Chương 37
Nhất Bán Công Tử
05/05/2022
Tiếng bước chân nửa đêm vọng lại đặc biệt rõ ràng, đêm nay Việt vương phủ được một đêm náo loạn.
Buổi chiều vương phi nhiễm phong hàn ho suốt không ngừng, vương gia lo lắng mấy lần đòi gọi thái y đến xem nhưng vương phi nhất quyết không đồng ý, kết quả chưa được bao lâu thì vương phi đã ho ra máu.
Chính vì vậy mà Việt vương không thể tham gia yến tiệc, cả đêm đều bồi cạnh vương phi khiến người khác đỏ mắt ghen tỵ.
Thái y sau khi châm cứu xong thì thở dài, nói: "Vương phi thân thể quá sức hư nhược rồi, nếu như không chịu điều dưỡng cẩn thận thì có thể sẽ không qua nổi mùa đông năm nay."
"Khụ..." Tiêu Tử Hàm che miệng ho một tiếng, miễn cưỡng chống đỡ nhìn thái y: "Thân thể này của ta có điều dưỡng cũng như vậy thôi, thà một đao thống khoái còn tốt hơn."
"Nàng đang nói linh tinh cái gì vậy hả?" Khanh Hi Thần quát khẽ một tiếng, sau đó quay sang thái y phân phó: "Ngươi cố tìm cho bằng được tiên đơn diệu dược khôi phục thân thể cho vương phi, bản vương hứa nhất định sẽ trọng thưởng cho ngươi."
"Vâng, điện hạ."
Thái y ở lại kê đơn một chốc rồi lại đi ngay, nha hoàn bên cạnh không quên dúi một ít tiền vào tay hắn rồi tiễn ra đến tận cửa mới quay về.
Ở trong phòng vẫn còn văng vẳng tiếng ho đau đớn của Tiêu Tử Hàm, nàng gượng chống đỡ nhiều năm như vậy, chỉ sợ đúng như lời thái y nói qua không nổi mùa đông năm nay.
Mười hai tuổi Tiêu Tử Hàm đã gả vào vương phủ, tuy không tính là được hưởng vô vàn sủng ái nhưng trong lòng của Việt vương thì chẳng ai xứng đáng ngồi vào vị trí chính phi hơn nàng.Năm nay Tiêu Tử Hàm đã mười chín, ở độ tuổi đẹp nhất lại bị bệnh tất bòn rút tất cả thanh xuân, phân nửa thời gian đều nằm trên giường bệnh, rõ ràng là lão thiên gia ghen ghét hồng nhan.
Khanh Hi Thần ngồi xuống bên giường, đưa tay nắm lấy bàn tay đang dần lạnh đi của Tiêu Tử Hàm, nặng nề áp lên gò má của mình.
Từ lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm nóng, Tiêu Tử Hàm gượng mở mắt nhìn thử, phát hiện dung nhan thanh tú kia đã nhiễm một tầng nhãn lệ, càng nhìn càng thương tâm.
"Điện hạ, thần thiếp không sao..."
"Có phải ta đã làm gì sai rồi không?" Khanh Hi Thần đau lòng nhìn bộ dáng càng lúc càng tiều tụy của Tiêu Tử Hàm, tựa như vạn tiễn xuyên tâm: "Ta đã sai rồi nên lão thiên gia trừng phạt ta đúng không? Tìm mọi cách đem nàng rời khỏi nàng, có đúng không?"
"Đừng nói như vậy, đời người sinh tử có số, đã định thoát không được thiên ý." Bàn tay run rẩy lướt qua từng lọn tóc mềm, dịu dàng mà quyến luyến: "Đời này Tử Hàm gặp được ngài đã không còn gì để nuối tiếc nữa."
"Ta thật sự không cam tâm." Khanh Hi Thần cúi thấp người xuống, tựa trán mình vào trán nàng, nước mắt của ai sớm đã không phân biệt được nữa rồi: "Ta không muốn mất nàng, Tử Hàm... ta rất sợ, Tử Hàm..."
"Điện hạ, đừng khóc." Tiêu Tử Hàm càng cố cười lại chẳng biết rằng so với khóc còn khó coi hơn: "Thật sự Tử Hàm có chết cũng không sao, trong phủ vẫn còn nhiều quân quý khác thay ta chăm sóc ngài, bọn họ so với ta sẽ chu đáo hơn, sẽ sinh cho ngài thật nhiều tiểu tước quý."
"Ta không muốn!!"
Khanh Hi Thần quát lên một tiếng, vòng tay càng ghì chặt thân thể của Tiêu Tử Hàm, rất sợ một lúc không để ý nữ nhân này sẽ theo gió mà biến tan.
"Ta chỉ muốn nàng, chỉ muốn nàng sinh con cho ta, chỉ muốn nàng chăm sóc ta, không ai có thể thay thế được nàng, Tử Hàm..."
Tiêu Tử Hàm vẫn là không cầm lòng được mà bật khóc, ghì chặt cổ của Khanh Hi Thần: "Điện hạ, Tử Hàm cũng không nỡ buông người ra."
"Gọi ta Hi Thần."
"Hi Thần."
Khanh Hi Thần chống tay xuống giường, trong mắt ngập tràn quyết tâm: "Tử Hàm nàng yên tâm, cho dù là chốn thiên sơn tuyết địa ta cũng phải tìm được đơn dược cứu nàng, không cần sợ, ta nhất định sẽ ở bên cạnh nàng."
"Hi Thần..."
- -----------------------------------
Bận rộn cả một ngày bài trí lễ đường, người của Tầm vương phủ sớm đã không nhận nổi đâu là phía đông đâu là phía tây nữa rồi. Đèn hoa lụa đỏ cuối cùng cũng được treo lên, trước cửa dán đôi chữ hỷ, một cỗ không khí hoan hỷ tràn ngập khắp hang cùng ngõ hẻm.
Tầm vương thành thân cùng cô tử Dư quốc, chuyện này đồn đãi khắp nơi mọi người ở Đông Minh quốc ai cũng biết, sáng sớm đã tranh nhau sứt đầu mẻ trán xem thử dung mạo tân nương tử. Mặc dù Dư quốc thất thế nhưng cô tử không phải người dễ đùa giỡn, không nói đến dung mạo, bản thân nàng giỏi công phu lại am hiểu nhạc luật, chỉ sợ tài nữ trong thành cũng phải chịu thua.
Từ xa đã nghe tiếng pháo nổ inh ỏi, tiếng kèn trống náo loạn một góc phố, đoàn đưa dâu chầm chậm tiến về phía Tầm vương phủ.
Bên tân nương tử không có ai, chỉ duy nhất một mình nàng gả đến Đông Minh, nhiều người cho rằng sau này Tầm vương nạp thiếp cô tử cũng không có khí thế chèn ép nhị phòng.
Nào ngờ dẫn đầu đoàn đưa dâu là hai con đại hắc bạch báo, hùng dũng uy nghi đi đầu khiến bốn phía dân chúng vừa sợ hãi vừa hiếu kỳ, số người vây xem càng lúc càng đông. Lần này gả vào vương phủ Nạp Thiểu Song chỉ có chút ít của hồi môn với hai đại báo, nha hoàn hồi môn của nàng là A Lý, thật sự nếu so với đoàn đưa dâu của Nam An công chúa thì có chút keo kiệt.
Nhưng Khanh Nhược Lan đều đã sớm chuẩn bị cả rồi, sợ Nạp Thiểu Song ủy khuất nên đã tự mình chuẩn bị thật nhiều lễ vật để nàng ấy làm của hồi môn, một đường rình rang gả vào vương phủ có thể nở mặt nở mày.
Đến cửa lớn vương phủ, Tầm vương cõng vương phi đi vào cửa lớn, vòng một vòng khắp phủ rồi lại cõng trở về chính sảnh bái lạy thiên địa phụ mẫu.
Hoàng thượng vốn mới thành thân vẫn dứt không được vị Nam An công chúa kia nên hôm nay không đến dự, bên phía Tầm vương cũng chỉ có mỗi mình Nhược phi làm chủ.
Bà mai vui vẻ phẩy phẩy khăn lụa, nói lớn: "Tân nương vào nhà sinh thật nhiều hài tử, hiếu thuận với cha mẹ chồng, chăm sóc phu quân chu đáo."
Kỳ thật Nạp Thiểu Song nghe cũng không có hiểu, chỉ tùy ý Khanh Nhược Lan an bài, nàng ấy bảo lạy liền lạy, bảo quỳ liền quỳ không chút hó hé.
Theo tục Dư quốc, ngày thành thân trượng phu sẽ tháo xuống khăn trùm đầu của nương tử, về sau quân quý đó sẽ không cần trùm khăn kín mặt nữa, chỉ cần cài khăn sau đầu là được.
Bái xong thiên địa phụ mẫu, Khanh Nhược Lan hồi hộp nâng lên khăn trùm đầu của ái phi, cử động tay đều rất cứng nhắc lại vô cùng dịu dàng.
