Chương 65
Nhất Bán Công Tử
26/05/2022
Nếu nói đăng hoa lễ cũng không đúng, Lục Du không giống Đông Minh thả thiên đăng hay là liên đăng. Họ lần lượt tiến lên đài cầu phúc, xong thì đến giếng múc một ống trúc đầy nước, người Lục Du cho rằng khi ánh trăng soi lên mặt nước trong giếng thì nước đó sẽ biến thành tiên dược trị được bách bệnh.
Người đến múc nước rất đông, đến cả Nạp Thiểu Song cũng phải xếp hàng chờ, nàng buồn chán liếc nhìn Ly Chiêu.
"Cần gì múc cái thứ đó lên uống? Đâu phải trong cung đâu có nước!"
Ly Chiêu liếc nàng một cái: "Đây là nước là nữ thần Nguyệt Chỉ ban tặng, không phải là mấy thứ nước linh tinh ở ngoài phố."
"Nguyệt Chỉ cái gì chứ?" Nạp Thiểu Song lẩm bẩm: "Không thèm đun đã uống, coi chừng đau bụng chết!"
May là Nạp Thiểu Song dùng tiếng Dư để nói, nếu không đã bị một đám người Lục Du nhào vào đánh cho kêu cha gọi mẹ!
Ly Chiêu liếc trắng mắt, cũng không nói gì, nghiêm chỉnh đứng xếp hàng chờ đến lượt mình lấy nước.
Trời đêm càng lúc càng lạnh mà đám người lấy nước vẫn còn rất đông, thậm chí còn có một đoàn người đứng xếp hàng phía sau các nàng, chỉ sợ đêm nay có người lấy không kịp nước.
"Cái này thật sự là tiên dược sao?" Nạp Thiểu Song thúc khuỷa tay của Ly Chiêu, đầy vẻ chán ghét: "Uống vào có đau bụng không?"
"Nhỏ giọng chút đi." Ly Chiêu liếc nhìn xung quanh, nói: "Tục truyền nhiều đời, đây là truyền thống, chưa ai uống nước của nữ thần mà bị đau bụng cả."
"Cái giếng kia nhỏ như vậy, làm sao đủ nước cho nhiêu đây ngươi?"
"Không đủ thì đổ thêm nước vào."
"Cái quỷ gì thế?" Nạp Thiểu Song khinh thường nhìn: "Vậy còn gọi là nước thánh cái gì? Lấy nước của cô tắm xong đổ vào còn giống hơn."
Ly Chiêu: "..."
Đoàn người đông nghịt, muốn đi chỉ có thể nhích từng chút một, cứ năm ba phút thì mới nhích được một tấc, không biết đến bao lâu các nàng mới lấy được nước nữa.
Nạp Thiểu Song chỉnh lại khăn trùm đầu của mình, nghiêng đầu lắng nghe những tiếng nói xung quanh.
Lục Du sau khi trở thành thuộc địa của Đông Minh thì đã bị Hán hóa nghiêm trọng, người dân dần quên mất tiếng nói của mình mà chuyển sang học tiếng Hán, bây giờ chẳng nghe được mấy người dùng tiếng Lục Du trao đổi với nhau.
Bất quá vẫn còn một người, Ly Chiêu, nàng ta vừa có thể nói được tiếng Hán, vừa dùng được tiếng Lục Du, không những thế còn nghe hiểu được cả tiếng Dư nữa.
Con người này, thật sự rất tài giỏi.
Tuy vậy, Nạp Thiểu Song không để ý chuyện này lắm, vì vốn dĩ Khanh Nhược Lan cũng biết nhiều thứ tiếng, thậm chí tiếng Dư cổ mấy trăm năm nàng ấy còn rõ hơn cả nàng nữa.
Phía sau Nạp Thiểu Song là một phụ nhân lưng đeo rổ tre chứa đầy những bó rơm khô, trong rổ còn có một ống tre cũ kỹ dùng để đựng nước thánh. Tay trái bồng một đứa trẻ chưa đến hai tháng tuổi, cổ tay phải cột hai sợi dây, đầu kia của hai sợi dây thì cột vào tay hai đứa con một trai một gái. Một mình chật vật chăm con như vậy, lại còn phải đi lấy nước thánh xem ra không dễ dàng gì.
Nạp Thiểu Song suy nghĩ một chốc, quyết định xoay qua nói: "A di này, mời ngài đứng ở chỗ cô, lấy nước sớm rồi về cho bọn trẻ ngủ nữa."
