Kị Sĩ Thứ Chín

Chương 56: Một mình trốn chạy (2)

Từng là người trong giang hồ

30/07/2014



Sau khi thi triển gào thét sóng âm xong, con gấu bắc cực lập tức lao tới tấn công một người chấp hành đang chóng mặt ở gần nó nhất. Khi nó di chuyển, thân thể xem như vụng về của nó lại bất ngờ có tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức kẻ duy nhất không bị chóng mặt ở đây là Vitas thậm chí cũng không kịp cứu viện, một người chấp hành đã bị hai vuốt của gấu bắc cực đập thành một đống thịt nát.

Bị kích thích bởi mùi máu tanh, gấu điên càng trở nên điên cuồng. Hai mắt nó trở thành màu đỏ đậm, vừa gào thét vừa vung tay đánh tới người chấp hành thứ hai. Vitas hét lên một tiếng, đấu khí thần thánh trắng muốt trên người lập tức sáng lên, thanh đại kiếm kỵ sĩ cầm bằng hai tay được phụ trợ thánh viêm chém về phía cánh tay gấu điên, nhát chém cực mạnh tạo thành một vết máu và chém bay một mảng da thịt trên tay gấu điên. Nhưng nhát kiếm này chỉ khiến đòn tấn công của gấu bắc cực chậm lại một chút, sau một tiếng kêu đau đớn, nó vung cánh tay phải bị thương lên đập mạnh xuống vai người chấp hành, sau đó một cước giẫm lên thân thể người này.

Lúc này đám người chấp hành rốt cục cũng thoát khỏi trạng thái chóng mặt. Có kinh nghiệm chiến đấu dày dạn, bọn chúng lập tức tản ra xa, tìm cơ hội lao lên chém một kiếm. Còn pháp sư theo đội thì lập tức hỗ trợ thuật mau lẹ cho từng chiến sĩ, tốc độ của bọn chúng lập tức được nâng cao gấp đôi, cơ bản có thể sánh ngang với tốc độ của gấu bắc cực.

Nhưng sức phòng ngự và sức sống của gấu điên bắc cực cũng rất xuất sắc, có thể nói nó là một sinh vật có chỉ số năng lực các mặt đều rất cân bằng, cũng chính là vì điểm này nên nó mới được các pháp sư coi trọng và sử dụng làm sinh vật Golem. Có lẽ đám người chấp hành này nên vui mừng vì nơi này là phương nam ấm áp chứ không phải phương bắc giá lạnh, nếu không sức mạnh của gấu điên còn khủng khiếp hơn nhiều.

Bội kiếm của các chiến sĩ chỉ có thể chém thành những vết thương nhẹ trên người gấu điên, rất khó tạo thành tổn thương nặng nề. Vì sợ gây ra hoả hoạn nên chưa đến nước vạn bất đắc dĩ là các pháp sư cũng không dám thi triển thuật cầu lửa và thuật rồng lửa mạnh mẽ, chỉ có thể dùng phép thuật tạo gai đất hoặc sấm sét để quấy nhiễu và làm gấu điên tê liệt trong giây lát. Còn các phép thuật như mũi tên băng hoặc lợi hại hơn là mũi thương băng? Nếu như con gấu điên bắc cực miễn dịch với ma pháp hệ băng này vẫn còn có ý thức thì nó nhất định sẽ cảm kích ngươi vì đã khiến nó được sống trong ảo giác như đã trở lại quê hương trắng trời băng tuyết của nó.

Vitas thầm sốt ruột, nếu cứ như vậy thì mặc dù chắc chắn sẽ giành được thắng lợi cuối cùng nhưng khi chiến đấu xong thì có trời mới biết Geriferry đã trốn đến tận đâu. Với tư duy tỉnh táo đã được rèn luyện trong vô số trận chiến, Vitas lập tức hô lên, "Toàn bộ tấn công chân trái của nó".

Không thể nghi ngờ, đây chính là một sách lược chính xác. Chỉ cần có thể chém què gấu điên, nó sẽ không đuổi kịp bọn chúng, như vậy có giết chết được nó hay không cũng không quan tâm. Vitas tiến lên thu hút sức chú ý của bạo gấu, các chiến sĩ khác lần lượt xông lên chém vào chân trái gấu điên. Hình như toàn bộ sức chú ý của gấu điên đã bị Vitas trước mặt thu hút, nhưng những đòn tấn công mạnh mẽ của nó luôn bị Vista né tránh hoặc đón đỡ xảo diệu, không những thế thỉnh thoảng Vista còn tranh thủ đâm một hai kiếm lên người nó, tiếp tục thu hút thù hận của nó.

