Chương 34
Nhất Bán Công Tử
05/05/2022
Tiếng nức nở văng vẳng khắp tiền sảnh, Liễu tướng quân đang dùng trà cũng bị làm cho phiền nhiễu, tức giận đập mạnh chén trà xuống bàn. Liễu phu nhân đang ngồi bên cạnh bị dọa cho giật nảy người, vội vàng nâng khăn lau trà đổ trên tay của phu quân mình.
"Đừng có khóc lóc nữa!!!" Liễu tướng quân rống giận: "Dù cho con có khóc mù cả mắt thì Khanh Nhược Lan vẫn sẽ không lấy con đâu."
"Tại sao chứ?" Liễu Dung nâng khăn lau nước mắt, thổn thức: "Rõ ràng là Hoàng thượng đã nói con sẽ là chính phi của ngài ấy mà? Tại sao bây giờ lại có một cô tử Dư quốc xen vào chứ?"
"Chỉ có thể trách ngươi không đẹp bằng nàng ta thôi." Trầm vương phi thô lỗ kéo muội muội từ trên ghế đứng dậy, chỉ từ trên xuống dưới: "Ngươi có chỗ nào hơn cô tử người ta? Cô tử là đệ nhất mỹ nhân, mang trong người hai dòng máu, còn là quân quý phẩm cấp phi thường cao, thế ngươi có cái gì?"
"Ta..." Liễu Dung ôm mặt khóc to: "Lẽ nào ta phải thua nàng ta thật sao?"
"Con chẳng còn lựa chọn nào nữa đâu." Liễu tướng quân thở dài: "Có biết bao người muốn có được Nạp Thiểu Song con có biết không? Hiện giờ Khanh Nhược Lan giữ được viên ngọc quý đó sẽ chịu nhả ra để lấy một hòn đá cuội sao?"
"Lão gia, sao có thể nói Dung nhi như vậy?" Liễu phu nhân nói: "Con của chúng ta có thua kém ai đâu, đệ nhất mỹ nhân thì sao? Hồng nhan họa thủy, có bên cạnh cũng chỉ hại phu quân mình thôi."
"Ta không biết hồng nhan họa thủy của nàng là ý tứ gì, nhưng chuyện hại phu quân trước mắt là ta không thấy rồi." Liễu tướng quân phản bác lại: "Nàng có biết trong triều thế lực hai bên vương gia vốn dĩ cân bằng đã bị đảo lộn? Ta nói cho nàng biết, chỉ cần ai trong tay có được Nạp Thiểu Song đồng nghĩa đã có được một nửa giang sơn! Đến cả hoàng thượng cũng động lòng trước dung mạo tuyệt sắc của Nạp Thiểu Song thì dại gì không giữ lấy nàng ta làm mồi nhử?"
"Cái này..." Liễu phu nhân ũ rũ: "Lẽ nào để con chúng ta chịu ủy khuất?"
"Chờ thêm một thời gian đi." Liễu tướng quân nhướn nhướn đôi mày kiếm, bình tĩnh cầm chén trà lên thổi một hơi: "Để củng cố vị thế của mình trước sau gì Khanh Nhược Lan cũng phải nạp thiếp."
...
"Mẫu phi, chuyện là vậy đó."
Nhược phi vừa uống trà vừa nghe Nạp Thiểu Song thuật lại chuyện sáng nay, nghe được một nửa thì đã mường tượng ra được sự tình diễn biến thế nào, trong lòng không khỏi e ngại.
"A Song, mẫu phi nói chuyện này ra mong con hiểu cho A Lan." Nhược phi đặt chén trà xuống bàn, chậm rãi nắm lấy bàn tay nhỏ của Nạp Thiểu Song, dịu dàng nói: "Dư quốc tước quý các con cũng có người nạp thiếp, đúng không? Ở Đông Minh cũng vậy, để củng cố địa vị của mình hoàng tước nhất định phải nạp thiếp, phía sau có chỗ hậu thuẫn tự nhiên dễ dàng chiếm được lòng tin của bá quan văn võ. A Song, con hiện tại chỉ là vong quốc cô tử, nếu để căn cơ bền vững chỉ sợ không đủ, ta nói ra mong con hiểu cho A Lan, đừng khó dễ nàng chuyện nạp thiếp."
Đợi khi Nhược phi nói hết, Nạp Thiểu Song mới chậm rãi suy ngẫm lại, thật sự phải như vậy hay sao?
Tự cổ chí kim hoàng tước tranh đoạt ngôi vị là chuyện thường xuyên xảy ra, dù là thịnh thế hay là loạn thế đều cũng như nhau. Khanh Nhược Lan có chí lớn, Nạp Thiểu Song là người hiểu rõ nhất, nhưng không có nghĩa nàng đủ bao dung để nữ nhân khác bước vào cửa lớn vương phủ.
