Chương 16
Nhất Bán Công Tử
05/05/2022
Từ lúc rời giường đến lúc ăn sáng Nạp Thiểu Song luôn bị mẫu hoàng và mẫu hậu nhìn chằm chằm, giải thích thì lại bị hai người đó cắt ngang, yên lặng thì bị xem như thừa nhận.
Lão thiên muốn nàng sống sao đây!?
Âm thầm bẻ gãy đôi đũa trong tay, Nạp Thiểu Song nghiến răng nghiến lợi, ánh nhìn như muốn đục một lỗ trên người Khanh Nhược Lan ở bên cạnh.
Khanh Nhược Lan quay đầu nhìn, cười một cái: "Đũa này dùng không tốt, thật dễ gãy, hay là ta cho người làm giúp cô tử một đôi đũa thiết nhé?"
Nạp Thiểu Song đập mạnh đũa xuống bàn, hống to: "Ngươi xem cô là Tôn Ngộ Không cầm gậy Như Ý à?!"
Tô Phỉ quát khẽ một tiếng: "Song nhi, ngồi xuống."
"Mẫu hậu, sao ngài lại để nàng ta ngồi cùng bàn ăn cơm chứ!?" Nạp Thiểu Song chỉ vào Khanh Nhược Lan mà nói: "Ngay cả hoàng huynh hoàng tỷ còn không được, sao Khanh Nhược Lan lại được!?"
"Bởi vì Tầm vương là người trong nhà." Nạp Âu ha hả cười: "Người một nhà tất nhiên phải ngồi cùng bàn rồi, Tầm vương nói xem phải không?"
Khanh Nhược Lan vui vẻ đáp lại: "Vâng."
Nạp Thiểu Song ôm tim ngồi xuống ghế, chỉ một đêm thôi mà, sao mẫu hoàng với mẫu hậu lại biết thành hai người khác rồi?
Bữa sáng trôi qua trong xót xa, Nạp Thiểu Song để hạ nhân hầu hạ thay y phục, ôm con tim quằn quại đau đớn rời khỏi phòng, thất thểu như một bóng ma.
A Lý lúc này lại lên tiếng: "Cô tử, bộ này ngài mặc đẹp thật đó."
Nạp Thiểu Song liếc nàng một cái, rồi nhìn y phục của mình, đúng là vừa người hơn nữa còn vô cùng đẹp mắt, so với Trần nương tay nghề của Khanh Nhược Lan còn cao hơn mấy bậc.
Vốn định tìm Khanh Nhược Lan cảm ơn về bộ y phục, quay đầu lại thì thấy nàng ta bước ra, trên người mặc một bộ y phục săn bắn tử sắc.
Nạp Thiểu Song khựng lại, nhìn y phục của mình, ngẩng đầu, nhìn y phục của Khanh Nhược Lan.
A Lý che miệng kinh ngạc: "A, hai ngài mặc đồ đôi sao?"
Nạp Thiểu Song kích động muốn xé y phục!!!
Cùng một kiểu dáng, một chất liệu, nhưng Nạp Thiểu Song mặc lên lại là dáng vẻ tiểu yêu tinh dụ hoặc mê người, còn Khanh Nhược Lan là tiêu sái thanh thoát, có phần khỏe khoắn hơn.
Bốn mắt chạm nhau, tia lửa điện phóng muốn cháy cả cung điện!!
Nạp Âu đi ra nhìn thấy liền cười to: "Hai đứa nhỏ này, nói đến thì chối tới chối lui, giờ mặc đồng dạng y phục là muốn công khai với mọi người sao?"
Nạp Thiểu Song gào rú: "Không phải như vậy!! Mẫu hoàng ngài đừng có suy nghĩ lung tung nữa được không?"
"Ai, xấu hổ cái gì." Tô Phỉ ở bên cạnh khuyên nhủ: "Sớm một chút tính chuyện thành thân cũng không tồi."
Nạp Thiểu Song ôm tim ngả xuống, may là có A Lý đỡ lấy nếu không đã đập mặt xuống đất rồi.
Mang theo trái tim đau đớn quằn quại rỉ máu đến bãi săn Mộc Lan, Nạp Thiểu Song thầm than thân trách phận, xong rồi, mẫu hoàng muốn gán ghép nàng cho Khanh Nhược Lan, có muốn chạy cũng chạy không thoát.
