Chương 72: Ra mắt hoàng đế
Lạc Y Thần
29/09/2015
"Chuyện gì đang xảy ra ở đây?"
Một giọng nói trầm thấp mang theo sự uy nghiêm cất lên khiến không gian đột nhiên tĩnh lặng.
Mọi người theo bản năng đều ngước đầu lên nhìn.
Người đến là nam tử vận một thân hoàng bào, mặt vải được thêu hình rồng tinh tế, tỉ mỉ, để lộ vẻ cao quý vô cùng.
Nam tử nhìn qua tuổi rất trẻ, nhưng hắn chắc chắn không dưới ba mươi tuổi. Gương mặt cũng thuộc dạng tuấn tú, xuất chúng. Cả người hắn đều tỏa ra khí chất cao quý và uy nghi của đấng quân vương.
Người đến dĩ nhiên lại là đương kim hoàng thượng Chu quốc - Nam Cung Tuyệt!
Lam Ngọc Hân vốn dĩ nghĩ mình đã nhìn thấy màu đen của địa ngục sâu vạn trượng. Nhưng không ngờ đúng lúc này hoàng thượng lại xuất hiện khiến trong lòng nàng ta sung sướng muốn nở hoa, thậm chí quên cả cơn đau trên người liền hét to lên cầu cứu.
"Hoàng thượng, cứu thần nữ a! Người này dám mạo phạm hoàng tộc, nàng muốn đánh chết ta a!"
Nhóm Lăng Ngạo, thị vệ cùng vài người hầu thấy hoàng thượng đến thì cảm thấy thần sắc ảm đạm vô cùng. Trong lòng bọn họ thật sự lo lắng cho Lạc Y vì đắc tội hoàng quyền mà không sống được bao nhiêu ngày lành.
Ngược lại với mọi người, Lạc Y vẫn là bộ dạng thoải mái tự nhiên. Nàng cung kính khom người hành lễ, vẻ mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh thỉnh an.
"Thần - Âu Dương Lạc Y bái kiến hoàng thượng!"
Nhóm Lạc Y sẽ đại diện Chu quốc đi tham gia Thượng Đỉnh giao phong. Mấy ngày trước đã có sắc phong của hoàng thượng ban cho bọn họ phong vị sứ giả, được hành lễ quân thần.
Bây giờ Lạc Y hành đúng lễ, xưng thần quả thật không sai.
Thấy Lạc Y hành lễ, mọi người đứng sau cũng vội vã hành lễ theo.
Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, bọn hắn cũng không muốn mang tội mạo phạm hoàng uy.
Nam Cung Tuyệt vẫn uy nghi như cũ gật đầu cho mọi người đứng lên.
Vì hoàng thượng đột nhiên xuất hiện tại đây nên chuyện chỗ này bắt đầu có nhiều người tò mò, để ý nhìn xem.
Nam Cung Tuyệt nhíu nhíu mày kiếm biểu lộ vẻ khó chịu.
Hắn vốn thấy chỗ này có chuyện ồn ào gì đó nên mới một mình đến xem thử. Ai ngờ bây giờ quả thật lớn chuyện, khiến mọi người đều chú ý.
Nam Cung Tuyệt liếc mắt nhìn Lam Ngọc Hân vẫn đang kêu gào đòi trách tội, trong lòng càng thêm chán ghét.
Cũng tại nàng ta ồn ào mới khiến nhiều người chú ý đến vậy! Xem ra hắn phải xử lí nàng ta thật nhanh mới được!
Hừ!
Lam Quận Chúa trong kinh thành nổi tiếng điêu ngoa, hắn là hoàng thượng cũng không thể quản đến. Nhưng nghĩ đến hôm nay nàng ta đụng đến sát thần kia thì quả thật hắn muốn không quan tâm cũng không thể.
Nam Cung Tuyệt chính là biết tới danh Âu Dương Lạc Y qua miệng của Vu Nhã.
Chỉ cần nghĩ đến nhạc phụ đại nhân lúc nào cũng luôn miệng gọi "Quỷ nha đầu", còn dặn hắn phải quan tâm nàng thì hắn đều có cảm giác mình vừa trêu đến một đại họa.
