Chương 21
Nhất Bán Công Tử
05/05/2022
Buổi cầu thân kết thúc cũng là lúc tiễn bước các vị hoàng tước rời khỏi Dư quốc, ai cũng trong tâm trạng chán nản. Cũng phải thôi, lấy được cô tử Dư quốc chẳng khác nào có được cả Dư quốc hậu thuẫn phía sau, hơn nữa đệ nhất mỹ nhân có kẻ nào chẳng động lòng?
Ngay cả Khanh Nhược Lan cũng phải đi, Nạp Thiểu Song tiễn nàng đến cổng thành mới dừng lại, cuối cùng vẫn không đành lòng mà nói.
"Hay là đừng đi nữa, dù gì ngươi cũng sẽ ở lại Dư quốc mà."
Khanh Nhược Lan cười nhẹ, dịu giọng: "Có nhiều thứ đã bắt đầu thì phải kết thúc, nếu ta không dọn dẹp thì chẳng ai giúp ta dọn dẹp cả. Yên tâm, cho ta vài ngày thôi, ta rất nhanh sẽ trở lại với nàng."
Dứt câu, Khanh Nhược Lan lấy trong tay áo một miếng ngọc bội đưa cho Nạp Thiểu Song: "Xem như đây là tín vật, chờ ta."
Nạp Thiểu Song cầm lấy ngọc bội, có chút luyến tiếc, suy nghĩ một lúc lâu thì quyết định lấy khăn tay của mình đưa cho Khanh Nhược Lan.
"Cái này, ngươi giữ lấy, cô chờ ngươi."
Trong mắt Khanh Nhược Lan tràn ngập tia vui mừng, vội vàng cầm lấy khăn tay, ở bên sườn mặt cách một lớp khăn trùm đầu dịu dàng hôn lên.
"Ta đi."
"Bảo trọng."
Nhìn bóng lưng cao gầy kia dần khuất sau ánh nắng xuân ôn noãn, tâm tình của Nạp Thiểu Song càng thêm phức tạp, chẳng hiểu tại sao những ngày này nàng cứ có cảm giác bất an.
A Lý thấy cô tử lo lắng liền nói: "Cô tử đừng lo, Tầm vương là chiến thần bất bại mà, nhất định sẽ trở về với ngài sớm thôi."
"Ta cũng mong là vậy." Nạp Thiểu Song thu hồi tầm mắt, nói: "Về thôi."
...
"Phụ vương, ngài tính đi, con không thể nhìn A Song gả cho họ Khanh đó được."
Đức vương nhàn nhã uống trà, nghe Nạp La Hằng nói như vậy, liền đem chén trà uống dở đặt xuống bàn.
"Gấp gáp làm gì? Cứ từ từ, trước sau gì đại nghiệp cũng sẽ thành."
"Ý ngài là sao?"
Đức vương cười lớn: "Con cứ thiên chân vậy sao? Con không nghĩ đến vị trí cao quý đó sao?"
"Phụ vương!" Nạp La Hằng giận dữ cắt lời: "Ngài không được làm như vậy, cô tử nhất định sẽ hận chết ta."
"Nói con ngu ngốc con lại không tin." Đức vương đập bàn, ánh mắt lạnh lẽo quét qua mặt nàng: "Có được vị trí đó, con còn sợ Nạp Thiểu Song không gả cho con sao? Con nghĩ thử xem, trên đời này còn có ai dám trái lệnh vua? Cho dù là Khanh Nhược Lan có bất mãn cũng không làm gì được con, lúc đó trái ôm mỹ nhân, phải ôm giang sơn còn không đủ?"
"Nhưng..."
Nạp La Hằng thật sự rất sợ ánh mắt oán hận của Nạp Thiểu Song, nàng cái gì cũng không sợ, chỉ sợ khiến vị mỹ nhân muội muội này tức giận. Chưa bao giờ Nạp La Hằng làm trái ý Nạp Thiểu Song, luôn muốn mang những điều tốt đẹp nhất cho nàng ấy, nhưng cuối cùng vẫn là Nạp Thiểu Song hết lần này đến lần khác thương tổn nàng.
