Chương 182: Đến Thánh Điện
Lạc Y Thần
14/01/2016
Hôm nay người Thánh Điện thật sẽ đến sao? Này không phải quá chậm đi. Không phải là có ý muốn đánh vào mặt chúng ta đấy chứ?"
Bạch Thừa Vũ ôm Cố Ân Kỳ đứng ở một bên. Trên tay hắn cầm một cái lá sen cực lớn, nỗ lực che đi ánh nắng cho tiểu nhân nhi trong lòng. Một bên còn không ngừng oán hận Thánh Điện.
Nhóm người Lăng Ngạo từ bên kia nhìn sang bên này. Trong lòng không khỏi oán trách người ta có đôi có cặp thật tốt. Bọn hắn còn đang phải chịu nắng cháy da đầu đây. Quả nhiên là Thánh Điện, mặt mũi thật lớn đi.
Nam Cung Tuyệt dẫn theo vài quan đại thần. Vốn là muốn đến đưa tiễn nhóm người Lạc Y. Vừa lúc thấy tình cảnh bên này, sắc mặt liền đen xuống một mảnh. Bên trong còn âm thầm cắn răng trước thái độ của Thánh Điện.
Nếu nói trong nhóm người này, ai là người thoải mái nhất. Người đó không ai khác hẳn là Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần.
Lãnh Hàn Thần không biết từ nơi nào lấy ra được một bộ bàn ghế gỗ trầm vô cùng tốt đẹp. Hắn cẩn thận căng lên lọng che, đem Lạc Y ngồi vào bên trong, bản thân còn rất tự giác đi châm trà rót nước. Hành động nước chảy mây trôi sủng nịnh dịu dàng của hắn thật đã làm nhóm người chịu nắng ngoài kia khí muốn thổ huyết rồi.
Vì cái gì cùng là con người, đối xử lại bất công như vậy đây? Bọn hắn thật không cam lòng a!
" Kia... Kia có phải Thánh Điện đến hay là không?"
Khi nhóm người đứng đây đều đã sắp không còn kiên nhẫn. Thì một người trong hàng ngũ quan đại thần đi theo Nam Cung Tuyệt bất chợt run giọng. Ngón tay chỉ về phía trước vừa vặn thu hút chú ý của mọi người.
Nhóm Lăng Ngạo đã sớm buồn bực. Đôi mắt lười biếng chuyển hướng, nương theo đường chỉ của vị quan đại thần kia nhìn về phía trước. Quả nhiên thấy được hai cỗ xe ngựa thoạt nhìn vô cùng sang quý đang gõ móng đi về phía bên này.
Xe ngựa này tuy không tốt bằng xe ngựa Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần thường xuyên sử dụng. Nhưng rõ ràng cũng đã thuộc vào dạng hiếm có.
Khung xe vô cùng chắc chắn, chạm khắc cũng mĩ lệ. Xung quang bao bọc bởi vải lụa mềm mại đan tơ vàng. Phía bên trên đúng thật có dấu hiệu của Thánh Điện.
Lạc Y vốn là đang thoải mái nhấp một ngụm trà hoa thơm lừng. Nghe tiếng cũng hơi nâng mắt lên một chút. Đấy mắt vừa vặn chạm vào ấn kí hoa mộc lan của Thánh Điện, đáy mắt liền loé lên một tia sáng sắc bén. Chớp qua thật nhanh rồi biến mất, quay về vẻ mặt lười biếng nhàn rỗi. Cứ như thể cái gì cũng chưa hề phát sinh.