Khăn lụa phất qua gương mặt trắng nõn, lộ ra dung nhan khuynh đảo thiên hạ. Đôi mày liễu nhẹ cong, lưỡng sắc mâu vẫn như cũ tỏa ra hào quang nhàn nhạt, mỗi khi chớp mắt đều như hồ điệp vỗ cánh, đẹp đến không cách nào thở nổi. Môi nhỏ mím chặt rồi lại hé mở, giống như muốn nói, lại như ngượng ngùng không thể cất lời, thật sự khiến người khác xuân tâm nhộn nhạo.
"Nhược Lan..."
Tên của chính mình được cái miệng nhỏ kia thốt ra có biết bao ý vị, Khanh Nhược Lan kích động đến mức nhảy bổ đến hôn lên, mặc kệ khách nhân bốn phía đều đang trêu chọc cười.
Bà mai nâng quạt lụa xấu hổ cười: "Mời Tầm vương buông tân nương ra để tân nương còn vào phòng."
Bốn phía truyền đến tiếng cười, Nạp Thiểu Song xấu hổ chia tay Khanh Nhược Lan trở về tân phòng trước, lúc đi vẫn ngoái đầu nhìn lại một cái.
Trên đường về tân phòng cũng không gặp bất trắc gì, A Lý ở bên cạnh cùng nàng nói vài chuyện nhỏ nên đường đi dường như được thu ngắn lại một ít, đi không lâu đã đến trước cửa phòng rồi.
Hỷ nương đẩy cửa ra cho Nạp Thiểu Song, rồi nói: "Cô tử lên giường ngồi đợi, đến tối điện hạ trở về sẽ động phòng."
Nạp Thiểu Song nghe không hiểu, chằm chằm nhìn hỷ nương, may mắn là có Hồng Lam đi theo bên cạnh giúp nàng dịch lại.
"Ni, cảm ơn ngươi."
Nói xong, Nạp Thiểu Song định bước vào trong phòng lại bị Hồng Lam kéo lại, đặt nắm tay lên môi xấu hổ ho hai tiếng, nho nhỏ dùng tiếng Dư nhắc nhở nàng.
"Vương phi ngài phải tặng hỷ nương hồng bao chứ."
"Cái gì gọi là hồng bao?"
Hồng Lam đảo mắt, lén lút nhét vào tay Nạp Thiểu Song một cái hồng bao: "Vương gia đoán trước được ngài hồng bao là gì cũng không biết nên chuẩn bị sẵn rồi, ngài lấy tặng cho hỷ nương đi."
"Ni."
Nạp Thiểu Song cầm lấy hồng bao nhét vào tay của hỷ nương, tặng xong lại không chịu đi mà cứ đứng nhìn mãi khiến hỷ nương nhận tiền cũng cảm thấy xấu hổ, trong lòng nghĩ có nên trả lại hay không.
Có lẽ đợi mãi không thấy hỷ nương phản ứng, Nạp Thiểu Song bực bội quay lại nói với Hồng Lam: "Sao nàng ta không tặng lại hồng bao cho cô?"
Hồng Lam: "..."
A Lý tuy là người Dư nhưng cũng chịu khó học tập lễ nghi Đông Minh hơn Nạp Thiểu Song, bắt gặp sự tình khó xử này đành tiến lên giải thích.
"Cô tử, ngài tặng hồng bao cho hỷ nương là cảm ơn ngài ấy đã đến giúp chúc phúc cho ngài, đại diện các bậc tiền bối làm chủ trì hôn lễ. Tặng hồng bao không phải là tặng lễ vật bình thường, không có chuyện ngài tặng ngài ấy một cái hồng bao thì ngài ấy phải tặng lại cho ngài."
Nạp Thiểu Song cuối cùng cũng hiểu ra, gật gật đầu, nói: "Hiểu rồi, vậy cô không đòi hồng bao nữa."
Dứt lời liền tiêu sái đi thẳng vào trong tân phòng, mãi đến lúc này hỷ nương mới trộm nâng tay lau mồ hôi, ai~ cô tử Dư quốc thật quá đáng sợ mà!
A Lý trước hâm nóng trà trên bếp, sau mới cho người mang than lô bài trì trong bốn góc phòng, đem căn phòng nhỏ huân đến ấm áp. Riêng Hồng Lam chịu trách nhiệm canh gác, ngoan ngoãn ngồi ở ngoài cửa đợi đêm xuống.
Nạp Thiểu Song bắt chéo chân ngồi ở trên giường, nhìn Hồng Lam một lúc, rồi nói: "Nếu như cô nhớ không lầm thì lần đó ngươi là người đã giúp cô chiếu cố Hoành Cơ?"