Phụ nhân ngẩng đầu nhìn Nạp Thiểu Song, bối rối nói: "Cô nương không cần nhường đâu, tôi..."
"Không sao, bọn trẻ trông cũng mệt mỏi rồi." Nạp Thiểu Song ngừng lại một chút, nói tiếp: "Sương đêm lạnh, đừng để bọn trẻ phải ở ngoài lâu."
Phụ nhân kia cảm động không ngớt, luôn miệng cảm ơn Nạp Thiểu Song rồi kéo hai đứa con nhỏ đi lên chỗ Nạp Thiểu Song đang đứng.
Ly Chiêu bất đắc dĩ cũng phải lùi xuống, chỉ vào bóng lưng của phụ nhân kia, dùng tiếng Dư mà nói: "Này, đã hỏi ý ta chưa?"
"Không có phong độ." Nạp Thiểu Song liếc nàng một cái: "Ngươi nhìn người ta đi, có bao nhiêu chật vật, bản thân là tước quý lại khỏe mạnh tráng kiện như thế không nhường được cho người ta sao?"
Ly Chiêu cãi không lại, quyết định chọn yên lặng, dù sao tước quý cũng không cần phải phân rõ thắng thua với quân quý.
Cái lạnh của ban đêm là cắt da cắt thịt, mọi người bắt đầu đứng sát vào nhau, tìm vài câu chuyện nói để quên đi cái lạnh hiện tại. Bản thân Nạp Thiểu Song là quân quý, phía sau là một đám tước quý xa lạ ra sức dồn ép muốn dính chặt trên người nàng, nhịn không được mà nhíu mày giãy dụa thoát ra.
Đám người kia càng cố sức lấn tới, muốn trêu ghẹo Nạp Thiểu Song.
"Ngươi xích ra coi." Nạp Thiểu Song buồn bực quát khẽ: "Còn dán tới là cô đánh chết ngươi."
"Ây, làm gì mà tức giận như vậy? Đứng sát vào cho ấm có sao đâu."
"Ngươi..."
Còn chưa nói hết câu cả người bị kéo vào vòng tay ấm áp, hương trầm phảng phất quanh chóp mũi, thậm chí còn ngửi ra được cả mùi thảo dược nhàn nhạt.
"Trêu ghẹo thê tử của ngươi khác thì chẳng có phong độ chút nào đâu."
Mấy tên tước quý phía sau trừng trừng nhìn Ly Chiêu, động tĩnh ở đây quá lớn tất nhiên thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, đều xầm xì to nhỏ chỉ tay vào đám lưu manh kia.
Đám tước quý kia xấu hổ vô cùng, không ai nói ai vội vã rời hàng, mặt mũi không còn thì nước thánh cũng không cần lấy nữa. Cũng nhờ vậy là đoàn dài phía sau giảm bớt áp lực tranh giành nước thánh, phía sau lưng Nạp Thiểu Song đổi thành một gia đình nhỏ có hai đứa con gái.
Nguy hiểm qua đi, Nạp Thiểu Song mới đẩy cánh tay của Ly Chiêu ra, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn đã giải vây giúp cô."
"Đứng yên." Ly Chiêu khuynh thân thì thầm vào tai nàng: "Vừa nãy đã nói chúng ta là phu thê, nếu đứng cách nhau xa như vậy sẽ bị nghi ngờ đó."
"Ai là phu thê với ngươi!" Nạp Thiểu Song gắt gỏng, cố sức đẩy mãi vẫn đẩy không ra vòng tay cứng như gọng kiềm kia: "Buông cô ra! Mau!!"
"Ngoan nào." Ly Chiêu đem Nạp Thiểu Song ấn vào ngực mình, cười cười với đôi phu phụ phía sau: "Xấu hổ quá, thê tử của ta tính tình không tốt, hay nói sảng, mọi người đừng chấp nhất."
Đôi phu phụ gượng gạo cười đáp lại: "À, không sao."
Nạp Thiểu Song đưa ánh mắt oán hận nhìn Ly Chiêu, gằn giọng: "Ngươi bảo ai nói sảng?"
"Thê tử đừng nháo nữa." Ly Chiêu kề sát mặt mình vào mặt nàng, nở nụ cười không thể nào nguy hiểm hơn nữa: "Nếu không ta sẽ tại chỗ này hôn nàng."
