Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi
Chương 170: chỉ còn ba ngày (2)
Thanh Canh Điểu
25/10/2016
Tô Mặc Nhi nháy mắt ra hiệu với Thiên Chi, nói sang chuyện khác, "Thiên Chi, ngươi thế nào lại tới nơi đây?"
Thiên Chi sững sờ, lúc ý thức được mình dường như đã nói sai, đang muốn mở miệng trả lời, thì nam nhân tóc trắng kia lại trực tiếp hỏi, "Ngươi không nói cho hắn biết, thân phận của ngươi?"
"Ta..." Tô Mặc Nhi tự nhiên biết rõ ý tứ của hắn.
Nàng nhớ rõ, lúc trước Thiên Chi tìm đến nàng, chính là phụng mệnh sư phụ.
Nếu Thiên Chi cũng đã đến nơi này, vậy người nam nhân trước mắt này tám đến chín phần chắc chắn là sư phụ thường thường treo trên bờ môi của hắn rồi.
Hắn nói thân phận của nàng, chính là công chúa hồ giới, khiến cho nàng đến bây giờ vẫn không dám xác định.
Dù sao, nàng xuyên không đến đây, cũng không chân chính thuộc về thế giới này, hơn nữa ở trong đầu của nàng, cũng chưa bao giờ xuất hiện về ký ức của thân thế này.
Nam nhân tóc trắng kia hoàn toàn không để ý đến những điều này, ánh mắt của hắn nhìn thẳng chằm chằm vào Phong Đạc, hỏi, "Nếu như Tô Mặc Nhi không phải là người mà là yêu quái, ngươi, hoàn toàn nguyện ý theo nàng sao?"
Phong Đạc giật mình, một hồi lâu mới phản ứng được ẩn ý trong lời nói của hắn.
Tô Mặc Nhi hoàn toàn không ngờ đến người nam nhân kia sẽ nói trực tiếp như vậy, lúc này nàng nhìn xem Phong Đạc, cảm xúc thấp thỏm từ trước nay chưa từng có.
Phong Đạc giương lên khóe môi, mắt phượng kiên định nhìn về phía Tô Mặc Nhi, "Ta chỉ yêu một mình Tô Mặc Nhi, chỉ cần nàng là Tô Mặc Nhi, là người hay là yêu, đối với ta mà nói có điều gì khác biệt đâu?"
"Phong Đạc..." Tô Mặc Nhi cảm thấy lòng mình tràn đầy cảm động.
Trên khuôn mặt nam nhân tóc trắng mang theo một ít vui vẻ không rõ ràng, "Nhớ kỹ lời ngươi nói."
"Đương nhiên." Phong Đạc nói.
Nam nhân tóc trắng quay đầu nói với Thiên Chi, "Ngươi vội vã chạy về như vậy, thương thế đã dưỡng tốt rồi sao?"
"Ân." Thiên Chi gật gật đầu, dáng vẻ như muốn nói nhưng lại thôi.
Nam nhân tóc trắng lập tức sáng tỏ, nhàn nhạt nói, "Xem ra lại có một ít chuyện phiền phức rồi, theo vi sư đi thôi."
Mắt Thiên Chi nhìn Tô Mặc Nhi, gãi gãi đầu, có chút rối rắm nói, "Chủ nhân, ngươi nghỉ ngơi trước đi, sau này ta sẽ trở lại thăm ngươi."
"Tốt."
"Ngươi có thể không cần đến đây." Phong Đạc lạnh nhạt nói, hắn chưa từng quên chuyện lúc trước Mặc Nhi che chở cho hắn.
Nếu không phải biết rõ bọn họ là chủ tớ, thì hắn sớm đã không cho phép nam nhân khác ở lại bên cạnh Mặc Nhi.
"Hừ, đây là địa bàn của tiểu gia, tiểu gia muốn đến, thì không có người nào có thể ngăn được!" Vẻ mặt Thiên Chi cao ngạo phản bác.
Tô Mặc Nhi chợt cảm thấy đau đầu, hai người kia, có thể không ngây thơ như vậy được hay không...
Thiên Chi đi theo sư phụ của hắn đến một phòng trúc u tĩnh.
Vào phòng, hắn cũng không khách khí, trực tiếp tìm cái ghế ngồi xuống.
"Đã xảy ra chuyện gì, mà lại gấp gáp như vậy?" Nam nhân tóc trắng ưu nhã ngồi vào một bên, mới hỏi.
"Mấy ngày này có phải ngươi thường xuyên cho tiểu tử kia đi đến Mộ Lạc Thành mua rượu hay không?" Thiên Chi hỏi thẳng.
Nam nhân tóc trắng tựa hồ như không có chút ngoài ý muốn nào, chỉ
nhẹ nhàng trả lời, "Ân."
"Rượu kia đâu?" Thiên Chi vội hỏi.
Nam nhân nâng nâng mí mắt, "Như thế nào, ngươi phát hiện rượu kia có vấn đề sao?"
"Nói như vậy, ngươi đã sớm biết rồi?" Khoé môi Thiên Chi thoáng kéo lên, quái dị nhìn xem hắn.
Nam nhân tóc trắng chẳng nói đúng sai, chỉ nói, "Nói một chút chuyện ngươi phát hiện ra đi."
Thiên Chi có chút buồn bực, nhưng vẫn tỉ mỉ nói, "Ta và chủ nhân ở Mộ Lạc Thành nghỉ chân vào buổi chiều đầu tiên, thì phát hiện có người vụng trộm lẻn vào phòng. Về sau chúng ta đi đến quán rượu, ta lại phát hiện lão bản quán rượu chính là người lúc đêm khuya lẻn vào phòng của chủ nhân, ta muốn dùng sức mạnh để ép hỏi hắn, kết quả là hắn bị người ra tay nguyền rủa, chết tan thành mây khói, cho nên ta mới lo lắng trong cốc xảy ra chuyện, liền vội vã chạy về."
"A? Cho nên ngươi mới hoài nghi rượu kia có vấn đề sao?"
"Phải, ta nhìn thấy tiểu tử kia dùng lệnh bài lực hỗn độn mang theo chủ nhân rời đi. Mà trên thế gian này, ngoại trừ Minh U Cốc, còn có chỗ nào có thể mượn lực hỗn độn lực để đi vào chứ?" Thiên Chi chậm rãi nói ra.
Thiên Chi sững sờ, lúc ý thức được mình dường như đã nói sai, đang muốn mở miệng trả lời, thì nam nhân tóc trắng kia lại trực tiếp hỏi, "Ngươi không nói cho hắn biết, thân phận của ngươi?"
"Ta..." Tô Mặc Nhi tự nhiên biết rõ ý tứ của hắn.
Nàng nhớ rõ, lúc trước Thiên Chi tìm đến nàng, chính là phụng mệnh sư phụ.
Nếu Thiên Chi cũng đã đến nơi này, vậy người nam nhân trước mắt này tám đến chín phần chắc chắn là sư phụ thường thường treo trên bờ môi của hắn rồi.
Hắn nói thân phận của nàng, chính là công chúa hồ giới, khiến cho nàng đến bây giờ vẫn không dám xác định.
Dù sao, nàng xuyên không đến đây, cũng không chân chính thuộc về thế giới này, hơn nữa ở trong đầu của nàng, cũng chưa bao giờ xuất hiện về ký ức của thân thế này.
Nam nhân tóc trắng kia hoàn toàn không để ý đến những điều này, ánh mắt của hắn nhìn thẳng chằm chằm vào Phong Đạc, hỏi, "Nếu như Tô Mặc Nhi không phải là người mà là yêu quái, ngươi, hoàn toàn nguyện ý theo nàng sao?"
Phong Đạc giật mình, một hồi lâu mới phản ứng được ẩn ý trong lời nói của hắn.
Tô Mặc Nhi hoàn toàn không ngờ đến người nam nhân kia sẽ nói trực tiếp như vậy, lúc này nàng nhìn xem Phong Đạc, cảm xúc thấp thỏm từ trước nay chưa từng có.
Phong Đạc giương lên khóe môi, mắt phượng kiên định nhìn về phía Tô Mặc Nhi, "Ta chỉ yêu một mình Tô Mặc Nhi, chỉ cần nàng là Tô Mặc Nhi, là người hay là yêu, đối với ta mà nói có điều gì khác biệt đâu?"
"Phong Đạc..." Tô Mặc Nhi cảm thấy lòng mình tràn đầy cảm động.
Trên khuôn mặt nam nhân tóc trắng mang theo một ít vui vẻ không rõ ràng, "Nhớ kỹ lời ngươi nói."
"Đương nhiên." Phong Đạc nói.
Nam nhân tóc trắng quay đầu nói với Thiên Chi, "Ngươi vội vã chạy về như vậy, thương thế đã dưỡng tốt rồi sao?"
"Ân." Thiên Chi gật gật đầu, dáng vẻ như muốn nói nhưng lại thôi.
Nam nhân tóc trắng lập tức sáng tỏ, nhàn nhạt nói, "Xem ra lại có một ít chuyện phiền phức rồi, theo vi sư đi thôi."
Mắt Thiên Chi nhìn Tô Mặc Nhi, gãi gãi đầu, có chút rối rắm nói, "Chủ nhân, ngươi nghỉ ngơi trước đi, sau này ta sẽ trở lại thăm ngươi."
"Tốt."
"Ngươi có thể không cần đến đây." Phong Đạc lạnh nhạt nói, hắn chưa từng quên chuyện lúc trước Mặc Nhi che chở cho hắn.
Nếu không phải biết rõ bọn họ là chủ tớ, thì hắn sớm đã không cho phép nam nhân khác ở lại bên cạnh Mặc Nhi.
"Hừ, đây là địa bàn của tiểu gia, tiểu gia muốn đến, thì không có người nào có thể ngăn được!" Vẻ mặt Thiên Chi cao ngạo phản bác.
Tô Mặc Nhi chợt cảm thấy đau đầu, hai người kia, có thể không ngây thơ như vậy được hay không...
Thiên Chi đi theo sư phụ của hắn đến một phòng trúc u tĩnh.
Vào phòng, hắn cũng không khách khí, trực tiếp tìm cái ghế ngồi xuống.
"Đã xảy ra chuyện gì, mà lại gấp gáp như vậy?" Nam nhân tóc trắng ưu nhã ngồi vào một bên, mới hỏi.
"Mấy ngày này có phải ngươi thường xuyên cho tiểu tử kia đi đến Mộ Lạc Thành mua rượu hay không?" Thiên Chi hỏi thẳng.
Nam nhân tóc trắng tựa hồ như không có chút ngoài ý muốn nào, chỉ
nhẹ nhàng trả lời, "Ân."
"Rượu kia đâu?" Thiên Chi vội hỏi.
Nam nhân nâng nâng mí mắt, "Như thế nào, ngươi phát hiện rượu kia có vấn đề sao?"
"Nói như vậy, ngươi đã sớm biết rồi?" Khoé môi Thiên Chi thoáng kéo lên, quái dị nhìn xem hắn.
Nam nhân tóc trắng chẳng nói đúng sai, chỉ nói, "Nói một chút chuyện ngươi phát hiện ra đi."
Thiên Chi có chút buồn bực, nhưng vẫn tỉ mỉ nói, "Ta và chủ nhân ở Mộ Lạc Thành nghỉ chân vào buổi chiều đầu tiên, thì phát hiện có người vụng trộm lẻn vào phòng. Về sau chúng ta đi đến quán rượu, ta lại phát hiện lão bản quán rượu chính là người lúc đêm khuya lẻn vào phòng của chủ nhân, ta muốn dùng sức mạnh để ép hỏi hắn, kết quả là hắn bị người ra tay nguyền rủa, chết tan thành mây khói, cho nên ta mới lo lắng trong cốc xảy ra chuyện, liền vội vã chạy về."
"A? Cho nên ngươi mới hoài nghi rượu kia có vấn đề sao?"
"Phải, ta nhìn thấy tiểu tử kia dùng lệnh bài lực hỗn độn mang theo chủ nhân rời đi. Mà trên thế gian này, ngoại trừ Minh U Cốc, còn có chỗ nào có thể mượn lực hỗn độn lực để đi vào chứ?" Thiên Chi chậm rãi nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.