Kị Sĩ Thứ Chín

Chương 72: Ngụy thánh đồ

Từng là người trong giang hồ

30/07/2014

Lúc Geriferry đi tới trấn nhỏ đã là buổi trưa, không trung u ám không có ánh mặt trời, gió lạnh gào thét thổi tới làm những cây cối không còn một cái lá rung động lắc lư, từng chiếc lá khô bị gió cuồn bay cùng bụi bặm trên con phố duy nhất của trấn nhỏ.

"Thoạt nhìn cảnh tượng này không giống như là một dấu hiệu tốt". Geriferry thềm nghĩ rồi nói với Nại Hà với cái đầu chứa đầy hình ảnh cánh gà nướng bên cạnh: "Nhớ kỹ nhé, không được để bất kì ai chạm vào thân thể ngươi, bất kì ai!"

Đây cũng là điều phiền muộn của Geriferry, mặc dù thân thể Nại Hà biến ảo thành không khác gì người thật, nhưng chỉ cần người ngoài chạm vào người nàng là sẽ lộ tẩy. Dẫn Nại Hà không có thân hình thực thể đi lại trong nhân thế, muốn không bị người khác chạm vào là điều gần như không thể. Quan trọng hơn là cô nàng Nại Hà tham ăn này còn biến ảo ra một thân thể xinh đẹp như vậy, chỉ cần là đàn ông thì ai cũng muốn thừa cơ đụng chạm, còn đuổi Nại Hà vào trong mắt phải là điều Geriferry tuyệt đối không thèm cân nhắc.

Vừa bước vào trấn nhỏ, đầy đất là hài cốt và vết máu màu nâu có thể thấy khắp nơi, còn có đường phố vắng tanh, tất cả đều tuyên bố dự cảm lúc trước của Geriferry là chính xác. Sức mạnh đã tăng vọt, Geriferry không có một chút do dự nào, co chân đá bay mọt cái đầu lâu trên đường, hắn mang Nại Hà đi đến quán rượu duy nhất trong thị trấn.

Theo kế hoạch của Geriferry, dù sao thì trước hết cũng phải kiếm một bộ quần áo ra hồn. Nhưng hiển nhiên Nại Hà lại nhớ đến món cánh gà nướng của mình hơn, vì vậy Geriferry đành phải thỏa hiệp với Nại Hà lần thứ bao nhiêu không nhớ.

Quan trọng hơn là lúc này Geriferry mới phát hiện có vẻ như mình không có xu nào trên người. Hắn mới chỉ nghe nói có ăn quỵt uống quỵt chứ chưa bao giờ nghe thấy ai nói có thể mua quần áo mà không mất tiền. Mặc dù chỉ cần lấy ra bất cứ thứ gì trong nhẫn của hắn là đã đủ để hắn và Nại Hà ăn uống mấy năm, nhưng vốn quen tối đa hóa lợi ích, Geriferry không hề cho rằng trấn nhỏ thoạt nhìn tràn ngập hơi thở tử vong này có người mua thích hợp.

Khi Geriferry đẩy cửa quán rượu vẫn đóng chặt tất cả cửa chính cửa sổ, thoạt nhìn như đã ngừng kinh doanh này, hắn mới phát hiện trong quán toàn là những nhà mạo hiểm đeo cung mang kiếm. Trang phục kỳ lạ của Geriferry lập tức nghênh đón ánh mắt cảnh giác của tất cả mọi nhà mạo hiểm, ánh mắt đó, ở, giống như nhìn một dã nhân, hoặc là một gã thần kinh. Phải biết bất cứ một người bình thường nào đều sẽ không mặc phong phanh như vậy trong những ngày lạnh giá thế này, hơn nữa hai tay hắn còn ôm một bịch đất đi khắp nơi nữa.

"Xem ra kín khách rồi. Để việc làm ăn được tốt hơn một chút, ông chủ có sẵn lòng cho chúng tôi thêm một cái bàn không?" Geriferry đều thèm đẻ ý người khác nhìn hắn thế nào, dù sao hắn cũng đến để ăn quỵt mà. Sau khi chào hỏi chủ quán, hắn bước dịch sang bên cạnh để Nại Hà phía sau đi vào.

Giờ khắc này, tất cả những người đàn ông trong quán rượu nhìn thấy Nại Hà đều trợn mắt. Thậm chí bạn còn có thể nhìn thấy âm thanh bọn họ nuốt nước miếng và cổ họng chạy lên chạy xuống. Còn số ít các cô gái ở đây thì đồng loạt quay sang lườm người đàn ông bên cạnh mình.

"Việc này..." Ông chủ quán rượu là một ông già hói đầu, người già nhưng tâm không già, vốn ông ta định lập tức từ chối đề nghị của Geriferry, có điều sau khi thấy rõ hình dáng của Nại Hà, ông ta đã thay đổi thái độ theo bản năng. Vừa nói ông ta vừa đưa ánh mắt nhìn về phía vô số nhà mạo hiểm trong quán rượu, hiển nhiên trong giai đoạn đặc biệt này, ông ta đã đánh mất quyền làm chủ tuyệt đối của mình đối với quán rượu. Hoặc nói, bây giờ ông ta không còn là người định đoạt.

"Cô ả này ở lại, ngươi có thể biến đi rồi". Người nói chuyện là một kiếm sĩ trung niên trên mặt có vết sẹo đao, trên người mặc một bộ giáp da. Hắn trợn đôi mắt dưới hàng lông mày dựng ngược lên, quả thật có khí thế hù dọa người khác.

Nhưng Geriferry không sợ, nhà mạo hiểm phần lớn là một đám chiến sĩ và ma pháp sư cấp thấp, cấp trung phối hợp với nhau, rất ít có người có sức mạnh cao cấp gia nhập hàng ngũ nhà mạo hiểm. Chỉ cần sức mạnh lên tới cấp cao, bất luận là tiếp nhận quý tộc chiêu nạp để trở thành một tên hộ vệ hay là gia nhập quân đội đều dễ chịu và an nhàn hơn nhiều so với làm một nhà mạo hiểm vất vả lặn lội khắp nơi.

Bây giờ Geriferry tự nhận là có thể một mình đấu với một chiến sĩ cấp mười, cho dù dăm ba nhà mạo hiểm này cùng tiến lên cũng không đủ để hắn coi trọng, cho nên hắn hoàn toàn không để ý tới kiếm sĩ mặt sẹo kia. Hắn đi thẳng tới trước quầy, đặt bịch đất với cây hoa thủy tiên chỉ còn lại gốc xuống, nói với ông chủ hói đầu: "Ông chủ, lấy hai đĩa cánh gà nướng, à không, ba đĩa". Hắn đã hạ quyết tâm trong lòng, tiền cơm bữa này lát nữa sẽ tính cho gã kiếm sĩ mặt sẹo kia.



Lúc quay đầu lại, hắn phát hiện ánh mắt mọi người trong quán rượu đều đã thay đổi, trở nên nóng rực như một người đi tới đường cùng đột nhiên gặp được cứu tinh. Geriferry cẩn thận nhìn quét một vòng, sau khi xác định ánh mắt bọn họ là nhìn hắn chứ phải nhìn Nại Hà bên cạnh, hắn lập tức quay đầu nâng cao âm lượng quát ông chủ còn đang chần chừ: "Năm đĩa cánh gà, mau lên!"

"Bất kể vị tiên sinh này ăn cái gì chúng tôi cũng mời". Một giọng nữ rất dịu dàng vang lên khiến Geriferry không đe dọa được ông chủ lập tức quay lại tìm kiếm theo hướng phát ra âm thanh, kết quả là hắn đã phải thất vọng. Đây là một nữ ma pháp sư tàn nhang đầy mặt, gương mặt bình thản, khí chất bình thản, chính yếu là ngay cả vóc người cũng rất bình thường. Điểm sáng duy nhất là chiếc huy hiệu hoa lan màu bạc trên áo choàng pháp sư màu lam của cô ta, phía trên huy hiệu còn thêu một ngôi sao vàng.

