Chương 191: Con đường màu đen.
Lạc Y Thần
29/01/2016
" Mọi người đều đã tập trung đủ rồi có phải hay không? Nếu đã tập trung đủ, ta sẽ phổ biến qua quy tắc của lần lịch luyện này. Thứ nhất, thời gian các ngươi được phép ở trong Cấm điện là một tháng. Trong thời gian này là thời đoạn thời gian tối đa để các ngươi vừa tu luyện vừa tiến hành thi đấu giữa các điện. Nói về thi đấu giữ các điện, năm nay luật lệ vẫn có hai cách, nhưng lại có một chút thay đổi. Thứ nhất là các ngươi lấy được thẻ bài treo trên cổ các ma thú để tăng lên lượng điểm gốc và thứ hai là bảo vệ được lượng thẻ bài cho tới ngày ra khỏi cấm địa. Ma thú càng cường đại, thẻ bài điểm càng lớn. Trong đó, ma thú cao cấp nhất đã đạt tới Thống Lĩnh sơ kì, được một triệu điểm một thẻ. Có thể sống sót hay không, tất cả đều dựa vào năng lực của các ngươi!"
Đứng trước mặt mọi người lúc này là một vị trưởng lão thoạt nhìn vô cùng oai nghiêm. Trên người hắn vận một bộ y bào màu xám tro. Bên dưới tà áo thêu nổi hình hoa lan nở rộ tượng trưng cho thân phận Thánh Điện đang không ngừng thao thao bất tuyệt.
Đôi mắt lợi hại sắc lẻm liếc qua nhìn mọi người không chút lưu tình khiến cho ai nấy đều không nhịn được run rẩy một phen.
Lạc Y đứng thẳng lăng, khoanh tay đối mặt với vị trưởng lão bằng bộ dáng thản nhiên. Nàng sâu sắc cảm giác được người này đối với danh ngạch Chu Tước điện có nhiều hơn một điểm hiềm khích, nhưng nàng lại không hiểu thể được tại sao.
Vị trưởng lão trên kia không có đợi Lạc Y suy nghĩ, thấu đáo. Hắn từ từ vung tay lên, khoé môi mấp máy lầm bầm đọc lên vài câu chú ngữ.
Ban đầu điều này không làm nhóm Lạc Y suy nghĩ nhiều, cho đến khi sương mù đột nhiên xuất hiện, từ từ bao phủ xung quanh khoảng không gian đằng sau vị trưởng lão.
Nghi thức này nhóm Lạc Y cảm thấy khá quen mắt, vì nó tựa hồ rất tương tự với nghi thức mở ra ngọ môn Thánh Điện mà Lam Thừa Quân đã thực hiện.
Hoá ra, trong Thánh Điện tồn tại rất nhiều cấm chế. Thậm chí là những không gian ảo được phong khoá bằng một tầng lại một tầng cấm chế.
Liệu có khi nào, cặp Tỳ Hưu của nàng cùng Lãnh Hàn Thần cũng bị che giấu trong đoạn không gian như vậy hay không? Nếu như quả thật như thế, xem ra, chuyến này đi tìm cũng không phải là quá dễ dàng!
" Nàng yên tâm! Ta có cách tìm ra vị trí của Tỳ Hưu!"
Lãnh Hàn Thần giống như cảm nhận được lo lắng của Lạc Y. Hắn cố tình dùng bí pháp truyền âm đặc biệt nói nhỏ truyền đến bên tai nàng.
Lạc Y tròn mắt nhìn Lãnh Hàn Thần. Nàng chính là không nghĩ tới hắn còn có loại khả năng này. Nhưng nàng vẫn thức thời không hỏi, chỉ hướng hắn gật nhẹ đầu.
Lãnh Hàn Thần đã tu luyện đến cấp bậc Thần Tôn. Tại đại lục Apollo không có ngoại lệ. Nhưng Lạc Y nàng vẫn là Tôn Giả sơ kì. Tại Thánh Điện có không ít người tu vi cao hơn nàng. Nếu nàng cũng truyền âm cho hắn, khả năng bị bại lộ là vô cùng lớn. Nàng vẫn còn chưa đến nổi ngốc nghếch như vậy đâu!
Lạc Y mím mím môi. Âm thầm quyết định chuyến đi này chủ yếu đều dựa vào Lãnh Hàn Thần. Tận lúc này mới thoải mái quay đầu đi. Vừa vặn cũng là lúc sương mù trước mặt đang từ từ tan ra, để lộ một hang động có lối vào tối đen và sâu hun hút tựa hồ không thấy đáy.
Lạc Y híp mắt lại nhìn hang động toả ra nồng đậm hơi thở thần bí này. Nàng biết đây chính là một truyền tống trận đặc biệt, từ nơi này đi vào sẽ dẫn đến một không gian khác. Nơi đó chính là vùng đất mà Thánh Điện tôn thờ bằng hai chữ cấm địa.
Xung quanh nhóm Lạc Y mọi người cũng đang xem xét hang động này. Dường như còn có thể nghe được tiếng than nhẹ đầy kinh ngạc khe khẽ vang lên.
Vị trưởng lão y bào xám tro híp mắt lại. Lần nữa quét mắt nhìn quanh mọi người, trầm giọng nói.
" Các ngươi lần lượt từng tốp tiến vào dựa theo sắp xếp là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước rồi đến Huyền Vũ. Bên trong các vị điện chủ, Thánh tử, Thánh nữ cùng nhóm tiền bối đã sớm chờ các ngươi. Gặp được hay không cũng còn nhờ duyên phận a! Bắt đầu đi!"
Vị trưởng lão vừa nói xong liền chủ động lui qua một bên, nhường đường cho nhóm Long Khiếu Hy bước lên phía trước. Không một ai để ý, khi hai người kia lướt qua nhau, thật tự nhiên trao đổi một đạo ánh mắt bao hàm đầy ấn ý.
Dẫn đầu nhóm người Bạch Hổ điện là một nữ tử gọi là Chước Lan. Dáng người cao lớn, oai vệ không thua gì nam tử. Gương mặt chính khí, chân mày đậm câu lên đầy hùng tính. Nàng ta dẫn nói nhóm người Bạch Hổ kiêu ngạo, lạnh lùng theo sau nhóm Thánh Long điện.
Nhóm Lạc Y cùng nhóm ba người Lục Vinh cũng cùng lúc tiến lên. Theo sau là nhóm Huyền Vũ điện, dẫn đầu là nam tử vận trường bào đen cùng gương mặt toả ra mùi nham hiểm, danh xưng gọi là Tuỳ Khánh.
Con đường đi vào trong động tối rất hẹp. Nhóm người phải chia nhau ra xếp theo một đường thẳng để tiến tới.
Lãnh Hàn Thần lấy từ trong không gian ra một viên ngọc minh châu lớn. Ánh sáng phát ra từ ngọc minh châu nhanh chóng làm cho cả hang động sáng bừng lên chỉ trong chớp mắt.
Lạc Y nhíu nhẹ chân mày, đôi mắt nhìn từ trước ra sau một lượt lộ ra thần sắc khó hiểu. Theo lí mà nói, nhóm nàng đi ngay đằng sau nhóm người Bạch Hổ còn nhóm người Huyền Vũ cũng sẽ ngay tức khắc theo sau. Thế nhưng chỗ này từ trước ra sau đều không có một bóng người.
Lẽ nào bọn họ đã bị truyền tống đi không gian khác?
Đúng vậy! Đây hẳn là giải thích hợp lí nhất đi! Bằng một quy tắc nào đó. Người đi vào cấm địa sẽ không gặp mặt nhau trong lúc đi tới. Nhưng trong lúc trở về lại đi cùng chiều không gian.
Thánh Điện cấm địa này quả nhiên là vô cùng huyền bí. Chẳng trách, nó tồn tại ở Apollo đại lục lâu như vậy cũng chưa từng bị lật đổ. Thậm chí còn phát triển lên ngày càng lớn mạnh!
" Phía trước có đường ra!"
Lăng Ngạo híp mắt nhìn tia sáng mỏnh manh xuất hiện ở phía trước liền quay đầu lại nhắc nhở nhóm người đi theo phía sau.
Nhóm người Lạc Y cùng Lục Vinh ngay lập tức gật nhẹ đầu. Cước bộ dưới chân lại càng thêm nhanh nhẹn hơn mấy phần.
Rõ ràng đã nhìn thấy ánh sáng cuối đường giống như rất gần. Nhưng nhóm người bọn họ đã tăng nhanh cước bộ vậy mà non nửa canh giờ vẫn chưa thể ra ngoài. Thậm chí còn giống như càng đi càng xa.
" Cái này là thế nào đây?"
Bạch Thừa Vũ nhíu chặt chân mày. Nhìn đốm sáng vĩnh viễn vẫn cách bản thân một khoảng không nhịn được xúc động muốn chửi một tiếng.
Quả nhiên Thánh Điện không phải là thứ tốt a!
" Dừng lại đi!"
Cước bộ dưới chân Lạc Y thoáng dừng lại. Nàng cao giọng hướng về nhóm người Lục Vinh đi đằng sau nhắc nhở bọn hắn dừng lại.
Nhóm Lục Vinh cũng đã sớm cảm thấy có điểm bất thường. Nên không có ý kiến gì đối với quyết định của Lạc Y. Cũng không hiểu tại sao bọn hắn đối mặt với thiếu nữ này đều không nhịn được muốn phục tùng.
Lạc Y cũng lấy một viên ngọc minh châu từ trong không gian đi ra. Nàng cẩn thận bước lên phía trước vài bước, tỉ mỉ quan sát quy luật của vách đá.
Ở đây đường đi rất hẹp, xung quanh được bao bọc bởi tường đá với những viên đá lổm chổm nhấp nhô. Tay Lạc Y khẽ nâng lên, chạm nhẹ vào các viên đá, cẩn thận cảm nhận từng biến động dù là rất nhỏ. Lãnh Hàn Thần cũng giống như Lạc Y, kiểm tra tường đá từ vách tường còn lại.
Hành động của hai người khiến nhóm người Lục Vinh nhíu mày không hiểu. Nhưng đến khi nhìn thấy hai người kia thế nhưng ấn mạnh vào hòn đá hai bên vách tường.
Không gian xung quanh đột nhiên giống như bị chấn động mạnh. Từng trận dư chấn mạnh mẽ run lên, khiến nhóm người Lục Vinh cùng nhóm người Lăng Ngạo không có chuẩn bị liền ngã phịch xuống mặt đất.
Âm thanh lịch kịch chuyển động kéo dài tận nửa khắc thời gian muốn dừng lại. Trong vách đá giống như có chấn xung vô cùng mạnh mẽ, đem hai bên bờ vách đá tách ra làm hai nửa, mở ra một không gian mới.
Đứng trước mặt mọi người lúc này là một vị trưởng lão thoạt nhìn vô cùng oai nghiêm. Trên người hắn vận một bộ y bào màu xám tro. Bên dưới tà áo thêu nổi hình hoa lan nở rộ tượng trưng cho thân phận Thánh Điện đang không ngừng thao thao bất tuyệt.
Đôi mắt lợi hại sắc lẻm liếc qua nhìn mọi người không chút lưu tình khiến cho ai nấy đều không nhịn được run rẩy một phen.
Lạc Y đứng thẳng lăng, khoanh tay đối mặt với vị trưởng lão bằng bộ dáng thản nhiên. Nàng sâu sắc cảm giác được người này đối với danh ngạch Chu Tước điện có nhiều hơn một điểm hiềm khích, nhưng nàng lại không hiểu thể được tại sao.
Vị trưởng lão trên kia không có đợi Lạc Y suy nghĩ, thấu đáo. Hắn từ từ vung tay lên, khoé môi mấp máy lầm bầm đọc lên vài câu chú ngữ.
Ban đầu điều này không làm nhóm Lạc Y suy nghĩ nhiều, cho đến khi sương mù đột nhiên xuất hiện, từ từ bao phủ xung quanh khoảng không gian đằng sau vị trưởng lão.
Nghi thức này nhóm Lạc Y cảm thấy khá quen mắt, vì nó tựa hồ rất tương tự với nghi thức mở ra ngọ môn Thánh Điện mà Lam Thừa Quân đã thực hiện.