Hơn mười mấy tỷ muội thạc quân của nàng đều chết trong tay của phụ tử Nạp La Hằng, kẻ bị làm nhục kẻ tuẫn tiết, kẻ bị dày vò tra tấn sống không bằng chết, duy chỉ còn nàng và Nạp Hoành Cơ còn sống. Nhiều ngày qua bận rộn hôn sự, Nạp Thiểu Song cũng quên mất chuyện của Nạp Hoành Cơ, nghĩ đến lại hoảng hốt, từng chút ký ức vụn vặn lúc còn ở trong buồng giam tăm tối tái hiện ở trong đầu.
"Đúng vậy." Hồng Lam xoay người nhìn về phía Nạp Thiểu Song: "Rất đáng thương, ta không biết nàng ấy chịu đựng những gì, nhưng có thể xem như tàn phế rồi."
"Tàn phế!?"
"Phải." Hồng Lam trầm mặc một lúc lâu rồi nói: "Bị cưỡng bức nhiều ngày, cơ thể suy kiệt, tuyến thể bị bòn rút sau này chỉ sợ không thể..."
Nghe đến đây Nạp Thiểu Song cũng hiểu rồi, ký ức đáng sợ lúc nàng ngồi ở một góc buồng giam, phía bên kia là tiếng kêu góc gào thét của các hoàng tỷ, đám người Nạp La Hằng là một lũ người đê tiện ghê tởm.
A Lý nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của cô tử nhịn không được ôm lấy nàng: "Cô tử đừng sợ, không sao rồi, chúng ta ở Đông Minh, điện hạ sẽ bảo vệ ngài!!!"
Nạp Thiểu Song hít liền mấy ngụm không khí, nói: "Hoành Cơ đã biết?"
"Không." Hồng Lam mím mím môi, thở dài: "Nàng phát điên rồi, ký ức kia quá mức đáng sợ đã ảnh hưởng đến tâm lý của nàng, nửa đời sau hẳn sẽ sống điên điên dại dại như vậy."
"Điên cũng tốt..." Nạp Thiểu Song ão nảo bật cười: "Tốt hơn khi tỉnh rồi nhận thức được những đau đớn những tủi nhục mình trải qua, chỉ sợ Hoành Cơ cả ý chí sống cũng không còn."
"Cô tử đừng lo, điện hạ đã phân phó người chiếu cố thạc quân rồi, nửa đời sau của nàng sẽ không còn gì lo lắng nữa."
"Nếu vậy thì tốt rồi, có dịp cô sẽ đến thăm nàng ấy."
Hồng Lam cũng không có ý kiến gì, tiếp tục trách nhiệm bảo vệ cô tử của mình. Nào ngờ vừa nhìn qua đã thấy Mộc Lan và Tuyết Tử đang ung dung thả bộ đến chỗ này, xem bộ dạng của chúng chắc chắn là đi hóng hớt chuyện vui rồi.
Mộc Lan tiêu sái đi trước, Tuyết Tử lười biếng gác hai chân lên vai Mộc Lan để hắc báo lôi đi, để ý kỹ thì phát hiện Tuyết Tử đang nằm ngủ ngon lành trên lưng của bạn lữ.
Nhìn thấy hai đại báo đang đi đến, Nạp Thiểu Song kích động kêu lên: "Mộc Lan, Tuyết Tử, bên này!!"
Mộc Lan nghe ngóng một hồi rồi mới bước vào trong phòng, ngoan ngoãn nằm xuống dưới giường của Nạp Thiểu Song, phát ra một tiếng gầm nho nhỏ. Lúc này Tuyết Tử bị tiếng gầm đánh thức, bực bội vỗ vào đầu Mộc Lan một cái thật đau rồi mới trở mình nằm xuống thảm lông mà ngủ.
Nạp Thiểu Song: "..."
A Lý ngồi xổm xuống trước mặt Tuyết Tử, chỉ vào nó rồi nói: "Càng lớn Tuyết Tử càng giống ngài nha cô tử."
Nạp Thiểu Song trừng mắt: "Cô mới không hung dữ như nó!"
"Ta có nói cô hung dữ giống Tuyết Tử đâu." A Lý đắc ý cười: "Ta muốn nói Tuyết Tử lười biếng như cô tử!"
Nạp Thiểu Song: "..."
Hồng Lam ở bên ngoài nghe thấy liền ha hả cười lớn, do quá cao hứng nên suýt chút nữa là rơi xuống dưới bậc thang, may mắn là chụp kịp khung cửa nếu không là dập mặt rồi.
Mộc Lan ở bên cạnh gầm gừ hai tiếng hùa theo A Lý, khiến Nạp Thiểu Song vừa tức giận vừa xấu hổ, nếu hôm nay không phải đại hôn của nàng thì nàng đã xách kiếm xách đao đuổi đánh hai người này rồi!!!
