước chân của một đội người, nhưng bị tùy tùng phía sau kéo ra.
"Bùm!" Một tiếng, một đội người nơi nào đều không đi, liền cố tình đá văng tắm phòng cửa.
Diệp Tuyết nghe động tĩnh phía bên ngoài, vừa định đứng dậy mặc quần áo xem rõ ngọn ngành, chỉ thấy mười thị nữ vây quanh một hồng y nữ tử nghênh ngang đi vào. Nàng theo bản năng lùi người về trong thùng tắm, cảnh giác nhìn mọi người: "Các ngươi muốn làm gì?"
Con mắt màu đỏ của Hỏa Linh đảo qua, khi thấy dấu vết lớn nhỏ không đều sau khi hoan ái trên người nữ nhân kia, một hàm răng ngà thiếu chút nữa cắn nát: "Lôi nàng ra ngoài cho ta."
Bàn về vóc người, bàn về tướng mạo, cho đến tu vi, mình chõ nào không thể so với tiện nữ nhân này? Tại sao nàng mới đến trong cung ba ngày là có thể ở trong Ỷ Phượng Các. Chẳng lẽ bởi vì nàng là hồ ly, cùng gia độc với Yêu Vương?
Mình hôm nay ngược lại muốn nhìn một chút, rốt cuộc là bộ dạng gì, có thể thu phục Yêu Vương trong vòng ba ngày.
"Các ngươi đừng đụng vào ta, cút ngay, cút ngay a. . . . . ." Diệp Tuyết hoảng sợ nhìn ba nha đầu lưng hùm vai gấu vươn tay đến, thân thể theo bản năng chìm vào trong nước. Mặc dù một phòng đều là nữ, nhưng dưới ánh mắt trêu tức cộng thêm ác độc của đối phương, cảm giác trần trụi bị nhìn cũng không phải là quá tốt.
Ba nha đầu kia thấy nàng phản kháng lợi hại như vậy, trong lòng vẫn hơi có một chút sợ, dù nói thế nào người ta cũng là nương nương Yêu Vương chính miệng phong, người bình thường không đắc tội nổi. Nhưng thấy chủ tử nhà mình không nói gì, bình thản ung dung đứng, gan chó của bọn họ cũng lớn thêm lần nữa: "Kêu la cái gì, Hỏa Linh nương nương ở đây, coi như ngươi kêu rách cổ họng cũng không có người dám tới cứu ngươi."
"Ngay cả Yêu Vương cũng không dám?" Diệp Tuyết không biết mình tại sao lại hỏi ra lời như vậy, có lẽ là những người này quá kiêu ngạo, quá ương ngạnh rồi. Nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng, nàng liền hối hận.
Thấy mặt Hỏa Linh đó lập tức đen xuống, biết là mình tự vạch áo cho người xem lưng rồi.
"Kéo nàng ra ngoài cho ta, hảo hảo dạy dỗ, xảy ra chuyện gì, do Bổn cung chịu trách nhiệm." Mới leo lên giường Yêu Vương ba ngày, liền dám như vậy kêu gào cùng mình? Hôm nay nếu không hảo hảo dạy dỗ, chèn ép nàng xuống, ngộ nhỡ ngày nào đó nếu được thế, còn không tới bò lên trên đầu mình làm nhục?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.