"Đây không phải là lúc để yếu lòng." Đức vương liếc nàng một cái: "Nghĩ thử xem, con làm thái tử, Nạp Thiểu Song làm thái tử phi, lúc đó con sẽ biết được lựa chọn hôm nay của con là đúng đắn."
"Nhưng phụ vương..." Nạp La Hằng thoáng chần chờ: "Ngài tính đeo danh phản thần?"
"Nạp Âu quá trọng tình cảm, ta tin nàng ta sẽ không làm được việc lớn gì đâu. Thế lực ngoại bang vẫn luôn dòm ngó Dư quốc chúng ta, cần phải có một hoàng đế quyết đoán, và người đó phải là ta." Đức vương nheo nheo mắt cười: "Cũng trả lại món nợ tranh vị ba mươi năm trước."
"Nếu vậy nhi thần sẽ theo ngài." Nạp La Hằng kiên định nói: "Phụ vương muốn nhi thần làm gì cứ nói, nhi thần sẽ tận lực giúp đỡ ngài."
"Lần ám sát Nạp Âu đó do ta quá sơ suất, không nghĩ được Khanh Nhược Lan sẽ phát hiện ra, bây giờ ta phải tính toán cẩn thận hơn nữa."
Đức vương suy nghĩ một lúc, rồi nói: "La Hằng, con đến Đông Minh gây nội loạn đi, càng kéo dài thời gian Khanh Nhược Lan ở lại Đông Minh càng tốt, ta sợ nàng ta sẽ phá hủy kế hoạch của chúng ta."
"Vâng, nhi thần sẽ lên đường ngay."
Đức vương hài lòng gật đầu, nhìn theo bóng lưng cao lớn của Nạp La Hằng, khóe môi chầm chậm kéo lên.
- -------------------------------
"Mẫu hoàng, cô cảm thấy trong chuyện này nhất định có gì đó uẩn khúc!!"
Nạp Thiểu Song chỉ tay vào bộ y phục của thích khách, nói: "Có người báo với cô tìm thấy trong người hắn một miếng ngọc bội, qua hôm sau thì biến mất, ngay cả kẻ báo tin cũng chết, nhất định kẻ chủ mưu ám sát vẫn còn ở trong cung."
Nạp Âu thoáng chau mày: "Quả nhân cũng đang rất đau đầu vì chuyện này, nếu thật sự có kẻ muốn ám sát ta, vậy thì mục đích là gì?"
"Hành thích đế vương chỉ có hai mục đích, một là thù hận quá lớn hoặc bất mãn với triều đình, hai là muốn soán ngôi đoạt vị."
"Ý con là..."
Nạp Thiểu Song nhướn mày: "Có kẻ muốn thay đổi hoàng đế."
"Ngông cuồng!" Nạp Âu tức giận vỗ bàn: "Là kẻ nào mà dám khinh nhờn Nạp Âu ta như vậy chứ? Tội này đáng chịu thiên đao vạn quả!!!"
"Mẫu hoàng, ngài có nghĩ như cô?"
Nạp Âu uống một ngụm trà lấy lại bình tĩnh, chậm chạp ngồi xuống ghế suy nghĩ lời Nạp Thiểu Song nói không phải không có lý, vậy thì kẻ nào lại có mưu đồ đại nghịch như vậy?
"Ý con là Đức vương?"
"Đức vương năm đó cùng ngài tranh chấp đế vị không thành, kết quả bị đẩy đến nơi sa mạc cát gió, nhất định là trong lòng vẫn còn đeo nặng mối thù. Hôm nay Nạp La Hằng lại bị cô từ chối, nhất định sẽ càng không khuất phục, cô nghĩ phụ tử bọn họ thật sự đang tính toán đến ngôi vị của ngài."
"Thật không ra gì!!" Nạp Âu buồn bực nói: "Năm đó hắn giở thủ đoạn đê hèn bị tiên hoàng phát hiện đẩy đến nơi ô yên chướng khí, giờ đến con gái hắn nhìn trúng con gái ta, không có bản lĩnh bị từ chối đã đành còn giương mũi kiếm về phía chúng ta? Đúng là một lũ bại trận ngông cuồng!!"