"Cẩn thận!"
Còn đương miên man suy nghĩ lại nghe thấy tiếng nói phía sau, chân vừa vặn giẫm phải hòn sỏi trên đất.
"Ách..."
Thân thể nghiêng đổ muốn ngã, ngay lúc đó cánh tay bị nắm lấy, chuẩn xác đem nàng kéo vào lòng. Một đợt hương hoa lan tươi mát, tóc dài cọ vào cổ nhồn nhột, còn có tiếng nói trầm ấm quẩn quanh bên tai.
"Đã bảo cẩn thận rồi mà."
Nạp Thiểu Song hé môi định nói lại bắt gặp Khanh Hi Thần đứng ở phía đối diện, không biết nàng ấy nghĩ gì, trầm mặc một hồi cuối cùng là xoay người rời đi.
"A!?"
Vốn muốn kêu lại, nhưng nghĩ đến kêu lại thì nói gì với nhau bây giờ, cho nên Nạp Thiểu Song cũng không dám hé môi nửa lời.
Đem Khanh Nhược Lan đẩy ra, hai mắt Nạp Thiểu Song đỏ bừng lên: "Ai cần ngươi cứu cô? Cô ngã xuống cũng không chết được, ngươi không cần xem cô như đám quân quý Trung Nguyên yếu ớt của các ngươi."
Bị trách oan như vậy nhưng Khanh Nhược Lan nửa lời oán trách cũng không có, trầm mặc hồi lâu mới mở lời: "Có thể ngươi ngã xuống không chết nhưng bản vương sẽ đau lòng."
Nạp Thiểu Song sửng sốt một phen, rồi nghĩ đến Khanh Hi Thần, trong lòng càng thêm kiên định: "Cô biết mẫu hoàng rất thích ngươi, muốn đem cô gả cho ngươi, nhưng trong lòng cô ngươi không phải là người khiến cô rung động. Nói ra cô biết ngươi sẽ cảm thấy bất công, nhưng cô thật sự không có cảm giác gì với ngươi, người cả đời này cô muốn gả cho là Việt vương."
Những lời này Nạp Thiểu Song nói xong liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, bàn tay nắm chặt rồi lại buông lỏng ra, đôi lưỡng sắc mâu chưa từng lộ ra một tia áy náy. Nàng ngang bướng, nàng kiêu ngạo, nàng là cô tử của Dư quốc vì vậy không cần phải cảm thấy áy náy, cũng chẳng phải lần đầu tiên từ chối một người.
Khanh Nhược Lan nhìn chằm chằm Nạp Thiểu Song một lúc rồi khẽ mỉm cười, đưa tay xoa đầu nàng: "Đi thôi, đại vương đang chờ."
"Uy, ngươi có hiểu cô nói gì không hả?" Nạp Thiểu Song nhấc chân đuổi theo phía sau Khanh Nhược Lan, cuống cuồng lên: "Khanh Nhược Lan, ngươi đứng lại cho cô."
Khanh Nhược Lan quay đầu lại, chuẩn xác nắm lấy bàn tay của Nạp Thiểu Song, một đường kéo nàng đi về phía tập trung.
Nạp Âu nhìn thấy các nàng tay nắm chân níu như vậy tâm tình liền vui sướng, cao giọng nói: "Các ngươi xem, Tầm vương và cô tử đúng là xứng đôi mà."
Các vị vương tử bất mãn lại không dám mở miệng nói, chỉ có thể cười cười chống đỡ buồn bực ở trong lòng.
"Còn tưởng là đại nhân vật, hóa ra chỉ là một tiểu bạch kiểm."
Tiếng nói vang lên không lớn cũng không nhỏ, vừa vặn đủ cho mọi người nghe thấy, không ai nói ai đều quay đầu xem thử kẻ nào lớn gan như vậy.
Nạp La Hằng cưỡi một con ngựa đen, dáng người cao lớn che khuất cả bầu trời sâu rộng phía sau lưng, đôi mắt xếch lộ ra một tia cuồng ngạo, tựa như một cơn gió lốc cuốn phăng mọi thứ.
