Chương 47: Người phụ nữ bị lãng quên
Từng là người trong giang hồ
30/07/2014
Hình như thần thời gian Chronos chỉ khẽ động đầu ngón tay, đại lục Thương Mang đã chuyển từ giữa hè sang giữa thu.
Theo làn gió thu hơi se lạnh, từng chiếc lá cây tuyết phong màu vàng nâu xoay vòng bay xuống phố lớn ngõ nhỏ trong thành Ronage. Vẻ phồn hoa trên phố bắt đầu phai màu vì sự hiu quạnh của mùa thu, gương mặt cười tươi suốt cả một mùa hè của các thương nhân cũng bình tĩnh lại, nhìn những chiếc lá cây thỉnh thoảng lại bay từ trên nóc nhà xuống, hình như trong mắt cũng có một loại phiền muộn lẽ ra chỉ thuộc về thi nhân.
Trên thế giới này luôn có rất nhiều thứ làm mọi người khó hiểu, chẳng hạn như xuân hạ thu đông luân phiên, lại chẳng hạn như con mắt trong cơ thể Geriferry đó.
Ở phía tây bắc trên đại lục Thương Mang, một vùng hoang vu giữa nơi khởi điểm của dãy núi Arques và cánh đồng tuyết phía bắc có trên mười triệu Orc sinh sống. Hàng năm sau khi vào mùa thu đều sẽ có một đội quân Orc số lượng khoảng hai trăm ngàn lướt qua miệng núi Stia quanh năm cuồng phong gào thét, theo hẻm núi Diack dưới chân dãy núi Arques tiến về phương nam, tiến vào bụng đất nước của loài người cướp đoạt các loại lương thực quần áo cần dùng cho mùa đông.
Từ cửa núi Stia đến hẻm núi Diack có một khu vực hẹp dài với diện tích trên một trăm cây số vuông không thuộc về bất cứ đế quốc hoặc công quốc loài người nào. Trong hẻm núi Diack đứng sừng sững một pháo đài nguy nga, đó là thành phố Diack, trăm họ bình dân trên đại lục Thương Mang quen gọi là pháo đài của các vị thần. Trong lời kể của các nhà thơ lang thang, pháo đài Diack luôn được miêu tả là một tòa thành vĩnh viễn không thất thủ, còn các ma pháp sư và võ giả trên đại lục thì gọi thành Diack là thành phố hiền giả, bởi vì nơi này có học viện ma pháp và vũ kĩ đứng đầu đại lục, đồng thời cũng là nơi người mạnh tụ tập.
Trong khe núi, pháo đài các thần bóp nghẹt con đường về nam của đám Orc, năm nào đám người thú cũng cố gắng công phá nó, nhưng lần nào cũng trở về vô ích, bỏ lại mấy vạn xác người thú. Chúng chỉ có thể thông qua các con đường khác để cướp đoạt đồ ăn với số lượng không nhiều ở các khu vực rìa liên minh thần thánh, gắng gượng sống qua mùa đông lâu dài.
Hàng năm vừa vào mùa thu là lại có vô số người từ các nơi trên đại lục chạy tới chi viện cho chiến dịch thu đông của pháo đài các vị thần, có các võ sĩ bình dân mặc quần áo thông thường và gương mặt phong trần, có kỵ sĩ quý tộc khoác áo giáp sáng lòa cưỡi ngựa to khỏe, còn có những ma pháp sư ngồi xe ngựa với thân thể yếu ớt nhưng lại có sức sát thương mạnh mẽ. Nhưng bất kể là ai, vừa tiến vào cửa thành pháo đài các vị thần là chỉ còn có một danh hiệu: Thị dân danh dự Diack. Ở đây hết thảy đều bình đẳng, chỉ trừ người quyết sách cao nhất của thành phố.
Hôm nay, một chiếc xe ngựa đen sì kín không kẽ hở được sự bảo vệ của hai trăm kiếm sĩ Minh Nguyệt và mười tên pháp sư Hàn Tinh, đi từ phủ thành chủ xuyên qua đường cái chất đầy máy bắn đá chạy ra cửa thành phía nam đúc bằng đồng thau, chạy thẳng về phía nam trong ánh mắt kinh ngạc của vô số người.
Đúng vậy, kinh ngạc! Bởi vì không ít người đều biết người kỵ sĩ trung niên cưỡi ngựa đi đầu với vẻ mặt uy nghiêm kia là một cường giả thánh vực, một trong bốn đại thành chủ của thành Diack, thủ lĩnh kiếm sĩ Minh Nguyệt, kiếm thánh Pulver, có danh xưng "người đuổi sao".
