Chương 127: Trở về Lăng Phủ
Lạc Y Thần
07/11/2015
Rời khỏi khách điếm, nhóm Lạc Y trực tiếp trở về Tô Uyển Sơn Trang. Trước tiên là bọn họ đi theo Lăng Ngạo đến Trang phòng, nơi tiếp nhận những nghi thức của Lễ trưởng thành.
Lận trưởng lão ở Trang phòng tuổi đã rất lớn, ông cầm lên con Hoả Vân Sói cẩn thận xem qua từng chút một. Một lúc sau liền cười híp mắt vỗ vỗ lên vai Lăng Ngạo.
" Ngươi nha, tiểu tử thối, cũng thật mau đã trưởng thành rồi a!"
Lăng Ngạo đối với Lận trưởng lão thân thiện cũng không có bài xích. Có thể thấy quan hệ của hắn và vị trưởng lão này rất không tệ.
" Ngươi đã hoàn thành xong nghi thức trưởng thành, từ này về sau ngươi chính là thanh niên của Tô Uyển Sơn Trang, được Tô Uyển Sơn Trang bảo bọc a!"
Nói đến công việc, Lận trưởng lão vẫn là rất nghiêm túc. Bất quá cũng không nhịn được cảm thán, ông đối với Lăng Ngạo cũng coi như tôn tử trong nhà. Thấy hắn trưởng thành sao có thể không thay hắn vui vẻ đâu.
Kì thực, Lận trưởng lão là bạn già của gia gia Lăng Ngạo - Lăng Hựu Thừa. Từ hồi còn nhỏ Lăng Ngạo đã hay theo gia gia đến nhà Lận trưởng lão chơi đùa cùng tôn tử của ông.
Lận trưởng lão rất thương đứa nhỏ có mẫu thân không may tạ thế quá sớm, cha đã không thương còn rước thêm kế mẫu cùng con riêng về nhà. Vậy nên bình thường ông vẫn hay chiếu cố đến Lăng Ngạo, cũng giúp đỡ Lăng Ngạo khai phá năng nguyên của Lực Lượng chi lực.
Nếu như không phải giữa đường Lăng Ngạo đột nhiên bị hạ độc thủ trên tay, có lẽ Lận trưởng lão đã thu Lăng Ngạo làm đồ đệ, cho hắn học hết tâm huyết của mình một đời.
Lận trưởng lão từng vô cùng lo lắng vết thương trên tay của Lăng Ngạo sẽ khiến hắn nản lòng, không tiếp tục tu luyện nữa. Bất quá trải qua hôm nay, ông liền biết rằng ông lo lắng thừa.
Chỉ cần nhìn con Hoả Vân sói cấp bảy này liền biết, rõ ràng là bị lực lượng một cước chụp chết a!
Với năng lực này của Lăng Ngạo, Lận trưởng lão vô cùng tán thưởng. Phải biết rằng ông ngày xưa khi săn thú cho nghi lễ trưởng thành cũng chịu qua không ít chật vật đâu. Vậy mà tiểu tử này lại có vẻ thoải mái như vậy.
Quả nhiên là hậu sinh khả uý, sóng sau mạnh hơn sóng trước đâu!
" Được rồi! Các ngươi mau trở về đi! Năm ngày nữa làm lễ tế điện, dâng tên lên trời đất là có thể ghi tên ngươi vào sổ nhân khẩu! Ngày đó nhớ chuẩn bị cho tốt!"
Lận trưởng lão cẩn thận dặn dò một chút, rồi phẩy tay đem nhóm người Lăng Ngạo đều đuổi đi.
Đợi nhóm người Lăng Ngạo đi xa Lận trưởng lão mới vỗ bàn mắng một tiếng.
" Thừa lão đầu, xem như ngươi lợi hại! Có một con trai không ra gì lại có một tôn tử tài giỏi như vậy! Ta còn muốn xem đời chắt là ai mạnh hơn ai a!"
