Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi
Chương 208: nữ vương hồ tộc (4)
Thanh Canh Điểu
23/12/2016
Editor: Tử Sắc Y
Phong Đạc mím chặt môi, trực giác cho hắn biết lời Ngân Lan kế tiếp, sẽ liên quan tới hắn.
Mà theo vấn đề này, hắn đã từng nghĩ tới, nhưng lại không có chút đầu mối nào.
Không thấy Phong Đạc trả lời, Ngân Lan tự nhiên mở miệng, "Kỳ thật trần thế này lớn như vậy, chỗ thích hợp để Mặc Nhi nhiều đến đếm không xuể. Nhưng Yên Thụ vẫn lựa chọn ngay phủ tướng quân. Mà nguyên nhân để cho nàng đưa ra chọn lựa như vậy chính là, Mặc Nhi có duyên phận với chỗ này."
"Duyên phận?" Trong lòng Phong Đạc giật mình, hai từ duyên phận này từ trước đến nay đều thần bí, ai cũng không thể đoán được, chẳng lẽ hắn và Mặc Nhi gặp nhau cũng không phải chỉ là ngẫu nhiên sao?
"Đúng. Lúc ấy chúng ta cũng không thể xác định được, như vậy rốt cuộc là giúp Mặc Nhi hay là hại nàng. Nhưng Yên Thụ vẫn theo lựa chọn của Mặc Nhi, để nàng ở lại phủ tướng quân."
Ngân Lan thở dài một hơi, ánh mắt trực tiếp rơi vào trên người Phong Đạc, ý tứ hàm xúc không rõ nói, "Hiện giờ xem ra, lúc trước đưa ra lựa chọn này quả thật là sai lại càng thêm sai!"
"Là ta không bảo vệ tốt Mặc Nhi." Ánh mắt Phong Đạc buồn bã, ý tứ trong lời nói của Ngân Lan hắn có thể nghe được.
"Nói những lời nhảm nhí này thì có ích lợi gì!" Ngân Lan trừng Phong Đạc một cái, nói thẳng, "Duyên phận của Mặc Nhi chính là ngươi. Ngàn năm trước, vì ngươi mà Mặc Nhi cam nguyện hồn phi phách tán, hiện giờ ở trong chuyện này, so với năm đó cũng coi như là nhẹ!"
Trong nháy mắt sắc mặt Phong Đạc thay đổi, hắn và Mặc Nhi lại còn có liên quan gì nữa sao?
Hắn vội vàng hỏi, "Lời này của tiền bối có ý gì? Vẫn xin nói rõ hơn."
"Xem ra tên họ Diệp kia cũng không nói cho ngươi biết kiếp trước của ngươi." Ngân Lan thản nhiên nói.
"Diệp?" Trong lòng Phong Đạc chấn động, người họ Diệp, hắn chỉ biết một người, tức là Ánh Hàn!
"Tiền bối cũng biết Ánh Hàn sao?"
"Hắn là tuyết thần ở thiên giới, cùng với ngươi... Kiếp trước của ngươi là bằng hữu rất thân thiết." Ngân Lan vốn muốn nói với hắn, nhưng sau khi nghĩ lại, chuyện của kiếp trước, hắn đều đã quên hết rồi, vậy cũng không có liên quan gì với hắn.
"Tuyết thần?" Phong Đạc càng thêm kinh ngạc, mỗi khi đến tháng 11 Diệp Ánh Hàn đều sẽ rời đi, tới đầu mùa hè thì sẽ trở lại. Điều này tựa như, càng thêm chứng minh cho lời Ngân Lan nói.
"Kiếp trước của ngươi là tam thái tử thiên giới, chấp chưởng trời phạt." Ngân Lan nói, "Lúc trước Mặc Nhi vì bảo vệ Thiên Chi, mà quen biết với người, rồi sau đó, tựa như truyện cổ tích trần gian thường nói, nhất kiến chung tình, tạm biệt ái mộ."
"..." Khoé môi Phong Đạc, thức thời im lặng.
Dù chuyện tình phong hoa tuyết nguyệt thế nào, bị hắn nói như vậy, đều hoàn toàn mất đi mỹ cảm.
Ngân Lan không hề phát giác, "Người thiên giới không có nhiều, trái lại quy củ còn vô cùng xảo trá. Cha ngươi... Lão cha kiếp trước của ngươi, cũng chính là thiên đế, định ra một quy củ, không cho phép người thiên giới tự định chung thân của mình. Mà ngươi, chẳng những gạt hắn tư định cả đời, mà đối tượng lại còn là một tiểu hồ li. Thiên giới tự cho mình là rất cao, không nhìn trúng đến hồ tộc nho nhỏ này."
"Sau khii chuyện của các ngươi bại lộ, thiên đế giận dữ, lệnh Thiên Binh bắt Mặc Nhi, dùng lôi phạt với nàng, cũng may mắn là ngươi còn có chút lương tâm, vào giây phút Mặc Nhi sắp hồn phi phách tán, đưa vào một luồng hồn phách, giúp Mặc Nhi, thì tính mạng của Mặc Nhi mới có thể bảo toàn."
"Mạng của nàng bám vào ở một gốc cây cỏ thiên hương, ở trong Minh U Cốc tu dưỡng ngàn năm, mới từ từ có sinh cơ."
Ngân Lan nói xong chuyện của Tô Mặc Nhi, lại từ từ nói tiếp đến kiếp trước của Phong Đạc, "Về sau ta có nghe nói, ngươi bị thiên đế phạt xuống phàm gian, phải chịu nỗi khổ mười thế luân hồi, mới có thể quay về thiên giới."
Phong Đạc luôn lẳng lặng nghe hắn nói, nghĩ tới, thì ra vào ngàn năm trước, hắn đã không thể bảo vệ Mặc Nhi...
Phong Đạc mím chặt môi, trực giác cho hắn biết lời Ngân Lan kế tiếp, sẽ liên quan tới hắn.
Mà theo vấn đề này, hắn đã từng nghĩ tới, nhưng lại không có chút đầu mối nào.
Không thấy Phong Đạc trả lời, Ngân Lan tự nhiên mở miệng, "Kỳ thật trần thế này lớn như vậy, chỗ thích hợp để Mặc Nhi nhiều đến đếm không xuể. Nhưng Yên Thụ vẫn lựa chọn ngay phủ tướng quân. Mà nguyên nhân để cho nàng đưa ra chọn lựa như vậy chính là, Mặc Nhi có duyên phận với chỗ này."
"Duyên phận?" Trong lòng Phong Đạc giật mình, hai từ duyên phận này từ trước đến nay đều thần bí, ai cũng không thể đoán được, chẳng lẽ hắn và Mặc Nhi gặp nhau cũng không phải chỉ là ngẫu nhiên sao?
"Đúng. Lúc ấy chúng ta cũng không thể xác định được, như vậy rốt cuộc là giúp Mặc Nhi hay là hại nàng. Nhưng Yên Thụ vẫn theo lựa chọn của Mặc Nhi, để nàng ở lại phủ tướng quân."
Ngân Lan thở dài một hơi, ánh mắt trực tiếp rơi vào trên người Phong Đạc, ý tứ hàm xúc không rõ nói, "Hiện giờ xem ra, lúc trước đưa ra lựa chọn này quả thật là sai lại càng thêm sai!"
"Là ta không bảo vệ tốt Mặc Nhi." Ánh mắt Phong Đạc buồn bã, ý tứ trong lời nói của Ngân Lan hắn có thể nghe được.
"Nói những lời nhảm nhí này thì có ích lợi gì!" Ngân Lan trừng Phong Đạc một cái, nói thẳng, "Duyên phận của Mặc Nhi chính là ngươi. Ngàn năm trước, vì ngươi mà Mặc Nhi cam nguyện hồn phi phách tán, hiện giờ ở trong chuyện này, so với năm đó cũng coi như là nhẹ!"
Trong nháy mắt sắc mặt Phong Đạc thay đổi, hắn và Mặc Nhi lại còn có liên quan gì nữa sao?
Hắn vội vàng hỏi, "Lời này của tiền bối có ý gì? Vẫn xin nói rõ hơn."
"Xem ra tên họ Diệp kia cũng không nói cho ngươi biết kiếp trước của ngươi." Ngân Lan thản nhiên nói.
"Diệp?" Trong lòng Phong Đạc chấn động, người họ Diệp, hắn chỉ biết một người, tức là Ánh Hàn!
"Tiền bối cũng biết Ánh Hàn sao?"
"Hắn là tuyết thần ở thiên giới, cùng với ngươi... Kiếp trước của ngươi là bằng hữu rất thân thiết." Ngân Lan vốn muốn nói với hắn, nhưng sau khi nghĩ lại, chuyện của kiếp trước, hắn đều đã quên hết rồi, vậy cũng không có liên quan gì với hắn.
"Tuyết thần?" Phong Đạc càng thêm kinh ngạc, mỗi khi đến tháng 11 Diệp Ánh Hàn đều sẽ rời đi, tới đầu mùa hè thì sẽ trở lại. Điều này tựa như, càng thêm chứng minh cho lời Ngân Lan nói.
"Kiếp trước của ngươi là tam thái tử thiên giới, chấp chưởng trời phạt." Ngân Lan nói, "Lúc trước Mặc Nhi vì bảo vệ Thiên Chi, mà quen biết với người, rồi sau đó, tựa như truyện cổ tích trần gian thường nói, nhất kiến chung tình, tạm biệt ái mộ."
"..." Khoé môi Phong Đạc, thức thời im lặng.
Dù chuyện tình phong hoa tuyết nguyệt thế nào, bị hắn nói như vậy, đều hoàn toàn mất đi mỹ cảm.
Ngân Lan không hề phát giác, "Người thiên giới không có nhiều, trái lại quy củ còn vô cùng xảo trá. Cha ngươi... Lão cha kiếp trước của ngươi, cũng chính là thiên đế, định ra một quy củ, không cho phép người thiên giới tự định chung thân của mình. Mà ngươi, chẳng những gạt hắn tư định cả đời, mà đối tượng lại còn là một tiểu hồ li. Thiên giới tự cho mình là rất cao, không nhìn trúng đến hồ tộc nho nhỏ này."
"Sau khii chuyện của các ngươi bại lộ, thiên đế giận dữ, lệnh Thiên Binh bắt Mặc Nhi, dùng lôi phạt với nàng, cũng may mắn là ngươi còn có chút lương tâm, vào giây phút Mặc Nhi sắp hồn phi phách tán, đưa vào một luồng hồn phách, giúp Mặc Nhi, thì tính mạng của Mặc Nhi mới có thể bảo toàn."
"Mạng của nàng bám vào ở một gốc cây cỏ thiên hương, ở trong Minh U Cốc tu dưỡng ngàn năm, mới từ từ có sinh cơ."
Ngân Lan nói xong chuyện của Tô Mặc Nhi, lại từ từ nói tiếp đến kiếp trước của Phong Đạc, "Về sau ta có nghe nói, ngươi bị thiên đế phạt xuống phàm gian, phải chịu nỗi khổ mười thế luân hồi, mới có thể quay về thiên giới."
Phong Đạc luôn lẳng lặng nghe hắn nói, nghĩ tới, thì ra vào ngàn năm trước, hắn đã không thể bảo vệ Mặc Nhi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.