Trong thời gian đại chiến sắp đến, trong lúc vô số người máu nóng từ các nơi đến đây tiếp viện, sức mạnh trung kiên trong cuộc chiến công thủ pháo đài các thần là Pulver lại phải rời thành mà đi. Hơn nữa xem điệu bộ này không phải mười ngày nửa tháng là có thể về, điều này thật sự làm mọi người không hiểu.
Cũng tương tự như ở đây, ven bờ biển Cầm Luân ở phía nam liên minh thần thánh, dãy núi Arques nguy nga đi đến đây đã dần thoai thoải nhưng cuối cùng vẫn kéo dài đến biển Cầm Luân xanh biếc, nơi giao hội giữa liên minh thần thánh và vùng đất đen tối có một bán đảo với chiều dài vượt qua một trăm cây số. Nếu như bao quát từ không trung, ngươi sẽ phát hiện bán đảo này giống như là một chiếc răng nanh của loài thú. Càng làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi là nước biển trong vòng một cây số xung quanh bán đảo này đều là màu đỏ sậm. Cho nên bán đảo này được người đời nhất trí gọi là bán đảo răng vượn.
Trên bán đảo răng vượn cây cối tươi tốt, hang động rậm rạp, bên trong hang động sống vô số cự thú hung ác, vẫn bị người đời coi là cấm địa. Ngay cả những người mạnh thượng đỉnh trên đại lục cũng không dám tùy tiện đi đến nơi này, bởi vì nơi này vẫn thánh địa của mười ba bộ lạc huyết tộc, vương giả vĩnh viễn của đêm tối.
Thời gian này đám huyết tộc lưu thủ trên đảo thay đổi bản sắc thanh nhã và yên lặng trước kia. Mỗi khi màn đêm buông xuống, từng đôi cánh dơi to lớn của huyết tộc hầu như che khuất ánh trăng mờ sáng trên bầu trời, giống như một đám chim khổng lồ màu đen tới tấp bay về trung ương liên minh thần thánh ở hướng bắc.
Bất kể là người Diack từ phương bắc xuống hay là huyết tộc từ phía nam lên, sau khi bôn ba trăm núi ngàn sông, mục tiêu của bọn họ chỉ có một địa phương, thành Ronage, thủ đô của đế quốc Menied.
Khi bọn họ vừa tiến vào biên giới đế quốc Menied, thông tin về chuyến viếng thăm đột xuất của các vị khách không mời này đã lập tức được đưa về thành Ronage bằng các kiểu truyền tin bằng ma pháp. Hai tổ chức lớn nhất nằm ở hai đầu nam bắc đại lục đột nhiên phái người về nam, tiến quân thẳng tới thành Ronage, rốt cục bọn họ muốn làm gì?
Vừa đi ra khỏi bóng tối sợ hãi do bốn ngàn hắc kỵ lạnh lùng đao thương san sát trên quảng trường Vườn Hồng mang đến, sau khi nghe tin này người dân Ronage lại rơi vào hoang mang, cảm giác đè nén nặng nề như khúc nhạc dạo trước khi mưa gió kéo đến.
Trung tâm triều đình bắt đầu vận chuyển với tốc độ cao, lập tức phái đại thần lễ nghĩa dẫn đội ngũ đi nghênh đón các vị khách phía bắc vốn lúc này không nên đến thăm nhất nghi thức cbằng ao nhất. Còn đối với đám khách dị đoan huyết tộc phía nam đêm đi ngày nghỉ rõ ràng không có ý tốt kia, ngoài điều động các đoàn kị sĩ gần đây tới tăng cường phòng ngự ở kinh đô, đồng thời còn liên hợp với đại giáo đường trung ương đế quốc cùng liên danh cầu viện tổng bộ Giáo đình thần thánh, hi vọng Giáo đình lập tức phái một đoàn kỵ sĩ thần thánh có sức mạnh hùng hậu đến đây trợ giúp.
Đương nhiên đối với một thiếu gia ngu ngốc không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ nhất tâm luyện tập đâm tia nước như Geriferry thì những việc lớn làm hoảng sợ lòng người kinh đô đế quốc này không khiến hắn thấy hứng thú, hoặc nói hắn hoàn toàn không muốn phí tâm tư suy nghĩ về việc này.
Trải qua gần mấy tháng cố gắng, Geriferry miễn cưỡng có thể đâm ra hai trăm thương trong một canh giờ mà mũi thương không bị ướt, cách tiêu chuẩn một ngàn thương một canh giờ lão Khuê Nô yêu cầu còn quá mức xa xôi, thậm chí trong lòng hắn còn âm thầm nghi ngờ lão Khuê Nô đã khuếch đại yêu cầu. Đương nhiên, sự thiêu đốt linh hồn không ngừng và ba ngày một lần da tróc thịt nứt vẫn không hề dừng lại.
Nhưng hôm nay đột nhiên Geriferry nhớ tới một người bị hắn lãng quên, một người phụ nữ.
Đêm đến bốn phía phủ công tước Stedman cực kì yên lặng, được sự che chở của màn đêm, từng bóng người thần bí trợn đôi mắt còn tinh tường hơn ban ngày của bọn họ chăm chú nhìn nhất cử nhất động ngoài phủ công tước.
Rắc một tiếng, người áo đen đang theo dõi giống như một thân cây bị bẻ gãy dựa vào tường chậm rãi ngã xuống đất, lão Khuê Nô cởi đôi bao tay ra ném lên trên thi thể, nhìn về phía cửa sau phủ công tước gật đầu, Geriferry cầm thương hiện ra. Lão Khuê Nô tiến lên ôm lấy Geriferry rồi phóng người lên như một âm hồn, thấp thoáng vài cái rồi không còn tung tích.
Khi bọn họ lại hiện thân thì đã đến cửa một nông trang gần chân núi Billious ngoài thành Ronage hai mươi mấy dặm. Lão Khuê Nô đặt Geriferry còn đang chóng mặt xuống, đợi hắn trở lại bình thường rồi tiến lên khẽ gõ vòng cửa.
Canhscwar mở ra, người xuất hiện trước mặt Geriferry lại là Vire. Sau khi mang Geriferry từ vùng đất đen tối về Ronage vị đại pháp sư của gia tộc Stedman này đã mất tích, không ngờ hắn lại ẩn nấp ở đây.
Sắc mặt Vire đã không còn gầy gò tiều tụy như lần đầu Geriferry nhìn thấy mà lộ ra vẻ hồng hào phúc hậu no đủ, có thể thấy mấy tháng qua hắn đã sống rất thoải mái.
"Thiếu gia!" Vire nịnh bợ một tiếng, đợi hai người già trẻ vào sân rồi mới đi theo phía sau hết sức thận trọng. Hắn có cái nhìn của chính mình đối với vị thiếu gia ngu ngốc này. Tuổi mới bốn mươi đã lên đến cấp bậc đại pháp sư, hắn không chỉ có tri thức uyên bác mà còn có sức quan sát sắc bén, khi Geriferry đâm gã Orc ở núi Vọng Nguyệt, khi hắn đứng dưới đáy khe núi toàn là thi thể giơ chiếc huy hiệu dính máu đó lên, Vire đã cảm thấy kính sợ tâm phục khẩu phục.
Thoạt nhìn từ bên ngoài, nông trang này không có gì khác những nông trang xung quanh, một loạt nhà nhỏ mái vòm, hai chiếc guồng nước đặt bên dòng suối, một vòng hàng rào gỗ bám đầy dây nho nối liền với chân núi quây kín nông trang. Nếu nhất định phải tìm ra điểm khác biệt giữa nông trang với các nông trang khác thì đó chính là hàng rào của nó phải cao gấp đôi hàng rào của các nông trang khác.
Trong viện yên lặng, lão Khuê Nô dẫn theo bọn họ đi dọc theo một con đường nhỏ bằng đá màu trắng, xuyên qua hàng loạt nhà nhỏ đi tới chỗ sâu nhất trong nông trang rồi dừng lại ở chân núi mọc đầy cỏ dại và bụi gai. Vire tiến lên đẩy một đám cỏ dại ngụy trang ra để lộ một vách đá nhẵn nhụi, sau khi hắn thi triển một ma pháp thăm dò, trên vách đá lộ ra một ma pháp trận tỏa ánh sáng xanh yếu ớt.
"Cơ quan ma pháp?" Geriferry sợ hãi kêu lên một tiếng trong lòng, trên thế giới này, thứ làm hắn khó tưởng tượng nhất chính là ma pháp. Cho nên sau khi trở lại phủ công tước, hắn đã dành thời gian bảo mẹ hắn, Lisa, khi còn trẻ đã là một ma pháp sư trung cấp, bổ túc rất nhiều tri thức về phương diện ma pháp cho hắn. Theo lời của lão Khuê Nô, cho dù ngươi không thể phát ra một ngọn lửa nhỏ xíu nhưng ít nhất sau này có gặp ma pháp sư với pháp lực cao cường thì cũng nên biết phải bỏ chạy kiểu gì.