"Mẫu hoàng bớt giận, chuyện bây giờ cần làm là diệt đi mối hậu hoạn này." Nạp Thiểu Song nghiêm túc nhắc nhở: "Tránh để đêm dài lắm mộng."
"Con nói đúng, quả nhân sẽ cho người điều tra thật kỹ lưỡng, nhất định sẽ không tha cho phụ tử bọn chúng."
Nạp Thiểu Song gật gật đầu, cảm thấy có chút choáng váng, mấy ngày nay nàng ăn không ngon ngủ không yên, sớm bị chuyện thích khách dày vò cho kiệt sức, chống đỡ đến được hôm nay đã là kỳ tích.
"A Lý, ngươi đưa cô tử trở về cung nghỉ ngơi trước đi."
"Ni."
A Lý nhanh chóng bước đến dìu Nạp Thiểu Song hồi cung, nhìn qua sắc mặt của nàng có chút khó coi, nhịn không được mà nói.
"Cô tử, ngài đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, sắp tới còn phải lo chuyện thành thân, ngài như vậy sẽ trở thành tân nương xấu xí đó."
"Cô không cách nào yên tâm được, cảm giác như có lửa thiêu đốt lồng ngực vậy, vô cùng khó chịu." Nạp Thiểu Song nhăn mặt: "Càng lúc càng gấp gáp, cô ngày hoảng sợ đêm thì gặp ác mộng, chẳng biết chuyện gì sắp xảy đến nữa đây."
"Có lẽ sắp thành thân nên mới như vậy, vài ngày nữa sẽ tốt lên thôi."
"Cũng mong là vậy."
Nạp Thiểu Song đưa mắt nhìn bầu trời cao rộng, những cánh lan ngọc điểm phiêu phiêu bay lượn rồi rơi xuống mặt hồ trong vắt.
"Mong các vị thần sẽ bảo vệ Khanh Nhược Lan bình an."
A Lý vui vẻ nói: "Các vị thần sẽ bảo vệ Tầm vương mà."
Âm thầm buông ra một tiếng thở dài, Nạp Thiểu Song phất tay áo xoay người rời đi, chỉ để lại những vệt dao động trên mặt hồ tĩnh lặng như gương.
Những ngày gần đây Nạp Thiểu Song vẫn duy trì gửi thư cho Khanh Nhược Lan, thư viết không nhiều, chỉ nhắn nhủ đôi ba câu nhưng tạm thời có thể xoa dịu bất an trong lòng nàng.
Qua đến ngày thứ hai, Khanh Nhược Lan gửi gấp cho Nạp Thiểu Song một phong thư nhuốm mùi khói lửa, đầu thư căn dặn nàng vài điều, cuối thư nhắn nhủ thời gian chinh chiến sẽ kéo dài thêm vài ngày.
Nạp Thiểu Song càng khẳng định được lo sợ trong lòng mình, nàng viết phong thư dài gửi cho Khanh Nhược Lan, trong thư dặn dò nàng cẩn thận, còn bản thân mình sẽ điều tra thử xem rốt cuộc là do thế lực nào nhún tay vào.
Sáng sớm hôm nay A Lý nhận được thư từ Đông Minh gửi về, Nạp Thiểu Song cấp tốc mở thư ra xem, bên trong thư nhắc nhở nàng chú ý đến Đức vương, còn cho nàng biết trận chiến kéo dài là do Vĩnh vương được sự trợ giúp của Tần vương Dư quốc ở phía sau.
Cuối cùng cũng biết được kẻ nào nhún tay vào chuyện này, Nạp Thiểu Song đem thư dâng lên cho mẫu hoàng xem.
"Mẫu hoàng, chuyện này không thể kéo dài được nữa, ngài cấp tốc cho người đàn áp phủ Đức vương đi."
Nạp Âu xem xong thư liền giận dữ đập bàn đứng dậy: "Một lũ phản nghịch đáng lăng trì."
"Mẫu hoàng, ngài mau chóng giải quyết chuyện này tránh để đêm dài lắm mộng."