Vết thương trên chân trái gấu điên bắc cực càng ngày càng lớn, thậm chí đã có thể nhìn thấy xương trắng. Trong lúc đám người chấp hành chuẩn bị đồng loạt xông lên chém đứt chân trái nó, không hề có dấu hiệu báo trước, gấu điên lại thi triển chiêu thức gào thét sóng âm. Lần này ngoài pháp sư đứng ở phía xa, ngay cả Vitas cũng không thể may mắn tránh thoát, bởi vì hắn đứng thật sự quá gần nó.

Đương nhiên lần này gấu điên đã đánh bay được Vitas đúng như ý nguyện.

Đúng lúc này, ở rìa khe núi, cũng chính là một góc cách nơi đám người chấp hành từ trên sườn núi bước xuống khe núi không xa, một đám lá mục trên mặt đất đột nhiên nhô lên, sau đó một cái đầu người thò lên nhìn về phía gấu điên và hoảng sợ kêu một tiếng: "Má ơi!" Sau đó một bóng người chạy rất nhanh về phía sườn núi. Đúng lúc đó một pháp sư bắn ra một mũi tên băng đâm trúng sau lưng để trần của hắn, máu còn chưa kịp chảy ra đã bị đông cứng.

Người này chính là Geriferry vừa giành được một đường sinh cơ trong tuyệt lộ. Túi phong ấn con rối gấu bắc cực chính là thứ hắn lừa được từ trong tay Alizée. Khi vừa chạy vào khe núi, đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn. Hắn vơ một bó cỏ dại, cởi áo khoác ra bọc lại, dùng sợi vải trên áo khoác buộc chặt nhãn phong ấn vào áo khoác, sau đó lại đè một hòn đá to lên trên chiếc cúi. Sau khi làm xong tất cả những việc này, hắn mới chạy đến một góc khe núi, gạt lá mục ra chui xuống ẩn nấp.

Đương nhiên, dù tự cho là đã trốn rất kín nhưng hắn vẫn không thể thoát khỏi cảm ứng tinh thần của Vista, hơn nữa lá mục đã bị hắn bới ra, mặc dù ánh sáng rất yếu nhưng chỉ cần hơi chú ý một chút là có thể nhìn ra. Nhưng không được quên, trong cơ thể hắn có một con mắt, mặc dù Geriferry không biết con mắt này có tác dụng gì ngoài việc thỉnh thoảng giúp hắn bùng nổ một chút, nhưng có một điểm có thể khẳng định là con mắt này tuyệt đối có thể hành hạ hắn đến mức không khác gì một người chết, vì thế khiến người ngoài không thể cảm ứng được hơi thở tính mạng của hắn.



Nhưng con mắt đó không phải thứ Geriferry có thể tùy tiện chỉ huy, cho nên lúc này hắn đã phải dùng đến tiểu xảo. Hắn xhui xuống đống lá mục, nhắm mắt lại, dùng ý thức đe dọa nó: "Ta hận ngươi, ta phải giết ngươi. Ta phải nhảy vào đống lửa để cùng chết với ngươi!"

Vì vậy, con mắt bóp chết ý thức của hắn không lưu tình chút nào.

Không cần quan tâm con mắt này là thứ gì, chỉ cần nó còn có tâm tình thì vẫn cứ bị Geriferry lợi dụng được, dù chỉ là chút ít.

Còn dấu vết lá mục bị bới lên thì đã bị bỏ qua vì Suneo đã khởi động chiếc bẫy vụng về của Geriferry khiến gấu điên bắc cực xuất hiện tấn công đám người chấp hành.

Không biết là Geriferry may mắn hay là con mắt đã thông cảm với hoàn cảnh của hắn, khi gấu điên thi triển gào thét sóng âm lần thứ hai thì hắn đã tỉnh lại đúng lúc. Khi thấy rõ một đám người đứng ôm đầu như tượng gỗ bị gấu điên lần lượt đánh ngã, biết đây là cơ hội không thể để mất, hắn lập tức bỏ chạy, còn mũi tên băng bắn trúng sau lưng đó? Dạo này chảy máu còn nhiều hơn chảy mồ hôi, Geriferry không hề để ý đến vết thương như muỗi đốt này.