Nạp Thiểu Song trừng trừng mặt, vội chỉnh lại khăn trùm đầu của mình, nghiến răng nói: "Ngươi dám hôn cô thì cô dám phế đi ngươi!"
"Nàng làm được đi rồi tính." Ly Chiêu thổi một hơi bên tai của Nạp Thiểu Song, nói tiếp: "Ở đây đông người, họ đều nghĩ chúng ta là phu thê, nếu như ta hôn nàng một cái thì họ sẽ bênh vực ai?"
"Ngươi tiện!"
Ly Chiêu ha hả cười lớn, tiếp tục kéo tay Nạp Thiểu Song đi lấy nước thánh.
Càng về khuya đoàn người bắt đầu thưa dần, cuối cùng cũng đến lượt các nàng lấy nước.
Lúc đi có hơi vội nên Ly Chiêu không mang theo ống trúc chỉ mang theo một cái túi da hươu, dùng đựng nước thì hơi ít nhưng cũng không đến nỗi nào. Nạp Thiểu Song hiếu kỳ nhìn mặt nước sóng sánh, muốn thò tay vào thì ngay lập tức cổ tay bị Ly Chiêu chụp lại, không hài lòng nhíu mày nhìn nàng.
"Keo kiệt."
Nếu như Ly Chiêu chụp không kịp, chỉ sợ có con mèo nó đó đưa hẳn tay vào mà quấy nước!!
Lấy xong nước thánh, Ly Chiêu lại tiếp tục kéo tay Nạp Thiểu Song rời đi. Những tưởng hàng quán đã dọn đi hết, nào ngờ so với ban đầu còn náo nhiệt hơn, dòng người nối đuôi qua lại. Thậm chí quân quý giờ này vẫn ở bên ngoài ngại ngùng trò chuyện với các tước quý khác, bầu không khí tràn ngập ái mụi tình ý.
Ly Chiêu lôi Nạp Thiểu Song vào một quán trà bên đường để nghỉ chân. Điều kiện của quán không tồi, nhưng cung phụng không nổi một vương hậu như Nạp Thiểu Song, khiến nàng có chút bài xích mà nhìn xung quanh.
Lão bản vừa làm chủ vừa phục vụ, thấy khách đến thì nhanh tay lẹ chân lau sạch bàn, niềm nở nói: "Hai vị cô nương xinh đẹp muốn dùng gì?"
"Lấy trà ngon nhất ra đây, nếu có điểm tâm thì cũng mang ra đi."
"Vâng."
Lão bản vội vã chạy đi chuẩn bị những gì mà Ly Chiêu căn dặn.
Nạp Thiểu Song hiếu kỳ cầm lấy một thứ nửa giống cái bát nửa giống tách trà, phần đầu hơi dẹp có miệng kéo dài vát nhọn thích hợp, điêu khắc trên đó cũng phi thường cổ quái.
"Cái này là gì vậy? Hình dáng kỳ quái quá."
"Đây là thứ để chứa nước thánh." Ly Chiêu chỉ vào bàn phía trước, nói: "Xem đi, sau khi lấy nước thánh về họ sẽ đổ nước từ ống trúc vào trong cái chén này."
"Phiền toái như vậy."
Nạp Thiểu Song tiện tay chụp lấy túi da hươu của Ly Chiêu, đem nước thánh bên trong rót vào cái chén cổ quái này.
Không ngờ được nước bên trong lại là màu đỏ, lúc múc lên rõ ràng trong suốt mà!?
Ly Chiêu chỉ vào chén nước, nói: "Uống thử đi."
Nạp Thiểu Song cầm lên ngửi ngửi hai cái, không có mùi gì khác lạ. Lúc này mới dám thè lưỡi liếm một chút, chẹp chẹp miệng, cũng chẳng có gì đặc biệt, y như nước giếng bình thường.
"Lừa người!" Nạp Thiểu Song ném cái chén xuống bàn: "Là nước bình thường, có gì mà đặc biệt."
Ly Chiêu lắc đầu cười, cầm lấy chén sứ còn lại, một hơi uống hết.
"Này."
"Hửm?"
Nạp Thiểu Song vừa định mở miệng nói thì lão bản cũng đi ra, đem những gì Ly Chiêu vừa gọi bày lên trên bàn. Một bình trà nóng, hai phần cao điểm, màu sắc lẫn hương thơm hoàn toàn kém xa trù sư trong cung, nhưng cũng tạm chấp nhận được.
"Mời quý khách."
"Cảm ơn."
Đợi khi lão bản đi rồi, Nạp Thiểu Song mới mở miệng hỏi lại: "Rốt cuộc ngươi muốn gì ở cô?"
"Đừng gấp." Ly Chiêu cầm lấy một khối lục đậu cao, ánh mắt lơ đễnh liếc nhìn Nạp Thiểu Song: "Chờ thêm một thời gian đi."
Biết rõ có hỏi cũng vậy, Nạp Thiểu Song đổi sang câu khác: "Thuốc giải."
"Hửm?"
Nạp Thiểu Song bực tức quát: "Các ngươi chẳng phải hạ độc lên yên chi tuyết sao? Đưa thuốc giải cho cô."
"Ồ, bọn ta không hạ độc lên yên chi tuyết."
"Sao?"
Ly Chiêu đặt lục đậu cao xuống đĩa lại, khóe môi nhếch lên: "Yên chi tuyết là bảo vật của Lục Du, nhưng không phải món bảo vật nào cũng có thể tùy tiện sử dụng được. Khi dùng yên chi tuyết, da mặt sẽ căng bóng mịn màng, nhưng cái gì cũng có hai mặt cả, dùng quá nhiều cũng sẽ làm hại dung nhan."
Nạp Thiểu Song sờ lên mặt mình, tâm lạnh nửa đoạn, đây là do nàng ngu ngốc không tìm hiểu gì đã dùng, có thể trách ai được đây chứ?
"Làm sao để trị?"
"Ta không biết." Ly Chiêu thả nhiên nói tiếp: "Ngươi còn may mắn, nhiều ngươi không cẩn thận dùng quá nhiều yên chi tuyết, trở thành "trường sinh bất lão" như họ mong muốn."
Cuối cùng Nạp Thiểu Song cũng đã hiểu cái gọi là "trường sinh bất lão" mà mọi người đồn đãi, chính là chết rồi thì làm sao có thể tiếp tục chết nữa mà không trường sinh!?
Ly Chiêu liếc nhìn gương mặt Nạp Thiểu Song cách một tấm khăn, nói: "Chấp nhận sự thật đi, ngươi vĩnh viễn không thể trở lại là đệ nhất mỹ nhân của thất quốc đâu."
Nạp Thiểu Song thoáng run lên, có nghĩa là nàng phải sống với dung mạo ma quỷ này cả đời sao?
Người đến múc nước rất đông, đến cả Nạp Thiểu Song cũng phải xếp hàng chờ, nàng buồn chán liếc nhìn Ly Chiêu.
"Cần gì múc cái thứ đó lên uống? Đâu phải trong cung đâu có nước!"
Ly Chiêu liếc nàng một cái: "Đây là nước là nữ thần Nguyệt Chỉ ban tặng, không phải là mấy thứ nước linh tinh ở ngoài phố."
"Nguyệt Chỉ cái gì chứ?" Nạp Thiểu Song lẩm bẩm: "Không thèm đun đã uống, coi chừng đau bụng chết!"
May là Nạp Thiểu Song dùng tiếng Dư để nói, nếu không đã bị một đám người Lục Du nhào vào đánh cho kêu cha gọi mẹ!
Ly Chiêu liếc trắng mắt, cũng không nói gì, nghiêm chỉnh đứng xếp hàng chờ đến lượt mình lấy nước.
Trời đêm càng lúc càng lạnh mà đám người lấy nước vẫn còn rất đông, thậm chí còn có một đoàn người đứng xếp hàng phía sau các nàng, chỉ sợ đêm nay có người lấy không kịp nước.
"Cái này thật sự là tiên dược sao?" Nạp Thiểu Song thúc khuỷa tay của Ly Chiêu, đầy vẻ chán ghét: "Uống vào có đau bụng không?"
"Nhỏ giọng chút đi." Ly Chiêu liếc nhìn xung quanh, nói: "Tục truyền nhiều đời, đây là truyền thống, chưa ai uống nước của nữ thần mà bị đau bụng cả."
"Cái giếng kia nhỏ như vậy, làm sao đủ nước cho nhiêu đây ngươi?"
"Không đủ thì đổ thêm nước vào."
"Cái quỷ gì thế?" Nạp Thiểu Song khinh thường nhìn: "Vậy còn gọi là nước thánh cái gì? Lấy nước của cô tắm xong đổ vào còn giống hơn."
Ly Chiêu: "..."
Đoàn người đông nghịt, muốn đi chỉ có thể nhích từng chút một, cứ năm ba phút thì mới nhích được một tấc, không biết đến bao lâu các nàng mới lấy được nước nữa.
Nạp Thiểu Song chỉnh lại khăn trùm đầu của mình, nghiêng đầu lắng nghe những tiếng nói xung quanh.
Lục Du sau khi trở thành thuộc địa của Đông Minh thì đã bị Hán hóa nghiêm trọng, người dân dần quên mất tiếng nói của mình mà chuyển sang học tiếng Hán, bây giờ chẳng nghe được mấy người dùng tiếng Lục Du trao đổi với nhau.
Bất quá vẫn còn một người, Ly Chiêu, nàng ta vừa có thể nói được tiếng Hán, vừa dùng được tiếng Lục Du, không những thế còn nghe hiểu được cả tiếng Dư nữa.
Con người này, thật sự rất tài giỏi.
Tuy vậy, Nạp Thiểu Song không để ý chuyện này lắm, vì vốn dĩ Khanh Nhược Lan cũng biết nhiều thứ tiếng, thậm chí tiếng Dư cổ mấy trăm năm nàng ấy còn rõ hơn cả nàng nữa.
Phía sau Nạp Thiểu Song là một phụ nhân lưng đeo rổ tre chứa đầy những bó rơm khô, trong rổ còn có một ống tre cũ kỹ dùng để đựng nước thánh. Tay trái bồng một đứa trẻ chưa đến hai tháng tuổi, cổ tay phải cột hai sợi dây, đầu kia của hai sợi dây thì cột vào tay hai đứa con một trai một gái. Một mình chật vật chăm con như vậy, lại còn phải đi lấy nước thánh xem ra không dễ dàng gì.
Nạp Thiểu Song suy nghĩ một chốc, quyết định xoay qua nói: "A di này, mời ngài đứng ở chỗ cô, lấy nước sớm rồi về cho bọn trẻ ngủ nữa."
Phụ nhân ngẩng đầu nhìn Nạp Thiểu Song, bối rối nói: "Cô nương không cần nhường đâu, tôi..."
"Không sao, bọn trẻ trông cũng mệt mỏi rồi." Nạp Thiểu Song ngừng lại một chút, nói tiếp: "Sương đêm lạnh, đừng để bọn trẻ phải ở ngoài lâu."
Phụ nhân kia cảm động không ngớt, luôn miệng cảm ơn Nạp Thiểu Song rồi kéo hai đứa con nhỏ đi lên chỗ Nạp Thiểu Song đang đứng.
Ly Chiêu bất đắc dĩ cũng phải lùi xuống, chỉ vào bóng lưng của phụ nhân kia, dùng tiếng Dư mà nói: "Này, đã hỏi ý ta chưa?"
"Không có phong độ." Nạp Thiểu Song liếc nàng một cái: "Ngươi nhìn người ta đi, có bao nhiêu chật vật, bản thân là tước quý lại khỏe mạnh tráng kiện như thế không nhường được cho người ta sao?"
Ly Chiêu cãi không lại, quyết định chọn yên lặng, dù sao tước quý cũng không cần phải phân rõ thắng thua với quân quý.
Cái lạnh của ban đêm là cắt da cắt thịt, mọi người bắt đầu đứng sát vào nhau, tìm vài câu chuyện nói để quên đi cái lạnh hiện tại. Bản thân Nạp Thiểu Song là quân quý, phía sau là một đám tước quý xa lạ ra sức dồn ép muốn dính chặt trên người nàng, nhịn không được mà nhíu mày giãy dụa thoát ra.
Đám người kia càng cố sức lấn tới, muốn trêu ghẹo Nạp Thiểu Song.
"Ngươi xích ra coi." Nạp Thiểu Song buồn bực quát khẽ: "Còn dán tới là cô đánh chết ngươi."
"Ây, làm gì mà tức giận như vậy? Đứng sát vào cho ấm có sao đâu."
"Ngươi..."
Còn chưa nói hết câu cả người bị kéo vào vòng tay ấm áp, hương trầm phảng phất quanh chóp mũi, thậm chí còn ngửi ra được cả mùi thảo dược nhàn nhạt.
"Trêu ghẹo thê tử của ngươi khác thì chẳng có phong độ chút nào đâu."
