Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi
Chương 132: nếu như ta không phải là Tô Mặc Nhi (6 )
Thanh Canh Điểu
29/09/2016
Editor: Tử Sắc Y
"Phụ hoàng đã nhìn rõ ràng rồi?" Phong Đạc thấy hoàng đế đã nhìn thấy được vật trong lòng bàn tay hắn, thì lập tức thu ngọc bội kia về.
Lại không phát hiện, Tô Mặc Nhi đứng ở bên cạnh hắn, lúc nhìn đến ngọc bội, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy.
Hoàng đế nhìn chằm chằm, thần sắc từ âm trầm dần dần trở nên kinh hoàng.
Hắn hơi đứng không vững phải lui về phía sau mấy bước, toàn thân vô lực ngồi trở lại trên ghế.
Phong Đạc chậm rãi cong khóe môi, nói, "Phụ hoàng phải bảo trọng thân thể, Phong Lan Quốc hưng thịnh, còn phải dựa vào phụ hoàng."
"Ngươi..." Đôi môi hoàng đế run rẩy, một hồi lâu mới nói, "Trẫm chỉ hy vọng ngươi có thể vì Phong Lan quốc mà suy nghĩ, đón dâu tiên tử Linh Hàm, bảo vệ Phong Lan ta trọn đời thái bình."
"Bản vương tự đánh giá mình không có bổn sự lớn như vậy. Huống chi, khi nào phụ hoàng thay bản vương suy nghĩ vậy?" Phong Đạc nói thẳng.
Hiện tại buộc hắn(PĐ) vì lòng riêng của hắn, mà hy sinh hạnh phúc của mình, có buồn cười hay không?
Sắc mặt hoàng thượng ảm đạm nói, "Trước kia là lỗi của trẫm, trẫm... Trẫm sẽ đền bù cho ngươi. Phong Đạc... Chỉ mong ngươi xem dân chúng đông đảo ở Phong Lan quốc, đồng ý..."
"Phụ hoàng!" Phong Đạc đột nhiên ngắt lời hắn, lạnh lùng nhìn Linh Hàm một cái, "Lúc trước phụ hoàng chỉ nghe tin từ một phía quốc sư nói, là phía tây nam của Phong Lan có yêu nghiệt xuất thế, lúc này mới mời tiên tử. Nhưng sự thật như thế nào, ai cũng không rõ ràng. Làm sao mà có thể nào quyết định, thật sự sẽ có yêu nghiệt xuất thế hay không? Hay là tiên tử này là do người khác có dụng ý an bài?"
Linh Hàm biến sắc, lập tức liền khôi phục lại bình thường, cười nhạt nói, "Tam vương gia đây là không tín nhiệm bổn tiên tử rồi?"
"Phong Đạc, quốc sư một lòng vì Phong Lan quốc, ngươi làm sao lại hoài nghi hắn? Huống chi, đêm qua hoàng cung bị yêu nghiệt quấy rối, tiên tử Linh Hàm vì bảo vệ hoàng cung, mà bị thương không nhẹ. Nếu không phải quốc sư có linh đan dược tốt, thì lúc này chỉ sợ là tiên tử phải nằm ở trên giường." Hoàng đế ẩn nhẫn tức giận, từng chữ từng câu cứng nhắc nói.
"Xem như bản vương đã xen vào việc của người khác rồi." Phong Đạc cười phốc ra tiếng, mắt phượng trầm xuống, nói, "Đã như vậy, mời phụ hoàng về. Chuyện đón dâu tiên tử, bản vương chưa bao giờ đồng ý, phụ hoàng vẫn nên không cần lại làm khó bản vương, cũng không cần, lại vọng tưởng gây tổn thương đến người bên cạnh ta!"
"Đêm qua trên đại điện, tất cả mọi người nghe được ngươi đồng ý đón dâu tiên tử, bây giờ ngươi lại thật sự muốn nuốt lời sao?" Sắc mặt hoàng đế xanh mét nhìn Phong Đạc, mặc dù có chút kiêng kỵ hắn, nhưng tư thái bề trên, vẫn khiến hắn ở trước mặt Phong Đạc không bỏ được.
Phong Đạc lạnh lùng nói, "Bản vương mới nói, chưa bao giờ đồng ý! Phụ hoàng có từng nghe chính miệng ta nói mấy chữ muốn đón dâu tiên tử sao?"
"Ngươi từng nói qua, cẩn tuân ý chỉ của trẫm! Chẳng lẽ những lời này không cần tính sao?"
"Ngày đó phụ hoàng nói với bản vương rất nhiều, bản vương cẩn tuân những lời phụ hoàng nói, là bảo bản vương không nên làm càn quá mức."
Hắn đã sớm ngờ tới sẽ có cục diện này, lúc ấy bị Mặc Nhi làm tức giận đến váng đầu, cũng may là không trực tiếp mở miệng đồng ý đón dâu cái vị tiên tử kia, nếu không, hôm nay thật sự rất khó tìm được lý do để cự tuyệt!
Phong Đạc theo bản năng nhìn Tô Mặc Nhi một cái, chỉ thấy ánh mắt nàng dại ra, hoàn toàn không chú ý đến bọn họ bên này đang giương cung bạt kiếm.
Hắn có chút đau lòng cau lại mi, sắc mặt nhìn nhóm người hoàng đế, chỉ cảm thấy phiền chán đến cực điểm.
Hoàng đế bị Phong Đạc làm tức ngực không ngừng phập phồng, bàn tay nắm chặt lại thành quả đấm, nhưng lại không nổi giận về phía Phong Đạc.
Thấy Phong Đạc vẫn không có dấu hiệu muốn nhượng bộ, hắn vung tay áo lên, mang theo tức giận rời khỏi.
Linh Hàm nhìn Phong Đạc một cái, rồi lại nhìn về phía Tô Mặc Nhi bên cạnh hắn, truyền âm nói, "Bổn tiên tử trước cho ngươi tiêu dao vài ngày, nam nhân này, sớm muộn gì cũng là vật trong bàn tay của ta!"
Đuôi lông mày Tô Mặc Nhi khẽ nhúc nhích, nhàn nhạt nhìn Linh Hàm một cái, rồi dời ánh mắt đi.
"Phụ hoàng đã nhìn rõ ràng rồi?" Phong Đạc thấy hoàng đế đã nhìn thấy được vật trong lòng bàn tay hắn, thì lập tức thu ngọc bội kia về.
Lại không phát hiện, Tô Mặc Nhi đứng ở bên cạnh hắn, lúc nhìn đến ngọc bội, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy.
Hoàng đế nhìn chằm chằm, thần sắc từ âm trầm dần dần trở nên kinh hoàng.
Hắn hơi đứng không vững phải lui về phía sau mấy bước, toàn thân vô lực ngồi trở lại trên ghế.
Phong Đạc chậm rãi cong khóe môi, nói, "Phụ hoàng phải bảo trọng thân thể, Phong Lan Quốc hưng thịnh, còn phải dựa vào phụ hoàng."
"Ngươi..." Đôi môi hoàng đế run rẩy, một hồi lâu mới nói, "Trẫm chỉ hy vọng ngươi có thể vì Phong Lan quốc mà suy nghĩ, đón dâu tiên tử Linh Hàm, bảo vệ Phong Lan ta trọn đời thái bình."
"Bản vương tự đánh giá mình không có bổn sự lớn như vậy. Huống chi, khi nào phụ hoàng thay bản vương suy nghĩ vậy?" Phong Đạc nói thẳng.
Hiện tại buộc hắn(PĐ) vì lòng riêng của hắn, mà hy sinh hạnh phúc của mình, có buồn cười hay không?
Sắc mặt hoàng thượng ảm đạm nói, "Trước kia là lỗi của trẫm, trẫm... Trẫm sẽ đền bù cho ngươi. Phong Đạc... Chỉ mong ngươi xem dân chúng đông đảo ở Phong Lan quốc, đồng ý..."
"Phụ hoàng!" Phong Đạc đột nhiên ngắt lời hắn, lạnh lùng nhìn Linh Hàm một cái, "Lúc trước phụ hoàng chỉ nghe tin từ một phía quốc sư nói, là phía tây nam của Phong Lan có yêu nghiệt xuất thế, lúc này mới mời tiên tử. Nhưng sự thật như thế nào, ai cũng không rõ ràng. Làm sao mà có thể nào quyết định, thật sự sẽ có yêu nghiệt xuất thế hay không? Hay là tiên tử này là do người khác có dụng ý an bài?"
Linh Hàm biến sắc, lập tức liền khôi phục lại bình thường, cười nhạt nói, "Tam vương gia đây là không tín nhiệm bổn tiên tử rồi?"
"Phong Đạc, quốc sư một lòng vì Phong Lan quốc, ngươi làm sao lại hoài nghi hắn? Huống chi, đêm qua hoàng cung bị yêu nghiệt quấy rối, tiên tử Linh Hàm vì bảo vệ hoàng cung, mà bị thương không nhẹ. Nếu không phải quốc sư có linh đan dược tốt, thì lúc này chỉ sợ là tiên tử phải nằm ở trên giường." Hoàng đế ẩn nhẫn tức giận, từng chữ từng câu cứng nhắc nói.
"Xem như bản vương đã xen vào việc của người khác rồi." Phong Đạc cười phốc ra tiếng, mắt phượng trầm xuống, nói, "Đã như vậy, mời phụ hoàng về. Chuyện đón dâu tiên tử, bản vương chưa bao giờ đồng ý, phụ hoàng vẫn nên không cần lại làm khó bản vương, cũng không cần, lại vọng tưởng gây tổn thương đến người bên cạnh ta!"
"Đêm qua trên đại điện, tất cả mọi người nghe được ngươi đồng ý đón dâu tiên tử, bây giờ ngươi lại thật sự muốn nuốt lời sao?" Sắc mặt hoàng đế xanh mét nhìn Phong Đạc, mặc dù có chút kiêng kỵ hắn, nhưng tư thái bề trên, vẫn khiến hắn ở trước mặt Phong Đạc không bỏ được.
Phong Đạc lạnh lùng nói, "Bản vương mới nói, chưa bao giờ đồng ý! Phụ hoàng có từng nghe chính miệng ta nói mấy chữ muốn đón dâu tiên tử sao?"
"Ngươi từng nói qua, cẩn tuân ý chỉ của trẫm! Chẳng lẽ những lời này không cần tính sao?"
"Ngày đó phụ hoàng nói với bản vương rất nhiều, bản vương cẩn tuân những lời phụ hoàng nói, là bảo bản vương không nên làm càn quá mức."
Hắn đã sớm ngờ tới sẽ có cục diện này, lúc ấy bị Mặc Nhi làm tức giận đến váng đầu, cũng may là không trực tiếp mở miệng đồng ý đón dâu cái vị tiên tử kia, nếu không, hôm nay thật sự rất khó tìm được lý do để cự tuyệt!
Phong Đạc theo bản năng nhìn Tô Mặc Nhi một cái, chỉ thấy ánh mắt nàng dại ra, hoàn toàn không chú ý đến bọn họ bên này đang giương cung bạt kiếm.
Hắn có chút đau lòng cau lại mi, sắc mặt nhìn nhóm người hoàng đế, chỉ cảm thấy phiền chán đến cực điểm.
Hoàng đế bị Phong Đạc làm tức ngực không ngừng phập phồng, bàn tay nắm chặt lại thành quả đấm, nhưng lại không nổi giận về phía Phong Đạc.
Thấy Phong Đạc vẫn không có dấu hiệu muốn nhượng bộ, hắn vung tay áo lên, mang theo tức giận rời khỏi.
Linh Hàm nhìn Phong Đạc một cái, rồi lại nhìn về phía Tô Mặc Nhi bên cạnh hắn, truyền âm nói, "Bổn tiên tử trước cho ngươi tiêu dao vài ngày, nam nhân này, sớm muộn gì cũng là vật trong bàn tay của ta!"
Đuôi lông mày Tô Mặc Nhi khẽ nhúc nhích, nhàn nhạt nhìn Linh Hàm một cái, rồi dời ánh mắt đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.