Sau khi đánh gục năm người, mặc dù thể lực vẫn còn mạnh mẽ như cũ nhưng vì đã liên tục phát ra hai lần gào thét sóng âm nên tinh thần của gấu điên đã từ từ suy kiệt. Có đấu khí hộ thể, mặc dù Vitas đã phải chống đỡ một đòn trực diện của gấu điên nhưng vết thương không hề nặng. Lúc này không còn dám giữ sức, hắn nhanh chóng lao về phía gấu điên. Được tinh thần lực thúc ép, đấu khí trong cơ thể tạo thành một lưỡi sắc hình trăng khuyết chém về phía chân trái đã hở xương của gấu điên. Rắc một tiếng, xương chân gấu điên đã bị nứt ra, mặc dù chưa gãy nhưng đã không thể đỡ được thân thể khổng lồ của nó nữa. Trong nháy mắt mất thăng bằng ngã xuống, nó vẫn không quên ôm chặt lấy một chiến sĩ. Trong tiếng kêu thê lương, gấu điên ngã xuống lớp lá mục mềm mại. Những người khác đồng loạt xông lên chặt đầu gấu điên định cứu người chấp hành đó nhưng lồng ngực hắn đã hoàn toàn bị ép nát, cho dù trong đội ngũ có tế tự đi theo cũng không có cách nào cứu chữa được.

Sau một trận chiến đấu quyết liệt, đội người chấp hành này đã tổn thất trọn mười chiến sĩ. Còn kẻ bị tấn công đầu tiên là Suneo, hình như để chứng minh cho câu danh ngôn "Tai họa sống ngàn năm" đã có từ xưa, hắn vẫn còn sống như một kì tích. Rất không may là hắn đã mất cái tai duy nhất còn lại, bây giờ hai với cái đầu tròn xoe, có lẽ tốc độ của hắn có thể tăng thêm một chút vì đã giảm bớt lực cản của không khí.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, đám người chấp hành chôn cất thi thể chiến hữu tại chỗ. Bọn chúng xếp thành vòng tròn quỳ một gối xuống quanh mộ phần, sau khi đọc một bài văn tế mới tiếp tục lên đường đuổi bắt mục tiêu.

Trời đã tối hoàn toàn, trong rừng rậm đưa tay không nhìn thấy năm ngón.

Geriferry chạy đến một chỗ trống trong rừng núi ngẩng đầu nhìn trời, trên trời không có bắc đẩu thất tinh hắn vẫn quen thuộc mà chỉ có hai mặt trăng kỳ lạ. Đã hoàn toàn lạc đường, hắn thở dài bất đắc dĩ, lại nhìn bốn chiếc túi Golem còn lại trong nhẫn không gian. Hắn cười cười tà ác, sau đó lập tức ngồi thụp xuống đất đau khổ suy nghĩ, "Nhưng mà thứ này không ăn được!"

Không sai, bốn chiếc túi Golem này và cả chiếc túi vừa được sử dụng lúc nãy đều là đồ hắn trấn lột được của tiểu ác ma Alizée. Khi đó nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của tiểu ác ma, Geriferry còn cảm thấy nàng cố ý khoa trương. Bây giờ xem ra trong những chiếc túi này đều là những con rối siêu cấp, tiểu ác ma vốn nổi tiếng tham lam, toàn thân đều là bảo bối mà.

Có điều vốn dốt đặc cán mai đối với ký hiệu ma pháp, Geriferry rất khó có thể nhìn ra trong túi phong ấn cái gì. Điều duy nhất hắn biết chính là sau khi được thả ra thì con rối sẽ không phân địch ta.



Ánh sáng của phép thuật chiếu sáng thấp thoáng hiện lên đằng sau, Geriferry vội vàng vơ một nắm cỏ nhét vào miệng, bắt đầu phân tâm tam dụng: Vừa chạy, vừa nhai nắm cỏ cố nuốt chút nước bổ sung thể lực, trong lòng vừa cầu khẩn: Lão Khuê Nô, ngươi đừng đùa ta nữa, kiểu luyện tập này hơi quá mức rồi.