Mẫu hoàng trước cũng nạp không biết bao nhiêu thê thiếp để bảo vệ căn cơ, nếu như Khanh Nhược Lan làm như vậy nàng cũng không có lý do gì để oán trách.
Nhưng mẫu hậu khác và Nạp Thiểu Song nàng khác.
Mẫu hậu cam nguyện làm thiếp chỉ bởi vì Tây Dương thất thế, Nạp Thiểu Song nàng cũng chỉ là vong quốc cô tử, làm một cái trắc phi cũng không tính là thiệt thòi gì. Nhưng khác biệt ở chỗ là Nạp Thiểu Song không cam tâm, nàng gặp Khanh Nhược Lan trước, nàng ở bên cạnh Khanh Nhược Lan trước vậy tại sao nàng lại phải chia sẻ nàng ấy cho người khác chứ?
Nạp Thiểu Song không cam tâm!!!
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng mới mở miệng: "Cô hiểu khổ tâm của ngài cũng như Nhược Lan, nhưng suy cho cùng có quân quý nào muốn cùng người khác thờ một trượng phu? Mẫu phi, thứ cho cô nói thẳng, nếu như Khanh Nhược Lan muốn nạp thiếp thì trước phải hưu cô, cô tuyệt không bao giờ chấp nhận chia sẻ nàng cùng người khác. Lại nói cô hiện tại cũng chỉ là một cái vong quốc cô tử, có hay không cũng không quan trọng, chuyện này nói ra cũng không phải khó dễ Khanh Nhược Lan, cả đời này cũng chỉ mong sáu chữmột người, một đời, một kiếp."
"Cái này..." Nhược phi có chút đau đầu, nói: "Con biết rõ Nhược Lan buông không được con mà."
"Nếu nàng buông không được cô thì hà tất nắm thêm bàn tay khác?"
Nạp Thiểu Song chậm rãi đứng dậy, chấp tay nói: "Mẫu phi thỉnh tam tư suy xét, cô xin cáo lui."
Dứt lời liền xoay người rời đi, bóng lưng thon nhỏ dần khuất dạng dưới tàng liễu xanh, lưu lại một đợt hương Bảo Tử Đăng thoang thoảng.
Nha hoàn chậm rãi bước lên rót cho Nhược phi một chén trà, nho nhỏ nói: "Nương nương, xem ra cô tử thật sự không chịu thoái nhượng."
"Nếu như A Song thoái nhượng bản cung mới cảm thấy kỳ lạ." Nhược phi cầm chén trà lên thổi một ngụm, nắp chén quét nhẹ một đường trên miệng chén: "Tính cách của A Song giống như A Lan, phi thường quật cường, thà chết chứ không chịu thoái lui. Năm đó bản cung cũng đã từng ép buộc A Lan phải thành thân để củng cố vị thế của mình, nhưng nha đầu đó nhất định không thành thân, nàng từng ngày chứng minh cho bản cung thấy không cần dựa vào ai nàng cũng có thể làm nên đại sự. Ngày hôm nay của A Lan xây dựng được cho bản thân căn cơ bền vững dù bên cạnh không ai giúp đỡ, chẳng có kẻ hậu thuẫn, một mình kiên cường chống đỡ từng ngày. Bản cung nhận ra rằng A Song chính là nguyên nhân khiến cho nhi nữ của bản cung ôm quyết tâm mãnh liệt như vậy, nếu bản cung càng cố kiên quyết chỉ khiến cho tình cảm mẫu tử sứt mẻ mà thôi."
"Ngài thỏa hiệp?"
"Bản cung thỏa hiệp cũng chỉ vì A Lan hạnh phúc." Nhược phi đưa mắt nhìn đàn chim nhạn bay qua, ánh mắt lơ đễnh mênh mông: "Là mẫu thân, ai lại chẳng mong con mình một đời khoái lạc?"
"Vâng, nương nương."
Lại nói đến Nạp Thiểu Song, một đường rời khỏi phòng của Nhược phi, ôm một bụng tâm trạng chán nản trở về phòng mình. Suốt đường đi không biết để thần trí ở đâu, về đến trước cửa phòng mới nhận thức được, âm thầm thở dài một hơi.
Đem cửa phòng đẩy ra, phát hiện A Lý vẫn còn đang cắm cúi lau dọn, Nạp Thiểu Song cũng không hỏi nhiều mà trực tiếp đi thẳng vào phòng.
"Cô tử."