"Được!" Nạp Âu quát ra ngoài: "Người đâu, chuẩn bị quân bao vây Đức vương phủ, không để một kẻ nào thoát ra được!!"
"Vâng!!!"
Sớm lo lắng Đức vương giở trò nên Nạp Âu đã cho người bao vây Đức vương phủ, chỉ cần trong phủ có động tĩnh bất thường liền gϊếŧ không tha. Lần này có đầy đủ chứng cứ chứng minh Đức vương mưu đồ soán ngôi đoạt vị, Nạp Âu tuyệt không tha thứ cho hắn, cho dù hắn có là đệ đệ ruột của nàng.
Thủ vệ bao vây kín kẽ đến mức một con kiến cũng chui qua không lọt, lăm lăm mũi giáo hướng về phía nam tử cao lớn đứng sừng sững trước đại môn Đức vương phủ.
Đức vương nhìn thấy cảnh tượng này lại không có bao nhiêu kinh ngạc, trào phúng bật ra một tiếng cười, hàng ria mép rung rung lên.
"Nạp Âu đúng là quá xem thường ta rồi, nghĩ rằng đám thủ vệ kém cỏi này có thể chặn đường của Nạp La ta sao?"
Dẫn đầu thủ vệ là Tạp Nhĩ, mũi kiếm sắc bén hướng về phía Đức vương, giọng nói đanh thép vang lên: "Đức vương, mời ngài đến hoàng cung một chuyến, đại vương có chuyện cần nói với ngài."
"Có chuyện cần nói?" Đức vương ngửa đầu cười lớn, ánh mắt sắc bén như chim ưng quét qua mặt của Tạp Nhĩ: "Ngươi nghĩ bản vương sẽ tin lời ngươi nói?"
Sắc mặt Tạp Nhĩ càng lúc càng khó coi, kiếm vẫn chỉ về phía trước, chưa từng lung lay qua.
Ánh mắt sắc lạnh kia quét qua thủ vệ bao vây trước phủ, khóe môi Đức vương nhấc nhấc lên, tay áo khe khẽ lay động.
"Hôm nay kết thúc tất cả đi!!"
Sau lưng Đức vương không còn là cửa lớn Đức vương phủ nữa mà là hàng ngàn quân tay cầm gươm giáo, dưới nắng phản chiếu một thứ ánh sáng lạnh lẽo chói chang.
Ngay cả Khanh Nhược Lan cũng phải đi, Nạp Thiểu Song tiễn nàng đến cổng thành mới dừng lại, cuối cùng vẫn không đành lòng mà nói.
"Hay là đừng đi nữa, dù gì ngươi cũng sẽ ở lại Dư quốc mà."
Khanh Nhược Lan cười nhẹ, dịu giọng: "Có nhiều thứ đã bắt đầu thì phải kết thúc, nếu ta không dọn dẹp thì chẳng ai giúp ta dọn dẹp cả. Yên tâm, cho ta vài ngày thôi, ta rất nhanh sẽ trở lại với nàng."
Dứt câu, Khanh Nhược Lan lấy trong tay áo một miếng ngọc bội đưa cho Nạp Thiểu Song: "Xem như đây là tín vật, chờ ta."
Nạp Thiểu Song cầm lấy ngọc bội, có chút luyến tiếc, suy nghĩ một lúc lâu thì quyết định lấy khăn tay của mình đưa cho Khanh Nhược Lan.
"Cái này, ngươi giữ lấy, cô chờ ngươi."
Trong mắt Khanh Nhược Lan tràn ngập tia vui mừng, vội vàng cầm lấy khăn tay, ở bên sườn mặt cách một lớp khăn trùm đầu dịu dàng hôn lên.
"Ta đi."
"Bảo trọng."
Nhìn bóng lưng cao gầy kia dần khuất sau ánh nắng xuân ôn noãn, tâm tình của Nạp Thiểu Song càng thêm phức tạp, chẳng hiểu tại sao những ngày này nàng cứ có cảm giác bất an.
A Lý thấy cô tử lo lắng liền nói: "Cô tử đừng lo, Tầm vương là chiến thần bất bại mà, nhất định sẽ trở về với ngài sớm thôi."