Mấy quân quý đi cùng trong buổi săn nhận ra Nạp La Hằng, không khỏi e ấp cười, che đi đôi gò má động tình ửng đỏ. Nữ nhân này như một con hùng ưng bay lượn trên thảo nguyên bao la rộng lớn, hùng tâm tráng khí bao năm chưa từng thay đổi, mãnh liệt càn quét mọi rào cản, có thể nói nàng là chỗ dựa vững chắc nhất.
Nạp La Hằng kéo cương ngựa an ổn đứng trước mặt Nạp Thiểu Song, chìa cánh tay màu đồng của mình ra, nói: "A Song, đến, ta ôm nàng đi săn."
Lời vừa dứt bốn phía liền xôn xao, bầu không khí trở nên nghẹt thở khó nhịn.
Hai chân mày nho nhỏ của Nạp Thiểu Song nhíu chặt lại: "La Hằng, cô không phải bọn họ, tự cô cũng có thể cưỡi ngựa được."
"Có thể nàng lợi hại hơn bọn họ nhưng chung quy nàng vẫn chỉ là quân quý, bên cạnh vẫn cần một tước quý đủ cường đại để bảo vệ nàng."
"Ngươi nghĩ ngươi cường đại?" Nạp Thiểu Song cười khẩy: "Không biết xấu hổ."
Nạp La Hằng dửng dưng: "Đừng nói nhiều nữa, lên đây, ta cùng nàng đi săn."
Nạp Thiểu Song bực bội quát lên: "Ngươi có hiểu tiếng người không vậy hả?!"
Đương lúc căng thẳng nhất thì nghe được âm thanh trầm ấm bên cạnh vang lên: "Nhọc lòng Tần vương rồi, cô tử sẽ đi săn cùng bản vương, cho nên Tần vương không cần phải lo lắng."
Nạp La Hằng quét mắt nhìn qua Khanh Nhược Lan, nhướn nhướn mày: "Tiểu bạch kiểm, ngươi nghĩ cùng bản vương tranh người?"
Vốn muốn thoát khỏi day dưa của Nạp La Hằng, lại được Khanh Nhược Lan bắc cho một cái thang leo xuống lẽ nào không xuống?
Nạp Thiểu Song đưa tay kéo Khanh Nhược Lan đi lướt qua Nạp La Hằng, cao giọng nói: "Cô muốn đi cùng Tầm vương, ngươi mau lăn đi."
Nạp La Hằng hé miệng định nói thì thấy Khanh Nhược Lan quay đầu lại, khì một tiếng, cười nhạo nàng!!
Gương mặt giận đến nghẹn đỏ bừng lên, nếu không phải ở đây còn có Dư vương và cô tử thì nàng đã cho tiểu bạch kiểm này một bài học rồi.
Một đường đi đến chỗ con ngựa của mình, Nạp Thiểu Song dùng sức nhảy lên ngựa, ánh mắt quét qua Khanh Nhược Lan.
"Vừa nãy cũng cảm ơn ngươi."
Khanh Nhược Lan quan sát con ngựa của Nạp Thiểu Song một lúc, sau đó lại nâng tay vuốt thân ngựa, cả bàn tay đều nhiễm đỏ.
"Hãn huyết bảo mã!?"
"Xem ra ngươi cũng có chút kiến thức đó." Nạp Thiểu Song vỗ vỗ bờm ngựa, đắc ý cười nói: "Đây là con hãn huyết bảo mã mà ta mới có được."
"Đây là lần đầu tiên ta thấy hãn huyết bảo mã." Khanh Nhược Lan nhịn không được khen ngợi: "Đúng là cực phẩm chiến mã."
"Còn phải nói sao?"
Nạp Thiểu Song đưa mắt nhìn hạ nhân phía sau, phân phó: "Nói với mẫu hoàng là cô chuẩn bị xong rồi."
"Ni."
Hạ nhân cung kính khom người rời đi, sau đó đến chỗ của Nạp Âu, rướn người thì thầm vào tai nàng. Nạp Âu gật gù ngụ ý bản thân hiểu rồi, ra lệnh cho hạ nhân đánh trống khua chiêng, nhất phái tiêu sái kéo cương ngựa đi vòng đến trước mặt các vị hoàng tước tham gia buổi săn hôm nay.
Ngay cả Nạp Thiểu Song cũng đi theo, an ổn kéo cương ngựa đứng phía sau mẫu hoàng.
Đợi khi các vị hoàng tước đều vào vị trí cả rồi, Nạp Âu dõng dạc nói: "Các vị hoàng tước không ngần ngại đường xa đến tận Dư quốc chỉ để cầu thân với cô tử, quả nhân thật sự rất cảm động. Đáng tiếc cô tử thì chỉ có một, còn các ngài lại hơn mười người, quả nhân không thể làm gì khác mà dùng chuyến đi săn này để thử thách các vị."
Các vị hoàng tước đưa mắt nhìn nhau, háo hức chờ xem Dư đế muốn làm gì.
Nạp Âu đặt nắm tay dưới môi ho khẽ, chậm rãi nói tiếp: "Ngày hôm qua quả nhân đã cho người thả một con hỏa hồ ly vào bãi săn Mộc Lan, trong các vị ai là người bắt được hỏa hồ ly trước thì người đó chiến thắng."
Trong nháy mắt xung quanh liền trở nên ồn ào, tất cả đều cho rằng Dư đế quá xem thường bọn họ, chỉ là bắt một con hồ ly thôi mà, dù là một trăm con bọn họ cũng bắt được!!
Nhưng lời tiếp theo của Nạp Âu khiến mọi người đủ chấn động: "Cùng lúc cho thả vào bãi săn rất nhiều hổ đói sói đói, các vị có thể tấn công hổ và sói, nhưng không được làm bị thương hỏa hồ. Nếu như trên người hỏa hồ có vết thương sẽ không được tính, trận đấu kết thúc vào giờ ngọ, từ bây giờ bắt đầu tính giờ, các vị nhanh chân một chút, cẩn thận hỏa hồ bị đám thú săn đó ăn mất."
Lời vừa dứt bốn phía liền vang lên tiếng ngựa hí vang, các vị hoàng tước giống như bị ma rượt mà cố sức vung roi thúc ngựa chạy vào bãi săn.
Nạp Thiểu Song sau lớp mạn che mặt cong khóe môi: "Đúng là ngốc."
Nhìn qua nhìn lại chỉ còn độc duy nhất một hoàng tước vẫn còn ung dung cho ngựa ăn cỏ, Nạp Thiểu Song bực mình thúc ngựa tới: "Uy."
Khanh Nhược Lan ngẩng đầu lên: "Làm sao?"
"Không bắt hỏa hồ cho cô?"
"Không gấp." Khanh Nhược Lan vuốt bờm ngựa, ung dung nói: "Đợi tiểu bằng hữu này ăn xong rồi đi."
Nạp Thiểu Song giận đến run lên, không nói không rằng mà cầm roi da đánh vào ngựa của Khanh Nhược Lan một cái thật mạnh. Con ngựa ăn đau ngửa đầu hí dài, tung cao hai chân trước khiến cát dưới đất bị khuấy đảo, tựa như một mũi tên băng băng lao đi mất.
Nạp Thiểu Song đắc ý, quay đầu lại nói: "Thế nào? Ngựa đi mất rồi, ngươi lấy cái gì thi đây?"
Khanh Nhược Lan nhìn theo hướng con ngựa bỏ đi, thản nhiên nói: "Đi bộ."
Nói xong thì vứt cỏ ngựa trên tay xuống đất, một đường ung dung đi vào bãi săn.
Nạp Thiểu Song: "..."
"Uy!!!!"
Nạp Thiểu Song thúc ngựa đến chỗ Khanh Nhược Lan, tức giận mắng: "Ngươi thi thố kiểu gì vậy hả? Có phải xem thường cô?"
Khanh Nhược Lan thản nhiên kéo xuống một cành cây: "Là do có người đánh ngựa ta bỏ chạy, không phải ta không muốn dùng ngựa."
"..." Nạp Thiểu Song ngượng quá hóa giận quát: "Cô không chuẩn ngươi thi nữa!"
Lời vứt đoạn thì Khanh Nhược Lan cũng quay đầu lại, chỉ tay về phía Nạp Âu, thuận miệng nói: "Là đại vương tổ chức thi đấu, không phải cô tử, lý gì cô tử lại không cho bản vương thi?"
Lão thiên muốn nàng sống sao đây!?
Âm thầm bẻ gãy đôi đũa trong tay, Nạp Thiểu Song nghiến răng nghiến lợi, ánh nhìn như muốn đục một lỗ trên người Khanh Nhược Lan ở bên cạnh.
Khanh Nhược Lan quay đầu nhìn, cười một cái: "Đũa này dùng không tốt, thật dễ gãy, hay là ta cho người làm giúp cô tử một đôi đũa thiết nhé?"
Nạp Thiểu Song đập mạnh đũa xuống bàn, hống to: "Ngươi xem cô là Tôn Ngộ Không cầm gậy Như Ý à?!"
Tô Phỉ quát khẽ một tiếng: "Song nhi, ngồi xuống."
"Mẫu hậu, sao ngài lại để nàng ta ngồi cùng bàn ăn cơm chứ!?" Nạp Thiểu Song chỉ vào Khanh Nhược Lan mà nói: "Ngay cả hoàng huynh hoàng tỷ còn không được, sao Khanh Nhược Lan lại được!?"
"Bởi vì Tầm vương là người trong nhà." Nạp Âu ha hả cười: "Người một nhà tất nhiên phải ngồi cùng bàn rồi, Tầm vương nói xem phải không?"
Khanh Nhược Lan vui vẻ đáp lại: "Vâng."
Nạp Thiểu Song ôm tim ngồi xuống ghế, chỉ một đêm thôi mà, sao mẫu hoàng với mẫu hậu lại biết thành hai người khác rồi?
Bữa sáng trôi qua trong xót xa, Nạp Thiểu Song để hạ nhân hầu hạ thay y phục, ôm con tim quằn quại đau đớn rời khỏi phòng, thất thểu như một bóng ma.
A Lý lúc này lại lên tiếng: "Cô tử, bộ này ngài mặc đẹp thật đó."
Nạp Thiểu Song liếc nàng một cái, rồi nhìn y phục của mình, đúng là vừa người hơn nữa còn vô cùng đẹp mắt, so với Trần nương tay nghề của Khanh Nhược Lan còn cao hơn mấy bậc.
Vốn định tìm Khanh Nhược Lan cảm ơn về bộ y phục, quay đầu lại thì thấy nàng ta bước ra, trên người mặc một bộ y phục săn bắn tử sắc.
Nạp Thiểu Song khựng lại, nhìn y phục của mình, ngẩng đầu, nhìn y phục của Khanh Nhược Lan.
A Lý che miệng kinh ngạc: "A, hai ngài mặc đồ đôi sao?"
Nạp Thiểu Song kích động muốn xé y phục!!!
Cùng một kiểu dáng, một chất liệu, nhưng Nạp Thiểu Song mặc lên lại là dáng vẻ tiểu yêu tinh dụ hoặc mê người, còn Khanh Nhược Lan là tiêu sái thanh thoát, có phần khỏe khoắn hơn.
Bốn mắt chạm nhau, tia lửa điện phóng muốn cháy cả cung điện!!
Nạp Âu đi ra nhìn thấy liền cười to: "Hai đứa nhỏ này, nói đến thì chối tới chối lui, giờ mặc đồng dạng y phục là muốn công khai với mọi người sao?"
Nạp Thiểu Song gào rú: "Không phải như vậy!! Mẫu hoàng ngài đừng có suy nghĩ lung tung nữa được không?"
"Ai, xấu hổ cái gì." Tô Phỉ ở bên cạnh khuyên nhủ: "Sớm một chút tính chuyện thành thân cũng không tồi."
Nạp Thiểu Song ôm tim ngả xuống, may là có A Lý đỡ lấy nếu không đã đập mặt xuống đất rồi.
Mang theo trái tim đau đớn quằn quại rỉ máu đến bãi săn Mộc Lan, Nạp Thiểu Song thầm than thân trách phận, xong rồi, mẫu hoàng muốn gán ghép nàng cho Khanh Nhược Lan, có muốn chạy cũng chạy không thoát.
"Cẩn thận!"
Còn đương miên man suy nghĩ lại nghe thấy tiếng nói phía sau, chân vừa vặn giẫm phải hòn sỏi trên đất.
"Ách..."
Thân thể nghiêng đổ muốn ngã, ngay lúc đó cánh tay bị nắm lấy, chuẩn xác đem nàng kéo vào lòng. Một đợt hương hoa lan tươi mát, tóc dài cọ vào cổ nhồn nhột, còn có tiếng nói trầm ấm quẩn quanh bên tai.
"Đã bảo cẩn thận rồi mà."
Nạp Thiểu Song hé môi định nói lại bắt gặp Khanh Hi Thần đứng ở phía đối diện, không biết nàng ấy nghĩ gì, trầm mặc một hồi cuối cùng là xoay người rời đi.
"A!?"
Vốn muốn kêu lại, nhưng nghĩ đến kêu lại thì nói gì với nhau bây giờ, cho nên Nạp Thiểu Song cũng không dám hé môi nửa lời.
Đem Khanh Nhược Lan đẩy ra, hai mắt Nạp Thiểu Song đỏ bừng lên: "Ai cần ngươi cứu cô? Cô ngã xuống cũng không chết được, ngươi không cần xem cô như đám quân quý Trung Nguyên yếu ớt của các ngươi."
Bị trách oan như vậy nhưng Khanh Nhược Lan nửa lời oán trách cũng không có, trầm mặc hồi lâu mới mở lời: "Có thể ngươi ngã xuống không chết nhưng bản vương sẽ đau lòng."
Nạp Thiểu Song sửng sốt một phen, rồi nghĩ đến Khanh Hi Thần, trong lòng càng thêm kiên định: "Cô biết mẫu hoàng rất thích ngươi, muốn đem cô gả cho ngươi, nhưng trong lòng cô ngươi không phải là người khiến cô rung động. Nói ra cô biết ngươi sẽ cảm thấy bất công, nhưng cô thật sự không có cảm giác gì với ngươi, người cả đời này cô muốn gả cho là Việt vương."
Những lời này Nạp Thiểu Song nói xong liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, bàn tay nắm chặt rồi lại buông lỏng ra, đôi lưỡng sắc mâu chưa từng lộ ra một tia áy náy. Nàng ngang bướng, nàng kiêu ngạo, nàng là cô tử của Dư quốc vì vậy không cần phải cảm thấy áy náy, cũng chẳng phải lần đầu tiên từ chối một người.
Khanh Nhược Lan nhìn chằm chằm Nạp Thiểu Song một lúc rồi khẽ mỉm cười, đưa tay xoa đầu nàng: "Đi thôi, đại vương đang chờ."
"Uy, ngươi có hiểu cô nói gì không hả?" Nạp Thiểu Song nhấc chân đuổi theo phía sau Khanh Nhược Lan, cuống cuồng lên: "Khanh Nhược Lan, ngươi đứng lại cho cô."
Khanh Nhược Lan quay đầu lại, chuẩn xác nắm lấy bàn tay của Nạp Thiểu Song, một đường kéo nàng đi về phía tập trung.
Nạp Âu nhìn thấy các nàng tay nắm chân níu như vậy tâm tình liền vui sướng, cao giọng nói: "Các ngươi xem, Tầm vương và cô tử đúng là xứng đôi mà."
Các vị vương tử bất mãn lại không dám mở miệng nói, chỉ có thể cười cười chống đỡ buồn bực ở trong lòng.
"Còn tưởng là đại nhân vật, hóa ra chỉ là một tiểu bạch kiểm."
Tiếng nói vang lên không lớn cũng không nhỏ, vừa vặn đủ cho mọi người nghe thấy, không ai nói ai đều quay đầu xem thử kẻ nào lớn gan như vậy.
Nạp La Hằng cưỡi một con ngựa đen, dáng người cao lớn che khuất cả bầu trời sâu rộng phía sau lưng, đôi mắt xếch lộ ra một tia cuồng ngạo, tựa như một cơn gió lốc cuốn phăng mọi thứ.
Mấy quân quý đi cùng trong buổi săn nhận ra Nạp La Hằng, không khỏi e ấp cười, che đi đôi gò má động tình ửng đỏ. Nữ nhân này như một con hùng ưng bay lượn trên thảo nguyên bao la rộng lớn, hùng tâm tráng khí bao năm chưa từng thay đổi, mãnh liệt càn quét mọi rào cản, có thể nói nàng là chỗ dựa vững chắc nhất.
Nạp La Hằng kéo cương ngựa an ổn đứng trước mặt Nạp Thiểu Song, chìa cánh tay màu đồng của mình ra, nói: "A Song, đến, ta ôm nàng đi săn."
Lời vừa dứt bốn phía liền xôn xao, bầu không khí trở nên nghẹt thở khó nhịn.
Hai chân mày nho nhỏ của Nạp Thiểu Song nhíu chặt lại: "La Hằng, cô không phải bọn họ, tự cô cũng có thể cưỡi ngựa được."
"Có thể nàng lợi hại hơn bọn họ nhưng chung quy nàng vẫn chỉ là quân quý, bên cạnh vẫn cần một tước quý đủ cường đại để bảo vệ nàng."
"Ngươi nghĩ ngươi cường đại?" Nạp Thiểu Song cười khẩy: "Không biết xấu hổ."
Nạp La Hằng dửng dưng: "Đừng nói nhiều nữa, lên đây, ta cùng nàng đi săn."
Nạp Thiểu Song bực bội quát lên: "Ngươi có hiểu tiếng người không vậy hả?!"
Đương lúc căng thẳng nhất thì nghe được âm thanh trầm ấm bên cạnh vang lên: "Nhọc lòng Tần vương rồi, cô tử sẽ đi săn cùng bản vương, cho nên Tần vương không cần phải lo lắng."
Nạp La Hằng quét mắt nhìn qua Khanh Nhược Lan, nhướn nhướn mày: "Tiểu bạch kiểm, ngươi nghĩ cùng bản vương tranh người?"
Vốn muốn thoát khỏi day dưa của Nạp La Hằng, lại được Khanh Nhược Lan bắc cho một cái thang leo xuống lẽ nào không xuống?
Nạp Thiểu Song đưa tay kéo Khanh Nhược Lan đi lướt qua Nạp La Hằng, cao giọng nói: "Cô muốn đi cùng Tầm vương, ngươi mau lăn đi."
Nạp La Hằng hé miệng định nói thì thấy Khanh Nhược Lan quay đầu lại, khì một tiếng, cười nhạo nàng!!
Gương mặt giận đến nghẹn đỏ bừng lên, nếu không phải ở đây còn có Dư vương và cô tử thì nàng đã cho tiểu bạch kiểm này một bài học rồi.
Một đường đi đến chỗ con ngựa của mình, Nạp Thiểu Song dùng sức nhảy lên ngựa, ánh mắt quét qua Khanh Nhược Lan.
"Vừa nãy cũng cảm ơn ngươi."
Khanh Nhược Lan quan sát con ngựa của Nạp Thiểu Song một lúc, sau đó lại nâng tay vuốt thân ngựa, cả bàn tay đều nhiễm đỏ.
"Hãn huyết bảo mã!?"
"Xem ra ngươi cũng có chút kiến thức đó." Nạp Thiểu Song vỗ vỗ bờm ngựa, đắc ý cười nói: "Đây là con hãn huyết bảo mã mà ta mới có được."
"Đây là lần đầu tiên ta thấy hãn huyết bảo mã." Khanh Nhược Lan nhịn không được khen ngợi: "Đúng là cực phẩm chiến mã."
"Còn phải nói sao?"
Nạp Thiểu Song đưa mắt nhìn hạ nhân phía sau, phân phó: "Nói với mẫu hoàng là cô chuẩn bị xong rồi."
"Ni."
Hạ nhân cung kính khom người rời đi, sau đó đến chỗ của Nạp Âu, rướn người thì thầm vào tai nàng. Nạp Âu gật gù ngụ ý bản thân hiểu rồi, ra lệnh cho hạ nhân đánh trống khua chiêng, nhất phái tiêu sái kéo cương ngựa đi vòng đến trước mặt các vị hoàng tước tham gia buổi săn hôm nay.
Ngay cả Nạp Thiểu Song cũng đi theo, an ổn kéo cương ngựa đứng phía sau mẫu hoàng.
Đợi khi các vị hoàng tước đều vào vị trí cả rồi, Nạp Âu dõng dạc nói: "Các vị hoàng tước không ngần ngại đường xa đến tận Dư quốc chỉ để cầu thân với cô tử, quả nhân thật sự rất cảm động. Đáng tiếc cô tử thì chỉ có một, còn các ngài lại hơn mười người, quả nhân không thể làm gì khác mà dùng chuyến đi săn này để thử thách các vị."
Các vị hoàng tước đưa mắt nhìn nhau, háo hức chờ xem Dư đế muốn làm gì.
Nạp Âu đặt nắm tay dưới môi ho khẽ, chậm rãi nói tiếp: "Ngày hôm qua quả nhân đã cho người thả một con hỏa hồ ly vào bãi săn Mộc Lan, trong các vị ai là người bắt được hỏa hồ ly trước thì người đó chiến thắng."
Trong nháy mắt xung quanh liền trở nên ồn ào, tất cả đều cho rằng Dư đế quá xem thường bọn họ, chỉ là bắt một con hồ ly thôi mà, dù là một trăm con bọn họ cũng bắt được!!
Nhưng lời tiếp theo của Nạp Âu khiến mọi người đủ chấn động: "Cùng lúc cho thả vào bãi săn rất nhiều hổ đói sói đói, các vị có thể tấn công hổ và sói, nhưng không được làm bị thương hỏa hồ. Nếu như trên người hỏa hồ có vết thương sẽ không được tính, trận đấu kết thúc vào giờ ngọ, từ bây giờ bắt đầu tính giờ, các vị nhanh chân một chút, cẩn thận hỏa hồ bị đám thú săn đó ăn mất."
Lời vừa dứt bốn phía liền vang lên tiếng ngựa hí vang, các vị hoàng tước giống như bị ma rượt mà cố sức vung roi thúc ngựa chạy vào bãi săn.
Nạp Thiểu Song sau lớp mạn che mặt cong khóe môi: "Đúng là ngốc."
Nhìn qua nhìn lại chỉ còn độc duy nhất một hoàng tước vẫn còn ung dung cho ngựa ăn cỏ, Nạp Thiểu Song bực mình thúc ngựa tới: "Uy."
Khanh Nhược Lan ngẩng đầu lên: "Làm sao?"
"Không bắt hỏa hồ cho cô?"
"Không gấp." Khanh Nhược Lan vuốt bờm ngựa, ung dung nói: "Đợi tiểu bằng hữu này ăn xong rồi đi."
Nạp Thiểu Song giận đến run lên, không nói không rằng mà cầm roi da đánh vào ngựa của Khanh Nhược Lan một cái thật mạnh. Con ngựa ăn đau ngửa đầu hí dài, tung cao hai chân trước khiến cát dưới đất bị khuấy đảo, tựa như một mũi tên băng băng lao đi mất.
Nạp Thiểu Song đắc ý, quay đầu lại nói: "Thế nào? Ngựa đi mất rồi, ngươi lấy cái gì thi đây?"
Khanh Nhược Lan nhìn theo hướng con ngựa bỏ đi, thản nhiên nói: "Đi bộ."
Nói xong thì vứt cỏ ngựa trên tay xuống đất, một đường ung dung đi vào bãi săn.
Nạp Thiểu Song: "..."
"Uy!!!!"
Nạp Thiểu Song thúc ngựa đến chỗ Khanh Nhược Lan, tức giận mắng: "Ngươi thi thố kiểu gì vậy hả? Có phải xem thường cô?"
Khanh Nhược Lan thản nhiên kéo xuống một cành cây: "Là do có người đánh ngựa ta bỏ chạy, không phải ta không muốn dùng ngựa."
"..." Nạp Thiểu Song ngượng quá hóa giận quát: "Cô không chuẩn ngươi thi nữa!"
Lời vứt đoạn thì Khanh Nhược Lan cũng quay đầu lại, chỉ tay về phía Nạp Âu, thuận miệng nói: "Là đại vương tổ chức thi đấu, không phải cô tử, lý gì cô tử lại không cho bản vương thi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.