Nhóm Lăng Ngạo đã đi xa, vốn không nghe được Lận trưởng lão đang so đo cái gì. Bọn họ trở về phủ Trang chủ. Trước cửa trang, lại tình cờ gặp Lăng Chính Thành từ bên trong đi ra.
Lăng Chính Thành nhìn thấy bọn Lăng Ngạo liền trừng mắt liếc một cái. Bất quá hắn cũng không dám nói gì, chỉ mím mím môi phủi tà áo rời đi.
Lăng Ngạo sớm đã nghe Nhược Ly kể lại mọi chuyện phát sinh vào tối hôm đó. Nên hắn đối với thái độ muốn gây sự lại không dám nói của Lăng Chính Thành cũng không lấy gì làm lạ.
Vốn nghe đến chuyện Hoàng Phủ Yên Yên có mưu đồ muốn hại gia gia hắn cũng thật lo lắng muốn đi xử lí bà ta. Nếu không bị Lạc Y ngăn lại, hắn mặc kệ thua hay là thắng cũng đấu với bà ta một trận.
Sở dĩ hắn chịu yên tĩnh đến mức này cũng là vì hắn có niềm tin vào Lạc Y. Chỉ cần là do nàng sắp xếp thì gia gia hẳn sẽ không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Không biết từ lúc nào, hắn đã có niềm tin tuyệt đối vào nàng như vậy. Là lúc nàng chữa lành tay cho hắn? Không, vẫn là lúc nàng huấn luyện bọn hắn đi.
Phải nói, nếu không được Lạc Y huấn luyện, hắn có lẽ phải làm lễ trưởng thành trễ một năm. Vì bản thân hắn lúc đó, hoàn toàn chưa thể săn được ma thú cấp cao đâu.
" Nhị thiếu gia, gia chủ cho gọi người đến Thừa viện!"
Lăng Ngạo cùng nhóm Lạc Y vừa vào cửa thì một gã sai vặt trong phòng Lăng Hựu Thừa đã chạy tới nhắn lời.
Lăng Ngạo nhíu nhíu mày, nghi hoặc hỏi.
" Gia gia sao? Không phải gia gia định đi Kỳ Vân thành mua đan dược sao?"
" A, tiểu nhân không biết, vừa nãy là gia chủ cước bộ về phủ, sau đó liền về phòng đợi nhị thiếu gia rồi!"
Gã sai vặt với những chuyện này cũng không tinh thông. Lăng Ngạo cũng không làm khó hắn cho hắn rời đi rồi quay lại nói với nhóm Lạc Y.
" Lão đại, các ngươi về Thiên Viện trước! Lát nữa ta đến tìm các ngươi nói chuyện!"
Lãnh Hàn Thần hiếm hoi gật gật đầu một cái. Thật ra trong lòng hắn đang nghĩ, không đến tìm mới tốt, hắn còn muốn thân thân nương tử nhà hắn đâu.
Kỳ Phong, Ngạn Hữu đối với những chuyện này đều không có kiến gì. Lạc Y thì nhìn Lăng Ngạo, nhíu mày hỏi.
" Gia gia ngươi muốn đi mua đan dược?"
" Đúng a! Là ta giới thiệu, gia gia đối với đan dược đặc biệt hứng thú!"
Lạc Y gật gật đầu, suy nghĩ gì đó rồi kín đáo lấy ra vài bình đan dược giao cho Lăng Ngạo.
" Tặng gia gia ngươi!"
" A, cái này..." Lăng Ngạo ngẩn người ra một chút, theo bản năng liền muốn từ chối.
Lạc Y liếc mắt nhìn qua một cái, Lăng Ngạo liền giật mình đem đan dược thu về. Cuối cùng vẫn còn không quên cười hì hì tạ ơn nàng.
Lạc Y gật nhẹ đầu, nàng cũng không suy nghĩ nhiều. Đó là gia gia của Lăng Ngạo bằng hữu nàng. Hơn nữa, nàng đối với người này ấn tượng không tệ. Có cảm giác giống như gia gia nàng ở nhà, tất cả liền không suy nghĩ gì nhiều.