Buổi chiều vương phi nhiễm phong hàn ho suốt không ngừng, vương gia lo lắng mấy lần đòi gọi thái y đến xem nhưng vương phi nhất quyết không đồng ý, kết quả chưa được bao lâu thì vương phi đã ho ra máu.
Chính vì vậy mà Việt vương không thể tham gia yến tiệc, cả đêm đều bồi cạnh vương phi khiến người khác đỏ mắt ghen tỵ.
Thái y sau khi châm cứu xong thì thở dài, nói: "Vương phi thân thể quá sức hư nhược rồi, nếu như không chịu điều dưỡng cẩn thận thì có thể sẽ không qua nổi mùa đông năm nay."
"Khụ..." Tiêu Tử Hàm che miệng ho một tiếng, miễn cưỡng chống đỡ nhìn thái y: "Thân thể này của ta có điều dưỡng cũng như vậy thôi, thà một đao thống khoái còn tốt hơn."
"Nàng đang nói linh tinh cái gì vậy hả?" Khanh Hi Thần quát khẽ một tiếng, sau đó quay sang thái y phân phó: "Ngươi cố tìm cho bằng được tiên đơn diệu dược khôi phục thân thể cho vương phi, bản vương hứa nhất định sẽ trọng thưởng cho ngươi."
"Vâng, điện hạ."
Thái y ở lại kê đơn một chốc rồi lại đi ngay, nha hoàn bên cạnh không quên dúi một ít tiền vào tay hắn rồi tiễn ra đến tận cửa mới quay về.
Ở trong phòng vẫn còn văng vẳng tiếng ho đau đớn của Tiêu Tử Hàm, nàng gượng chống đỡ nhiều năm như vậy, chỉ sợ đúng như lời thái y nói qua không nổi mùa đông năm nay.
Mười hai tuổi Tiêu Tử Hàm đã gả vào vương phủ, tuy không tính là được hưởng vô vàn sủng ái nhưng trong lòng của Việt vương thì chẳng ai xứng đáng ngồi vào vị trí chính phi hơn nàng.Năm nay Tiêu Tử Hàm đã mười chín, ở độ tuổi đẹp nhất lại bị bệnh tất bòn rút tất cả thanh xuân, phân nửa thời gian đều nằm trên giường bệnh, rõ ràng là lão thiên gia ghen ghét hồng nhan.
Khanh Hi Thần ngồi xuống bên giường, đưa tay nắm lấy bàn tay đang dần lạnh đi của Tiêu Tử Hàm, nặng nề áp lên gò má của mình.
Từ lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm nóng, Tiêu Tử Hàm gượng mở mắt nhìn thử, phát hiện dung nhan thanh tú kia đã nhiễm một tầng nhãn lệ, càng nhìn càng thương tâm.
"Điện hạ, thần thiếp không sao..."
"Có phải ta đã làm gì sai rồi không?" Khanh Hi Thần đau lòng nhìn bộ dáng càng lúc càng tiều tụy của Tiêu Tử Hàm, tựa như vạn tiễn xuyên tâm: "Ta đã sai rồi nên lão thiên gia trừng phạt ta đúng không? Tìm mọi cách đem nàng rời khỏi nàng, có đúng không?"
"Đừng nói như vậy, đời người sinh tử có số, đã định thoát không được thiên ý." Bàn tay run rẩy lướt qua từng lọn tóc mềm, dịu dàng mà quyến luyến: "Đời này Tử Hàm gặp được ngài đã không còn gì để nuối tiếc nữa."
"Ta thật sự không cam tâm." Khanh Hi Thần cúi thấp người xuống, tựa trán mình vào trán nàng, nước mắt của ai sớm đã không phân biệt được nữa rồi: "Ta không muốn mất nàng, Tử Hàm... ta rất sợ, Tử Hàm..."
"Điện hạ, đừng khóc." Tiêu Tử Hàm càng cố cười lại chẳng biết rằng so với khóc còn khó coi hơn: "Thật sự Tử Hàm có chết cũng không sao, trong phủ vẫn còn nhiều quân quý khác thay ta chăm sóc ngài, bọn họ so với ta sẽ chu đáo hơn, sẽ sinh cho ngài thật nhiều tiểu tước quý."
"Ta không muốn!!"
Khanh Hi Thần quát lên một tiếng, vòng tay càng ghì chặt thân thể của Tiêu Tử Hàm, rất sợ một lúc không để ý nữ nhân này sẽ theo gió mà biến tan.