A Lý nhận ra cô tử tâm trạng không tốt, vội vàng châm cho nàng một chén trà dùng cả hai tay dâng lên: "Cô uống chút trà đi."
"Không khát."
Nạp Thiểu Song thở dài, kéo kéo khăn trùm đầu của mình xuống lộ ra dung nhan tuyệt sắc lại nhuốm nét sầu muộn.
Lần đầu thấy cô tử sầu não như vậy, A Lý không khỏi xót xa, đem chén trà vẫn còn hơi ấm nhét vào lòng bàn tay của cô tử, bản thân nàng thì ngồi xuống bên cạnh.
"Làm sao a?" A Lý vươn tay chỉnh tóc rối cho Nạp Thiểu Song, dịu dàng hỏi: "Ai ức hiếp ngài sao? Nói cho A Lý nghe, A Lý sẽ hảo hảo giáo huấn hắn."
"Không có ai ức hiếp cô cả." Nạp Thiểu Song nâng chân đặt lên giường, tựa cằm vào đầu gối, không biết đã thở dài bao nhiêu lần rồi: "Chỉ là tâm trạng không được tốt."
"A Lý nhìn ngài lớn lên lẽ nào không hiểu ngài sao?" A Lý nghiêm túc nói: "Cô tử ngài nói ra mới có thể giải quyết được, cứ giữ trong lòng cũng chỉ có ngài khó chịu."
Nạp Thiểu Song mờ mịt ngẩng đầu lên, đôi lưỡng sắc mâu thần tình tan rã, hoa dung tiều tụy đáng thương. Nữ nhân này đẹp đến như vậy, đến cả lúc ưu sầu vẫn khiến người ta không đành lòng mà đau xót, mỹ nhân sẽ luôn khiến người khác phải thương cảm.
"Hôm nay cô gặp mẫu phi kể lại chuyện gặp trên phố, mẫu phi mới nói là..." Nạp Thiểu Song chán chường nâng mắt: "Nhược Lan trước sau gì cũng phải nạp thiếp để củng cố địa vị của mình."
A Lý thoáng kinh ngạc, rồi lại nhỏ giọng an ủi Nạp Thiểu Song: "Nào phải cô tử không biết hoàng tước rất hay nạp thiếp? Chuyện này cũng không quá khó đoán đi?"
"Nhưng cô không cam tâm..." Nạp Thiểu Song rầu rĩ cúi đầu xuống, lỗ tai nhỏ run run biểu lộ tâm tình của chủ nhân nó: "Cô chỉ muốn là nữ nhân duy nhất của Nhược Lan, cô chỉ muốn bên cạnh Nhược Lan chỉ có cô."
"Cái này..."
A Lý định mở miệng nói lại nghe thấy tiếng đẩy cửa, sau đó là tiếng hạ nhân trong phủ hành lễ, dường như là Tầm vương đang đến. Nạp Thiểu Song cũng không có tâm tình ra đón, ngồi ngốc ra trên giường, mắt vẫn ngắm nhìn khung cảnh ngoài song cửa.
Lúc này lại nghe tiếng nói của Khanh Nhược Lan truyền đến.
"Song nhi nàng xem ta tìm được gì nào."
Khanh Nhược Lan tiêu sái đẩy cửa bước vào, nhìn qua thì thấy Nạp Thiểu Song đang ngồi trên giường liền mang đồ vật đến cho nàng ngắm.
"Đây là đoạn vải ta đặt mua rất lâu cuối cùng cũng về đến rồi, nàng xem, nếu dùng may giá y tân nương cho nàng có biết bao xinh đẹp. Ta còn tìm được một đoạn vải mới làm khăn cho nàng, xem xem, nàng dùng khăn này rất lâu rồi cũng nên đổi mới, ta biết nàng thích hồng sắc đã mua rất nhiều cho nàng lựa đây."
Nạp Thiểu Song ngẩng đầu lên nhìn thử, cuối cùng cũng chỉ tùy tiện gật đầu: "Ân, đẹp."
"Làm sao vậy?" Khanh Nhược Lan đưa vải cho A Lý cầm, xoay người ngồi xuống bên cạnh Nạp Thiểu Song: "Ai chọc giận ái phi của ta rồi? Xem, đều rầu rĩ đến xấu xí rồi."
Nạp Thiểu Song xua tay ngăn cử chỉ thân mật của Khanh Nhược Lan: "Cô không vui, đừng chạm vào cô."
"Đúng là giận thật rồi."
Khanh Nhược Lan đưa mắt nhìn sang A Lý ra hiệu bảo nàng lui xuống, đợi khi nha hoàn trong phòng lui hết mới bắt đầu dỗ dành tiểu dã miêu trong lòng mình.
