Chương 193: Thú triều cấm địa
Lạc Y Thần
29/01/2016
" Các ngươi chắc chứ?"
Lạc Y thản nhiên nhẹ giọng nói. Đôi mắt đen láy xinh đẹp gim chặt vào ánh mắt ba người Lục Vinh. Nàng chính là muốn đem biểu hiện chân thực của bọn họ thu hết vào trong mắt.
Tuy nói bây giờ bọn họ đã là một nửa đội hữu của nàng. Nhưng chung quy bọn họ còn là người Thánh Điện. Nên dù cho có thật sự thích tính cách của bọn họ thì cũng thuỷ chung không muốn thân cận quá.
Chỉ là, nếu bọn họ quả thật muốn tiếp nhận nhóm người các nàng. Nàng cũng sẽ có cách biến bọn hắn làm người của mình.
Mặc dù thời gian có thể có chút lâu. Vì dược lực sợ rằng từ rất sớm đã ngấm vào trong máu thịt. Muốn hoàn toàn bài trừ độc tố đi ra, thời gian chính là điều kiện tiên quyết nhất.
Nhóm người Lục Vinh ngẩng đầu. Bọn hắn cũng không có chút do dự đối mắt với Lạc Y trên không trung. Trong đáy mắt loé lên một tia kiên định quyết tuyệt, chân thành thật sâu mở miệng nói.
" Chúng ta chắc chắn!"
" Các ngươi không nghĩ tới ta so với các ngươi còn quá nhỏ sao. Ta năm nay chỉ mới mười ba tuổi. Sai biệt với các ngươi mười tuổi không kém đâu!"
Lạc Y hời hợt buông lời. Đôi mắt vẫn không giây phút nào rời khỏi đôi mắt của bọn hắn. Trái với suy nghĩ lo lắng của nàng, ba người Lục Vinh không những không có chút chột dạ, đã vậy, ánh mắt lại càng phát ra kiên định hơn trước.
" Chúng ta đều nghĩ ngươi so với chúng ta còn muốn cường đại hơn. Vậy nên cũng sẽ không vì tuổi tác của ngươi mà xem nhẹ ngươi a!"
Lạc Y híp mắt đảo qua ba người, cũng đồng dạng cảm nhận được tín nhiệm của bọn họ. Đã như vậy nàng cũng sẽ không làm khó. Có thể mở lòng liền mở lòng thôi. Huống chi, nàng đối với nhóm người này thực ra rất có hảo cảm!
" Tốt lắm! Ta cũng rất cần bạn hữu. Bất quá, đó là những bạn hữu ta có thể tin tưởng giao sau lưng cho bọn họ. Nhưng là, ta chưa tin các ngươi!"
" Chúng ta có thể làm gì để ngươi tin tưởng! Chỉ cần ngươi nói, khó khăn chúng ta cũng sẽ cố gắng hoàn thành!"
Lục Vinh nghe Lạc Y nói liền gấp gáp hỏi. Hắn đây cũng không phải tuỳ tiện nói bậy. Hắn có thể cảm nhận được nàng tuyệt đối không làm khó bọn hắn.
Quả nhiên Lục Vinh vừa nói xong, Lạc Y liền nhếch khoé môi cười khẽ một tiếng, nhẹ giọng nói.
" Cũng không phải chuyện lên núi đao xuống biển lửa gì. Trước hết, các ngươi mỗi người đều nuốt vào một viên đan dược này. Dám hay là không?"
Lục Vinh vươn tay, vững vàng bắt được lọ đan dược mà Lạc Y ném tới. Hắn quay đầu lại, nhìn hai người Tiết Thạch cùng Văn Bân như hỏi ý.
Tiết Thạch cùng Văn Bân hai người nhìn chăm chăm lọ đan dược bạch ngọc. Đáy mắt loáng thoáng hiện ra tia giãy dụa.
Bọn hắn từng nghe nói có vài người đưa độc dược cho người của mình. Sau đó hàng tháng sẽ đưa thuốc giải một lần. Thứ đó chính là để kìm hãm người bên dưới, muốn người ta đối với mình tuyệt đối trung thành.
Lạc Y nàng sẽ làm tương tự như vậy sao?
Cho dù bọn hắn đối với Lạc Y khâm phục. Nhưng nói chung vẫn là chung đụng không dài. Như vậy làm sao đáng giá bán đi tự do của bản thân a?
Lục Vinh nhìn hai người Tiết Thạch cùng Văn Bân đáy mắt có giãy dụa mơ hồ. Bất quá hắn cũng không nói gì, ngược lại khe khẽ thở dài một hơi. Bàn tay thon dài mở nắp lọ đan dược, lấy ra một viên không chớp mắt liền nuốt xuống.
Thái độ rõ ràng của Lục Vinh khiến hai người Tiết Thạch cùng Văn Bân lắp bắp kinh hãi. Bọn hắn vô cùng muốn mở miệng hỏi tại sao, nhưng còn chưa kịp hỏi đã nghe giọng nói trầm thấp trả lời.
" Ta biết các ngươi đối với lão đại chưa thật sự tin tưởng. Nhưng ta tuyệt đối không làm chuyện cưỡng ép các ngươi. Bất qua ta thực tin tưởng nàng, cảm thấy nàng nhất định sẽ không hại chúng ta! Lục Vinh ta nguyện ý tôn nàng thành lão đại!"
Hai người Tiết Thạch cùng Văn Bân nhìn đáy mắt Lục Vinh kiến định, lại nhìn vẻ mặt thản nhiên của Lạc Y. Hai người gần như cùng lúc mím nhẹ môi, song rất nhanh đã có đáp án. Cả hai người đón lấy lọ đan dược từ tay Lục Vinh. Lúc này không còn chút nghi kị nào mà trực tiếp nuốt vào.
Lạc Y nhìn thấy ba người đều đã uống vào đan dược. Đôi mắt híp lại hàm chứa ý cười rõ ràng biểu thị nàng lúc này vô cùng vừa lòng.
Thực ra, thứ nàng đưa cho ba người Lục Vinh kia hoàn toàn không phải độc dược gì cả. Mà đó chính là một loại thuốc dẫn, có tác dụng bài trừ độc tố tích tụ lâu dài vì dùng đan dược luyện ra từ Phong Đề thảo của Thánh Điện.
Nàng biết muốn cho bọn hắn lập tức tin tưởng nàng quả thật là rất khó. Nếu không phải có Lục Vinh dẫn đầu, chưa chắc gì hai người Tiết Thạch cùng Văn Bân đã dám sảng khoái như vậy.
Tuy rằng tạm thời, bọn hắn vẫn còn hướng về Lục Vinh chứ chưa hoàn toàn hướng về nàng. Nhưng nàng nghĩ trong thời gian không xa nữa, bọn hắn so với nhóm Lăng Ngạo là không sai biệt lắm.
Tất cả đều là bằng hữu của Lạc Y nàng!
" Từ nay về sau, các ngươi đều là bằng hữu của ta. Ta cũng sẽ không giấu diếm các ngươi nữa. Vừa rồi các ngươi uống, cũng không phải độc dược, mà là thuốc dẫn giải độc!"
" Chúng ta trúng độc?"
Nhóm ba người Lục Vinh nghe nói ai nấy liền không nhịn được trợn mắt rùng mình bật thốt lên.
" Các ngươi thử nhìn cổ tay của các ngươi thử xem! Có phải ở đó lưu lại một nốt sần bầm đen hay là không?"
Lạc Y không trả lập tức trả lời mà quay đầu hỏi ngược lại. Nhóm người Lục Vinh nghe vậy liền vội vàng nâng tay lên.
Quả nhiên trên tay không biết từ lúc nào đã nổi lên một nốt sần màu đen. Kích thước nốt sần giữa ba người không đều nhau. Trong đó nốt sần trên cổ tay Văn Bân là lớn nhất, sau đó là Tiết Thạch rồi cuối cùng là Lục Vinh. Cái này chính là tính từ thời gian bọn hắn ở Thánh Điện. Lục Vinh vào trễ hơn so với Văn Bân, Tiết Thạch vài tháng.
Nhóm người Lục Vinh nhìn nốt sần trên tay, đôi mắt rời rạc, mơ hồ bên trong còn có chút hoảng loạn không rõ. Bọn hắn chính là không biết bản thân từ lúc nào trúng phải độc dược. Nhìn vết bầm đen này cũng biết trúng vào không phải mới một ngày.
Giống như nhìn thấu suy nghĩ của ba người Lục Vinh. Lạc Y một mặt dựa người vào thân cây ngay bên cạnh Lãnh Hàn Thần, đón lấy tách trà nhài mà hắn đưa qua, thản nhiên nói.
" Mỗi tháng Thánh Điện đều đưa tới đan dược phụ trợ cho các ngươi không phải sao? Có lẽ các ngươi không biết, bên trong có một vị dược liệu có dược tính khống chế cực mạnh. Dược liệu này tích tụ từng ngày, tích tụ càng lâu dài càng khiến các ngươi trung thành với Thánh Điện. Một ngày nào đó nếu các ngươi muốn làm phản, dược hiệu sẽ phát huy tác dụng khiến các ngươi đứt gãy kinh mạch mà chết!"
" Cái này... Vừa rồi đã giải độc sao?"
Ba người nghe Lạc Y nói đều bị doạ đến sửng sờ. Bản thân bọn hắn không từng nghĩ đan dược bọn hắn hàng tháng đều dùng thế nhưng lại là thuốc độc. Cuối cùng cũng là Lục Vinh hồi thần, âu lo hỏi.
Lạc Y nghe hỏi liền lắc nhẹ đầu, sau lại nhìn thấy vẻ mặt ba người hoang mang cũng thất vọng liền không khỏi nói thêm.
" Đó chỉ là dược dẫn ta mới điều chế ra. Muốn đánh tan hoàn toàn độc dược cần khoảng chín chín tám mươi mốt ngày, lúc này sẽ tiến hành bức độc. Các ngươi cũng cần nhớ, không thể tiếp tục dùng đan dược hàng tháng. Rõ ràng chứ!"
Ba người Lục Vinh lúc này không chút suy nghĩ liền gật đầu. Ánh mắt nhìn xuống nốt sần trên tay vẫn còn khiếp sợ rùng mình.
Chỉ là bản thân bọn hắn cũng không kịp suy nghĩ chuyện này quá nhiều. Bởi vì bên kia đã nghe thấy tiếng Bạch Thừa Vũ hét lên.
" Không xong! Thú triều tới!"
Lạc Y thản nhiên nhẹ giọng nói. Đôi mắt đen láy xinh đẹp gim chặt vào ánh mắt ba người Lục Vinh. Nàng chính là muốn đem biểu hiện chân thực của bọn họ thu hết vào trong mắt.
Tuy nói bây giờ bọn họ đã là một nửa đội hữu của nàng. Nhưng chung quy bọn họ còn là người Thánh Điện. Nên dù cho có thật sự thích tính cách của bọn họ thì cũng thuỷ chung không muốn thân cận quá.
Chỉ là, nếu bọn họ quả thật muốn tiếp nhận nhóm người các nàng. Nàng cũng sẽ có cách biến bọn hắn làm người của mình.
Mặc dù thời gian có thể có chút lâu. Vì dược lực sợ rằng từ rất sớm đã ngấm vào trong máu thịt. Muốn hoàn toàn bài trừ độc tố đi ra, thời gian chính là điều kiện tiên quyết nhất.
Nhóm người Lục Vinh ngẩng đầu. Bọn hắn cũng không có chút do dự đối mắt với Lạc Y trên không trung. Trong đáy mắt loé lên một tia kiên định quyết tuyệt, chân thành thật sâu mở miệng nói.
" Chúng ta chắc chắn!"
" Các ngươi không nghĩ tới ta so với các ngươi còn quá nhỏ sao. Ta năm nay chỉ mới mười ba tuổi. Sai biệt với các ngươi mười tuổi không kém đâu!"
Lạc Y hời hợt buông lời. Đôi mắt vẫn không giây phút nào rời khỏi đôi mắt của bọn hắn. Trái với suy nghĩ lo lắng của nàng, ba người Lục Vinh không những không có chút chột dạ, đã vậy, ánh mắt lại càng phát ra kiên định hơn trước.
" Chúng ta đều nghĩ ngươi so với chúng ta còn muốn cường đại hơn. Vậy nên cũng sẽ không vì tuổi tác của ngươi mà xem nhẹ ngươi a!"
Lạc Y híp mắt đảo qua ba người, cũng đồng dạng cảm nhận được tín nhiệm của bọn họ. Đã như vậy nàng cũng sẽ không làm khó. Có thể mở lòng liền mở lòng thôi. Huống chi, nàng đối với nhóm người này thực ra rất có hảo cảm!
" Tốt lắm! Ta cũng rất cần bạn hữu. Bất quá, đó là những bạn hữu ta có thể tin tưởng giao sau lưng cho bọn họ. Nhưng là, ta chưa tin các ngươi!"
" Chúng ta có thể làm gì để ngươi tin tưởng! Chỉ cần ngươi nói, khó khăn chúng ta cũng sẽ cố gắng hoàn thành!"
Lục Vinh nghe Lạc Y nói liền gấp gáp hỏi. Hắn đây cũng không phải tuỳ tiện nói bậy. Hắn có thể cảm nhận được nàng tuyệt đối không làm khó bọn hắn.
Quả nhiên Lục Vinh vừa nói xong, Lạc Y liền nhếch khoé môi cười khẽ một tiếng, nhẹ giọng nói.
" Cũng không phải chuyện lên núi đao xuống biển lửa gì. Trước hết, các ngươi mỗi người đều nuốt vào một viên đan dược này. Dám hay là không?"
Lục Vinh vươn tay, vững vàng bắt được lọ đan dược mà Lạc Y ném tới. Hắn quay đầu lại, nhìn hai người Tiết Thạch cùng Văn Bân như hỏi ý.
Tiết Thạch cùng Văn Bân hai người nhìn chăm chăm lọ đan dược bạch ngọc. Đáy mắt loáng thoáng hiện ra tia giãy dụa.
Bọn hắn từng nghe nói có vài người đưa độc dược cho người của mình. Sau đó hàng tháng sẽ đưa thuốc giải một lần. Thứ đó chính là để kìm hãm người bên dưới, muốn người ta đối với mình tuyệt đối trung thành.
Lạc Y nàng sẽ làm tương tự như vậy sao?
Cho dù bọn hắn đối với Lạc Y khâm phục. Nhưng nói chung vẫn là chung đụng không dài. Như vậy làm sao đáng giá bán đi tự do của bản thân a?
Lục Vinh nhìn hai người Tiết Thạch cùng Văn Bân đáy mắt có giãy dụa mơ hồ. Bất quá hắn cũng không nói gì, ngược lại khe khẽ thở dài một hơi. Bàn tay thon dài mở nắp lọ đan dược, lấy ra một viên không chớp mắt liền nuốt xuống.
Thái độ rõ ràng của Lục Vinh khiến hai người Tiết Thạch cùng Văn Bân lắp bắp kinh hãi. Bọn hắn vô cùng muốn mở miệng hỏi tại sao, nhưng còn chưa kịp hỏi đã nghe giọng nói trầm thấp trả lời.
" Ta biết các ngươi đối với lão đại chưa thật sự tin tưởng. Nhưng ta tuyệt đối không làm chuyện cưỡng ép các ngươi. Bất qua ta thực tin tưởng nàng, cảm thấy nàng nhất định sẽ không hại chúng ta! Lục Vinh ta nguyện ý tôn nàng thành lão đại!"
Hai người Tiết Thạch cùng Văn Bân nhìn đáy mắt Lục Vinh kiến định, lại nhìn vẻ mặt thản nhiên của Lạc Y. Hai người gần như cùng lúc mím nhẹ môi, song rất nhanh đã có đáp án. Cả hai người đón lấy lọ đan dược từ tay Lục Vinh. Lúc này không còn chút nghi kị nào mà trực tiếp nuốt vào.
Lạc Y nhìn thấy ba người đều đã uống vào đan dược. Đôi mắt híp lại hàm chứa ý cười rõ ràng biểu thị nàng lúc này vô cùng vừa lòng.
Thực ra, thứ nàng đưa cho ba người Lục Vinh kia hoàn toàn không phải độc dược gì cả. Mà đó chính là một loại thuốc dẫn, có tác dụng bài trừ độc tố tích tụ lâu dài vì dùng đan dược luyện ra từ Phong Đề thảo của Thánh Điện.
Nàng biết muốn cho bọn hắn lập tức tin tưởng nàng quả thật là rất khó. Nếu không phải có Lục Vinh dẫn đầu, chưa chắc gì hai người Tiết Thạch cùng Văn Bân đã dám sảng khoái như vậy.
Tuy rằng tạm thời, bọn hắn vẫn còn hướng về Lục Vinh chứ chưa hoàn toàn hướng về nàng. Nhưng nàng nghĩ trong thời gian không xa nữa, bọn hắn so với nhóm Lăng Ngạo là không sai biệt lắm.
Tất cả đều là bằng hữu của Lạc Y nàng!
" Từ nay về sau, các ngươi đều là bằng hữu của ta. Ta cũng sẽ không giấu diếm các ngươi nữa. Vừa rồi các ngươi uống, cũng không phải độc dược, mà là thuốc dẫn giải độc!"
" Chúng ta trúng độc?"
Nhóm ba người Lục Vinh nghe nói ai nấy liền không nhịn được trợn mắt rùng mình bật thốt lên.
" Các ngươi thử nhìn cổ tay của các ngươi thử xem! Có phải ở đó lưu lại một nốt sần bầm đen hay là không?"
Lạc Y không trả lập tức trả lời mà quay đầu hỏi ngược lại. Nhóm người Lục Vinh nghe vậy liền vội vàng nâng tay lên.
Quả nhiên trên tay không biết từ lúc nào đã nổi lên một nốt sần màu đen. Kích thước nốt sần giữa ba người không đều nhau. Trong đó nốt sần trên cổ tay Văn Bân là lớn nhất, sau đó là Tiết Thạch rồi cuối cùng là Lục Vinh. Cái này chính là tính từ thời gian bọn hắn ở Thánh Điện. Lục Vinh vào trễ hơn so với Văn Bân, Tiết Thạch vài tháng.
Nhóm người Lục Vinh nhìn nốt sần trên tay, đôi mắt rời rạc, mơ hồ bên trong còn có chút hoảng loạn không rõ. Bọn hắn chính là không biết bản thân từ lúc nào trúng phải độc dược. Nhìn vết bầm đen này cũng biết trúng vào không phải mới một ngày.
Giống như nhìn thấu suy nghĩ của ba người Lục Vinh. Lạc Y một mặt dựa người vào thân cây ngay bên cạnh Lãnh Hàn Thần, đón lấy tách trà nhài mà hắn đưa qua, thản nhiên nói.
" Mỗi tháng Thánh Điện đều đưa tới đan dược phụ trợ cho các ngươi không phải sao? Có lẽ các ngươi không biết, bên trong có một vị dược liệu có dược tính khống chế cực mạnh. Dược liệu này tích tụ từng ngày, tích tụ càng lâu dài càng khiến các ngươi trung thành với Thánh Điện. Một ngày nào đó nếu các ngươi muốn làm phản, dược hiệu sẽ phát huy tác dụng khiến các ngươi đứt gãy kinh mạch mà chết!"
" Cái này... Vừa rồi đã giải độc sao?"
Ba người nghe Lạc Y nói đều bị doạ đến sửng sờ. Bản thân bọn hắn không từng nghĩ đan dược bọn hắn hàng tháng đều dùng thế nhưng lại là thuốc độc. Cuối cùng cũng là Lục Vinh hồi thần, âu lo hỏi.
Lạc Y nghe hỏi liền lắc nhẹ đầu, sau lại nhìn thấy vẻ mặt ba người hoang mang cũng thất vọng liền không khỏi nói thêm.
" Đó chỉ là dược dẫn ta mới điều chế ra. Muốn đánh tan hoàn toàn độc dược cần khoảng chín chín tám mươi mốt ngày, lúc này sẽ tiến hành bức độc. Các ngươi cũng cần nhớ, không thể tiếp tục dùng đan dược hàng tháng. Rõ ràng chứ!"
Ba người Lục Vinh lúc này không chút suy nghĩ liền gật đầu. Ánh mắt nhìn xuống nốt sần trên tay vẫn còn khiếp sợ rùng mình.
Chỉ là bản thân bọn hắn cũng không kịp suy nghĩ chuyện này quá nhiều. Bởi vì bên kia đã nghe thấy tiếng Bạch Thừa Vũ hét lên.
" Không xong! Thú triều tới!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.