Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi
Chương 139: chờ ta trở lại (4 )
Thanh Canh Điểu
01/10/2016
Editor: Tử Sắc Y
Phong Đạc xuất cung, Niếp Nghị sớm đã đợi ở đó rất lâu.
Thấy Phong Đạc đến, hắn lập tức vén màn xe lên, để Phong Đạc ngồi vào, rồi vội vàng lái xe rời khỏi hoàng cung.
Sắc mặt Phong Đạc tái nhợt đến cực điểm, khoé môi mơ hồ còn hiện lên màu tím đen.
Niếp Nghị biết rõ hắn đây lại vận nội lực, cho nên khẳng định là tổn thương không nhẹ, vì vậy không dám trễ nãi mà lái xe ngựa đi về phía vương phủ.
Xe ngựa chạy nhanh cách hoàng cung không xa, Phong Đạc không duy trì được mà phun ra một búng máu!
Người cũng vô lực tựa vào trên thành xe.
Niếp Nghị nhạy cảm ngửi thấy được một luồng mùi máu tươi, cảm thấy lo lắng, mà lúc này tốc độ xe ngựa đã nhanh hơn một chút.
Một hồi lâu, trong xe mới truyền ra thanh âm suy yếu của Phong Đạc, "Niếp Nghị, trước đi Thiên hương lâu tìm Ánh Hàn."
"Vâng!" Niếp Nghị vội vàng quay đầu, chuyển hướng sang con đường khác, vội vã đi.
Tô Mặc Nhi ở trong vương phủ nóng lòng chờ, từ khi sáng rời giường không thấy Phong Đạc, cũng đã hơn hai canh giờ rồi, nhưng vẫn không thấy hắn hồi phủ.
Nàng đã hỏi qua các nha hoàn trong phủ, các nàng đều nói, vào ngày thường Phong Đạc lầm triều, chưa tới một canh giờ thì đã trở lại rồi.
Tô Mặc Nhi cảm thấy có chút bất an, nàng lo lắng bởi vì chuyện ngày hôm qua, hoàng đế sẽ trách tội Phong Đạc...
Huống chi, trong tay Phong Đạc còn có Ngưng Bích Lưu Quang, vật này, có ai mà không muốn?
Nhất là hoàng đế ngồi ở vị trí trên cao, hắn làm sao mà chịu cam tâm bị con trai của mình uy hiếp được?
Lại đợi một hồi lâu, Tô Mặc Nhi không kìm được mà chạy ra trước cửa phủ chờ.
Rốt cục, sau nửa canh giờ, cuối ngã tư đường, có một chiếc xe ngựa đang đi chầm chậm tới đây, mà người lái xe đúng là Niếp Nghị!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mặc Nhi vui mừng, tâm tình thấp thỏm, cuối cùng cũng đã bình phục lại.
Phong Đạc vừa xuống xe ngựa, thấy Tô Mặc Nhi đang đứng ở trước cửa, khóe môi không tự chủ được mà gợi lên một nụ cười ôn nhu.
Niếp Nghị cung kính nói một tiếng vương phi, rồi kéo xe ngựa đi vào hậu viện.
Tô Mặc Nhi đi nhanh vài bước đến trước mặt Phong Đạc, Phong Đạc đưa tay vuốt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, lại cảm thấy trên tay là một mảnh lạnh buốt.
Sắc mặt lập tức trầm xuống vài phần, trách cứ, “Có biết là bên ngoài lạnh hay không?"
Lời trách tuy có chút nghiêm khắc, nhưng hắn lại đưa tay cởi xuống áo khoác trên người, choàng lên trên người nàng.
Trời vào mùa thu vốn lạnh, trước đó Tô Mặc Nhi lại còn hấp thu băng tằm phách, cho nên nhiệt độ cơ thể thấp hơn so với người bình thường rất nhiều, hơn nữa đứng chờ ở trước cửa này hơn nửa canh giờ, đương nhiên là trên người vô cùng lạnh như băng.
Trong nháy mắt uỷ khuất nho nhỏ trong lòng Tô Mặc Nhi tan thành mây khói, trong lòng ấm áp, nhịn không được mà nắm lấy bàn tay to của hắn.
Chỉ là, vừa mới chạm vào tay của hắn, Tô Mặc Nhi liền rút tay về.
Ánh mắt khẽ chột dạ nhìn về phía nơi khác.
Phong Đạc thừa dịp, cầm bàn tay nhỏ bé của nàng nắm ở lòng bàn tay mình, "Bản vương không có ở đây, ngươi sao không tự chăm sóc mình cho tốt sao! Về trước phủ rồi nói sau!"
Tô Mặc Nhi bị hắn kéo đi, vào vương phủ, trở về phòng của hắn.
Phong Đạc sai người mang lò sưởi đến, một lát sau trong phòng liền trở nên ấm áp.
Tô Mặc Nhi nhìn hắn nửa ngày cũng không để ý nàng, chỉ có thể nhỏ giọng nhận sai nói, "Sau này ta sẽ không như vậy nữa, ta chỉ hơi lo lắng cho ngươi thôi, đừng nóng giận..."
Phong Đạc bất đắc dĩ nhìn xem nàng, cảm giác trên người nàng vẫn còn có chút lạnh, im lặng đưa tay cởi áo ngoài của nàng, rồi nhét cả người nàng vào trong mền.
Trong lúc đó trong lòng Tô Mặc Nhi run sợ nhìn xem động tác của hắn, mà tim lại cứ nhảy thình thịch thình thịch không ngừng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đã nhiễm chút đỏ ửng bất bình thường.
Mà sau đó, Phong Đạc cởi giày, vén chăn lên, cũng nằm xuống theo.
Bàn tay hắn vươn tới, liền ôm Tô Mặc Nhi vào trong lòng.
Tô Mặc Nhi nháy mắt mấy cái, trong lòng cũng buông lỏng cảm xúc khẩn trương.
Nàng tuyệt đối, tuyệt đối, sẽ không thừa nhận là nàng vừa mới nghĩ sai...
"Sau này không được phép như vậy nữa! Cho dù bản vương không ở bên cạnh ngươi, ngươi cũng phải tự chăm sóc cho mình thật tốt!" Giọng nói Phong Đạc mang theo từ tính sâu kín vang lên ở bên tai nàng.
Hô hấp của Tô Mặc Nhi kích động một hồi, không hiểu sao lại cảm giác được lời của hắn dường như... Có chút vấn đề!
Phong Đạc xuất cung, Niếp Nghị sớm đã đợi ở đó rất lâu.
Thấy Phong Đạc đến, hắn lập tức vén màn xe lên, để Phong Đạc ngồi vào, rồi vội vàng lái xe rời khỏi hoàng cung.
Sắc mặt Phong Đạc tái nhợt đến cực điểm, khoé môi mơ hồ còn hiện lên màu tím đen.
Niếp Nghị biết rõ hắn đây lại vận nội lực, cho nên khẳng định là tổn thương không nhẹ, vì vậy không dám trễ nãi mà lái xe ngựa đi về phía vương phủ.
Xe ngựa chạy nhanh cách hoàng cung không xa, Phong Đạc không duy trì được mà phun ra một búng máu!
Người cũng vô lực tựa vào trên thành xe.
Niếp Nghị nhạy cảm ngửi thấy được một luồng mùi máu tươi, cảm thấy lo lắng, mà lúc này tốc độ xe ngựa đã nhanh hơn một chút.
Một hồi lâu, trong xe mới truyền ra thanh âm suy yếu của Phong Đạc, "Niếp Nghị, trước đi Thiên hương lâu tìm Ánh Hàn."
"Vâng!" Niếp Nghị vội vàng quay đầu, chuyển hướng sang con đường khác, vội vã đi.
Tô Mặc Nhi ở trong vương phủ nóng lòng chờ, từ khi sáng rời giường không thấy Phong Đạc, cũng đã hơn hai canh giờ rồi, nhưng vẫn không thấy hắn hồi phủ.
Nàng đã hỏi qua các nha hoàn trong phủ, các nàng đều nói, vào ngày thường Phong Đạc lầm triều, chưa tới một canh giờ thì đã trở lại rồi.
Tô Mặc Nhi cảm thấy có chút bất an, nàng lo lắng bởi vì chuyện ngày hôm qua, hoàng đế sẽ trách tội Phong Đạc...
Huống chi, trong tay Phong Đạc còn có Ngưng Bích Lưu Quang, vật này, có ai mà không muốn?
Nhất là hoàng đế ngồi ở vị trí trên cao, hắn làm sao mà chịu cam tâm bị con trai của mình uy hiếp được?
Lại đợi một hồi lâu, Tô Mặc Nhi không kìm được mà chạy ra trước cửa phủ chờ.
Rốt cục, sau nửa canh giờ, cuối ngã tư đường, có một chiếc xe ngựa đang đi chầm chậm tới đây, mà người lái xe đúng là Niếp Nghị!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mặc Nhi vui mừng, tâm tình thấp thỏm, cuối cùng cũng đã bình phục lại.
Phong Đạc vừa xuống xe ngựa, thấy Tô Mặc Nhi đang đứng ở trước cửa, khóe môi không tự chủ được mà gợi lên một nụ cười ôn nhu.
Niếp Nghị cung kính nói một tiếng vương phi, rồi kéo xe ngựa đi vào hậu viện.
Tô Mặc Nhi đi nhanh vài bước đến trước mặt Phong Đạc, Phong Đạc đưa tay vuốt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, lại cảm thấy trên tay là một mảnh lạnh buốt.
Sắc mặt lập tức trầm xuống vài phần, trách cứ, “Có biết là bên ngoài lạnh hay không?"
Lời trách tuy có chút nghiêm khắc, nhưng hắn lại đưa tay cởi xuống áo khoác trên người, choàng lên trên người nàng.
Trời vào mùa thu vốn lạnh, trước đó Tô Mặc Nhi lại còn hấp thu băng tằm phách, cho nên nhiệt độ cơ thể thấp hơn so với người bình thường rất nhiều, hơn nữa đứng chờ ở trước cửa này hơn nửa canh giờ, đương nhiên là trên người vô cùng lạnh như băng.
Trong nháy mắt uỷ khuất nho nhỏ trong lòng Tô Mặc Nhi tan thành mây khói, trong lòng ấm áp, nhịn không được mà nắm lấy bàn tay to của hắn.
Chỉ là, vừa mới chạm vào tay của hắn, Tô Mặc Nhi liền rút tay về.
Ánh mắt khẽ chột dạ nhìn về phía nơi khác.
Phong Đạc thừa dịp, cầm bàn tay nhỏ bé của nàng nắm ở lòng bàn tay mình, "Bản vương không có ở đây, ngươi sao không tự chăm sóc mình cho tốt sao! Về trước phủ rồi nói sau!"
Tô Mặc Nhi bị hắn kéo đi, vào vương phủ, trở về phòng của hắn.
Phong Đạc sai người mang lò sưởi đến, một lát sau trong phòng liền trở nên ấm áp.
Tô Mặc Nhi nhìn hắn nửa ngày cũng không để ý nàng, chỉ có thể nhỏ giọng nhận sai nói, "Sau này ta sẽ không như vậy nữa, ta chỉ hơi lo lắng cho ngươi thôi, đừng nóng giận..."
Phong Đạc bất đắc dĩ nhìn xem nàng, cảm giác trên người nàng vẫn còn có chút lạnh, im lặng đưa tay cởi áo ngoài của nàng, rồi nhét cả người nàng vào trong mền.
Trong lúc đó trong lòng Tô Mặc Nhi run sợ nhìn xem động tác của hắn, mà tim lại cứ nhảy thình thịch thình thịch không ngừng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đã nhiễm chút đỏ ửng bất bình thường.
Mà sau đó, Phong Đạc cởi giày, vén chăn lên, cũng nằm xuống theo.
Bàn tay hắn vươn tới, liền ôm Tô Mặc Nhi vào trong lòng.
Tô Mặc Nhi nháy mắt mấy cái, trong lòng cũng buông lỏng cảm xúc khẩn trương.
Nàng tuyệt đối, tuyệt đối, sẽ không thừa nhận là nàng vừa mới nghĩ sai...
"Sau này không được phép như vậy nữa! Cho dù bản vương không ở bên cạnh ngươi, ngươi cũng phải tự chăm sóc cho mình thật tốt!" Giọng nói Phong Đạc mang theo từ tính sâu kín vang lên ở bên tai nàng.
Hô hấp của Tô Mặc Nhi kích động một hồi, không hiểu sao lại cảm giác được lời của hắn dường như... Có chút vấn đề!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.