Chương 2
Pentakill344
26/11/2015
Hai tiếng sung vang lên, cả người Hàn Phong như diều đứt dây, ngã về phía sau bờ vực, trước khi nhắm mắt Hàn Phong thấy trước mắt toàn là nước và sấm chớp ầm ầm,
Thì ra là mưa, ông trời cũng khóc thương cho hoàn cảnh hiện giờ của Hàn Phong, sau khi Hàn Phong rớt xuống biển thì đật nhiên trước mặt bỗng nhiên tối sầm lại, Hàn Phong cảm thấy mình như đang ngao du trong một đường hầm u tối vậy.
Đột nhiên xa xa Hàn Phong thấy một đốm sang, dần dần càng rõ hơn, sau đó.
-A, a, a…
Đoạn trí nhớ của kiếp trước vừa đi qua, thì một đọn ký ức mơ hồ cũng nhập vào trong đầu của Hàn Phong.
Qua đoạn trí nhớ mơ hồ kia Hàn Phong xác định được là mình đã xuyên không đến một đại lục xa lạ là Đại Lục Thiên La, và tên của than thể này là Tiêu Phong, nhị thiếu gia của Tiêu gia tại Thạch Đầu Trấn,
Tại Thạch Đầu Trấn, Tiêu Gia cũng chỉ đứng thứ 3 phía trước còn có Hoa Gia, Mặc Gia.
Hàn Phong ngồi dựa vào gốc cây gần đó để tiếp thu lượng thong tin mới vừa được truyền vào não mình, thì ra Tiêu Phong là một phế vật, không phải là một phế vật bình thường, ở Đại Lục Thiên La, nếu ngươi không tu luyện được ma pháp thì có thể theo chiến sĩ, còn có dược sư, luyện khí sư, và đặc biệt là triệu hồi sư, một ngành nghề mà cả ngàn năm nay chỉ xuất hiện lác đác vài người, chỉ cần một bàn tay có thể đếm được
Thế nhưng, Tiêu Phong này lại chẳng thể làm được một việc gì trong những nghề nêu trên, thật là một sự sĩ nhục cho Tiêu Gia.
Thế nhưng, người Tiêu Gia không ai xem thường Tiêu Phong, mà còn quan tâm, bảo bọc Tiêu Phong.
Nở một nụ cười tự giễu, Hàn Phong lại thấy trớ trêu, kiếp trước là một thiên tài, kiếp này lại là một phế nhân.
Ngẫm nghĩ lại, Hàn Phong mới biết được thì ra hôm nay Tiêu Phong cùng đại ca và cha ra ngoài, nhưng do lâu ngày không ra đường, tính tình lại nhút nhát, nên qua một khu chợ do quá đông người nên bị lạc cha và đại ca.
- Haiz..
Thở dài một hơi, Hàn Phong lại không biết nên thấy mình may mắn hay thất bại đây,
Sau khi lạc cha và đại ca, Tiêu Phong lang thang thì gặp một nhóm người của Hoa Gia, khi thấy Tiêu Phong cả đám xúm lại true chọc
- Ai da da, đây không phải là nhị thiếu gia của Tiêu gia sao, một tên phế vật toàn năng đây sao, ha ha ha….
Tiêu Phong hoảng sợ, bỏ chạy, thì cả đám đang vui cười đột nhiên mất hứng, trở nên tức giận, bọn chúng biết Tiêu Phong không thể làm gì được bọn chúng nên càng quá đáng miệt thị Tiêu Phong
Sau khi Tiêu Phong chạy đi, cả đám cũng đuổi theo, một tên lên tiếng.
- Đứng lại cho ta.
Thì ra là mưa, ông trời cũng khóc thương cho hoàn cảnh hiện giờ của Hàn Phong, sau khi Hàn Phong rớt xuống biển thì đật nhiên trước mặt bỗng nhiên tối sầm lại, Hàn Phong cảm thấy mình như đang ngao du trong một đường hầm u tối vậy.
Đột nhiên xa xa Hàn Phong thấy một đốm sang, dần dần càng rõ hơn, sau đó.
-A, a, a…
Đoạn trí nhớ của kiếp trước vừa đi qua, thì một đọn ký ức mơ hồ cũng nhập vào trong đầu của Hàn Phong.
Qua đoạn trí nhớ mơ hồ kia Hàn Phong xác định được là mình đã xuyên không đến một đại lục xa lạ là Đại Lục Thiên La, và tên của than thể này là Tiêu Phong, nhị thiếu gia của Tiêu gia tại Thạch Đầu Trấn,
Tại Thạch Đầu Trấn, Tiêu Gia cũng chỉ đứng thứ 3 phía trước còn có Hoa Gia, Mặc Gia.
Hàn Phong ngồi dựa vào gốc cây gần đó để tiếp thu lượng thong tin mới vừa được truyền vào não mình, thì ra Tiêu Phong là một phế vật, không phải là một phế vật bình thường, ở Đại Lục Thiên La, nếu ngươi không tu luyện được ma pháp thì có thể theo chiến sĩ, còn có dược sư, luyện khí sư, và đặc biệt là triệu hồi sư, một ngành nghề mà cả ngàn năm nay chỉ xuất hiện lác đác vài người, chỉ cần một bàn tay có thể đếm được
Thế nhưng, Tiêu Phong này lại chẳng thể làm được một việc gì trong những nghề nêu trên, thật là một sự sĩ nhục cho Tiêu Gia.
Thế nhưng, người Tiêu Gia không ai xem thường Tiêu Phong, mà còn quan tâm, bảo bọc Tiêu Phong.
Nở một nụ cười tự giễu, Hàn Phong lại thấy trớ trêu, kiếp trước là một thiên tài, kiếp này lại là một phế nhân.
Ngẫm nghĩ lại, Hàn Phong mới biết được thì ra hôm nay Tiêu Phong cùng đại ca và cha ra ngoài, nhưng do lâu ngày không ra đường, tính tình lại nhút nhát, nên qua một khu chợ do quá đông người nên bị lạc cha và đại ca.
- Haiz..
Thở dài một hơi, Hàn Phong lại không biết nên thấy mình may mắn hay thất bại đây,
Sau khi lạc cha và đại ca, Tiêu Phong lang thang thì gặp một nhóm người của Hoa Gia, khi thấy Tiêu Phong cả đám xúm lại true chọc
- Ai da da, đây không phải là nhị thiếu gia của Tiêu gia sao, một tên phế vật toàn năng đây sao, ha ha ha….
Tiêu Phong hoảng sợ, bỏ chạy, thì cả đám đang vui cười đột nhiên mất hứng, trở nên tức giận, bọn chúng biết Tiêu Phong không thể làm gì được bọn chúng nên càng quá đáng miệt thị Tiêu Phong
Sau khi Tiêu Phong chạy đi, cả đám cũng đuổi theo, một tên lên tiếng.
- Đứng lại cho ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.