Chương 96
Nhất Bán Công Tử
26/05/2022
Tuyết rơi càng lúc càng nặng hạt, tất cả cây cối đều phủ một màu trắng xóa. Cung nữ liên tục xúc tuyết nhưng vẫn chẳng khá hơn, cứ nửa canh giờ lại đống thành một bãi lớn.
Trong điện, Tông Yến cùng Ly Chiêu thưởng trà ngắm tuyết, do tình trạng sức khỏe không tốt nên việc tìm kiếm giao lại toàn bộ cho thống lĩnh cấm vệ quân.
Chưa được bao lâu Thống lĩnh trở về, giao một lá thư rồi lặng lẽ lui xuống.
Tông Yến xem xong thư vội vàng chạy đến chỗ Ly Chiêu, nói: "Do thám báo Khanh Nhược Lan đã tìm ra cô tử, hiện hai người đang ở trong phủ đệ."
Chén trà trên tay rơi xuống đất, vỡ tan...
Ly Chiêu sững người ra, hoàn toàn không có phản ứng gì, giống như một khối bạch ngọc được điêu khắc tỉ mỉ phi thường cao lãnh.
"Này, ngươi không sao chứ?"
"Chuẩn bị ngựa."
"Sao?"
"Ta muốn gặp A Song..." Ly Chiêu yếu ớt mở miệng: "Dù nàng không theo ta cũng được, nhưng ta muốn gặp nàng, muốn gặp cả con của ta."
Tông Yến thở dài một tiếng: "Ta không ngăn cản ngươi nhưng cũng sẽ không ủng hộ ngươi, được rồi, ta sẽ cho người giúp ngươi chuẩn bị ngựa."
"Cảm ơn ngươi."
Lúc ra đến cửa, Tông Yến nhịn không được quay lại nói: "Ngươi từng hỏi ta hy sinh nhiều như vậy có đáng không, giờ ta hỏi ngược lại ngươi, ngần ấy hy sinh có đáng hay không?"
Ly Chiêu ngẩng đầu lên, ánh sáng hắt vào gương mặt nhợt nhạt tái xanh của nàng, nụ cười yếu ớt nhưng dị thường ấm áp: "Đáng, vì nàng ấy tất cả đều đáng."
Dường như nhìn thấy chính mình của nhiều năm về trước, Tông Yến âm thầm thở dài, chậm rãi xoay người rời đi.
Cái gọi là đáng hay không đáng chính là đang nói yêu hay không yêu.
...
"Bệ hạ ngài xem!"
Nạp Thiểu Song chỉ tay ra sân, trong mắt chứa đây quang mang rực rỡ: "Mai nở rồi."
Khanh Nhược Lan nhìn theo hướng tay nàng, hồng mai nở giữa muôn ngàn tuyết trắng. Nếu là thi nhân nhất định sẽ học theo mà đạp tuyết tầm mai, bất quá trời hôm nay lạnh như vậy, chỉ có kẻ điên mới đi ra ngoài.
"Bệ hạ, ngài đừng xem sách nữa." Nạp Thiểu Song gạt hết tất cả sách rơi xuống đất, bản thân ngồi lên thư án bắt Khanh Nhược Lan nhìn thẳng vào mắt mình: "Khi nào chúng ta sẽ về?"
"Đợi khi trời bớt đổ tuyết đã, bây giờ thuyền bè không đi được, chúng ta chỉ có thể ở lại đây thêm một thời gian nữa."
"Cô thật sự nhớ Đông Minh."
"Còn trẫm thì thật sự nhớ nàng."
Mặt ngọc lập tức hồng thấu một mảng, Nạp Thiểu Song liếc nàng một cái, xoay người muốn bỏ đi. Nào ngờ eo bị đối phương ôm lấy, vùi đầu vào hõm cổ nàng ra sức hôn, bàn tay bắt đầu không an phận mà di chuyển lung tung.
"Bệ hạ, ngài lại như thế rồi."
