Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi
Chương 56: 55 băng tằm phách (1)
Thanh Canh Điểu
13/07/2016
"Còn có một loại
phương pháp nữa, là lấy máu của nam nhân kia, rồi dẫn vào trong kinh
mạch của vương phi, nhưng mà nếu làm như vậy sẽ gây tổn hại rất lớn đối
với thân thể của người nọ."
Phong Đạc nhíu nhíu mày, hỏi, "Phải đi đâu để tìm được người như vậy?"
"Chuyện này cũng không khó lắm, chỉ cần là nam tử có thân thể cường tráng trưởng thành là được." Đại sư Tuệ Ngạn nói.
Đôi mắt Phong Đạc sáng ngời, "Vậy thì bản vương cũng có thể?"
"Vương gia không thể! Thứ lỗi cho bần tăng nói thẳng, trong quá trình giải độc, nếu có một chút sai lầm nào, thì hai người đều sẽ bị mất mạng. Vương gia chí tồn cao xa, hiện tại không nên đặt mình vào những chuyện nữ nhi tình trường này." Đại sư Tuệ Ngạn không đồng ý nhìn hắn.
Phong Đạc cảm thấy có chút phiền loạn, "Nếu như bản vương chọn phương pháp thứ nhất?"
"Vậy thì rất có thể vương gia cũng sẽ bị trúng độc." Đại sư Tuệ Ngạn nghiêm mặt nói, "Huống chi, cho dù vương gia nguyện ý, nêu không có băng tằm làm thuốc, thì độc trên người vương phi vẫn không thể loại trừ như cũ."
"Vậy bản vương đi tìm băng tằm!"
"Nhưng nếu thật sự là đơn giản như thế, vậy thì bần tăng cũng sẽ không làm khó rồi. Băng tằm sống ở nơi hoang dã Bắc Minh, thuộc tính lạnh vô cùng, lại còn có kịch độc. Phải trải qua cửu tử cửu sinh, nung đốt qua ngọn lửa nóng hừng hựt, mới có thể được băng tằm phách, giải trừ nguyền rủa."
Đại sư Tuệ Ngạn lắc lắc đầu, thở dài, "Chỉ riêng băng tằm đã là thứ cực kỳ khó tìm kiếm, chớ nói chi là, băng tằm phách đã trải qua cửu tử cửu sinh."
"Bất cứ như thế nào, bản vương cũng phải đi thử một lần!" Ống tay áo rũ xuống, Phong Đạc nắm thật chặt quả đấm, chỉ cần có một tia hy vọng, hắn cũng sẽ không buông tha!
Lúc chạng vạng, Tô Mặc Nhi có tỉnh lại một lần, chỉ ăn đơn giản một chút thức ăn, rồi lại ngủ tiếp.
Phong Đạc nằm ở bên cạnh Tô Mặc Nhi, liên tục bảo vệ nàng, cho đến khi cực kì mệt mỏi, mới ôm lấy nàng ngủ rất say.
Nửa đêm, trong phòng đột nhiên có chút động tĩnh bất thường.
Dường như Tô Mặc Nhi như có cảm ứng, đột nhiên mở mắt ra.
Mượn ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu nghiêng vào, nàng thấy rõ ràng, bên cạnh bàn trong phòng có một người đang đứng!
Trong bóng tối, ánh mắt nàng sáng quắc nhìn chằm chằm bóng dáng trước bàn kia, không tự giác lại ngừng hô hấp.
Bóng người trước bàn khẽ nhúc nhích, giống như là muốn rời khỏi phòng.
Đột nhiên trong phòng, ánh sáng bỗng dưng được thắp lên chói mắt!
Tô Mặc Nhi bị ánh sáng đột ngột này làm chói mắt, con ngươi khẽ nhắm lại.
Lần nữa lại mở ra, thì phát hiện, Phong Đạc cầm đoản kiếm trong tay, mũi kiếm không nghiêng lệch một phân nào đang đưa trước ngực của người đứng trước bàn!
Người nọ mặc một thân y phục dạ hành, khăn đen che đi khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mặt hơi hoảng loạn.
"Ngươi là người phương nào?" Phong Đạc nghiêm nghị hỏi.
Hoảng loạn trong mắt người kia trong một chớp mắt đã không thấy, ánh mắt bình tĩnh nhìn Phong Đạc một cái, lại quay đầu, nhìn nhìn Tô Mặc Nhi.
Thân hình, trong phòng bỗng dưng biến mất ở trong không trung!
Mà trên bàn, lại đột nhiên xuất hiện một cái hộp nhỏ vuông thẳng.
Phong Đạc một tay cầm dạ minh châu, bước nhanh đi đến trước giường, lo lắng hỏi, "Mặc Nhi, ngươi có sao không?"
Tô Mặc Nhi có chút nghi hoặc, "Ta không sao. Ngươi làm sao vậy?"
"Người nọ cho mê hương vào trong phòng." Phong Đạc trầm giọng giải thích.
"Vậy ngươi..." Bộ dạng hắn này, sao một chút cũng không như trúng mê hương.
"Loại dược này, trước đây bản vương đã gặp qua không ít, chút liều thuốc này còn chưa đủ để mê hoặc bản vương." Thấy nàng không có việc gì, Phong Đạc mới yên lòng một chút.
Tô Mặc Nhi chỉ cảm thấy quỉ dị không hiểu nỗi, "Mới vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm sao người đó lại đột nhiên biến mất!"
Tình cảnh này, nàng chỉ thấy ở trên TV! Những chuyện kia đều là kỹ sảo sau màn diễn, nhưng hôm nay xảy ra chuyện này, lại còn là chuyện xảy ra chân thật nhất ở trước mắt nàng!
Lông mày Phong Đạc nhăn lại, vẫn cũng không thông.
Chỉ có thể giải thích là, võ công của người nọ quá cao, khinh công nhanh đến nỗi ngay cả tàn ảnh cũng không nhìn thấy!
Chỉ là, lý do này, ngay cả chính hắn cũng không tin!
Người đó đứng ở trước mắt hắn, nếu có sử dụng nội lực thoát đi, thì không thể nào mà hắn không có một chút cảm giác được!
Phong Đạc nhíu nhíu mày, hỏi, "Phải đi đâu để tìm được người như vậy?"
"Chuyện này cũng không khó lắm, chỉ cần là nam tử có thân thể cường tráng trưởng thành là được." Đại sư Tuệ Ngạn nói.
Đôi mắt Phong Đạc sáng ngời, "Vậy thì bản vương cũng có thể?"
"Vương gia không thể! Thứ lỗi cho bần tăng nói thẳng, trong quá trình giải độc, nếu có một chút sai lầm nào, thì hai người đều sẽ bị mất mạng. Vương gia chí tồn cao xa, hiện tại không nên đặt mình vào những chuyện nữ nhi tình trường này." Đại sư Tuệ Ngạn không đồng ý nhìn hắn.
Phong Đạc cảm thấy có chút phiền loạn, "Nếu như bản vương chọn phương pháp thứ nhất?"
"Vậy thì rất có thể vương gia cũng sẽ bị trúng độc." Đại sư Tuệ Ngạn nghiêm mặt nói, "Huống chi, cho dù vương gia nguyện ý, nêu không có băng tằm làm thuốc, thì độc trên người vương phi vẫn không thể loại trừ như cũ."
"Vậy bản vương đi tìm băng tằm!"
"Nhưng nếu thật sự là đơn giản như thế, vậy thì bần tăng cũng sẽ không làm khó rồi. Băng tằm sống ở nơi hoang dã Bắc Minh, thuộc tính lạnh vô cùng, lại còn có kịch độc. Phải trải qua cửu tử cửu sinh, nung đốt qua ngọn lửa nóng hừng hựt, mới có thể được băng tằm phách, giải trừ nguyền rủa."
Đại sư Tuệ Ngạn lắc lắc đầu, thở dài, "Chỉ riêng băng tằm đã là thứ cực kỳ khó tìm kiếm, chớ nói chi là, băng tằm phách đã trải qua cửu tử cửu sinh."
"Bất cứ như thế nào, bản vương cũng phải đi thử một lần!" Ống tay áo rũ xuống, Phong Đạc nắm thật chặt quả đấm, chỉ cần có một tia hy vọng, hắn cũng sẽ không buông tha!
Lúc chạng vạng, Tô Mặc Nhi có tỉnh lại một lần, chỉ ăn đơn giản một chút thức ăn, rồi lại ngủ tiếp.
Phong Đạc nằm ở bên cạnh Tô Mặc Nhi, liên tục bảo vệ nàng, cho đến khi cực kì mệt mỏi, mới ôm lấy nàng ngủ rất say.
Nửa đêm, trong phòng đột nhiên có chút động tĩnh bất thường.
Dường như Tô Mặc Nhi như có cảm ứng, đột nhiên mở mắt ra.
Mượn ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu nghiêng vào, nàng thấy rõ ràng, bên cạnh bàn trong phòng có một người đang đứng!
Trong bóng tối, ánh mắt nàng sáng quắc nhìn chằm chằm bóng dáng trước bàn kia, không tự giác lại ngừng hô hấp.
Bóng người trước bàn khẽ nhúc nhích, giống như là muốn rời khỏi phòng.
Đột nhiên trong phòng, ánh sáng bỗng dưng được thắp lên chói mắt!
Tô Mặc Nhi bị ánh sáng đột ngột này làm chói mắt, con ngươi khẽ nhắm lại.
Lần nữa lại mở ra, thì phát hiện, Phong Đạc cầm đoản kiếm trong tay, mũi kiếm không nghiêng lệch một phân nào đang đưa trước ngực của người đứng trước bàn!
Người nọ mặc một thân y phục dạ hành, khăn đen che đi khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mặt hơi hoảng loạn.
"Ngươi là người phương nào?" Phong Đạc nghiêm nghị hỏi.
Hoảng loạn trong mắt người kia trong một chớp mắt đã không thấy, ánh mắt bình tĩnh nhìn Phong Đạc một cái, lại quay đầu, nhìn nhìn Tô Mặc Nhi.
Thân hình, trong phòng bỗng dưng biến mất ở trong không trung!
Mà trên bàn, lại đột nhiên xuất hiện một cái hộp nhỏ vuông thẳng.
Phong Đạc một tay cầm dạ minh châu, bước nhanh đi đến trước giường, lo lắng hỏi, "Mặc Nhi, ngươi có sao không?"
Tô Mặc Nhi có chút nghi hoặc, "Ta không sao. Ngươi làm sao vậy?"
"Người nọ cho mê hương vào trong phòng." Phong Đạc trầm giọng giải thích.
"Vậy ngươi..." Bộ dạng hắn này, sao một chút cũng không như trúng mê hương.
"Loại dược này, trước đây bản vương đã gặp qua không ít, chút liều thuốc này còn chưa đủ để mê hoặc bản vương." Thấy nàng không có việc gì, Phong Đạc mới yên lòng một chút.
Tô Mặc Nhi chỉ cảm thấy quỉ dị không hiểu nỗi, "Mới vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm sao người đó lại đột nhiên biến mất!"
Tình cảnh này, nàng chỉ thấy ở trên TV! Những chuyện kia đều là kỹ sảo sau màn diễn, nhưng hôm nay xảy ra chuyện này, lại còn là chuyện xảy ra chân thật nhất ở trước mắt nàng!
Lông mày Phong Đạc nhăn lại, vẫn cũng không thông.
Chỉ có thể giải thích là, võ công của người nọ quá cao, khinh công nhanh đến nỗi ngay cả tàn ảnh cũng không nhìn thấy!
Chỉ là, lý do này, ngay cả chính hắn cũng không tin!
Người đó đứng ở trước mắt hắn, nếu có sử dụng nội lực thoát đi, thì không thể nào mà hắn không có một chút cảm giác được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.