Lăng Ngạo tách khỏi nhóm Lạc Y. Nhóm người tiếp tục đi về Thiên viện, còn hắn liền rẽ bước đi về Thừa viện.
Lăng Ngạo cẩn thận đẩy cửa phòng, bên trong liền có người nhào qua túm lấy cổ hắn kéo vào trong.
Lăng Ngạo đối với hành động quen thuộc khi hưng phấn của gia gia cũng không né đi. Vì cơ bản cũng là né không kịp.
Hắn bình tĩnh đem tay của gia gia nhà mình gỡ ra, nhẹ giọng hỏi.
" Gia gia, sao người lại tìm con?"
Lăng Hựu Thừa nghe Lăng Ngạo nói thế liền liếc trắng mắt, khẽ hừ một tiếng.
" Không có việc không được tìm ngươi sao? Tiểu tử vô lương tâm!"
" Ách? Không phải!" Lăng Ngạo vội xua tay, hắn chỉ nói cho có lệ thôi mà.
Lăng Hựu Thừa không để ý tôn tử quẫn bách, cười đến híp mắt.
" Thật ra thì đúng là có chuyện. Ngươi từ lúc nào có bằng hữu lợi hại như vậy? Không những đánh cho Thất Sát cong đuôi chạy không kịp, còn có Kim Sang dược thật tốt nha!"
Lăng Ngạo nghe đến Thất Sát, Kim Sang dược liền giật mình hoảng sợ, vội vã hỏi.
" Gia gia, ngươi gặp phải chuyện gì?"
" Cũng không phải chuyện gì lớn..."
Lăng Hựu Thừa biết không kể ra sẽ khiến tôn tử lo lắng. Nên ông liền sơ lược đem mọi chuyện đều kể ra.
Lăng Ngạo nghe chuyện liền biết là Dạ ca và Nhược Ly đã ra tay tương trợ. Trong lòng liền bớt lo. Bất quá, chuyện hôm nay nhất định có ngày hắn trả lại cho Hoàng Phủ Yên Yên hoàn toàn.
Dám động đến gia gia, thật không muốn sống!
Lăng Ngạo đem biểu tình âm lãnh thu về, mỉm cười nói với gia gia.
" Gia gia, người ra tay đúng là người quen của con. Bọn họ chính là nghe theo lệnh lão đại, a, là tiểu cô nương như hoa như ngọc vừa đến phủ đi bảo vệ gia gia đâu!"
" A?"
Lăng Hựu Thừa vỗ tay vào nhau, đột nhiên nhớ ra hai người kia có gọi cái gì " tỉ tỉ ", hoá ra đó là tiểu cô nương vừa đến phủ.
Lăng Hựu Thừa nghĩ đến đây không khỏi cảm thán. Tiểu cô nương tuổi nhỏ vậy mà điều động được nhân thực lực lớn như vậy. Thật khiến ông cảm thấy vô cùng xấu hổ! Sống già đến như vậy còn chờ một tiểu cô nương cho người đến cứu mình, mất mặt a!
Lăng Hựu Thừa suy nghĩ cũng chỉ mừng cho tôn tử kết được bằng hữu tốt, cũng không có bất cứ suy nghĩ muốn lợi dụng nào.
Chỉ là, hắn không muốn lợi dụng, nhưng chuyện sắp xảy ra vẫn khiến ông thật cao hứng. Đúng, là vô cùng cao hứng!
Lăng Ngạo đem hơn mười bình đan dược đặt trước mặt Lăng Hựu Thừa. Điềm nhiên nói.
" Đây là lão đại con hiếu kính gia gia! Người cứ từ từ vui vẻ đi!"
Nói xong liền đi ra cửa.
Lăng Hựu Thừa ôm từng bình đan dược, mở ra xem liền vui đến bất nhạc diệc hồ.
Đây chính là đan dược Cực phẩm trong truyền thuyết? Mỗi bình đều có mười viên, thật nhiều loại a!