"Trẫm như thế là như thế nào?" Khanh Nhược Lan xấu xa cười: "Không phải ái hậu của trẫm rất thích sao?"
"Cô mới không thích." Nạp Thiểu Song đẩy tay nàng ra, nói tiếp: "Từ hôm qua đế nay cô cứ không yên, chẳng biết hai người Tất Nhữ ra sao rồi."
"Yên tâm, trẫm cho người đưa họ đến phủ nghỉ ngơi trị bệnh rồi, nàng không cần phải lo nữa."
Nếu như Khanh Nhược Lan đã giúp an bài thì nàng cũng không còn gì để lo lắng nữa, bất quá chuyện của Cơ Thiến vẫn khiến nàng chán nản vô cùng. Cảm giác này giống như ngươi ngỡ đã cứu được một người, nhưng hóa ra là ngươi chẳng cứu được ai cả, còn đẩy họ vào một con đường tăm tối khác.
Đây là sự lựa chọn đánh đổi bằng cả sinh mạng...
"Song nhi, sao thế?" Khanh Nhược Lan vén tóc dài của nàng ra sau, nói: "Trở về bên cạnh trẫm vẫn cảm thấy nàng không vui."
"Đột nhiên nhớ đến vài chuyện..." Nạp Thiểu Song yếu ớt nói: "Quen được vài người, cũng mất đi một vài thứ."
"Sẽ chẳng có thứ gì là trọn vẹn cả, cuộc sống luôn là những điều nuối tiếc, Song nhi, nàng học cách cầm lên được thì cũng phải học cách bỏ xuống được."
Kỳ thật trong lòng Nạp Thiểu Song rối loạn như tơ vò, trên đời khó khăn nhất chính là việc ngươi vốn dĩ có được rồi lại phải buông xuống. Đi trên con đường dài, gặp biết bao nhiêu con người khác biệt, dừng chân ở một con phố đông đúc gặp gỡ một số người xa lạ. Đôi khi vấp ngã trên con đường thênh thang, dũng khí dần bị thời gian mài mòn tất cả, kiêu ngạo năm xưa cũng chỉ là muôn mảnh phồn hoa.
"Không cần suy nghĩ nhiều." Khanh Nhược Lan dịu dàng ôm lấy nàng: "Có trẫm ở đây thay nàng gánh vác tất cả."
Nạp Thiểu Song ngước mắt nhìn, trong lòng muôn vạn rối ren. Trải qua bao nhiêu chuyện Khanh Nhược Lan vẫn chấp nhận, nàng thật sự rất vui vẻ đồng thời cũng rất xấu hổ. Đối phương như vậy yêu thương, như vậy khoan dung, còn nàng lại khiến nàng ấy thất vọng đến tột cùng, căn bản là nàng không xứng đáng với tình yêu cao thượng đó nữa.
Ngồi lên hậu vị, được bao kẻ hô hào xưng tụng mẫu nghi thiên hạ, nhưng thân thể đã không còn trong sạch nữa, còn mang cả huyết mạch của người khác.
Đây là loại chuyện tủi nhục đến mức nào?
Nửa muốn Khanh Nhược Lan từ bỏ nửa lại không đành lòng, căn bản là nàng quá tham lam, luyến tiếc ôn nhu cùng tình yêu của đối phương mà chẳng chịu buông tay. Khanh Nhược Lan hy sinh cho nàng rất nhiều chuyện, nàng lại hết lần này đến lần khác tổn thương đối phương, rốt cuộc nàng có tư cách gì ép buộc hay than trách?
Còn đương miên man suy nghĩ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau đó Hồng Lam bước vào nói: "Hoàng thượng, có Đạt Lý của Lục Du tìm đến nói muốn gặp hoàng hậu nương nương."
Theo bản năng mà trốn sau lưng của Khanh Nhược Lan, hai vai gầy thi thoảng run lên, mặt nhỏ vì sợ hãi mà biến thành trắng bệt.
"N-Nhược Lan..."