"Ta cũng mong là vậy." Nạp Thiểu Song thu hồi tầm mắt, nói: "Về thôi."
...
"Phụ vương, ngài tính đi, con không thể nhìn A Song gả cho họ Khanh đó được."
Đức vương nhàn nhã uống trà, nghe Nạp La Hằng nói như vậy, liền đem chén trà uống dở đặt xuống bàn.
"Gấp gáp làm gì? Cứ từ từ, trước sau gì đại nghiệp cũng sẽ thành."
"Ý ngài là sao?"
Đức vương cười lớn: "Con cứ thiên chân vậy sao? Con không nghĩ đến vị trí cao quý đó sao?"
"Phụ vương!" Nạp La Hằng giận dữ cắt lời: "Ngài không được làm như vậy, cô tử nhất định sẽ hận chết ta."
"Nói con ngu ngốc con lại không tin." Đức vương đập bàn, ánh mắt lạnh lẽo quét qua mặt nàng: "Có được vị trí đó, con còn sợ Nạp Thiểu Song không gả cho con sao? Con nghĩ thử xem, trên đời này còn có ai dám trái lệnh vua? Cho dù là Khanh Nhược Lan có bất mãn cũng không làm gì được con, lúc đó trái ôm mỹ nhân, phải ôm giang sơn còn không đủ?"
"Nhưng..."
Nạp La Hằng thật sự rất sợ ánh mắt oán hận của Nạp Thiểu Song, nàng cái gì cũng không sợ, chỉ sợ khiến vị mỹ nhân muội muội này tức giận. Chưa bao giờ Nạp La Hằng làm trái ý Nạp Thiểu Song, luôn muốn mang những điều tốt đẹp nhất cho nàng ấy, nhưng cuối cùng vẫn là Nạp Thiểu Song hết lần này đến lần khác thương tổn nàng.
"Đây không phải là lúc để yếu lòng." Đức vương liếc nàng một cái: "Nghĩ thử xem, con làm thái tử, Nạp Thiểu Song làm thái tử phi, lúc đó con sẽ biết được lựa chọn hôm nay của con là đúng đắn."
"Nhưng phụ vương..." Nạp La Hằng thoáng chần chờ: "Ngài tính đeo danh phản thần?"
"Nạp Âu quá trọng tình cảm, ta tin nàng ta sẽ không làm được việc lớn gì đâu. Thế lực ngoại bang vẫn luôn dòm ngó Dư quốc chúng ta, cần phải có một hoàng đế quyết đoán, và người đó phải là ta." Đức vương nheo nheo mắt cười: "Cũng trả lại món nợ tranh vị ba mươi năm trước."
"Nếu vậy nhi thần sẽ theo ngài." Nạp La Hằng kiên định nói: "Phụ vương muốn nhi thần làm gì cứ nói, nhi thần sẽ tận lực giúp đỡ ngài."
"Lần ám sát Nạp Âu đó do ta quá sơ suất, không nghĩ được Khanh Nhược Lan sẽ phát hiện ra, bây giờ ta phải tính toán cẩn thận hơn nữa."
Đức vương suy nghĩ một lúc, rồi nói: "La Hằng, con đến Đông Minh gây nội loạn đi, càng kéo dài thời gian Khanh Nhược Lan ở lại Đông Minh càng tốt, ta sợ nàng ta sẽ phá hủy kế hoạch của chúng ta."
"Vâng, nhi thần sẽ lên đường ngay."
Đức vương hài lòng gật đầu, nhìn theo bóng lưng cao lớn của Nạp La Hằng, khóe môi chầm chậm kéo lên.
- -------------------------------
"Mẫu hoàng, cô cảm thấy trong chuyện này nhất định có gì đó uẩn khúc!!"
Nạp Thiểu Song chỉ tay vào bộ y phục của thích khách, nói: "Có người báo với cô tìm thấy trong người hắn một miếng ngọc bội, qua hôm sau thì biến mất, ngay cả kẻ báo tin cũng chết, nhất định kẻ chủ mưu ám sát vẫn còn ở trong cung."