Hoa lan bạc, đây là huy hiệu chỉ pháp sư cao cấp mới có ở đế quốc Callan. Còn hoa lan bạc và một ngôi sao vàng có nghĩa là cao cấp sơ kì, cũng chính là pháp sư cấp bảy. Vì vậy cũng không khó giải thích tại sao trong khi những bàn khác đều chen lấn chật ních thì một mình cô ta lại độc chiếm một cái bàn. Ở bất cứ nơi nào, người có sức mạnh luôn được tôn trọng.

"Tha thứ cho sự mạo muội của ta, vị tiên sinh này, xin hỏi ngài có phải một thánh võ sĩ không?" Nữ ma pháp sư lại lên tiếng, câu này rõ ràng đã đại biểu tiếng lòng của tất cả mọi nhà mạo hiểm trong quán rượu. Lúc này Geriferry mới rõ ràng, ánh mắt nóng rực của bọn họ là nhìn thanh kiếm hai tay có mang thánh viêm hắn đeo sau lưng.

"Sao cơ?" Không biết bọn họ có dụng ý gì, Geriferry quyết định làm bộ không nghe rõ.

"Tôi nói là ngài có phải một vị thánh võ sĩ không? Bội kiếm của ngài..." Càng nói giọng nữ ma pháp sư càng nhỏ, đối mặt với một người đàn ông xa lạ, dũng khí của cô ta không hề tương xứng với sức mạnh.

Bây giờ Geriferry sợ nhất chính là có người sẽ nhận ra thanh kiếm này. Bản ý của hắn là đeo thanh kiếm này khoe khoang trong thị trấn hẻo lánh này một phen để có thể bán được với giá tốt. Nhưng hiển nhiên những nhà mạo hiểm trong quán rượu chỉ nhìn ra tính chất của thanh kiếm này chứ không ai có thể nhận ra thân phận chủ nhân trước của nó.

Nhưng bất kể thế nào, bị người khác nhầm tưởng là một thánh võ sĩ, Geriferry vẫn chột dạ. Kết quả là hắn gật đầu một cái rất khiêm tốn.

Hành động này lập tức khiến tiếng hoan hô trong quán rượu vang lên không dứt, hầu như tất cả mọi người đều đứng lên rời khỏi chỗ ngồi dựa vào tường. Không có ai còn hoài nghi thân phận giả thánh đồ của Geriferry, thánh võ sĩ luôn luôn trầm lặng mà không khoe khoang, Geriferry chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái khi xác nhận thân phận, vô hình trung lại trùng hợp với điểm này.

Geriferry đâu sợ thân phận của mình có bị vạch trần hay không, hắn chỉ biết Nại Hà đã thèm ăn đến mức sắp nổi bão vì không thể chịu nổi nữa. Khi nổi bão Nại Hà sẽ tung đầy phép thuật tiêu cực vào mặt những nhà mạo hiểm trong phòng, cho nên hắn vội kéo Nại Hà đi đến bàn của nữ ma pháp sư ở góc trong cùng.

"Đây là Nại Hà, em gái ta", Geriferry liếc nhìn một lượt rất uy nghiêm, sau đó nói tiếp, "Cô ấy không thích tiếp xúc với người lạ, nếu ai dám chạm vào cô ấy, ta bảo đảm sẽ chặt tay kẻ đó xuống nấu canh thịt mời các vị nhấm nháp miễn phí".

Tất cả những nhà mạo hiểm trong phòng và cả ông chủ hói đầu đều vội gật đầu.

Thánh võ sĩ không bao giờ lạm sát người vô tội, chỉ trừng phạt những kẻ tà ác. Không ai cảm thấy lời nói không coi ai ra gì này của Geriferry có vẻ ngang ngược, bọn họ cho rằng đây mới là thái độ nên có của một thánh võ sĩ.

Geriferry vốn muốn nói Nại Hà là vợ hắn, có điều vừa nghĩ đến việc sẽ bị tất cả đám đàn ông trong phòng ghen ghét, có khả năng ngủ cũng ngủ không yên, hắn liền đổi ý nói là em gái. Như vậy chẳng phải tất cả đàn ông ở đây đều sẽ phải đến bợ đỡ vị anh vợ tương lai này sao?