Mấy tên tước quý phía sau trừng trừng nhìn Ly Chiêu, động tĩnh ở đây quá lớn tất nhiên thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, đều xầm xì to nhỏ chỉ tay vào đám lưu manh kia.
Đám tước quý kia xấu hổ vô cùng, không ai nói ai vội vã rời hàng, mặt mũi không còn thì nước thánh cũng không cần lấy nữa. Cũng nhờ vậy là đoàn dài phía sau giảm bớt áp lực tranh giành nước thánh, phía sau lưng Nạp Thiểu Song đổi thành một gia đình nhỏ có hai đứa con gái.
Nguy hiểm qua đi, Nạp Thiểu Song mới đẩy cánh tay của Ly Chiêu ra, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn đã giải vây giúp cô."
"Đứng yên." Ly Chiêu khuynh thân thì thầm vào tai nàng: "Vừa nãy đã nói chúng ta là phu thê, nếu đứng cách nhau xa như vậy sẽ bị nghi ngờ đó."
"Ai là phu thê với ngươi!" Nạp Thiểu Song gắt gỏng, cố sức đẩy mãi vẫn đẩy không ra vòng tay cứng như gọng kiềm kia: "Buông cô ra! Mau!!"
"Ngoan nào." Ly Chiêu đem Nạp Thiểu Song ấn vào ngực mình, cười cười với đôi phu phụ phía sau: "Xấu hổ quá, thê tử của ta tính tình không tốt, hay nói sảng, mọi người đừng chấp nhất."
Đôi phu phụ gượng gạo cười đáp lại: "À, không sao."
Nạp Thiểu Song đưa ánh mắt oán hận nhìn Ly Chiêu, gằn giọng: "Ngươi bảo ai nói sảng?"
"Thê tử đừng nháo nữa." Ly Chiêu kề sát mặt mình vào mặt nàng, nở nụ cười không thể nào nguy hiểm hơn nữa: "Nếu không ta sẽ tại chỗ này hôn nàng."
Nạp Thiểu Song trừng trừng mặt, vội chỉnh lại khăn trùm đầu của mình, nghiến răng nói: "Ngươi dám hôn cô thì cô dám phế đi ngươi!"
"Nàng làm được đi rồi tính." Ly Chiêu thổi một hơi bên tai của Nạp Thiểu Song, nói tiếp: "Ở đây đông người, họ đều nghĩ chúng ta là phu thê, nếu như ta hôn nàng một cái thì họ sẽ bênh vực ai?"
"Ngươi tiện!"
Ly Chiêu ha hả cười lớn, tiếp tục kéo tay Nạp Thiểu Song đi lấy nước thánh.
Càng về khuya đoàn người bắt đầu thưa dần, cuối cùng cũng đến lượt các nàng lấy nước.
Lúc đi có hơi vội nên Ly Chiêu không mang theo ống trúc chỉ mang theo một cái túi da hươu, dùng đựng nước thì hơi ít nhưng cũng không đến nỗi nào. Nạp Thiểu Song hiếu kỳ nhìn mặt nước sóng sánh, muốn thò tay vào thì ngay lập tức cổ tay bị Ly Chiêu chụp lại, không hài lòng nhíu mày nhìn nàng.
"Keo kiệt."
Nếu như Ly Chiêu chụp không kịp, chỉ sợ có con mèo nó đó đưa hẳn tay vào mà quấy nước!!
Lấy xong nước thánh, Ly Chiêu lại tiếp tục kéo tay Nạp Thiểu Song rời đi. Những tưởng hàng quán đã dọn đi hết, nào ngờ so với ban đầu còn náo nhiệt hơn, dòng người nối đuôi qua lại. Thậm chí quân quý giờ này vẫn ở bên ngoài ngại ngùng trò chuyện với các tước quý khác, bầu không khí tràn ngập ái mụi tình ý.
Ly Chiêu lôi Nạp Thiểu Song vào một quán trà bên đường để nghỉ chân. Điều kiện của quán không tồi, nhưng cung phụng không nổi một vương hậu như Nạp Thiểu Song, khiến nàng có chút bài xích mà nhìn xung quanh.
Lão bản vừa làm chủ vừa phục vụ, thấy khách đến thì nhanh tay lẹ chân lau sạch bàn, niềm nở nói: "Hai vị cô nương xinh đẹp muốn dùng gì?"
"Lấy trà ngon nhất ra đây, nếu có điểm tâm thì cũng mang ra đi."
"Vâng."
Lão bản vội vã chạy đi chuẩn bị những gì mà Ly Chiêu căn dặn.
Nạp Thiểu Song hiếu kỳ cầm lấy một thứ nửa giống cái bát nửa giống tách trà, phần đầu hơi dẹp có miệng kéo dài vát nhọn thích hợp, điêu khắc trên đó cũng phi thường cổ quái.
"Cái này là gì vậy? Hình dáng kỳ quái quá."
"Đây là thứ để chứa nước thánh." Ly Chiêu chỉ vào bàn phía trước, nói: "Xem đi, sau khi lấy nước thánh về họ sẽ đổ nước từ ống trúc vào trong cái chén này."
"Phiền toái như vậy."
Nạp Thiểu Song tiện tay chụp lấy túi da hươu của Ly Chiêu, đem nước thánh bên trong rót vào cái chén cổ quái này.
Không ngờ được nước bên trong lại là màu đỏ, lúc múc lên rõ ràng trong suốt mà!?
Ly Chiêu chỉ vào chén nước, nói: "Uống thử đi."
Nạp Thiểu Song cầm lên ngửi ngửi hai cái, không có mùi gì khác lạ. Lúc này mới dám thè lưỡi liếm một chút, chẹp chẹp miệng, cũng chẳng có gì đặc biệt, y như nước giếng bình thường.
"Lừa người!" Nạp Thiểu Song ném cái chén xuống bàn: "Là nước bình thường, có gì mà đặc biệt."
Ly Chiêu lắc đầu cười, cầm lấy chén sứ còn lại, một hơi uống hết.
"Này."
"Hửm?"
Nạp Thiểu Song vừa định mở miệng nói thì lão bản cũng đi ra, đem những gì Ly Chiêu vừa gọi bày lên trên bàn. Một bình trà nóng, hai phần cao điểm, màu sắc lẫn hương thơm hoàn toàn kém xa trù sư trong cung, nhưng cũng tạm chấp nhận được.
"Mời quý khách."
"Cảm ơn."
Đợi khi lão bản đi rồi, Nạp Thiểu Song mới mở miệng hỏi lại: "Rốt cuộc ngươi muốn gì ở cô?"
"Đừng gấp." Ly Chiêu cầm lấy một khối lục đậu cao, ánh mắt lơ đễnh liếc nhìn Nạp Thiểu Song: "Chờ thêm một thời gian đi."
Biết rõ có hỏi cũng vậy, Nạp Thiểu Song đổi sang câu khác: "Thuốc giải."
"Hửm?"
Nạp Thiểu Song bực tức quát: "Các ngươi chẳng phải hạ độc lên yên chi tuyết sao? Đưa thuốc giải cho cô."
"Ồ, bọn ta không hạ độc lên yên chi tuyết."
"Sao?"
Ly Chiêu đặt lục đậu cao xuống đĩa lại, khóe môi nhếch lên: "Yên chi tuyết là bảo vật của Lục Du, nhưng không phải món bảo vật nào cũng có thể tùy tiện sử dụng được. Khi dùng yên chi tuyết, da mặt sẽ căng bóng mịn màng, nhưng cái gì cũng có hai mặt cả, dùng quá nhiều cũng sẽ làm hại dung nhan."
Nạp Thiểu Song sờ lên mặt mình, tâm lạnh nửa đoạn, đây là do nàng ngu ngốc không tìm hiểu gì đã dùng, có thể trách ai được đây chứ?
"Làm sao để trị?"
"Ta không biết." Ly Chiêu thả nhiên nói tiếp: "Ngươi còn may mắn, nhiều ngươi không cẩn thận dùng quá nhiều yên chi tuyết, trở thành "trường sinh bất lão" như họ mong muốn."
Cuối cùng Nạp Thiểu Song cũng đã hiểu cái gọi là "trường sinh bất lão" mà mọi người đồn đãi, chính là chết rồi thì làm sao có thể tiếp tục chết nữa mà không trường sinh!?
Ly Chiêu liếc nhìn gương mặt Nạp Thiểu Song cách một tấm khăn, nói: "Chấp nhận sự thật đi, ngươi vĩnh viễn không thể trở lại là đệ nhất mỹ nhân của thất quốc đâu."
Nạp Thiểu Song thoáng run lên, có nghĩa là nàng phải sống với dung mạo ma quỷ này cả đời sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.