"Lại làm sao? Có gì nói ra ta cùng nàng giải quyết, được không?"
"Giải quyết không được." Nạp Thiểu Song ủ rũ kéo ống tay áo của Khanh Nhược Lan, có chút luyến tiếc lại không đành lòng: "Cô chỉ muốn ngươi ở bên cô, chỉ được yêu một mình cô, không bao giờ phản bội cô."
"Có lẽ ta hiểu được rồi."
Khanh Nhược Lan thở dài, nắm lấy bàn tay nhỏ của Nạp Thiểu Song, chỉ tay về phía sính lễ đặt ở một góc sáng sủa: "Song nhi nàng nhìn đi, kia là sính lễ, ta sẽ cưới nàng vào phủ, sẽ cho nàng một cuộc sống hạnh phúc nhất. Ta sẽ ở bên nàng, sẽ chỉ yêu một mình nàng, càng không có chuyện phản bội nàng, cho nên đừng hoài nghi ta. Ta biết mọi thứ đối với nàng rất khó khăn, phải rời khỏi cố hương bên cạnh không có người thân, bước vào lễ đường cũng chỉ đơn độc một mình nhưng không có nghĩa bên cạnh nàng không có ai. Sau này ta sẽ là người thân của nàng, sẽ không để nàng cô đơn một mình, Song nhi, tin ta, ta chẳng lấy ai khác ngoài nàng đâu."
"Nhưng mà..." Nạp Thiểu Song rối loạn: "Mẫu phi nói qua nếu ngươi không nạp thiếp thì căn cơ sẽ không đủ vững, lúc đó ngươi có oán trách cô hà khắc ngươi?"
"Ta nói rồi, ta sẽ không lấy ai ngoài nàng, còn những chuyện khác nàng không cần phải lo, ta sẽ thay nàng cáng đáng tất cả." Khanh Nhược Lan dịu dàng xoa gương mặt nhuốm màu sầu muộn của Nạp Thiểu Song, chậm rãi lại nhu tình: "Cường đại là việc của ta, còn việc của nàng là vui vẻ ở bên cạnh ta."
"Nhược Lan..."
Nạp Thiểu Song rướn người vòng tay qua ôm lấy Khanh Nhược Lan, ngoan ngoãn tựa vào vai đối phương, cảm giác yên bình len lỏi qua từng tế bào cơ thể, hoàn toàn phụ thuộc vào.
"Được rồi, nàng xem đi."
Khanh Nhược Lan cầm tay Nạp Thiểu Song đặt lên vải mới, hỏi: "Thích không? Thứ này dùng để may giá y cho nàng đấy."
Nạp Thiểu Song nghiêng đầu nhìn thử, đầu ngón tay lướt qua mặt vải mềm mại, chạm vào đôi long phụng được thêu tỉ mỉ trên làn vải đỏ, trong mắt đều rực rỡ sắc đỏ hoan hỷ.
"Đẹp thật, hóa ra giá y của quân quý Đông Minh sẽ đẹp như vậy." Nạp Thiểu Song nói khẽ: "Ở Dư quốc không có giá y, chỉ mặc bộ y phục hay mặc để làm đại lễ thờ thần linh, sau đó thì vẽ mặt trùm khăn đỏ là xong, trước nay không biết đến việc may giá y."
"Nếu ta nhớ không lầm thì trước khi gả đi quân quý Dư quốc các nàng phải thêu trên dưới ba mươi tấm vải để mang về nhà chồng, đúng không?"
Gương mặt nhỏ của Nạp Thiểu Song liền vặn vẹo méo mó, ủy khuất kéo tay áo: "Cô không biết thêu, trước nay đều nhờ nhũ mẫu làm cho mấy cái, cuối cùng bị mẫu hậu mắng một trận. May mấy thứ đó đều phải làm từ lúc năm sáu tuổi, cô thì đến giờ còn không có nổi một cái ra hồn..."
"Ha hả." Khanh Nhược Lan bật cười thật to, nhéo gò má đầy thịt của nàng: "Xem xem, có quân quý nào gả đi như nàng hay không?"
"Dù sao cũng không dùng mấy cái đó làm gì." Nạp Thiểu Song đảo mắt, cười lấy lòng: "Hay là bỏ đi được không?"
"Ta nghĩ nàng phải thêu cho được một tấm." Khanh Nhược Lan xoa cằm, nói: "Để có ai hỏi thì ta cũng biết đường lôi ra."
Nạp Thiểu Song mếu máo: "Không chịu, người ta sẽ cười nhạo cô!!"
"Thôi được rồi, ta sẽ nhờ may sư giúp nàng." Khanh Nhược Lan nhịn không được mà nói: "Nếu có hài tử là quân quý ta nhất định không để nàng dạy dỗ nó."