Nam Cung Tuyệt hắn thật sự không dám làm trái ý nhạc phụ đâu. Đời sống hạnh phúc của hắn sau này vẫn còn nhờ Nhạc phụ giúp đỡ một hai a!
Nam Cung Tuyệt rùng mình một cái, trầm giọng nói với Lam Ngọc Hân.
"Ngươi là Quận Chúa mà không tuân nữ tắc, suốt ngày chua ngoa đanh đá ra ngoài khi dễ người khác. Ngươi đừng cho là ta không biết ngươi mới là người gây chuyện với người khác. Hừ! Nhìn ngươi cũng biết không có thương thế nặng nề gì, còn dám ở trước mặt ta đòi cái dạng công bằng gì. Người đâu, còn không mau tiễn Quận Chúa hồi phủ, phạt một năm không được tiếp nhập hoàng cung!"
Nam Cung Tuyệt mạnh mẽ đổi trắng thay đen một vài chỗ khiến mọi người không khỏi giơ ngón tay cái lên khen. Quả nhiên là hoàng đế a! Dù biết hắn nói sai nhưng vẫn chỉ có thể nghẹn một bụng.
Người hầu rất nghe lời tiến lại nâng Lam Ngọc Hân từ dưới đất lên. Bọn hắn không có một chút thương cảm nào dành cho nàng ta hết.
Chẳng qua, bọn họ luyến tiếc Lam Vương, gần cuối đời mới có một mụn con gái. Nhưng lại...
Cũng may, Lam Vương không có ở đây nếu không không biết ngài ấy đau lòng thành dạng gì đâu!
Lam Ngọc Hân nghe đến sững sờ. Nàng không thể nào ngờ được Hoàng thượng không những không giúp đỡ nàng, còn phạt nàng nặng như vậy.
Lam Ngọc Hân có lẽ đã bị đả kích sâu sắc, nên bị người hầu đưa đi mà chỉ có thể trừng lớn mắt, một câu cũng không nói nổi.
Nam Cung Tuyệt không nhìn Lam Ngọc Hân thêm một lần. Hắn Vừa quay đầu thì ánh mắt đã nhìn Lạc Y đánh giá nàng từ trên xuống dưới vừa chép miệng.
Lạc Y thấy Nam Cung Tuyệt nhìn mình bằng ánh mắt như vậy thì khóe môi khẽ co giật, vô cùng mất tự nhiên.
Nàng biết hắn không có mưu đồ bất chính gì với nàng, nhưng không có nghĩa là người khác không nghĩ như vậy a!
Lạc Y nói quả thật không sai!
Lúc này, nhóm Lăng Ngạo quả thật đã xem Nam Cung Tuyệt là một quân vương háo sắc, thô bỉ. Theo bản năng bọn hắn đều bước lên phía trước tạo thành một vòng bảo hộ cho Lạc Y.
Vị thị vệ làm người vô hình từ nãy đến giờ không dám rời đi bây giờ chỉ có thể cúi đầu. Hắn cũng đang nghĩ Nam Cung Tuyệt muốn vùi dập cô nương nha người ta!
Nam Cung Tuyệt không biết hình tượng minh quân của mình đều đã vỡ tan tành. Nếu hắn biết, không biết sẽ buồn thế nào đây? Hắn chẳng qua chỉ là muốn xem vị đệ tử khiến Nhạc phụ đại nhân chú ý là người như thế nào thôi! Những người này lại dám nghi ngờ lòng chung thủy hắn dành cho Nhược nhi a!
Nam Cung Tuyệt tiến lên phía trước, nghiêng đầu cười hòa ái nhìn Lạc Y.
"Ngươi chính là đệ tử mà nhạc phụ đại nhân vô cùng yêu thích đây a! Tư chất không sai, thảo nào dám đánh liệt những trưởng lão của La Vũ công hội. Làm thật tốt nha!"
Lạc Y giật giật khóe miệng, cuối cùng vẫn là im lặng không nói. Đó cũng là một trong những thế lực của ngài, ngài còn dám mở miệng khen? Xem ra bị Vu Nhã tẩy não không phải ở dạng bình thường.
Nhóm Lăng Ngạo trừng lớn mắt nhìn Lạc Y. Nàng đánh liệt trưởng lão La Vũ công hội a!
Lão đại, ngươi thật bưu hãn!
Cố Ân Kỳ hơi bĩu môi. Nàng vốn đã biết La Vũ công hội gặp chuyện là có liên quan đến Lạc Y nha!
Ngày đó Lạc Y còn dám chối, thật không ngoan. Hắc hắc, nhưng mà hôm nay biết tin tức mới quả thật không tệ. Thật không nghĩ lão sư nhà mình lại là Quốc trượng đấy!
Nam Cung Tuyệt không quá chú ý những vẻ mặt bất đồng của nhóm Lăng Ngạo. Cười nói.
"Nhạc phụ đại nhân đang ở tẩm cung Hoàng Hậu chờ các ngươi, ta dẫn các ngươi đi a!"
Nam Cung Tuyệt lúc này quả thật rất khác. Bình thường hắn là một vị minh quân công chính uy nghiêm, mà bây giờ lại giống như lột xác thành người hòa ái dễ gần như một trưởng bối.
Lạc Y cười, liền cùng nhóm Lăng Ngạo đi theo Nam Cung Tuyệt. Nàng càng ngày càng có hảo cảm đối với vị Hoàng đế này a!
Trong tứ đại cường quốc, Chu quốc tuy rằng yếu nhất, nhưng vẫn rất coi trọng nhân nghĩa đạo làm người.
Các đời vua từ thuở lập quốc tới nay đều được chọn lựa vô cùng cẩn thận, phải vừa có tài vừa có đức, không phân biệt chính thứ, xuất thân.
Chỉ riêng một quy tắc này thôi cũng đủ khiến người ta khâm phục.
Lạc Y cảm thấy vị hoàng đế này không chỉ có tài có đức mà phúc hắc cũng không phải dạng vừa a!
Nàng rõ ràng đánh Lam Ngọc Hân tàn phế nhưng hắn cũng có thể lật ra thành "vết thương nhẹ".
Một vị đế quân không trọng quý khinh bần, càng không bao che sai lầm của hoàng tộc. Người như thế rất xứng đáng để bọn họ trả giá.
Một giọng nói trầm thấp mang theo sự uy nghiêm cất lên khiến không gian đột nhiên tĩnh lặng.
Mọi người theo bản năng đều ngước đầu lên nhìn.
Người đến là nam tử vận một thân hoàng bào, mặt vải được thêu hình rồng tinh tế, tỉ mỉ, để lộ vẻ cao quý vô cùng.
Nam tử nhìn qua tuổi rất trẻ, nhưng hắn chắc chắn không dưới ba mươi tuổi. Gương mặt cũng thuộc dạng tuấn tú, xuất chúng. Cả người hắn đều tỏa ra khí chất cao quý và uy nghi của đấng quân vương.
Người đến dĩ nhiên lại là đương kim hoàng thượng Chu quốc - Nam Cung Tuyệt!
Lam Ngọc Hân vốn dĩ nghĩ mình đã nhìn thấy màu đen của địa ngục sâu vạn trượng. Nhưng không ngờ đúng lúc này hoàng thượng lại xuất hiện khiến trong lòng nàng ta sung sướng muốn nở hoa, thậm chí quên cả cơn đau trên người liền hét to lên cầu cứu.
"Hoàng thượng, cứu thần nữ a! Người này dám mạo phạm hoàng tộc, nàng muốn đánh chết ta a!"
Nhóm Lăng Ngạo, thị vệ cùng vài người hầu thấy hoàng thượng đến thì cảm thấy thần sắc ảm đạm vô cùng. Trong lòng bọn họ thật sự lo lắng cho Lạc Y vì đắc tội hoàng quyền mà không sống được bao nhiêu ngày lành.
Ngược lại với mọi người, Lạc Y vẫn là bộ dạng thoải mái tự nhiên. Nàng cung kính khom người hành lễ, vẻ mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh thỉnh an.
"Thần - Âu Dương Lạc Y bái kiến hoàng thượng!"
Nhóm Lạc Y sẽ đại diện Chu quốc đi tham gia Thượng Đỉnh giao phong. Mấy ngày trước đã có sắc phong của hoàng thượng ban cho bọn họ phong vị sứ giả, được hành lễ quân thần.
Bây giờ Lạc Y hành đúng lễ, xưng thần quả thật không sai.
Thấy Lạc Y hành lễ, mọi người đứng sau cũng vội vã hành lễ theo.
Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, bọn hắn cũng không muốn mang tội mạo phạm hoàng uy.
Nam Cung Tuyệt vẫn uy nghi như cũ gật đầu cho mọi người đứng lên.
Vì hoàng thượng đột nhiên xuất hiện tại đây nên chuyện chỗ này bắt đầu có nhiều người tò mò, để ý nhìn xem.
Nam Cung Tuyệt nhíu nhíu mày kiếm biểu lộ vẻ khó chịu.
Hắn vốn thấy chỗ này có chuyện ồn ào gì đó nên mới một mình đến xem thử. Ai ngờ bây giờ quả thật lớn chuyện, khiến mọi người đều chú ý.
Nam Cung Tuyệt liếc mắt nhìn Lam Ngọc Hân vẫn đang kêu gào đòi trách tội, trong lòng càng thêm chán ghét.
Cũng tại nàng ta ồn ào mới khiến nhiều người chú ý đến vậy! Xem ra hắn phải xử lí nàng ta thật nhanh mới được!
Hừ!
Lam Quận Chúa trong kinh thành nổi tiếng điêu ngoa, hắn là hoàng thượng cũng không thể quản đến. Nhưng nghĩ đến hôm nay nàng ta đụng đến sát thần kia thì quả thật hắn muốn không quan tâm cũng không thể.
Nam Cung Tuyệt chính là biết tới danh Âu Dương Lạc Y qua miệng của Vu Nhã.
Chỉ cần nghĩ đến nhạc phụ đại nhân lúc nào cũng luôn miệng gọi "Quỷ nha đầu", còn dặn hắn phải quan tâm nàng thì hắn đều có cảm giác mình vừa trêu đến một đại họa.
Nam Cung Tuyệt hắn thật sự không dám làm trái ý nhạc phụ đâu. Đời sống hạnh phúc của hắn sau này vẫn còn nhờ Nhạc phụ giúp đỡ một hai a!
Nam Cung Tuyệt rùng mình một cái, trầm giọng nói với Lam Ngọc Hân.
"Ngươi là Quận Chúa mà không tuân nữ tắc, suốt ngày chua ngoa đanh đá ra ngoài khi dễ người khác. Ngươi đừng cho là ta không biết ngươi mới là người gây chuyện với người khác. Hừ! Nhìn ngươi cũng biết không có thương thế nặng nề gì, còn dám ở trước mặt ta đòi cái dạng công bằng gì. Người đâu, còn không mau tiễn Quận Chúa hồi phủ, phạt một năm không được tiếp nhập hoàng cung!"
Nam Cung Tuyệt mạnh mẽ đổi trắng thay đen một vài chỗ khiến mọi người không khỏi giơ ngón tay cái lên khen. Quả nhiên là hoàng đế a! Dù biết hắn nói sai nhưng vẫn chỉ có thể nghẹn một bụng.
Người hầu rất nghe lời tiến lại nâng Lam Ngọc Hân từ dưới đất lên. Bọn hắn không có một chút thương cảm nào dành cho nàng ta hết.
Chẳng qua, bọn họ luyến tiếc Lam Vương, gần cuối đời mới có một mụn con gái. Nhưng lại...
Cũng may, Lam Vương không có ở đây nếu không không biết ngài ấy đau lòng thành dạng gì đâu!
Lam Ngọc Hân nghe đến sững sờ. Nàng không thể nào ngờ được Hoàng thượng không những không giúp đỡ nàng, còn phạt nàng nặng như vậy.
Lam Ngọc Hân có lẽ đã bị đả kích sâu sắc, nên bị người hầu đưa đi mà chỉ có thể trừng lớn mắt, một câu cũng không nói nổi.
Nam Cung Tuyệt không nhìn Lam Ngọc Hân thêm một lần. Hắn Vừa quay đầu thì ánh mắt đã nhìn Lạc Y đánh giá nàng từ trên xuống dưới vừa chép miệng.
Lạc Y thấy Nam Cung Tuyệt nhìn mình bằng ánh mắt như vậy thì khóe môi khẽ co giật, vô cùng mất tự nhiên.
Nàng biết hắn không có mưu đồ bất chính gì với nàng, nhưng không có nghĩa là người khác không nghĩ như vậy a!
Lạc Y nói quả thật không sai!
Lúc này, nhóm Lăng Ngạo quả thật đã xem Nam Cung Tuyệt là một quân vương háo sắc, thô bỉ. Theo bản năng bọn hắn đều bước lên phía trước tạo thành một vòng bảo hộ cho Lạc Y.
Vị thị vệ làm người vô hình từ nãy đến giờ không dám rời đi bây giờ chỉ có thể cúi đầu. Hắn cũng đang nghĩ Nam Cung Tuyệt muốn vùi dập cô nương nha người ta!
Nam Cung Tuyệt không biết hình tượng minh quân của mình đều đã vỡ tan tành. Nếu hắn biết, không biết sẽ buồn thế nào đây? Hắn chẳng qua chỉ là muốn xem vị đệ tử khiến Nhạc phụ đại nhân chú ý là người như thế nào thôi! Những người này lại dám nghi ngờ lòng chung thủy hắn dành cho Nhược nhi a!
Nam Cung Tuyệt tiến lên phía trước, nghiêng đầu cười hòa ái nhìn Lạc Y.
"Ngươi chính là đệ tử mà nhạc phụ đại nhân vô cùng yêu thích đây a! Tư chất không sai, thảo nào dám đánh liệt những trưởng lão của La Vũ công hội. Làm thật tốt nha!"
Lạc Y giật giật khóe miệng, cuối cùng vẫn là im lặng không nói. Đó cũng là một trong những thế lực của ngài, ngài còn dám mở miệng khen? Xem ra bị Vu Nhã tẩy não không phải ở dạng bình thường.
Nhóm Lăng Ngạo trừng lớn mắt nhìn Lạc Y. Nàng đánh liệt trưởng lão La Vũ công hội a!
Lão đại, ngươi thật bưu hãn!
Cố Ân Kỳ hơi bĩu môi. Nàng vốn đã biết La Vũ công hội gặp chuyện là có liên quan đến Lạc Y nha!
Ngày đó Lạc Y còn dám chối, thật không ngoan. Hắc hắc, nhưng mà hôm nay biết tin tức mới quả thật không tệ. Thật không nghĩ lão sư nhà mình lại là Quốc trượng đấy!
Nam Cung Tuyệt không quá chú ý những vẻ mặt bất đồng của nhóm Lăng Ngạo. Cười nói.
"Nhạc phụ đại nhân đang ở tẩm cung Hoàng Hậu chờ các ngươi, ta dẫn các ngươi đi a!"
Nam Cung Tuyệt lúc này quả thật rất khác. Bình thường hắn là một vị minh quân công chính uy nghiêm, mà bây giờ lại giống như lột xác thành người hòa ái dễ gần như một trưởng bối.
Lạc Y cười, liền cùng nhóm Lăng Ngạo đi theo Nam Cung Tuyệt. Nàng càng ngày càng có hảo cảm đối với vị Hoàng đế này a!
Trong tứ đại cường quốc, Chu quốc tuy rằng yếu nhất, nhưng vẫn rất coi trọng nhân nghĩa đạo làm người.
Các đời vua từ thuở lập quốc tới nay đều được chọn lựa vô cùng cẩn thận, phải vừa có tài vừa có đức, không phân biệt chính thứ, xuất thân.
Chỉ riêng một quy tắc này thôi cũng đủ khiến người ta khâm phục.
Lạc Y cảm thấy vị hoàng đế này không chỉ có tài có đức mà phúc hắc cũng không phải dạng vừa a!
Nàng rõ ràng đánh Lam Ngọc Hân tàn phế nhưng hắn cũng có thể lật ra thành "vết thương nhẹ".
Một vị đế quân không trọng quý khinh bần, càng không bao che sai lầm của hoàng tộc. Người như thế rất xứng đáng để bọn họ trả giá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.