"Ta chỉ muốn nàng, chỉ muốn nàng sinh con cho ta, chỉ muốn nàng chăm sóc ta, không ai có thể thay thế được nàng, Tử Hàm..."
Tiêu Tử Hàm vẫn là không cầm lòng được mà bật khóc, ghì chặt cổ của Khanh Hi Thần: "Điện hạ, Tử Hàm cũng không nỡ buông người ra."
"Gọi ta Hi Thần."
"Hi Thần."
Khanh Hi Thần chống tay xuống giường, trong mắt ngập tràn quyết tâm: "Tử Hàm nàng yên tâm, cho dù là chốn thiên sơn tuyết địa ta cũng phải tìm được đơn dược cứu nàng, không cần sợ, ta nhất định sẽ ở bên cạnh nàng."
"Hi Thần..."
- -----------------------------------
Bận rộn cả một ngày bài trí lễ đường, người của Tầm vương phủ sớm đã không nhận nổi đâu là phía đông đâu là phía tây nữa rồi. Đèn hoa lụa đỏ cuối cùng cũng được treo lên, trước cửa dán đôi chữ hỷ, một cỗ không khí hoan hỷ tràn ngập khắp hang cùng ngõ hẻm.
Tầm vương thành thân cùng cô tử Dư quốc, chuyện này đồn đãi khắp nơi mọi người ở Đông Minh quốc ai cũng biết, sáng sớm đã tranh nhau sứt đầu mẻ trán xem thử dung mạo tân nương tử. Mặc dù Dư quốc thất thế nhưng cô tử không phải người dễ đùa giỡn, không nói đến dung mạo, bản thân nàng giỏi công phu lại am hiểu nhạc luật, chỉ sợ tài nữ trong thành cũng phải chịu thua.
Từ xa đã nghe tiếng pháo nổ inh ỏi, tiếng kèn trống náo loạn một góc phố, đoàn đưa dâu chầm chậm tiến về phía Tầm vương phủ.
Bên tân nương tử không có ai, chỉ duy nhất một mình nàng gả đến Đông Minh, nhiều người cho rằng sau này Tầm vương nạp thiếp cô tử cũng không có khí thế chèn ép nhị phòng.
Nào ngờ dẫn đầu đoàn đưa dâu là hai con đại hắc bạch báo, hùng dũng uy nghi đi đầu khiến bốn phía dân chúng vừa sợ hãi vừa hiếu kỳ, số người vây xem càng lúc càng đông. Lần này gả vào vương phủ Nạp Thiểu Song chỉ có chút ít của hồi môn với hai đại báo, nha hoàn hồi môn của nàng là A Lý, thật sự nếu so với đoàn đưa dâu của Nam An công chúa thì có chút keo kiệt.
Nhưng Khanh Nhược Lan đều đã sớm chuẩn bị cả rồi, sợ Nạp Thiểu Song ủy khuất nên đã tự mình chuẩn bị thật nhiều lễ vật để nàng ấy làm của hồi môn, một đường rình rang gả vào vương phủ có thể nở mặt nở mày.
Đến cửa lớn vương phủ, Tầm vương cõng vương phi đi vào cửa lớn, vòng một vòng khắp phủ rồi lại cõng trở về chính sảnh bái lạy thiên địa phụ mẫu.
Hoàng thượng vốn mới thành thân vẫn dứt không được vị Nam An công chúa kia nên hôm nay không đến dự, bên phía Tầm vương cũng chỉ có mỗi mình Nhược phi làm chủ.
Bà mai vui vẻ phẩy phẩy khăn lụa, nói lớn: "Tân nương vào nhà sinh thật nhiều hài tử, hiếu thuận với cha mẹ chồng, chăm sóc phu quân chu đáo."
Kỳ thật Nạp Thiểu Song nghe cũng không có hiểu, chỉ tùy ý Khanh Nhược Lan an bài, nàng ấy bảo lạy liền lạy, bảo quỳ liền quỳ không chút hó hé.
Theo tục Dư quốc, ngày thành thân trượng phu sẽ tháo xuống khăn trùm đầu của nương tử, về sau quân quý đó sẽ không cần trùm khăn kín mặt nữa, chỉ cần cài khăn sau đầu là được.
Bái xong thiên địa phụ mẫu, Khanh Nhược Lan hồi hộp nâng lên khăn trùm đầu của ái phi, cử động tay đều rất cứng nhắc lại vô cùng dịu dàng.
