Khuynh Thế Ma Phi Độc Sủng Ngươi
Chương 74: Trừng phạt ta sao?
Dạ Ngữ Phàm
12/07/2016
"Tuyết phi? Tại sao nàng ta lại ở trong Hỏa Vân Điện của ta?" Hỏa Linh nghe
nói vậy, lập tức xoay người từ trên giường đứng lên, mái tóc dài màu tím bởi vì động tác này mà lay động dữ dội, lưu loát quấn quanh cơ thể lồi
lõm của nàng, chín phần kiều diễm, một phần đáng sợ.
"Nô tỳ cũng không rõ lắm, nương nương, hiện tại nên xử trí như thế nào."
"Dẫn bổn cung đi xem một chút."
"Dạ nương nương."
. . . . . .
"Đừng động, người còn lộn xộn nữa, cẩn thận chúng ta không khách khí với người." Mấy thị vệ trói gô Diệp Tuyết lại sau đó ném lên trên ghế, còn bọn họ thì đứng ở bên cạnh, bao vây bốn phía xung quanh. Tư thế như vậy, đừng nói là Diệp Tuyết nàng, cho dù là một yêu tinh có đạo hạnh cao hơn một hai ngàn năm, cũng không thể thoát được!
"Ưmh. . . . . . Hu hu. . . . . ." Miệng nàng bị điểm á huyệt, một chữ cũng không thể nói, chỉ có thể nức nức nở nở mà phát ra âm thanh kháng nghị. Liều mạng giãy dụa thân thể, muốn làm đứt dây thừng.
"Tuyết phi nương nương, người đừng uổng phí hơi sức nữa. Chúng ta cũng không muốn tổn thương người, nhưng hi vọng người cũng đừng ra vẻ buộc chúng ta không khách khí với người!"
"Ưmh ưmh. . . . . . Ưmh hu hu. . . . . ." Diệp Tuyết không có ý muốn dừng lại.
Yêu Vương đưa nàng đến Hỏa Vân Điện này, là cố ý sao? Lúc này hắn lại đi đâu? Ưng Vương có thể gặp chuyện không may hay không? Rốt cuộc bây giờ như thế nào? . . . . . .
Nhiều chuyện như vậy, bảo nàng làm sao có thể yên lặng bị trói ở chỗ này chứ?
"Ồn ào chết mất! Bị điểm á huyệt rồi mà vẫn có thể như vậy, trên đời này có lẽ chỉ có một mình nàng thôi." di,e.nd;an. l/e\q;uy,don Thị vệ tính tình nóng nảy, lửa giận trong lòng bốc lên bừng bừng: "Ta thấy, trực tiếp đông nàng ấy thành khối băng là được rồi."
"Đây tuyệt đối không thể, lúc Lưu Vân đi, chính là bảo chúng ta coi chừng cho tốt, nếu như xảy ra điều gì ngoài ý muốn, tất cả mọi người gánh vác không nổi đâu." Thị vệ vừa rồi kia đang định ra tay thì bị một thị vệ khác ngăn lại, kéo qua bên cạnh, nhỏ giọng nói.
"Điều này cũng đúng." Người thị vệ kia suy nghĩ một chút, cảm thấy rất có đạo lý: "Không thể đông lạnh người nàng, thì ta đông cứng miệng của nàng lại, vậy được rồi chứ." Nói xong, trên tay hắn đều đã là hàn khí, trực tiếp đưa về phía miệng của nàng. . . . . .
"Ưmh. . . . . ." Diệp Tuyết nghiêng đầu muốn né tránh, lại bất đắc dĩ bị thị vệ khác túm được tóc, không thể động đậy: "Ưmh ưmh. . . . . ."
Không được, nàng cũng không muốn giống như một con chuột để cho người khác đùa bỡn!
"Hỏa Linh nương nương giá lâm!" Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhỏ bé, càng ngày càng gần, ngay sau đó cửa bị đẩy ra, một hàng thị nữ theo hầu đi vào.
Những thị vệ trông chừng Diệp Tuyết kia, lập tức quỳ rạp xuống đất vấn an: "Nương nương!"
Lưu Vân, Lạc Hà vây quanh Hỏa Linh đi vào, liếc nhìn nữ nhân bị trói chặt, đầu tóc rối bời: "Nàng chính là Tuyết phi?"
"Đúng, nương nương." Lưu Vân tiến lên, giải á huyệt cho Diệp Tuyết, sau đó nắm cằm của nàng, ép nàng ngẩng đầu lên.
"Buông ta ra." Diệp Tuyết tức giận quát lên: "Bỏ tay ngươi ra."
"Ơ, thật đúng là Tuyết Nhi muội muội rồi." Tiếng cười của Hỏa Linh khiến người nghe không nhịn được sợ hãi trong lòng: "Đêm khuya, vì sao muội muội lại nhếch nhác như vậy?"
"Chuyện này không liên quan đến ngươi, là Đại Vương dẫn ta tới đây, tốt nhất ngươi nên thả ta ra ngay lập tức, nếu không. . . . . ." Diệp Tuyết vốn muốn mượn danh nghĩa của Yêu Vương làm tăng khí thế cho mình, nhưng vừa nghĩ tới thái độ sủng ái của Yêu Vương đối với Hỏa Linh này, sức lực nói chuyện liền mất hết.
"Nếu không sẽ thế nào?" Mặc dù chưa nói xong, nhưng Hỏa Linh đoán một chút cũng biết phía sau nàng muốn nói cái gì, vẻ giễu cợt trong nụ cười càng nhiều thêm: "Kêu Đại Vương trừng phạt ta sao?" Nếu không phải gần đây ca ca bảo mình an phận một chút, không cần tìm Diệp Tuyết này gây phiền phức, mình đã sớm khiến nàng đi đời nhà ma rồi.
"Nô tỳ cũng không rõ lắm, nương nương, hiện tại nên xử trí như thế nào."
"Dẫn bổn cung đi xem một chút."
"Dạ nương nương."
. . . . . .
"Đừng động, người còn lộn xộn nữa, cẩn thận chúng ta không khách khí với người." Mấy thị vệ trói gô Diệp Tuyết lại sau đó ném lên trên ghế, còn bọn họ thì đứng ở bên cạnh, bao vây bốn phía xung quanh. Tư thế như vậy, đừng nói là Diệp Tuyết nàng, cho dù là một yêu tinh có đạo hạnh cao hơn một hai ngàn năm, cũng không thể thoát được!
"Ưmh. . . . . . Hu hu. . . . . ." Miệng nàng bị điểm á huyệt, một chữ cũng không thể nói, chỉ có thể nức nức nở nở mà phát ra âm thanh kháng nghị. Liều mạng giãy dụa thân thể, muốn làm đứt dây thừng.
"Tuyết phi nương nương, người đừng uổng phí hơi sức nữa. Chúng ta cũng không muốn tổn thương người, nhưng hi vọng người cũng đừng ra vẻ buộc chúng ta không khách khí với người!"
"Ưmh ưmh. . . . . . Ưmh hu hu. . . . . ." Diệp Tuyết không có ý muốn dừng lại.
Yêu Vương đưa nàng đến Hỏa Vân Điện này, là cố ý sao? Lúc này hắn lại đi đâu? Ưng Vương có thể gặp chuyện không may hay không? Rốt cuộc bây giờ như thế nào? . . . . . .
Nhiều chuyện như vậy, bảo nàng làm sao có thể yên lặng bị trói ở chỗ này chứ?
"Ồn ào chết mất! Bị điểm á huyệt rồi mà vẫn có thể như vậy, trên đời này có lẽ chỉ có một mình nàng thôi." di,e.nd;an. l/e\q;uy,don Thị vệ tính tình nóng nảy, lửa giận trong lòng bốc lên bừng bừng: "Ta thấy, trực tiếp đông nàng ấy thành khối băng là được rồi."
"Đây tuyệt đối không thể, lúc Lưu Vân đi, chính là bảo chúng ta coi chừng cho tốt, nếu như xảy ra điều gì ngoài ý muốn, tất cả mọi người gánh vác không nổi đâu." Thị vệ vừa rồi kia đang định ra tay thì bị một thị vệ khác ngăn lại, kéo qua bên cạnh, nhỏ giọng nói.
"Điều này cũng đúng." Người thị vệ kia suy nghĩ một chút, cảm thấy rất có đạo lý: "Không thể đông lạnh người nàng, thì ta đông cứng miệng của nàng lại, vậy được rồi chứ." Nói xong, trên tay hắn đều đã là hàn khí, trực tiếp đưa về phía miệng của nàng. . . . . .
"Ưmh. . . . . ." Diệp Tuyết nghiêng đầu muốn né tránh, lại bất đắc dĩ bị thị vệ khác túm được tóc, không thể động đậy: "Ưmh ưmh. . . . . ."
Không được, nàng cũng không muốn giống như một con chuột để cho người khác đùa bỡn!
"Hỏa Linh nương nương giá lâm!" Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhỏ bé, càng ngày càng gần, ngay sau đó cửa bị đẩy ra, một hàng thị nữ theo hầu đi vào.
Những thị vệ trông chừng Diệp Tuyết kia, lập tức quỳ rạp xuống đất vấn an: "Nương nương!"
Lưu Vân, Lạc Hà vây quanh Hỏa Linh đi vào, liếc nhìn nữ nhân bị trói chặt, đầu tóc rối bời: "Nàng chính là Tuyết phi?"
"Đúng, nương nương." Lưu Vân tiến lên, giải á huyệt cho Diệp Tuyết, sau đó nắm cằm của nàng, ép nàng ngẩng đầu lên.
"Buông ta ra." Diệp Tuyết tức giận quát lên: "Bỏ tay ngươi ra."
"Ơ, thật đúng là Tuyết Nhi muội muội rồi." Tiếng cười của Hỏa Linh khiến người nghe không nhịn được sợ hãi trong lòng: "Đêm khuya, vì sao muội muội lại nhếch nhác như vậy?"
"Chuyện này không liên quan đến ngươi, là Đại Vương dẫn ta tới đây, tốt nhất ngươi nên thả ta ra ngay lập tức, nếu không. . . . . ." Diệp Tuyết vốn muốn mượn danh nghĩa của Yêu Vương làm tăng khí thế cho mình, nhưng vừa nghĩ tới thái độ sủng ái của Yêu Vương đối với Hỏa Linh này, sức lực nói chuyện liền mất hết.
"Nếu không sẽ thế nào?" Mặc dù chưa nói xong, nhưng Hỏa Linh đoán một chút cũng biết phía sau nàng muốn nói cái gì, vẻ giễu cợt trong nụ cười càng nhiều thêm: "Kêu Đại Vương trừng phạt ta sao?" Nếu không phải gần đây ca ca bảo mình an phận một chút, không cần tìm Diệp Tuyết này gây phiền phức, mình đã sớm khiến nàng đi đời nhà ma rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.