Nạp Thiểu Song: "..."
Nàng không giống quân quý sao!? Nàng không phải là quân quý sao!!!?
"Đừng có khóc lóc nữa!!!" Liễu tướng quân rống giận: "Dù cho con có khóc mù cả mắt thì Khanh Nhược Lan vẫn sẽ không lấy con đâu."
"Tại sao chứ?" Liễu Dung nâng khăn lau nước mắt, thổn thức: "Rõ ràng là Hoàng thượng đã nói con sẽ là chính phi của ngài ấy mà? Tại sao bây giờ lại có một cô tử Dư quốc xen vào chứ?"
"Chỉ có thể trách ngươi không đẹp bằng nàng ta thôi." Trầm vương phi thô lỗ kéo muội muội từ trên ghế đứng dậy, chỉ từ trên xuống dưới: "Ngươi có chỗ nào hơn cô tử người ta? Cô tử là đệ nhất mỹ nhân, mang trong người hai dòng máu, còn là quân quý phẩm cấp phi thường cao, thế ngươi có cái gì?"
"Ta..." Liễu Dung ôm mặt khóc to: "Lẽ nào ta phải thua nàng ta thật sao?"
"Con chẳng còn lựa chọn nào nữa đâu." Liễu tướng quân thở dài: "Có biết bao người muốn có được Nạp Thiểu Song con có biết không? Hiện giờ Khanh Nhược Lan giữ được viên ngọc quý đó sẽ chịu nhả ra để lấy một hòn đá cuội sao?"
"Lão gia, sao có thể nói Dung nhi như vậy?" Liễu phu nhân nói: "Con của chúng ta có thua kém ai đâu, đệ nhất mỹ nhân thì sao? Hồng nhan họa thủy, có bên cạnh cũng chỉ hại phu quân mình thôi."
"Ta không biết hồng nhan họa thủy của nàng là ý tứ gì, nhưng chuyện hại phu quân trước mắt là ta không thấy rồi." Liễu tướng quân phản bác lại: "Nàng có biết trong triều thế lực hai bên vương gia vốn dĩ cân bằng đã bị đảo lộn? Ta nói cho nàng biết, chỉ cần ai trong tay có được Nạp Thiểu Song đồng nghĩa đã có được một nửa giang sơn! Đến cả hoàng thượng cũng động lòng trước dung mạo tuyệt sắc của Nạp Thiểu Song thì dại gì không giữ lấy nàng ta làm mồi nhử?"
"Cái này..." Liễu phu nhân ũ rũ: "Lẽ nào để con chúng ta chịu ủy khuất?"
"Chờ thêm một thời gian đi." Liễu tướng quân nhướn nhướn đôi mày kiếm, bình tĩnh cầm chén trà lên thổi một hơi: "Để củng cố vị thế của mình trước sau gì Khanh Nhược Lan cũng phải nạp thiếp."
...
"Mẫu phi, chuyện là vậy đó."
Nhược phi vừa uống trà vừa nghe Nạp Thiểu Song thuật lại chuyện sáng nay, nghe được một nửa thì đã mường tượng ra được sự tình diễn biến thế nào, trong lòng không khỏi e ngại.
"A Song, mẫu phi nói chuyện này ra mong con hiểu cho A Lan." Nhược phi đặt chén trà xuống bàn, chậm rãi nắm lấy bàn tay nhỏ của Nạp Thiểu Song, dịu dàng nói: "Dư quốc tước quý các con cũng có người nạp thiếp, đúng không? Ở Đông Minh cũng vậy, để củng cố địa vị của mình hoàng tước nhất định phải nạp thiếp, phía sau có chỗ hậu thuẫn tự nhiên dễ dàng chiếm được lòng tin của bá quan văn võ. A Song, con hiện tại chỉ là vong quốc cô tử, nếu để căn cơ bền vững chỉ sợ không đủ, ta nói ra mong con hiểu cho A Lan, đừng khó dễ nàng chuyện nạp thiếp."
Đợi khi Nhược phi nói hết, Nạp Thiểu Song mới chậm rãi suy ngẫm lại, thật sự phải như vậy hay sao?
Tự cổ chí kim hoàng tước tranh đoạt ngôi vị là chuyện thường xuyên xảy ra, dù là thịnh thế hay là loạn thế đều cũng như nhau. Khanh Nhược Lan có chí lớn, Nạp Thiểu Song là người hiểu rõ nhất, nhưng không có nghĩa nàng đủ bao dung để nữ nhân khác bước vào cửa lớn vương phủ.
Mẫu hoàng trước cũng nạp không biết bao nhiêu thê thiếp để bảo vệ căn cơ, nếu như Khanh Nhược Lan làm như vậy nàng cũng không có lý do gì để oán trách.
Nhưng mẫu hậu khác và Nạp Thiểu Song nàng khác.
Mẫu hậu cam nguyện làm thiếp chỉ bởi vì Tây Dương thất thế, Nạp Thiểu Song nàng cũng chỉ là vong quốc cô tử, làm một cái trắc phi cũng không tính là thiệt thòi gì. Nhưng khác biệt ở chỗ là Nạp Thiểu Song không cam tâm, nàng gặp Khanh Nhược Lan trước, nàng ở bên cạnh Khanh Nhược Lan trước vậy tại sao nàng lại phải chia sẻ nàng ấy cho người khác chứ?
Nạp Thiểu Song không cam tâm!!!
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng mới mở miệng: "Cô hiểu khổ tâm của ngài cũng như Nhược Lan, nhưng suy cho cùng có quân quý nào muốn cùng người khác thờ một trượng phu? Mẫu phi, thứ cho cô nói thẳng, nếu như Khanh Nhược Lan muốn nạp thiếp thì trước phải hưu cô, cô tuyệt không bao giờ chấp nhận chia sẻ nàng cùng người khác. Lại nói cô hiện tại cũng chỉ là một cái vong quốc cô tử, có hay không cũng không quan trọng, chuyện này nói ra cũng không phải khó dễ Khanh Nhược Lan, cả đời này cũng chỉ mong sáu chữmột người, một đời, một kiếp."
"Cái này..." Nhược phi có chút đau đầu, nói: "Con biết rõ Nhược Lan buông không được con mà."
"Nếu nàng buông không được cô thì hà tất nắm thêm bàn tay khác?"
Nạp Thiểu Song chậm rãi đứng dậy, chấp tay nói: "Mẫu phi thỉnh tam tư suy xét, cô xin cáo lui."
Dứt lời liền xoay người rời đi, bóng lưng thon nhỏ dần khuất dạng dưới tàng liễu xanh, lưu lại một đợt hương Bảo Tử Đăng thoang thoảng.
Nha hoàn chậm rãi bước lên rót cho Nhược phi một chén trà, nho nhỏ nói: "Nương nương, xem ra cô tử thật sự không chịu thoái nhượng."
"Nếu như A Song thoái nhượng bản cung mới cảm thấy kỳ lạ." Nhược phi cầm chén trà lên thổi một ngụm, nắp chén quét nhẹ một đường trên miệng chén: "Tính cách của A Song giống như A Lan, phi thường quật cường, thà chết chứ không chịu thoái lui. Năm đó bản cung cũng đã từng ép buộc A Lan phải thành thân để củng cố vị thế của mình, nhưng nha đầu đó nhất định không thành thân, nàng từng ngày chứng minh cho bản cung thấy không cần dựa vào ai nàng cũng có thể làm nên đại sự. Ngày hôm nay của A Lan xây dựng được cho bản thân căn cơ bền vững dù bên cạnh không ai giúp đỡ, chẳng có kẻ hậu thuẫn, một mình kiên cường chống đỡ từng ngày. Bản cung nhận ra rằng A Song chính là nguyên nhân khiến cho nhi nữ của bản cung ôm quyết tâm mãnh liệt như vậy, nếu bản cung càng cố kiên quyết chỉ khiến cho tình cảm mẫu tử sứt mẻ mà thôi."
"Ngài thỏa hiệp?"
"Bản cung thỏa hiệp cũng chỉ vì A Lan hạnh phúc." Nhược phi đưa mắt nhìn đàn chim nhạn bay qua, ánh mắt lơ đễnh mênh mông: "Là mẫu thân, ai lại chẳng mong con mình một đời khoái lạc?"
"Vâng, nương nương."
Lại nói đến Nạp Thiểu Song, một đường rời khỏi phòng của Nhược phi, ôm một bụng tâm trạng chán nản trở về phòng mình. Suốt đường đi không biết để thần trí ở đâu, về đến trước cửa phòng mới nhận thức được, âm thầm thở dài một hơi.
Đem cửa phòng đẩy ra, phát hiện A Lý vẫn còn đang cắm cúi lau dọn, Nạp Thiểu Song cũng không hỏi nhiều mà trực tiếp đi thẳng vào phòng.
"Cô tử."
A Lý nhận ra cô tử tâm trạng không tốt, vội vàng châm cho nàng một chén trà dùng cả hai tay dâng lên: "Cô uống chút trà đi."
"Không khát."