Nhìn thấy nữ nhân của mình vì chuyện cũ mà sợ hãi như vậy, trong lòng Khanh Nhược Lan vô cùng đau đớn, tất cả là do nàng không thể bảo vệ đối phương, lời hứa năm xưa cũng chỉ là trò đùa.
"Đừng sợ, trẫm ở đây." Khanh Nhược Lan vịn hai bên gò má của nàng, nói: "Đi cùng trẫm, không cần phải sợ, ở đây trẫm bảo vệ nàng."
"Ni..."
Khanh Nhược Lan chậm rãi dìu Nạp Thiểu Song đứng dậy, cả hai song song đi ra ngoài.
Mặt ngọc hãy còn trắng bệt, bàn tay nhỏ nhắn ra sức nắm chặt tay người còn lại, lo sợ không che giấu nổi trong đôi lưỡng sắc mâu. Phải, Nạp Thiểu Song sợ hãi Ly Chiêu, từ trong tiềm thức luôn luôn phòng bị khi nghe thấy cái tên này, đến cả lúc ngủ vẫn gặp ác mộng.
Nàng thật sự sợ hãi Ly Chiêu, như con thú non nớt sợ hãi mãnh lang...
Còn cách một cánh cửa lại cảm giác ngực đè nén đau đớn, không cách nào có thể hô hấp được.
Khanh Nhược Lan phát hiện Nạp Thiểu Song không đi tiếp, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nàng vỗ hai cái, nở một nụ cười xinh đẹp trấn an.
"Đừng sợ, nhé?"
Nạp Thiểu Song ngẩng đầu lên bắt gặp nụ cười kia, sợ hãi cũng tan hơn phân nửa, lấy hết dũng khí gật đầu rồi cùng nàng đi vào trong.
Cánh cửa được đẩy ra, ánh sáng hiếm hoi của ngày đông tràn về, tuyết rơi mấy đợt nhuộm trắng cả phủ đệ...
Bắt gặp bộ dáng hiện tại của Ly Chiêu, Nạp Thiểu Song vô cùng kinh ngạc, thậm chí là một chút sợ hãi cũng không còn. Chỉ mấy ngày không gặp mái tóc đen kia đã lẩn sương tuyết, gương mặt hốc hác tái nhợt, ánh mắt u buồn ảm đạm, thậm chí bộ phi phong kia cũng sắp trùm kín hết cả người nàng. Khác hẳn với lần đầu gặp gỡ, không còn cao cao tại thượng Đạt Lý của Lục Du, giờ chỉ là một nữ nhân mang bệnh nặng như nhành liễu mềm giữa cơn gió lạnh của mùa đông.
Nghe tiếng đẩy cửa, Ly Chiêu ngẩng đầu lên, yếu ớt mỉm cười: "Trẫm còn nghĩ nàng không muốn gặp trẫm..."
Nạp Thiểu Song không trả lời, lặng lẽ đi theo phía sau Khanh Nhược Lan vào phòng.
Ánh mắt Ly Chiêu di chuyển theo từng bước chân của Nạp Thiểu Song, vô tình phát hiện tiểu phúc to đội dưới lớp y phục, các ngón tay dùng sức ghì chặt chén trà phát ra tiếng lạch cạch.
Khanh Nhược Lan trước dìu Nạp Thiểu Song ngồi xuống ghế, bản thân cũng ngồi ngay bên cạnh, lạnh nhạt nhìn Ly Chiêu: "Lúc này trẫm thật sự hận muốn gϊếŧ chết ngươi, vậy mà ngươi vẫn dám vác mặt đến tìm?"
Ly Chiêu đặt lại chén trà xuống bàn, yếu ớt thở ra một làn khói mỏng: "Ta không muốn bao biện, cũng chẳng muốn dong dài nhiều lời, việc ta đã làm ta tất nhiên sẽ nhận. Chỉ là, cả đời này, ta cũng không thể buông được A Song..."
