Khuynh Thế Ma Phi Độc Sủng Ngươi
Chương 92: Ngân châm khắc rỗng
Dạ Ngữ Phàm
18/04/2018
"Vậy trước tiên ngươi nói cho Bổn vương, có phải ngươi còn chưa hết hy vọng với Đằng Vân hay không?" Tích Phong kiên nhẫn nhìn nàng. Nhưng mà từ ngôn ngữ và vẻ mặt của hắn, hoàn toàn không nhìn ra trong lòng hắn đang nghĩ gì.
"Thiếp. . . . . ."
"Bổn vương chỉ muốn biết là đúng hay không đúng?"
"Đúng" từ chối thật lâu, rốt cuộc Yên Yên vẫn phải trả lời thật. Nàng yêu Xà Vương, yêu hắn sâu đậm. Từ khi rời Xà quốc trở thành yêu phi đến bây giờ, tình yêu của nàng với Xà Vương cũng chưa từng thay đổi chút nào. Ba ngàn năm rồi, ba ngàn năm nay, nàng không lúc nào không nhớ tới phu quân của mình.
"Bổn vương đã biết, ngươi về nghỉ ngơi đi."
"Đại Vương, vậy người sẽ bỏ qua cho Đằng Vân phải không?" Yên Yên vội vàng nhìn hắn.
"Ngươi đi theo Bổn vương lâu như vậy, nên biết Bổn vương không thích người khác suy đoán suy nghĩ của Bổn vương, cùng không thích người khác áp đặt suy nghĩ của mình lên người của Bổn vương. Tuyết Nhi, chúng ta đi."
"Đại Vương. . . . . ." Yên Yên đưa tay muốn cản Tích Phong lại, nhưng hắn đã mang theo Diệp Tuyết rời đi trước nàng một bước, chỉ để lại một giọng nói lạnh lẽo: " Tự giải quyết tất cả cho tốt. . . . . ."
Tự giải quyết cho tốt. . . . . . Tự giải quyết cho tốt. . . . . . Tự giải quyết cho tốt. . . . . .
Giọng nói lượn lờ bên tai Yên Yên, nàng mệt mỏi nằm trên tảng đá cứng rắn, nước mắt rơi lặng lẽ. . . . . .
Đằng Vân, chàng đang ở đâu? Chàng có khỏe không?
. . . . . .
Lạc Băng núp ở phía sau một cây đại thụ, đứng nhìn từ xa. Cho đến rạng sáng, nhìn nữ nhân nằm dưới đất biến thành một con Thanh xà rời đi, hắn mới bước từng bước đi tới chỗ tảng đá lớn, ngồi xuống chỗ mà Diệp Tuyết đã ngồi tối hôm qua.
Nếu như nói lúc trước, hắn còn có chút hoài nghi đối với lời nói của nàng, sau buổi tối hôm qua hắn không thể không đón nhận sự thật tàn khốc này: giữa hai người, nàng đã ra lựa chọn đúng đắn.
Nàng yêu Tích Phong, một mực yêu hắn, bằng không cho dù hắn đã thu lại hơi thở bao quanh người, nhưng chỉ cần dụng tâm, vẫn có thể phát hiện. Nhưng mà hai người họ hôn nhau say đắm như vậy, hoàn toàn không phát hiện được sự có mặt của hắn. . . . . .
Nàng ra quyết định, hắn chỉ có thể tiếp nhận. Nhưng không có Tuyết Nhi, hắn không biết mình sống trên cõi đời này còn có ý nghĩa gì? Nàng là trụ cột tinh thần của hắn, mất đi nàng, cho dù vẫn là linh khí trước đây của Ma Quân, nhưng đối với hắn mà nói hoàn toàn không sự khác biệt gì. . . . . .
"Ông trời, vì sao người lại đối xử phải tàn nhẫn với ta như vậy, đã có một Tích Phong, cần gì sinh ra thêm một Lạc Băng!!"
Giọng nói rơi vào sơn cốc, quanh quẩn thật lâu trong sơn cốc. . . . . .
. . . . . .
Bởi vì gần đây không chuyện gì để làm, buổi sáng Diệp Tuyết thường thường ngủ thẳng đến muộn mới rời giường, hôm nay cũng giống như vậy. Trời đã sáng, nàng vẫn ngủ trên giường không biết gì.
Ngoài cửa ——
"Hỏa Linh nương nương, thân thể nương nương nhà ta không thoải mái còn chưa rời giường, khó có thể ra ngoài gặp người, xin nương nương tha lỗi." ThầnTịch giữ đúng mực nói. Đại Vương đã phân phó, trong thời gian này trừ khi có lệnh của hắn, nếu không cho dù lai ai đến tìm Tuyết phi nương nương, nói cho bọn họ biết thân thể của nương nương không thoải mái, không thích hợp gặp khách. Nếu ai cố đi vào, phải lập tức bẩm báo cho hắn, hắn sẽ tới xử lý.
Hỏa Linh nổi giận ra hiệu bằng mắt cho hai nha đầu bên cạnh đi lên, tát Thần Tịch ngã trên mặt đất: "Tỳ nữ lớn mật, không nhìn xem người tới là ai, nhanh gọi chủ tử của các ngươi ra nghênh tiếp."
"Nương nương nhà ta trong người không khỏe. . . . . ." Thần Tịch che mặt mình bị đánh bỏng rát, trong mắt ẩn dấu bất mãn. Nha đầu Sương Mai này, sao đi chuẩn bị bữa sáng lại lâu như vậy, nếu không thì hiện tại nàng có thể đi mật báo cho Đại Vương rồi.
"Có khỏe hay không, phải vào xem mới biết." Nha đầu đi theo bên cạnh nàng đi qua, sau đó che chở cho Hỏa Linh đi vào bên trong.
"Hỏa Linh nương nương. . . . . . Nương nương. . . . . . Hỏa Linh nương nương giá lâm. . . . . ." Thần Tịch lớn tiếng vội vã thông báo. Một tiểu nha hoàn ở bên cạnh vừa lúc đi qua, nàng vội vã kéo qua, nói mấy câu bên tai tiểu nha hoàn, tiểu nha hoàn vội vàng hấp tấp chạy về phía cửa chính. . . . . .
Diệp Tuyết nghe được thông báo, mới ngồi dậy từ trên giường, cửa phòng đã bị người đẩy ra thật mạnh." Bùm" một tiếng, Diệp Tuyết còn đang buồn ngủ nhưng lại sợ tới mức giật cả mình, đầu óc lập tức tỉnh táo: "Hỏa Linh nương nương, sao người lại tới chỗ này của ta sớm như vậy, không biết có chuyện gì?"
"Diệp Tuyết, thân là một Vương phi, Đại Vương đã ở đại điện thương nghị sự tình với các yêu tướng rồi, ngươi lại ở chỗ này ngủ say như chết, không cảm thấy có gì không ổn sao?" Hỏa Linh tự cho mình là người đứng đầu hậu cung, nghiêm túc phê bình việc làm của Diệp Tuyết.
"Có gì không ổn sao? Xin nương nương dạy bảo." Diệp Tuyết ngồi khom người, nhìn qua chỉ thấy dáng vẻ khiêm tốn xin chỉ bảo, nhưng trên thực tế nàng đang lo lắng.
"Thân là nữ nhân của Đại Vương, chúng ta phải lấy lỗ khổ của Đại Vương làm lỗi khổ của mình, mệt mỏi của Đại Vương làm mêt mỏi của mình. Cho dù không thể phục vụ Đại Vương mỗi ngày, nhưng phải chuẩn bị mọi lúc để nghênh đón Đại Vương. Ngươi cả ngày chỉ nằm trên giường, đợi lát nữa nếu Đại Vương xong việc tới bên này, chẳng lẽ ngươi định bảo Đại Vương chờ ngươi ở bên ngoài sao? Hay là, ngươi muốn Đại Vương nhìn thấy bộ dạng đầu bù tóc rối của ngươi mà ảnh hưởng đến tâm trạng một ngày của chàng?"
"Tạ nương nương dạy bảo, nô tì biết sai rồi." Nếu như ngoan ngoãn nghe lời nàng nói, nàng sẽ không đến làm khó mình, mình nghe lời thì có làm sao? Diệp Tuyết nói xong muốn đứng dậy.
"Biết sai là tốt rồi! Biết Tuyết phi đối với quy củ trong cung này không quen thuộc, cho nên Bổn cung hôm nay đặc biệt dẫn ma ma quen thuộc nhất lễ nghi quy củ trong cung mình tới chỉ bảo lại cho Tuyết phi. Ma ma."
"Có nô tỳ." Nghe được tiếng kêu, một nữ nhân sắp ba mươi tuổi từ trong đám người bước ra, đi về phía Tuyết Nhi. Dáng dấp của nữ nhân coi như đoan trang, cũng không có gì đặc biệt, nhưng mà khi há miệng lại đen vô cùng, nhất là đôi môi, đen xì như được dùng mực vẽ lên.
"Tuyết phi nương nương, nhân dịp này, đầu tiên nô tỳ dạy nương nương mặc quần áo như thế nào."
"Mặc quần áo?" Cái này còn cần dạy sao?
"Đúng vậy, nương nương. Trong cung này phải để ý rất nhiều chuyện, mặc quần áo cũng là một cái trong những cái cần phải học, y phục mặc tốt, mới có thể làm cho Đại Vương vui vẻ, lấy lòng được Đại Vương." Từ ma ma nói xong hạ phù dung trướng xuống, một mình nàng đứng ở bên trong nhìn Diệp Tuyết: "Nương nương, xin người cởi đi y phục trên người xuống."
"Không phải học mặc y phục sao?"
"Nô tỳ từng được dạy, quan trọng nhất chính là y phục trong cùng."
"Nhưng ngươi nhìn ta, ta cởi thế nào?" Diệp Tuyết ở trong hậu cung này cũng không phải chỉ mới một hai ngày, cũng không phải là chưa từng được người hầu hạ mặc quần áo tắm rửa, nhưng chính nàng lại không muốn cởi hết y phục của mình trước mặt nữ nhân này. Không biết vì sao, nàng cảm thấy ánh mắt của đối phương nhìn của mình là lạ, khiến cho nàng rất không thoải mái.
"Xin nương nương cởi y phục." Ma ma nâng cao giọng nói lên gấp đôi: "Nương nương muốn tự mình cởi hay là để nô tỳ cởi giúp ngươi, người tự lựa chọn."
"Ta cởi là được." Diệp Tuyết nhanh chóng cởi hết y phục trên người. Dù sao chuyện như vậy cũng không phải là mới xuất hiện lần đầu, huống chi tất cả mọi người đều là nữ, không có gì phải xấu hổ! Lại nói, vóc người của nàng tốt như vậy, sẽ khiến cho lão bà này phải ao ước ghen tị đi!!
"Xin nương nương nằm xuống."
"Chẳng lẽ ngươi muốn dạy ta mặc y phục khi nằm?"
"Nô tỳ chỉ là muốn nhìn một chút, nương nương mặc y phục gì mới phù hợp."
". . . . . ." Diệp Tuyết nằm ngửa xong.
"Xin nương nương nhắm mắt lại."
"!" Nhắm thì nhắm, nàng lười nói nhảm với ma ma này. Bây giờ coi chính mình như đất mềm, bọn họ muốn chỉnh mình thế nào thì chỉnh, tốt nhất là có thể chỉnh chết nàng, nàng nhất định sẽ nói tiếng cám ơn với đối phương.
Mắt của Diệp Tuyết vừa mới nhắm lại, một cây ngân châm đã xuất ra từ trong tay áo của ma ma. Ngân châm cực nhỏ, được khắc rỗng, bên trong có rất nhiều trứng trùng nhỏ. Nhắm ngay trái tim của nàng, nàng độc ác đâm xuống. . . . . .
"A. . . . . ." Tuyết mở choàng mắt, nhưng mà phát hiện đối phương cũng chưa động chút nào.
"Nương nương làm sao vậy?"
"Không có gì." Mới vừa rồi chẳng lẽ là ảo giác của mình sao? Nhưng rõ ràng cảm thấy có cái gì đó đâm vào ngực mình. Theo bản năng nhìn trước ngực của mình một chút, quả thật không có cái gì.
"Tốt lắm nương nương, xin người mặc lại y phục, nô tỳ cần trở về nghiên cứu kỹ hơn." Ma ma nói xong, trực tiếp ra khỏi phù dung trướng, đi tới bên cạnh Hỏa Linh khom người một cái: "Nương nương, hôm nay đi về trước, ngày mai nô tỳ sẽ qua bên này của Tuyết phi nương nương."
"Tốt." Hỏa Linh nâng ma ma bên cạnh người đứng dậy, không nói hai lời, kiêu ngạo rời đi. . . . . .
. . . . . .
Khi mà Yêu Vương tới, Diệp Tuyết đã sớm mặc xong y phục, sau khi ăn sáng nàng đang ở trong sân nhìn mấy chú chim tước nhỏ trên cành cây nhảy về phía trước ca xướng.
"Tuyết Nhi, Hỏa Linh hôm nay tìm nàng có gây khó dễ cho nàng không?" Nhận được tin báo của tiểu nha hoàn ở ỷ Phượng Các, hắn đã muốn đến đây xem rốt cuộc Hỏa Linh muốn dùng thủ đoạn gì, chỉ tiếc chuyện ngày hôm nay dường như đặc biệt nhiều, nhất là Hỏa Diễm, hết chuyện này đến chuyện khác, giống như tích lũy thật lâu hôm nay cố ý lấy hết ra. Hắn đã nói ngày khác bàn lại, Hỏa Diễm nói đây chuyện khẩn cấp, cần phải xử lý ngay, hơn nữa nói muội muội này chính mình đã dạy dỗ qua, cam đoan sẽ không làm ra chuyện gì. Tích Phong không còn cách nào, chỉ có thể đồng ý, chờ giải quyết xong mọi việc, khi đến đây. Chịu thêm chút nữa, thì không bao lâu có thể dùng bữa trưa rồi.
"Tạ Đại Vương quan tâm, Hỏa Linh nương nương không có làm khó ta, chỉ là tới nói cho ta biết, sau này ta không nên ngủ nướng, đã đi từ sớm."
"Là thật?"
"Nô tì không dám lừa gạt Đại Vương, nếu Đại Vương không tin, nô tì cũng không có cách nào khác."
"Bổn vương chưa nói không tin nàng." Chỉ là cảm giác có chút không đúng lắm. Bởi vì với tính cách của Hỏa Linh, tuyệt đối sẽ không có chuyện không làm gì lại tự động rời đi! Bảo Tuyết Nhi sớm rời giường, không cần ngủ nướng, đây chắc là viện cớ: "Người tới."
"Đại Vương có gì phân phó." Sương Mai chạy chậm đi vào.
Ngươi đi." Bổn vương hôm nay dùng cơm trưa ở đây, truyền lệnh cho phòng ăn, bảo bọn họ chuẩn bị nhanh một chút, dùng xong cơm trưa Bổn vương muốn đi ra ngoài với Tuyết phi."
"Vâng"
"Muốn đi đâu?" Tuyết tò mò nhìn hắn.
"Tuyết phi không phải nàng muốn học pháp thuật sao? Tối qua còn chưa dạy xong kiếm, hôm nay tiếp tục."
"Thiếp. . . . . ."
"Bổn vương chỉ muốn biết là đúng hay không đúng?"
"Đúng" từ chối thật lâu, rốt cuộc Yên Yên vẫn phải trả lời thật. Nàng yêu Xà Vương, yêu hắn sâu đậm. Từ khi rời Xà quốc trở thành yêu phi đến bây giờ, tình yêu của nàng với Xà Vương cũng chưa từng thay đổi chút nào. Ba ngàn năm rồi, ba ngàn năm nay, nàng không lúc nào không nhớ tới phu quân của mình.
"Bổn vương đã biết, ngươi về nghỉ ngơi đi."
"Đại Vương, vậy người sẽ bỏ qua cho Đằng Vân phải không?" Yên Yên vội vàng nhìn hắn.
"Ngươi đi theo Bổn vương lâu như vậy, nên biết Bổn vương không thích người khác suy đoán suy nghĩ của Bổn vương, cùng không thích người khác áp đặt suy nghĩ của mình lên người của Bổn vương. Tuyết Nhi, chúng ta đi."
"Đại Vương. . . . . ." Yên Yên đưa tay muốn cản Tích Phong lại, nhưng hắn đã mang theo Diệp Tuyết rời đi trước nàng một bước, chỉ để lại một giọng nói lạnh lẽo: " Tự giải quyết tất cả cho tốt. . . . . ."
Tự giải quyết cho tốt. . . . . . Tự giải quyết cho tốt. . . . . . Tự giải quyết cho tốt. . . . . .
Giọng nói lượn lờ bên tai Yên Yên, nàng mệt mỏi nằm trên tảng đá cứng rắn, nước mắt rơi lặng lẽ. . . . . .
Đằng Vân, chàng đang ở đâu? Chàng có khỏe không?
. . . . . .
Lạc Băng núp ở phía sau một cây đại thụ, đứng nhìn từ xa. Cho đến rạng sáng, nhìn nữ nhân nằm dưới đất biến thành một con Thanh xà rời đi, hắn mới bước từng bước đi tới chỗ tảng đá lớn, ngồi xuống chỗ mà Diệp Tuyết đã ngồi tối hôm qua.
Nếu như nói lúc trước, hắn còn có chút hoài nghi đối với lời nói của nàng, sau buổi tối hôm qua hắn không thể không đón nhận sự thật tàn khốc này: giữa hai người, nàng đã ra lựa chọn đúng đắn.
Nàng yêu Tích Phong, một mực yêu hắn, bằng không cho dù hắn đã thu lại hơi thở bao quanh người, nhưng chỉ cần dụng tâm, vẫn có thể phát hiện. Nhưng mà hai người họ hôn nhau say đắm như vậy, hoàn toàn không phát hiện được sự có mặt của hắn. . . . . .
Nàng ra quyết định, hắn chỉ có thể tiếp nhận. Nhưng không có Tuyết Nhi, hắn không biết mình sống trên cõi đời này còn có ý nghĩa gì? Nàng là trụ cột tinh thần của hắn, mất đi nàng, cho dù vẫn là linh khí trước đây của Ma Quân, nhưng đối với hắn mà nói hoàn toàn không sự khác biệt gì. . . . . .
"Ông trời, vì sao người lại đối xử phải tàn nhẫn với ta như vậy, đã có một Tích Phong, cần gì sinh ra thêm một Lạc Băng!!"
Giọng nói rơi vào sơn cốc, quanh quẩn thật lâu trong sơn cốc. . . . . .
. . . . . .
Bởi vì gần đây không chuyện gì để làm, buổi sáng Diệp Tuyết thường thường ngủ thẳng đến muộn mới rời giường, hôm nay cũng giống như vậy. Trời đã sáng, nàng vẫn ngủ trên giường không biết gì.
Ngoài cửa ——
"Hỏa Linh nương nương, thân thể nương nương nhà ta không thoải mái còn chưa rời giường, khó có thể ra ngoài gặp người, xin nương nương tha lỗi." ThầnTịch giữ đúng mực nói. Đại Vương đã phân phó, trong thời gian này trừ khi có lệnh của hắn, nếu không cho dù lai ai đến tìm Tuyết phi nương nương, nói cho bọn họ biết thân thể của nương nương không thoải mái, không thích hợp gặp khách. Nếu ai cố đi vào, phải lập tức bẩm báo cho hắn, hắn sẽ tới xử lý.
Hỏa Linh nổi giận ra hiệu bằng mắt cho hai nha đầu bên cạnh đi lên, tát Thần Tịch ngã trên mặt đất: "Tỳ nữ lớn mật, không nhìn xem người tới là ai, nhanh gọi chủ tử của các ngươi ra nghênh tiếp."
"Nương nương nhà ta trong người không khỏe. . . . . ." Thần Tịch che mặt mình bị đánh bỏng rát, trong mắt ẩn dấu bất mãn. Nha đầu Sương Mai này, sao đi chuẩn bị bữa sáng lại lâu như vậy, nếu không thì hiện tại nàng có thể đi mật báo cho Đại Vương rồi.
"Có khỏe hay không, phải vào xem mới biết." Nha đầu đi theo bên cạnh nàng đi qua, sau đó che chở cho Hỏa Linh đi vào bên trong.
"Hỏa Linh nương nương. . . . . . Nương nương. . . . . . Hỏa Linh nương nương giá lâm. . . . . ." Thần Tịch lớn tiếng vội vã thông báo. Một tiểu nha hoàn ở bên cạnh vừa lúc đi qua, nàng vội vã kéo qua, nói mấy câu bên tai tiểu nha hoàn, tiểu nha hoàn vội vàng hấp tấp chạy về phía cửa chính. . . . . .
Diệp Tuyết nghe được thông báo, mới ngồi dậy từ trên giường, cửa phòng đã bị người đẩy ra thật mạnh." Bùm" một tiếng, Diệp Tuyết còn đang buồn ngủ nhưng lại sợ tới mức giật cả mình, đầu óc lập tức tỉnh táo: "Hỏa Linh nương nương, sao người lại tới chỗ này của ta sớm như vậy, không biết có chuyện gì?"