Nạp Thiểu Song thở dài, kéo kéo khăn trùm đầu của mình xuống lộ ra dung nhan tuyệt sắc lại nhuốm nét sầu muộn.
Lần đầu thấy cô tử sầu não như vậy, A Lý không khỏi xót xa, đem chén trà vẫn còn hơi ấm nhét vào lòng bàn tay của cô tử, bản thân nàng thì ngồi xuống bên cạnh.
"Làm sao a?" A Lý vươn tay chỉnh tóc rối cho Nạp Thiểu Song, dịu dàng hỏi: "Ai ức hiếp ngài sao? Nói cho A Lý nghe, A Lý sẽ hảo hảo giáo huấn hắn."
"Không có ai ức hiếp cô cả." Nạp Thiểu Song nâng chân đặt lên giường, tựa cằm vào đầu gối, không biết đã thở dài bao nhiêu lần rồi: "Chỉ là tâm trạng không được tốt."
"A Lý nhìn ngài lớn lên lẽ nào không hiểu ngài sao?" A Lý nghiêm túc nói: "Cô tử ngài nói ra mới có thể giải quyết được, cứ giữ trong lòng cũng chỉ có ngài khó chịu."
Nạp Thiểu Song mờ mịt ngẩng đầu lên, đôi lưỡng sắc mâu thần tình tan rã, hoa dung tiều tụy đáng thương. Nữ nhân này đẹp đến như vậy, đến cả lúc ưu sầu vẫn khiến người ta không đành lòng mà đau xót, mỹ nhân sẽ luôn khiến người khác phải thương cảm.
"Hôm nay cô gặp mẫu phi kể lại chuyện gặp trên phố, mẫu phi mới nói là..." Nạp Thiểu Song chán chường nâng mắt: "Nhược Lan trước sau gì cũng phải nạp thiếp để củng cố địa vị của mình."
A Lý thoáng kinh ngạc, rồi lại nhỏ giọng an ủi Nạp Thiểu Song: "Nào phải cô tử không biết hoàng tước rất hay nạp thiếp? Chuyện này cũng không quá khó đoán đi?"
"Nhưng cô không cam tâm..." Nạp Thiểu Song rầu rĩ cúi đầu xuống, lỗ tai nhỏ run run biểu lộ tâm tình của chủ nhân nó: "Cô chỉ muốn là nữ nhân duy nhất của Nhược Lan, cô chỉ muốn bên cạnh Nhược Lan chỉ có cô."
"Cái này..."
A Lý định mở miệng nói lại nghe thấy tiếng đẩy cửa, sau đó là tiếng hạ nhân trong phủ hành lễ, dường như là Tầm vương đang đến. Nạp Thiểu Song cũng không có tâm tình ra đón, ngồi ngốc ra trên giường, mắt vẫn ngắm nhìn khung cảnh ngoài song cửa.
Lúc này lại nghe tiếng nói của Khanh Nhược Lan truyền đến.
"Song nhi nàng xem ta tìm được gì nào."
Khanh Nhược Lan tiêu sái đẩy cửa bước vào, nhìn qua thì thấy Nạp Thiểu Song đang ngồi trên giường liền mang đồ vật đến cho nàng ngắm.
"Đây là đoạn vải ta đặt mua rất lâu cuối cùng cũng về đến rồi, nàng xem, nếu dùng may giá y tân nương cho nàng có biết bao xinh đẹp. Ta còn tìm được một đoạn vải mới làm khăn cho nàng, xem xem, nàng dùng khăn này rất lâu rồi cũng nên đổi mới, ta biết nàng thích hồng sắc đã mua rất nhiều cho nàng lựa đây."
Nạp Thiểu Song ngẩng đầu lên nhìn thử, cuối cùng cũng chỉ tùy tiện gật đầu: "Ân, đẹp."
"Làm sao vậy?" Khanh Nhược Lan đưa vải cho A Lý cầm, xoay người ngồi xuống bên cạnh Nạp Thiểu Song: "Ai chọc giận ái phi của ta rồi? Xem, đều rầu rĩ đến xấu xí rồi."
Nạp Thiểu Song xua tay ngăn cử chỉ thân mật của Khanh Nhược Lan: "Cô không vui, đừng chạm vào cô."
"Đúng là giận thật rồi."
Khanh Nhược Lan đưa mắt nhìn sang A Lý ra hiệu bảo nàng lui xuống, đợi khi nha hoàn trong phòng lui hết mới bắt đầu dỗ dành tiểu dã miêu trong lòng mình.
"Lại làm sao? Có gì nói ra ta cùng nàng giải quyết, được không?"