Nạp Thiểu Song lảng tránh ánh mắt nàng, lạnh lùng nói: "Cô không muốn gặp lại ngươi."
"Nàng từng nói nàng hận ta, kỳ thật ta cũng không dám trông mong quá nhiều, ta biết việc ta làm dù có xin lỗi cả trăm ngàn lần vẫn chẳng nhận được một chút thương hại nào." Ly Chiêu chậm chạp đứng dậy đi về phía Nạp Thiểu Song, bước đi có chút lảo đảo: "A Song, ta chưa từng lừa gạt nàng, đối với nàng là thật tâm không hề đùa giỡn..."
Không để Ly Chiêu nói hết, Nạp Thiểu Song lạnh lùng đánh gãy: "Cô không quan tâm chuyện này, dù cho ngươi thật tâm thì sao? Hoàn toàn không liên quan đến cô!"
Ly Chiêu nở nụ cười còn khó coi hơn khóc: "A Song, nàng thật đủ tàn nhẫn."
"Thế có bằng ngươi khi đó đối xử với cô hay không!?" Nạp Thiểu Song giận dữ đứng bật dậy, dùng sức đẩy mạnh vào vai Ly Chiêu: "Ngươi đối cô làm loại chuyện tán tận lương tâm đó, ngươi có nghĩ đến cảm giác của cô hay không? Ngươi hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của cô, vậy thì ngươi còn mong cô đối ngươi nhân từ hay sao?"
Ly Chiêu bị đẩy một cái liền lảo đảo lùi về ba bước, vịn ngực ho khan mấy tiếng, cảm giác như lục phủ ngũ tạng cũng bắt đầu đảo ngược cả lên.
Một chốc Nạp Thiểu Song lo lắng, nàng dùng không nhiều sức, cũng chỉ là đẩy một cái, không nghiêm trọng đến mức này đi?
"Song nhi."
Khanh Nhược Lan gọi một tiếng, Nạp Thiểu Song liền chui vào lòng nàng, cố gắng che đi cảm giác bất an này.
Đối phương bất quá chỉ gọi "Song nhi" một tiếng, Nạp Thiểu Song đã buông bỏ mọi thứ chạy theo, Ly Chiêu ảm đạm cười khổ, căn bản ngay từ đầu nàng đã thua trước Khanh Nhược Lan rồi.
Quan hệ giữa các nàng là một hồi dày vò không điểm kết.
"A Song..." Ly Chiêu thốt ra từng chữ trong khi tim nàng đau rỉ máu: "Đó là con của ta, nàng đừng mang đi... có được không?"
Hai vai Nạp Thiểu Song thoáng run lên: "Không phải con của ngươi!!"
"Đừng gạt ta, nàng không giỏi nói dối đâu." Ly Chiêu vẫn đứng ở vị trí cũ, cách đối phương một đoạn thật xa, chua xót nói: "Đừng mang con đi... nó là người Lục Du... ta cầu xin nàng..."
Căn bản nàng giữ không được trái tim nữ nhân này, thì cho nàng giữ lại chút hồi ức cuối cùng. Chấp nhận buông bỏ tôn nghiêm của một vị đế vương mà khẩn thiết cầu xin sự thương hại, chỉ cần có thể giữ lại mối liên kết giữa hai người đã là rất tốt rồi...
"Là con của cô!! Không phải của ngươi!!!"
Khanh Nhược Lan ghì chặt vòng tay ôm Nạp Thiểu Song hãy còn run rẩy: "Ly Chiêu, ngươi nên nhớ rằng, những gì thuộc về ngươi không có ở đây. Đứa nhỏ này sẽ do trẫm nuôi nấng, ngươi sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào với nó nữa."
"K-không được!!" Ly Chiêu đau đớn gào lên: "Là con của ta!! A Song! Nàng không thể mang con đi được, không thể như vậy!"
"Đây là con của cô, cô sẽ mang nó về Đông Minh!"