Khăn lụa phất qua gương mặt trắng nõn, lộ ra dung nhan khuynh đảo thiên hạ. Đôi mày liễu nhẹ cong, lưỡng sắc mâu vẫn như cũ tỏa ra hào quang nhàn nhạt, mỗi khi chớp mắt đều như hồ điệp vỗ cánh, đẹp đến không cách nào thở nổi. Môi nhỏ mím chặt rồi lại hé mở, giống như muốn nói, lại như ngượng ngùng không thể cất lời, thật sự khiến người khác xuân tâm nhộn nhạo.
"Nhược Lan..."
Tên của chính mình được cái miệng nhỏ kia thốt ra có biết bao ý vị, Khanh Nhược Lan kích động đến mức nhảy bổ đến hôn lên, mặc kệ khách nhân bốn phía đều đang trêu chọc cười.
Bà mai nâng quạt lụa xấu hổ cười: "Mời Tầm vương buông tân nương ra để tân nương còn vào phòng."
Bốn phía truyền đến tiếng cười, Nạp Thiểu Song xấu hổ chia tay Khanh Nhược Lan trở về tân phòng trước, lúc đi vẫn ngoái đầu nhìn lại một cái.
Trên đường về tân phòng cũng không gặp bất trắc gì, A Lý ở bên cạnh cùng nàng nói vài chuyện nhỏ nên đường đi dường như được thu ngắn lại một ít, đi không lâu đã đến trước cửa phòng rồi.
Hỷ nương đẩy cửa ra cho Nạp Thiểu Song, rồi nói: "Cô tử lên giường ngồi đợi, đến tối điện hạ trở về sẽ động phòng."
Nạp Thiểu Song nghe không hiểu, chằm chằm nhìn hỷ nương, may mắn là có Hồng Lam đi theo bên cạnh giúp nàng dịch lại.
"Ni, cảm ơn ngươi."
Nói xong, Nạp Thiểu Song định bước vào trong phòng lại bị Hồng Lam kéo lại, đặt nắm tay lên môi xấu hổ ho hai tiếng, nho nhỏ dùng tiếng Dư nhắc nhở nàng.
"Vương phi ngài phải tặng hỷ nương hồng bao chứ."
"Cái gì gọi là hồng bao?"
Hồng Lam đảo mắt, lén lút nhét vào tay Nạp Thiểu Song một cái hồng bao: "Vương gia đoán trước được ngài hồng bao là gì cũng không biết nên chuẩn bị sẵn rồi, ngài lấy tặng cho hỷ nương đi."
"Ni."
Nạp Thiểu Song cầm lấy hồng bao nhét vào tay của hỷ nương, tặng xong lại không chịu đi mà cứ đứng nhìn mãi khiến hỷ nương nhận tiền cũng cảm thấy xấu hổ, trong lòng nghĩ có nên trả lại hay không.
Có lẽ đợi mãi không thấy hỷ nương phản ứng, Nạp Thiểu Song bực bội quay lại nói với Hồng Lam: "Sao nàng ta không tặng lại hồng bao cho cô?"
Hồng Lam: "..."
A Lý tuy là người Dư nhưng cũng chịu khó học tập lễ nghi Đông Minh hơn Nạp Thiểu Song, bắt gặp sự tình khó xử này đành tiến lên giải thích.
"Cô tử, ngài tặng hồng bao cho hỷ nương là cảm ơn ngài ấy đã đến giúp chúc phúc cho ngài, đại diện các bậc tiền bối làm chủ trì hôn lễ. Tặng hồng bao không phải là tặng lễ vật bình thường, không có chuyện ngài tặng ngài ấy một cái hồng bao thì ngài ấy phải tặng lại cho ngài."
Nạp Thiểu Song cuối cùng cũng hiểu ra, gật gật đầu, nói: "Hiểu rồi, vậy cô không đòi hồng bao nữa."
Dứt lời liền tiêu sái đi thẳng vào trong tân phòng, mãi đến lúc này hỷ nương mới trộm nâng tay lau mồ hôi, ai~ cô tử Dư quốc thật quá đáng sợ mà!
A Lý trước hâm nóng trà trên bếp, sau mới cho người mang than lô bài trì trong bốn góc phòng, đem căn phòng nhỏ huân đến ấm áp. Riêng Hồng Lam chịu trách nhiệm canh gác, ngoan ngoãn ngồi ở ngoài cửa đợi đêm xuống.
Nạp Thiểu Song bắt chéo chân ngồi ở trên giường, nhìn Hồng Lam một lúc, rồi nói: "Nếu như cô nhớ không lầm thì lần đó ngươi là người đã giúp cô chiếu cố Hoành Cơ?"
