Kị Sĩ Thứ Chín

Chương 49: Cò kè mặc cả

Từng là người trong giang hồ

30/07/2014

Thấy Geriferry đã đưa tay đến gần chiếc nhẫn, đột nhiên Alizée lại giật chiếc nhẫn lại.

"Sao, hối hận rồi à?" Nụ cười dâm đãng lại hiện lên trên mặt Geriferry.

"Ngươi... Ngươi chỉ được chọn một thứ duy nhất thôi". Cuối cùng Alizée nhớ ra Geriferry không hề nói không cho phép mặc cả.

Cái này cũng là nghề của Geriferry, hắn giơ một bàn tay lên, lật lại, nói ra hai chữ: "Mười thứ".

"Mười thứ? Đừng có mơ!" Alizée giận dữ đứng lên, hai tay chống nạnh, hai mắt bốc lửa, cô ta giống một con rồng khổng lồ đang bảo vệ tài sản của mình.

"Ta có thể rút ngắn thời gian hưởng dụng thân thể ngươi xuống chín tiếng, phải biết vốn ta dự định hưởng dụng đủ mười tiếng".

"Nhiều nhất là hai thứ, nhiều hơn nữa thì không cần thương lượng". Nhìn Gerry lại bắt đầu mỉm cười tà ác, Alizée cảm thấy hắn còn tham lam hơn cả con rồng kia của mình.

Cuộc mặc cả trong thạch thất vẫn tiếp tục, còn ngoài cửa nông trang thì nghênh đón hai vị khách không mời.

Một chiếc xe ngựa đen xì chạy dọc trên con đường đá gập ghềnh xóc nảy đến nông trang Geriferry đang ở. Ngay cả trong bóng đêm, màn cửa sổ xe ngựa vẫn được tấm vải đen dày che kín mít. Ngồi điều khiển xe ngựa trên vị trí đánh xe là một kiếm sĩ trung niên. Trên gương mặt lạnh lùng của ông ta có một đôi mày kiếm bắt mắt, trong đôi mắt dưới hàng lông mày kiếm thỉnh thoảng lộ vẻ lo lắng, bụi bặm trên người và vẻ mệt mỏi trên mặt phá hoại vẻ uy nghiêm của kiếm thánh đuổi sao Pulver.

Pulver danh chấn đại lục lại trở thành người đánh xe, vậy người ngồi trong xe là ai?

Đang ngồi đối diện với Vire uống trà trong nông trại, khóe mắt lão Khuê Nô nhếch lên, sau đó nheo mắt lại đặt chén trà xuống nói với Vire, "Có bạn cũ tới nhà, ta đi gặp bọn họ, ngươi không được đi ra".

Vire gật đầu đáp lời, lão Khuê Nô nói hắn không được đi ra có nghĩa Vire không có tư cách đứng trước mặt bọn họ. Vire luôn luôn là một nô tài rất giữ bổn phận, mà thực ra nô tài của gia tộc Stedman đều rất giữ bổn phận, còn ngược lại, chủ nhân của bọn họ lại không có một ai yên phận.

Xe ngựa dừng lại cách nông trang trăm mét, bởi vì trên đường xuất hiện một người già. Thân thể người già lắc lư theo gió đêm, tỏ ra yếu đuối và tiều tụy trong mắt Pulver.

Nhưng xe ngựa vẫn dừng lại, không phải Pulver giữ ngựa lại mà là hai con ngựa tự dừng lại. Có lúc trực giác đối với đe dọa của động vật còn vượt qua loài người. Còn trước đó Pulver đã đưa tay nắm cán kiếm trên lưng.

Lão Khuê Nô không động, Pulver cũng không động, nhưng bàn tay cầm kiếm của Pulver lại khẽ rung lên, hình như không thể chịu được sát cơ trong lòng.

"Lão quái vật, đã bao lâu chúng ta không gặp mặt rồi, một trăm năm hay là hai trăm năm? Đừng trách trí nhớ của ta không tốt. Ngươi biết đấy, thời gian không có bất cứ ý nghĩa nào đối với ngươi và ta". Một giọng nói chói tai như tiếng kim loại ma sát từ thùng xe truyền ra, giọng nói này khiến bàn tay rung rung của Pulver rốt cục rời khỏi cán kiếm, trong lòng thở phào một hơi, "Thì ra là người quen".

Bây giờ bàn tay rung lên là của lão Khuê Nô, đó là sự run rẩy rất khẽ. Đây không phải vì sợ hãi mà vì xúc động và khát vọng chiến đấu với kỳ phùng địch thủ.

"Hạt giống trường sinh bị lời thề trói buộc, trong mắt một Lich đã tồn tại mấy ngàn năm thì ngươi vẫn còn quá non nớt. Ta chỉ thừa nhận dũng khí và tư cách của ngươi khi khiêu chiến ta, nhưng hôm nay ta đến không phải để đánh nhau. Ta chỉ muốn mang đứa nhỏ của ta về, ta đã cảm nhận được hơi thở của nó ở phía sau ngươi". Trong âm thanh như kim loại có cả thỏa hiệp lẫn đe dọa.



"Đúng như những gì ngươi nói, ta chỉ là một nô tài bị lời thề trói buộc, còn đứa nhỏ của ngươi có được thả ra hay không thì còn phải xem ý chủ nhân của ta". Lão Khuê Nô đứng thẳng người lên trước Pulver đã xuống xe đi tới gần, có điều cho dù như vậy ông ta vẫn thấp hơn Pulver một cái đầu.

Pulver không hề phát hiện dấu vết rung động của sức mạnh nào trên người lão già trước mặt, nhưng ông ta lại cảm nhận được sát khí. Hình như chỉ cần ông ta bước thêm một bước là lão già yếu đuối này sẽ động thủ.

"Vậy thì, ta khẩn cầu". Giọng nói trong thùng xe lại vang lên khiến hai người chuẩn bị lập tức động thủ bên ngoài xe lập tức dừng lại. Pulver khó tin quay lại nhìn về phía xe ngựa, bởi vì cho dù trong thời khắc nguy hiểm nhất khi thành Diack bị Orc tấn công thì vị Lich trong thùng xe cũng chưa bao giờ khẩn cầu ai.

"Hạt giống trường sinh kiêu ngạo, không được lôi những lí do đó ra thoái thác. Sau khi vị kia chết, ta biết, hơn ba trăm năm nay trong gia tộc Stedman không có chuyện gì ngươi không làm chủ được. Ta khẩn cầu không có nghĩa ta sợ hãi cái gì, mà đứng trên góc độ thành Diack, chúng ta thật sự đã nợ gia tộc Stedman của ngươi quá nhiều, ta muốn xin lỗi ở đây!"

Vừa nghe thấy cái tên Stedman, Pulver lại buông lỏng thanh kiếm trong tay ra, dấu tích đau thương đã lấp lánh trong mắt. Đúng vậy, điều này làm cho ông ta nhớ tới em gái mình, người từng là vị ma đạo sư trẻ tuổi nhất trên đại lục, bây giờ được gọi là Lich Liêu Sa. Bà ta từng chiến đấu dưới thành Diack với Deron Ferron, sau khi bị thương đến chết được chuyển hóa thành Lich. Sau khi chiến tranh kết thúc bà đi du lịch đại lục và bị người thẩm phán vịnh quang của Giáo đình bắt được. Cuối cùng Deron Ferron giải cứu bà khỏi cây thập tự đang bùng cháy thánh viêm. Từ đó trở đi, mười mấy năm qua hai người vẫn trốn đông trốn tây, còn Deron Ferron thì bị mất quyền thừa kế gia tộc, có nhà không thể về nhà.

Lão Khuê Nô vẫn cứ đứng thẳng trước xe. Đối mặt với kiếm thánh, đối mặt với vị Lich không biết tên lại có sức mạnh đáng sợ, trên mặt ông ta vẫn không hề tỏ ra sợ hãi.

Cùng lúc đó, cuộc mặc cả trong lòng núi cũng đã lên đến giai đoạn quyết liệt. Alizée đỏ bừng hai má, mắt đẹp trừng trừng. Cô ta cho rằng tên Geriferry trước mặt mình đã không phải nhân loại, còn tham lam hơn cả đám Dwarf ngoan cố nhất cô ta từng gặp. Điều này làm cho cô ta nhận ra việc cò kè mặc cả với con rồng bạc Laura lúc chia của sau mỗi lần làm chuyện xấu là một việc hạnh phúc biết bao.

"Nhiều nhất là bốn thứ, nếu ngươi còn tăng giá là ta sẽ lập tức chết trước mặt ngươi". Lúc này Alizée đã nổi giận lôi đình.

"Chú ý hình tượng, phụ nữ phải rụt rè. Ngươi xem, cho dù ngươi chết rồi nhưng thi thể vẫn còn. Mặc dù hiệu quả hơi kém nhưng ta vẫn có thể hưởng dụng". Geriferry nói, đưa tay chỉ chỉ thân thể cô ta, khí định thần nhàn.

Alizée sợ đến mức vội ôm chặt bộ ngực, sau một hồi vẻ mặt thay đổi liên tục, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói, "Năm thứ. Nếu ngươi không đồng ý thì có chết ta cũng phải biến thành ác ma để quấy rầy ngươi".

"Thành giao!" Hình như bị hình ảnh Alizée miêu tả làm hoảng sợ, Geriferry vội đứng lên nói, "Nhưng ngươi phải làm một việc khác nữa!"

"Không bao giờ", rõ ràng đã suy nghĩ lệch lạc, Alizée gào lên, sau đó nhìn thấy cái lưỡi tà ác của Geriferry, giọng nói lập tức thấp xuống, "Cùng lắm... cùng lắm chỉ cho ngươi ôm một chút thôi".

"Ngươi nghĩ đi đâu thế? Ta không thấy hứng thú gì với một cô bé chưa dậy thì hết như ngươi!" Geriferry phét lác không biết ngượng, thực ra từ lúc vào đến giờ mắt hắn vẫn chưa từng rời khỏi bắp chân trơn nhẵn và bộ ngực no đủ của Alizée.

"Ơ", Alizée cho rằng mình đã nghe lầm, có điều sau khi phản ứng lại, cô ta lập tức bỏ hai tay đang ôm ngực xuống rồi ưỡn ngực lên với vẻ không phục.

"Ta chịu thiệt một chút, chỉ cần ngươi dạy kiếm thuật của ngươi cho ta là được. Ngươi xem, thứ này đối với ngươi không đáng một đồng, ta là một người hào phóng biết bao". Không sai, sau khi được thấy bộ kiếm thuật phiêu dật của Alizée ở núi Vọng Nguyệt lần trước, Geriferry vẫn nhớ mãi không quên. Phải biết đấu khí của Alizée mới đạt mức trung cấp thượng đỉnh, cao hơn Geriferry có một cấp. Vậy mà chỉ dựa vào kiếm thuật sắc bén và tốc độ mau lẹ, trong thời gian ngắn cô ta đã giết chết mười mấy chiến sĩ Hoa Lay Ơn tinh nhuệ.

"Sao ngươi không nói sớm? Cái này coi như bản tiểu thư tặng cho ngươi". Alizée vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.

Geriferry thì lập tức bị cô ta đánh bại, thì ra bà cô này thật sự không hề coi trọng bộ kiếm thuật đuổi sao danh chấn đại lục của mình.

Hai người bắt đầu ghé sát đầu vào nhau, cùng nhìn vào không gian trong chiếc nhẫn của Alizée.



Vật phẩm đầu tiên Alizée móc ra là một chiếc quần lót thêu hình ác ma có cánh. Geriferry vui vẻ, lập tức mở miệng nói, "Cái này có thể coi như một thứ".

"Đừng hòng". Alizée hét lên gạt bàn tay Geriferry ra, giấu chiếc quần lót có phụ thêm hiệu quả tê liệt này ra phía sau.

Geriferry cười hê hê rất mất tự nhiên, vẻ mặt tiếc nuối. Thực ra hắn rất sợ Alizée lấy cả cái quần lót này cho đủ số. Mặc dù hắn có chút biến thái nhưng còn chưa biến thái đến mức cuồng đồ lót.

Vật phẩm thứ hai Alizée mang ra là một viên đá đen thui, với trình độ của Geriferry đương nhiên hắn không nhìn ra viên đá dẹp có khắc hình một con rồng này có gì đặc biệt, có điều căn cứ nguyên tắc phản phác quy chân ngàn năm không thay đổi, thứ gì càng không bắt mắt càng đáng giá, Geriferry vẫn đưa tay ra.

Lần này Alizée không ngăn cản mà nhìn Geriferry với ánh mắt tức cười. Điều này làm cho Geriferry đã cầm viên đá trong tay cảm thấy mình đã mắc lừa.

"Nếu như ngươi muốn bị một con rồng cái nuốt chửng thì cứ việc lấy đi".

Geriferry sợ đến mức lập tức ném viên đá trên tay ra ngoài. Lần này không phải bị lời Alizée dọa, mà là hắn thật sự cảm nhận được một luồng long uy từ trên hòn đá tạt vào mặt, hắn đã biết hòn đá này là gì: Đá quý minh ước của loài rồng.

Khi một nhân loại và một con rồng ký kết khế ước thì sẽ nhận được một viên đá quý như vậy. Khi chiến đấu, nếu con rồng này cách không xa thì có thể thông qua tinh thần triệu tập nó đến bên cạnh cùng chiến đấu với mình. Nếu như vượt qua một khoảng cách nhất định thì phải dùng đến vật dẫn là đá quý minh ước của loài rồng này để triệu tập.

Đúng như Alizée nói, nếu sau đó con rồng bạc gọi là Laura kia tìm tới thì thật sự nó sẽ nuốt chửng Geriferry. Phải biết đá quý minh ước của loài rồng là do một mẩu linh hồn của rồng biến ảo mà thành.

Thấy Alizée cười trộm, lần đầu tiên Geriferry được nhận thức bản tính của tiểu ác ma này.

Tiếp theo những thứ Alizée mang ra đều là một số trang sức hiếm lạ, còn có quần áo mỹ phẩm xếp thành núi, không ngờ còn có một chai rượu nho sáu mươi năm. Đương nhiên Geriferry không thấy hứng thú với những thứ này, tiếp theo Alizée lại niệm chú ngữ mở tầng thứ hai của chiếc nhẫn không gian.

Đột nhiên Geriferry nghĩ ra, nếu thật sự không ăn thua thì lấy luôn chiếc nhẫn của cô ta cũng không tồi. Có điều hắn rất nhanh đã hối hận vì ý nghĩ này , Alizée lấy ra một chiếc bình sứ, sau khi mở nắp bình ra, trong đó không ngờ chính là tỉnh long đan, hơn nữa còn có những năm viên.

Điều này làm cho Geriferry cảm thấy xót xa thay cho lão Khuê Nô, vị lão quản gia này chạy đôn chạy đáo khắp thế giới cả tháng trời mới tìm được cho hắn một viên, ai ngờ cô bé tiểu ác ma vừa đưa tay ra đã là năm viên.

"Ngươi là đồ đần, có thứ tốt như tỉnh long đan mà còn phải cầu người khác bán lương thực cho ngươi. Ngươi chỉ cần cho hắn một viên là bao nhiêu lương thực hắn cũng đưa lên cửa cho ngươi". Geriferry gần như rên rỉ, không nhịn được cốc lên đầu Alizée.

"Thật vậy sao?" Tiểu ác ma chớp chớp mắt không hiểu, "Nhưng bà nội nói với ta, ăn cái này đấu khí cũng không thể tăng thêm được. Ơ, không được bắt nạt ta". Tiểu ác ma nhanh chóng nhận ra Geriferry đang nhân cơ hội bắt nạt mình, tóm chặt tay hắn không lưu tình chút nào, sau đó còn vặn một cái.

Geriferry không để ý đến đau đớn, tâm tư của hắn đã bị một thứ Alizée vừa mang ra hấp dẫn.

Đây là một chiếc túi da dê màu đỏ, to hơn nắm đấm của hắn một chút. Trên chiếc túi vẽ đầy ký hiệu ma pháp, miệng túi được buộc lại bằng một sợi dây màu đen, trên sợi dây có một tấm biển màu bạc.

“Nhãn phong ấn!” Geriferry thầm kêu một tiếng trong lòng, hai mắt sáng ngời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kị Sĩ Thứ Chín

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook