Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi
Chương 176
Thanh Canh Điểu
25/06/2018
Tô Mặc Nhi cảm thấy nàng như đang mơ một giấc mộng dài.
Trong mộng có sư phụ, có Phong Đạc, còn có rất nhiều bằng hữu, thậm chí còn có một vài người nàng chưa từng thấy qua nhưng lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Khoảng đời nhàn nhã của nàng và sư phụ ở hiện đại, còn có lần đầu gặp mặt giữa nàng và Phong Đạc gây nên từng đợt hiểu lầm...
Nàng nhìn thấy một nữ tử có dáng vẻ giống y như nàng, xả thân cứu một tiểu hồ ly khỏi hình phạt lôi hình của trời.
Lúc đó, sau khi nàng cứu tiểu hồ ly, trong hư không lại xuất hiện một thiên thần.
Quanh thân thiên thần kia lượn lờ đám sương trắng, nhìn không rõ tướng mạo, chỉ có thể nhìn thấy được y phục hắn đang mặc là một thân gấm trắng, dáng người nhanh nhẹn, từ trên cao nhìn xuống nàng, môi mỏng khẽ mở, nói một tiếng, "Thú vị."
Tô Mặc Nhi không hiểu ý tứ trong câu nói kia của hắn, nàng giật mình, không phục hỏi, "Ngươi có ý gì?"
Trong mắt phượng của thiên thần hiện ra vài phần ý cười trêu tức, "Ngươi tiểu hồ ly này, còn muốn cứu người khác, chẳng lẽ không biết kiếp số của mình rất nhanh đã tới rồi sao?"
"Mắc mớ gì tới ngươi, hừ, ngươi dám tổn thương hắn, chính là đối địch với bổn công chúa!" Tuổi tác của nữ tử dường như không lớn, dáng vẻ xinh đẹp kia lại rất đáng yêu.
Thiên thần cười khẽ một tiếng, xoay người rồi biến mất trong không trung.
Tô Mặc Nhi cảm thấy bóng lưng của thiên thần kia lúc rời khỏi rất quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ nổi đã thấy ở nơi nào.
Nữ tử nhìn thấy thiên thần kia mà xuất thần, một hồi lâu lắc đầu, cúi người ôm lấy tiểu hồ ly bị thương.
Tiểu hồ đó, toàn thân đều là một bộ lông tuyết trắng, chỉ có trên đỉnh đuôi mang theo chút màu đen.
Tô Mặc Nhi giật mình, nàng nhận ra tiểu hồ li kia, là Thiên Chi!
Nàng mở miệng muốn gọi hắn, nhưng lời nói tựa như bị chặn ở trong cổ họng, một chút thanh âm cũng không phát ra được.
Nàng không biết nàng ở trong một màn này đến cùng là sắm vai nhân vật gì, người ngoài nhìn không thấy nàng, nàng cũng không thể dung nhập vào cuộc đời của bọn họ.
Nàng tựa như một người xem, lẳng lặng nhìn những chuyện kia xảy ra ở trước mắt mình, mà không có cách nào ngăn cản.
Đột nhiên một luồng sáng trắng chói mắt lóe lên, trước mắt Tô Mặc Nhi lại tối sầm xuống, bất đắc dĩ nàng chỉ có thể nhắm mắt lại.
Lại mở mắt lần nữa, cảm thấy thân thể đang lơ lửng như nổi ở trên biển, nổi lên lại hơi chìm xuống.
Tô Mặc Nhi chống người đứng dậy, toàn thân giống như rã rời vậy, vô cùng đau nhức.
"Mặc Nhi, ngươi đã tỉnh." Tiếng nói của Phong Đạc từ bên tai truyền đến.
Tiếp đó, trong nháy mắt thân thể của nàng rơi vào một vòng tay ấm áp.
Tô Mặc Nhi mờ mịt nhìn sang, ánh mắt có chút dại ra.
Nàng vẫn đắm chìm trong mộng như cũ, không cách nào khống chế được.
Trong mộng tất cả đều chân thật như vậy, tựa như nàng đã từng trải qua, quen thuộc đến mức làm cho nàng đau lòng.
Nàng vậy mà mơ tới Thiên Chi trong ngàn năm trước.
Thiên Chi từng nói nàng đã cứu hắn một mạng, mà trong mộng của nàng xuất hiện một nữ tử, chính là công chúa của hồ tộc, cũng chính là kiếp trước của nàng?
Phong Đạc cúi đầu nhìn xem nàng, lúc chạm đến ánh mắt của nàng, đột nhiên lòng hắn trầm xuống, thử thăm dò gọi nàng một tiếng, "Mặc Nhi?"
Tô Mặc Nhi nháy mắt mấy cái, "Phong Đạc? Làm sao vậy?"
"Không có việc gì là tốt rồi." Phong Đạc đem nàng kéo vào trong ngực ôm chặt lại, thở phào nhẹ nhõm nói "Chúng ta muốn đi đâu đây?" Tô Mặc Nhi cảm giác thân thể lay động một hồi, chẳng lẽ bọn họ đang ở trên xe ngựa?
"Trở về biên thành."
"Biên thành? Nhưng Minh U Cốc..." Tô Mặc Nhi ngồi ngay ngắn người lại, có chút khẩn trương kéo tay Phong Đạc hỏi, "Chúng ta không phải là ở Minh U Cốc sao?"
Nàng nhớ lại, lúc ấy nàng bị Ngân Lan hạ độc, đã hôn mê đi.
Chuyện về sau, hoàn toàn không hay biết.
Hiện tại, lại là thế nào vậy?
"Độc ở trong cơ thể ngươi, tiền bối đã dùng Ngưng Bích Lưu Quang giải một nửa cho ngươi rồi, độc tính này tạm thời cũng đã ổn định. Lần này chúng ta trở về, chính là muốn tìm nửa khối Ngưng Bích Lưu Quang kia." Phong Đạc đỡ nàng nằm xuống, ngồi ở bên cạnh đắp kín mền lại cho nàng, giải thích.
"Một nửa Ngưng Bích Lưu Quang bản vương đã để lại ở chỗ của Phong Kỳ, chỉ có thể lấy lại nửa khối Ngưng Bích Lưu Quang kia, độc của ngươi mới có thể giải hết."
Trong mộng có sư phụ, có Phong Đạc, còn có rất nhiều bằng hữu, thậm chí còn có một vài người nàng chưa từng thấy qua nhưng lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Khoảng đời nhàn nhã của nàng và sư phụ ở hiện đại, còn có lần đầu gặp mặt giữa nàng và Phong Đạc gây nên từng đợt hiểu lầm...
Nàng nhìn thấy một nữ tử có dáng vẻ giống y như nàng, xả thân cứu một tiểu hồ ly khỏi hình phạt lôi hình của trời.
Lúc đó, sau khi nàng cứu tiểu hồ ly, trong hư không lại xuất hiện một thiên thần.
Quanh thân thiên thần kia lượn lờ đám sương trắng, nhìn không rõ tướng mạo, chỉ có thể nhìn thấy được y phục hắn đang mặc là một thân gấm trắng, dáng người nhanh nhẹn, từ trên cao nhìn xuống nàng, môi mỏng khẽ mở, nói một tiếng, "Thú vị."
Tô Mặc Nhi không hiểu ý tứ trong câu nói kia của hắn, nàng giật mình, không phục hỏi, "Ngươi có ý gì?"
Trong mắt phượng của thiên thần hiện ra vài phần ý cười trêu tức, "Ngươi tiểu hồ ly này, còn muốn cứu người khác, chẳng lẽ không biết kiếp số của mình rất nhanh đã tới rồi sao?"
"Mắc mớ gì tới ngươi, hừ, ngươi dám tổn thương hắn, chính là đối địch với bổn công chúa!" Tuổi tác của nữ tử dường như không lớn, dáng vẻ xinh đẹp kia lại rất đáng yêu.
Thiên thần cười khẽ một tiếng, xoay người rồi biến mất trong không trung.
Tô Mặc Nhi cảm thấy bóng lưng của thiên thần kia lúc rời khỏi rất quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ nổi đã thấy ở nơi nào.
Nữ tử nhìn thấy thiên thần kia mà xuất thần, một hồi lâu lắc đầu, cúi người ôm lấy tiểu hồ ly bị thương.
Tiểu hồ đó, toàn thân đều là một bộ lông tuyết trắng, chỉ có trên đỉnh đuôi mang theo chút màu đen.
Tô Mặc Nhi giật mình, nàng nhận ra tiểu hồ li kia, là Thiên Chi!
Nàng mở miệng muốn gọi hắn, nhưng lời nói tựa như bị chặn ở trong cổ họng, một chút thanh âm cũng không phát ra được.
Nàng không biết nàng ở trong một màn này đến cùng là sắm vai nhân vật gì, người ngoài nhìn không thấy nàng, nàng cũng không thể dung nhập vào cuộc đời của bọn họ.
Nàng tựa như một người xem, lẳng lặng nhìn những chuyện kia xảy ra ở trước mắt mình, mà không có cách nào ngăn cản.
Đột nhiên một luồng sáng trắng chói mắt lóe lên, trước mắt Tô Mặc Nhi lại tối sầm xuống, bất đắc dĩ nàng chỉ có thể nhắm mắt lại.
Lại mở mắt lần nữa, cảm thấy thân thể đang lơ lửng như nổi ở trên biển, nổi lên lại hơi chìm xuống.
Tô Mặc Nhi chống người đứng dậy, toàn thân giống như rã rời vậy, vô cùng đau nhức.
"Mặc Nhi, ngươi đã tỉnh." Tiếng nói của Phong Đạc từ bên tai truyền đến.
Tiếp đó, trong nháy mắt thân thể của nàng rơi vào một vòng tay ấm áp.
Tô Mặc Nhi mờ mịt nhìn sang, ánh mắt có chút dại ra.
Nàng vẫn đắm chìm trong mộng như cũ, không cách nào khống chế được.
Trong mộng tất cả đều chân thật như vậy, tựa như nàng đã từng trải qua, quen thuộc đến mức làm cho nàng đau lòng.
Nàng vậy mà mơ tới Thiên Chi trong ngàn năm trước.
Thiên Chi từng nói nàng đã cứu hắn một mạng, mà trong mộng của nàng xuất hiện một nữ tử, chính là công chúa của hồ tộc, cũng chính là kiếp trước của nàng?
Phong Đạc cúi đầu nhìn xem nàng, lúc chạm đến ánh mắt của nàng, đột nhiên lòng hắn trầm xuống, thử thăm dò gọi nàng một tiếng, "Mặc Nhi?"
Tô Mặc Nhi nháy mắt mấy cái, "Phong Đạc? Làm sao vậy?"
"Không có việc gì là tốt rồi." Phong Đạc đem nàng kéo vào trong ngực ôm chặt lại, thở phào nhẹ nhõm nói "Chúng ta muốn đi đâu đây?" Tô Mặc Nhi cảm giác thân thể lay động một hồi, chẳng lẽ bọn họ đang ở trên xe ngựa?
"Trở về biên thành."
"Biên thành? Nhưng Minh U Cốc..." Tô Mặc Nhi ngồi ngay ngắn người lại, có chút khẩn trương kéo tay Phong Đạc hỏi, "Chúng ta không phải là ở Minh U Cốc sao?"
Nàng nhớ lại, lúc ấy nàng bị Ngân Lan hạ độc, đã hôn mê đi.
Chuyện về sau, hoàn toàn không hay biết.
Hiện tại, lại là thế nào vậy?
"Độc ở trong cơ thể ngươi, tiền bối đã dùng Ngưng Bích Lưu Quang giải một nửa cho ngươi rồi, độc tính này tạm thời cũng đã ổn định. Lần này chúng ta trở về, chính là muốn tìm nửa khối Ngưng Bích Lưu Quang kia." Phong Đạc đỡ nàng nằm xuống, ngồi ở bên cạnh đắp kín mền lại cho nàng, giải thích.
"Một nửa Ngưng Bích Lưu Quang bản vương đã để lại ở chỗ của Phong Kỳ, chỉ có thể lấy lại nửa khối Ngưng Bích Lưu Quang kia, độc của ngươi mới có thể giải hết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.