Lăng Hựu Thừa sung sướng còn hơn ngồi trên đống kim tệ, vội vàng đem đan dược tất cả đều giấu đi. Giống như sợ trễ một tích tắc liền có người lấy mất của ông.
Tiểu cô nương, lão gia ta liền báo đáp ngươi!
Lận trưởng lão ở Trang phòng tuổi đã rất lớn, ông cầm lên con Hoả Vân Sói cẩn thận xem qua từng chút một. Một lúc sau liền cười híp mắt vỗ vỗ lên vai Lăng Ngạo.
" Ngươi nha, tiểu tử thối, cũng thật mau đã trưởng thành rồi a!"
Lăng Ngạo đối với Lận trưởng lão thân thiện cũng không có bài xích. Có thể thấy quan hệ của hắn và vị trưởng lão này rất không tệ.
" Ngươi đã hoàn thành xong nghi thức trưởng thành, từ này về sau ngươi chính là thanh niên của Tô Uyển Sơn Trang, được Tô Uyển Sơn Trang bảo bọc a!"
Nói đến công việc, Lận trưởng lão vẫn là rất nghiêm túc. Bất quá cũng không nhịn được cảm thán, ông đối với Lăng Ngạo cũng coi như tôn tử trong nhà. Thấy hắn trưởng thành sao có thể không thay hắn vui vẻ đâu.
Kì thực, Lận trưởng lão là bạn già của gia gia Lăng Ngạo - Lăng Hựu Thừa. Từ hồi còn nhỏ Lăng Ngạo đã hay theo gia gia đến nhà Lận trưởng lão chơi đùa cùng tôn tử của ông.
Lận trưởng lão rất thương đứa nhỏ có mẫu thân không may tạ thế quá sớm, cha đã không thương còn rước thêm kế mẫu cùng con riêng về nhà. Vậy nên bình thường ông vẫn hay chiếu cố đến Lăng Ngạo, cũng giúp đỡ Lăng Ngạo khai phá năng nguyên của Lực Lượng chi lực.
Nếu như không phải giữa đường Lăng Ngạo đột nhiên bị hạ độc thủ trên tay, có lẽ Lận trưởng lão đã thu Lăng Ngạo làm đồ đệ, cho hắn học hết tâm huyết của mình một đời.
Lận trưởng lão từng vô cùng lo lắng vết thương trên tay của Lăng Ngạo sẽ khiến hắn nản lòng, không tiếp tục tu luyện nữa. Bất quá trải qua hôm nay, ông liền biết rằng ông lo lắng thừa.
Chỉ cần nhìn con Hoả Vân sói cấp bảy này liền biết, rõ ràng là bị lực lượng một cước chụp chết a!
Với năng lực này của Lăng Ngạo, Lận trưởng lão vô cùng tán thưởng. Phải biết rằng ông ngày xưa khi săn thú cho nghi lễ trưởng thành cũng chịu qua không ít chật vật đâu. Vậy mà tiểu tử này lại có vẻ thoải mái như vậy.
Quả nhiên là hậu sinh khả uý, sóng sau mạnh hơn sóng trước đâu!
" Được rồi! Các ngươi mau trở về đi! Năm ngày nữa làm lễ tế điện, dâng tên lên trời đất là có thể ghi tên ngươi vào sổ nhân khẩu! Ngày đó nhớ chuẩn bị cho tốt!"
Lận trưởng lão cẩn thận dặn dò một chút, rồi phẩy tay đem nhóm người Lăng Ngạo đều đuổi đi.
Đợi nhóm người Lăng Ngạo đi xa Lận trưởng lão mới vỗ bàn mắng một tiếng.
" Thừa lão đầu, xem như ngươi lợi hại! Có một con trai không ra gì lại có một tôn tử tài giỏi như vậy! Ta còn muốn xem đời chắt là ai mạnh hơn ai a!"
Nhóm Lăng Ngạo đã đi xa, vốn không nghe được Lận trưởng lão đang so đo cái gì. Bọn họ trở về phủ Trang chủ. Trước cửa trang, lại tình cờ gặp Lăng Chính Thành từ bên trong đi ra.
Lăng Chính Thành nhìn thấy bọn Lăng Ngạo liền trừng mắt liếc một cái. Bất quá hắn cũng không dám nói gì, chỉ mím mím môi phủi tà áo rời đi.
Lăng Ngạo sớm đã nghe Nhược Ly kể lại mọi chuyện phát sinh vào tối hôm đó. Nên hắn đối với thái độ muốn gây sự lại không dám nói của Lăng Chính Thành cũng không lấy gì làm lạ.
Vốn nghe đến chuyện Hoàng Phủ Yên Yên có mưu đồ muốn hại gia gia hắn cũng thật lo lắng muốn đi xử lí bà ta. Nếu không bị Lạc Y ngăn lại, hắn mặc kệ thua hay là thắng cũng đấu với bà ta một trận.
Sở dĩ hắn chịu yên tĩnh đến mức này cũng là vì hắn có niềm tin vào Lạc Y. Chỉ cần là do nàng sắp xếp thì gia gia hẳn sẽ không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Không biết từ lúc nào, hắn đã có niềm tin tuyệt đối vào nàng như vậy. Là lúc nàng chữa lành tay cho hắn? Không, vẫn là lúc nàng huấn luyện bọn hắn đi.
Phải nói, nếu không được Lạc Y huấn luyện, hắn có lẽ phải làm lễ trưởng thành trễ một năm. Vì bản thân hắn lúc đó, hoàn toàn chưa thể săn được ma thú cấp cao đâu.
" Nhị thiếu gia, gia chủ cho gọi người đến Thừa viện!"
Lăng Ngạo cùng nhóm Lạc Y vừa vào cửa thì một gã sai vặt trong phòng Lăng Hựu Thừa đã chạy tới nhắn lời.
Lăng Ngạo nhíu nhíu mày, nghi hoặc hỏi.
" Gia gia sao? Không phải gia gia định đi Kỳ Vân thành mua đan dược sao?"
" A, tiểu nhân không biết, vừa nãy là gia chủ cước bộ về phủ, sau đó liền về phòng đợi nhị thiếu gia rồi!"
Gã sai vặt với những chuyện này cũng không tinh thông. Lăng Ngạo cũng không làm khó hắn cho hắn rời đi rồi quay lại nói với nhóm Lạc Y.
" Lão đại, các ngươi về Thiên Viện trước! Lát nữa ta đến tìm các ngươi nói chuyện!"
Lãnh Hàn Thần hiếm hoi gật gật đầu một cái. Thật ra trong lòng hắn đang nghĩ, không đến tìm mới tốt, hắn còn muốn thân thân nương tử nhà hắn đâu.
Kỳ Phong, Ngạn Hữu đối với những chuyện này đều không có kiến gì. Lạc Y thì nhìn Lăng Ngạo, nhíu mày hỏi.
" Gia gia ngươi muốn đi mua đan dược?"
" Đúng a! Là ta giới thiệu, gia gia đối với đan dược đặc biệt hứng thú!"
Lạc Y gật gật đầu, suy nghĩ gì đó rồi kín đáo lấy ra vài bình đan dược giao cho Lăng Ngạo.
" Tặng gia gia ngươi!"
" A, cái này..." Lăng Ngạo ngẩn người ra một chút, theo bản năng liền muốn từ chối.
Lạc Y liếc mắt nhìn qua một cái, Lăng Ngạo liền giật mình đem đan dược thu về. Cuối cùng vẫn còn không quên cười hì hì tạ ơn nàng.
Lạc Y gật nhẹ đầu, nàng cũng không suy nghĩ nhiều. Đó là gia gia của Lăng Ngạo bằng hữu nàng. Hơn nữa, nàng đối với người này ấn tượng không tệ. Có cảm giác giống như gia gia nàng ở nhà, tất cả liền không suy nghĩ gì nhiều.
Lăng Ngạo tách khỏi nhóm Lạc Y. Nhóm người tiếp tục đi về Thiên viện, còn hắn liền rẽ bước đi về Thừa viện.
Lăng Ngạo cẩn thận đẩy cửa phòng, bên trong liền có người nhào qua túm lấy cổ hắn kéo vào trong.
Lăng Ngạo đối với hành động quen thuộc khi hưng phấn của gia gia cũng không né đi. Vì cơ bản cũng là né không kịp.
Hắn bình tĩnh đem tay của gia gia nhà mình gỡ ra, nhẹ giọng hỏi.
" Gia gia, sao người lại tìm con?"
Lăng Hựu Thừa nghe Lăng Ngạo nói thế liền liếc trắng mắt, khẽ hừ một tiếng.
" Không có việc không được tìm ngươi sao? Tiểu tử vô lương tâm!"
" Ách? Không phải!" Lăng Ngạo vội xua tay, hắn chỉ nói cho có lệ thôi mà.
Lăng Hựu Thừa không để ý tôn tử quẫn bách, cười đến híp mắt.
" Thật ra thì đúng là có chuyện. Ngươi từ lúc nào có bằng hữu lợi hại như vậy? Không những đánh cho Thất Sát cong đuôi chạy không kịp, còn có Kim Sang dược thật tốt nha!"
Lăng Ngạo nghe đến Thất Sát, Kim Sang dược liền giật mình hoảng sợ, vội vã hỏi.
" Gia gia, ngươi gặp phải chuyện gì?"
" Cũng không phải chuyện gì lớn..."
Lăng Hựu Thừa biết không kể ra sẽ khiến tôn tử lo lắng. Nên ông liền sơ lược đem mọi chuyện đều kể ra.
Lăng Ngạo nghe chuyện liền biết là Dạ ca và Nhược Ly đã ra tay tương trợ. Trong lòng liền bớt lo. Bất quá, chuyện hôm nay nhất định có ngày hắn trả lại cho Hoàng Phủ Yên Yên hoàn toàn.
Dám động đến gia gia, thật không muốn sống!
Lăng Ngạo đem biểu tình âm lãnh thu về, mỉm cười nói với gia gia.
" Gia gia, người ra tay đúng là người quen của con. Bọn họ chính là nghe theo lệnh lão đại, a, là tiểu cô nương như hoa như ngọc vừa đến phủ đi bảo vệ gia gia đâu!"
" A?"
Lăng Hựu Thừa vỗ tay vào nhau, đột nhiên nhớ ra hai người kia có gọi cái gì " tỉ tỉ ", hoá ra đó là tiểu cô nương vừa đến phủ.
Lăng Hựu Thừa nghĩ đến đây không khỏi cảm thán. Tiểu cô nương tuổi nhỏ vậy mà điều động được nhân thực lực lớn như vậy. Thật khiến ông cảm thấy vô cùng xấu hổ! Sống già đến như vậy còn chờ một tiểu cô nương cho người đến cứu mình, mất mặt a!
Lăng Hựu Thừa suy nghĩ cũng chỉ mừng cho tôn tử kết được bằng hữu tốt, cũng không có bất cứ suy nghĩ muốn lợi dụng nào.
Chỉ là, hắn không muốn lợi dụng, nhưng chuyện sắp xảy ra vẫn khiến ông thật cao hứng. Đúng, là vô cùng cao hứng!
Lăng Ngạo đem hơn mười bình đan dược đặt trước mặt Lăng Hựu Thừa. Điềm nhiên nói.
" Đây là lão đại con hiếu kính gia gia! Người cứ từ từ vui vẻ đi!"
Nói xong liền đi ra cửa.
Lăng Hựu Thừa ôm từng bình đan dược, mở ra xem liền vui đến bất nhạc diệc hồ.
Đây chính là đan dược Cực phẩm trong truyền thuyết? Mỗi bình đều có mười viên, thật nhiều loại a!
Lăng Hựu Thừa sung sướng còn hơn ngồi trên đống kim tệ, vội vàng đem đan dược tất cả đều giấu đi. Giống như sợ trễ một tích tắc liền có người lấy mất của ông.
Tiểu cô nương, lão gia ta liền báo đáp ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.