Ly Chiêu muốn nói, ngực lại đau quặn từng cơn giống như muốn xé cơ thể làm hai nửa. Trước mắt một trận tối tăm, những chuyện xảy ra tiếp theo đều hoàn toàn không rõ.
Trong điện, Tông Yến cùng Ly Chiêu thưởng trà ngắm tuyết, do tình trạng sức khỏe không tốt nên việc tìm kiếm giao lại toàn bộ cho thống lĩnh cấm vệ quân.
Chưa được bao lâu Thống lĩnh trở về, giao một lá thư rồi lặng lẽ lui xuống.
Tông Yến xem xong thư vội vàng chạy đến chỗ Ly Chiêu, nói: "Do thám báo Khanh Nhược Lan đã tìm ra cô tử, hiện hai người đang ở trong phủ đệ."
Chén trà trên tay rơi xuống đất, vỡ tan...
Ly Chiêu sững người ra, hoàn toàn không có phản ứng gì, giống như một khối bạch ngọc được điêu khắc tỉ mỉ phi thường cao lãnh.
"Này, ngươi không sao chứ?"
"Chuẩn bị ngựa."
"Sao?"
"Ta muốn gặp A Song..." Ly Chiêu yếu ớt mở miệng: "Dù nàng không theo ta cũng được, nhưng ta muốn gặp nàng, muốn gặp cả con của ta."
Tông Yến thở dài một tiếng: "Ta không ngăn cản ngươi nhưng cũng sẽ không ủng hộ ngươi, được rồi, ta sẽ cho người giúp ngươi chuẩn bị ngựa."
"Cảm ơn ngươi."
Lúc ra đến cửa, Tông Yến nhịn không được quay lại nói: "Ngươi từng hỏi ta hy sinh nhiều như vậy có đáng không, giờ ta hỏi ngược lại ngươi, ngần ấy hy sinh có đáng hay không?"
Ly Chiêu ngẩng đầu lên, ánh sáng hắt vào gương mặt nhợt nhạt tái xanh của nàng, nụ cười yếu ớt nhưng dị thường ấm áp: "Đáng, vì nàng ấy tất cả đều đáng."
Dường như nhìn thấy chính mình của nhiều năm về trước, Tông Yến âm thầm thở dài, chậm rãi xoay người rời đi.
Cái gọi là đáng hay không đáng chính là đang nói yêu hay không yêu.
...
"Bệ hạ ngài xem!"
Nạp Thiểu Song chỉ tay ra sân, trong mắt chứa đây quang mang rực rỡ: "Mai nở rồi."
Khanh Nhược Lan nhìn theo hướng tay nàng, hồng mai nở giữa muôn ngàn tuyết trắng. Nếu là thi nhân nhất định sẽ học theo mà đạp tuyết tầm mai, bất quá trời hôm nay lạnh như vậy, chỉ có kẻ điên mới đi ra ngoài.
"Bệ hạ, ngài đừng xem sách nữa." Nạp Thiểu Song gạt hết tất cả sách rơi xuống đất, bản thân ngồi lên thư án bắt Khanh Nhược Lan nhìn thẳng vào mắt mình: "Khi nào chúng ta sẽ về?"
"Đợi khi trời bớt đổ tuyết đã, bây giờ thuyền bè không đi được, chúng ta chỉ có thể ở lại đây thêm một thời gian nữa."
"Cô thật sự nhớ Đông Minh."
"Còn trẫm thì thật sự nhớ nàng."
Mặt ngọc lập tức hồng thấu một mảng, Nạp Thiểu Song liếc nàng một cái, xoay người muốn bỏ đi. Nào ngờ eo bị đối phương ôm lấy, vùi đầu vào hõm cổ nàng ra sức hôn, bàn tay bắt đầu không an phận mà di chuyển lung tung.
"Bệ hạ, ngài lại như thế rồi."
"Trẫm như thế là như thế nào?" Khanh Nhược Lan xấu xa cười: "Không phải ái hậu của trẫm rất thích sao?"