"Diệp Tuyết, thân là một Vương phi, Đại Vương đã ở đại điện thương nghị sự tình với các yêu tướng rồi, ngươi lại ở chỗ này ngủ say như chết, không cảm thấy có gì không ổn sao?" Hỏa Linh tự cho mình là người đứng đầu hậu cung, nghiêm túc phê bình việc làm của Diệp Tuyết.
"Có gì không ổn sao? Xin nương nương dạy bảo." Diệp Tuyết ngồi khom người, nhìn qua chỉ thấy dáng vẻ khiêm tốn xin chỉ bảo, nhưng trên thực tế nàng đang lo lắng.
"Thân là nữ nhân của Đại Vương, chúng ta phải lấy lỗ khổ của Đại Vương làm lỗi khổ của mình, mệt mỏi của Đại Vương làm mêt mỏi của mình. Cho dù không thể phục vụ Đại Vương mỗi ngày, nhưng phải chuẩn bị mọi lúc để nghênh đón Đại Vương. Ngươi cả ngày chỉ nằm trên giường, đợi lát nữa nếu Đại Vương xong việc tới bên này, chẳng lẽ ngươi định bảo Đại Vương chờ ngươi ở bên ngoài sao? Hay là, ngươi muốn Đại Vương nhìn thấy bộ dạng đầu bù tóc rối của ngươi mà ảnh hưởng đến tâm trạng một ngày của chàng?"
"Tạ nương nương dạy bảo, nô tì biết sai rồi." Nếu như ngoan ngoãn nghe lời nàng nói, nàng sẽ không đến làm khó mình, mình nghe lời thì có làm sao? Diệp Tuyết nói xong muốn đứng dậy.
"Biết sai là tốt rồi! Biết Tuyết phi đối với quy củ trong cung này không quen thuộc, cho nên Bổn cung hôm nay đặc biệt dẫn ma ma quen thuộc nhất lễ nghi quy củ trong cung mình tới chỉ bảo lại cho Tuyết phi. Ma ma."
"Có nô tỳ." Nghe được tiếng kêu, một nữ nhân sắp ba mươi tuổi từ trong đám người bước ra, đi về phía Tuyết Nhi. Dáng dấp của nữ nhân coi như đoan trang, cũng không có gì đặc biệt, nhưng mà khi há miệng lại đen vô cùng, nhất là đôi môi, đen xì như được dùng mực vẽ lên.
"Tuyết phi nương nương, nhân dịp này, đầu tiên nô tỳ dạy nương nương mặc quần áo như thế nào."
"Mặc quần áo?" Cái này còn cần dạy sao?
"Đúng vậy, nương nương. Trong cung này phải để ý rất nhiều chuyện, mặc quần áo cũng là một cái trong những cái cần phải học, y phục mặc tốt, mới có thể làm cho Đại Vương vui vẻ, lấy lòng được Đại Vương." Từ ma ma nói xong hạ phù dung trướng xuống, một mình nàng đứng ở bên trong nhìn Diệp Tuyết: "Nương nương, xin người cởi đi y phục trên người xuống."
"Không phải học mặc y phục sao?"
"Nô tỳ từng được dạy, quan trọng nhất chính là y phục trong cùng."
"Nhưng ngươi nhìn ta, ta cởi thế nào?" Diệp Tuyết ở trong hậu cung này cũng không phải chỉ mới một hai ngày, cũng không phải là chưa từng được người hầu hạ mặc quần áo tắm rửa, nhưng chính nàng lại không muốn cởi hết y phục của mình trước mặt nữ nhân này. Không biết vì sao, nàng cảm thấy ánh mắt của đối phương nhìn của mình là lạ, khiến cho nàng rất không thoải mái.
"Xin nương nương cởi y phục." Ma ma nâng cao giọng nói lên gấp đôi: "Nương nương muốn tự mình cởi hay là để nô tỳ cởi giúp ngươi, người tự lựa chọn."
"Ta cởi là được." Diệp Tuyết nhanh chóng cởi hết y phục trên người. Dù sao chuyện như vậy cũng không phải là mới xuất hiện lần đầu, huống chi tất cả mọi người đều là nữ, không có gì phải xấu hổ! Lại nói, vóc người của nàng tốt như vậy, sẽ khiến cho lão bà này phải ao ước ghen tị đi!!
"Xin nương nương nằm xuống."
"Chẳng lẽ ngươi muốn dạy ta mặc y phục khi nằm?"
"Nô tỳ chỉ là muốn nhìn một chút, nương nương mặc y phục gì mới phù hợp."
". . . . . ." Diệp Tuyết nằm ngửa xong.
"Xin nương nương nhắm mắt lại."
"!" Nhắm thì nhắm, nàng lười nói nhảm với ma ma này. Bây giờ coi chính mình như đất mềm, bọn họ muốn chỉnh mình thế nào thì chỉnh, tốt nhất là có thể chỉnh chết nàng, nàng nhất định sẽ nói tiếng cám ơn với đối phương.
Mắt của Diệp Tuyết vừa mới nhắm lại, một cây ngân châm đã xuất ra từ trong tay áo của ma ma. Ngân châm cực nhỏ, được khắc rỗng, bên trong có rất nhiều trứng trùng nhỏ. Nhắm ngay trái tim của nàng, nàng độc ác đâm xuống. . . . . .
"A. . . . . ." Tuyết mở choàng mắt, nhưng mà phát hiện đối phương cũng chưa động chút nào.
"Nương nương làm sao vậy?"
"Không có gì." Mới vừa rồi chẳng lẽ là ảo giác của mình sao? Nhưng rõ ràng cảm thấy có cái gì đó đâm vào ngực mình. Theo bản năng nhìn trước ngực của mình một chút, quả thật không có cái gì.
"Tốt lắm nương nương, xin người mặc lại y phục, nô tỳ cần trở về nghiên cứu kỹ hơn." Ma ma nói xong, trực tiếp ra khỏi phù dung trướng, đi tới bên cạnh Hỏa Linh khom người một cái: "Nương nương, hôm nay đi về trước, ngày mai nô tỳ sẽ qua bên này của Tuyết phi nương nương."
"Tốt." Hỏa Linh nâng ma ma bên cạnh người đứng dậy, không nói hai lời, kiêu ngạo rời đi. . . . . .
. . . . . .
Khi mà Yêu Vương tới, Diệp Tuyết đã sớm mặc xong y phục, sau khi ăn sáng nàng đang ở trong sân nhìn mấy chú chim tước nhỏ trên cành cây nhảy về phía trước ca xướng.
"Tuyết Nhi, Hỏa Linh hôm nay tìm nàng có gây khó dễ cho nàng không?" Nhận được tin báo của tiểu nha hoàn ở ỷ Phượng Các, hắn đã muốn đến đây xem rốt cuộc Hỏa Linh muốn dùng thủ đoạn gì, chỉ tiếc chuyện ngày hôm nay dường như đặc biệt nhiều, nhất là Hỏa Diễm, hết chuyện này đến chuyện khác, giống như tích lũy thật lâu hôm nay cố ý lấy hết ra. Hắn đã nói ngày khác bàn lại, Hỏa Diễm nói đây chuyện khẩn cấp, cần phải xử lý ngay, hơn nữa nói muội muội này chính mình đã dạy dỗ qua, cam đoan sẽ không làm ra chuyện gì. Tích Phong không còn cách nào, chỉ có thể đồng ý, chờ giải quyết xong mọi việc, khi đến đây. Chịu thêm chút nữa, thì không bao lâu có thể dùng bữa trưa rồi.
"Tạ Đại Vương quan tâm, Hỏa Linh nương nương không có làm khó ta, chỉ là tới nói cho ta biết, sau này ta không nên ngủ nướng, đã đi từ sớm."
"Là thật?"
"Nô tì không dám lừa gạt Đại Vương, nếu Đại Vương không tin, nô tì cũng không có cách nào khác."
"Bổn vương chưa nói không tin nàng." Chỉ là cảm giác có chút không đúng lắm. Bởi vì với tính cách của Hỏa Linh, tuyệt đối sẽ không có chuyện không làm gì lại tự động rời đi! Bảo Tuyết Nhi sớm rời giường, không cần ngủ nướng, đây chắc là viện cớ: "Người tới."
"Đại Vương có gì phân phó." Sương Mai chạy chậm đi vào.
Ngươi đi." Bổn vương hôm nay dùng cơm trưa ở đây, truyền lệnh cho phòng ăn, bảo bọn họ chuẩn bị nhanh một chút, dùng xong cơm trưa Bổn vương muốn đi ra ngoài với Tuyết phi."
"Vâng"
"Muốn đi đâu?" Tuyết tò mò nhìn hắn.
"Tuyết phi không phải nàng muốn học pháp thuật sao? Tối qua còn chưa dạy xong kiếm, hôm nay tiếp tục."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.