Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi
Chương 239: 238:kết cục thiên(1 )
Thanh Canh Điểu
27/12/2016
"Úc Huyền, ngươi
thật sự thay đổi rồi!" Tô Mặc Nhi không sợ hãi nhìn thẳng vào mắt của
hắn."Bản tôn không hề có, cho dù có cũng vì do ngươi ép!" Úc Huyền nắm
chặt quả đấm, một hồi lâu mới ý thức được có chuyện không đúng.
Hắn cau mày, dấu đi kinh ngạc của mình, trầm giọng hỏi, "Ngươi khôi phục rồi?"
Khoé môi Tô Mặc Nhi vẽ lên một nụ cười, xem như cam chịu.
"Cho nên, lựa chọn của ngươi vẫn là hắn như cũ sao?" Úc Huyền đưa ngón tay chỉ Phong Đạc, chuyện ngàn năm trước lại lần nữa hiện lên trước mắt hắn.
Lúc trước nếu như không phải vì người này, thì Mặc Nhi sớm đã trở thành vợ của hắn!
Tô Mặc Nhi thầm thở dài, nhưng vẫn kiên định gật đầu.
Khuôn mặt Úc Huyền thay đổi một hồi, "Tô Mặc Nhi, ngươi nhất định sẽ trả giá thật lớn!"
Ngàn năm trước hắn đi cầu hôn đã bị nàng cự tuyệt, ngàn năm sau vẫn như vậy, lần này hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ!
Vẻ mặt Phong Đạc trầm tĩnh đứng ở trước Tô Mặc Nhi, không sợ lời uy hiếp của Úc Huyền.
Cỏ cây bị gió thổi đung đưa không ngừng, âm u trong đôi mắt màu lục, lại mơ hồ thoáng hiện.
Úc Huyền không định để cho bầy sói tiến công, chỉ có ba người họ, cho dù Tô Mặc Nhi có pháp lực lại một lần nữa, thì cũng không phải là đối thủ của hắn!
Vị Minh nhìn thấy thời gian càng ngày càng gần, trong lòng nhịn không được, chưa chờ Úc Huyền hạ lệnh, thì hắn đã trực tiếp ra tay về phía Phong Đạc!
Uy áp cường đại càng ngày càng tới gần, sắc mặt Phong Đạc ngưng trọng lại, nhanh chóng vận nội lực, nghênh đón một kích này của hắn!
Tim Tô Mặc Nhi nảy mạnh lên, vội vàng muốn đi lên giúp hắn, nhưng Úc Huyền lại lách mình chắn trước mặt nàng, sắc mặt âm ngoan nói, "Tối nay, bản tôn sẽ để cho ngươi nhìn thấy tận mắt hắn chết!"
Ánh mắt Tô Mặc Nhi trầm xuống, mím môi không nói chuyện, chỉ lo liều mạng mạnh mẽ dùng toàn lực đối phó với Úc Huyền.
Mà bên kia, Phong Dương đang đánh khó phân thắng bại với Minh Mị.
Minh Mị vốn ở một bên chờ đợi thời cơ, muốn tạo ra cho Phong Đạc một kích trí mạng, nhưng không ngờ lại bị Phong Dương nhìn thấy, vao trước một khắc nàng ra tay, đã ngăn lại.
Tình cảnh chiến đấu càng ngày càng kịch liệt.
Phong Đạc mặc dù không có pháp lực, nhưng lại không để cho Vị Minh chiếm được phân nửa tiện nghi từ hắn.
Nửa năm qua, cả ngày hắn đều thử dùng sức điều động công lực mà lúc trước Ngân Lan đã đưa vào trong cơ thể hắn, vậy mà từ từ võ công hắn dần dần tăng vọt.
Vị Minh vốn cho rằng bằng công lực của hắn đi đối phó với Phong Đạc thì quá dư dả, nhưng không nghĩ tới, người thua thiệt cuối cùng sẽ là hắn!
"Đáng chết!" Vị Minh ra tay càng thêm tàn nhẫn, lệ khí xung quanh lại càng ngày càng tụ lại, rốt cuộc Phong Đạc cũng đã nhìn ra một chút khác thường.
Luồng lực lượng trên người Vị Minh, rất giống với vật ngày đó bọn họ đối phó trong sơn động Minh U Cốc!
Chỉ là, không để cho hắn nghĩ thêm nhiều, Vị Minh đã công kích ngay trước mắt.
Tô Mặc Nhi vừa ở một bên ứng phó với Úc Huyền, vừa ở một bên chú ý đến tình huống của Phong Đạc, thấy Phong Đạc lần lượt rơi vào bẫy rập, từ trên xuống dưới trong lòng, vô cùng bất an.
Mà một phần phân tâm này, khiến cho nàng đối phó với Úc Huyền, càng thêm gượng sức.
"Hai người các ngươi! Vẫn còn ở chỗ này xem náo nhiệt à!" Sau khi Tô Mặc Nhi tránh khỏi một chiêu của Úc Huyền, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo, cắn răng quát to một câu về phía cách đó không xa.
Tiếp đó, nàng không chút lưu tình mà ném thẳng về phía bên kia một chưởng pháp!
Lập tức, liền có hai bóng dáng từ nơi đó nhảy ra ngoài.
Trên người bọn họ bị nhiễm một ít máu, bị pháp thuật của Tô Mặc Nhi uy hiếp, thân hình có chút chật vật.
Úc Huyền xanh mét mặt mày, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Tô Mặc Nhi lại còn dẫn theo trợ thủ, mà một vài thủ hạ hắn mang đến, hiện tại chỉ sợ là đã trở thành người dưới đao quỷ!
Hắn thầm vận pháp thuật, nhân cơ hội Tô Mặc Nhi nhất thời thất thần, đánh thẳng về phía nơi sinh mạng của nàng.
"Chủ nhân!" Thiên Chi hoảng sợ kêu ra tiếng. Mà người ở bên cạnh hắn, lại ở trong nháy mắt bay nhanh ra mấy trượng, từ trong vòng vây thủ hạ của Úc Huyền cứu Tô Mặc Nhi!
Hắn cau mày, dấu đi kinh ngạc của mình, trầm giọng hỏi, "Ngươi khôi phục rồi?"
Khoé môi Tô Mặc Nhi vẽ lên một nụ cười, xem như cam chịu.
"Cho nên, lựa chọn của ngươi vẫn là hắn như cũ sao?" Úc Huyền đưa ngón tay chỉ Phong Đạc, chuyện ngàn năm trước lại lần nữa hiện lên trước mắt hắn.
Lúc trước nếu như không phải vì người này, thì Mặc Nhi sớm đã trở thành vợ của hắn!
Tô Mặc Nhi thầm thở dài, nhưng vẫn kiên định gật đầu.
Khuôn mặt Úc Huyền thay đổi một hồi, "Tô Mặc Nhi, ngươi nhất định sẽ trả giá thật lớn!"
Ngàn năm trước hắn đi cầu hôn đã bị nàng cự tuyệt, ngàn năm sau vẫn như vậy, lần này hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ!
Vẻ mặt Phong Đạc trầm tĩnh đứng ở trước Tô Mặc Nhi, không sợ lời uy hiếp của Úc Huyền.
Cỏ cây bị gió thổi đung đưa không ngừng, âm u trong đôi mắt màu lục, lại mơ hồ thoáng hiện.
Úc Huyền không định để cho bầy sói tiến công, chỉ có ba người họ, cho dù Tô Mặc Nhi có pháp lực lại một lần nữa, thì cũng không phải là đối thủ của hắn!
Vị Minh nhìn thấy thời gian càng ngày càng gần, trong lòng nhịn không được, chưa chờ Úc Huyền hạ lệnh, thì hắn đã trực tiếp ra tay về phía Phong Đạc!