Nạp Âu thoáng chau mày: "Quả nhân cũng đang rất đau đầu vì chuyện này, nếu thật sự có kẻ muốn ám sát ta, vậy thì mục đích là gì?"
"Hành thích đế vương chỉ có hai mục đích, một là thù hận quá lớn hoặc bất mãn với triều đình, hai là muốn soán ngôi đoạt vị."
"Ý con là..."
Nạp Thiểu Song nhướn mày: "Có kẻ muốn thay đổi hoàng đế."
"Ngông cuồng!" Nạp Âu tức giận vỗ bàn: "Là kẻ nào mà dám khinh nhờn Nạp Âu ta như vậy chứ? Tội này đáng chịu thiên đao vạn quả!!!"
"Mẫu hoàng, ngài có nghĩ như cô?"
Nạp Âu uống một ngụm trà lấy lại bình tĩnh, chậm chạp ngồi xuống ghế suy nghĩ lời Nạp Thiểu Song nói không phải không có lý, vậy thì kẻ nào lại có mưu đồ đại nghịch như vậy?
"Ý con là Đức vương?"
"Đức vương năm đó cùng ngài tranh chấp đế vị không thành, kết quả bị đẩy đến nơi sa mạc cát gió, nhất định là trong lòng vẫn còn đeo nặng mối thù. Hôm nay Nạp La Hằng lại bị cô từ chối, nhất định sẽ càng không khuất phục, cô nghĩ phụ tử bọn họ thật sự đang tính toán đến ngôi vị của ngài."
"Thật không ra gì!!" Nạp Âu buồn bực nói: "Năm đó hắn giở thủ đoạn đê hèn bị tiên hoàng phát hiện đẩy đến nơi ô yên chướng khí, giờ đến con gái hắn nhìn trúng con gái ta, không có bản lĩnh bị từ chối đã đành còn giương mũi kiếm về phía chúng ta? Đúng là một lũ bại trận ngông cuồng!!"
"Mẫu hoàng bớt giận, chuyện bây giờ cần làm là diệt đi mối hậu hoạn này." Nạp Thiểu Song nghiêm túc nhắc nhở: "Tránh để đêm dài lắm mộng."
"Con nói đúng, quả nhân sẽ cho người điều tra thật kỹ lưỡng, nhất định sẽ không tha cho phụ tử bọn chúng."
Nạp Thiểu Song gật gật đầu, cảm thấy có chút choáng váng, mấy ngày nay nàng ăn không ngon ngủ không yên, sớm bị chuyện thích khách dày vò cho kiệt sức, chống đỡ đến được hôm nay đã là kỳ tích.
"A Lý, ngươi đưa cô tử trở về cung nghỉ ngơi trước đi."
"Ni."
A Lý nhanh chóng bước đến dìu Nạp Thiểu Song hồi cung, nhìn qua sắc mặt của nàng có chút khó coi, nhịn không được mà nói.
"Cô tử, ngài đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, sắp tới còn phải lo chuyện thành thân, ngài như vậy sẽ trở thành tân nương xấu xí đó."
"Cô không cách nào yên tâm được, cảm giác như có lửa thiêu đốt lồng ngực vậy, vô cùng khó chịu." Nạp Thiểu Song nhăn mặt: "Càng lúc càng gấp gáp, cô ngày hoảng sợ đêm thì gặp ác mộng, chẳng biết chuyện gì sắp xảy đến nữa đây."
"Có lẽ sắp thành thân nên mới như vậy, vài ngày nữa sẽ tốt lên thôi."
"Cũng mong là vậy."
Nạp Thiểu Song đưa mắt nhìn bầu trời cao rộng, những cánh lan ngọc điểm phiêu phiêu bay lượn rồi rơi xuống mặt hồ trong vắt.
"Mong các vị thần sẽ bảo vệ Khanh Nhược Lan bình an."
A Lý vui vẻ nói: "Các vị thần sẽ bảo vệ Tầm vương mà."
Âm thầm buông ra một tiếng thở dài, Nạp Thiểu Song phất tay áo xoay người rời đi, chỉ để lại những vệt dao động trên mặt hồ tĩnh lặng như gương.
Những ngày gần đây Nạp Thiểu Song vẫn duy trì gửi thư cho Khanh Nhược Lan, thư viết không nhiều, chỉ nhắn nhủ đôi ba câu nhưng tạm thời có thể xoa dịu bất an trong lòng nàng.
Qua đến ngày thứ hai, Khanh Nhược Lan gửi gấp cho Nạp Thiểu Song một phong thư nhuốm mùi khói lửa, đầu thư căn dặn nàng vài điều, cuối thư nhắn nhủ thời gian chinh chiến sẽ kéo dài thêm vài ngày.
Nạp Thiểu Song càng khẳng định được lo sợ trong lòng mình, nàng viết phong thư dài gửi cho Khanh Nhược Lan, trong thư dặn dò nàng cẩn thận, còn bản thân mình sẽ điều tra thử xem rốt cuộc là do thế lực nào nhún tay vào.
Sáng sớm hôm nay A Lý nhận được thư từ Đông Minh gửi về, Nạp Thiểu Song cấp tốc mở thư ra xem, bên trong thư nhắc nhở nàng chú ý đến Đức vương, còn cho nàng biết trận chiến kéo dài là do Vĩnh vương được sự trợ giúp của Tần vương Dư quốc ở phía sau.
Cuối cùng cũng biết được kẻ nào nhún tay vào chuyện này, Nạp Thiểu Song đem thư dâng lên cho mẫu hoàng xem.
"Mẫu hoàng, chuyện này không thể kéo dài được nữa, ngài cấp tốc cho người đàn áp phủ Đức vương đi."
Nạp Âu xem xong thư liền giận dữ đập bàn đứng dậy: "Một lũ phản nghịch đáng lăng trì."
"Mẫu hoàng, ngài mau chóng giải quyết chuyện này tránh để đêm dài lắm mộng."
"Được!" Nạp Âu quát ra ngoài: "Người đâu, chuẩn bị quân bao vây Đức vương phủ, không để một kẻ nào thoát ra được!!"
"Vâng!!!"
Sớm lo lắng Đức vương giở trò nên Nạp Âu đã cho người bao vây Đức vương phủ, chỉ cần trong phủ có động tĩnh bất thường liền gϊếŧ không tha. Lần này có đầy đủ chứng cứ chứng minh Đức vương mưu đồ soán ngôi đoạt vị, Nạp Âu tuyệt không tha thứ cho hắn, cho dù hắn có là đệ đệ ruột của nàng.
Thủ vệ bao vây kín kẽ đến mức một con kiến cũng chui qua không lọt, lăm lăm mũi giáo hướng về phía nam tử cao lớn đứng sừng sững trước đại môn Đức vương phủ.
Đức vương nhìn thấy cảnh tượng này lại không có bao nhiêu kinh ngạc, trào phúng bật ra một tiếng cười, hàng ria mép rung rung lên.
"Nạp Âu đúng là quá xem thường ta rồi, nghĩ rằng đám thủ vệ kém cỏi này có thể chặn đường của Nạp La ta sao?"
Dẫn đầu thủ vệ là Tạp Nhĩ, mũi kiếm sắc bén hướng về phía Đức vương, giọng nói đanh thép vang lên: "Đức vương, mời ngài đến hoàng cung một chuyến, đại vương có chuyện cần nói với ngài."
"Có chuyện cần nói?" Đức vương ngửa đầu cười lớn, ánh mắt sắc bén như chim ưng quét qua mặt của Tạp Nhĩ: "Ngươi nghĩ bản vương sẽ tin lời ngươi nói?"
Sắc mặt Tạp Nhĩ càng lúc càng khó coi, kiếm vẫn chỉ về phía trước, chưa từng lung lay qua.
Ánh mắt sắc lạnh kia quét qua thủ vệ bao vây trước phủ, khóe môi Đức vương nhấc nhấc lên, tay áo khe khẽ lay động.
"Hôm nay kết thúc tất cả đi!!"
Sau lưng Đức vương không còn là cửa lớn Đức vương phủ nữa mà là hàng ngàn quân tay cầm gươm giáo, dưới nắng phản chiếu một thứ ánh sáng lạnh lẽo chói chang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.