Hoá ra, trong Thánh Điện tồn tại rất nhiều cấm chế. Thậm chí là những không gian ảo được phong khoá bằng một tầng lại một tầng cấm chế.
Liệu có khi nào, cặp Tỳ Hưu của nàng cùng Lãnh Hàn Thần cũng bị che giấu trong đoạn không gian như vậy hay không? Nếu như quả thật như thế, xem ra, chuyến này đi tìm cũng không phải là quá dễ dàng!
" Nàng yên tâm! Ta có cách tìm ra vị trí của Tỳ Hưu!"
Lãnh Hàn Thần giống như cảm nhận được lo lắng của Lạc Y. Hắn cố tình dùng bí pháp truyền âm đặc biệt nói nhỏ truyền đến bên tai nàng.
Lạc Y tròn mắt nhìn Lãnh Hàn Thần. Nàng chính là không nghĩ tới hắn còn có loại khả năng này. Nhưng nàng vẫn thức thời không hỏi, chỉ hướng hắn gật nhẹ đầu.
Lãnh Hàn Thần đã tu luyện đến cấp bậc Thần Tôn. Tại đại lục Apollo không có ngoại lệ. Nhưng Lạc Y nàng vẫn là Tôn Giả sơ kì. Tại Thánh Điện có không ít người tu vi cao hơn nàng. Nếu nàng cũng truyền âm cho hắn, khả năng bị bại lộ là vô cùng lớn. Nàng vẫn còn chưa đến nổi ngốc nghếch như vậy đâu!
Lạc Y mím mím môi. Âm thầm quyết định chuyến đi này chủ yếu đều dựa vào Lãnh Hàn Thần. Tận lúc này mới thoải mái quay đầu đi. Vừa vặn cũng là lúc sương mù trước mặt đang từ từ tan ra, để lộ một hang động có lối vào tối đen và sâu hun hút tựa hồ không thấy đáy.
Lạc Y híp mắt lại nhìn hang động toả ra nồng đậm hơi thở thần bí này. Nàng biết đây chính là một truyền tống trận đặc biệt, từ nơi này đi vào sẽ dẫn đến một không gian khác. Nơi đó chính là vùng đất mà Thánh Điện tôn thờ bằng hai chữ cấm địa.
Xung quanh nhóm Lạc Y mọi người cũng đang xem xét hang động này. Dường như còn có thể nghe được tiếng than nhẹ đầy kinh ngạc khe khẽ vang lên.
Vị trưởng lão y bào xám tro híp mắt lại. Lần nữa quét mắt nhìn quanh mọi người, trầm giọng nói.
" Các ngươi lần lượt từng tốp tiến vào dựa theo sắp xếp là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước rồi đến Huyền Vũ. Bên trong các vị điện chủ, Thánh tử, Thánh nữ cùng nhóm tiền bối đã sớm chờ các ngươi. Gặp được hay không cũng còn nhờ duyên phận a! Bắt đầu đi!"
Vị trưởng lão vừa nói xong liền chủ động lui qua một bên, nhường đường cho nhóm Long Khiếu Hy bước lên phía trước. Không một ai để ý, khi hai người kia lướt qua nhau, thật tự nhiên trao đổi một đạo ánh mắt bao hàm đầy ấn ý.
Dẫn đầu nhóm người Bạch Hổ điện là một nữ tử gọi là Chước Lan. Dáng người cao lớn, oai vệ không thua gì nam tử. Gương mặt chính khí, chân mày đậm câu lên đầy hùng tính. Nàng ta dẫn nói nhóm người Bạch Hổ kiêu ngạo, lạnh lùng theo sau nhóm Thánh Long điện.
Nhóm Lạc Y cùng nhóm ba người Lục Vinh cũng cùng lúc tiến lên. Theo sau là nhóm Huyền Vũ điện, dẫn đầu là nam tử vận trường bào đen cùng gương mặt toả ra mùi nham hiểm, danh xưng gọi là Tuỳ Khánh.
Con đường đi vào trong động tối rất hẹp. Nhóm người phải chia nhau ra xếp theo một đường thẳng để tiến tới.
Lãnh Hàn Thần lấy từ trong không gian ra một viên ngọc minh châu lớn. Ánh sáng phát ra từ ngọc minh châu nhanh chóng làm cho cả hang động sáng bừng lên chỉ trong chớp mắt.
Lạc Y nhíu nhẹ chân mày, đôi mắt nhìn từ trước ra sau một lượt lộ ra thần sắc khó hiểu. Theo lí mà nói, nhóm nàng đi ngay đằng sau nhóm người Bạch Hổ còn nhóm người Huyền Vũ cũng sẽ ngay tức khắc theo sau. Thế nhưng chỗ này từ trước ra sau đều không có một bóng người.
Lẽ nào bọn họ đã bị truyền tống đi không gian khác?
Đúng vậy! Đây hẳn là giải thích hợp lí nhất đi! Bằng một quy tắc nào đó. Người đi vào cấm địa sẽ không gặp mặt nhau trong lúc đi tới. Nhưng trong lúc trở về lại đi cùng chiều không gian.
Thánh Điện cấm địa này quả nhiên là vô cùng huyền bí. Chẳng trách, nó tồn tại ở Apollo đại lục lâu như vậy cũng chưa từng bị lật đổ. Thậm chí còn phát triển lên ngày càng lớn mạnh!
" Phía trước có đường ra!"
Lăng Ngạo híp mắt nhìn tia sáng mỏnh manh xuất hiện ở phía trước liền quay đầu lại nhắc nhở nhóm người đi theo phía sau.
Nhóm người Lạc Y cùng Lục Vinh ngay lập tức gật nhẹ đầu. Cước bộ dưới chân lại càng thêm nhanh nhẹn hơn mấy phần.
Rõ ràng đã nhìn thấy ánh sáng cuối đường giống như rất gần. Nhưng nhóm người bọn họ đã tăng nhanh cước bộ vậy mà non nửa canh giờ vẫn chưa thể ra ngoài. Thậm chí còn giống như càng đi càng xa.
" Cái này là thế nào đây?"
Bạch Thừa Vũ nhíu chặt chân mày. Nhìn đốm sáng vĩnh viễn vẫn cách bản thân một khoảng không nhịn được xúc động muốn chửi một tiếng.
Quả nhiên Thánh Điện không phải là thứ tốt a!
" Dừng lại đi!"
Cước bộ dưới chân Lạc Y thoáng dừng lại. Nàng cao giọng hướng về nhóm người Lục Vinh đi đằng sau nhắc nhở bọn hắn dừng lại.
Nhóm Lục Vinh cũng đã sớm cảm thấy có điểm bất thường. Nên không có ý kiến gì đối với quyết định của Lạc Y. Cũng không hiểu tại sao bọn hắn đối mặt với thiếu nữ này đều không nhịn được muốn phục tùng.
Lạc Y cũng lấy một viên ngọc minh châu từ trong không gian đi ra. Nàng cẩn thận bước lên phía trước vài bước, tỉ mỉ quan sát quy luật của vách đá.
Ở đây đường đi rất hẹp, xung quanh được bao bọc bởi tường đá với những viên đá lổm chổm nhấp nhô. Tay Lạc Y khẽ nâng lên, chạm nhẹ vào các viên đá, cẩn thận cảm nhận từng biến động dù là rất nhỏ. Lãnh Hàn Thần cũng giống như Lạc Y, kiểm tra tường đá từ vách tường còn lại.
Hành động của hai người khiến nhóm người Lục Vinh nhíu mày không hiểu. Nhưng đến khi nhìn thấy hai người kia thế nhưng ấn mạnh vào hòn đá hai bên vách tường.
Không gian xung quanh đột nhiên giống như bị chấn động mạnh. Từng trận dư chấn mạnh mẽ run lên, khiến nhóm người Lục Vinh cùng nhóm người Lăng Ngạo không có chuẩn bị liền ngã phịch xuống mặt đất.
Âm thanh lịch kịch chuyển động kéo dài tận nửa khắc thời gian muốn dừng lại. Trong vách đá giống như có chấn xung vô cùng mạnh mẽ, đem hai bên bờ vách đá tách ra làm hai nửa, mở ra một không gian mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.