Hai cỗ xe ngựa trước ánh mắt của bao nhiêu người rốt cuộc ngừng lại. Rèm xe hơi vén lên, loé một cái có ba người cùng lúc xuống xe. Ba người này không phải ai xa lạ mà chính là nhóm ba người Mộc Tuyệt, Thích Thử Khâm cùng với Lâu Hoán mà nhóm người Lạc Y gặp gỡ tại phụ cận Tô Uyển Sơn Trang dạo trước. (*)
Lạc Y hơi híp mắt, không tiếp tục nhìn ba người mà đổi hướng nhìn sang chiếc xe ngựa phía sau. Nếu như nàng đoán không sai, trong này hẳn là nhóm người Thánh Nữ Dương Tình Tình kia đi. Này quả nhiên tao ngộ a.
Không để mọi người thắc mắc lâu. Rèm xe ngựa chiếc xe phía sau cuối cùng cũng vén lên. Người nhảy xuống đầu tiên là Mục Thành. Thân hình thô mộc đạp vào đất gây lên một trận tiếng vang. Bất quá hắn không hề quan tâm, chỉ là điềm nhiên vén rèm, nâng tay chờ đợi.
Người bên trong lúc này cũng vươn tay ra. Bàn tay trắng nõn xinh đẹp chạm vào tay thô đen của Mục Thành, tao nhã bước xuống đất.
Người này quả nhiên đúng là Dương Tình Tình.
Sau khi Dương Tình Tình xuống xe. Người bên trong mới lục tục thay phiên nhau nhảy xuống.
Chỉ khi mọi người đều yên vị trên đất. Người gọi là Mộc Tuyệt kia mới hé lộ ra nụ cười. Hắn ta ôm quyền đứng trước mặt Nam Cung Tuyệt, ha hả nói.
" Thật thất lễ khiến quốc quân cùng mọi người chờ lâu. Đều nói cảnh quan Chu quốc nên thơ hữu tình, chúng ta như vậy mới đến trễ. Dám mong quốc quân đừng trách cứ!"
Mộc Tuyệt trong miệng là khen quang cảnh Chu quốc đẹp. Thế nhưng ý cười chưa từng đạt đến đáy mắt. Còn phảng phất nhận ra một ý vị nhàm chán khinh thường.
Nam Cung Tuyệt cắn răng, trong lòng rõ ràng không vui người Thánh Điện đến trễ. Nhưng càng tức giận bọn họ đối với Chu quốc khinh thường.
Bất quá Nam Cung Tuyệt cũng biết hắn không có khả năng đối đầu Thánh Điện. Nên dù dồn một bụng khí vẫn phải nhẫn nại. Gượng gạo cười phất tay đạo một tiếng.
" Không sao!"
Mộc Tuyệt nghe vậy liền ha ha cười to. Thích Thử Khâm vốn a dua, cơ bản là sớm biết tính cách của đồng hành, chỉ dám đáp lễ Nam Cung Tuyệt một nụ cười. Lâu Hoán lại là một bộ dạng không quan tâm, từ đầu đến cuối bàng quan thành người ngoài cuộc. Ánh mắt lơ đãng nhìn về phía Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần nơi đó, ý vị trong đáy mắt vô cùng sâu xa.
Dương Tình Tình từ lúc đặt chân xuống liền đảo mắt nhìn quanh. Mục đích không gì khác là tìm kiếm Lãnh Hàn Thần. Nàng ta rất không khó khăn tìm ra vị trí. Vốn là đang định tiến lại chào hỏi. Không ngờ vừa vặn nhìn thấy hắn rót chung trà, ân cần giao cho Lạc Y bên này. Đáy lòng không khỏi vô cùng kinh ngạc.
Dương Tình Tình đảo mắt liền nhìn sang Lạc Y. Đánh giá nàng qua lại một hồi không khỏi trợn mắt. Lại nhìn sang Lăng Ngạo bên kia cắn chặt hàm răng.
Dương Tình Tình không ngờ được nhóm người đi cùng công tử kia hôm ấy thế nhưng lại là nhân tuyển mới nhất của Thánh Điện lần này. Đợt trước gặp gỡ ở trà lâu nàng ta đã không khó cảm nhận được nữ tử nhan sắc hơn người trong nhóm với Lãnh công tử quan hệ có điểm không bình thường. Vốn nghĩ đợi hắn đến Thánh Điện, tách khỏi nữ tử kia mọi thứ liền tốt đẹp. Quả thật không nghĩ đến nữ tử kia thế nhưng cũng tiến nhập Thánh Điện.