Sau khi ông chủ hói đầu bưng năm đĩa cánh gà nướng tới với tốc độ nhanh nhất, các nhà mạo hiểm lập tức mỗi người một vị trí, có thể vì đã có vị thánh võ sĩ cứu tinh Geriferry này, bầu không khí đã không còn vẻ trầm lắng lúc trước và tiếng cười đùa đã huyên náo hơn nhiều.

"Cô khẳng định bất kể chúng tôi ăn bao nhiêu cô đều mời?" Thấy Nại Hà vừa rồi còn đóng vai thục nữ đã vội vã cầm một cái cánh gà lên, Geriferry vội xác nhận lại với nữ ma pháp sư.

"Đúng vậy". Nữ ma pháp sư mỉm cười, rốt cục khiến Geriferry nhìn ra một chút mùi vị phụ nữ, "Còn nữa, tôi tên là Amie".

Geriferry đâu quan tâm cô ta tên là gì, hắn lập tức gọi ông chủ hói đầu vừa quay lại sau quầy: "Thêm năm đĩa cánh gà đóng gói!"

Có thể chưa từng gặp thánh võ sĩ nào thú vị như vậy, Amie lập tức che miệng cười khẽ.

Geriferry chỉ biết cơ hội không thể bỏ lỡ, bọn họ đã xem hắn như thánh võ sĩ cứu tinh thì đương nhiên hắn phải bóc lột bọn họ một trận tử tế trước khi thân phận bị lộ. Sau khi ăn hết một cái cánh gà trong ánh mắt nhìn chằm chằm của Nại Hà, hắn chỉ kiếm sĩ mặt sẹo: "Ngươi!"

Kiếm sĩ mặt sẹo lập tức chen tới đứng sau lưng Geriferry với vẻ mặt được yêu mà sợ, đâu còn điệu bộ vênh váo tự đắc lúc trước.

"Kiếm cho ta một bộ quần áo như ngươi từ trong ra ngoài". Vốn Geriferry muốn nói cởi bộ quần áo trên người ngươi ra, có điều vừa nghĩ hiện nay còn chưa tới lúc trở mặt, hắn lại quyết định vẫn nên thấp giọng một chút.

Mặt sẹo đâu dám có ý kiến, hắn lập tức vội vàng chạy ra ngoài.

"Xin hỏi, tại sao ngài lại đến thị trấn Ách Tề Á?" Amie rất hứng thú nhìn Nại Hà ăn cánh gà một cách rất văn nhã, đồng thời còn không quên thăm dò một chút vị thánh võ sĩ đột nhiên xuất hiện này.

"Ta tên là Gerry, đến từ đoàn kỵ sĩ hộ điện đại giáo đường trung ương đế quốc Menied. Ta dẫn em gái, ờ, cô ấy là một ma pháp sư, ra ngoài rèn luyện, không cẩn thận lạc đường trong dãy núi Billious. Cho nên các ngươi đã nhìn thấy ta ở đây. Thực ra ta không biết đây là nơi nào". NÓi dối là chuyện quá đơn giản đối với Geriferry, còn có tin hay không thì mặc kệ, dù sao bây giờ ngay cả cánh gà đóng gói cũng đã tới tay, hắn cần gì phải để ý.

"Ồ!" Đây là một loạt tiếng thở dài cùng lúc vang lên, từ đế quốc Menied đến đây hầu như phải đi ngang qua hơn nửa dãy núi Billious, những khó khăn trên đường không cần tưởng tượng cũng biết. Mà bọn họ có thể sống sót đi đến đây, trước hết chưa nói đến nhân tố sức mạnh, chỉ riêng lòng can đảm này đã đủ để cho đám nhà mạo hiểm thán phục. Hơn nữa nghe giọng nói, quả thật vị thánh võ sĩ này rất giống người của đế quốc Menied, vì vậy những nghi ngờ lúc trước gần như đã với bớt hơn nửa.

Amie nhìn Nại Hà ăn mặc rất lịch sự, lại nhìn Geriferry trong trang phục ăn mày. Hiển nhiên cô ta vẫn có không ít nghi vấn, có điều cô ta đủ thông minh để không hỏi ra. Các ma pháp sư rất giỏi quan sát và phán đoán, cô ta tin rằng chỉ cần qua tối nay là cô ta sẽ biết được đáp án mình cần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kị Sĩ Thứ Chín

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook