Khuynh Thiên Chi Hậu (Bản Dịch)
Chương 4: Kỳ Vật (4)
Phật Tiền Hiến Hoa
16/05/2024
Bởi vì kỳ vật ngoại trừ có sức mạnh thần dị ra thì còn có thể giúp cho người bình thường nghịch thiên cải mệnh, bước lên con đường tu luyện có thể so với thiên tài.
Chỉ cần có được kỳ vật mấy tháng, người có được nó có thể siêu phàm thoát tục, nếu như có được kỳ vật mấy năm, quốc gia đều phải nhìn sắc mặt ngươi.
"Đừng bánh vẽ, ta không tin trong khu phố cũ có kỳ vật, một kiện kỳ vật phạm vi ảnh hưởng chí ít năm cây số, khu vực lớn như vậy đều bị ảnh hưởng người ngươi cảnh sát là vô dụng hay sao?" Người lên tiếng nói chuyện chính là một nữ tử, nàng mặc váy, dáng người rất gợi cảm, nhưng khóe miệng lại lộ ra một tia khinh thường.
Những lời nàng nói khiến cho những người khác vẫn còn đang trong cơn chấn kinh nhất thời tỉnh táo lại không ít.
"Nói rất đúng, mười vạn mời người đi tìm kỳ vật giá trị liên thành, chuyện này nghe rất là hoang đường, nếu như có thứ đồ chơi đó thật thì còn đến lượt chúng ta biết hay sao? Nếu như vậy thì khu phố cũ này đã bị vây chật như nêm cối rồi." Nam tử mặc áo khoác gật đầu tỏ vẻ đồng ý với những lời mà nữ tử đó nói.
Lý Dịch và những người còn lại không nói gì, chỉ bình tĩnh quan sát.
Giọng nói Lão Nha vẫn trầm thấp: "Kỳ vật cũng phân cấp bậc, cũng có kỳ vật hoàn chỉnh và kỳ vật không trọn vẹn, kỷ vật đứng đầu đương nhiên không phải là những người như chúng ta có thể mơ tưởng được, nhưng nếu như chúng ta may mắn tìm được một kiện kỳ vật không trọn vẹn hoặc là mảnh vở kỳ vật cũng không phải là không được.”
"Nhiệm vụ của năm người các ngươi rất đơn giản, đi vào tòa nhà đó, tìm được đồ, cho dù không đem ra được nhưng chỉ cần xác định được vị trí của nó thì ta sẽ cho các ngươi mười vạn, nếu như có thể lấy được thì ta sẽ cho các ngươi hai trăm vạn."
"Chỉ với chút xíu tiền đó mà muốn cho chúng ta bất chấp nguy hiểm để đi tìm kỳ vật cho ngươi? Rất khó xử lý." Nam tử mặc áo khoác chợt nhếch miệng cười một tiếng, nói.
"Ngươi có ý gì? Muốn rời đi?" Lão Nha nói.
"Không, ý của ta là phải thêm tiền." Nam tử mặc áo khoác nhìn chằm chằm hắn nói.
"Đừng lòng tham không đáy, có mạng kiếm tiền mà không có mạng xài." Lão Nha lạnh lùng nói, giờ khắc này ánh mắt của hắn phát quang, tựa như một con dã thú ẩn núp trong đêm tối.
Nam tử mặc áo khoác lại không e ngại, hắn nói ra: "Ngươi dám động thủ sao? Giết ta, chuyện này sẽ thất bại, một khi khiến cho cảnh sát chú ý, đến lúc đó tổn thất lớn vẫn là các ngươi, dù sao chúng ta chỉ có một cái mạng nát, không đáng tiền, ngươi thì không giống, tiền đồ xán lạn, còn có cơ hội tiếp xúc kỳ vật, vì mấy cái ma cà bông mà chôn vùi hết thảy, không đáng."
Vừa nói vừa quay đầu qua nhìn mấy người Lý Dịch nói: "Ta đang tranh thủ lợi ích cho mọi người, các ngươi không nói gì sao."
"Nhiệm vụ này rất nguy hiểm, ta yêu cầu lập tức một nửa tiền đặt cọc, nếu không ta không đi, ai biết sau đó ngươi có hối hận hay không." Nữ tử mặc váy đó lập tức lên tiếng nói ra.
Hiển nhiên dính đến kỳ vật ai cũng nhịn không được bắt đầu lên giá.
Lý Dịch cũng không muốn lùi bước, hắn nói ra: "Ta cũng cảm thấy tiền ít một chút, ngoại trừ thanh toán trước năm vạn tiền đặt cọc ra, nếu như tìm được thứ ngươi muốn thì phải trả mười vạn, về phần thu hồi lại, những người bình thường chúng ta vẫn có chút tự biết rõ, không có bản lãnh đó."
Hắn vừa mới nói xong, bên cạnh, trên ghế sa lon, một tráng hán cơ bắp tráng kiện, đầu đinh mặt chữ quốc cũng đứng lên, chiều cao hắn hơi khoa trương một chút, gần hai mét, đầu sắp tiếp xúc với trần nhà, mặc dù là người bình thường nhưng lại khiến người ta cảm thấy không đơn giản.
Chỉ cần có được kỳ vật mấy tháng, người có được nó có thể siêu phàm thoát tục, nếu như có được kỳ vật mấy năm, quốc gia đều phải nhìn sắc mặt ngươi.
"Đừng bánh vẽ, ta không tin trong khu phố cũ có kỳ vật, một kiện kỳ vật phạm vi ảnh hưởng chí ít năm cây số, khu vực lớn như vậy đều bị ảnh hưởng người ngươi cảnh sát là vô dụng hay sao?" Người lên tiếng nói chuyện chính là một nữ tử, nàng mặc váy, dáng người rất gợi cảm, nhưng khóe miệng lại lộ ra một tia khinh thường.
Những lời nàng nói khiến cho những người khác vẫn còn đang trong cơn chấn kinh nhất thời tỉnh táo lại không ít.
"Nói rất đúng, mười vạn mời người đi tìm kỳ vật giá trị liên thành, chuyện này nghe rất là hoang đường, nếu như có thứ đồ chơi đó thật thì còn đến lượt chúng ta biết hay sao? Nếu như vậy thì khu phố cũ này đã bị vây chật như nêm cối rồi." Nam tử mặc áo khoác gật đầu tỏ vẻ đồng ý với những lời mà nữ tử đó nói.
Lý Dịch và những người còn lại không nói gì, chỉ bình tĩnh quan sát.
Giọng nói Lão Nha vẫn trầm thấp: "Kỳ vật cũng phân cấp bậc, cũng có kỳ vật hoàn chỉnh và kỳ vật không trọn vẹn, kỷ vật đứng đầu đương nhiên không phải là những người như chúng ta có thể mơ tưởng được, nhưng nếu như chúng ta may mắn tìm được một kiện kỳ vật không trọn vẹn hoặc là mảnh vở kỳ vật cũng không phải là không được.”
"Nhiệm vụ của năm người các ngươi rất đơn giản, đi vào tòa nhà đó, tìm được đồ, cho dù không đem ra được nhưng chỉ cần xác định được vị trí của nó thì ta sẽ cho các ngươi mười vạn, nếu như có thể lấy được thì ta sẽ cho các ngươi hai trăm vạn."
"Chỉ với chút xíu tiền đó mà muốn cho chúng ta bất chấp nguy hiểm để đi tìm kỳ vật cho ngươi? Rất khó xử lý." Nam tử mặc áo khoác chợt nhếch miệng cười một tiếng, nói.
"Ngươi có ý gì? Muốn rời đi?" Lão Nha nói.
"Không, ý của ta là phải thêm tiền." Nam tử mặc áo khoác nhìn chằm chằm hắn nói.
"Đừng lòng tham không đáy, có mạng kiếm tiền mà không có mạng xài." Lão Nha lạnh lùng nói, giờ khắc này ánh mắt của hắn phát quang, tựa như một con dã thú ẩn núp trong đêm tối.
Nam tử mặc áo khoác lại không e ngại, hắn nói ra: "Ngươi dám động thủ sao? Giết ta, chuyện này sẽ thất bại, một khi khiến cho cảnh sát chú ý, đến lúc đó tổn thất lớn vẫn là các ngươi, dù sao chúng ta chỉ có một cái mạng nát, không đáng tiền, ngươi thì không giống, tiền đồ xán lạn, còn có cơ hội tiếp xúc kỳ vật, vì mấy cái ma cà bông mà chôn vùi hết thảy, không đáng."
Vừa nói vừa quay đầu qua nhìn mấy người Lý Dịch nói: "Ta đang tranh thủ lợi ích cho mọi người, các ngươi không nói gì sao."
"Nhiệm vụ này rất nguy hiểm, ta yêu cầu lập tức một nửa tiền đặt cọc, nếu không ta không đi, ai biết sau đó ngươi có hối hận hay không." Nữ tử mặc váy đó lập tức lên tiếng nói ra.
Hiển nhiên dính đến kỳ vật ai cũng nhịn không được bắt đầu lên giá.
Lý Dịch cũng không muốn lùi bước, hắn nói ra: "Ta cũng cảm thấy tiền ít một chút, ngoại trừ thanh toán trước năm vạn tiền đặt cọc ra, nếu như tìm được thứ ngươi muốn thì phải trả mười vạn, về phần thu hồi lại, những người bình thường chúng ta vẫn có chút tự biết rõ, không có bản lãnh đó."
Hắn vừa mới nói xong, bên cạnh, trên ghế sa lon, một tráng hán cơ bắp tráng kiện, đầu đinh mặt chữ quốc cũng đứng lên, chiều cao hắn hơi khoa trương một chút, gần hai mét, đầu sắp tiếp xúc với trần nhà, mặc dù là người bình thường nhưng lại khiến người ta cảm thấy không đơn giản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.