"Giải quyết không được." Nạp Thiểu Song ủ rũ kéo ống tay áo của Khanh Nhược Lan, có chút luyến tiếc lại không đành lòng: "Cô chỉ muốn ngươi ở bên cô, chỉ được yêu một mình cô, không bao giờ phản bội cô."
"Có lẽ ta hiểu được rồi."
Khanh Nhược Lan thở dài, nắm lấy bàn tay nhỏ của Nạp Thiểu Song, chỉ tay về phía sính lễ đặt ở một góc sáng sủa: "Song nhi nàng nhìn đi, kia là sính lễ, ta sẽ cưới nàng vào phủ, sẽ cho nàng một cuộc sống hạnh phúc nhất. Ta sẽ ở bên nàng, sẽ chỉ yêu một mình nàng, càng không có chuyện phản bội nàng, cho nên đừng hoài nghi ta. Ta biết mọi thứ đối với nàng rất khó khăn, phải rời khỏi cố hương bên cạnh không có người thân, bước vào lễ đường cũng chỉ đơn độc một mình nhưng không có nghĩa bên cạnh nàng không có ai. Sau này ta sẽ là người thân của nàng, sẽ không để nàng cô đơn một mình, Song nhi, tin ta, ta chẳng lấy ai khác ngoài nàng đâu."
"Nhưng mà..." Nạp Thiểu Song rối loạn: "Mẫu phi nói qua nếu ngươi không nạp thiếp thì căn cơ sẽ không đủ vững, lúc đó ngươi có oán trách cô hà khắc ngươi?"
"Ta nói rồi, ta sẽ không lấy ai ngoài nàng, còn những chuyện khác nàng không cần phải lo, ta sẽ thay nàng cáng đáng tất cả." Khanh Nhược Lan dịu dàng xoa gương mặt nhuốm màu sầu muộn của Nạp Thiểu Song, chậm rãi lại nhu tình: "Cường đại là việc của ta, còn việc của nàng là vui vẻ ở bên cạnh ta."
"Nhược Lan..."
Nạp Thiểu Song rướn người vòng tay qua ôm lấy Khanh Nhược Lan, ngoan ngoãn tựa vào vai đối phương, cảm giác yên bình len lỏi qua từng tế bào cơ thể, hoàn toàn phụ thuộc vào.
"Được rồi, nàng xem đi."
Khanh Nhược Lan cầm tay Nạp Thiểu Song đặt lên vải mới, hỏi: "Thích không? Thứ này dùng để may giá y cho nàng đấy."
Nạp Thiểu Song nghiêng đầu nhìn thử, đầu ngón tay lướt qua mặt vải mềm mại, chạm vào đôi long phụng được thêu tỉ mỉ trên làn vải đỏ, trong mắt đều rực rỡ sắc đỏ hoan hỷ.
"Đẹp thật, hóa ra giá y của quân quý Đông Minh sẽ đẹp như vậy." Nạp Thiểu Song nói khẽ: "Ở Dư quốc không có giá y, chỉ mặc bộ y phục hay mặc để làm đại lễ thờ thần linh, sau đó thì vẽ mặt trùm khăn đỏ là xong, trước nay không biết đến việc may giá y."
"Nếu ta nhớ không lầm thì trước khi gả đi quân quý Dư quốc các nàng phải thêu trên dưới ba mươi tấm vải để mang về nhà chồng, đúng không?"
Gương mặt nhỏ của Nạp Thiểu Song liền vặn vẹo méo mó, ủy khuất kéo tay áo: "Cô không biết thêu, trước nay đều nhờ nhũ mẫu làm cho mấy cái, cuối cùng bị mẫu hậu mắng một trận. May mấy thứ đó đều phải làm từ lúc năm sáu tuổi, cô thì đến giờ còn không có nổi một cái ra hồn..."
"Ha hả." Khanh Nhược Lan bật cười thật to, nhéo gò má đầy thịt của nàng: "Xem xem, có quân quý nào gả đi như nàng hay không?"
"Dù sao cũng không dùng mấy cái đó làm gì." Nạp Thiểu Song đảo mắt, cười lấy lòng: "Hay là bỏ đi được không?"
"Ta nghĩ nàng phải thêu cho được một tấm." Khanh Nhược Lan xoa cằm, nói: "Để có ai hỏi thì ta cũng biết đường lôi ra."
Nạp Thiểu Song mếu máo: "Không chịu, người ta sẽ cười nhạo cô!!"
"Thôi được rồi, ta sẽ nhờ may sư giúp nàng." Khanh Nhược Lan nhịn không được mà nói: "Nếu có hài tử là quân quý ta nhất định không để nàng dạy dỗ nó."
Nạp Thiểu Song: "..."
Nàng không giống quân quý sao!? Nàng không phải là quân quý sao!!!?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.