Hơn mười mấy tỷ muội thạc quân của nàng đều chết trong tay của phụ tử Nạp La Hằng, kẻ bị làm nhục kẻ tuẫn tiết, kẻ bị dày vò tra tấn sống không bằng chết, duy chỉ còn nàng và Nạp Hoành Cơ còn sống. Nhiều ngày qua bận rộn hôn sự, Nạp Thiểu Song cũng quên mất chuyện của Nạp Hoành Cơ, nghĩ đến lại hoảng hốt, từng chút ký ức vụn vặn lúc còn ở trong buồng giam tăm tối tái hiện ở trong đầu.
"Đúng vậy." Hồng Lam xoay người nhìn về phía Nạp Thiểu Song: "Rất đáng thương, ta không biết nàng ấy chịu đựng những gì, nhưng có thể xem như tàn phế rồi."
"Tàn phế!?"
"Phải." Hồng Lam trầm mặc một lúc lâu rồi nói: "Bị cưỡng bức nhiều ngày, cơ thể suy kiệt, tuyến thể bị bòn rút sau này chỉ sợ không thể..."
Nghe đến đây Nạp Thiểu Song cũng hiểu rồi, ký ức đáng sợ lúc nàng ngồi ở một góc buồng giam, phía bên kia là tiếng kêu góc gào thét của các hoàng tỷ, đám người Nạp La Hằng là một lũ người đê tiện ghê tởm.
A Lý nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của cô tử nhịn không được ôm lấy nàng: "Cô tử đừng sợ, không sao rồi, chúng ta ở Đông Minh, điện hạ sẽ bảo vệ ngài!!!"
Nạp Thiểu Song hít liền mấy ngụm không khí, nói: "Hoành Cơ đã biết?"
"Không." Hồng Lam mím mím môi, thở dài: "Nàng phát điên rồi, ký ức kia quá mức đáng sợ đã ảnh hưởng đến tâm lý của nàng, nửa đời sau hẳn sẽ sống điên điên dại dại như vậy."
"Điên cũng tốt..." Nạp Thiểu Song ão nảo bật cười: "Tốt hơn khi tỉnh rồi nhận thức được những đau đớn những tủi nhục mình trải qua, chỉ sợ Hoành Cơ cả ý chí sống cũng không còn."
"Cô tử đừng lo, điện hạ đã phân phó người chiếu cố thạc quân rồi, nửa đời sau của nàng sẽ không còn gì lo lắng nữa."
"Nếu vậy thì tốt rồi, có dịp cô sẽ đến thăm nàng ấy."
Hồng Lam cũng không có ý kiến gì, tiếp tục trách nhiệm bảo vệ cô tử của mình. Nào ngờ vừa nhìn qua đã thấy Mộc Lan và Tuyết Tử đang ung dung thả bộ đến chỗ này, xem bộ dạng của chúng chắc chắn là đi hóng hớt chuyện vui rồi.
Mộc Lan tiêu sái đi trước, Tuyết Tử lười biếng gác hai chân lên vai Mộc Lan để hắc báo lôi đi, để ý kỹ thì phát hiện Tuyết Tử đang nằm ngủ ngon lành trên lưng của bạn lữ.
Nhìn thấy hai đại báo đang đi đến, Nạp Thiểu Song kích động kêu lên: "Mộc Lan, Tuyết Tử, bên này!!"
Mộc Lan nghe ngóng một hồi rồi mới bước vào trong phòng, ngoan ngoãn nằm xuống dưới giường của Nạp Thiểu Song, phát ra một tiếng gầm nho nhỏ. Lúc này Tuyết Tử bị tiếng gầm đánh thức, bực bội vỗ vào đầu Mộc Lan một cái thật đau rồi mới trở mình nằm xuống thảm lông mà ngủ.
Nạp Thiểu Song: "..."
A Lý ngồi xổm xuống trước mặt Tuyết Tử, chỉ vào nó rồi nói: "Càng lớn Tuyết Tử càng giống ngài nha cô tử."
Nạp Thiểu Song trừng mắt: "Cô mới không hung dữ như nó!"
"Ta có nói cô hung dữ giống Tuyết Tử đâu." A Lý đắc ý cười: "Ta muốn nói Tuyết Tử lười biếng như cô tử!"
Nạp Thiểu Song: "..."
Hồng Lam ở bên ngoài nghe thấy liền ha hả cười lớn, do quá cao hứng nên suýt chút nữa là rơi xuống dưới bậc thang, may mắn là chụp kịp khung cửa nếu không là dập mặt rồi.
Mộc Lan ở bên cạnh gầm gừ hai tiếng hùa theo A Lý, khiến Nạp Thiểu Song vừa tức giận vừa xấu hổ, nếu hôm nay không phải đại hôn của nàng thì nàng đã xách kiếm xách đao đuổi đánh hai người này rồi!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.