"Cô mới không thích." Nạp Thiểu Song đẩy tay nàng ra, nói tiếp: "Từ hôm qua đế nay cô cứ không yên, chẳng biết hai người Tất Nhữ ra sao rồi."
"Yên tâm, trẫm cho người đưa họ đến phủ nghỉ ngơi trị bệnh rồi, nàng không cần phải lo nữa."
Nếu như Khanh Nhược Lan đã giúp an bài thì nàng cũng không còn gì để lo lắng nữa, bất quá chuyện của Cơ Thiến vẫn khiến nàng chán nản vô cùng. Cảm giác này giống như ngươi ngỡ đã cứu được một người, nhưng hóa ra là ngươi chẳng cứu được ai cả, còn đẩy họ vào một con đường tăm tối khác.
Đây là sự lựa chọn đánh đổi bằng cả sinh mạng...
"Song nhi, sao thế?" Khanh Nhược Lan vén tóc dài của nàng ra sau, nói: "Trở về bên cạnh trẫm vẫn cảm thấy nàng không vui."
"Đột nhiên nhớ đến vài chuyện..." Nạp Thiểu Song yếu ớt nói: "Quen được vài người, cũng mất đi một vài thứ."
"Sẽ chẳng có thứ gì là trọn vẹn cả, cuộc sống luôn là những điều nuối tiếc, Song nhi, nàng học cách cầm lên được thì cũng phải học cách bỏ xuống được."
Kỳ thật trong lòng Nạp Thiểu Song rối loạn như tơ vò, trên đời khó khăn nhất chính là việc ngươi vốn dĩ có được rồi lại phải buông xuống. Đi trên con đường dài, gặp biết bao nhiêu con người khác biệt, dừng chân ở một con phố đông đúc gặp gỡ một số người xa lạ. Đôi khi vấp ngã trên con đường thênh thang, dũng khí dần bị thời gian mài mòn tất cả, kiêu ngạo năm xưa cũng chỉ là muôn mảnh phồn hoa.
"Không cần suy nghĩ nhiều." Khanh Nhược Lan dịu dàng ôm lấy nàng: "Có trẫm ở đây thay nàng gánh vác tất cả."
Nạp Thiểu Song ngước mắt nhìn, trong lòng muôn vạn rối ren. Trải qua bao nhiêu chuyện Khanh Nhược Lan vẫn chấp nhận, nàng thật sự rất vui vẻ đồng thời cũng rất xấu hổ. Đối phương như vậy yêu thương, như vậy khoan dung, còn nàng lại khiến nàng ấy thất vọng đến tột cùng, căn bản là nàng không xứng đáng với tình yêu cao thượng đó nữa.
Ngồi lên hậu vị, được bao kẻ hô hào xưng tụng mẫu nghi thiên hạ, nhưng thân thể đã không còn trong sạch nữa, còn mang cả huyết mạch của người khác.
Đây là loại chuyện tủi nhục đến mức nào?
Nửa muốn Khanh Nhược Lan từ bỏ nửa lại không đành lòng, căn bản là nàng quá tham lam, luyến tiếc ôn nhu cùng tình yêu của đối phương mà chẳng chịu buông tay. Khanh Nhược Lan hy sinh cho nàng rất nhiều chuyện, nàng lại hết lần này đến lần khác tổn thương đối phương, rốt cuộc nàng có tư cách gì ép buộc hay than trách?
Còn đương miên man suy nghĩ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau đó Hồng Lam bước vào nói: "Hoàng thượng, có Đạt Lý của Lục Du tìm đến nói muốn gặp hoàng hậu nương nương."
Theo bản năng mà trốn sau lưng của Khanh Nhược Lan, hai vai gầy thi thoảng run lên, mặt nhỏ vì sợ hãi mà biến thành trắng bệt.
"N-Nhược Lan..."
Nhìn thấy nữ nhân của mình vì chuyện cũ mà sợ hãi như vậy, trong lòng Khanh Nhược Lan vô cùng đau đớn, tất cả là do nàng không thể bảo vệ đối phương, lời hứa năm xưa cũng chỉ là trò đùa.
"Đừng sợ, trẫm ở đây." Khanh Nhược Lan vịn hai bên gò má của nàng, nói: "Đi cùng trẫm, không cần phải sợ, ở đây trẫm bảo vệ nàng."
"Ni..."
Khanh Nhược Lan chậm rãi dìu Nạp Thiểu Song đứng dậy, cả hai song song đi ra ngoài.
Mặt ngọc hãy còn trắng bệt, bàn tay nhỏ nhắn ra sức nắm chặt tay người còn lại, lo sợ không che giấu nổi trong đôi lưỡng sắc mâu. Phải, Nạp Thiểu Song sợ hãi Ly Chiêu, từ trong tiềm thức luôn luôn phòng bị khi nghe thấy cái tên này, đến cả lúc ngủ vẫn gặp ác mộng.
Nàng thật sự sợ hãi Ly Chiêu, như con thú non nớt sợ hãi mãnh lang...
Còn cách một cánh cửa lại cảm giác ngực đè nén đau đớn, không cách nào có thể hô hấp được.
Khanh Nhược Lan phát hiện Nạp Thiểu Song không đi tiếp, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nàng vỗ hai cái, nở một nụ cười xinh đẹp trấn an.
"Đừng sợ, nhé?"
Nạp Thiểu Song ngẩng đầu lên bắt gặp nụ cười kia, sợ hãi cũng tan hơn phân nửa, lấy hết dũng khí gật đầu rồi cùng nàng đi vào trong.
Cánh cửa được đẩy ra, ánh sáng hiếm hoi của ngày đông tràn về, tuyết rơi mấy đợt nhuộm trắng cả phủ đệ...
Bắt gặp bộ dáng hiện tại của Ly Chiêu, Nạp Thiểu Song vô cùng kinh ngạc, thậm chí là một chút sợ hãi cũng không còn. Chỉ mấy ngày không gặp mái tóc đen kia đã lẩn sương tuyết, gương mặt hốc hác tái nhợt, ánh mắt u buồn ảm đạm, thậm chí bộ phi phong kia cũng sắp trùm kín hết cả người nàng. Khác hẳn với lần đầu gặp gỡ, không còn cao cao tại thượng Đạt Lý của Lục Du, giờ chỉ là một nữ nhân mang bệnh nặng như nhành liễu mềm giữa cơn gió lạnh của mùa đông.
Nghe tiếng đẩy cửa, Ly Chiêu ngẩng đầu lên, yếu ớt mỉm cười: "Trẫm còn nghĩ nàng không muốn gặp trẫm..."
Nạp Thiểu Song không trả lời, lặng lẽ đi theo phía sau Khanh Nhược Lan vào phòng.
Ánh mắt Ly Chiêu di chuyển theo từng bước chân của Nạp Thiểu Song, vô tình phát hiện tiểu phúc to đội dưới lớp y phục, các ngón tay dùng sức ghì chặt chén trà phát ra tiếng lạch cạch.
Khanh Nhược Lan trước dìu Nạp Thiểu Song ngồi xuống ghế, bản thân cũng ngồi ngay bên cạnh, lạnh nhạt nhìn Ly Chiêu: "Lúc này trẫm thật sự hận muốn gϊếŧ chết ngươi, vậy mà ngươi vẫn dám vác mặt đến tìm?"
Ly Chiêu đặt lại chén trà xuống bàn, yếu ớt thở ra một làn khói mỏng: "Ta không muốn bao biện, cũng chẳng muốn dong dài nhiều lời, việc ta đã làm ta tất nhiên sẽ nhận. Chỉ là, cả đời này, ta cũng không thể buông được A Song..."
Nạp Thiểu Song lảng tránh ánh mắt nàng, lạnh lùng nói: "Cô không muốn gặp lại ngươi."
"Nàng từng nói nàng hận ta, kỳ thật ta cũng không dám trông mong quá nhiều, ta biết việc ta làm dù có xin lỗi cả trăm ngàn lần vẫn chẳng nhận được một chút thương hại nào." Ly Chiêu chậm chạp đứng dậy đi về phía Nạp Thiểu Song, bước đi có chút lảo đảo: "A Song, ta chưa từng lừa gạt nàng, đối với nàng là thật tâm không hề đùa giỡn..."
Không để Ly Chiêu nói hết, Nạp Thiểu Song lạnh lùng đánh gãy: "Cô không quan tâm chuyện này, dù cho ngươi thật tâm thì sao? Hoàn toàn không liên quan đến cô!"
Ly Chiêu nở nụ cười còn khó coi hơn khóc: "A Song, nàng thật đủ tàn nhẫn."
"Thế có bằng ngươi khi đó đối xử với cô hay không!?" Nạp Thiểu Song giận dữ đứng bật dậy, dùng sức đẩy mạnh vào vai Ly Chiêu: "Ngươi đối cô làm loại chuyện tán tận lương tâm đó, ngươi có nghĩ đến cảm giác của cô hay không? Ngươi hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của cô, vậy thì ngươi còn mong cô đối ngươi nhân từ hay sao?"
Ly Chiêu bị đẩy một cái liền lảo đảo lùi về ba bước, vịn ngực ho khan mấy tiếng, cảm giác như lục phủ ngũ tạng cũng bắt đầu đảo ngược cả lên.
Một chốc Nạp Thiểu Song lo lắng, nàng dùng không nhiều sức, cũng chỉ là đẩy một cái, không nghiêm trọng đến mức này đi?
"Song nhi."
Khanh Nhược Lan gọi một tiếng, Nạp Thiểu Song liền chui vào lòng nàng, cố gắng che đi cảm giác bất an này.
Đối phương bất quá chỉ gọi "Song nhi" một tiếng, Nạp Thiểu Song đã buông bỏ mọi thứ chạy theo, Ly Chiêu ảm đạm cười khổ, căn bản ngay từ đầu nàng đã thua trước Khanh Nhược Lan rồi.
Quan hệ giữa các nàng là một hồi dày vò không điểm kết.
"A Song..." Ly Chiêu thốt ra từng chữ trong khi tim nàng đau rỉ máu: "Đó là con của ta, nàng đừng mang đi... có được không?"
Hai vai Nạp Thiểu Song thoáng run lên: "Không phải con của ngươi!!"
"Đừng gạt ta, nàng không giỏi nói dối đâu." Ly Chiêu vẫn đứng ở vị trí cũ, cách đối phương một đoạn thật xa, chua xót nói: "Đừng mang con đi... nó là người Lục Du... ta cầu xin nàng..."
Căn bản nàng giữ không được trái tim nữ nhân này, thì cho nàng giữ lại chút hồi ức cuối cùng. Chấp nhận buông bỏ tôn nghiêm của một vị đế vương mà khẩn thiết cầu xin sự thương hại, chỉ cần có thể giữ lại mối liên kết giữa hai người đã là rất tốt rồi...
"Là con của cô!! Không phải của ngươi!!!"
Khanh Nhược Lan ghì chặt vòng tay ôm Nạp Thiểu Song hãy còn run rẩy: "Ly Chiêu, ngươi nên nhớ rằng, những gì thuộc về ngươi không có ở đây. Đứa nhỏ này sẽ do trẫm nuôi nấng, ngươi sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào với nó nữa."
"K-không được!!" Ly Chiêu đau đớn gào lên: "Là con của ta!! A Song! Nàng không thể mang con đi được, không thể như vậy!"
"Đây là con của cô, cô sẽ mang nó về Đông Minh!"
Ly Chiêu muốn nói, ngực lại đau quặn từng cơn giống như muốn xé cơ thể làm hai nửa. Trước mắt một trận tối tăm, những chuyện xảy ra tiếp theo đều hoàn toàn không rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.