Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi
Chương 48: 47: Tiểu Bạch cho ngươi (2)
Thanh Canh Điểu
30/06/2016
Vân Phàm buông đồ trong tay ra, đi xem Tô Mặc Nhi, Tô Mặc Nhi đang muốn cất bước ra khỏi phòng.
"Vương phi!" Vân Phàm vội vàng ngăn cản nói: "Vương phi, ngươi còn chưa có rửa mặt, đã như vậy đi ra ngoài......"
Bước chân Tô Mặc Nhi ngừng lại, bên tai ửng đỏ, có chút xấu hổ mỉm cười.
Đang muốn nói chút gì đó, nhưng lại nghe bên ngoài truyền đến vài tiếng chó sủa.
"Vân Phàm, bên ngoài... Có phải hay không là Tuyết Ngao?" Tô Mặc Nhi không quá chắc chắn hỏi.
Vân Phàm gật đầu, giải thích: "Là Thất vương gia dẫn theo Tuyết Ngao đến, đang chờ ở trong viện."
"Thất vương gia?" Tô Mặc Nhi có chút ấn tượng, trước đó nàng có nghe Nguyệt Bích nhắc qua, nói Tiểu Bạch chính là Phong Đạc mượn từ chỗ Thất vương gia tới.
Nàng lúc ấy còn khinh bỉ qua Phong Đạc, vì vây khốn nàng thật sự là chiêu gì cũng đều đem ra hết!
"Đúng, vương gia cũng ở bên ngoài." Vân Phàm bổ sung.
Tô Mặc Nhi một lòng muốn gặp được Tiểu Bạch, căn bản không có để ý Vân Phàm đang nói cái gì. Dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt xong, ra ngoài gian phòng.
Phong Đạc cùng Phong Kỳ đang đứng ở bờ ao sen đợi nàng.
Tô Mặc Nhi vừa nhìn đã thấy được Tuyết Ngao, hoàn toàn không để mắt đến hai nam tử tuấn mỹ kia.
Nàng vui mừng hướng về phía Tuyết Ngao mở ra hai tay, hô: "Tiểu Bạch, đến!"
Nghe được thanh âm của nàng, Tuyết Ngao lập tức giằng co khỏi sợi dây thừng.
Nó bị Phong Kỳ buộc một sợi dây thừng một đầu khác bị Phong Kỳ nắm chặt trong tay, sợ nó làm bị thương người khác.
Nhưng mà, khí lực Tuyết Ngao quá lớn, Phong Kỳ không cẩn thận bị nó giật ra khỏi tay!
Tuyết Ngao thẳng tắp hướng về phía Tô Mặc Nhi nhào tới, tỏ ra rất hưng phấn.
Sắc mặt Phong Đạc nhanh chóng thay đổi, cho rằng Tuyết Ngao lại nổi cơn điên, đang định ra tay ngăn cản!
Nhưng lại chứng kiến Tuyết Ngao đột nhiên đem chân trước khoác lên vai Tô Mặc Nhi, cái đuôi lại vẫy vẫy, giống như là đang làm nũng, còn thuận tiện ở trên gương mặt nàng liếm tới liếm lui!
Sắc mặt Phong Đạc trong nháy mắt đen sì, mắt phượng đã muốn phun ra lửa.
Phong Kỳ ở một bên nhìn, khóe môi kéo lên, cũng không biết nên nói cái gì.
Hắn nuôi nó nhiều năm như vậy, mỗi ngày đều cho nó ăn ngon, lại còn không bằng một nữ nhân mới chỉ nuôi nó có vài ngày!
Mặt mày Tô Mặc Nhi hớn hở, sờ sờ đầu Tuyết Ngao, thân mật cọ xát với nó.
Phong Đạc mặt đen lại, bước đi qua, trực tiếp đem móng vuốt của Tuyết Ngao trên vai Tô Mặc Nhi gỡ xuống.
Tô Mặc Nhi có chút bất mãn nhìn hắn một cái: "Ngươi đừng làm bị thương nó."
"…..." Nữ nhân không biết tốt xấu!
Trong ngực Phong Đạc buồn bực ngẹn một hơi, không có chỗ phát tiết.
Nhất là lúc chứng kiến Tuyết Ngao lớn lối hướng về phía hắn nhe răng gầm nhẹ, nhìn là muốn một chưởng đập chết nó!
Tô Mặc Nhi an ủi vuốt vuốt đầuTuyết Ngao, rất là thỏa mãn.
Một lát sau, Vân Phàm trước đến bẩm báo, nói đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, thỉnh bọn họ đi qua.
Ba người đang muốn đi phòng ăn, Niếp Nghị lại đột nhiên đến Thủy Vân Các.
Hắn ghé vào tai của Phong Đạc nói vài câu, sắc mặt của Phong Đạc nhìn không tốt cau nhẹ mi lại.
Phong Đạc đối với Tô Mặc Nhi cùng Phong Kỳ nói ra: "Các ngươi hãy đi trước đi, bản vương có chút việc cần phải xử lý!"
" Tam ca, xảy ra chuyện gì sao?" Phong Kỳ có chút lo lắng hỏi.
Phong Đạc là cực ít xuất hiện vẻ mặt này, xem ra chuyện lần này có chút khó giải quyết!
"Chuyện nhỏ mà thôi, bản vương đi rồi về ngay." Phong Đạc nói xong, đã trực tiếp rời khỏi.
Tô Mặc Nhi nhìn bóng lưng của hắn một cách kỳ quái, trực giác cho rằng hắn là gặp đại phiền toái rồi!
Hắn nếu đã không chịu nói, chứng tỏ hắn có thể giải quyết được đi?
Người này mặc dù hai ngày nay có chút không quá bình thường, nhưng về chuyện đại sự sẽ không làm chuyện hàm hồ.
Tô Mặc Nhi cũng không có nghĩ nhiều, kéo Tuyết Ngao, đi về phía phòng ăn.
Phong Kỳ cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo Tô Mặc Nhi vào phòng ăn...
"Vương phi!" Vân Phàm vội vàng ngăn cản nói: "Vương phi, ngươi còn chưa có rửa mặt, đã như vậy đi ra ngoài......"
Bước chân Tô Mặc Nhi ngừng lại, bên tai ửng đỏ, có chút xấu hổ mỉm cười.
Đang muốn nói chút gì đó, nhưng lại nghe bên ngoài truyền đến vài tiếng chó sủa.
"Vân Phàm, bên ngoài... Có phải hay không là Tuyết Ngao?" Tô Mặc Nhi không quá chắc chắn hỏi.
Vân Phàm gật đầu, giải thích: "Là Thất vương gia dẫn theo Tuyết Ngao đến, đang chờ ở trong viện."
"Thất vương gia?" Tô Mặc Nhi có chút ấn tượng, trước đó nàng có nghe Nguyệt Bích nhắc qua, nói Tiểu Bạch chính là Phong Đạc mượn từ chỗ Thất vương gia tới.
Nàng lúc ấy còn khinh bỉ qua Phong Đạc, vì vây khốn nàng thật sự là chiêu gì cũng đều đem ra hết!
"Đúng, vương gia cũng ở bên ngoài." Vân Phàm bổ sung.
Tô Mặc Nhi một lòng muốn gặp được Tiểu Bạch, căn bản không có để ý Vân Phàm đang nói cái gì. Dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt xong, ra ngoài gian phòng.
Phong Đạc cùng Phong Kỳ đang đứng ở bờ ao sen đợi nàng.
Tô Mặc Nhi vừa nhìn đã thấy được Tuyết Ngao, hoàn toàn không để mắt đến hai nam tử tuấn mỹ kia.
Nàng vui mừng hướng về phía Tuyết Ngao mở ra hai tay, hô: "Tiểu Bạch, đến!"
Nghe được thanh âm của nàng, Tuyết Ngao lập tức giằng co khỏi sợi dây thừng.
Nó bị Phong Kỳ buộc một sợi dây thừng một đầu khác bị Phong Kỳ nắm chặt trong tay, sợ nó làm bị thương người khác.
Nhưng mà, khí lực Tuyết Ngao quá lớn, Phong Kỳ không cẩn thận bị nó giật ra khỏi tay!
Tuyết Ngao thẳng tắp hướng về phía Tô Mặc Nhi nhào tới, tỏ ra rất hưng phấn.
Sắc mặt Phong Đạc nhanh chóng thay đổi, cho rằng Tuyết Ngao lại nổi cơn điên, đang định ra tay ngăn cản!
Nhưng lại chứng kiến Tuyết Ngao đột nhiên đem chân trước khoác lên vai Tô Mặc Nhi, cái đuôi lại vẫy vẫy, giống như là đang làm nũng, còn thuận tiện ở trên gương mặt nàng liếm tới liếm lui!
Sắc mặt Phong Đạc trong nháy mắt đen sì, mắt phượng đã muốn phun ra lửa.
Phong Kỳ ở một bên nhìn, khóe môi kéo lên, cũng không biết nên nói cái gì.
Hắn nuôi nó nhiều năm như vậy, mỗi ngày đều cho nó ăn ngon, lại còn không bằng một nữ nhân mới chỉ nuôi nó có vài ngày!
Mặt mày Tô Mặc Nhi hớn hở, sờ sờ đầu Tuyết Ngao, thân mật cọ xát với nó.
Phong Đạc mặt đen lại, bước đi qua, trực tiếp đem móng vuốt của Tuyết Ngao trên vai Tô Mặc Nhi gỡ xuống.
Tô Mặc Nhi có chút bất mãn nhìn hắn một cái: "Ngươi đừng làm bị thương nó."
"…..." Nữ nhân không biết tốt xấu!
Trong ngực Phong Đạc buồn bực ngẹn một hơi, không có chỗ phát tiết.
Nhất là lúc chứng kiến Tuyết Ngao lớn lối hướng về phía hắn nhe răng gầm nhẹ, nhìn là muốn một chưởng đập chết nó!
Tô Mặc Nhi an ủi vuốt vuốt đầuTuyết Ngao, rất là thỏa mãn.
Một lát sau, Vân Phàm trước đến bẩm báo, nói đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, thỉnh bọn họ đi qua.
Ba người đang muốn đi phòng ăn, Niếp Nghị lại đột nhiên đến Thủy Vân Các.
Hắn ghé vào tai của Phong Đạc nói vài câu, sắc mặt của Phong Đạc nhìn không tốt cau nhẹ mi lại.
Phong Đạc đối với Tô Mặc Nhi cùng Phong Kỳ nói ra: "Các ngươi hãy đi trước đi, bản vương có chút việc cần phải xử lý!"
" Tam ca, xảy ra chuyện gì sao?" Phong Kỳ có chút lo lắng hỏi.
Phong Đạc là cực ít xuất hiện vẻ mặt này, xem ra chuyện lần này có chút khó giải quyết!
"Chuyện nhỏ mà thôi, bản vương đi rồi về ngay." Phong Đạc nói xong, đã trực tiếp rời khỏi.
Tô Mặc Nhi nhìn bóng lưng của hắn một cách kỳ quái, trực giác cho rằng hắn là gặp đại phiền toái rồi!
Hắn nếu đã không chịu nói, chứng tỏ hắn có thể giải quyết được đi?
Người này mặc dù hai ngày nay có chút không quá bình thường, nhưng về chuyện đại sự sẽ không làm chuyện hàm hồ.
Tô Mặc Nhi cũng không có nghĩ nhiều, kéo Tuyết Ngao, đi về phía phòng ăn.
Phong Kỳ cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo Tô Mặc Nhi vào phòng ăn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.