Uy áp cường đại càng ngày càng tới gần, sắc mặt Phong Đạc ngưng trọng lại, nhanh chóng vận nội lực, nghênh đón một kích này của hắn!
Tim Tô Mặc Nhi nảy mạnh lên, vội vàng muốn đi lên giúp hắn, nhưng Úc Huyền lại lách mình chắn trước mặt nàng, sắc mặt âm ngoan nói, "Tối nay, bản tôn sẽ để cho ngươi nhìn thấy tận mắt hắn chết!"
Ánh mắt Tô Mặc Nhi trầm xuống, mím môi không nói chuyện, chỉ lo liều mạng mạnh mẽ dùng toàn lực đối phó với Úc Huyền.
Mà bên kia, Phong Dương đang đánh khó phân thắng bại với Minh Mị.
Minh Mị vốn ở một bên chờ đợi thời cơ, muốn tạo ra cho Phong Đạc một kích trí mạng, nhưng không ngờ lại bị Phong Dương nhìn thấy, vao trước một khắc nàng ra tay, đã ngăn lại.
Tình cảnh chiến đấu càng ngày càng kịch liệt.
Phong Đạc mặc dù không có pháp lực, nhưng lại không để cho Vị Minh chiếm được phân nửa tiện nghi từ hắn.
Nửa năm qua, cả ngày hắn đều thử dùng sức điều động công lực mà lúc trước Ngân Lan đã đưa vào trong cơ thể hắn, vậy mà từ từ võ công hắn dần dần tăng vọt.
Vị Minh vốn cho rằng bằng công lực của hắn đi đối phó với Phong Đạc thì quá dư dả, nhưng không nghĩ tới, người thua thiệt cuối cùng sẽ là hắn!
"Đáng chết!" Vị Minh ra tay càng thêm tàn nhẫn, lệ khí xung quanh lại càng ngày càng tụ lại, rốt cuộc Phong Đạc cũng đã nhìn ra một chút khác thường.
Luồng lực lượng trên người Vị Minh, rất giống với vật ngày đó bọn họ đối phó trong sơn động Minh U Cốc!
Chỉ là, không để cho hắn nghĩ thêm nhiều, Vị Minh đã công kích ngay trước mắt.
Tô Mặc Nhi vừa ở một bên ứng phó với Úc Huyền, vừa ở một bên chú ý đến tình huống của Phong Đạc, thấy Phong Đạc lần lượt rơi vào bẫy rập, từ trên xuống dưới trong lòng, vô cùng bất an.
Mà một phần phân tâm này, khiến cho nàng đối phó với Úc Huyền, càng thêm gượng sức.
"Hai người các ngươi! Vẫn còn ở chỗ này xem náo nhiệt à!" Sau khi Tô Mặc Nhi tránh khỏi một chiêu của Úc Huyền, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo, cắn răng quát to một câu về phía cách đó không xa.
Tiếp đó, nàng không chút lưu tình mà ném thẳng về phía bên kia một chưởng pháp!
Lập tức, liền có hai bóng dáng từ nơi đó nhảy ra ngoài.
Trên người bọn họ bị nhiễm một ít máu, bị pháp thuật của Tô Mặc Nhi uy hiếp, thân hình có chút chật vật.
Úc Huyền xanh mét mặt mày, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Tô Mặc Nhi lại còn dẫn theo trợ thủ, mà một vài thủ hạ hắn mang đến, hiện tại chỉ sợ là đã trở thành người dưới đao quỷ!
Hắn thầm vận pháp thuật, nhân cơ hội Tô Mặc Nhi nhất thời thất thần, đánh thẳng về phía nơi sinh mạng của nàng.
"Chủ nhân!" Thiên Chi hoảng sợ kêu ra tiếng. Mà người ở bên cạnh hắn, lại ở trong nháy mắt bay nhanh ra mấy trượng, từ trong vòng vây thủ hạ của Úc Huyền cứu Tô Mặc Nhi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.