Mà đồng thời lúc đó, hình như cảm ứng được tiếng gọi của Geriferry, lão Khuê Nô đang nằm trên giường lẩm bẩm, "Thiếu gia à, ngài vẫn nói với ta, trên thế giới này muốn đánh bại kẻ thù không nhất định chỉ dựa vào sức mạnh, đôi khi dựa vào trí tuệ là đủ rồi. Lão nô có lòng tin rất lớn đối với trí tuệ của ngài, ngài phải sống tử tế, ngài hãy thể hiện cho lão nô xem đi!"

Đám người chấp hành bám theo phía sau Geriferry không hề dám theo quá sát, hơn nữa vẫn chia làm nửa vòng tròn đi theo Geriferry. Dù sao cũng có vết xe đổ, vạn nhất hắn lại bày mấy cái bẫy nữa trên đường thì bọn chúng sẽ chỉ có thể mở đường hồi phủ.

Mặc dù Golem phong ấn là thứ hiếm có khó tìm, nhưng gia tộc Stedman đã truyền thừa mấy trăm năm, của cải nhiều không sao kể xiết, nếu có cắn răng mua tám cái mười cái túi Golem phong ấn cho hắn mang ở trên người thì cũng không phải chuyện quá khó hiểu. Cho nên bây giờ việc bọn chúng phải làm chính là duy trì khoảng cách với Geriferry, đợi đến bình minh sẽ tìm cách xử lý hắn sau.

Geriferry loạng choạng chạy qua cánh rừng rậm, ngoài mấy con gà rừng hoảng sợ chạy mất, hắn không gặp phải bất cứ dã thú nào có ý đồ tấn công. Khi đi tới một miệng núi hẹp, con mắt trong cơ thể hắn lại rung động khiến Geriferry biết phía trước có nguy hiểm.

Thực ra Geriferry cũng không định đi tiếp, miệng núi này dễ thủ khó công, đối với một kẻ vẫn còn bốn túi Golem phong ấn như hắn thì đây là địa hình không thể tốt hơn. Cho dù có kẻ có sức mạnh hơn hẳn tới tấn công, cùng lắm kéo một con rối ra cùng chết là xong. Nếu như còn không giết chết được ngươi thì lại kéo thêm con nữa, dù sao bây giờ hắn sống còn khó chịu hơn cả chết.

Triệt để coi thường sống chết, Geriferry dứt khoát tựa vào một thân cây nhỏ bên cạnh. Thân cây nghiêng ngả, một trái cây rơi xuống đập vào đầu hắn. Còn có chuyện gì hạnh phúc hơn chuyện này sao? Khi ngươi sắp chết đói lại phát hiện một cây ăn quả với đầy trái cây chín mọng?

Quả nhiên đám người chấp hành cũng dừng lại cách hắn vài trăm mét. Vista cũng cảm nhận được phía trước có hơi thở của dã thú mạnh mẽ, hắn lập tức ra lệnh cắm trại tại chỗ.

Hai mắt bốc hỏa, Suneo nhìn chằm chằm về phía Geriferry ở miệng núi xa xa, mấy lần không nhịn được định tiến lên nhưng đám người chấp hành bên cạnh hoàn toàn coi thường sự tồn tại của hắn. Ý bọn chúng không thể rõ ràng hơn: Bọn ta không khuyến khích ngươi tiến lên, nhưng nếu ngươi muốn lấy tính mạng ra thử xem thì bọn ta cũng sẽ không ngăn cản ngươi.

Càng khiến bọn chúng khó tin là, sau khi ăn no, Geriferry lập tức nằm lăn ra ngủ.

Đúng vậy. Geriferry không sợ bọn chúng đánh lén. Lúc này hắn rốt cục cũng biết rõ một tác dụng của con mắt này, đó chính là khi hắn gặp nguy hiểm thì nó nhất định sẽ kịp thời nhắc nhở hắn. Con mắt đó không cần ngủ, nhưng hắn thì cần.

Nửa đêm, Vitas từng thử đánh lén hắn, nhưng khi vừa đi được gần một nửa khoảng cách thì Geriferry đang ngủ say như chết đột nhiên ngồi dậy vẫy tay với hắn, hình như còn nói: "Cút đi, đừng quấy rầy mộng đẹp của bố!"

Sau mấy lần như thế, Vitas triệt để từ bỏ ý định.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kị Sĩ Thứ Chín

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook