Chương 157: Ai mới là chim sẻ?
Lạc Y Thần
06/12/2015
" Không muốn chết, giao tấm da dê ra?"
Giọng nói âm trầm đột ngột vang lên này khiến Lạc Y không khỏi cau nhẹ chân mày. Trong lòng cũng cảm thấy rất không vui.
Vì lí do gì nàng đi tới đâu, rắc rối liền muốn kéo theo đến đó nha?
Nhóm bảy người vừa xuất hiện nhìn ra hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần nghe đến uy hiếp của bọn hắn không những không biểu hiện khiếp sợ, mà trong ánh mắt còn phảng phất truyền tới một tia chán ghét đột nhiên cảm thấy mờ mịt, không hiểu tại sao.
Bất quá, sau khi tia mờ mịt cùng không hiểu qua đi, bọn hắn đối với hai đứa trẻ miệng còn hôi sữa trước mắt thật khinh thường. Quả nhiên là nghé mới sinh không biết sợ cọp.
Chẳng lẽ thật muốn chết sao?
Lão Đại cùng Lão Tam ngược lại không khinh bỉ nhóm hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần, sắc mặt trầm xuống, đáy mắt loé qua một tia thưởng thức thật sâu.
Trong nhận thức của hai người này, thiếu niên, thiếu nữ cường ngạnh trước mắt đứng trước mặt thượng vị giả hơn mình không có chút động dung, thì năng lực hẳn là không tầm thường.
Nếu lấy tính cách này đến Thánh Điện, chỉ có hai con đường. Một là trở thành cường giả chân chính. Một chính là bị người vùi dập đến chết.
Bất quá, bọn hắn nhìn tướng hai người này cũng không phải là người không biết suy nghĩ. Trong lòng tự nhiên thiên lệch về phương hướng một.
Trong lúc đầu óc hai người xoay chuyển tính kế, cơ bản là chưa kịp nói gì, Lão Nhị đứng bên cạnh đã sớm hấp tấp chịu không nổi.
Hắn dẫn đầu khinh miệt lên tiếng, trong giọng nói còn có một chút uy hiếp rõ ràng không hề che giấu.
" Các ngươi, nhanh giao tấm da dê ra, bằng không..."
Lão Nhị hướng hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần, hung ác nói.
" Chết không toàn thây!"
" A?"
Lạc Y cười khẽ, nhỏ giọng thốt lên một tiếng, ánh mắt khinh thường nhìn về Lão Nhị không khác gì nhìn người chết. Một đường từ trên xuống dưới, từ phải qua trái đánh giá một lần. Càng nhìn lại càng cảm thấy khinh thường.
Cùng lắm là một kẻ Quân Chủ trung kì trung giai, trước mặt nàng cũng dám lớn lối?
Cái gì gọi là chết không toàn thây? Thật buồn cười muốn chết!
Lãnh Hàn Thần vòng tay ôm lấy eo nhỏ của Lạc Y, nhẹ nhàng kéo nàng vào trong ngực. Đôi thuỷ mâu tử sắc nâng lên, lướt qua đánh giá từng người, từng người một, cuối cùng, ánh mắt dừng trên người Lão Nhị thì lưu lại thêm vài giây, trong đáy mắt loé lên một tia sát khí nhàn nhạt.
Uy hiếp hắn? Chết!
Uy hiếp nương tử nhà hắn? Sống không bằng chết!
Người này không phải vừa uy hiếp hắn vừa uy hiếp nương tử nhà hắn, có phải là đã chê mệnh bản thân quá dài hay không?
Lão Đại, Lão Tam ban đầu vốn muốn lôi kéo hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần đến Thánh Điện. Thế nhưng bị Lão Nhị hấp tấp phá hỏng.
Trong lòng bọn hắn quả thật có chút buồn bực, lại càng đối với Lão Nhị không có đầu óc thêm vào một tia chán ghét. Chỉ là, bọn hắn cũng không ngay lập tức đứng ra ngăn cản. Đơn giản là vì muốn xem bản lĩnh hai người trước mặt này thế nào, còn phải cân nhắc xem hai người này có đáng giá cho bọn hắn đề cử vào tân sinh Thánh Điện hay là không?
Bất quá, vừa rồi bọn họ nhìn không lầm, trong đáy mắt thiếu niên kia rõ ràng hiện lên sát ý. Mặc dù rất nhạt, nhưng lại vô cùng nguy hiểm.
Hai người xác nhận cảm giác này, cũng không muốn tiếp tục đứng bên ngoài làm người ngoài cuộc. Nói ra có vẻ không đáng tin, nhưng bọn hắn đều cho rằng hai người này có thể khiến bọn hắn ăn không ít khổ đâu!
Lão Đại sắc mặt âm trầm, liếc mắt nhìn Lão Nhị đứng một bên đanh giương nanh, múa vuốt. Ngay lập tức lại khiến ánh mắt hắn co rụt, vội vàng lui lại phía sau hai bước. Những kẻ khác cũng không dám đứng nguyên một chỗ, máy móc lùi lại tránh đi đầu sóng ngọn gió.
Lão Tam đứng bên cạnh Lão Đại, đối với năm người còn lại đều là khinh thường, khoé môi hơi nhếch lên, để lộ châm biếm thật sâu. Bất quá, năm người kia đều bị khí thế của Lão Đại doạ sợ, cơ bản là không có thời gian chú ý đến ánh mắt đầy tiếu ý kia của Lão Tam.
Lão Đại đứng trước mặt hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần. Hắn tuy không cười, nhưng lại ôm quyền, đối với hai người làm một lễ chào hỏi.
Tuy rằng vẻ mặt luôn âm trầm, vẫn cố gắng nhếch môi, lời nói mang theo chân thành.
" Nhị vị, chúng ta cũng chỉ vì tấm da dê kia mà đến. Mong nhị vị nhịn đau để lại thứ bản thân yêu thích. Chúng ta tuyệt đối không để các vị chịu thiệt, trước sẽ đưa lại nhị vị ba mươi vạn kim tệ. Lại nói..."
Lão Đại thoáng ngừng một chút, nhìn về phía hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần không chút động dung đứng đằng kia, trầm giọng nói ra.
" Chúng ta thực tế là người Thánh Điện. Các vị đem tấm da dê để lại, chúng ta liền để lại tín vật, nhường nhị vị trở thành tân sinh Thánh Điện sắp tới!"
" Lão Đại!"
Nhóm năm người Lão Nhị kinh sợ bật thốt khi nghe đến lời nói của Lão Đại. Trong lòng bọn hắn quả thật không thể nào hiểu hai đứa trẻ chưa trưởng thành trước mắt này có thể khiến Lão Đại nói ra danh tính, lại còn cho bọn họ cơ hội tiến nhập Thánh Điện.
Phải biết rằng cơ hội vào Thánh Điện trong mắt người thường có bao nhiêu đáng giá, khiến nhiều người tranh nhau sứt đầu mẻ trán cũng không tranh được tới tay đâu.
Cơ hội quý giá như vậy thế nhưng bị Lão Đại một lời định xuống đem phân tới cho hai người này?
Lẽ nào chỉ vì muốn giành lại tấm da dê? Không hợp lí! Nếu giết chết hai người này thì mọi chuyện liền ổn thoả, không phải sao?
Đứng trước năm người có nội tâm không ngừng dị động, Lão Đại một chút cũng không quan tâm. Lão Tam đứng bên cạnh cũng đồng dạng không để ý, một mực chờ đợi hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần đáp lời.
Lạc Y ngay từ lúc nghe Lão Đại nói đến hai từ " Thánh Điện " thì mi tâm liền động. Ánh mắt không khỏi nhìn nhóm bảy ngươi trước mắt thêm vài lần. Cuối cùng, nàng dừng lại bên dưới tà áo, quả nhiên nhìn được hoa văn biểu tượng của Thánh Điện.
Trong lòng nàng không khỏi cười nhạt một tiếng. Không dấu vết thu lại ánh mắt nhìn về phía Lãnh Hàn Thần. Vừa vặn còn bắt gặp đáy mắt hắn loé ra một tia sáng.
Hai người cùng nhau trao đổi ánh mắt trong giây lát, kiên định liền nổi lên. Khi chuyển ánh nhìn về phía bảy người Thánh Điện đã bình đạm như cũ.
" Nhị vị cảm thấy thế nào?"
Lão Đại nhìn hai người đã hội ý xong, nhếch khoé môi, nhàn nhạt hỏi. Hắn tuy hỏi như vậy, nhưng trong lòng đã cầm chắc hai người này đều sẽ đồng ý.
Trong mắt hắn, cơ hội đến Thánh Điện dĩ nhiên là đáng quý, những kẻ có đầu óc bình thường, hẳn không bao giờ cự tuyệt cơ hội quý giá như vậy.
Lại nói, hai người này nhìn cũng không giống kiểu người không biết suy nghĩ tốt xấu.
Chỉ là, hắn nghĩ lầm rồi! Trong mắt hai người này, Thánh Điện dĩ nhiên phải đến, nhưng, bọn họ tuyệt đối không phải đến là vì xem trọng Thánh Điện.
Lạc Y đạm đạm nhếch môi nở nụ cười, ánh mắt lướt qua nhìn bảy người, thản nhiên nói.
" Nếu các ngươi là người bình thường, chúng ta có thể phá bỏ của các ngươi vài phần công lực. Nhưng nếu các ngươi là người Thánh Điện, chỉ có một con đường... Chết!"
Giọng nói âm trầm đột ngột vang lên này khiến Lạc Y không khỏi cau nhẹ chân mày. Trong lòng cũng cảm thấy rất không vui.
Vì lí do gì nàng đi tới đâu, rắc rối liền muốn kéo theo đến đó nha?
Nhóm bảy người vừa xuất hiện nhìn ra hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần nghe đến uy hiếp của bọn hắn không những không biểu hiện khiếp sợ, mà trong ánh mắt còn phảng phất truyền tới một tia chán ghét đột nhiên cảm thấy mờ mịt, không hiểu tại sao.
Bất quá, sau khi tia mờ mịt cùng không hiểu qua đi, bọn hắn đối với hai đứa trẻ miệng còn hôi sữa trước mắt thật khinh thường. Quả nhiên là nghé mới sinh không biết sợ cọp.
Chẳng lẽ thật muốn chết sao?
Lão Đại cùng Lão Tam ngược lại không khinh bỉ nhóm hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần, sắc mặt trầm xuống, đáy mắt loé qua một tia thưởng thức thật sâu.
Trong nhận thức của hai người này, thiếu niên, thiếu nữ cường ngạnh trước mắt đứng trước mặt thượng vị giả hơn mình không có chút động dung, thì năng lực hẳn là không tầm thường.
Nếu lấy tính cách này đến Thánh Điện, chỉ có hai con đường. Một là trở thành cường giả chân chính. Một chính là bị người vùi dập đến chết.
Bất quá, bọn hắn nhìn tướng hai người này cũng không phải là người không biết suy nghĩ. Trong lòng tự nhiên thiên lệch về phương hướng một.
Trong lúc đầu óc hai người xoay chuyển tính kế, cơ bản là chưa kịp nói gì, Lão Nhị đứng bên cạnh đã sớm hấp tấp chịu không nổi.
Hắn dẫn đầu khinh miệt lên tiếng, trong giọng nói còn có một chút uy hiếp rõ ràng không hề che giấu.
" Các ngươi, nhanh giao tấm da dê ra, bằng không..."
Lão Nhị hướng hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần, hung ác nói.
" Chết không toàn thây!"
" A?"
Lạc Y cười khẽ, nhỏ giọng thốt lên một tiếng, ánh mắt khinh thường nhìn về Lão Nhị không khác gì nhìn người chết. Một đường từ trên xuống dưới, từ phải qua trái đánh giá một lần. Càng nhìn lại càng cảm thấy khinh thường.
Cùng lắm là một kẻ Quân Chủ trung kì trung giai, trước mặt nàng cũng dám lớn lối?
Cái gì gọi là chết không toàn thây? Thật buồn cười muốn chết!
Lãnh Hàn Thần vòng tay ôm lấy eo nhỏ của Lạc Y, nhẹ nhàng kéo nàng vào trong ngực. Đôi thuỷ mâu tử sắc nâng lên, lướt qua đánh giá từng người, từng người một, cuối cùng, ánh mắt dừng trên người Lão Nhị thì lưu lại thêm vài giây, trong đáy mắt loé lên một tia sát khí nhàn nhạt.
Uy hiếp hắn? Chết!
Uy hiếp nương tử nhà hắn? Sống không bằng chết!
Người này không phải vừa uy hiếp hắn vừa uy hiếp nương tử nhà hắn, có phải là đã chê mệnh bản thân quá dài hay không?
Lão Đại, Lão Tam ban đầu vốn muốn lôi kéo hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần đến Thánh Điện. Thế nhưng bị Lão Nhị hấp tấp phá hỏng.
Trong lòng bọn hắn quả thật có chút buồn bực, lại càng đối với Lão Nhị không có đầu óc thêm vào một tia chán ghét. Chỉ là, bọn hắn cũng không ngay lập tức đứng ra ngăn cản. Đơn giản là vì muốn xem bản lĩnh hai người trước mặt này thế nào, còn phải cân nhắc xem hai người này có đáng giá cho bọn hắn đề cử vào tân sinh Thánh Điện hay là không?
Bất quá, vừa rồi bọn họ nhìn không lầm, trong đáy mắt thiếu niên kia rõ ràng hiện lên sát ý. Mặc dù rất nhạt, nhưng lại vô cùng nguy hiểm.
Hai người xác nhận cảm giác này, cũng không muốn tiếp tục đứng bên ngoài làm người ngoài cuộc. Nói ra có vẻ không đáng tin, nhưng bọn hắn đều cho rằng hai người này có thể khiến bọn hắn ăn không ít khổ đâu!
Lão Đại sắc mặt âm trầm, liếc mắt nhìn Lão Nhị đứng một bên đanh giương nanh, múa vuốt. Ngay lập tức lại khiến ánh mắt hắn co rụt, vội vàng lui lại phía sau hai bước. Những kẻ khác cũng không dám đứng nguyên một chỗ, máy móc lùi lại tránh đi đầu sóng ngọn gió.
Lão Tam đứng bên cạnh Lão Đại, đối với năm người còn lại đều là khinh thường, khoé môi hơi nhếch lên, để lộ châm biếm thật sâu. Bất quá, năm người kia đều bị khí thế của Lão Đại doạ sợ, cơ bản là không có thời gian chú ý đến ánh mắt đầy tiếu ý kia của Lão Tam.
Lão Đại đứng trước mặt hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần. Hắn tuy không cười, nhưng lại ôm quyền, đối với hai người làm một lễ chào hỏi.
Tuy rằng vẻ mặt luôn âm trầm, vẫn cố gắng nhếch môi, lời nói mang theo chân thành.
" Nhị vị, chúng ta cũng chỉ vì tấm da dê kia mà đến. Mong nhị vị nhịn đau để lại thứ bản thân yêu thích. Chúng ta tuyệt đối không để các vị chịu thiệt, trước sẽ đưa lại nhị vị ba mươi vạn kim tệ. Lại nói..."
Lão Đại thoáng ngừng một chút, nhìn về phía hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần không chút động dung đứng đằng kia, trầm giọng nói ra.
" Chúng ta thực tế là người Thánh Điện. Các vị đem tấm da dê để lại, chúng ta liền để lại tín vật, nhường nhị vị trở thành tân sinh Thánh Điện sắp tới!"
" Lão Đại!"
Nhóm năm người Lão Nhị kinh sợ bật thốt khi nghe đến lời nói của Lão Đại. Trong lòng bọn hắn quả thật không thể nào hiểu hai đứa trẻ chưa trưởng thành trước mắt này có thể khiến Lão Đại nói ra danh tính, lại còn cho bọn họ cơ hội tiến nhập Thánh Điện.
Phải biết rằng cơ hội vào Thánh Điện trong mắt người thường có bao nhiêu đáng giá, khiến nhiều người tranh nhau sứt đầu mẻ trán cũng không tranh được tới tay đâu.
Cơ hội quý giá như vậy thế nhưng bị Lão Đại một lời định xuống đem phân tới cho hai người này?
Lẽ nào chỉ vì muốn giành lại tấm da dê? Không hợp lí! Nếu giết chết hai người này thì mọi chuyện liền ổn thoả, không phải sao?
Đứng trước năm người có nội tâm không ngừng dị động, Lão Đại một chút cũng không quan tâm. Lão Tam đứng bên cạnh cũng đồng dạng không để ý, một mực chờ đợi hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần đáp lời.
Lạc Y ngay từ lúc nghe Lão Đại nói đến hai từ " Thánh Điện " thì mi tâm liền động. Ánh mắt không khỏi nhìn nhóm bảy ngươi trước mắt thêm vài lần. Cuối cùng, nàng dừng lại bên dưới tà áo, quả nhiên nhìn được hoa văn biểu tượng của Thánh Điện.
Trong lòng nàng không khỏi cười nhạt một tiếng. Không dấu vết thu lại ánh mắt nhìn về phía Lãnh Hàn Thần. Vừa vặn còn bắt gặp đáy mắt hắn loé ra một tia sáng.
Hai người cùng nhau trao đổi ánh mắt trong giây lát, kiên định liền nổi lên. Khi chuyển ánh nhìn về phía bảy người Thánh Điện đã bình đạm như cũ.
" Nhị vị cảm thấy thế nào?"
Lão Đại nhìn hai người đã hội ý xong, nhếch khoé môi, nhàn nhạt hỏi. Hắn tuy hỏi như vậy, nhưng trong lòng đã cầm chắc hai người này đều sẽ đồng ý.
Trong mắt hắn, cơ hội đến Thánh Điện dĩ nhiên là đáng quý, những kẻ có đầu óc bình thường, hẳn không bao giờ cự tuyệt cơ hội quý giá như vậy.
Lại nói, hai người này nhìn cũng không giống kiểu người không biết suy nghĩ tốt xấu.
Chỉ là, hắn nghĩ lầm rồi! Trong mắt hai người này, Thánh Điện dĩ nhiên phải đến, nhưng, bọn họ tuyệt đối không phải đến là vì xem trọng Thánh Điện.
Lạc Y đạm đạm nhếch môi nở nụ cười, ánh mắt lướt qua nhìn bảy người, thản nhiên nói.
" Nếu các ngươi là người bình thường, chúng ta có thể phá bỏ của các ngươi vài phần công lực. Nhưng nếu các ngươi là người Thánh Điện, chỉ có một con đường... Chết!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.