Dương Tình Tình nhìn Lạc Y lúc này, so với ngày trước ở trà lâu càng muốn xinh đẹp thêm mấy phần. Tức giận trong lòng dù đã cực độ ẩn nhẫn vẫn không ngừng hướng bốn phía lan ra. Trong lúc vô tình đã khiến cho nhóm người Mục Thành ở bên kia run rẩy một trận.
Dương Tình Tình oán độc trừng trừng nhìn Lạc Y. Thật muốn ngay tại đây đem một chưởng vỗ chết nàng. Thế nhưng nàng ta vẫn phải ẩn nhẫn, quay bước chuyển đến chỗ Mộc Tuyệt, thanh giọng nói.
" Mộc Điện Chủ, thời gian đã không còn sớm, chuẩn bị xuất phát thôi!"
" Đúng, đúng... Đã trễ, nên xuất phát!"
Mộc Tuyệt ha ha cười, gật gật đầu với Nam Cung Tuyệt xem như lời chào. Lại hướng mắt nhìn Thích Thử Khâm liếc mắt một cái.
Thích Thử Khâm nhận được lệnh liền nhanh chóng lấy từ trong người ra một bao lớn. Bên trong toàn bộ đều là ma hạch của ma thú cấp chín.
Hắn ta cẩn thận xếp một hình bát quái thật lớn trên mặt đất. Cùng lúc âm thầm truyền năng lượng vào bên trong, khiến toàn bộ ma hạch toả ra một thứ ánh sáng xinh đẹp, vô cùng chói mắt.
Mộc Tuyệt nhìn bát quái trận trên mặt đất, hướng ánh mắt nhìn nhóm Lạc Y. Trầm giọng mở miệng.
" Được rồi, chúng ta chuẩn bị đến Thánh Điện đi!"
Bạch Thừa Vũ ôm Cố Ân Kỳ đứng ở một bên. Trên tay hắn cầm một cái lá sen cực lớn, nỗ lực che đi ánh nắng cho tiểu nhân nhi trong lòng. Một bên còn không ngừng oán hận Thánh Điện.
Nhóm người Lăng Ngạo từ bên kia nhìn sang bên này. Trong lòng không khỏi oán trách người ta có đôi có cặp thật tốt. Bọn hắn còn đang phải chịu nắng cháy da đầu đây. Quả nhiên là Thánh Điện, mặt mũi thật lớn đi.
Nam Cung Tuyệt dẫn theo vài quan đại thần. Vốn là muốn đến đưa tiễn nhóm người Lạc Y. Vừa lúc thấy tình cảnh bên này, sắc mặt liền đen xuống một mảnh. Bên trong còn âm thầm cắn răng trước thái độ của Thánh Điện.
Nếu nói trong nhóm người này, ai là người thoải mái nhất. Người đó không ai khác hẳn là Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần.
Lãnh Hàn Thần không biết từ nơi nào lấy ra được một bộ bàn ghế gỗ trầm vô cùng tốt đẹp. Hắn cẩn thận căng lên lọng che, đem Lạc Y ngồi vào bên trong, bản thân còn rất tự giác đi châm trà rót nước. Hành động nước chảy mây trôi sủng nịnh dịu dàng của hắn thật đã làm nhóm người chịu nắng ngoài kia khí muốn thổ huyết rồi.
Vì cái gì cùng là con người, đối xử lại bất công như vậy đây? Bọn hắn thật không cam lòng a!
" Kia... Kia có phải Thánh Điện đến hay là không?"
Khi nhóm người đứng đây đều đã sắp không còn kiên nhẫn. Thì một người trong hàng ngũ quan đại thần đi theo Nam Cung Tuyệt bất chợt run giọng. Ngón tay chỉ về phía trước vừa vặn thu hút chú ý của mọi người.
Nhóm Lăng Ngạo đã sớm buồn bực. Đôi mắt lười biếng chuyển hướng, nương theo đường chỉ của vị quan đại thần kia nhìn về phía trước. Quả nhiên thấy được hai cỗ xe ngựa thoạt nhìn vô cùng sang quý đang gõ móng đi về phía bên này.
Xe ngựa này tuy không tốt bằng xe ngựa Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần thường xuyên sử dụng. Nhưng rõ ràng cũng đã thuộc vào dạng hiếm có.
Khung xe vô cùng chắc chắn, chạm khắc cũng mĩ lệ. Xung quang bao bọc bởi vải lụa mềm mại đan tơ vàng. Phía bên trên đúng thật có dấu hiệu của Thánh Điện.
Lạc Y vốn là đang thoải mái nhấp một ngụm trà hoa thơm lừng. Nghe tiếng cũng hơi nâng mắt lên một chút. Đấy mắt vừa vặn chạm vào ấn kí hoa mộc lan của Thánh Điện, đáy mắt liền loé lên một tia sáng sắc bén. Chớp qua thật nhanh rồi biến mất, quay về vẻ mặt lười biếng nhàn rỗi. Cứ như thể cái gì cũng chưa hề phát sinh.
Hai cỗ xe ngựa trước ánh mắt của bao nhiêu người rốt cuộc ngừng lại. Rèm xe hơi vén lên, loé một cái có ba người cùng lúc xuống xe. Ba người này không phải ai xa lạ mà chính là nhóm ba người Mộc Tuyệt, Thích Thử Khâm cùng với Lâu Hoán mà nhóm người Lạc Y gặp gỡ tại phụ cận Tô Uyển Sơn Trang dạo trước. (*)
Lạc Y hơi híp mắt, không tiếp tục nhìn ba người mà đổi hướng nhìn sang chiếc xe ngựa phía sau. Nếu như nàng đoán không sai, trong này hẳn là nhóm người Thánh Nữ Dương Tình Tình kia đi. Này quả nhiên tao ngộ a.
Không để mọi người thắc mắc lâu. Rèm xe ngựa chiếc xe phía sau cuối cùng cũng vén lên. Người nhảy xuống đầu tiên là Mục Thành. Thân hình thô mộc đạp vào đất gây lên một trận tiếng vang. Bất quá hắn không hề quan tâm, chỉ là điềm nhiên vén rèm, nâng tay chờ đợi.
Người bên trong lúc này cũng vươn tay ra. Bàn tay trắng nõn xinh đẹp chạm vào tay thô đen của Mục Thành, tao nhã bước xuống đất.
Người này quả nhiên đúng là Dương Tình Tình.
Sau khi Dương Tình Tình xuống xe. Người bên trong mới lục tục thay phiên nhau nhảy xuống.
Chỉ khi mọi người đều yên vị trên đất. Người gọi là Mộc Tuyệt kia mới hé lộ ra nụ cười. Hắn ta ôm quyền đứng trước mặt Nam Cung Tuyệt, ha hả nói.
" Thật thất lễ khiến quốc quân cùng mọi người chờ lâu. Đều nói cảnh quan Chu quốc nên thơ hữu tình, chúng ta như vậy mới đến trễ. Dám mong quốc quân đừng trách cứ!"
Mộc Tuyệt trong miệng là khen quang cảnh Chu quốc đẹp. Thế nhưng ý cười chưa từng đạt đến đáy mắt. Còn phảng phất nhận ra một ý vị nhàm chán khinh thường.
Nam Cung Tuyệt cắn răng, trong lòng rõ ràng không vui người Thánh Điện đến trễ. Nhưng càng tức giận bọn họ đối với Chu quốc khinh thường.
Bất quá Nam Cung Tuyệt cũng biết hắn không có khả năng đối đầu Thánh Điện. Nên dù dồn một bụng khí vẫn phải nhẫn nại. Gượng gạo cười phất tay đạo một tiếng.
" Không sao!"
Mộc Tuyệt nghe vậy liền ha ha cười to. Thích Thử Khâm vốn a dua, cơ bản là sớm biết tính cách của đồng hành, chỉ dám đáp lễ Nam Cung Tuyệt một nụ cười. Lâu Hoán lại là một bộ dạng không quan tâm, từ đầu đến cuối bàng quan thành người ngoài cuộc. Ánh mắt lơ đãng nhìn về phía Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần nơi đó, ý vị trong đáy mắt vô cùng sâu xa.
Dương Tình Tình từ lúc đặt chân xuống liền đảo mắt nhìn quanh. Mục đích không gì khác là tìm kiếm Lãnh Hàn Thần. Nàng ta rất không khó khăn tìm ra vị trí. Vốn là đang định tiến lại chào hỏi. Không ngờ vừa vặn nhìn thấy hắn rót chung trà, ân cần giao cho Lạc Y bên này. Đáy lòng không khỏi vô cùng kinh ngạc.
Dương Tình Tình đảo mắt liền nhìn sang Lạc Y. Đánh giá nàng qua lại một hồi không khỏi trợn mắt. Lại nhìn sang Lăng Ngạo bên kia cắn chặt hàm răng.
Dương Tình Tình không ngờ được nhóm người đi cùng công tử kia hôm ấy thế nhưng lại là nhân tuyển mới nhất của Thánh Điện lần này. Đợt trước gặp gỡ ở trà lâu nàng ta đã không khó cảm nhận được nữ tử nhan sắc hơn người trong nhóm với Lãnh công tử quan hệ có điểm không bình thường. Vốn nghĩ đợi hắn đến Thánh Điện, tách khỏi nữ tử kia mọi thứ liền tốt đẹp. Quả thật không nghĩ đến nữ tử kia thế nhưng cũng tiến nhập Thánh Điện.
Dương Tình Tình nhìn Lạc Y lúc này, so với ngày trước ở trà lâu càng muốn xinh đẹp thêm mấy phần. Tức giận trong lòng dù đã cực độ ẩn nhẫn vẫn không ngừng hướng bốn phía lan ra. Trong lúc vô tình đã khiến cho nhóm người Mục Thành ở bên kia run rẩy một trận.
Dương Tình Tình oán độc trừng trừng nhìn Lạc Y. Thật muốn ngay tại đây đem một chưởng vỗ chết nàng. Thế nhưng nàng ta vẫn phải ẩn nhẫn, quay bước chuyển đến chỗ Mộc Tuyệt, thanh giọng nói.
" Mộc Điện Chủ, thời gian đã không còn sớm, chuẩn bị xuất phát thôi!"
" Đúng, đúng... Đã trễ, nên xuất phát!"
Mộc Tuyệt ha ha cười, gật gật đầu với Nam Cung Tuyệt xem như lời chào. Lại hướng mắt nhìn Thích Thử Khâm liếc mắt một cái.
Thích Thử Khâm nhận được lệnh liền nhanh chóng lấy từ trong người ra một bao lớn. Bên trong toàn bộ đều là ma hạch của ma thú cấp chín.
Hắn ta cẩn thận xếp một hình bát quái thật lớn trên mặt đất. Cùng lúc âm thầm truyền năng lượng vào bên trong, khiến toàn bộ ma hạch toả ra một thứ ánh sáng xinh đẹp, vô cùng chói mắt.
Mộc Tuyệt nhìn bát quái trận trên mặt đất, hướng ánh mắt nhìn nhóm Lạc Y. Trầm giọng mở miệng.
" Được rồi, chúng ta chuẩn bị đến Thánh Điện đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.