Vire áp bàn tay phải lên ma pháp trận, trong miệng bắt đầu đọc chú ngữ tối nghĩa, tay trái không ngừng thay đổi thủ thế. Ma pháp trận bắt đầu sáng lên rồi tối đi, sau ba lần như thế, vách đá toàn là rêu xanh bên cạnh bọn họ lặng lẽ mở ra để lộ một hang núi tối om. Hiển nhiên vách đá dày chừng hai thước này đã được bao phủ trong ma pháp tĩnh âm.
Lão Khuê Nô dắt Geriferry bước vào hang núi yên lặng như tờ. Vire đứng ở bên ngoài, sau khi đóng hang núi lại, ánh trăng yếu ớt vừa chiếu vào hang núi đã bị ngăn cách bên ngoài, trong hang núi chỉ còn lại bóng tối nặng nề đến ngạt thở.
Hai tiếng bước chân khác nhau vang lên trong bóng tối, một nhẹ nhàng, một nặng nề. Tiếng bước chân tiến lên đều đặn trong tối tăm đột nhiên yên lặng, Geriferry buông tay lão Khuê Nô ra, kéo lê thiết thương trong tay dưới đất, thẳng người đi tới phía trước lão Khuê Nô. Tiếng ma sát chói tai vang vọng trong hang núi tối tăm sâu thẳm, lão Khuê Nô thấy giống như là tiếng trống trận sục sôi, bởi vì thiếu gia của ông ta đã đi trước về chỗ sâu tối tăm.
Sau khi rẽ qua một chỗ ngoặt, Geriferry có thể cảm thấy nền hang đang lên cao dần. Khi một chiếc đèn ma pháp màu đỏ cam sáng lên phía trước hắn thì nửa canh giờ đã trôi qua. Đây là một đại sảnh bằng đá được xây dựng trong hang núi, trên vách đá đen sì bốn phía đại sảnh không hề được trang trí gì mà vẫn còn nguyên vết đục đẽo ban đầu. Bốn chiếc đèn ma pháp bằng đồng thau được treo cao trên vách đá là đồ trang trí duy nhất.
Lão Khuê Nô lục lọi chốc lát trên vách đá, sau một tiếng động, vách đá vốn không có một khe hở lại lộ ra một cửa hang, ánh sáng xanh lung linh trong hang chiếu ra. Lão Khuê Nô đi tới bên tai Geriferry thấp giọng thì thầm vài câu, trên gương mặt Geriferry lộ ra nụ cười không rõ ý nghĩa. Nếu như Geriferry có thể nhìn thấy nụ cười này thì hắn sẽ cho rằng đó là một nụ dười rất dâm đãng.
Mang nụ cười dâm đãng này, Geriferry bước vào căn thạch thất nhỏ đầy đủ tất cả đồ dùng trong nhà này. Trên chiếc giường lớn bằng gỗ lim che bằng mán lụa mỏng, dưới chiếc chăn lông ngỗng mỏng manh có một thân hình phụ nữ khẽ nhúc nhích một chút, lộ ra một mái tóc nâu mềm mại, sắc mặt trắng xanh bệnh trạng vì thiếu ánh mặt trời trong thời gian dài. Dưới hai hàng lông mày nhỏ như cành liễu là một đôi mắt màu đen. Sau khi nhìn thấy Geriferry, đôi mắt câu hồn đoạt phách liên tục thay đổi giữa ngạc nhiên và giận dữ, cuối cùng cái miệng đỏ tươi xinh xắn phun ra hai chữ.
"Ra ngoài!"
"Ra ngoài?" Ánh mắt Geriferry di chuyển từ cái miệng mê người của cô ta xuống bên dưới, cái cổ cao trắng muốt của cô ta khiến người nhìn rung động từ nội tâm, dáng người với những đường cong vẫn lộ rõ dưới lớp chăn mỏng khiến người khác không kìm được mơ mộng. Bắp chân lộ ra bên ngoài chăn trơn bóng mà cân xứng, lộ ra độ cong mê người, càng kích thích dục vọng nguyên thủy nhất của con người.
"Ra ngoài? Ta còn chưa vào mà!" Sau khi dùng ánh mắt tham lam nhìn báu vật trước mặt, nụ cười của Geriferry dành cho cô ta càng trở nên đê tiện.
Theo làn gió thu hơi se lạnh, từng chiếc lá cây tuyết phong màu vàng nâu xoay vòng bay xuống phố lớn ngõ nhỏ trong thành Ronage. Vẻ phồn hoa trên phố bắt đầu phai màu vì sự hiu quạnh của mùa thu, gương mặt cười tươi suốt cả một mùa hè của các thương nhân cũng bình tĩnh lại, nhìn những chiếc lá cây thỉnh thoảng lại bay từ trên nóc nhà xuống, hình như trong mắt cũng có một loại phiền muộn lẽ ra chỉ thuộc về thi nhân.
Trên thế giới này luôn có rất nhiều thứ làm mọi người khó hiểu, chẳng hạn như xuân hạ thu đông luân phiên, lại chẳng hạn như con mắt trong cơ thể Geriferry đó.
Ở phía tây bắc trên đại lục Thương Mang, một vùng hoang vu giữa nơi khởi điểm của dãy núi Arques và cánh đồng tuyết phía bắc có trên mười triệu Orc sinh sống. Hàng năm sau khi vào mùa thu đều sẽ có một đội quân Orc số lượng khoảng hai trăm ngàn lướt qua miệng núi Stia quanh năm cuồng phong gào thét, theo hẻm núi Diack dưới chân dãy núi Arques tiến về phương nam, tiến vào bụng đất nước của loài người cướp đoạt các loại lương thực quần áo cần dùng cho mùa đông.
Từ cửa núi Stia đến hẻm núi Diack có một khu vực hẹp dài với diện tích trên một trăm cây số vuông không thuộc về bất cứ đế quốc hoặc công quốc loài người nào. Trong hẻm núi Diack đứng sừng sững một pháo đài nguy nga, đó là thành phố Diack, trăm họ bình dân trên đại lục Thương Mang quen gọi là pháo đài của các vị thần. Trong lời kể của các nhà thơ lang thang, pháo đài Diack luôn được miêu tả là một tòa thành vĩnh viễn không thất thủ, còn các ma pháp sư và võ giả trên đại lục thì gọi thành Diack là thành phố hiền giả, bởi vì nơi này có học viện ma pháp và vũ kĩ đứng đầu đại lục, đồng thời cũng là nơi người mạnh tụ tập.
Trong khe núi, pháo đài các thần bóp nghẹt con đường về nam của đám Orc, năm nào đám người thú cũng cố gắng công phá nó, nhưng lần nào cũng trở về vô ích, bỏ lại mấy vạn xác người thú. Chúng chỉ có thể thông qua các con đường khác để cướp đoạt đồ ăn với số lượng không nhiều ở các khu vực rìa liên minh thần thánh, gắng gượng sống qua mùa đông lâu dài.
Hàng năm vừa vào mùa thu là lại có vô số người từ các nơi trên đại lục chạy tới chi viện cho chiến dịch thu đông của pháo đài các vị thần, có các võ sĩ bình dân mặc quần áo thông thường và gương mặt phong trần, có kỵ sĩ quý tộc khoác áo giáp sáng lòa cưỡi ngựa to khỏe, còn có những ma pháp sư ngồi xe ngựa với thân thể yếu ớt nhưng lại có sức sát thương mạnh mẽ. Nhưng bất kể là ai, vừa tiến vào cửa thành pháo đài các vị thần là chỉ còn có một danh hiệu: Thị dân danh dự Diack. Ở đây hết thảy đều bình đẳng, chỉ trừ người quyết sách cao nhất của thành phố.
Hôm nay, một chiếc xe ngựa đen sì kín không kẽ hở được sự bảo vệ của hai trăm kiếm sĩ Minh Nguyệt và mười tên pháp sư Hàn Tinh, đi từ phủ thành chủ xuyên qua đường cái chất đầy máy bắn đá chạy ra cửa thành phía nam đúc bằng đồng thau, chạy thẳng về phía nam trong ánh mắt kinh ngạc của vô số người.
Đúng vậy, kinh ngạc! Bởi vì không ít người đều biết người kỵ sĩ trung niên cưỡi ngựa đi đầu với vẻ mặt uy nghiêm kia là một cường giả thánh vực, một trong bốn đại thành chủ của thành Diack, thủ lĩnh kiếm sĩ Minh Nguyệt, kiếm thánh Pulver, có danh xưng "người đuổi sao".
Trong thời gian đại chiến sắp đến, trong lúc vô số người máu nóng từ các nơi đến đây tiếp viện, sức mạnh trung kiên trong cuộc chiến công thủ pháo đài các thần là Pulver lại phải rời thành mà đi. Hơn nữa xem điệu bộ này không phải mười ngày nửa tháng là có thể về, điều này thật sự làm mọi người không hiểu.
Cũng tương tự như ở đây, ven bờ biển Cầm Luân ở phía nam liên minh thần thánh, dãy núi Arques nguy nga đi đến đây đã dần thoai thoải nhưng cuối cùng vẫn kéo dài đến biển Cầm Luân xanh biếc, nơi giao hội giữa liên minh thần thánh và vùng đất đen tối có một bán đảo với chiều dài vượt qua một trăm cây số. Nếu như bao quát từ không trung, ngươi sẽ phát hiện bán đảo này giống như là một chiếc răng nanh của loài thú. Càng làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi là nước biển trong vòng một cây số xung quanh bán đảo này đều là màu đỏ sậm. Cho nên bán đảo này được người đời nhất trí gọi là bán đảo răng vượn.
Trên bán đảo răng vượn cây cối tươi tốt, hang động rậm rạp, bên trong hang động sống vô số cự thú hung ác, vẫn bị người đời coi là cấm địa. Ngay cả những người mạnh thượng đỉnh trên đại lục cũng không dám tùy tiện đi đến nơi này, bởi vì nơi này vẫn thánh địa của mười ba bộ lạc huyết tộc, vương giả vĩnh viễn của đêm tối.
Thời gian này đám huyết tộc lưu thủ trên đảo thay đổi bản sắc thanh nhã và yên lặng trước kia. Mỗi khi màn đêm buông xuống, từng đôi cánh dơi to lớn của huyết tộc hầu như che khuất ánh trăng mờ sáng trên bầu trời, giống như một đám chim khổng lồ màu đen tới tấp bay về trung ương liên minh thần thánh ở hướng bắc.
Bất kể là người Diack từ phương bắc xuống hay là huyết tộc từ phía nam lên, sau khi bôn ba trăm núi ngàn sông, mục tiêu của bọn họ chỉ có một địa phương, thành Ronage, thủ đô của đế quốc Menied.
Khi bọn họ vừa tiến vào biên giới đế quốc Menied, thông tin về chuyến viếng thăm đột xuất của các vị khách không mời này đã lập tức được đưa về thành Ronage bằng các kiểu truyền tin bằng ma pháp. Hai tổ chức lớn nhất nằm ở hai đầu nam bắc đại lục đột nhiên phái người về nam, tiến quân thẳng tới thành Ronage, rốt cục bọn họ muốn làm gì?
Vừa đi ra khỏi bóng tối sợ hãi do bốn ngàn hắc kỵ lạnh lùng đao thương san sát trên quảng trường Vườn Hồng mang đến, sau khi nghe tin này người dân Ronage lại rơi vào hoang mang, cảm giác đè nén nặng nề như khúc nhạc dạo trước khi mưa gió kéo đến.
Trung tâm triều đình bắt đầu vận chuyển với tốc độ cao, lập tức phái đại thần lễ nghĩa dẫn đội ngũ đi nghênh đón các vị khách phía bắc vốn lúc này không nên đến thăm nhất nghi thức cbằng ao nhất. Còn đối với đám khách dị đoan huyết tộc phía nam đêm đi ngày nghỉ rõ ràng không có ý tốt kia, ngoài điều động các đoàn kị sĩ gần đây tới tăng cường phòng ngự ở kinh đô, đồng thời còn liên hợp với đại giáo đường trung ương đế quốc cùng liên danh cầu viện tổng bộ Giáo đình thần thánh, hi vọng Giáo đình lập tức phái một đoàn kỵ sĩ thần thánh có sức mạnh hùng hậu đến đây trợ giúp.
Đương nhiên đối với một thiếu gia ngu ngốc không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ nhất tâm luyện tập đâm tia nước như Geriferry thì những việc lớn làm hoảng sợ lòng người kinh đô đế quốc này không khiến hắn thấy hứng thú, hoặc nói hắn hoàn toàn không muốn phí tâm tư suy nghĩ về việc này.
Trải qua gần mấy tháng cố gắng, Geriferry miễn cưỡng có thể đâm ra hai trăm thương trong một canh giờ mà mũi thương không bị ướt, cách tiêu chuẩn một ngàn thương một canh giờ lão Khuê Nô yêu cầu còn quá mức xa xôi, thậm chí trong lòng hắn còn âm thầm nghi ngờ lão Khuê Nô đã khuếch đại yêu cầu. Đương nhiên, sự thiêu đốt linh hồn không ngừng và ba ngày một lần da tróc thịt nứt vẫn không hề dừng lại.
Nhưng hôm nay đột nhiên Geriferry nhớ tới một người bị hắn lãng quên, một người phụ nữ.
Đêm đến bốn phía phủ công tước Stedman cực kì yên lặng, được sự che chở của màn đêm, từng bóng người thần bí trợn đôi mắt còn tinh tường hơn ban ngày của bọn họ chăm chú nhìn nhất cử nhất động ngoài phủ công tước.
Rắc một tiếng, người áo đen đang theo dõi giống như một thân cây bị bẻ gãy dựa vào tường chậm rãi ngã xuống đất, lão Khuê Nô cởi đôi bao tay ra ném lên trên thi thể, nhìn về phía cửa sau phủ công tước gật đầu, Geriferry cầm thương hiện ra. Lão Khuê Nô tiến lên ôm lấy Geriferry rồi phóng người lên như một âm hồn, thấp thoáng vài cái rồi không còn tung tích.
Khi bọn họ lại hiện thân thì đã đến cửa một nông trang gần chân núi Billious ngoài thành Ronage hai mươi mấy dặm. Lão Khuê Nô đặt Geriferry còn đang chóng mặt xuống, đợi hắn trở lại bình thường rồi tiến lên khẽ gõ vòng cửa.
Canhscwar mở ra, người xuất hiện trước mặt Geriferry lại là Vire. Sau khi mang Geriferry từ vùng đất đen tối về Ronage vị đại pháp sư của gia tộc Stedman này đã mất tích, không ngờ hắn lại ẩn nấp ở đây.
Sắc mặt Vire đã không còn gầy gò tiều tụy như lần đầu Geriferry nhìn thấy mà lộ ra vẻ hồng hào phúc hậu no đủ, có thể thấy mấy tháng qua hắn đã sống rất thoải mái.
"Thiếu gia!" Vire nịnh bợ một tiếng, đợi hai người già trẻ vào sân rồi mới đi theo phía sau hết sức thận trọng. Hắn có cái nhìn của chính mình đối với vị thiếu gia ngu ngốc này. Tuổi mới bốn mươi đã lên đến cấp bậc đại pháp sư, hắn không chỉ có tri thức uyên bác mà còn có sức quan sát sắc bén, khi Geriferry đâm gã Orc ở núi Vọng Nguyệt, khi hắn đứng dưới đáy khe núi toàn là thi thể giơ chiếc huy hiệu dính máu đó lên, Vire đã cảm thấy kính sợ tâm phục khẩu phục.
Thoạt nhìn từ bên ngoài, nông trang này không có gì khác những nông trang xung quanh, một loạt nhà nhỏ mái vòm, hai chiếc guồng nước đặt bên dòng suối, một vòng hàng rào gỗ bám đầy dây nho nối liền với chân núi quây kín nông trang. Nếu nhất định phải tìm ra điểm khác biệt giữa nông trang với các nông trang khác thì đó chính là hàng rào của nó phải cao gấp đôi hàng rào của các nông trang khác.
Trong viện yên lặng, lão Khuê Nô dẫn theo bọn họ đi dọc theo một con đường nhỏ bằng đá màu trắng, xuyên qua hàng loạt nhà nhỏ đi tới chỗ sâu nhất trong nông trang rồi dừng lại ở chân núi mọc đầy cỏ dại và bụi gai. Vire tiến lên đẩy một đám cỏ dại ngụy trang ra để lộ một vách đá nhẵn nhụi, sau khi hắn thi triển một ma pháp thăm dò, trên vách đá lộ ra một ma pháp trận tỏa ánh sáng xanh yếu ớt.
"Cơ quan ma pháp?" Geriferry sợ hãi kêu lên một tiếng trong lòng, trên thế giới này, thứ làm hắn khó tưởng tượng nhất chính là ma pháp. Cho nên sau khi trở lại phủ công tước, hắn đã dành thời gian bảo mẹ hắn, Lisa, khi còn trẻ đã là một ma pháp sư trung cấp, bổ túc rất nhiều tri thức về phương diện ma pháp cho hắn. Theo lời của lão Khuê Nô, cho dù ngươi không thể phát ra một ngọn lửa nhỏ xíu nhưng ít nhất sau này có gặp ma pháp sư với pháp lực cao cường thì cũng nên biết phải bỏ chạy kiểu gì.
Vire áp bàn tay phải lên ma pháp trận, trong miệng bắt đầu đọc chú ngữ tối nghĩa, tay trái không ngừng thay đổi thủ thế. Ma pháp trận bắt đầu sáng lên rồi tối đi, sau ba lần như thế, vách đá toàn là rêu xanh bên cạnh bọn họ lặng lẽ mở ra để lộ một hang núi tối om. Hiển nhiên vách đá dày chừng hai thước này đã được bao phủ trong ma pháp tĩnh âm.
Lão Khuê Nô dắt Geriferry bước vào hang núi yên lặng như tờ. Vire đứng ở bên ngoài, sau khi đóng hang núi lại, ánh trăng yếu ớt vừa chiếu vào hang núi đã bị ngăn cách bên ngoài, trong hang núi chỉ còn lại bóng tối nặng nề đến ngạt thở.
Hai tiếng bước chân khác nhau vang lên trong bóng tối, một nhẹ nhàng, một nặng nề. Tiếng bước chân tiến lên đều đặn trong tối tăm đột nhiên yên lặng, Geriferry buông tay lão Khuê Nô ra, kéo lê thiết thương trong tay dưới đất, thẳng người đi tới phía trước lão Khuê Nô. Tiếng ma sát chói tai vang vọng trong hang núi tối tăm sâu thẳm, lão Khuê Nô thấy giống như là tiếng trống trận sục sôi, bởi vì thiếu gia của ông ta đã đi trước về chỗ sâu tối tăm.
Sau khi rẽ qua một chỗ ngoặt, Geriferry có thể cảm thấy nền hang đang lên cao dần. Khi một chiếc đèn ma pháp màu đỏ cam sáng lên phía trước hắn thì nửa canh giờ đã trôi qua. Đây là một đại sảnh bằng đá được xây dựng trong hang núi, trên vách đá đen sì bốn phía đại sảnh không hề được trang trí gì mà vẫn còn nguyên vết đục đẽo ban đầu. Bốn chiếc đèn ma pháp bằng đồng thau được treo cao trên vách đá là đồ trang trí duy nhất.
Lão Khuê Nô lục lọi chốc lát trên vách đá, sau một tiếng động, vách đá vốn không có một khe hở lại lộ ra một cửa hang, ánh sáng xanh lung linh trong hang chiếu ra. Lão Khuê Nô đi tới bên tai Geriferry thấp giọng thì thầm vài câu, trên gương mặt Geriferry lộ ra nụ cười không rõ ý nghĩa. Nếu như Geriferry có thể nhìn thấy nụ cười này thì hắn sẽ cho rằng đó là một nụ dười rất dâm đãng.
Mang nụ cười dâm đãng này, Geriferry bước vào căn thạch thất nhỏ đầy đủ tất cả đồ dùng trong nhà này. Trên chiếc giường lớn bằng gỗ lim che bằng mán lụa mỏng, dưới chiếc chăn lông ngỗng mỏng manh có một thân hình phụ nữ khẽ nhúc nhích một chút, lộ ra một mái tóc nâu mềm mại, sắc mặt trắng xanh bệnh trạng vì thiếu ánh mặt trời trong thời gian dài. Dưới hai hàng lông mày nhỏ như cành liễu là một đôi mắt màu đen. Sau khi nhìn thấy Geriferry, đôi mắt câu hồn đoạt phách liên tục thay đổi giữa ngạc nhiên và giận dữ, cuối cùng cái miệng đỏ tươi xinh xắn phun ra hai chữ.
"Ra ngoài!"
"Ra ngoài?" Ánh mắt Geriferry di chuyển từ cái miệng mê người của cô ta xuống bên dưới, cái cổ cao trắng muốt của cô ta khiến người nhìn rung động từ nội tâm, dáng người với những đường cong vẫn lộ rõ dưới lớp chăn mỏng khiến người khác không kìm được mơ mộng. Bắp chân lộ ra bên ngoài chăn trơn bóng mà cân xứng, lộ ra độ cong mê người, càng kích thích dục vọng nguyên thủy nhất của con người.
"Ra ngoài? Ta còn chưa vào mà!" Sau khi dùng ánh mắt tham lam nhìn báu vật trước mặt, nụ cười của Geriferry dành cho cô ta càng trở nên đê tiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.